Edit: Ry
Theo lời Lâm Chức, trong đầu Minh Dao vô thức hiện lên vài khuôn mặt.
Là tên huấn luyện chó hôm rồi xuất hiện ở nhà anh, hay là gã đàn ông ngày đó ở trước công ty che dù cho Lâm Chức?
Không thể là Cừu Thanh Vanh được, hắn biết Lâm Chức đã kết hôn.
Đương nhiên cũng có thể không phải là bất cứ ai trong số họ, dù sao thì anh cũng không biết gì về vòng xã giao của Lâm Chức.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Cảm giác phiền muộn trong lòng Minh Dao càng sâu, nôn nóng kèm với bất an lan tràn.
Đại khái là thói quen vạch ranh giới và lòng chiếm hữu quấy phá, thế nên anh mới khó chịu như vậy.
“Lâm Chức, cậu đã hôn tôi thì không được hôn người khác.” Minh Dao ngồi trên xe lăn, khí chất vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cặp mắt nhìn Lâm Chức lại chăm chú, tràn ngập cảnh cáo, ảm đạm mà sâu kín.
Là Lâm Chức chạm vào anh trước, coi như là vô tình đi thì vẫn là Lâm Chức hôn anh trước.
Trước khi quan hệ giao dịch của họ được giải trừ, y không thể ở bên người đàn ông khác.
Thật ra Minh Dao có không nhắc thì Lâm Chức cũng biết.
Y sẽ chỉ có dục vọng với người trong phạm vi yêu thích, tất nhiên cũng sẽ trao lại sự sạch sẽ tương ứng, cho đến khi y hoàn toàn mất hứng thú với người đó.
Minh Dao không chỉ là người y có hứng thú, anh ta còn là đối tượng nhiệm vụ y cần cứu rỗi, Lâm Chức sẽ càng không quan hệ bừa bãi, nhưng y không cần cho Minh Dao sự đảm bảo yên lòng này.
“Yên tâm đi Minh tiên sinh, trước khi quan hệ của chúng ta kết thúc, tôi sẽ không làm như vậy, có cần kí thêm một hợp đồng nữa không?”
Làm thế sẽ thuần túy chỉ là một giao dịch.
Minh Dao há miệng, trầm giọng nói: “Không cần.”
Tình trạng môi của Lâm Chức đỡ hơn nhiều, y rời khỏi văn phòng của Minh Dao.
01 đang chúc mừng trong đầu Lâm Chức: [Kí chủ! Anh quá tuyệt vời! Như thế thì nhiệm vụ của chúng ta đã thành công hơn nửa rồi!]
Lâm Chức không thích ăn mừng sớm, bèn nói: [Cách thành công vẫn còn một đoạn.]
01 gãi đầu: [Sao lại như thế, hai người đã kiss kiss rồi mà, có vẻ bước cuối cũng không còn xa đâu!]
[Nhưng trong thế giới của người trưởng thành, bước cuối cũng không phải là kết thúc, có đôi khi chỉ được tính là bắt đầu. Huống hồ, người sẽ thay đổi.]
Thế giới của người trưởng thành không có tình ý uyển chuyển của thiếu niên, trong kẽ hở của thời gian có quá nhiều tạp chất không thể gọi là “yêu“.
Cảm giác được tinh thần hệ thống hơi xuống thấp, Lâm Chức an ủi: [Nhưng đúng là chúng ta đã có tiến triển rất lớn, còn phải nhờ cậu chịu mệt theo dõi rồi báo lại cho tôi, tôi mới biết chuẩn bị thế nào.]
01 lại phấn khởi: [Tôi không cần ngủ, tôi sẽ giúp kí chủ theo dõi.]
Lâm Chức: [Cục cưng giỏi quá.]
01 cũng không muốn thẹn thùng, nhưng mà kí chủ gọi nó là cục cưng đó nha.
