Editor: Ái Lạp Tuệ Ni
Vì nghiệm chứng xem Càn Khôn trụy trên người thật là không gian thần khí, Quân Mặc Sơ liền vài ngày đều có hứng thú sưu tầm đồ vật này nọ.
Nàng đem cái bàn, ghế dựa, thậm chí là cái giường ở khách điếm đều bỏ vào trong Càn Khôn trụy, sau đó phóng xuất (*bỏ ra*), lại bỏ vào, lại phóng xuất.... (Ni: Chị rảnh -.- )
Lập lại vài ngày như thế, Quân Mặc Sơ càng đem tinh thần lực phát ra vận dụng càng ngày càng thuận lợi.
Bởi vì nàng phát hiện, đồ vật được đưa vào trong Càn Khôn trụy, cần có tinh thần lực khống chế, đồ vật càng lớn, cần tinh thần lực càng nhiều, thế giới bên trong không gian cái gì cũng không có, chỉ có vài tòa núi trụi lủi cùng đất đá gồ ghề dưới đất, để đồ vật cũng không thuận lợi, nàng đành phải để tạm một cái bàn ở trong, chuyên môn dùng để đựng đồ vật.
Còn những thứ có sinh mệnh đều không thể tiến vào không gian, tỷ như tiếng người, cùng các loại ma thú.
Điểm ấy làm cho Quân Mặc Sơ có chút tiếc hận, nhưng ngẫm lại cũng thấy, nếu không gian nà còn có thể chứa người, vậy rất nghịch thiên.
Lúc này dĩ nhiên Quân Mặc Sơ không biết, không gian thần khí Càn Khôn trụy mà nàng nghĩ đến, cũng không đơn giản giống như trong tưởng tượng của nàng.
*. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *
Phía chân trời xa xa, vân cuốn vân thư.
Quân gia.
Phủ đệ to lớn không còn sự náo nhiệt như trong dĩ vãng, hạ nhân nha hoàn hết đến lại đi lo lắng đề phòng, lại hừng hực chịu khó làm việc, chỉ sợ đi lại chậm trễ, bị phái đi chiếu cố nhị tiểu thư tính tình không tốt.
Lạc Tuyết uyển, trực thuộc trong viện của Quân Thiến Thiến, một tiếng thét chói tai đầy phẫn nộ đánh tan sự bình tĩnh, tất cả đũa bát cùng thực vật trên bàn đều bị quét xuống mặt đất.
Cút ---- đều cút hết cho bổn tiểu thư, ai cũng không được tiến vào!
Trong mắt Xuân mụ có chút bất mãn, nhưng không dám hé răng.
Nàng hầu hạ Quân Thiến Thiến nhiều năm, thấy qua số lần Quân Thiến Thiến phát giận nhiều không đếm suể, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua bộ dáng giận dữ lớn như vậy.
Xuân mụ bất động thanh sắc nhìn thoáng qua tay trái nàng được băng bó cực kỳ dày, đáy mắt xuất hiện hơn một tia đồng tình, cũng khó trách nhị tiểu thư lại sinh khí như vậy.
Tuổi nhỏ như vậy, lại bị chặt đứt một ngón tay, từ nay về sau thanh danh tàn phế sẽ đeo bám trên người nàng, điều này làm Quân Thiến Thiến là thiên chi kiêu tử không thể nào thừa nhận được.
Xuân mụ ngồi xổm xuống thu thập đống hỗn độn trên mặt đất, thấp giọng nói: Nhị tiểu thư chớ nên sinh khí, lão nô thu thập xong liền lập tức rời đi.
Cút --- Hiện tại đều cút hết cho bổn tiểu thư !
Quân Thiến Thiến đạp mạnh một cái, ghế dựa bên chân hung hăng nện lên người Xuân mụ.
Thân mình Xuân mụ lảo đảo một chút, thấy Quân Thiến Thiến càng phát ra khuynh hướng nổi giận, vội vàng cong thân mình hướng bên ngoài chạy đi.
Lão nô bây giờ đi, bây giờ đi.....
Chết tiệt! Tiện nhân! Tiện nhân! Quân Thiến Thiến dường như nổi điên đập đá đồ vật, thời gian trong chốc lát, những đồ vật trong viện có thể quăng đều bị nàng đập hết.
Không có đồ vật để đập, Quân Thiến Thiến đặt mông ngồi trên ghế, chậm rãi nâng lên tay trái quấn băng gạc dày cộp, khuôn mặt thanh tú nháy mắt lại vặn vẹo.
Nàng phải làm sao bây giờ?
Nếu để cho người khác phát hiện nàng cư nhiên bị chặt đứt một ngón tay, sau này nàng còn như thế nào có thể gặp người?
Từ trước tới nay Quân Thiến Thiến luôn cảm thấy chính mình hoàn mỹ không tỳ vết, giờ phút này nghĩ đến chính mình có ngày bị Tả Phi một cước chặt đứt ngón trỏ, trong lòng liền không thể nào bình tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, Quân Chấn Thiên cùng thê tử Quách thị biết được Quân Thiến Thiến đang phát giận liền vội vội vàng vàng chạy tới.
Thiến nhi.... ... Thiến nhi, hảo hài tử của nương, ngươi làm sao a? Quách thị vừa vào cửa, nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, nhất thời liền tê tâm liệt phế khóc rống lên.
