Edit + Beta: Leslie aka Cơm nhỏ
Ô Nhược nhớ lại chuyện xưa, đời trước Ô An Nhuận đã thông qua khảo hạch rèn luyện và nhận được bối tự “An”. Vì vậy mà hắn bắt đầu trở nên kiêu căng và lúc nào cũng tự cho là mình cao hơn người khác một bậc. Hiển nhiên, cũng vì vậy mà tiêu chuẩn của hắn với thê tử tương lai cũng tăng lên. Hắn muốn thê tử mình không chỉ có gia thế tốt mà còn phải có dung mạo xuất chúng và tu vi cao. Do đó, khi Ô gia bắt hắn thú một cô nương chưa từng gặp mặt, Ô An Nhuận đương nhiên nảy sinh mâu thuẫn và bất mãn. Huống hồ, gia tộc của Trang Thu Dung nhỏ hơn rất nhiều lần so với chi thứ của Ô gia, nên Ô An Nhuận liền cho rằng nàng không đủ tư cách làm thê tử của hắn.
Sau này, không biết từ đâu mà Ô An Nhuận nghe được rằng bộ dạng của Trang Thu Dung rất xấu, hơn nữa, hắn còn nhờ người lấy được một bức họa của Trang Thu Dung. Sau khi xác nhận bộ dạng của nàng thật sự không lọt vào mắt mình, Ô An Nhân ngày ngày đều tìm đủ lý do để hủy hôn, Thậm chí, vì để thoát khỏi hôn sự này, hắn còn tìm một vị tiểu thư gần giống như tiêu chuẩn của hắn đặt ra mà lén lút tư tình.
Phụ thân của Ô An Nhuận đành phải hủy hôn với Trang gia và thú vị tiểu thư kia cho hắn. Đáng tiếc rằng, sau khi thành hôn, hai người cũng không hạnh phúc, thậm chí bọn họ còn thường xuyên cãi nhau, phiền không kể xiết.
Nửa năm sau, Ô An Nhuận lại nghe nói Tam công tử Ô Sở của Nam Đại Viện đi rèn luyện đã trở về thành công. Ô Sở cũng chuẩn bị nửa năm sau đó thành thân với Trang Thu Dung của Hoài An Thành.
Khi nghe được tin tức này, Ô An Nhuận chỉ cười nhạt. Không ngờ, sau khi Ô Sở đại hôn, tận mắt nhìn thấy Trang Thu Dung kia vô cùng xinh đẹp, Ô An Nhuận vô cùng hối hận. Dù có nằm mơ thì hắn cũng không ngờ rằng Trang Thu Dung lại đoan trang xinh đẹp như thế. Trong cảm nhận của Ô An Nhuận, thê tử của hắn chính là phải có bộ dáng như vậy. Nhưng đáng tiếc, chính hắn đã hủy hôn trước, giờ thì Trang Thu Dung đã gả cho đường đệ của hắn, có hối hận thế nào cũng vô dụng thôi.
Nhưng mà, từ sau khi gặp mặt Trang Thu Dung, hắn bắt đầu tơ tưởng đến nàng. Cứ như thế, ban ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mộng, Ô An Nhuận nằm mộng thấy Trang Thu Dung, hắn vô tri vô giác kêu tên nàng.
Biết trong lòng trượng phu của mình luôn nhớ nhung nữ nhân kia, thê tử của Ô An Nhuận liền làm huyên náo lên. Ô An Nhuận chịu không nổi nàng ta, trong lòng lại càng nhớ thương Trang Thu Dung đoan trang tao nhã.
Có một lần, trong lúc vô tình, Ô An Nhuận biết được Ô Sở và Trang Thu Dung đã từng đính ước với nhau rất lâu trước đó, họ cũng đã tặng tín vật cho nhau. Hắn lập tức liên tưởng đến tin đồn đã nghe về bộ dạng xấu xí của Trang Thu Dung, Ô An Nhuận cũng đoán được chuyện này chắc chắn là do Ô Sở truyền ra vì hắn muốn cùng một chỗ với Trang Thu Dung, để Ô An Nhuận hủy bỏ hôn ước kia.