Hôm nay Lâm Chức ốm nên Minh Dao không sắp xếp công việc cho y, nhưng để chuẩn bị việc chuyển chức vụ, Minh Dao vẫn cho ymột ít tài liệu. Lâm Chức đọc tài liệu đến giờ tan tầm thì đứng dậy ra về.
Tòa cao ốc này đầy rẫy máy quay giám sát, là người nắm chức quyền tối cao, tất nhiên Minh Dao có thể truy cập vào chúng ở bất cứ lúc nào, anh mở máy quay giám sát ở trước cổng.
Vẫn là chiếc xe lần trước, mặc dù lần này người đàn ông ngồi ở ghế lái không bước xuống.
Minh Dao gửi ảnh xe kèm biển số cho thư kí Cao, để hắn điều tra thông tin về chiếc xe này.
Cũng không phải anh để ý người này là ai, chỉ là lo Lâm Chức sẽ bị lừa.
Cái giới này quá loạn, Lâm Chức lại có một khuôn mặt xinh đẹp, còn có khả năng làm việc khá ổn. Huống hồ với tính cách của Lâm Chức, rất có thể sẽ có vài người có tâm tư khác lấy lòng.
Dù là phương diện giao dịch hay hiệp ước vợ chồng, hay là bên phía ông nội thì là người nắm giữ nhiều tài nguyên hơn, anh nên vì Lâm Chức loại bỏ chút nguy hiểm, để tránh xuất hiện chuyện không tốt.
Hiệu suất của thư kí Cao rất cao, nhanh chóng gửi thông tin của chủ xe cho Minh Dao.
Cậu hai Hồ Đồng của Bất Động Sản Khải Minh?
Minh Dao nhìn thanh niên mặt tròn đậm chất văn nghệ, biết không phải là gã.
“Tra xem cậu ta cho ai mượn xe.”
Giọng điệu này rõ ràng là ông chủ không hài lòng, thư kí Cao mất bò mới lo làm chuồng lại mất chút thời gian để điều tra.
Trong lúc thư kí Cao điều tra, Lâm Chức đã ngồi xe của Quý Song Thành tới địa điểm gặp mặt.
Nơi này là một nhà nghỉ suối nước nóng hạng sang, Lâm Chức và Quý Song Thành được dẫn vào trong.
Lúc họ đến, Hồ Đồng còn đang gật gù thích ý nghe một cô gái đàn tì bà.
Lâm Chức và Quý Song Thành ăn ý không mở miệng, ngồi ra đằng sau.
Lâm Chức quan sát một lượt, lần này Hồ Đồng không hẹn nhiều người lắm, ngoài y và Quý Song Thành ra thì chỉ còn tiểu thư Lý đang đàn tì bà kia.
Tiểu thư Lý nhìn thấy bọn họ, tươi cười gật đầu chào hỏi, tiếng đàn chưa từng ngừng.
Lâm Chức ngửi được lần này không giống bình thường, mọi lần Hồ Đồng tổ chức thưởng thức nghệ thuật cũng không phải đội hình này, mà gần đây gã còn qua lại thân thiết với vị tiểu thư kia. Nói cách khác, lần này người nói chuyện chính là y và Quý Song Thành.
Vậy lại có chút tế nhị. Hôm qua là lần đầu tiên y và Quý Song Thành làm quen, số điện thoại còn chưa trao đổi đã gặp lần thứ hai.
Quý Song Thành là đối tượng hợp tác chính của Khải Minh, không đúng, phải nói là đối tượng muốn hợp tác, hai bên đều có ý này nên đang trong quá trình bàn bạc. Chỉ là do chưa quen, hoặc là xuất phát từ lợi ích nào đó, không ai mở miệng trước cũng không ai ra giá, đang ở giai đoạn thử lẫn nhau.
