Ô Tiền Thanh ngẩn người ra trong chốc lát rồi lại đứng bật dậy, tâm tình kích động hỏi Hắc Tuyên Dực: “Ngươi nói thật sao? Ta thật sự vẫn còn hy vọng khôi phục linh điền để tiếp tục tu luyện?”
Ô Nhược hạ giọng nói: “Cha, người nhỏ giọng một chút, chuyện khôi phục linh điền tốt nhất là càng ít người biết càng tốt, ngay cả đại ca và tiểu muội cũng tạm thời không được nói cho bọn họ nghe”
Việc này nếu để cho bọn người Ô gia kia biết, sợ là cha y còn chưa bắt đầu chữa trị thì bọn họ đã tìm mọi cách ngăn cản ông khôi phục tu vi. Thậm chí, bọn họ có thể sẽ sát hại Ô Tiền Thanh.
Điều đáng giận chính là cho tới nay, bọn người Ô gia ngụy trang quá cẩn thận. Bọn họ trước mặt Ô Nhược và Ô Tiền Thanh diễn vai người tốt quá xuất sắc. Trước kia, chỉ cần Ô gia mua một kiện vải mới, bọn họ tặng loại tốt nhất cho Thư Thanh Viện nhà y đầu tiên, thậm chí khi có đồ ăn ngon, Thư Thanh Viện cũng là nơi đầu tiên những kẻ đó nghĩ đến. Hiện tại, nếu muốn xé mặt nạ bọn họ thì phải tìm ra chứng cứ. Bằng không, Ô Nhược khó có thể chứng minh cho người nhà y rằng Ô gia là những kẻ giả nhân giả nghĩa.
Thậm chi nếu chuẩn bị không kỹ càng, người nhà y còn tưởng rằng y vì bất mãn cọc hôn sự này mà đem oán hận trút lên người Ô gia.
Vẻ mặt Ô Tiền Thanh hiện lên nét nghi hoặc: “Vì sao lại không cho ta nói?”
Đây rõ ràng là chuyện tốt, vì sao nhi tử của mình lại bảo không được nói ra? Ô Tiền Thanh càng nghĩ càng thấy khó hiểu vô cùng.
Ô Nhược ngay lập tức nghĩ ra một lý do để gạt cha mình: “Cho đến bây giờ Tuyên Dực vẫn chưa muốn cho mọi người biết huynh ấy biết y thuật. Cho nên phiền cha nương trước tiên cứ giữ bí mật chuyện này. Chờ sau khi linh điền của cha thật sự bình phục thì công bố vẫn chưa muộn”
Ô Tiền Thanh gật đầu. Hiện tại việc ông có thể khôi phục tu vi hay không vẫn còn là ẩn số. Nếu nói ra, lỡ như không thể chữa trị linh điền thì chẳng phải là phá hủy thanh danh của con rể mình hay sao.
“Đại ca và tiểu muội sẽ sớm trở lại nên tạm thời chúng ta gác lại chuyện trị liệu cho cha qua một bên. Sau khi trở về con sẽ hỏi Tuyển Dực rõ ràng rồi sẽ báo lại cho hai người”
Ô Tiền Thanh cảm kích nhìn Hắc Tuyên Dực: “Như vậy mọi việc đều trông cậy vào Tuyên Dực rồi”
Nghĩ đến việc trượng phu có thể khôi phục tu vi, đáy mắt Quản Đồng rơi một giọt lệ vui mừng. Nàng cảm thấy phu quân Ô Nhược tuy rằng xấu một chút nhưng lại là người tốt. Chỉ cần hắn đối xử tốt với Tiểu Nhược, vẻ ngoài hay địa vị gì gì đó đều không quan trọng nữa.
Không mất quá nhiều thời gian, Ô Trúc và Ô Hi đã trở lại Thư Thanh Viện.
Trước đó huynh muội bọn họ đã thương lượng qua, Ô Trúc thân là đại ca nên sau này sẽ trực tiếp gọi Hắc Tuyên Dực là Tuyên Dực. Còn Ô Hi là tiểu muội Ô Nhược nên sẽ gọi Hắc Tuyên Dực là Dực ca.
Hắc Tuyên Dực không có ý kiến gì trong chuyện xưng hô này. Sau đó hắn ra lệnh cho thủ hạ đưa lễ vật vào.