Ô An Nhuận càng nghĩ càng cảm thấy được việc này rất có khả năng, hắn liền tìm Ô Sở đối chất. Sau đó, hai người liền đánh nhau dữ dội. Cuối cùng, tộc trưởng Ô Bặc Phương phải nhiều lần đứng ra phân xử thì chuyện này mới được bỏ qua.
Còn đời này, chưa biết mọi chuyện sẽ thế nào đâu.
Trong lòng Ô Nhược có chút vội vã muốn biết kết quả của chuyện này. Đến khi y hồi thần trở lại, hai người bọn họ đã đi vào sương phòng.
Đẩy cửa vào, Ô Nhược lập tức nhìn thấy sân khấu kịch dưới lầu, hơn nữa sương phòng này vừa vặn đối diện với sân khấu, vị trí vô cùng tốt.
Ô Nhược vừa lòng nói: Vị trí này không tồi
Thi Cửu dìu y ngồi vào ghế mà Thi Diệc trước đó đã phân phó tiểu nhị ở hí viên chuẩn bị.
Ô Nhược có chút hưng phấn mà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, y nói với Hắc Tuyên Dực: Huynh ngồi đây đi
Hắc Tuyên Dực ngồi vào chỗ, hắn thản nhiên nhìn lướt qua chỗ có tiếng người ồn ào ở lầu một. Khẽ nhíu mi tâm, hắn không quá thích loại náo nhiệt này.
Ô Nhược hỏi hắn: Huynh có từng đến hí viên xem hay có mời đoàn kịch về phủ diễn hí chưa?
Đời trước, y chưa từng thấy Hắc Tuyên Dực xem hí, ngày thường hắn đều độc lai độc vãng hoặc ngồi ở nơi thanh tĩnh.
Ta chưa từng xem
Ô Nhược cười rạng rỡ: Ta cũng chưa từng xem
Mặc kệ một đời này hay đời trước, Ô Nhược cũng chưa từng đến hí viên để xem hí. Trước đó là bởi vì bản thân rất béo nên trong lòng y rất tự ti và hiển nhiên là không muốn đến chỗ đông người để bị người ta cười nhạo. Sau khi gầy đi, y lại đi theo Nỗ Mộc học tập y thuật, lúc giải phong linh lực xong, y đều bế quan tu luyện. Thêm vào đó, tộc trưởng Ô gia Ô Bặc Phương cảm thấy thân phận đào kép vô cùng thấp kém, không xứng bước vào Ô gia của bọn họ diễn hí. Vì vậy mà Ô gia hiển nhiên không bao giờ mời đoàn hát đến.
Thi Diệc trình danh sách hí khúc hôm nay của hí viên trước mặt Ô Nhược.
Ô Nhược nhìn sơ qua, lập tức tên của hí khúc thứ hai hấp dẫn lực chú ý của y, bởi vì tên của nó là Xú bàn tướng công , hai chữ xấu (xú) và béo (bàn) làm cho Ô Nhược hết sức nhạy cảm, theo bản năng y hỏi: Xú bàn tướng công? Vì sao tên của hí khúc này lại kỳ cục như vậy?
Thi Diệc giải thích: Tiểu nhị ở hí viên nói, hí khúc này là cải biên từ cố sự của chủ tử và phu nhân
Hắc Tuyên Dực: ......
Gân xanh trên trán Ô Nhược nổi lên: Ta thật nóng lòng muốn xem cố sự của hí khúc này là gì
Hí khúc đầu tiên nhanh chóng bắt đầu, nhưng bởi vì trong lòng luôn nghĩ đến hí khúc thứ hai nên Ô Nhược cũng không biết nội dung của nó là gì.
Cuối cùng, hí khúc thứ hai cũng bắt đầu diễn, Ô Nhược và Hắc Tuyên Dực cũng tự nhiên ngồi thẳng lưng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Sau khi hí khúc bắt đầu, một đào kép thân hình mập mạp xuất hiện trên sân khấu, mặt mũi và thân hình đều tương tự với Ô Nhược, ngay cả quần áo trên người hắn cũng giống hết quần áo mà bình thường Ô Nhược hay mặc.
Vừa ra sân khấu, đại bàn tử liền quăng một cái chổng vó không đứng dậy được. Ngay lập tức, toàn thể khán giả cười to vang dội.