Kéo y vào, chắc chắn là vì nhìn trúng nhà họ Minh đứng sau. Có điều y lại không có hứng thú với việc làm ăn của Quý Song Thành và Khải Minh, trừ phi bọn họ có thể đưa ra lợi ích khiến y động lòng, đồng thời không làm chậm trễ nhiệm vụ của y.
Nghĩ đến nụ hôn lúc chiều, nụ cười trên mặt Lâm Chức càng thêm dịu dàng.
Đúng lúc Quý Song Thành nhìn thấy, ngẩn ngơ trong một thoáng.
Vẻ ngoài xinh đẹp luôn là thứ khiến hồn người chao đảo, nhất là khi người đẹp đang thư thái.
Nhưng Quý Song Thành không vì vậy mà mơ tưởng quá nhiều, lễ độ dời tầm mắt.
Khúc tì bà kết thúc, Hồ Đồng mở mắt, đang chuẩn bị khen thì thấy tiểu thư Lý nhìn đằng sau mình, bèn quay lại chào hỏi với Lâm Chức và Quý Song Thành.
“Tới rồi à, hai người đi trước đi. Tôi đặt canh cho cả hai rồi, đi thay đồ trước rồi ra trò chuyện tiếp.”
Hồ Đồng đã đổi sang yukata, làm dấu tay mời hai người.
“Ngài Quý, phòng của anh ở bên này, để tôi dẫn anh đi.”
Tiểu thư Lý cất tì bà, dẫn đường cho Quý Song Thành.
Trong phòng nhỏ không có người ngoài, Hồ Đồng nhìn Lâm Chức, muốn cười nhưng lại có vẻ lúng túng.
Có thể thấy được là cậu hai nhà họ Hồ thật sự không am hiểu vòng vèo quanh co trên thương trường, giả vờ hẹn người ta ra rồi lại tự thấy xấu hổ.
“Đi thôi, làm phiền Hồ công tử dẫn đường giúp tôi.”
Lâm Chức lại không thấy có vấn đề gì, những chuyện này thật sự quá phổ biến ở thế giới của y. Trong mắt y, Hồ Đồng là kiểu ngây thơ ngốc nghếch, có thể xem như là một người bạn tương đối đáng yêu.
“Hôm nay không phải tăng ca à, tôi còn tưởng phải đợi cậu một lúc lâu.” Hồ Đồng còn đang lúng túng nở nụ cười, gã có hơi mất tự nhiên, nhưng chuyện anh trai giao cho thì phải hoàn thành.
“Không, bị ốm. Chỗ này anh đặt cũng vừa ý tôi, tôi vốn cũng muốn đi tắm suối nước nóng cho tan bớt khí lạnh trong người.”
Lâm Chức thấy Hồ Đồng vì lời nói của mình mà thoải mái hơn, cong mắt cười.
Suối nước nóng tư nhân này có hồ tắm chuyên dùng để thư giãn trò chuyện, suối nước dẫn vào bể ngoài trời, không gian kín đáo, Hồ Đồng đã đặt nơi này.
Cứ việc kĩ thuật diễn vụng về, nhưng Hồ Đồng vẫn cố diễn cho chót, còn đặt bể tắm nam nữ đều có thể vào.
Bể tắm này có dạng cánh bướm, chia ra làm hai, chính giữa có bình phong thêu hoa ngăn cách nam và nữ. Bình phong này rỗng ở giữa, hoa văn tinh xảo, để tránh bên kia nhìn trộm, chỉ thấy được bóng người mờ nhạt.
Trước khi vào bể tắm, tiểu thư Lý nghe điện thoại xong nói có chuyện phải xử lý, đồng thời nhìn sang Hồ Đồng xin trợ giúp.
Hồ Đồng như được đặc xá: “Vậy tôi với cô ấy ra ngoài xử lý chuyện trước, hai người vào ngâm đi, lát nữa chúng tôi sẽ trở lại.”