Liền sau đó, cả nhà Ô Nhược liền thấy từng xe lễ vật nối đuôi nhau tiến vào Thư Thanh Viện, bày kín cả sân viện.
Ô Tự nhận danh sách lễ vật từ thủ vệ của Hắc Tuyên Dực. Nhìn danh sách, tay của hắn nhịn không được mà run lên. Toàn bộ vật phẩm ghi trên đó đều là pháp khí đắt tiền, dược liệu, vật phẩm có giá trị.
Bọn người Ô gia biết được việc này liền hối hận đến mức giậm chân đấm ngực. Bọn họ cảm thấy mình thật ngu ngốc khi từ chối đến Thư Thanh Viện nhận trà của cháu rể, cuối cùng để vuột mất chuyện tốt như vậy.
Nhìn đống lễ vật so với sính lễ chỉ có nhiều hơn chứ không ít, bản thân Ô Nhược cũng sợ đến ngây người.
Đời trước, Hắc Tuyên Dực cũng không tặng nhiều lễ vật đến như vậy. Khi đó, hắn chỉ đơn giản kính trà cho cha mẹ Ô Nhược, sau đó tặng cho người nhà y mỗi người một phần lễ vật rồi đi ngay.
Ô Nhược nhìn Hắc Tuyên Dực đang đừng bên cạnh mình, trong lòng không khỏi cảm thán. Xem ra, vào ngày lại mặt đời trước, y chắn chắn đã chọc giận trượng phu của mình rồi. Nếu không, Hắc Tuyển Dực cũng sẽ không tặng ít lễ vật như vậy.
A!
Y còn tưởng rằng người này không hề biết cáu kỉnh là chứ, hoá ra trượng phu của mình chỉ không biểu lộ ra mà thôi.
Chú ý tới tầm mắt của y, Hắc Tuyển Dực quay đầu lại, ánh mắt nhìn Ô Nhược trưng cầu ý kiến.
Ô Nhược có chút đăm chiêu mà nhìn thấy từng xe lễ vật, sau đó hạ giọng nói với Hắc Tuyên Dực: “Sau khi trở về, huynh cho ta xem danh sách sính lễ mà ngày cưới huynh đã đưa qua”
Y dám chắc rằng bọn người Ô gia đã giấu đi rất nhiều sính lễ. Bởi vì đồ mà Hắc Tuyên Dực giao qua sẽ không ít hơn những lễ vật này…
Ô Nhược hạ giọng nói: “Cha, người nhỏ giọng một chút, chuyện khôi phục linh điền tốt nhất là càng ít người biết càng tốt, ngay cả đại ca và tiểu muội cũng tạm thời không được nói cho bọn họ nghe”
Việc này nếu để cho bọn người Ô gia kia biết, sợ là cha y còn chưa bắt đầu chữa trị thì bọn họ đã tìm mọi cách ngăn cản ông khôi phục tu vi. Thậm chí, bọn họ có thể sẽ sát hại Ô Tiền Thanh.
Điều đáng giận chính là cho tới nay, bọn người Ô gia ngụy trang quá cẩn thận. Bọn họ trước mặt Ô Nhược và Ô Tiền Thanh diễn vai người tốt quá xuất sắc. Trước kia, chỉ cần Ô gia mua một kiện vải mới, bọn họ tặng loại tốt nhất cho Thư Thanh Viện nhà y đầu tiên, thậm chí khi có đồ ăn ngon, Thư Thanh Viện cũng là nơi đầu tiên những kẻ đó nghĩ đến. Hiện tại, nếu muốn xé mặt nạ bọn họ thì phải tìm ra chứng cứ. Bằng không, Ô Nhược khó có thể chứng minh cho người nhà y rằng Ô gia là những kẻ giả nhân giả nghĩa.
Thậm chi nếu chuẩn bị không kỹ càng, người nhà y còn tưởng rằng y vì bất mãn cọc hôn sự này mà đem oán hận trút lên người Ô gia.
Vẻ mặt Ô Tiền Thanh hiện lên nét nghi hoặc: “Vì sao lại không cho ta nói?”
Đây rõ ràng là chuyện tốt, vì sao nhi tử của mình lại bảo không được nói ra? Ô Tiền Thanh càng nghĩ càng thấy khó hiểu vô cùng.
