Quốc Sư, ngươi có chuyện gì cần Trẫm làm chủ?
Kỳ thực, Bàng Tử Hoàng sớm biết mục đích tới đây của Lâm Nhạc, không phải là nhìn thấy Bàng Nhiên đã trở lại, cho nên đến tìm hắn phiền toái? Nhưng mà tiểu tử Bàng Nhiên này chỉ có bản thân mới có thể đánh chửi! Sở dĩ lúc trước mở một con mắt nhắm một con mắt nhìn những người khác bắt nạt hắn, cũng chỉ là muốn làm cho hắn giảm béo mà thôi, dù sao với thân hình mập mạp kia của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh không trị được.
Hiện tại hắn cũng đã gầy đi, ai dám đụng hắn (BN) một chút, hắn (BTH) sẽ đánh kẻ đó!
Bệ hạ, Lục hoàng tử mỗi ngày đều không làm việc đàng hoàng, chỉ biết sống phóng túng, lại còn tùy ý gây chuyện ở tửu lâu, nếu không phải vi thần mạng lớn, phỏng chừng đã bị hắn đặt mông ngồi chết, hơn nữa, hắn còn không được bệ hạ đồng ý đã mất tích, thật sự là đại nghịch bất đạo, càng quan trọng hơn là, hắn đánh ngất nhi tử của Hộ bộ thượng thư ở đầu đường, ngay cả huynh trưởng của mình cũng không buông tha, còn tùy tiện tìm một nữ nhân tới lừa gạt bệ hạ là cái gì mà người của Bách Thảo Đường! Quả nhiên là chê cười, làm sao đường đường người đứng đầu Bách Thảo Đường có thể tới nơi này? Bệ hạ phải lấy tội khi quân xử trí hắn!
Ánh mắt âm ngoan của Lâm Nhạc quét về phía khuôn mặt không cho là đúng của Bàng Nhiên, một nụ cười tàn nhẫn treo trên khóe môi y.
Năm đó, nếu không phải khi hãm hại mấy người Đại hoàng tử đã khiến cho Hạ gia chú ý, y cũng không có khả năng để cho Lục hoàng tử bình an sinh ra, nhưng vì không tiếp tục chọc phiền toái, mới hạ độc khi Hoàng Hậu nương nương mang thai, cho dù không lấy tánh mạng của Lục hoàng tử, nhưng cũng có thể làm cho hắn trở thành một phế vật!
Hơn nữa một lời tiên đoán của bản thân, cả đời này, hắn đều không có khả năng xoay người!
Ai nghĩ rằng tên này bị kích thích mà quyết chí tự cường, cho dù hắn đã không có cơ hội, nhưng bản thân cũng không thể để cho hắn có lòng tin như vậy. Hắn phải cam chịu ngồi ăn chờ chết giống như trước kia!
Hừ!
Bàng Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: Ngươi nói nữ thần là giả mạo, ngươi có chứng cớ gì? Chẳng lẽ ngươi gặp qua chủ tử của Bách Thảo Đường?
Chứng cớ? Trên mặt Lâm Nhạc lộ vẻ cười lạnh: Lâm Nhạc ta nói chuyện không cần chứng cớ? Bởi vì ta là Quốc Sư, ta có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, nhưng mà ở trong ánh mắt của ta đây, nhìn không ra nữ nhân này có quan hệ gì với Bách Thảo Đường, nàng rõ ràng là giả mạo.
Khi nói lời này, y nhìn về phía Cố Nhược Vân, hèn mọn nói: Cô nương, ngươi ngàn vạn đừng bị người lừa gạt tới làm loại chuyện thiếu đạo đức này, lừa gạt bệ hạ chính là tội khi quân, là bị diệt cửu tộc! Đừng vì tư lợi của bản thân mà liên lụy người nhà của ngươi, nếu không ngươi chính là tội đáng chết vạn lần! Hơn nữa trên đời này không có chuyện ta không biết, quá khứ và tương lai của ngươi đều hiện ra ở trong mắt của ta đây, thậm chí ta có thể nói cho ngươi biết về sau ngươi sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ đầu tới cuối, sắc mặt của Cố Nhược Vân đều là nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Nhạc, trong đôi mắt không có chút gợn sóng nào.
