Bạc môi góc cạnh rõ ràng hơi hơi cong lên, Thanh Minh Dạ mở miệng: Là bản tôn đưa ngươi tới nơi này.
Ngụ ý, nàng là hắn mang tới, hắn tự nhiên liền ở trong này.
Chẳng lẽ là hắn cứu nàng?
Trong lòng Quân Mặc Sơ có vài phần ngoài ý muốn, Ngươi đã cứu ta?
Là. Thanh Minh Dạ đứng dậy, đi đến bên người nàng, sâu trong đôi mắt đen mang theo vài phần trêu tức: Ngươi phải làm sao để báo đáp đây?
Tuy rằng cảm thấy độ đáng tin trong lời nói của nam nhân này không quá cao, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng giúp chính mình.
Quân Mặc Sơ trầm mặc một lát, Đa tạ, phần nhân tình này ta nhớ kỹ.
Ân tình nan hoàn, nàng cũng không thích thiếu nhân tình người khác, nếu tương lai nam nhân này cần nàng hỗ trợ, nàng tuyệt đối sẽ không thôi trì (*trì hoãn*)
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn cần.
Lấy thân phận cùng thân thủ của hắn, có lẽ cơ hội này rất nhỏ.
Thanh Minh Dạ hơi hơi nâng mi: Cứ như vậy?
Quân Mặc Sơ ngừng một chút, Bằng không ngươi muốn như thế nào? Nàng không tiền không thế, lấy cái gì báo đáp hắn?
Không bằng...... Thanh Minh Dạ nghiêng thân về phía trước, hô hấp phả vào khuôn mặt thanh tú của nàng, ngôn ngữ mang theo ngả ngớn mị hoặc, Lấy thân báo đáp đi?
Quân Mặc Sơ nâng tay để ở bờ vai của hắn, lạnh lùng nói: Ngươi thật sự muốn làm thái giám như vậy?Muốn ta thành toàn ngươi sao?
Ngươi cảm thấy, ngươi đánh thắng được ta?
Thì tính sao? Quân Mặc Sơ thản nhiên nói: Chỉ cần ta không chết, luôn luôn sẽ có một ngày siêu việt hơn ngươi, trừ phi hiện tại ngươi muốn giết ta.
Nàng không biết nam nhân này rốt cuộc là ai, càng không biết hắn xuất hiện bên người nàng có mục đích gì, nàng duy nhất có thể khẳng định chính là, nam nhân này tạm thời sẽ không uy hiếp đến tính mạng nàng.
Nếu không đêm qua hắn cũng sẽ không cứu nàng, còn đưa nàng đến nơi này.
Lấy thân thủ của hắn, nếu thật có mục đích gì, nàng tự nhận hoàn toàn không có lực lượng đánh trả.
Đôi môi màu mân côi của Thanh Minh Dạ gợi lên, nở nụ cười: Tiểu nha đầu tuyệt tình, ngươi cũng biết có bao nhiều người muốn hướng bản tôn lấy thân báo đáp, ngươi thật sự không suy nghĩ?
Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, Như vậy, để ta nhắc tỉnh ngươi một lần, ta đối với ngươi, một chút hứng thú đều không có.
Vậy là hỏng rồi. Thân thủ Thanh Minh Dạ vỗ vỗ đầu của nàng, giọng điệu trầm thấp mà mê hoặc, Dục vọng chinh phục của nam nhân đều rất mạnh, nữ nhân càng đối với hắn không hứng thú, hắn.... Càng muốn chinh phục!
Quân Mặc Sơ thương hại liếc hắn một cái, nam nhân này quả nhiên có tật xấu đi, có khuynh hướng tự ngược nghiêm trọng!
Nàng lướt qua hắn, hướng cửa trước đi đến.
.... Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Cái liếc mắt mới vừa kia mang theo ý tứ hàm súc, làm cho hắn cảm thấy lạ, nhịn không được ra tiếng hỏi.
Không có gì, ta chỉ xác định một việc mà thôi.
Chuyện gì?
Quân Mặc Sơ mở cửa phòng ra, bước đi ra ngoài, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng phiêu đãng: Thế giới này không có bệnh viện thần kinh đúng là phiền toái, muốn đem người tống khứ tam viện đều mang không được.
Thanh Minh Dạ: ... ...
Cái gì nhất viện tam viện, hắn nghe không hiểu, nhưng mà ‘bệnh thần kinh’ hắn vẫn là hiểu.
Cho nên..... Nha đầu kia muốn nói hắn có bệnh thần kinh?!
Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Minh Dạ trầm xuống, muốn nói cái gì, trong lòng đã có phần bất đắc dĩ.
Nàng biết hắn là ai sao? Cư nhiên dám nói hắn có bệnh tâm thần......
Rõ ràng nàng mới là người thường xuyên nổi điên, người gần xa ai cũng nhận thức Quân gia phế vật tam tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy được không?
Kinh đô Đại Vũ quốc là một thành thị phồn hoa, đúng lúc giữa trưa, người đến người đi trên đường rất náo nhiệt, Quân Mặc Sơ dừng lại trong chốc lát, cẩn thận suy tư một chút chuyện tình tối qua, phát hiện chỉ nhớ rõ hắc y nhân cùng nhiệt ý nóng bỏng kia, những cái khác đều không có ấn tượng.
Xiêm y của nàng cũng bị người thay đổi, bất quá nàng là do nam nhân kia cứu, xiêm y của nàng chắc cũng là hắn đổi đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Quân Mặc Sơ dâng lên một loại cảm giác quái dị.