Khóe mắt Ô Nhược giật giật.
Tiếp đó, một đôi trung niên phu phụ ra sân khấu, đại bàn tử lập tức khóc ầm ĩ lên và nói hắn không muốn xuất giá. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải ngồi lên kiệu hoa để gả cho một nam nhân xấu xí.
Xem đến đây, Hắc Tuyên Dực ý vị thâm trường liến nhìn Ô Nhược một cái.
Từ đầu đến giờ vẫn đang lặng lẽ quan sát phản ứng Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược tất nhiên thấy được ánh mắt của hắn, y vừa thẹn vừa giận nói: Ta tuyệt đối không khóc nháo giống như đại bàn tử trên sân khấu
Bắt ép một nam nhân gả cho nam nhân khác khẳng định không thể không có sự phản kháng, mâu thuẫn, phát giận vân vân. Nhưng chắc chắn, y tuyệt đối sẽ không giống nữ nhân mà khóc nháo lên như thế.
Đáy mắt Hắc Tuyên Dực hiện lên ý cười, tầm mắt quay lại sân khấu kịch, hắn thản nhiên nói: Ta đương nhiên biết phu nhân gả cho ta làm sao có thể khóc nháo như vậy
Ô Nhược: ......
Quen biết Hắc Tuyên Dực đã nhiều năm, lần đầu tiên Ô Nhược được mở mang tầm mắt về độ dày của da mặt của hắn đến như vậy.
Không biết huynh đã học huyền thuật Trợn mắt nói dối chưa?
Ta mới vừa lĩnh ngộ được
Ô Nhược: ......
Trên sân khấu, hí khúc diễn đến đoạn sau khi hai nam nhân thành thân, mỗi ngày trôi qua của họ đều không chút hạnh phúc, đại bàn tử thường xuyên gây phiền toái cho nam nhân xấu xí kia. Sau đó, hắn lại còn thích một quả phụ. Tất nhiên là nam nhân kia làm sao có thể cho phép phu nhân của mình cùng một chỗ với nữ nhân khác. Cuối cùng, hắn lập mưu tách đại bàn tử và quả phụ kia ra, đồng thời cũng sát hại quả phụ đó. Sau khi biết được chân tướng, đại bàn tử và nam nhân đồng quy vu tận.
Ô Nhược tức giận đến mức vỗ mạnh lên tay ghế: Chết tiệt, tên điên nào đã viết ra cái kịch bản vặn vẹo này?
Thi Diệc nói: Nô tài nghe tiểu nhị nói, bởi vì mọi người không thích đoạn tụ nên mới cải biên thành kết cục như vậy
Hắc Tuyên Dực híp mắt âm lãnh liếc hắn một cái.
Thi Diệc nhất thời đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Kịch bản này cũng không phải hắn cải biên, liếc hắn thì có ích lợi gì.
Không xem nữa Tâm trạng háo hức muốn xem hí của Ô Nhược bị vở diễn này dội nước lạnh, y tức giận đứng dậy đi xuống lầu với Hắc Tuyên Dực.
Hai người lên xe ngựa, Hắc Tuyên Dực híp mắt nhìn chằm chằm Ô Nhược đang ngồi đối diện. Bị hắn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, cả người Ô Nhược đều không được tự nhiên, y cảm thấy chột dạ giống như mình thật sự phản bội hắn giống như trong vở diễn kia: Huynh nhìn ta làm gì? Ta cũng sẽ không giống tên kia mà bỏ trốn cùng với quả phụ rồi lại đồng quy vu tận với huynh. Hừ!” Đời trước, mặc dù rất chán ghét Hắc Tuyên Dực nhưng Ô Nhược chưa từng có ý nghĩ muốn giết chết Hắc Tuyên Dực, y lại càng không nghĩ đến việc hợp y với phu quân của mình. Thậm chí. dù Nguyễn Trì Tranh có khuyên bao nhiêu thì y cũng cười cho qua.
Hàn khí trên người Hắc Tuyên Dực trong nháy mắt tản ra rất nhanh, hắn không nói gì nữa mà tựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần.
Ô Nhược thở nhẹ một hơi.
