Bẩm báo nhị gia, người của chúng ta đã đi Bách Thảo Đường Thanh Long Quốc trước, nhưng mà…..... Nghe nói Cố Nhược Vân kia cũng không ở trong Bách Thảo Đường.
Người nọ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kinh hồn táng đảm đợi lời nói của nam nhân trung niên, cho dù ở bên ngoài nhị gia luôn là một dáng vẻ ấm áp, nhưng chỉ bọn họ mới biết được, nam nhân này âm ngoan và độc ác tận trong xương, người đắc tội y, kết cục đều sẽ không dễ chịu!
Vẻ mặt của Hạ Khởi Nhãn âm u, bên môi gợi lên độ cong âm trầm: Hạ Lâm Ngọc, lúc này đây, không có bất luận kẻ nào có thể cứu được phụ tử các ngươi! Ngươi may mắn trị thân thể bệnh lao kia của ngươi, không có nghĩa là cha ngươi cũng có vận khí tốt như vậy! Hạ gia...… Sớm muộn gì cũng là vật trong bàn tay ta! Tất cả đá cản đường bước chân của ta, ta đều sẽ diệt trừ sạch sẽ!
... ...... ....
Trong tửu lâu, Cố Nhược Vân nhìn yêu nghiệt tươi cười lặng lơ nhẹ lay động quạt xếp trước mặt, có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, người này thật đúng là bám dai như đỉa, thật sự là mặc kệ đến chỗ nào cũng có thể gặp hắn.
Thế nào? Hôm nay không để cho thị nữ của ngươi dùng cỗ kiệu nâng ngươi sao?
Hình như mỗi lần tên yêu nghiệt xuất hiện đều là thần thái lười nhác nằm ở trong nhuyễn kiệu, hôm nay thế nhưng lại rất hiếm khi không nhìn thấy thị nữ nâng kiệu, làm cho Cố Nhược Vân hơi hơi kinh ngạc một chút.
Tá Thượng Thần khẽ cười một tiếng, khuôn mặt như hoa đào giơ lên tươi cười trêu tức, khóe môi của hắn giơ lên, nụ cười kia thật có thể nói là vô cùng tao nhã.
Ta cũng ngẫu nhiên cần hoạt động một chút, Tiểu Vân Nhi, ngươi nói phải không?
Từ sau khi yêu nghiệt này xuất hiện, toàn bộ tửu lâu đều yên tĩnh xuống, nhất là nữ tử chưa lấy chồng đều là không dời mắt nổi. Bọn họ vốn tưởng rằng tam hoàng tử Huyền Vũ Quốc đã đủ đẹp, không nghĩ tới còn có nam nhân có thể đẹp đến loại trình độ này, chính là bốn chữ khuynh quốc khuynh thành này cũng khó có thể dùng để hình dung.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của hắn đều có thể xúc động lòng người, đẹp điên đảo chúng sinh.
Ánh mắt của Bàng Nhiên lưu chuyển ở trên người hai người, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt bát quái kia vẫn là bán đứng hắn.
Không biết bổn hoàng tử có thể ngồi xuống hay không?
Tá Thượng Thần giương môi cười yếu ớt, đôi mắt phượng vẫn luôn nhìn Cố Nhược Vân.
Ngồi, mau, ngươi tùy tiện ngồi.
Còn không chờ Cố Nhược Vân nói chuyện, Bàng Nhiên đã vội vàng đứng lên, trên gương mặt tràn đầy tươi cười: Tứ hoàng tử Chu Tước quốc tới nơi này, thế nào cũng là khách nhân của Huyền Vũ Quốc chúng ta, nữ thần đại nhân, ngươi nói phải không?
Rõ ràng, ngay từ đầu Bàng Nhiên đã nhận ra thân phận của Tá Thượng Thần!
Cái gì? Tứ hoàng tử Chu Tước quốc?
Chúng nữ vốn còn đang do dự sau khi nghe nói như thế ánh mắt lập tức sáng ngời, phải biết rằng, trong những nữ tử đó có một số đều là thiên kim quan viên, thân phận của các nàng đã chú định các nàng không thể gả cho người bình thường. Cho dù nam nhân này đẹp cỡ nào, nếu không có thân phận vẫn là không xứng với bọn họ!
Nhưng nếu đối phương là Tứ hoàng tử Chu Tước quốc vậy thì không giống.
Nếu có thể trở thành Tứ hoàng tử phi của Chu Tước quốc, vậy gia tộc của mình cũng là có thể nước lên thì thuyền lên, huống chi, đối phương còn là một nam tử tuyệt thế như vậy.
Vì thế, có một số nữ tử nhịn không được, đứng lên lập tức đi tới chỗ Tá Thượng Thần.
Nữ tử mặc y phục màu trắng, như hoa sen thuần khiết, thẹn thùng cúi đầu, giọng nói thanh thúy dễ nghe như chim hoàng oanh, chân thành nói: Tứ hoàng tử điện hạ, tiểu nữ tử Tương Nhi là nữ nhi của Thừa Tướng Huyền Vũ Quốc, không nghĩ tới có thể ở nơi này thấy phong thái của Tứ hoàng tử, nếu Tứ hoàng tử không để ý, có thể để cho tiểu nữ tử ngồi chung hay không?
