Ẩn nhẫn cất giấu dưới vỏ ngoài quần là áo lượt kia, làm sao nàng có thể không thấy được, nếu Bàng Nhiên trở thành hoàng đế, bên người của hắn phải có một thực lực không tệ giúp đỡ.
Ngũ hoàng tử là người lựa chọn thật tốt!
Chỉ là Bàng Nhiên vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị (không thể tin được), hắn sờ sờ đầu, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu: Ngươi nói Ngũ hoàng huynh che giấu sâu nhất? Vì sao hắn phải làm như vậy? Có khó khăn gì không thể nói cho phụ hoàng sao? Vì sao phải biến bản thân thành một người kiêu ngạo ương ngạnh?
Mập mạp này, thật đúng là thiên chân vô tà (trong sáng thuần khiết)!
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cho dù Bàng Nhiên bụng mang đạo trị quốc, nhưng nếu không ai giúp đỡ, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Bàng Nhiên, tranh đấu trong hoàng cung chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao? Nếu Ngũ hoàng tử không che giấu bản thân, có lẽ hắn rất nhanh sẽ bị mất mạng giống như các hoàng huynh khác của ngươi, sở dĩ hai người các ngươi còn sống, chính là bởi vì một người cam chịu vì phế sài trời sinh, một người kiêu ngạo ương ngạnh lưu luyến bụi hoa, cho nên ngươi ngẫm lại, nếu các ngươi đều không đủ xuất sắc, vị trí Thái Tử kia còn có thể thuộc về ai?
Tam hoàng huynh? Vẻ mặt của Bàng Nhiên từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, hắn cắn chặt hàm răng, giọng nói đều có chút run rẩy: Ngươi là nói bọn Đại hoàng huynh của ta chết, có liên quan với Tam Hoàng huynh còn có Lâm phi nương nương?
Người này còn không tính hoàn toàn ngu ngốc, ý tứ trong lời nói của Cố Nhược Vân hắn bỗng chốc chợt nghe ra, ngay sau đó, một ngọn lửa giận từ ngực xông ra, hung hăng nói: Tuy rằng ta chưa từng thấy Đại hoàng huynh của ta, nhưng hắn là huynh đệ nhất mẫu đồng bào (cùng một mẹ sinh ra) của ta, ở trước lúc ta ra đời đã bị bệnh không chữa được mà chết, nhưng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, bao nhiêu đêm mẫu thân nâng kiếm của Đại hoàng huynh nỉ non! Mà bao nhiêu ngày đêm phụ hoàng nhìn khuôn mặt bi thiết của mẫu hậu không ngừng thở dài! Đại hoàng huynh chết là nỗi đau cả đời của mẫu hậu! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ làm mẫu hậu nỉ non rơi lệ!
Lúc này đây, Bàng Nhiên hoàn toàn tức giận rồi, nếu những người đó chỉ làm gì đó đối với bản thân, hắn còn sẽ không tức giận, nhưng những người đó vậy mà hại chết Đại hoàng huynh, tuy rằng hắn không có cảm tình với Đại hoàng huynh, nhưng mà, hắn không thể nhìn như không thấy đối với vẻ mặt ảm đạm thương tâm mỗi đêm của mẫu thân.
Người làm mẫu hậu thương tâm, đều đáng chết!
Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi. Cố Nhược Vân vỗ vỗ bả vai của Bàng Nhiên, trên khuôn mặt thanh tú bao phủ vẻ kiên định.
Bất giác, trông thấy bộ dáng vô cùng tự tin của thiếu nữ, trong lòng Bàng Nhiên liền bắt đầu tin tưởng nàng.
Không có gì, là thiếu nữ này không làm được! Chỉ cần có nàng ở, tất cả âm mưu đều sẽ ẩn trốn.
Đi thôi.
Thu tay, Cố Nhược Vân nhún vai, vẻ mặt cười khẽ mở miệng.
Bàng Nhiên chớp mắt, rồi sau đó nhìn thấy Cố Nhược Vân đi đến phía cửa viện liền vội vàng đuổi theo, sợ bị nàng bỏ rơi ở phía sau.
... ........
Ngọc ca ca, ngươi đợi ta với.
Trên chợ nhộn nhịp, một bóng dáng bé bỏng bay nhanh đuổi theo thiếu niên phía trước, trên má đánh phấn kia tràn đầy ủy khuất và không cam lòng, cuối cùng nàng vẫn là cắn chặt răng đuổi theo.
Ngọc ca ca, lúc này đây chúng ta xuất môn không phải vì tìm thần y cho Hạ thúc thúc sao? Vậy hiện tại vì sao ngươi muốn đi Thanh Long Quốc?
La Lỵ không hiểu, từ nhỏ cơ thể của Ngọc ca ca đã yếu nhiều bệnh, thậm chí bị kết luận không cách nào sống quá mười lăm tuổi, nhưng ở bốn năm trước, thiếu niên thể chất vẫn luôn suy nhược ngay cả đi đều cần người nâng kia vậy mà thần kỳ bình phục lại, không chỉ có như thế, lại còn tu luyện thần tốc, thiên phú siêu nhiên, một lần hành động trở thành đệ nhất bên trong đám người trẻ tuổi của Thiên Thành.
Chỉ là, nàng và Ngọc ca ca quen biết nhiều năm, từ sau khi hắn khang phục, bản thân lại nhìn không thấu hắn.