Kỳ thật, trong lòng Ô Nhược rất muốn biết nếu y xử sự giống như đại bàn tử kia thì Hắc Tuyên Dực sẽ làm gì với mình. Chắc chắn là không chỉ đơn giản tách hắn và quả phụ tách ra rồi.
A~~ Đột nhiên, bên trong hí viên truyền ra rất nhiều tiếng kêu la thảm thiết. Ngay sau đó, một đám người chạy trối chết ra khỏi từ hí viên.
Đã xảy ra chuyện gì? Nghe được tiếng kêu, Ô Nhược lập tức hỏi Hắc Can bên ngoài xe.
Bẩm phu nhân, không có việc gì cả Hắc Can trả lời rồi tiếp tục điều khiển xe rời đi.
Ô Nhược: ......
Không hề giống như là không việc gì.
Đáng tiếc, hiện tại đang là mùa đông, màn cửa sổ trên xe xe đều được dán kín, căn bản là không thể nhìn thấy sự việc ở bên ngoài, chỉ có thể từ thanh âm mà đoán ra được là những người kia hình như bị người ta truy sát nên mới phát ra tiếng hét chói tainhư vậy. Sau khi xe ngựa rời đi được một lúc, bên trong hí viên truyền ra tiếng đánh nhau.
Xe ngựa Ô Nhược đi càng ngày càng xa nên y cũng không còn nghe được thanh âm gì nữa.
Trở lại hắc phủ, Hắc Tín cười tủm tỉm đi đến trước mặt bọn họ nói: Chủ tử, quả trứng kia động rồi
Quả trứng nào? Ô Nhược tò mò.
Hồi phu nhân, chính là trứng mà người đã sinh ra
Ô Nhược: ......
Y đẻ trứng lúc nào?
A, từ từ đã, không phải là quả trứng mà Kinh Hi đã cho y chứ?
Ô Nhược hỏi Hắc Tuyên Dực: Huynh vẫn còn giữ quả trứng đó sao?
Ờ... giữ lại cũng tốt, nói không chừng quả trứng thật sự là do y sinh ra.
Hắc Tuyên Dực trực tiếp đi đến thư phòng.
Ô Nhược vội đuổi theo Hắc Tuyên Dực vào phòng nhỏ bên cạnh thư phòng. Y liền nhìn thấy một con chim lớn đang ấp trứng.
Thấy Hắc Tuyên Dực tiến vào, Con chim kia liền đứng lên để Hắc Tuyên Dực nhìn rõ ràng quả trứng.
Hắc Can cẩn thận ôm trứng lên và đưa đến trước mặt Hắc Tuyên Dực.
Hắc Tuyên Dực đặt tay lên quả trứng và dùng linh lực thăm dò tình hình bên trong. Và rồi, khóe miệng hắn cong lên, sau đó lại thu tay về.
Phu nhân, người cũng đến xem tiểu thiếu gia đi Hắc Tín cười tủm tỉm nói.
Nghe xưng hô như vậy, khóe mắt Ô Nhược rút rút, Hắc Tuyên Dực sẽ không thật sự xem quả trứng là con hắn chứ?
Dù nghĩ vậy nhưng Ô Nhược vẫn đặt tay lên trứng và dùng linh lực cảm nhận sinh vật bên trong. Sau đó, tận mắt chứng kiến khối thịt bên trong cư nhiên lại trở thành một đứa bé, Ô Nhược sợ tới mức vội vàng rụt tây về. Y hỏi Hắc Tuyên Dực: Đây... Đây thật sự là quả trứng mà ta đã đưa cho huynh?
Khối thịt bên trong quả trứng vì sao có thể biến thành một đứa bé? Thật có khả năng đó sao?
Có điều, nếu đứa nhỏ trong quả trứng này là ma tộc sinh ra thì khối thịt kia có biến thành đứa bé cũng không có gì kỳ quặc.
Nghĩ như vậy, Ô Nhược nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần sau, nếu Kinh Hi tìm mình, y nhất định phải hỏi hắn một chút về chuyện này.
