Edit: Ry
01 ngộ ra rồi, nó kích động nói: [Giờ là lúc mục tiêu yếu ớt nhất, kí chủ mà xuất hiện quan tâm sưởi ấm là sẽ trở thành ánh sáng cứu rỗi của anh ta!]
01 cổ vũ Lâm Chức: [Kí chủ cố lên cố lên! Tôi sẽ giữ im lặng, không quấy rầy anh nữa để anh phát huy!]
01 cảm thấy kí chủ của nó thật sự quá thiện lương, biết rõ núi có hổ mà vẫn dũng cảm lên núi làm mồi cho sói! Chắc chắn như vậy sẽ làm tan chảy tảng băng trong lòng mục tiêu nhiệm vụ!
Lâm Chức nghe tiếng hệ thống trong đầu, cũng không trả lời.
Thực tế thì ý nghĩ của y không liên quan gì đến ấm áp chữa lành hết, y sẽ không bao giờ nhìn Minh Dao dưới lăng kính thương hại.
Chẳng qua đây là cơ hội tuyệt vời. Những kí ức kia với Minh Dao là khắc cốt ghi tâm, khiến anh ta không lúc nào không nhớ tới. Y sẽ dùng sự tồn tại của bản thân tô điểm thêm vài nét cho chúng, như vậy thì mỗi lần không tránh được phải nhớ tới đêm mưa nhiều năm trước, Minh Dao cũng sẽ nhớ tới khuôn mặt y.
Y sẽ bện cho Minh Dao một giấc mộng đẹp, như vậy thì khi anh nhớ đến một kí ức nào đó, đại não sẽ tự động hiện lên cảnh đẹp liên quan tới y. Và theo số lần hồi tưởng gia tăng, chúng sẽ khiến người vô thức mê muội.
Theo một cách khác, ai nói đây không phải là cứu rỗi?
Tiếng mưa gió mỗi lúc một kịch liệt, cây trong vườn bị thổi chao đảo, nước mưa to như hạt đậu đập lên cửa kính, ánh chớp xé tầng mây, mang đến ánh sáng trong một thoáng.
Cún con nằm trong phòng khách bất an sủa vài tiếng, người hầu thường xuyên cho nó ăn dẫn nó đi dạo đã nhận được lệnh mang nó về phòng mình.
Trong ánh sáng lờ mờ, không khí cũng thoang thoảng một thứ mùi ẩm ướt.
Lâm Chức vươn tay, lịch sự gõ cửa phòng. Âm thanh ấy rất nhỏ, trong tiếng sấm tiếng mưa đì đùng không hề gây chú ý.
Minh Dao cũng không nghe thấy. Anh nửa ngồi trên giường, mắt nhắm lại như đang ngủ, sắc mặt trắng bệch.
Tiếng sấm rền vang, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất, tiếng va chạm kinh hoàng, tiếng hét của mẹ, mùi xăng cháy khét, tiếng còi cảnh sát... Đây là những kí ức anh khó có thể quên ngày qua ngày giày vò anh.
Bắp chân đau đớn, dường như đang lặp lại cảm giác bị đè đến mức gần như đứt lìa ngày đó, không ngừng kích thích thần kinh đang căng thẳng của Minh Dao.
Ngày đó anh tỉnh lại khỏi cơn mê, vẫn chưa tới 0 giờ, ba đứng bên cạnh giường, ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo, là dáng vẻ xa lạ anh chưa từng thấy.
Người đàn ông trông già đi cả chục tuổi, giọng nói có vẻ phập phù vang lên: “Mẹ anh đi rồi, ra dập đầu đi.”
Minh Dao nhớ mình phải mất một lúc mới hiểu được, bi thương to lớn và ân hận khiến đầu óc anh trống không, gần như đờ đẫn.
Mẹ đang nằm ở chiếc giường bên cạnh, anh vẫn còn nhớ trước khi xảy ra chuyện, bà nói tối nay sẽ làm món anh thích.
Giây phút ấy dường như kéo dài trên trục thời gian, Minh Dao nhớ mình bị ba dùng sức lôi xuống đất. Chân anh rất đau, giá truyền nước bị lôi theo, kim tiêm trên tay cũng tuột ra chảy máu.
Ngày hôm ấy mưa rất lớn, mẹ nhắm mắt bình yên nằm đó, trên mặt vẫn còn vết thương.
Những chuyện sau đó Minh Dao nhớ không rõ, hình như là ông bà nội tới, bọn họ xảy ra tranh chấp, đầu anh rất đau, lại hôn mê.
Khi tỉnh dậy, mọi thứ dường như trở lại như trước, ba và mẹ không trong phòng bệnh, bà nội ngồi trông anh, nói với anh rằng đây không phải lỗi của anh.
Minh Dao biết bà nội đã nghe được những lời trách móc gần như mất lí trí của ba ngày hôm qua.
Nếu như không phải anh nhất quyết phải ra ngoài chơi bóng với bạn trong thời tiết tồi tệ như thế này, mẹ cũng sẽ không vì lo lắng trời mưa to anh không về được mà ra ngoài đón.
Hồi ức thống khổ tựa như lưỡi cưa rỉ sét, cứa qua cứa lại trên thần kinh người, khiến người ta trong đắng chát lại nếm được hương vị của sự sống.
