Phép Tắc Của Quỷ​

Chương 16: Tôi là đấng cứu thế ​

/40


“Lâm Hi nữ hiệp, người chính là đấng cứu thế của chúng tôi!”

“Lâm Hi nữ hiệp vạn tuế! . . . . . .”

“Ha ha ha ha! Giải cứu các loài vật chỉ là một việc nhỏ mà bổn đại hiệp ta làm, không cần phải nói tạ ơn. Khà khà. . . . . .”

Ha hả ha hả —— tôi vừa đánh răng, vừa ngây ngô cười khi nghĩ về giấc mộng đẹp tối qua, cho tới lúc đi tới phòng học tôi vẫn nghĩ nhất định là phải như vậy, oa ha ha ha ha!

“Trời ạ! Tại sao có thể như vậy!”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ? ! Ai đã làm vậy? !”

Dưới tầng truyền lên một loạt các âm thanh hết sức huyên náo, nhất định là mọi người đã phát hiện những con vật yêu quý của họ đang vui chơi tự do dưới ánh mặt trời! Sướng quá đi thôi!Ha ha a ha. . . . . . Nhanh thưởng thức những hình ảnh đã lâu không được nhìn đi!

Tôi xỏ đôi dép lê, bước nhanh tới cửa sổ, đẩy cánh cửa rồi nhìn ra bên ngoài.

Cảnh tượng trước mặt thật sự là rất. . . . . . Này. . . . . . Chuyện gì đã xảy ra vậy? !

Ngoài cửa sổ không hề có “hình ảnh cảm động” như tôi vẫn tưởng, mà là —— nguyên cả thảm cỏ xanh mượt đã bị gặn trụi hơn phân nửa, vài cái cây bị đổ gãy trên mặt đất. . . . . . Đồ phế thải bừa bãi, vỏ trái cây vứt đầy trên đất, một vài viên đen đen không rõ hình dáng dải đầy trên mặt đất —— có lẽ đó chính là phân động vật. . . . . . Cả sân thể dục vô cùng hỗn loạn, mùi hôi bốc lên nồng nặc!

Vì sao bọn nó lại biến thành thế này ? có cơn bão nào đó đã đổ bộ qua đây sao? !

Oái. . . . . . Khoan đã! đống phân rải lung tung trên mặt đất. . . . . . Chẳng nhẽ do tại tôi hôm qua đã tháo lồng sắt thả bọn nó ra ư? !

Nghĩ đến đây, lòng chợt lạnh run!

Chắc không phải vậy đâu. . . . . . Chắc không phải vậy đâu. . . . . . lúc đầu thả ra nó có như vậy đâu? Nhất định là đã xảy ra việc gì đó! Tôi chính là người cứu vớt nhưng sinh linh tội nghiệp, như thế nào lại có thể biến thành vua phá hoại? ! Không có khả năng. . . . . . Tuyệt đối không có khả năng. . . . . .

Tôi vừa nghĩ, vùa che một bên mặt đi thẳng đến phòng học.

“Lâm Hi! Ô oa oa oa oa oa. . . . . .”

A! Sao lại thế này? !

Tôi kinh ngạc đứng ở cửa phòng học ngẩng đầu lên. Trời ạ! trên mặt lũ bạn học của tôi là hai dòng thác nước, họ đang chen chúc nhào về phía tôi!

“Ô oa! Mấy cậu. . . . . . muốn thế nào? ! Tôi cũng là có ý tốt với các cậu, đừng lấy oán trả ơn chứ!” Tôi sợ tới mức kêu rống lên.

“Lâm Hi, cậu đang nói cái gì thế?” Mọi người trong lớp đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu hoang mang nhìn tôi.

Tên ngựa vằn đứng hàng đầu, khi thấy vẻ mặt buồn cười của tôi, nó bảo: “Lâm Hi, cậu nói câu ngu ngốc gì vậy vậy? Cậu là người lấy lại hy vọng tự do cho chúng tôi, sao chúng tôi lại trả thù cậu chứ? !”

“Lấy lại hy vọng tự do gì thế, không hiểu? !”

Phù phù. . . . . . Nghe những lời này tôi thấy lòng mình nhẹ đi, cũng do tôi đã suy nghĩ quá nhiều. . . . . . . . . . .

“Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng tớ vừa mới đề bạt cậu sẽ làm người dẫ đầu, đứng lên giúp chúng tớ “rửa hận”. Một nữ sinh nhìn tôi nói.

“Đứng đầu chống lại hội học sinh, lại thêm chuyện gì đây?” Tôi hoang mang nhìn thấy oán khí bốc cao ngút tới trời xanh của mọi người.

“Lâm Hi cậu biết không? Đêm qua có người thả lũ động vật ra gây náo loạn vườn trường!” Ngựa vằn nghiêm túc nhìn tôi.

Ha hả ha hả. . . . . . Việc đó làm sao tôi lại không biết chứ? Nó do tôi làm mà. . . . . .

