Nhưng mà, thú nhỏ cũng không có động, tùy ý Cố Nhược Vân bế nó dậy, ánh mắt lạnh lùng đánh giá thiếu nữ trước mắt.
Quả nhiên là lãng phí.
Rốt cục Hồng Quân cũng nhìn về phía Cố Nhược Vân, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh: Dùng một viên đan dược cứu một con Linh Thú bỏ đi, cũng chỉ có người như ngươi mới làm được, trên đời này nhiều người như vậy ngươi không cứu, ngươi cứu một con Linh Thú làm gì? Giả từ bi? Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi!
Ngươi câm miệng! Vẻ mặt Mạc Vũ lạnh lung: Đan dược là của chủ tử chúng ta, chủ tử chúng ta thích cứu ai thì cứu người đó, cần người như ngươi quyết định thay?
Mạc Vũ.
Cố Nhược Vân lạnh giọng đánh gãy lời nói của Mạc Vũ, nhàn nhạt nhếch khóe môi: Trải qua chuyện vừa rồi, phỏng chừng rất nhiều người trong đội ngũ đều bị thương không nhẹ, vì lộ trình kế tiếp, ngươi phát đan dược cho những người bị thương kia, hi vọng mọi người có thể nhanh chóng khôi phục, về phần Hồng gia……....
Nàng nở nụ cười: Chắc hẳn bọn họ lợi hại như vậy, tất nhiên có thể tự mình giải quyết, sẽ không cần chúng ta quản.
Vâng, chủ tử.
Mạc Vũ nhìn Hồng Quân, trên mặt mang theo cười lạnh.
Nhưng
Quả nhiên là lãng phí.
Rốt cục Hồng Quân cũng nhìn về phía Cố Nhược Vân, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh: Dùng một viên đan dược cứu một con Linh Thú bỏ đi, cũng chỉ có người như ngươi mới làm được, trên đời này nhiều người như vậy ngươi không cứu, ngươi cứu một con Linh Thú làm gì? Giả từ bi? Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi!
Ngươi câm miệng! Vẻ mặt Mạc Vũ lạnh lung: Đan dược là của chủ tử chúng ta, chủ tử chúng ta thích cứu ai thì cứu người đó, cần người như ngươi quyết định thay?
Mạc Vũ.
Cố Nhược Vân lạnh giọng đánh gãy lời nói của Mạc Vũ, nhàn nhạt nhếch khóe môi: Trải qua chuyện vừa rồi, phỏng chừng rất nhiều người trong đội ngũ đều bị thương không nhẹ, vì lộ trình kế tiếp, ngươi phát đan dược cho những người bị thương kia, hi vọng mọi người có thể nhanh chóng khôi phục, về phần Hồng gia……....
Nàng nở nụ cười: Chắc hẳn bọn họ lợi hại như vậy, tất nhiên có thể tự mình giải quyết, sẽ không cần chúng ta quản.
Vâng, chủ tử.
Mạc Vũ nhìn Hồng Quân, trên mặt mang theo cười lạnh.
Nhưng
/1836
|