Nghe vậy, khóe miệng Quân Mặc Sơ co rút, tuy rằng đã sớm đoán được y phục trên người nàng là do Thanh Minh Dạ đem đổi, nhưng khi chân chính nghe hắn nói như vậy, trong lòng vẫn là mạc danh khó chịu.
Còn có, nghe hắn nói một chút, cái gì gọi là bọn họ ôm qua, hôn qua?
Rõ ràng là mạc danh kỳ diệu khinh bạc hắn, nàng không có so đo với hắn là vì nàng lười cùng hắn chấp nhặt!
Nhưng là, nguyên nhân chân chính là đó, Quân Mặc Sơ muốn tự mình nói cái gì, nhưng lại không biết nói gì.
Lúc mọi người Quân gia nghe Quân Mặc Sơ cùng một nam nhân xa lạ cư nhiên phát sinh chuyện tình thân mật như vậy, trên mặt nhất thời lộ ra đủ loại thần sắc quái dị.
Có ngạc nhiên, có hâm mộ, càng nhiều hơn là ghen tị.
Nam tử tuấn mỹ như vậy, nhìn y phục cùng khí thế của hắn, vừa nhìn đã biết không phải người của gia tộc bình thường, Quân Mặc Sơ là giẵm phải vận cứt chó gì, cư nhiên lại nhận thức nam tử như vậy?
Quân Thiến Thiến hai tay nắm chặt, móng tay dài cơ hồ khảm vào trong da thịt, khuôn mặt thanh tú nhất thời vặn vẹo.
Vì cái gì?!
Vì cái gì mà tất cả chuyện tốt đều đến gặp Quân Mặc Sơ trước?
Cùng Thần ca ca có hôn ước trước hết cũng là nàng, rõ ràng nàng (Quân Thiến Thiến) mới là người ưu tú nhất!
Quân Thiến Thiến hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tất cả không cam lòng trong tâm, trên khuôn mặt là một vẻ tươi cười.
Mặc Sơ, vị này chính là bằng hữu của ngươi? Không định giới thiệu với chúng ta sao?
Nàng mỉm cười nói, tựa hồ cố ý tỏ ra không nghe thấy ý tứ trong lời nói của Thanh Minh Dạ, chỉ nói bọn họ là bằng hữu.
Nói xong không quên hướng Quân Chấn Thiên nháy mắt.
Quân Chấn Thiên lập tức hiểu ngay ý, nam nhân này đến cả hai vị lão sư Thánh Giả học viện đều có chút kiêng kị, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản, Quân gia có thể nhận thức đại nhân vật như vậy, chỉ có lợi chứ không có hại!
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn mang theo tươi cười, cười tủm tỉm nói: Đúng vậy Mặc Sơ, như thế nào không giới thiệu vị bằng hữu này một chút với phụ thân, hắn.......
Quân Chấn Thiên còn chưa nói xong, Quân Mặc Sơ liền lạnh lùng đánh gãy, Hắn không phải bằng hữu của ta, không có gì giới thiệu.
Giống như bị người hung hăng đánh một bạt tai, tươi cười trên mặt Quân Chấn Thiên cứng lại.
Chết tiệt nghiệt chủng này, sẽ không biết hảo hảo suy nghĩ về lợi ích gia tộc một chút sao! Quân Chấn Thiên tức đến muốn tạc phế (*nổ phổi*).
Quân Thiến Thiến ôn nhu cười, Không quan hệ, hiện tại nhận thức cũng không muộn nha.
Nàng đi đến bên người Thanh Minh Dạ, tiếu dung mang theo một tia xấu hổ sợ hãi, có chút ngại ngùng. Vị công tử này, tiểu nữ Thiến Thiến, là nhị tỷ của Mặc Sơ a, xin hỏi quý tính công tử?
Nhìn bộ dáng xinh đẹp của Quân Thiến Thiến, đây là một bộ mặt khác của nàng, trong lòng Quân Mặc Sơ có chút giễu cợt.
Nàng ta đói khát đến vậy sao? Nhìn một nam nhân lớn lên vừa suất lại lợi hại liền bổ nhào tới?
Quân Mặc Sơ càng xem nàng giả mù sa mưa làm ra vẻ, trong lòng càng khó chịu.
Trong tinh mâu hiện lên một đạo ám quang, Quân Mặc Sơ ảm đạm cười, trở tay bám lấy Thanh Minh Dạ, thuận thế dựa vào trong lòng Thanh Minh Dạ, Thanh.... Người ở đây thiệt nhiều, không khí một chút cũng không tốt, chúng ta vẫn là đi thôi? Đến sau viện tìm nương ta được không?
Ngữ điệu của nàng ôn nhu, không giống như trước lạnh lùng bất cận nhân tình, ngược lại giống như tiểu nữ nhân ngây thơ, làm cho Thanh Minh Dạ có chút ngoài ý muốn nhíu mày.
Bạc môi góc cạnh rõ ràng gợi lên một độ cong, hắn thuận theo lời Quân Mặc Sơ nói tiếp, Theo ngươi.