Lâm Nhạc tiếp tục nói: Về sau ngươi gặp chuyện cực kỳ bất hạnh, cửu tộc của ngươi vì ngươi mà chết, chỉ có một mình ngươi tham sống sợ chết, trải qua sống không bằng chết, bị người bán cho người khác làm thiếp, **** gặp tra tấn, cuối cùng không chết tử tế được! Cho dù là lại đầu thai làm người, cũng là kết cục không sai biệt lắm, đời đời kiếp kiếp, không được hôn phu yêu, không được người thân thương, trừ phi hồn phi phách tán, nếu không ngươi phải trải qua cực khổ trọn đời.
Cố Nhược Vân nở nụ cười, nụ cười của nàng mang theo ý tứ hàm xúc không rõ: Quốc Sư đại nhân thật đúng là lợi hại, nhưng mà, ngươi có dự đoán qua kết cục của ngươi hay không? (L: Vân tỷ nhắc nhở rồi mà không biết đường ~ chia buồn ~)
Đương nhiên, Lâm Nhạc lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Cố Nhược Vân, nhếch môi nói: Vận mệnh của ta, chính là dưới một người, trên vạn người! Được người sùng kính, được người cúng bái! Cho dù ngươi hâm mộ cũng không có tác dụng, ta có hôm nay, là vì kiếp trước tích lũy vô số công đức, mà kiếp trước của ngươi cũng là một ma nữ người người muốn tru diệt, hại nước hại dân, giết người như ngóe, cho nên, cho dù ngươi đầu thai ngàn vạn lần, cũng sẽ không có một lần nào có kết cục tốt!
Kỳ thực, Bàng Tử Hoàng sớm biết mục đích tới đây của Lâm Nhạc, không phải là nhìn thấy Bàng Nhiên đã trở lại, cho nên đến tìm hắn phiền toái? Nhưng mà tiểu tử Bàng Nhiên này chỉ có bản thân mới có thể đánh chửi! Sở dĩ lúc trước mở một con mắt nhắm một con mắt nhìn những người khác bắt nạt hắn, cũng chỉ là muốn làm cho hắn giảm béo mà thôi, dù sao với thân hình mập mạp kia của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh không trị được.
Hiện tại hắn cũng đã gầy đi, ai dám đụng hắn (BN) một chút, hắn (BTH) sẽ đánh kẻ đó!
Bệ hạ, Lục hoàng tử mỗi ngày đều không làm việc đàng hoàng, chỉ biết sống phóng túng, lại còn tùy ý gây chuyện ở tửu lâu, nếu không phải vi thần mạng lớn, phỏng chừng đã bị hắn đặt mông ngồi chết, hơn nữa, hắn còn không được bệ hạ đồng ý đã mất tích, thật sự là đại nghịch bất đạo, càng quan trọng hơn là, hắn đánh ngất nhi tử của Hộ bộ thượng thư ở đầu đường, ngay cả huynh trưởng của mình cũng không buông tha, còn tùy tiện tìm một nữ nhân tới lừa gạt bệ hạ là cái gì mà người của Bách Thảo Đường! Quả nhiên là chê cười, làm sao đường đường người đứng đầu Bách Thảo Đường có thể tới nơi này? Bệ hạ phải lấy tội khi quân xử trí hắn!
Ánh mắt âm ngoan của Lâm Nhạc quét về phía khuôn mặt không cho là đúng của Bàng Nhiên, một nụ cười tàn nhẫn treo trên khóe môi y.
