Khuôn mặt Triệu trưởng lão âm trầm đáng sợ, đôi mắt lạnh lùng quét về phía khuôn mặt thanh lệ của Cố Nhược Vân: Chủ nhân của Bách Thảo Đường Cố Nhược Vân? Hừ, ngươi còn cho rằng Bách Thảo Đường của mình rất ghê gớm, chỉ là một thương hộ mà thôi, còn không được Hạ gia chúng ta để vào mắt! Nếu ngươi thức thời cũng đừng xen vào việc của người khác, nếu không mà nói, ta không để ý làm cho ngươi biết ngươi đắc tội một thế lực khủng bố cỡ nào.
Bàng Nhiên nhìn Triệu trưởng lão, ánh mắt mang theo cổ quái, phải biết rằng, hiện tại trên đại lục có bao nhiêu người muốn nịnh bợ Bách Thảo Đường? Hơn nữa hắn nghe nói, thiếu chủ Đông Phương thế gia còn có quan hệ với nàng. Nếu Triệu trưởng lão là người Hạ gia cũng thôi đi. Nhưng lão chỉ là một khách khanh trưởng lão mà thôi, không biết lấy dũng khí từ đâu mà nói ra loại lời nói cuồng vọng này.
Triệu trưởng lão, hai người bọn họ đều là tiểu bối, nếu trong lời nói có chỗ nào không đúng, kính xin Triệu trưởng lão đừng so đo với bọn họ.
Bàng Tử Hoàng hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt không dễ nhìn nói.
Nói thật, nếu Triệu trưởng lão không phải là khách khanh trưởng lão của Hạ gia, hắn đã sớm phái thị vệ đưa lão ra bên ngoài, nhưng mà hắn không thể! Đây cũng không phải là hắn không có dũng khí, mà là nếu làm như vậy, chắc chắn sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Thiên Thành Hạ gia, ở trong Huyền Vũ Quốc có địa vị cực cao, chẳng sợ chỉ là một gã sai vặt trông cửa, cũng phải làm cho đại thần trong triều tự mình tiếp đãi, huống chi còn là Triệu trưởng lão thân là khách khanh trưởng lão?
Nếu làm cho ta không so đo cũng có thể, làm cho hai người bọn họ quỳ xuống nói xin lỗi với ta, ta sẽ tha thứ bọn họ. Hơn nữa, ở chỗ ta đây, không có nói cái gì mà trưởng bối vãn bối, chỉ có cường giả và kẻ yếu, thân là kẻ yếu chỉ xứng ngưỡng vọng (ngẩng đầu nhìn lên) cường giả!
Triệu trưởng lão cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía Cố Nhược Vân.
Trước khi đến, lão đã điều tra quá nữ nhân này, cho dù Thanh Long Quốc đồn đãi, trong tay người đứng đầu Bách Thảo Đường có được một con Bạch Hổ và một con Thanh Long! Nhưng mà cũng chỉ là truyền thuyết thôi, huống chi, ở trong đồn đãi, thực lực của Bạch Hổ là Võ Vương trung cấp, Thanh Long chỉ cố làm ra vẻ thôi, không cần sợ hãi!
Mà tốt xấu gì bản thân cũng là một gã Võ Vương cao cấp, đối phó một con Linh Thú chỉ là Võ Vương trung cấp, chẳng phải rất dễ dàng?
Kẻ yếu chỉ xứng ngưỡng vọng cường giả, lời này nhưng là không sai!
Cố Nhược Vân đồng ý gật gật đầu: Hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời nói của mình! Bao Bao, người này giao cho ngươi.
Rống!
Một tiếng sói tru chợt truyền đến, mọi người bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng trắng hiện lên, thân thể khổng lồ của Tuyết Lang vọt qua chỗ Triệu trưởng lão, nháy mắt kia, khí thế trên người hiển lộ ra hết không sót chút nào, trong mắt lộ ra bản tính hung tàn.
Võ Vương trung cấp?
Sắc mặt của Triệu trưởng lão trầm xuống, không nghĩ tới trong tay nữ nhân này thực sự có Linh Thú Võ Vương trung cấp! Nhưng mà hiển nhiên không phải là Bạch Hổ trong đồn đãi! Cũng đúng, dù sao Bạch Hổ cũng là Thần Thú trong truyền thuyết, làm sao có thể sẽ ở trong tay nữ nhân này?
Nhưng mà, ngày đó ở trong hoa viên, bọn quan viên nhìn thấy qua Bao Bao đại hiển hùng vĩ đều là lạnh cả người, hận không thể lập tức rời đi.
Nữ thần đại nhân, con sói nhỏ này thăng cấp? (L: sói nhỏ? Ôi Bàng Nhiên à Bàng Nhiên)
Bàng Nhiên chớp mắt, đôi mắt kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân.
Hắn nhớ được không lâu trước Bao Bao vẫn là Võ Vương sơ cấp, nhanh như vậy đã đạt đến trung cấp?
Như vậythì, nàng có hai con Linh Thú Võ Vương trung cấp, một con khác còn là Bạch Hổ sức chiến đấu phi thường! Lấy thực lực của Bạch Hổ, tác chiến vượt qua một cấp chẳng phải vấn đề gì.
Ừ.
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nhàn nhạt cười: Vừa khéo đột phá ở tối hôm qua, cho nên ta dùng nó đến thử xem.
/1836
|