Ô Nhược ngay lập tức nghĩ ra một lý do để gạt cha mình: “Cho đến bây giờ Tuyên Dực vẫn chưa muốn cho mọi người biết huynh ấy biết y thuật. Cho nên phiền cha nương trước tiên cứ giữ bí mật chuyện này. Chờ sau khi linh điền của cha thật sự bình phục thì công bố vẫn chưa muộn”
Ô Tiền Thanh gật đầu. Hiện tại việc ông có thể khôi phục tu vi hay không vẫn còn là ẩn số. Nếu nói ra, lỡ như không thể chữa trị linh điền thì chẳng phải là phá hủy thanh danh của con rể mình hay sao.
“Đại ca và tiểu muội sẽ sớm trở lại nên tạm thời chúng ta gác lại chuyện trị liệu cho cha qua một bên. Sau khi trở về con sẽ hỏi Tuyển Dực rõ ràng rồi sẽ báo lại cho hai người”
Ô Tiền Thanh cảm kích nhìn Hắc Tuyên Dực: “Như vậy mọi việc đều trông cậy vào Tuyên Dực rồi”
Nghĩ đến việc trượng phu có thể khôi phục tu vi, đáy mắt Quản Đồng rơi một giọt lệ vui mừng. Nàng cảm thấy phu quân Ô Nhược tuy rằng xấu một chút nhưng lại là người tốt. Chỉ cần hắn đối xử tốt với Tiểu Nhược, vẻ ngoài hay địa vị gì gì đó đều không quan trọng nữa.
Không mất quá nhiều thời gian, Ô Trúc và Ô Hi đã trở lại Thư Thanh Viện.
Trước đó huynh muội bọn họ đã thương lượng qua, Ô Trúc thân là đại ca nên sau này sẽ trực tiếp gọi Hắc Tuyên Dực là Tuyên Dực. Còn Ô Hi là tiểu muội Ô Nhược nên sẽ gọi Hắc Tuyên Dực là Dực ca.
Hắc Tuyên Dực không có ý kiến gì trong chuyện xưng hô này. Sau đó hắn ra lệnh cho thủ hạ đưa lễ vật vào.
Liền sau đó, cả nhà Ô Nhược liền thấy từng xe lễ vật nối đuôi nhau tiến vào Thư Thanh Viện, bày kín cả sân viện.
Ô Tự nhận danh sách lễ vật từ thủ vệ của Hắc Tuyên Dực. Nhìn danh sách, tay của hắn nhịn không được mà run lên. Toàn bộ vật phẩm ghi trên đó đều là pháp khí đắt tiền, dược liệu, vật phẩm có giá trị.
Bọn người Ô gia biết được việc này liền hối hận đến mức giậm chân đấm ngực. Bọn họ cảm thấy mình thật ngu ngốc khi từ chối đến Thư Thanh Viện nhận trà của cháu rể, cuối cùng để vuột mất chuyện tốt như vậy.
Nhìn đống lễ vật so với sính lễ chỉ có nhiều hơn chứ không ít, bản thân Ô Nhược cũng sợ đến ngây người.
Đời trước, Hắc Tuyên Dực cũng không tặng nhiều lễ vật đến như vậy. Khi đó, hắn chỉ đơn giản kính trà cho cha mẹ Ô Nhược, sau đó tặng cho người nhà y mỗi người một phần lễ vật rồi đi ngay.
Ô Nhược nhìn Hắc Tuyên Dực đang đừng bên cạnh mình, trong lòng không khỏi cảm thán. Xem ra, vào ngày lại mặt đời trước, y chắn chắn đã chọc giận trượng phu của mình rồi. Nếu không, Hắc Tuyển Dực cũng sẽ không tặng ít lễ vật như vậy.
A!
Y còn tưởng rằng người này không hề biết cáu kỉnh là chứ, hoá ra trượng phu của mình chỉ không biểu lộ ra mà thôi.
Chú ý tới tầm mắt của y, Hắc Tuyển Dực quay đầu lại, ánh mắt nhìn Ô Nhược trưng cầu ý kiến.
Ô Nhược có chút đăm chiêu mà nhìn thấy từng xe lễ vật, sau đó hạ giọng nói với Hắc Tuyên Dực: “Sau khi trở về, huynh cho ta xem danh sách sính lễ mà ngày cưới huynh đã đưa qua”
Y dám chắc rằng bọn người Ô gia đã giấu đi rất nhiều sính lễ. Bởi vì đồ mà Hắc Tuyên Dực giao qua sẽ không ít hơn những lễ vật này…
/154
|