Hắc Tín đem trứng thả lại ổ để con chim kia tiếp tục ấp trứng: Bẩm chủ tử, đại khái là sau một tháng nữa thì tiểu thiếu gia sẽ ra đời
Ô Nhược nhớ lại chuyện xưa, đời trước Ô An Nhuận đã thông qua khảo hạch rèn luyện và nhận được bối tự “An”. Vì vậy mà hắn bắt đầu trở nên kiêu căng và lúc nào cũng tự cho là mình cao hơn người khác một bậc. Hiển nhiên, cũng vì vậy mà tiêu chuẩn của hắn với thê tử tương lai cũng tăng lên. Hắn muốn thê tử mình không chỉ có gia thế tốt mà còn phải có dung mạo xuất chúng và tu vi cao. Do đó, khi Ô gia bắt hắn thú một cô nương chưa từng gặp mặt, Ô An Nhuận đương nhiên nảy sinh mâu thuẫn và bất mãn. Huống hồ, gia tộc của Trang Thu Dung nhỏ hơn rất nhiều lần so với chi thứ của Ô gia, nên Ô An Nhuận liền cho rằng nàng không đủ tư cách làm thê tử của hắn.
Sau này, không biết từ đâu mà Ô An Nhuận nghe được rằng bộ dạng của Trang Thu Dung rất xấu, hơn nữa, hắn còn nhờ người lấy được một bức họa của Trang Thu Dung. Sau khi xác nhận bộ dạng của nàng thật sự không lọt vào mắt mình, Ô An Nhân ngày ngày đều tìm đủ lý do để hủy hôn, Thậm chí, vì để thoát khỏi hôn sự này, hắn còn tìm một vị tiểu thư gần giống như tiêu chuẩn của hắn đặt ra mà lén lút tư tình.
Phụ thân của Ô An Nhuận đành phải hủy hôn với Trang gia và thú vị tiểu thư kia cho hắn. Đáng tiếc rằng, sau khi thành hôn, hai người cũng không hạnh phúc, thậm chí bọn họ còn thường xuyên cãi nhau, phiền không kể xiết.
Nửa năm sau, Ô An Nhuận lại nghe nói Tam công tử Ô Sở của Nam Đại Viện đi rèn luyện đã trở về thành công. Ô Sở cũng chuẩn bị nửa năm sau đó thành thân với Trang Thu Dung của Hoài An Thành.
Khi nghe được tin tức này, Ô An Nhuận chỉ cười nhạt. Không ngờ, sau khi Ô Sở đại hôn, tận mắt nhìn thấy Trang Thu Dung kia vô cùng xinh đẹp, Ô An Nhuận vô cùng hối hận. Dù có nằm mơ thì hắn cũng không ngờ rằng Trang Thu Dung lại đoan trang xinh đẹp như thế. Trong cảm nhận của Ô An Nhuận, thê tử của hắn chính là phải có bộ dáng như vậy. Nhưng đáng tiếc, chính hắn đã hủy hôn trước, giờ thì Trang Thu Dung đã gả cho đường đệ của hắn, có hối hận thế nào cũng vô dụng thôi.
Nhưng mà, từ sau khi gặp mặt Trang Thu Dung, hắn bắt đầu tơ tưởng đến nàng. Cứ như thế, ban ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mộng, Ô An Nhuận nằm mộng thấy Trang Thu Dung, hắn vô tri vô giác kêu tên nàng.
Biết trong lòng trượng phu của mình luôn nhớ nhung nữ nhân kia, thê tử của Ô An Nhuận liền làm huyên náo lên. Ô An Nhuận chịu không nổi nàng ta, trong lòng lại càng nhớ thương Trang Thu Dung đoan trang tao nhã.
Có một lần, trong lúc vô tình, Ô An Nhuận biết được Ô Sở và Trang Thu Dung đã từng đính ước với nhau rất lâu trước đó, họ cũng đã tặng tín vật cho nhau. Hắn lập tức liên tưởng đến tin đồn đã nghe về bộ dạng xấu xí của Trang Thu Dung, Ô An Nhuận cũng đoán được chuyện này chắc chắn là do Ô Sở truyền ra vì hắn muốn cùng một chỗ với Trang Thu Dung, để Ô An Nhuận hủy bỏ hôn ước kia.