Nhìn một màn trước mắt, Cố Nhược Vân thích ý nâng chung trà lên, thoải mái nhàn nhã ở bên cạnh xem trò hay, đôi mắt trong veo tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).
Người nọ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kinh hồn táng đảm đợi lời nói của nam nhân trung niên, cho dù ở bên ngoài nhị gia luôn là một dáng vẻ ấm áp, nhưng chỉ bọn họ mới biết được, nam nhân này âm ngoan và độc ác tận trong xương, người đắc tội y, kết cục đều sẽ không dễ chịu!
Vẻ mặt của Hạ Khởi Nhãn âm u, bên môi gợi lên độ cong âm trầm: Hạ Lâm Ngọc, lúc này đây, không có bất luận kẻ nào có thể cứu được phụ tử các ngươi! Ngươi may mắn trị thân thể bệnh lao kia của ngươi, không có nghĩa là cha ngươi cũng có vận khí tốt như vậy! Hạ gia...… Sớm muộn gì cũng là vật trong bàn tay ta! Tất cả đá cản đường bước chân của ta, ta đều sẽ diệt trừ sạch sẽ!
... ...... ....
Trong tửu lâu, Cố Nhược Vân nhìn yêu nghiệt tươi cười lặng lơ nhẹ lay động quạt xếp trước mặt, có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, người này thật đúng là bám dai như đỉa, thật sự là mặc kệ đến chỗ nào cũng có thể gặp hắn.
Thế nào? Hôm nay không để cho thị nữ của ngươi dùng cỗ kiệu nâng ngươi sao?
Hình như mỗi lần tên yêu nghiệt xuất hiện đều là thần thái lười nhác nằm ở trong nhuyễn kiệu, hôm nay thế nhưng lại rất hiếm khi không nhìn thấy thị nữ nâng kiệu, làm cho Cố Nhược Vân hơi hơi kinh ngạc một chút.
Tá Thượng Thần khẽ cười một tiếng, khuôn mặt như hoa đào giơ lên tươi cười trêu tức, khóe môi của hắn giơ lên, nụ cười kia thật có thể nói là vô cùng tao nhã.
Ta cũng ngẫu nhiên cần hoạt động một chút, Tiểu Vân Nhi, ngươi nói phải không?
Từ sau khi yêu nghiệt này xuất hiện, toàn bộ tửu lâu đều yên tĩnh xuống, nhất là nữ tử chưa lấy chồng đều là không dời mắt nổi. Bọn họ vốn tưởng rằng tam hoàng tử Huyền Vũ Quốc đã đủ đẹp, không nghĩ tới còn có nam nhân có thể đẹp đến loại trình độ này, chính là bốn chữ khuynh quốc khuynh thành này cũng khó có thể dùng để hình dung.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của hắn đều có thể xúc động lòng người, đẹp điên đảo chúng sinh.
Ánh mắt của Bàng Nhiên lưu chuyển ở trên người hai người, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt bát quái kia vẫn là bán đứng hắn.
Không biết bổn hoàng tử có thể ngồi xuống hay không?
Tá Thượng Thần giương môi cười yếu ớt, đôi mắt phượng vẫn luôn nhìn Cố Nhược Vân.
Ngồi, mau, ngươi tùy tiện ngồi.
Còn không chờ Cố Nhược Vân nói chuyện, Bàng Nhiên đã vội vàng đứng lên, trên gương mặt tràn đầy tươi cười: Tứ hoàng tử Chu Tước quốc tới nơi này, thế nào cũng là khách nhân của Huyền Vũ Quốc chúng ta, nữ thần đại nhân, ngươi nói phải không?
Rõ ràng, ngay từ đầu Bàng Nhiên đã nhận ra thân phận của Tá Thượng Thần!
Cái gì? Tứ hoàng tử Chu Tước quốc?
Chúng nữ vốn còn đang do dự sau khi nghe nói như thế ánh mắt lập tức sáng ngời, phải biết rằng, trong những nữ tử đó có một số đều là thiên kim quan viên, thân phận của các nàng đã chú định các nàng không thể gả cho người bình thường. Cho dù nam nhân này đẹp cỡ nào, nếu không có thân phận vẫn là không xứng với bọn họ!
Nhưng nếu đối phương là Tứ hoàng tử Chu Tước quốc vậy thì không giống.
Nếu có thể trở thành Tứ hoàng tử phi của Chu Tước quốc, vậy gia tộc của mình cũng là có thể nước lên thì thuyền lên, huống chi, đối phương còn là một nam tử tuyệt thế như vậy.
Vì thế, có một số nữ tử nhịn không được, đứng lên lập tức đi tới chỗ Tá Thượng Thần.
Nữ tử mặc y phục màu trắng, như hoa sen thuần khiết, thẹn thùng cúi đầu, giọng nói thanh thúy dễ nghe như chim hoàng oanh, chân thành nói: Tứ hoàng tử điện hạ, tiểu nữ tử Tương Nhi là nữ nhi của Thừa Tướng Huyền Vũ Quốc, không nghĩ tới có thể ở nơi này thấy phong thái của Tứ hoàng tử, nếu Tứ hoàng tử không để ý, có thể để cho tiểu nữ tử ngồi chung hay không?
Nhìn một màn trước mắt, Cố Nhược Vân thích ý nâng chung trà lên, thoải mái nhàn nhã ở bên cạnh xem trò hay, đôi mắt trong veo tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).
/1836
|