Ngụ ý, nàng là hắn mang tới, hắn tự nhiên liền ở trong này.
Chẳng lẽ là hắn cứu nàng?
Trong lòng Quân Mặc Sơ có vài phần ngoài ý muốn, Ngươi đã cứu ta?
Là. Thanh Minh Dạ đứng dậy, đi đến bên người nàng, sâu trong đôi mắt đen mang theo vài phần trêu tức: Ngươi phải làm sao để báo đáp đây?
Tuy rằng cảm thấy độ đáng tin trong lời nói của nam nhân này không quá cao, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng giúp chính mình.
Quân Mặc Sơ trầm mặc một lát, Đa tạ, phần nhân tình này ta nhớ kỹ.
Ân tình nan hoàn, nàng cũng không thích thiếu nhân tình người khác, nếu tương lai nam nhân này cần nàng hỗ trợ, nàng tuyệt đối sẽ không thôi trì (*trì hoãn*)
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn cần.
Lấy thân phận cùng thân thủ của hắn, có lẽ cơ hội này rất nhỏ.
Thanh Minh Dạ hơi hơi nâng mi: Cứ như vậy?
Quân Mặc Sơ ngừng một chút, Bằng không ngươi muốn như thế nào? Nàng không tiền không thế, lấy cái gì báo đáp hắn?
Không bằng...... Thanh Minh Dạ nghiêng thân về phía trước, hô hấp phả vào khuôn mặt thanh tú của nàng, ngôn ngữ mang theo ngả ngớn mị hoặc, Lấy thân báo đáp đi?
Quân Mặc Sơ nâng tay để ở bờ vai của hắn, lạnh lùng nói: Ngươi thật sự muốn làm thái giám như vậy?Muốn ta thành toàn ngươi sao?
Ngươi cảm thấy, ngươi đánh thắng được ta?
Thì tính sao? Quân Mặc Sơ thản nhiên nói: Chỉ cần ta không chết, luôn luôn sẽ có một ngày siêu việt hơn ngươi, trừ phi hiện tại ngươi muốn giết ta.
Nàng không biết nam nhân này rốt cuộc là ai, càng không biết hắn xuất hiện bên người nàng có mục đích gì, nàng duy nhất có thể khẳng định chính là, nam nhân này tạm thời sẽ không uy hiếp đến tính mạng nàng.
Nếu không đêm qua hắn cũng sẽ không cứu nàng, còn đưa nàng đến nơi này.
Lấy thân thủ của hắn, nếu thật có mục đích gì, nàng tự nhận hoàn toàn không có lực lượng đánh trả.
Đôi môi màu mân côi của Thanh Minh Dạ gợi lên, nở nụ cười: Tiểu nha đầu tuyệt tình, ngươi cũng biết có bao nhiều người muốn hướng bản tôn lấy thân báo đáp, ngươi thật sự không suy nghĩ?
Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, Như vậy, để ta nhắc tỉnh ngươi một lần, ta đối với ngươi, một chút hứng thú đều không có.
Vậy là hỏng rồi. Thân thủ Thanh Minh Dạ vỗ vỗ đầu của nàng, giọng điệu trầm thấp mà mê hoặc, Dục vọng chinh phục của nam nhân đều rất mạnh, nữ nhân càng đối với hắn không hứng thú, hắn.... Càng muốn chinh phục!
Quân Mặc Sơ thương hại liếc hắn một cái, nam nhân này quả nhiên có tật xấu đi, có khuynh hướng tự ngược nghiêm trọng!
Nàng lướt qua hắn, hướng cửa trước đi đến.
.... Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Cái liếc mắt mới vừa kia mang theo ý tứ hàm súc, làm cho hắn cảm thấy lạ, nhịn không được ra tiếng hỏi.
Không có gì, ta chỉ xác định một việc mà thôi.
Chuyện gì?
Quân Mặc Sơ mở cửa phòng ra, bước đi ra ngoài, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng phiêu đãng: Thế giới này không có bệnh viện thần kinh đúng là phiền toái, muốn đem người tống khứ tam viện đều mang không được.
Thanh Minh Dạ: ... ...
Cái gì nhất viện tam viện, hắn nghe không hiểu, nhưng mà ‘bệnh thần kinh’ hắn vẫn là hiểu.
Cho nên..... Nha đầu kia muốn nói hắn có bệnh thần kinh?!
Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Minh Dạ trầm xuống, muốn nói cái gì, trong lòng đã có phần bất đắc dĩ.
Nàng biết hắn là ai sao? Cư nhiên dám nói hắn có bệnh tâm thần......
Rõ ràng nàng mới là người thường xuyên nổi điên, người gần xa ai cũng nhận thức Quân gia phế vật tam tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy được không?
Kinh đô Đại Vũ quốc là một thành thị phồn hoa, đúng lúc giữa trưa, người đến người đi trên đường rất náo nhiệt, Quân Mặc Sơ dừng lại trong chốc lát, cẩn thận suy tư một chút chuyện tình tối qua, phát hiện chỉ nhớ rõ hắc y nhân cùng nhiệt ý nóng bỏng kia, những cái khác đều không có ấn tượng.
Xiêm y của nàng cũng bị người thay đổi, bất quá nàng là do nam nhân kia cứu, xiêm y của nàng chắc cũng là hắn đổi đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Quân Mặc Sơ dâng lên một loại cảm giác quái dị.
/60
|