Ta……. Ta chỉ là có ý tốt, ta chỉ là giúp tiểu cô nương kia kiểm tra thân thể một chút mà thôi, Sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả đỏ lên, oán hận trừng mắt nhìn Độc Tôn: Hơn nữa, ngươi lại là thứ tốt gì? Thích nam sắc, vô sỉ, ****! Tiểu nha đầu đi theo ngươi ta lo lắng.
Độc Tôn cười lạnh một tiếng: Chính là bởi vì ta thích nam sắc, nàng mới càng an toàn.
Ngươi……. Thiên Khải Tôn Giả bị tức đến mức nói không ra lời, ông quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi: Tiểu nha đầu, hai ta đều coi trọng ngươi, ngươi tự mình quyết định, muốn làm đồ đệ của ai? Người thua không cho phép trả thù!
Trong mắt của ông, Cố Nhược Vân nhất định sẽ lựa chọn ông, nguyên nhân bởi vì, người kia vẻ mặt âm trầm, cả người luôn tỏa ra độc khí, không an toàn cỡ nào?
Này…….. Cố Nhược Vân sờ sờ mũi: Ta đã có sư phụ, cho nên, ta không nghĩ lại bái sư.
Ha ha.
Độc Tôn trào phúng cười hai tiếng, liếc mắt nhìn Thiên Khải Tôn Giả vẻ mặt thất vọng ở một bên, nói: Ngươi nghe được sao, nha đầu kia chướng mắt ta, đồng dạng cũng xem không nổi ngươi, người Linh Tông lại như thế nào? Còn tưởng rằng tài trí hơn người sao? Thiên phú của nha đầu kia
/1836
|