Hồ Đồng vội vàng chạy mất, Quý Song Thành có chút ngượng ngùng cười với Lâm Chức, đúng thật là diễn quá cứng.
Lâm Chức nở nụ cười tiếp khách thương hiệu, đi sang bên còn lại của bể tắm, ngồi cách Quý Song Thành một đoạn xa.
Thủ đoạn của y từ trước tới nay là trong bông có kim, thích bày mưu rồi mới hành động. Trước mắt là Quý Song Thành có việc cần nói với y, y đương nhiên sẽ không nổi giận.
Một bên khác, thư kí Cao nhận được tin thì tức tốc đưa tới chỗ Minh Dao.
Quý Song Thành, sản nghiệp của gia tộc chủ yếu ở nước ngoài, hắn chịu trách nhiệm khai thác thị trường trong nước. Hai năm trước đặt nền móng ở thành phố C, tạo được thành tích thì lại ra nước ngoài một thời gian, mới trở lại trong nước, đang móc nối với các công ty trong thành phố để phát triển.
Tuổi vừa mới ba mươi, lý lịch ưu tú, có thể nói là thanh niên tài tuấn.
Minh Dao nhìn khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, nheo mắt.
Lớn tuổi hơn anh, hẳn là cũng không đẹp bằng anh.
Ánh mắt Minh Dao đảo một vòng trên “Hồ Đồng” và “Bất Động Sản Khải Minh”, cúi đầu suy tư.
Thư kí Cao thấy Minh Dao xem xong thì lập tức báo cáo: “Đêm nay cậu Lâm có hẹn với cậu hai nhà họ Hồ ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.”
Minh Dao lập tức ngước mắt: “Tại sao không nói sớm?”
Thư kí Cao lại một lần nữa cảm nhận được áp suất thấp của ông chủ...
Trước kia ông chủ luôn mặc kệ cậu Lâm, muốn đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp, đằng nào thì hôn nhân của họ cũng không xuất phát từ tình yêu. Thư kí Lâm không rõ tình hình trong đó lắm, chỉ mơ hồ nghe ngóng được là chủ tịch bảo ông chủ cưới người ta. Cộng thêm lần này Bất Động Sản Khải Minh hẹn cậu Lâm ra cũng không phải đối thủ cạnh tranh, thư kí Cao cũng không quá cảnh giác, thế nên không nói từ đầu.
“Là lỗi của tôi ạ.”
Thư kí Cao lập tức nhận lỗi, trong đầu nghĩ cần phải sửa lại, chuyện của cậu Lâm sẽ luôn là ưu tiên với ông chủ.
Trực giác của Minh Dao nói cái tên Quý Song Thành kia cũng ở đó, ngón tay nôn nóng bóp thành xe lăn.
Chỉ là anh không thể cứ đến như vậy được, lỡ gặp Lâm Chức thì phải giải thích sao, chỉ sợ ý tốt của anh sẽ bị hiểu lầm.
“Bên phía Khải Phong vẫn luôn muốn có cơ hội gặp mặt nói chuyện với giám đốc, trà bánh ở nhà nghỉ đó cũng không tệ, đối phương từng gửi lời mời tới, chỉ là ngài quá bận. Tối nay ngài không có lịch trình gì, có nên trả lời họ không ạ?”
Làm việc cho ông chủ lâu như vậy rồi, thư kí Cao vẫn có vài điều tâm đắc. Là người làm công cao cấp, tất nhiên phải đăm chiêu thay ông chủ, sốt ruột khi ông chủ cần.
Đương nhiên Khải Phong không hẹn gặp ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhưng hắn chỉ cần thả ra tin tức, bên kia chắc chắn sẽ đồng ý chạy tới, đó là chuyện không thể nghi ngờ.
Minh Dao nhìn thư kí Cao, cho đến khi hắn thấy tê cả đầu thì anh mới khẽ gật.
Đối phương đã có thành ý như vậy thì nên đi một chuyến.