Ô An Nhuận càng nghĩ càng cảm thấy được việc này rất có khả năng, hắn liền tìm Ô Sở đối chất. Sau đó, hai người liền đánh nhau dữ dội. Cuối cùng, tộc trưởng Ô Bặc Phương phải nhiều lần đứng ra phân xử thì chuyện này mới được bỏ qua.
Còn đời này, chưa biết mọi chuyện sẽ thế nào đâu.
Trong lòng Ô Nhược có chút vội vã muốn biết kết quả của chuyện này. Đến khi y hồi thần trở lại, hai người bọn họ đã đi vào sương phòng.
Đẩy cửa vào, Ô Nhược lập tức nhìn thấy sân khấu kịch dưới lầu, hơn nữa sương phòng này vừa vặn đối diện với sân khấu, vị trí vô cùng tốt.
Ô Nhược vừa lòng nói: Vị trí này không tồi
Thi Cửu dìu y ngồi vào ghế mà Thi Diệc trước đó đã phân phó tiểu nhị ở hí viên chuẩn bị.
Ô Nhược có chút hưng phấn mà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, y nói với Hắc Tuyên Dực: Huynh ngồi đây đi
Hắc Tuyên Dực ngồi vào chỗ, hắn thản nhiên nhìn lướt qua chỗ có tiếng người ồn ào ở lầu một. Khẽ nhíu mi tâm, hắn không quá thích loại náo nhiệt này.
Ô Nhược hỏi hắn: Huynh có từng đến hí viên xem hay có mời đoàn kịch về phủ diễn hí chưa?
Đời trước, y chưa từng thấy Hắc Tuyên Dực xem hí, ngày thường hắn đều độc lai độc vãng hoặc ngồi ở nơi thanh tĩnh.
Ta chưa từng xem
Ô Nhược cười rạng rỡ: Ta cũng chưa từng xem
Mặc kệ một đời này hay đời trước, Ô Nhược cũng chưa từng đến hí viên để xem hí. Trước đó là bởi vì bản thân rất béo nên trong lòng y rất tự ti và hiển nhiên là không muốn đến chỗ đông người để bị người ta cười nhạo. Sau khi gầy đi, y lại đi theo Nỗ Mộc học tập y thuật, lúc giải phong linh lực xong, y đều bế quan tu luyện. Thêm vào đó, tộc trưởng Ô gia Ô Bặc Phương cảm thấy thân phận đào kép vô cùng thấp kém, không xứng bước vào Ô gia của bọn họ diễn hí. Vì vậy mà Ô gia hiển nhiên không bao giờ mời đoàn hát đến.
Thi Diệc trình danh sách hí khúc hôm nay của hí viên trước mặt Ô Nhược.
Ô Nhược nhìn sơ qua, lập tức tên của hí khúc thứ hai hấp dẫn lực chú ý của y, bởi vì tên của nó là Xú bàn tướng công , hai chữ xấu (xú) và béo (bàn) làm cho Ô Nhược hết sức nhạy cảm, theo bản năng y hỏi: Xú bàn tướng công? Vì sao tên của hí khúc này lại kỳ cục như vậy?
Thi Diệc giải thích: Tiểu nhị ở hí viên nói, hí khúc này là cải biên từ cố sự của chủ tử và phu nhân
Hắc Tuyên Dực: ......
Gân xanh trên trán Ô Nhược nổi lên: Ta thật nóng lòng muốn xem cố sự của hí khúc này là gì
Hí khúc đầu tiên nhanh chóng bắt đầu, nhưng bởi vì trong lòng luôn nghĩ đến hí khúc thứ hai nên Ô Nhược cũng không biết nội dung của nó là gì.
Cuối cùng, hí khúc thứ hai cũng bắt đầu diễn, Ô Nhược và Hắc Tuyên Dực cũng tự nhiên ngồi thẳng lưng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Sau khi hí khúc bắt đầu, một đào kép thân hình mập mạp xuất hiện trên sân khấu, mặt mũi và thân hình đều tương tự với Ô Nhược, ngay cả quần áo trên người hắn cũng giống hết quần áo mà bình thường Ô Nhược hay mặc.
Vừa ra sân khấu, đại bàn tử liền quăng một cái chổng vó không đứng dậy được. Ngay lập tức, toàn thể khán giả cười to vang dội.