Chính là, Quân gia lớn như vậy, cũng không biết mẫu thân sẽ ở đâu, nếu như bị bọn họ cố ý dấu đi thì làm sao bây bây giờ? Quân Mặc Sơ rũ xuống con ngươi, giọng điệu ủy khuất.
Còn có, nghe hắn nói một chút, cái gì gọi là bọn họ ôm qua, hôn qua?
Rõ ràng là mạc danh kỳ diệu khinh bạc hắn, nàng không có so đo với hắn là vì nàng lười cùng hắn chấp nhặt!
Nhưng là, nguyên nhân chân chính là đó, Quân Mặc Sơ muốn tự mình nói cái gì, nhưng lại không biết nói gì.
Lúc mọi người Quân gia nghe Quân Mặc Sơ cùng một nam nhân xa lạ cư nhiên phát sinh chuyện tình thân mật như vậy, trên mặt nhất thời lộ ra đủ loại thần sắc quái dị.
Có ngạc nhiên, có hâm mộ, càng nhiều hơn là ghen tị.
Nam tử tuấn mỹ như vậy, nhìn y phục cùng khí thế của hắn, vừa nhìn đã biết không phải người của gia tộc bình thường, Quân Mặc Sơ là giẵm phải vận cứt chó gì, cư nhiên lại nhận thức nam tử như vậy?
Quân Thiến Thiến hai tay nắm chặt, móng tay dài cơ hồ khảm vào trong da thịt, khuôn mặt thanh tú nhất thời vặn vẹo.
Vì cái gì?!
Vì cái gì mà tất cả chuyện tốt đều đến gặp Quân Mặc Sơ trước?
Cùng Thần ca ca có hôn ước trước hết cũng là nàng, rõ ràng nàng (Quân Thiến Thiến) mới là người ưu tú nhất!
Quân Thiến Thiến hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tất cả không cam lòng trong tâm, trên khuôn mặt là một vẻ tươi cười.
Mặc Sơ, vị này chính là bằng hữu của ngươi? Không định giới thiệu với chúng ta sao?
Nàng mỉm cười nói, tựa hồ cố ý tỏ ra không nghe thấy ý tứ trong lời nói của Thanh Minh Dạ, chỉ nói bọn họ là bằng hữu.
Nói xong không quên hướng Quân Chấn Thiên nháy mắt.
Quân Chấn Thiên lập tức hiểu ngay ý, nam nhân này đến cả hai vị lão sư Thánh Giả học viện đều có chút kiêng kị, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản, Quân gia có thể nhận thức đại nhân vật như vậy, chỉ có lợi chứ không có hại!
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn mang theo tươi cười, cười tủm tỉm nói: Đúng vậy Mặc Sơ, như thế nào không giới thiệu vị bằng hữu này một chút với phụ thân, hắn.......
Quân Chấn Thiên còn chưa nói xong, Quân Mặc Sơ liền lạnh lùng đánh gãy, Hắn không phải bằng hữu của ta, không có gì giới thiệu.
Giống như bị người hung hăng đánh một bạt tai, tươi cười trên mặt Quân Chấn Thiên cứng lại.
Chết tiệt nghiệt chủng này, sẽ không biết hảo hảo suy nghĩ về lợi ích gia tộc một chút sao! Quân Chấn Thiên tức đến muốn tạc phế (*nổ phổi*).
Quân Thiến Thiến ôn nhu cười, Không quan hệ, hiện tại nhận thức cũng không muộn nha.
Nàng đi đến bên người Thanh Minh Dạ, tiếu dung mang theo một tia xấu hổ sợ hãi, có chút ngại ngùng. Vị công tử này, tiểu nữ Thiến Thiến, là nhị tỷ của Mặc Sơ a, xin hỏi quý tính công tử?
Nhìn bộ dáng xinh đẹp của Quân Thiến Thiến, đây là một bộ mặt khác của nàng, trong lòng Quân Mặc Sơ có chút giễu cợt.
Nàng ta đói khát đến vậy sao? Nhìn một nam nhân lớn lên vừa suất lại lợi hại liền bổ nhào tới?
Quân Mặc Sơ càng xem nàng giả mù sa mưa làm ra vẻ, trong lòng càng khó chịu.
Trong tinh mâu hiện lên một đạo ám quang, Quân Mặc Sơ ảm đạm cười, trở tay bám lấy Thanh Minh Dạ, thuận thế dựa vào trong lòng Thanh Minh Dạ, Thanh.... Người ở đây thiệt nhiều, không khí một chút cũng không tốt, chúng ta vẫn là đi thôi? Đến sau viện tìm nương ta được không?
Ngữ điệu của nàng ôn nhu, không giống như trước lạnh lùng bất cận nhân tình, ngược lại giống như tiểu nữ nhân ngây thơ, làm cho Thanh Minh Dạ có chút ngoài ý muốn nhíu mày.
Bạc môi góc cạnh rõ ràng gợi lên một độ cong, hắn thuận theo lời Quân Mặc Sơ nói tiếp, Theo ngươi.
Chính là, Quân gia lớn như vậy, cũng không biết mẫu thân sẽ ở đâu, nếu như bị bọn họ cố ý dấu đi thì làm sao bây bây giờ? Quân Mặc Sơ rũ xuống con ngươi, giọng điệu ủy khuất.
/60
|