Phép Tắc Của Quỷ​

Chương 24: Họa từ miệng mà ra ​

/40


A Ha ha hả a, ! Nhìn thấy chưa, Kim Cang! Tôi với hội trưởng của các người là bạn tình thâm nghĩa nặng đấy.

Nhưng sao, Thánh Dạ nhíu mày quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng.

“Cô đang nói cái gì thế.”

“Á!Đương nhiên là tôi nói đến chuyện hôm qua chúng ta đi nhảy! Cảm giác cũng không tệ lắm đúng không! Lần sau chúng ta lại đi nhá!” Tôi vui vẻ cười lớn vỗ vỗ bả vai Thánh Dạ, “Những bước tôi dạy cho cậu không được quên đâu đấy!”

“Soạt –”

Thánh Dạ dùng tay ẩn tay tối xuống, xoay người lại nói với Thủy Linh Lung:

“Cô ta đi sàn nhảy.”

“A? ! Cái gì? ! Tiểu thánh! Ngươi!” Không thể tưởng được tiểu tử này trở mặt còn nhanh hơn những gì tôi tưởng tượng, thật tức quá !

Thủy Linh Lung xụ mặt, rút chiếc bút màu đen trong vở ra không chút khách khí gạch lên hai nét bút.

“Ngày hôm quả cả hai chúng ta đều đi! Vì cớ gì mà cô ta viết tên ta mà không viết tên ngươi? !” Tôi một tay chống hông một tay chỉ thẳng vào Thánh Dạ kêu to.

“Tôi không đi.” Thánh Dạ lạnh lùng nhìn tôi, mặt không chút thay đổi.

“Hừ, không chịu thừa nhận ư? Ta đã sớm dự đoán được ngươi sẽ dùng đến chiêu này mà, bổn đại hiệp đã có chuẩn bị trước rồi –” tôi lấy chiếc điện thoại di động ra, mở hình tối quả chụp được ở sàn nhảy, đắc ý đi tới trước mặt Thánh Dạ, “Đây là hình ngày hôm qua ta đã chụp ảnh ngươi, ngươi vẫn còn muốn chống chế sao? !”

“Không thể nào? Thánh Dạ và Dịch Lâm Hi đi sàn nhảy đêm?”

” Chắc là không phải đâu. . . . . .”

Những người quanh đấy nghe thấy tôi nói như vậy, ai nấy bàn tán xôn xao.

Tôi kiêu ngạo đưa cái di dộng đến trước mặt hắn. Thánh Dạ do dự một chút, cuối cùng vẫn đón lấy cái di động, nhìn chằm chằm vào màn hình di đông trong ba giây đồng hồ.

“Ha ha, đã thấy chưa? Thừa nhận đi, hội trưởng Thánh Dạ thân mến. . . . . .”

Tôi đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên Thánh Dạ ngẩng đầu, liếc mắt một cách vênh vào nhìn tôi: “Không có ảnh chụp.”

Cái gì? ! Đúng là hắn chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ!

Tôi một phen đoạt lại di động, chỉ vào Thánh Dạ kêu to: “Chứng cớ ở đây, ngươi còn dám không nhận? ! Ngươi. . . . . .”

Tôi giơ chiếc điện thoại di động lên, ánh mắt phiêu một chút, trời ạ! Ảnh — ảnh chụp đâu? !

Tôi vội vàng lật mở tất cả các bức hình — những tấm ảnh tối hôm qua cũng không thấy!

Tôi bị lừa rồi! Nhất định là tên tiểu tử này vừa rồi đã động tay động chân, xóa mất bức ảnh! A a a! sao tôi lại ngu thế cơ chứ! Tự dưng lại đưa điện thoại cho hắn xem !

“Thánh Dạ! Ngươi, ngươi thật đê tiện ! Dám làm mà không dám nhận, còn hủy diệt chứng cớ, ngươi có còn là đàn ông con trai nữa không?” Tôi nắm chặt bàn tay, toàn thân nóng như lửa đốt, chỉ muốn xông lên cho hắn một đấm, hừ, Thánh Dạ hãy nếm Dich gia thiết quyền của ta đây.

“Dịch lâm hi, nội quy quy định: không được đánh nhau trong trường học.” Thủy Linh Lung mạnh vọt tới chỗ tôi, đem thân hình “cường tráng” của mình che kín Thánh Dạ.

Thánh Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, xoay người hướng về phía kí túc xá của hội học sinh.

“Thánh Dạ, ngươi là kẻ hai mặt! May mắn đêm qua ta không đem chuyện áp-phích cùng chuyện cái ghế nói cho ngươi. . . . . .”

“Là cô làm sao? !” Thánh Dạ đột nhiên dừng bước , xoay người bình thản hỏi tôi.

“Hô –”

Chung quanh tôi đột nhiên như có một khối băng lạnh bao phủ, gió lạnh lùa vào lại còn có cả tuyết rơi. . . . . .