Theo lời Lâm Chức, trong đầu Minh Dao vô thức hiện lên vài khuôn mặt.
Là tên huấn luyện chó hôm rồi xuất hiện ở nhà anh, hay là gã đàn ông ngày đó ở trước công ty che dù cho Lâm Chức?
Không thể là Cừu Thanh Vanh được, hắn biết Lâm Chức đã kết hôn.
Đương nhiên cũng có thể không phải là bất cứ ai trong số họ, dù sao thì anh cũng không biết gì về vòng xã giao của Lâm Chức.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Cảm giác phiền muộn trong lòng Minh Dao càng sâu, nôn nóng kèm với bất an lan tràn.
Đại khái là thói quen vạch ranh giới và lòng chiếm hữu quấy phá, thế nên anh mới khó chịu như vậy.
“Lâm Chức, cậu đã hôn tôi thì không được hôn người khác.” Minh Dao ngồi trên xe lăn, khí chất vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cặp mắt nhìn Lâm Chức lại chăm chú, tràn ngập cảnh cáo, ảm đạm mà sâu kín.
Là Lâm Chức chạm vào anh trước, coi như là vô tình đi thì vẫn là Lâm Chức hôn anh trước.
Trước khi quan hệ giao dịch của họ được giải trừ, y không thể ở bên người đàn ông khác.
Thật ra Minh Dao có không nhắc thì Lâm Chức cũng biết.
Y sẽ chỉ có dục vọng với người trong phạm vi yêu thích, tất nhiên cũng sẽ trao lại sự sạch sẽ tương ứng, cho đến khi y hoàn toàn mất hứng thú với người đó.
Minh Dao không chỉ là người y có hứng thú, anh ta còn là đối tượng nhiệm vụ y cần cứu rỗi, Lâm Chức sẽ càng không quan hệ bừa bãi, nhưng y không cần cho Minh Dao sự đảm bảo yên lòng này.
“Yên tâm đi Minh tiên sinh, trước khi quan hệ của chúng ta kết thúc, tôi sẽ không làm như vậy, có cần kí thêm một hợp đồng nữa không?”
Làm thế sẽ thuần túy chỉ là một giao dịch.
Minh Dao há miệng, trầm giọng nói: “Không cần.”
Tình trạng môi của Lâm Chức đỡ hơn nhiều, y rời khỏi văn phòng của Minh Dao.
01 đang chúc mừng trong đầu Lâm Chức: [Kí chủ! Anh quá tuyệt vời! Như thế thì nhiệm vụ của chúng ta đã thành công hơn nửa rồi!]
Lâm Chức không thích ăn mừng sớm, bèn nói: [Cách thành công vẫn còn một đoạn.]
01 gãi đầu: [Sao lại như thế, hai người đã kiss kiss rồi mà, có vẻ bước cuối cũng không còn xa đâu!]
[Nhưng trong thế giới của người trưởng thành, bước cuối cũng không phải là kết thúc, có đôi khi chỉ được tính là bắt đầu. Huống hồ, người sẽ thay đổi.]
Thế giới của người trưởng thành không có tình ý uyển chuyển của thiếu niên, trong kẽ hở của thời gian có quá nhiều tạp chất không thể gọi là “yêu“.
Cảm giác được tinh thần hệ thống hơi xuống thấp, Lâm Chức an ủi: [Nhưng đúng là chúng ta đã có tiến triển rất lớn, còn phải nhờ cậu chịu mệt theo dõi rồi báo lại cho tôi, tôi mới biết chuẩn bị thế nào.]
01 lại phấn khởi: [Tôi không cần ngủ, tôi sẽ giúp kí chủ theo dõi.]
Lâm Chức: [Cục cưng giỏi quá.]
01 cũng không muốn thẹn thùng, nhưng mà kí chủ gọi nó là cục cưng đó nha.
