Phế Vật Ta Thích Chơi Trò Biến Mất Các Ngươi Quản?

Chương 22 - Tư Âm Biết Rõ Mọi Thứ (1)

/72


Những người ở trong bang nghe những lời nói của Hàn Nguyệt Xuyên liền cảm động muốn rơi lệ, không chỉ phân phát cho bọn họ ăn ngon mà còn mua quần áo mới, đã vậy tiền dư còn phân chi cho mỗi người một phần nữa chứ.

- Không được, tốt nhất vẫn nên đi tu dưỡng lại những binh khí thì tốt hơn là sắm sửa những thứ đó...

Còn đang định nói tiếp gì đó thì Hàn Nguyệt Xuyên đã để ngón chỏ lên miệng của Mạnh Thiên, nàng cười hắc hắc:

- Đừng lo, khi có cơ hội mua sẽ cho mỗi người trong bang một thanh vũ khí cấp Đại Địa, với một yêu cầu là thực lực bọn họ thấp nhất phải ở Thiên Không trung kỳ và không ai được phép dưới cấp Thiên Không. Được chứ?

Mạnh Thiên cau mày khó hiểu:

- Muội lấy đâu ra nhiều vũ khí như vậy cho các huynh đệ?

- Huynh không cần biết a.

Nói rồi nàng quay lưng rời đi, bước lên cổ xe ngựa, yên tĩnh ở trong đó. Nhìn bóng lưng của Hàn Nguyệt Xuyên những người ở trong Cốc Lai Bang nhìn nàng với ánh mắt thần tượng.

Nhìn nàng rời đi, Mạnh Thiên mới chợt nhận ra chỗ nàng bước lên là xe của hắn và Mặc Phong:

- Muội nhường cổ xe của mình cho bọn họ, còn muội thì chiếm cổ xe của bọn ta?

Ở trong cổ xe, giọng nàng vang ra:

- Ở trong đó một mình rất chán a, muội qua bên này chơi cùng hai người vui hơn rất nhiều.

Mạnh Thiên lắc đầu không biết nói gì. Lại hướng hai nữ tử:

- Hai vị cô nương, tại hạ Mạnh Thiên, vừa rồi muội muội có hơi đắc tội với hai người mong cả hai lượng thứ, không so đo với tiểu hài tử. Có thể cho tại hạ biết danh tính?

Thiếu nữ đứng ra đáp:

- Nữ tử là Thanh Nhật Nguyên, đây là muội muội của nữ tử Thanh Bối Nhã.

Mạnh Thiên cười cười, kính mời lên xe:

- Hóa ra là Thanh tiểu thư nhị vị, xin mời.

Giải quyết xong bọn họ, Mạnh Thiên lại quay về cổ xe, vừa bước vào trong liền thấy sắc mặt không mấy được tốt của Mặc Phong, nhìn lại bàn cờ. Không phải vừa rồi còn đang trong thế bí hay sao? Sao giờ lại đổi hướng rồi?

- Phong ca ca, huynh thua.

Hàn Nguyệt Xuyên giọng như chuông bạc cười khanh khách lên tiếng.

- Chỉ giáo a.

Mặc Phong cười khổ một cái lắc đầu nhận thua.

Mạnh Thiên ngồi bên cạnh hàn Nguyệt Xuyên, lấy tay che miệng cười châm biến một cái:

- Mặc Phong thiếu gia này cũng có đối thủ a.

Ở cùng với hai người này ít ra cũng dễ dàng hơn là ở một mình, còn có lời vui tiếng cười. Nhớ lại, ở bên trong xe, Hàn Nguyệt Xuyên nghe cuộc nói chuyện biết được Thanh Nhật Nguyên và Thanh Bối Nhã kia, nàng có phần nào lo lắng.

Ở trong cổ xe của hai người.

- Tỉ, nữ nhân kia?

Thanh Bối Nhã ánh mắt đầy khuất mắc hỏi Thanh Nhật Nguyên.

- Phải, nàng ta chính là Hàn Nguyệt Xuyên của Hàn gia, không ngờ bị đuổi ra khỏi học viện rồi mà miệng mồm còn mạnh như vậy, không biết là tìm được chỗ dựa vững chắc nào đó hay không?

Thanh Nhật Nguyên ánh mắt toan tính liếc nhìn ra bên ngoài, trong đầu thầm nghĩ gì đó.

- Tỉ, vậy chúng ta có nên dạy cho nàng ta một bài học?

- Hừ, không chỉ dạy cho nàng ta một bài học còn phải làm cho đám người kia biến mất. Muội nghĩ thử xem, nên lời nói khi đó của nàng ta là thật thì không biết chừng một đám người đó sẽ gây ra động tĩnh bất lợi gì cho chúng ta, có khi bọn họ còn sẽ vì nàng ta mà tận trung muốn tiêu diệt chúng ta vì lúc xưa đã khi dễ nàng ta không chừng.

- Quả nhiên, tỉ nghĩ thật thông suốt a.

- Trước nhất vẫn là quay về nói chuyện này với phụ thân, để phụ thân đi giáo huấn bọn người này.

Ở trong xe của ba người, Hàn Nguyệt Xuyên có cảm giác nghe tên của hai người trông rất thuận tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải.

Nửa đêm, Hàn Nguyệt Xuyên đi ra bên ngoài, vào không gian giới chỉ của sư phụ, lại bắt đầu học tập.

Những quyển sách ở trên bàn do Tư Âm để lại, Hàn Nguyệt Xuyên chỉ mới đọc có đúng duy nhất một cuốn, bản thân giờ muốn đọc tiếp những quyển sách khác mà Tư Âm để lại.

Ở một quyển sách mà Hàn Nguyệt Xuyên đọc qua trong đó có nói đến không gian nơi này tiếp một lần nữa. Có một nơi ở trong không gian này không khác gì đời thực, một cánh đồng cỏ với những cây anh đào lâu năm ở nơi này, thời gian có thể chạy nhanh hay chạy chậm tùy theo suy nghĩ của người nắm giữ không gian này.

Và không gian giới chỉ này có một cái tên, tên là Hắc Giới, Hắc Giới vốn là có hai cái, một cái Tư Âm nói là đã cho một người vô cùng quan trọng với người, còn lại chính là cho Hàn Nguyệt Xuyên, đệ tử đầu tiên mà Tư Âm thu nhận.

Còn lại phần khác là nói về thời gian, những gian phòng hiện hữu bên ngoài và một số phòng ẩn ở trong đây.

Lại đọc quyển sách khác, nội dung quyển sách là đề cập đến Khế Ước sư. Biết được, Hàn Nguyệt Xuyên có thể khế ước với ma thú trên mình một đại cấp vì thất nguyên tố trong cơ thể trợ giúp cho nàng khế ước được với những ma thú trên mình đến hai đại cấp.

Bình thường Khế Ước sư chỉ khế ước được với những ma thú cách bản thân không được quá hai tiểu cấp mà thôi, còn Hàn Nguyệt Xuyên thì lại khế ước được trên mình đến hai đại cấp, quá cách biệt với những người khác.

- Không biết ở đây sự phụ có đề cập đến Hạ Tiểu Ninh kia hay không? Mà người quan trọng nhất với sư phụ, liệu có phải là tình nhân ái lữ của người không nhỉ?

Lật tiếp một quyển sách khác, Hàn Nguyệt Xuyên vừa lật ra trang đầu liền sững cả người.

- Làm sao... sư phụ lại biết được...

/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status