“Buổi tối đứng từ trên nhà wc nữ nhìn xuống, tất cả nữ sinh đều bị lũ động vật dọa cho chết khiếp! Còn có hai người bị dọa cho hôn mê bất tỉnh!”

“Người phóng thích lũ dộng vật thật là thất đức!”

Thiếu đạo đức? !

Hai chữ này tựa như tảng đá từ trên trời rơi xuống, làm tôi choáng váng, hoa mắt chóng mặt!

Tại sao có thể như vậy? ! Tại sao bọn chúng lại làm mọi chuyện ra thành thế này? ! Tôi. . . . . . Tôi vốn muốn cứu vớt những sinh linh tội nghiệp. . . . . . thế mà lại thành ra như vậy. . . . . .

“Theo ý kiến riêng của tôi, người kia có lẽ xuất phát từ ý tốt. . . . . .” Tôi quay ra thử thăm dò ý kiến của mọi người.

“No! No! No!” Ngựa vằn dùng sức lắc lắc đầu, “Chúng tôi vừa mới thảo luận và thống nhất cho rằng, người làm ra chuyện này đích thị là bọn người của hội học sinh!”

“Người của hội học sinh ư? ! Vì sao chứ? !” Tôi hoang mang trừng mắt lên hỏi.

Ngựa vằn nói nhanh như máy, cau mày, ra vẻ nhưu đang suy tư:

“Cậu nghĩ lại xem, bọn chúng vốn bất mãn với việc chúng ta mang thú cưng tới trường ! Cho dù đã giam tụi nó trong lồng sắt, mỗi ngày cử người đi tuần, nhưng vẫn thấy phiền toái không vừa mắt cho nên họ đã nghĩ ra kế sách, buổi tối thừa dịp chủ nhân của chúng đi ngủ, họ mở lồng để lũ động vật chạy toán loạn trong vườn trường, dựa vào đó làm lý do đuổi lũ thú cưng ra khỏi trường!”.

Trí tưởng tượng của tên này phong phú quá đi!

“Theo suy đoán của cậu thì cũng có lí, nhưng. . . . . .”

“Này? Bạn Lâm Hi, cậu cũng hiểu được suy nghĩ của tôi đúng không? !” Không đợi tôi nói hết câu, tên Ngựa vằn vẻ mặt hưng phấn nhìn tôi hỏi.

“Oái. . . . . . Cái này. . . . . . Đại khái là. . . . . .” Tôi ấp úng gãi gãi đầu.

“Bạn Lâm Hi nói vậy, nhất định không sai rồi! Tôi từng làm trinh thám! Loại kỹ xảo đê tiện này tuyệt đối trốn không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của tôi đâu!” Ngựa vằn càng nói càng kích động, cuối cùng tự nhiên nhảy lên trên bàn !

Nghe được lời suy đoán của ngựa vằn, mọi người lại càng phẫn nộ hơn nữa ——

“Lũ người trong hội học sinh thật quá đáng! Ngang nhiên dám lường gạt chúng ta!”

“Đúng vậy! Ngay lũ thú cưng của chúng ta bọn họ cũng không tha! Thật sự rất quá đáng!”

“Chúng ta phải kháng nghị! Yêu cầu hội học sinh khôi phục lại trường Phong Lâm như ban đầu!”

“Đúng! Chúng ta đến ký túc xá của hội hoc sinh kháng nghị !”

“Lâm Hi! Cậu cũng cùng đi đi!”

“A? ! Tôi. . . . . . Tôi cũng phải đi sao? !”

Chuyện quái gì thế này? Cả lớp cùng nhau kéo đi kháng nghị ư? còn tôi sẽ là người đứng đầu đội ngũ ư?

Ô. . . . . . Lòng tôi thực rối bời. . . . . . Lại nói tiếp, thả lũ dộng vật ra khỏi chuồng là do bản đại hiệp ta làm, mà bây giờ mọi người lại gán tội danh này cho hội học sinh. . . . . . Nhưng, ai bảo bọn người của hội học sinh đặt ra mười ba phép tắc ma quỷ đó! nếu bon họ không ra lệch nhốt thú cưng vào thì sẽ không có ngày hôm nay

Nghĩ một chút rồi tôi ưỡn lưng ra, uy phong lẫm liệt đi đầu hàng người kiên quyết kháng nghị tới cùng.

“Các huynh đệ! Chúng ta đi nào!”

“Tốt! Kháng nghị hội học sinh đề nghị bãi bỏ mười ba điều luật cải cách!”

“Trả lại tự do cho trường Phong Lâm!”

Mọi người đi đằng sau tôi giơ tay hô to khẩu hiệu, mặt khác mọi người đứng ngoài nhìn thấy chúng tôi biểu tình cũng lặng lẽ theo vào nhập đội.

Khi chúng tôi đi đến cửa kí túc xá của hội học sinh, “đội quân kháng nghị” đã được mở rộng đến một nghìn người, hầu như học sinh đều tụ tập trong đám này cả !


/40

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status