Hôm nay Lâm Chức ốm nên Minh Dao không sắp xếp công việc cho y, nhưng để chuẩn bị việc chuyển chức vụ, Minh Dao vẫn cho ymột ít tài liệu. Lâm Chức đọc tài liệu đến giờ tan tầm thì đứng dậy ra về.
Tòa cao ốc này đầy rẫy máy quay giám sát, là người nắm chức quyền tối cao, tất nhiên Minh Dao có thể truy cập vào chúng ở bất cứ lúc nào, anh mở máy quay giám sát ở trước cổng.
Vẫn là chiếc xe lần trước, mặc dù lần này người đàn ông ngồi ở ghế lái không bước xuống.
Minh Dao gửi ảnh xe kèm biển số cho thư kí Cao, để hắn điều tra thông tin về chiếc xe này.
Cũng không phải anh để ý người này là ai, chỉ là lo Lâm Chức sẽ bị lừa.
Cái giới này quá loạn, Lâm Chức lại có một khuôn mặt xinh đẹp, còn có khả năng làm việc khá ổn. Huống hồ với tính cách của Lâm Chức, rất có thể sẽ có vài người có tâm tư khác lấy lòng.
Dù là phương diện giao dịch hay hiệp ước vợ chồng, hay là bên phía ông nội thì là người nắm giữ nhiều tài nguyên hơn, anh nên vì Lâm Chức loại bỏ chút nguy hiểm, để tránh xuất hiện chuyện không tốt.
Hiệu suất của thư kí Cao rất cao, nhanh chóng gửi thông tin của chủ xe cho Minh Dao.
Cậu hai Hồ Đồng của Bất Động Sản Khải Minh?
Minh Dao nhìn thanh niên mặt tròn đậm chất văn nghệ, biết không phải là gã.
“Tra xem cậu ta cho ai mượn xe.”
Giọng điệu này rõ ràng là ông chủ không hài lòng, thư kí Cao mất bò mới lo làm chuồng lại mất chút thời gian để điều tra.
Trong lúc thư kí Cao điều tra, Lâm Chức đã ngồi xe của Quý Song Thành tới địa điểm gặp mặt.
Nơi này là một nhà nghỉ suối nước nóng hạng sang, Lâm Chức và Quý Song Thành được dẫn vào trong.
Lúc họ đến, Hồ Đồng còn đang gật gù thích ý nghe một cô gái đàn tì bà.
Lâm Chức và Quý Song Thành ăn ý không mở miệng, ngồi ra đằng sau.
Lâm Chức quan sát một lượt, lần này Hồ Đồng không hẹn nhiều người lắm, ngoài y và Quý Song Thành ra thì chỉ còn tiểu thư Lý đang đàn tì bà kia.
Tiểu thư Lý nhìn thấy bọn họ, tươi cười gật đầu chào hỏi, tiếng đàn chưa từng ngừng.
Lâm Chức ngửi được lần này không giống bình thường, mọi lần Hồ Đồng tổ chức thưởng thức nghệ thuật cũng không phải đội hình này, mà gần đây gã còn qua lại thân thiết với vị tiểu thư kia. Nói cách khác, lần này người nói chuyện chính là y và Quý Song Thành.
Vậy lại có chút tế nhị. Hôm qua là lần đầu tiên y và Quý Song Thành làm quen, số điện thoại còn chưa trao đổi đã gặp lần thứ hai.
Quý Song Thành là đối tượng hợp tác chính của Khải Minh, không đúng, phải nói là đối tượng muốn hợp tác, hai bên đều có ý này nên đang trong quá trình bàn bạc. Chỉ là do chưa quen, hoặc là xuất phát từ lợi ích nào đó, không ai mở miệng trước cũng không ai ra giá, đang ở giai đoạn thử lẫn nhau.