Trên người mĩ thiếu niên tuấn tú ngây ngô này có nhiều bí ẩn không đếm được hơn, làm cho người ta không tự chủ được muốn tiếp cận hắn.... .......
Ngũ hoàng tử là người lựa chọn thật tốt!
Chỉ là Bàng Nhiên vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị (không thể tin được), hắn sờ sờ đầu, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu: Ngươi nói Ngũ hoàng huynh che giấu sâu nhất? Vì sao hắn phải làm như vậy? Có khó khăn gì không thể nói cho phụ hoàng sao? Vì sao phải biến bản thân thành một người kiêu ngạo ương ngạnh?
Mập mạp này, thật đúng là thiên chân vô tà (trong sáng thuần khiết)!
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cho dù Bàng Nhiên bụng mang đạo trị quốc, nhưng nếu không ai giúp đỡ, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Bàng Nhiên, tranh đấu trong hoàng cung chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao? Nếu Ngũ hoàng tử không che giấu bản thân, có lẽ hắn rất nhanh sẽ bị mất mạng giống như các hoàng huynh khác của ngươi, sở dĩ hai người các ngươi còn sống, chính là bởi vì một người cam chịu vì phế sài trời sinh, một người kiêu ngạo ương ngạnh lưu luyến bụi hoa, cho nên ngươi ngẫm lại, nếu các ngươi đều không đủ xuất sắc, vị trí Thái Tử kia còn có thể thuộc về ai?
Tam hoàng huynh? Vẻ mặt của Bàng Nhiên từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, hắn cắn chặt hàm răng, giọng nói đều có chút run rẩy: Ngươi là nói bọn Đại hoàng huynh của ta chết, có liên quan với Tam Hoàng huynh còn có Lâm phi nương nương?
Người này còn không tính hoàn toàn ngu ngốc, ý tứ trong lời nói của Cố Nhược Vân hắn bỗng chốc chợt nghe ra, ngay sau đó, một ngọn lửa giận từ ngực xông ra, hung hăng nói: Tuy rằng ta chưa từng thấy Đại hoàng huynh của ta, nhưng hắn là huynh đệ nhất mẫu đồng bào (cùng một mẹ sinh ra) của ta, ở trước lúc ta ra đời đã bị bệnh không chữa được mà chết, nhưng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, bao nhiêu đêm mẫu thân nâng kiếm của Đại hoàng huynh nỉ non! Mà bao nhiêu ngày đêm phụ hoàng nhìn khuôn mặt bi thiết của mẫu hậu không ngừng thở dài! Đại hoàng huynh chết là nỗi đau cả đời của mẫu hậu! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ làm mẫu hậu nỉ non rơi lệ!
Lúc này đây, Bàng Nhiên hoàn toàn tức giận rồi, nếu những người đó chỉ làm gì đó đối với bản thân, hắn còn sẽ không tức giận, nhưng những người đó vậy mà hại chết Đại hoàng huynh, tuy rằng hắn không có cảm tình với Đại hoàng huynh, nhưng mà, hắn không thể nhìn như không thấy đối với vẻ mặt ảm đạm thương tâm mỗi đêm của mẫu thân.
Người làm mẫu hậu thương tâm, đều đáng chết!
Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi. Cố Nhược Vân vỗ vỗ bả vai của Bàng Nhiên, trên khuôn mặt thanh tú bao phủ vẻ kiên định.
Bất giác, trông thấy bộ dáng vô cùng tự tin của thiếu nữ, trong lòng Bàng Nhiên liền bắt đầu tin tưởng nàng.
Không có gì, là thiếu nữ này không làm được! Chỉ cần có nàng ở, tất cả âm mưu đều sẽ ẩn trốn.
Đi thôi.
Thu tay, Cố Nhược Vân nhún vai, vẻ mặt cười khẽ mở miệng.
Bàng Nhiên chớp mắt, rồi sau đó nhìn thấy Cố Nhược Vân đi đến phía cửa viện liền vội vàng đuổi theo, sợ bị nàng bỏ rơi ở phía sau.
... ........
Ngọc ca ca, ngươi đợi ta với.
Trên chợ nhộn nhịp, một bóng dáng bé bỏng bay nhanh đuổi theo thiếu niên phía trước, trên má đánh phấn kia tràn đầy ủy khuất và không cam lòng, cuối cùng nàng vẫn là cắn chặt răng đuổi theo.
Ngọc ca ca, lúc này đây chúng ta xuất môn không phải vì tìm thần y cho Hạ thúc thúc sao? Vậy hiện tại vì sao ngươi muốn đi Thanh Long Quốc?
La Lỵ không hiểu, từ nhỏ cơ thể của Ngọc ca ca đã yếu nhiều bệnh, thậm chí bị kết luận không cách nào sống quá mười lăm tuổi, nhưng ở bốn năm trước, thiếu niên thể chất vẫn luôn suy nhược ngay cả đi đều cần người nâng kia vậy mà thần kỳ bình phục lại, không chỉ có như thế, lại còn tu luyện thần tốc, thiên phú siêu nhiên, một lần hành động trở thành đệ nhất bên trong đám người trẻ tuổi của Thiên Thành.
Chỉ là, nàng và Ngọc ca ca quen biết nhiều năm, từ sau khi hắn khang phục, bản thân lại nhìn không thấu hắn.
Trên người mĩ thiếu niên tuấn tú ngây ngô này có nhiều bí ẩn không đếm được hơn, làm cho người ta không tự chủ được muốn tiếp cận hắn.... .......
/1836
|