Khóe mắt Ô Nhược giật giật.
Tiếp đó, một đôi trung niên phu phụ ra sân khấu, đại bàn tử lập tức khóc ầm ĩ lên và nói hắn không muốn xuất giá. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải ngồi lên kiệu hoa để gả cho một nam nhân xấu xí.
Xem đến đây, Hắc Tuyên Dực ý vị thâm trường liến nhìn Ô Nhược một cái.
Từ đầu đến giờ vẫn đang lặng lẽ quan sát phản ứng Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược tất nhiên thấy được ánh mắt của hắn, y vừa thẹn vừa giận nói: Ta tuyệt đối không khóc nháo giống như đại bàn tử trên sân khấu
Bắt ép một nam nhân gả cho nam nhân khác khẳng định không thể không có sự phản kháng, mâu thuẫn, phát giận vân vân. Nhưng chắc chắn, y tuyệt đối sẽ không giống nữ nhân mà khóc nháo lên như thế.
Đáy mắt Hắc Tuyên Dực hiện lên ý cười, tầm mắt quay lại sân khấu kịch, hắn thản nhiên nói: Ta đương nhiên biết phu nhân gả cho ta làm sao có thể khóc nháo như vậy
Ô Nhược: ......
Quen biết Hắc Tuyên Dực đã nhiều năm, lần đầu tiên Ô Nhược được mở mang tầm mắt về độ dày của da mặt của hắn đến như vậy.
Không biết huynh đã học huyền thuật Trợn mắt nói dối chưa?
Ta mới vừa lĩnh ngộ được
Ô Nhược: ......
Trên sân khấu, hí khúc diễn đến đoạn sau khi hai nam nhân thành thân, mỗi ngày trôi qua của họ đều không chút hạnh phúc, đại bàn tử thường xuyên gây phiền toái cho nam nhân xấu xí kia. Sau đó, hắn lại còn thích một quả phụ. Tất nhiên là nam nhân kia làm sao có thể cho phép phu nhân của mình cùng một chỗ với nữ nhân khác. Cuối cùng, hắn lập mưu tách đại bàn tử và quả phụ kia ra, đồng thời cũng sát hại quả phụ đó. Sau khi biết được chân tướng, đại bàn tử và nam nhân đồng quy vu tận.
Ô Nhược tức giận đến mức vỗ mạnh lên tay ghế: Chết tiệt, tên điên nào đã viết ra cái kịch bản vặn vẹo này?
Thi Diệc nói: Nô tài nghe tiểu nhị nói, bởi vì mọi người không thích đoạn tụ nên mới cải biên thành kết cục như vậy
Hắc Tuyên Dực híp mắt âm lãnh liếc hắn một cái.
Thi Diệc nhất thời đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Kịch bản này cũng không phải hắn cải biên, liếc hắn thì có ích lợi gì.
Không xem nữa Tâm trạng háo hức muốn xem hí của Ô Nhược bị vở diễn này dội nước lạnh, y tức giận đứng dậy đi xuống lầu với Hắc Tuyên Dực.
Hai người lên xe ngựa, Hắc Tuyên Dực híp mắt nhìn chằm chằm Ô Nhược đang ngồi đối diện. Bị hắn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, cả người Ô Nhược đều không được tự nhiên, y cảm thấy chột dạ giống như mình thật sự phản bội hắn giống như trong vở diễn kia: Huynh nhìn ta làm gì? Ta cũng sẽ không giống tên kia mà bỏ trốn cùng với quả phụ rồi lại đồng quy vu tận với huynh. Hừ!” Đời trước, mặc dù rất chán ghét Hắc Tuyên Dực nhưng Ô Nhược chưa từng có ý nghĩ muốn giết chết Hắc Tuyên Dực, y lại càng không nghĩ đến việc hợp y với phu quân của mình. Thậm chí. dù Nguyễn Trì Tranh có khuyên bao nhiêu thì y cũng cười cho qua.
Hàn khí trên người Hắc Tuyên Dực trong nháy mắt tản ra rất nhanh, hắn không nói gì nữa mà tựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần.
Ô Nhược thở nhẹ một hơi.