Kéo y vào, chắc chắn là vì nhìn trúng nhà họ Minh đứng sau. Có điều y lại không có hứng thú với việc làm ăn của Quý Song Thành và Khải Minh, trừ phi bọn họ có thể đưa ra lợi ích khiến y động lòng, đồng thời không làm chậm trễ nhiệm vụ của y.
Nghĩ đến nụ hôn lúc chiều, nụ cười trên mặt Lâm Chức càng thêm dịu dàng.
Đúng lúc Quý Song Thành nhìn thấy, ngẩn ngơ trong một thoáng.
Vẻ ngoài xinh đẹp luôn là thứ khiến hồn người chao đảo, nhất là khi người đẹp đang thư thái.
Nhưng Quý Song Thành không vì vậy mà mơ tưởng quá nhiều, lễ độ dời tầm mắt.
Khúc tì bà kết thúc, Hồ Đồng mở mắt, đang chuẩn bị khen thì thấy tiểu thư Lý nhìn đằng sau mình, bèn quay lại chào hỏi với Lâm Chức và Quý Song Thành.
“Tới rồi à, hai người đi trước đi. Tôi đặt canh cho cả hai rồi, đi thay đồ trước rồi ra trò chuyện tiếp.”
Hồ Đồng đã đổi sang yukata, làm dấu tay mời hai người.
“Ngài Quý, phòng của anh ở bên này, để tôi dẫn anh đi.”
Tiểu thư Lý cất tì bà, dẫn đường cho Quý Song Thành.
Trong phòng nhỏ không có người ngoài, Hồ Đồng nhìn Lâm Chức, muốn cười nhưng lại có vẻ lúng túng.
Có thể thấy được là cậu hai nhà họ Hồ thật sự không am hiểu vòng vèo quanh co trên thương trường, giả vờ hẹn người ta ra rồi lại tự thấy xấu hổ.
“Đi thôi, làm phiền Hồ công tử dẫn đường giúp tôi.”
Lâm Chức lại không thấy có vấn đề gì, những chuyện này thật sự quá phổ biến ở thế giới của y. Trong mắt y, Hồ Đồng là kiểu ngây thơ ngốc nghếch, có thể xem như là một người bạn tương đối đáng yêu.
“Hôm nay không phải tăng ca à, tôi còn tưởng phải đợi cậu một lúc lâu.” Hồ Đồng còn đang lúng túng nở nụ cười, gã có hơi mất tự nhiên, nhưng chuyện anh trai giao cho thì phải hoàn thành.
“Không, bị ốm. Chỗ này anh đặt cũng vừa ý tôi, tôi vốn cũng muốn đi tắm suối nước nóng cho tan bớt khí lạnh trong người.”
Lâm Chức thấy Hồ Đồng vì lời nói của mình mà thoải mái hơn, cong mắt cười.
Suối nước nóng tư nhân này có hồ tắm chuyên dùng để thư giãn trò chuyện, suối nước dẫn vào bể ngoài trời, không gian kín đáo, Hồ Đồng đã đặt nơi này.
Cứ việc kĩ thuật diễn vụng về, nhưng Hồ Đồng vẫn cố diễn cho chót, còn đặt bể tắm nam nữ đều có thể vào.
Bể tắm này có dạng cánh bướm, chia ra làm hai, chính giữa có bình phong thêu hoa ngăn cách nam và nữ. Bình phong này rỗng ở giữa, hoa văn tinh xảo, để tránh bên kia nhìn trộm, chỉ thấy được bóng người mờ nhạt.
Trước khi vào bể tắm, tiểu thư Lý nghe điện thoại xong nói có chuyện phải xử lý, đồng thời nhìn sang Hồ Đồng xin trợ giúp.
Hồ Đồng như được đặc xá: “Vậy tôi với cô ấy ra ngoài xử lý chuyện trước, hai người vào ngâm đi, lát nữa chúng tôi sẽ trở lại.”
Hồ Đồng vội vàng chạy mất, Quý Song Thành có chút ngượng ngùng cười với Lâm Chức, đúng thật là diễn quá cứng.