Năm đó, nếu không phải khi hãm hại mấy người Đại hoàng tử đã khiến cho Hạ gia chú ý, y cũng không có khả năng để cho Lục hoàng tử bình an sinh ra, nhưng vì không tiếp tục chọc phiền toái, mới hạ độc khi Hoàng Hậu nương nương mang thai, cho dù không lấy tánh mạng của Lục hoàng tử, nhưng cũng có thể làm cho hắn trở thành một phế vật!
Hơn nữa một lời tiên đoán của bản thân, cả đời này, hắn đều không có khả năng xoay người!
Ai nghĩ rằng tên này bị kích thích mà quyết chí tự cường, cho dù hắn đã không có cơ hội, nhưng bản thân cũng không thể để cho hắn có lòng tin như vậy. Hắn phải cam chịu ngồi ăn chờ chết giống như trước kia!
Hừ!
Bàng Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: Ngươi nói nữ thần là giả mạo, ngươi có chứng cớ gì? Chẳng lẽ ngươi gặp qua chủ tử của Bách Thảo Đường?
Chứng cớ? Trên mặt Lâm Nhạc lộ vẻ cười lạnh: Lâm Nhạc ta nói chuyện không cần chứng cớ? Bởi vì ta là Quốc Sư, ta có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, nhưng mà ở trong ánh mắt của ta đây, nhìn không ra nữ nhân này có quan hệ gì với Bách Thảo Đường, nàng rõ ràng là giả mạo.
Khi nói lời này, y nhìn về phía Cố Nhược Vân, hèn mọn nói: Cô nương, ngươi ngàn vạn đừng bị người lừa gạt tới làm loại chuyện thiếu đạo đức này, lừa gạt bệ hạ chính là tội khi quân, là bị diệt cửu tộc! Đừng vì tư lợi của bản thân mà liên lụy người nhà của ngươi, nếu không ngươi chính là tội đáng chết vạn lần! Hơn nữa trên đời này không có chuyện ta không biết, quá khứ và tương lai của ngươi đều hiện ra ở trong mắt của ta đây, thậm chí ta có thể nói cho ngươi biết về sau ngươi sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ đầu tới cuối, sắc mặt của Cố Nhược Vân đều là nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Nhạc, trong đôi mắt không có chút gợn sóng nào.
Lâm Nhạc tiếp tục nói: Về sau ngươi gặp chuyện cực kỳ bất hạnh, cửu tộc của ngươi vì ngươi mà chết, chỉ có một mình ngươi tham sống sợ chết, trải qua sống không bằng chết, bị người bán cho người khác làm thiếp, **** gặp tra tấn, cuối cùng không chết tử tế được! Cho dù là lại đầu thai làm người, cũng là kết cục không sai biệt lắm, đời đời kiếp kiếp, không được hôn phu yêu, không được người thân thương, trừ phi hồn phi phách tán, nếu không ngươi phải trải qua cực khổ trọn đời.
Cố Nhược Vân nở nụ cười, nụ cười của nàng mang theo ý tứ hàm xúc không rõ: Quốc Sư đại nhân thật đúng là lợi hại, nhưng mà, ngươi có dự đoán qua kết cục của ngươi hay không? (L: Vân tỷ nhắc nhở rồi mà không biết đường ~ chia buồn ~)
Đương nhiên, Lâm Nhạc lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Cố Nhược Vân, nhếch môi nói: Vận mệnh của ta, chính là dưới một người, trên vạn người! Được người sùng kính, được người cúng bái! Cho dù ngươi hâm mộ cũng không có tác dụng, ta có hôm nay, là vì kiếp trước tích lũy vô số công đức, mà kiếp trước của ngươi cũng là một ma nữ người người muốn tru diệt, hại nước hại dân, giết người như ngóe, cho nên, cho dù ngươi đầu thai ngàn vạn lần, cũng sẽ không có một lần nào có kết cục tốt!
/1836
|