Vì nghiệm chứng xem Càn Khôn trụy trên người thật là không gian thần khí, Quân Mặc Sơ liền vài ngày đều có hứng thú sưu tầm đồ vật này nọ.
Nàng đem cái bàn, ghế dựa, thậm chí là cái giường ở khách điếm đều bỏ vào trong Càn Khôn trụy, sau đó phóng xuất (*bỏ ra*), lại bỏ vào, lại phóng xuất.... (Ni: Chị rảnh -.- )
Lập lại vài ngày như thế, Quân Mặc Sơ càng đem tinh thần lực phát ra vận dụng càng ngày càng thuận lợi.
Bởi vì nàng phát hiện, đồ vật được đưa vào trong Càn Khôn trụy, cần có tinh thần lực khống chế, đồ vật càng lớn, cần tinh thần lực càng nhiều, thế giới bên trong không gian cái gì cũng không có, chỉ có vài tòa núi trụi lủi cùng đất đá gồ ghề dưới đất, để đồ vật cũng không thuận lợi, nàng đành phải để tạm một cái bàn ở trong, chuyên môn dùng để đựng đồ vật.
Còn những thứ có sinh mệnh đều không thể tiến vào không gian, tỷ như tiếng người, cùng các loại ma thú.
Điểm ấy làm cho Quân Mặc Sơ có chút tiếc hận, nhưng ngẫm lại cũng thấy, nếu không gian nà còn có thể chứa người, vậy rất nghịch thiên.
Lúc này dĩ nhiên Quân Mặc Sơ không biết, không gian thần khí Càn Khôn trụy mà nàng nghĩ đến, cũng không đơn giản giống như trong tưởng tượng của nàng.
*. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *. . . . . . *
Phía chân trời xa xa, vân cuốn vân thư.
Quân gia.
Phủ đệ to lớn không còn sự náo nhiệt như trong dĩ vãng, hạ nhân nha hoàn hết đến lại đi lo lắng đề phòng, lại hừng hực chịu khó làm việc, chỉ sợ đi lại chậm trễ, bị phái đi chiếu cố nhị tiểu thư tính tình không tốt.
Lạc Tuyết uyển, trực thuộc trong viện của Quân Thiến Thiến, một tiếng thét chói tai đầy phẫn nộ đánh tan sự bình tĩnh, tất cả đũa bát cùng thực vật trên bàn đều bị quét xuống mặt đất.
Cút ---- đều cút hết cho bổn tiểu thư, ai cũng không được tiến vào!
Trong mắt Xuân mụ có chút bất mãn, nhưng không dám hé răng.
Nàng hầu hạ Quân Thiến Thiến nhiều năm, thấy qua số lần Quân Thiến Thiến phát giận nhiều không đếm suể, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua bộ dáng giận dữ lớn như vậy.
Xuân mụ bất động thanh sắc nhìn thoáng qua tay trái nàng được băng bó cực kỳ dày, đáy mắt xuất hiện hơn một tia đồng tình, cũng khó trách nhị tiểu thư lại sinh khí như vậy.
Tuổi nhỏ như vậy, lại bị chặt đứt một ngón tay, từ nay về sau thanh danh tàn phế sẽ đeo bám trên người nàng, điều này làm Quân Thiến Thiến là thiên chi kiêu tử không thể nào thừa nhận được.
Xuân mụ ngồi xổm xuống thu thập đống hỗn độn trên mặt đất, thấp giọng nói: Nhị tiểu thư chớ nên sinh khí, lão nô thu thập xong liền lập tức rời đi.
Cút --- Hiện tại đều cút hết cho bổn tiểu thư !
Quân Thiến Thiến đạp mạnh một cái, ghế dựa bên chân hung hăng nện lên người Xuân mụ.
Thân mình Xuân mụ lảo đảo một chút, thấy Quân Thiến Thiến càng phát ra khuynh hướng nổi giận, vội vàng cong thân mình hướng bên ngoài chạy đi.
Lão nô bây giờ đi, bây giờ đi.....
Chết tiệt! Tiện nhân! Tiện nhân! Quân Thiến Thiến dường như nổi điên đập đá đồ vật, thời gian trong chốc lát, những đồ vật trong viện có thể quăng đều bị nàng đập hết.
Không có đồ vật để đập, Quân Thiến Thiến đặt mông ngồi trên ghế, chậm rãi nâng lên tay trái quấn băng gạc dày cộp, khuôn mặt thanh tú nháy mắt lại vặn vẹo.
Nàng phải làm sao bây giờ?
Nếu để cho người khác phát hiện nàng cư nhiên bị chặt đứt một ngón tay, sau này nàng còn như thế nào có thể gặp người?
Từ trước tới nay Quân Thiến Thiến luôn cảm thấy chính mình hoàn mỹ không tỳ vết, giờ phút này nghĩ đến chính mình có ngày bị Tả Phi một cước chặt đứt ngón trỏ, trong lòng liền không thể nào bình tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, Quân Chấn Thiên cùng thê tử Quách thị biết được Quân Thiến Thiến đang phát giận liền vội vội vàng vàng chạy tới.
Thiến nhi.... ... Thiến nhi, hảo hài tử của nương, ngươi làm sao a? Quách thị vừa vào cửa, nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, nhất thời liền tê tâm liệt phế khóc rống lên.
/60
|