Lâm Chức nở nụ cười tiếp khách thương hiệu, đi sang bên còn lại của bể tắm, ngồi cách Quý Song Thành một đoạn xa.
Thủ đoạn của y từ trước tới nay là trong bông có kim, thích bày mưu rồi mới hành động. Trước mắt là Quý Song Thành có việc cần nói với y, y đương nhiên sẽ không nổi giận.
Một bên khác, thư kí Cao nhận được tin thì tức tốc đưa tới chỗ Minh Dao.
Quý Song Thành, sản nghiệp của gia tộc chủ yếu ở nước ngoài, hắn chịu trách nhiệm khai thác thị trường trong nước. Hai năm trước đặt nền móng ở thành phố C, tạo được thành tích thì lại ra nước ngoài một thời gian, mới trở lại trong nước, đang móc nối với các công ty trong thành phố để phát triển.
Tuổi vừa mới ba mươi, lý lịch ưu tú, có thể nói là thanh niên tài tuấn.
Minh Dao nhìn khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, nheo mắt.
Lớn tuổi hơn anh, hẳn là cũng không đẹp bằng anh.
Ánh mắt Minh Dao đảo một vòng trên “Hồ Đồng” và “Bất Động Sản Khải Minh”, cúi đầu suy tư.
Thư kí Cao thấy Minh Dao xem xong thì lập tức báo cáo: “Đêm nay cậu Lâm có hẹn với cậu hai nhà họ Hồ ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.”
Minh Dao lập tức ngước mắt: “Tại sao không nói sớm?”
Thư kí Cao lại một lần nữa cảm nhận được áp suất thấp của ông chủ...
Trước kia ông chủ luôn mặc kệ cậu Lâm, muốn đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp, đằng nào thì hôn nhân của họ cũng không xuất phát từ tình yêu. Thư kí Lâm không rõ tình hình trong đó lắm, chỉ mơ hồ nghe ngóng được là chủ tịch bảo ông chủ cưới người ta. Cộng thêm lần này Bất Động Sản Khải Minh hẹn cậu Lâm ra cũng không phải đối thủ cạnh tranh, thư kí Cao cũng không quá cảnh giác, thế nên không nói từ đầu.
“Là lỗi của tôi ạ.”
Thư kí Cao lập tức nhận lỗi, trong đầu nghĩ cần phải sửa lại, chuyện của cậu Lâm sẽ luôn là ưu tiên với ông chủ.
Trực giác của Minh Dao nói cái tên Quý Song Thành kia cũng ở đó, ngón tay nôn nóng bóp thành xe lăn.
Chỉ là anh không thể cứ đến như vậy được, lỡ gặp Lâm Chức thì phải giải thích sao, chỉ sợ ý tốt của anh sẽ bị hiểu lầm.
“Bên phía Khải Phong vẫn luôn muốn có cơ hội gặp mặt nói chuyện với giám đốc, trà bánh ở nhà nghỉ đó cũng không tệ, đối phương từng gửi lời mời tới, chỉ là ngài quá bận. Tối nay ngài không có lịch trình gì, có nên trả lời họ không ạ?”
Làm việc cho ông chủ lâu như vậy rồi, thư kí Cao vẫn có vài điều tâm đắc. Là người làm công cao cấp, tất nhiên phải đăm chiêu thay ông chủ, sốt ruột khi ông chủ cần.
Đương nhiên Khải Phong không hẹn gặp ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhưng hắn chỉ cần thả ra tin tức, bên kia chắc chắn sẽ đồng ý chạy tới, đó là chuyện không thể nghi ngờ.
Minh Dao nhìn thư kí Cao, cho đến khi hắn thấy tê cả đầu thì anh mới khẽ gật.
Đối phương đã có thành ý như vậy thì nên đi một chuyến.
/94
|