Kỳ thật, trong lòng Ô Nhược rất muốn biết nếu y xử sự giống như đại bàn tử kia thì Hắc Tuyên Dực sẽ làm gì với mình. Chắc chắn là không chỉ đơn giản tách hắn và quả phụ tách ra rồi.
A~~ Đột nhiên, bên trong hí viên truyền ra rất nhiều tiếng kêu la thảm thiết. Ngay sau đó, một đám người chạy trối chết ra khỏi từ hí viên.
Đã xảy ra chuyện gì? Nghe được tiếng kêu, Ô Nhược lập tức hỏi Hắc Can bên ngoài xe.
Bẩm phu nhân, không có việc gì cả Hắc Can trả lời rồi tiếp tục điều khiển xe rời đi.
Ô Nhược: ......
Không hề giống như là không việc gì.
Đáng tiếc, hiện tại đang là mùa đông, màn cửa sổ trên xe xe đều được dán kín, căn bản là không thể nhìn thấy sự việc ở bên ngoài, chỉ có thể từ thanh âm mà đoán ra được là những người kia hình như bị người ta truy sát nên mới phát ra tiếng hét chói tainhư vậy. Sau khi xe ngựa rời đi được một lúc, bên trong hí viên truyền ra tiếng đánh nhau.
Xe ngựa Ô Nhược đi càng ngày càng xa nên y cũng không còn nghe được thanh âm gì nữa.
Trở lại hắc phủ, Hắc Tín cười tủm tỉm đi đến trước mặt bọn họ nói: Chủ tử, quả trứng kia động rồi
Quả trứng nào? Ô Nhược tò mò.
Hồi phu nhân, chính là trứng mà người đã sinh ra
Ô Nhược: ......
Y đẻ trứng lúc nào?
A, từ từ đã, không phải là quả trứng mà Kinh Hi đã cho y chứ?
Ô Nhược hỏi Hắc Tuyên Dực: Huynh vẫn còn giữ quả trứng đó sao?
Ờ... giữ lại cũng tốt, nói không chừng quả trứng thật sự là do y sinh ra.
Hắc Tuyên Dực trực tiếp đi đến thư phòng.
Ô Nhược vội đuổi theo Hắc Tuyên Dực vào phòng nhỏ bên cạnh thư phòng. Y liền nhìn thấy một con chim lớn đang ấp trứng.
Thấy Hắc Tuyên Dực tiến vào, Con chim kia liền đứng lên để Hắc Tuyên Dực nhìn rõ ràng quả trứng.
Hắc Can cẩn thận ôm trứng lên và đưa đến trước mặt Hắc Tuyên Dực.
Hắc Tuyên Dực đặt tay lên quả trứng và dùng linh lực thăm dò tình hình bên trong. Và rồi, khóe miệng hắn cong lên, sau đó lại thu tay về.
Phu nhân, người cũng đến xem tiểu thiếu gia đi Hắc Tín cười tủm tỉm nói.
Nghe xưng hô như vậy, khóe mắt Ô Nhược rút rút, Hắc Tuyên Dực sẽ không thật sự xem quả trứng là con hắn chứ?
Dù nghĩ vậy nhưng Ô Nhược vẫn đặt tay lên trứng và dùng linh lực cảm nhận sinh vật bên trong. Sau đó, tận mắt chứng kiến khối thịt bên trong cư nhiên lại trở thành một đứa bé, Ô Nhược sợ tới mức vội vàng rụt tây về. Y hỏi Hắc Tuyên Dực: Đây... Đây thật sự là quả trứng mà ta đã đưa cho huynh?
Khối thịt bên trong quả trứng vì sao có thể biến thành một đứa bé? Thật có khả năng đó sao?
Có điều, nếu đứa nhỏ trong quả trứng này là ma tộc sinh ra thì khối thịt kia có biến thành đứa bé cũng không có gì kỳ quặc.
Nghĩ như vậy, Ô Nhược nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần sau, nếu Kinh Hi tìm mình, y nhất định phải hỏi hắn một chút về chuyện này.
Hắc Tín đem trứng thả lại ổ để con chim kia tiếp tục ấp trứng: Bẩm chủ tử, đại khái là sau một tháng nữa thì tiểu thiếu gia sẽ ra đời
/154
|