A. . . . . . Thảm . . . . . . Tôi đã không cẩn thận nói ra sự thật ? !

Tôi thấy hận chính mình vội vả vào miệng mình cái tát.

“Bạn Dịch Lâm Hi, bởi vì bạn lại tiếp tục phạm tiếp hai điều trong nội quy. Từ hôm nay trở đi, bạn chính là đối tượng quan trọng bị giám sát trong trường cao trung Phong Lâm này !” Thủy Linh Lung cười lạnh giơ giơ cuốn sổ màu đen trong tay lên –《 sổ ghi chép xử phạt những đối tượng phạm quy của trường cao trung Phong Lâm》.

Ô ô ô ô. . . . . . Đúng là hoạ từ miệng tôi mà ra!

Bọn hội học sinh đáng chết, sao lại làm việc với hiệu suất cao như thế!

Tôi tức giận đứng ở chỗ bảng thông báo,vừa mới học khóa thứ nhất mà đã bị dán trên bảng thông báo.

Đối tượng số một của trường cao trung Phong Lâm đang được giám sát

Bạn Dịch Lâm Hi trong năm học đã vi phạm mười điều nội quy của trường do hội dọc sinh đề ra, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, bạn Dịch Lâm Hi sẽ trở thành đối tượng số một được giám sát trong trường Phong Lâm.

Từ ngày hôm nay, tất cả học sinh trong trường cao trung Phong Lâm đều có trách nhiệm giám sát bạn Dịch Lâm Hi chỉ ra chỗ sai và giúp bạn khắc phục nhược điểm của mình. Nếu đối tượng bị giám sát có tiến bộ, hội học sinh sẽ xem xét ngợi khen, hoặc có triều hướng xấu đi thì phải tiêu diệt triệt để.

Hội học sinh trường cao trung Phong Lâm.

Dưới bảng thông báo, tất nhiên là một tấm ảnh tự chụp của tôi với hai tay để hình chữ V miệng thì cười toe toét. Đương nhiên. . . . . . kèm theo cả một dấu gạch chéo to tướng không một chút khách khí đánh ngay trên bức ảnh.

Ô hô! Làm gì mà khoa trương thế! Viết tên trên bảng thông báo đã đành lại còn đăng thểm hình như lệnh truy nã tội phạm không bằng! Hừ, bọn này đúng là lấy việc chung trả thù riêng!

“Mau nhìn xem! Là Dịch Lâm Hi này!”

“Đúng vậy đúng vậy, chính là cô ta, hiện tại đang là đối tượng số một bị giám sát . . . . . .”

Người chung quanh nhìn thấy tôi xuất hiện, một đám châu đầu ghé tai vào nhau nghị luận , hoàn toàn không xem tôi ra gì, chẳng lẽ không ai nói cho bọn họ là không được nói xấu sau lưng người khác?

“Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua bổn đại hiệp à?” Tôi hướng về phía mọi người hua hua nắm tay.

Không ai đáp lại ta, nhưng thật ra lại bàn tán nhiều hơn nữa !

”Vưu Ngư!” Trước mắt hiện lên hình ảnh quen thuộc, làm cho tôi giống như vớ được cây gậy cứu mạng, tôi vội nhảy ra trước mặt hắn.

Vưu Ngư, còn có Tiểu Cường, mặt không chút biểu cảm đi ngang qua tôi. Tôi vừa đinh nói, Vưu Ngư đột nhiên nhét vào tay tôi mảnh giấy, sau đó mặt không chút thay đổi rồi bỏ đi.

Tôi tò mò mở ra tờ giấy –

Lão Đại, người đang là đối tượng bị giám sát số một , các huynh đệ cũng rất đau lòng. Về sau hãy bảo trọng!

Hãy bảo trọng? Đây là cái ý gì? ! Cái gì mà kêu hãy bảo trọng!

“Oa –a aaaaaaaaaaaaaaaaa”

Cơn giận của tôi giống như núi lửa đầy nham thạch nóng chảy phun trào ra!

“Các ngươi là những tên vô ơn bạc nghĩa! Hãy nhớ lấy!”

Một tiếng sư tử hống, chung quanh nháy mắt trở nên im lặng.

Cả bảng thông báo chỉ còn lại nỗi căm phẫn của tôi cùng tiếng hống vẫn còn vang trong không khí.

Giáo hoàng, con xin người hãy nhận lấy tình yêu thanh khiết như hoa hồng

Bông hồng đỏ thắm đầy mùi hương,

Nắm giữ tín ngưỡng thần bí cùng trí tuệ,

Niềm tin vẫn cuồn cuộn không ngừng trào dâng,

Mới là vị chúa tể mãi mãi bất diệt trong vũ trụ bao la.

A –

Thần thánh ơi con cầu xin người,

Hãy chỉ cho cô ấy con đường đi tới ánh sáng.

Hãy nhớ kỹ,

Chỉ khi linh hồn kiên định mới có thể tới được thiên đường. . . . . .


/40

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status