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Minh Dao, người thanh niên xuất hiện, dần tiến lại gần.
Cảm giác bài xích to lớn dâng lên trong lòng, không phải nhằm vào Lâm Chức, ở thời điểm này Minh Dao bài xích tất cả mọi người.
Bởi vì có đôi khi đau khổ là điều rất riêng tư, không cho phép bất cứ kẻ nào đặt chân vào lãnh thổ của nó.
Anh kiềm chế không dùng ngôn từ quá lạnh lùng tổn thương để xua đuổi, khàn giọng: “Hôm nay tôi không cần ai thăm, mời cậu ra ngoài.”
Trong ánh sáng chợt lóe, đôi mắt Minh Dao tràn ngập tia máu, lạnh lùng lại đầy tính công kích.
Mưa dông khiến Minh Dao trở nên gắt gỏng và biệt lập.
Anh không muốn nhìn thấy Lâm Chức, cũng không muốn nghe giọng y, càng không muốn thân mật, không có dục vọng, anh chỉ muốn một mình.
Nếu như Lâm Chức lại gần, anh không thể cam đoan trong trạng thái mất khống chế sẽ không làm tổn thương y.
“Tôi tới thăm anh không phải vì nhiệm vụ.” Thanh niên đứng bên giường vẫn bình tĩnh, nhìn vào mắt anh nói: “Tôi chỉ lo anh sợ tiếng sấm.”
Một câu không chứa đựng bất cứ lo lắng nào, thậm chí trong tình huống bình thường nghe có vẻ thật vụng về, dưới tiếng dông tố lại kì lạ xoa dịu gai nhọn trên người Minh Dao.
Minh Dao nghĩ đến chó con ngậm búp bê vải đi tìm Lâm Chức, không hiểu sao trong lòng lại dậy lên chút tủi thân chính anh cũng không rõ.
Rõ ràng nhiều ngày mưa như vậy cũng không tới thăm anh, biết quan tâm chó con có sợ không lại chưa từng hỏi anh một câu.
Như gần như xa, như thể y vốn chẳng quan tâm, nhưng sẽ lại nói với anh vài điều như chỉ thuộc về riêng anh.
“Tôi có thể ở lại không?”
Lâm Chức như đang hỏi, lại vô thức rùng mình, gần như nỉ non: “Minh tiên sinh, em có hơi lạnh.”
Do trong phòng không bật đèn, cộng thêm bị chiếc giường che khuất, Minh Dao không thấy trang phục Lâm Chức đang mặc, chỉ nghe được tiếng y, cảm thấy hình như y lạnh thật.
Lời từ chối vòng quanh đầu lưỡi cuối cùng cũng không thốt được ra, Minh Dao không biết tại sao cảm giác bài xích của mình lại biến mất.
Sự im lặng như ngầm đồng ý, Lâm Chức vén chăn lên giường, tới gần Minh Dao.
Minh Dao chạm được bàn tay mềm lành lạnh của y, cảm nhận được cơn rùng mình bé nhỏ của Lâm Chức.
Giống như đóa hoa bị mưa gió thổi lạnh, cố gắng hấp thụ ấm áp.
Cơn đau ở bắp chân vẫn rất rõ rệt, nhưng hồi ức thống khổ bị quấy nhiễu tựa như mực nước phai màu, dần nhạt nhòa.
Minh Dao cũng không muốn làm chuyện khác để phân tán sự chú ý, đối với anh mà nói hồi tưởng lại quá khứ vào ngày này giống như một hành động cúng tế, thậm chí còn có khoái cảm tra tấn bản thân.
Nhưng cơ thể lại không thuận theo mệnh lệnh của não bộ, thậm chí anh còn cảm nhận được bàn tay dần trở nên ấm áp của Lâm Chức.
“Minh Dao.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Chức gọi cả tên cả họ Minh Dao trước mặt anh. Y ngồi dậy, vẫn không buông tay.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Trên mặt Lâm Chức không có ý cười ăn mừng, dường như chỉ là một câu trần thuật bình thường.
Tay bỗng bị siết chặt, lực tay khiến Lâm Chức không hề nghi ngờ Minh Dao muốn cứ như vậy bóp nát mình.
Vẻ mặt Minh Dao trở nên hung tàn u ám vô cùng, trong im lặng lạnh lẽo là cơn giận đang tích tụ.
Từ năm mười bảy tuổi đến giờ, Minh Dao đã không tổ chức sinh nhật.
Đương nhiên Lâm Chức biết mình đang giẫm lên điểm chết, đây chính là mạo hiểm mà y nói, nếu Minh Dao đẩy ra thì chứng tỏ y đã thất bại. Nhưng hiển nhiên, y không thất bại.
Từ rất lâu trước đó, y đã đợi ngày này.
Lâm Chức xây dựng từng lớp nền móng như vậy đều là để Minh Dao không thể đẩy mình ra.
“Có muốn hôn không?” Cổ tay bị nắm đau nhức, trên mặt Lâm Chức lại toát lên nụ cười.
Ăn mừng sinh nhật, y không mang quà tới, bởi y chính là món quà.
Lâm Chức có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, một loại xinh đẹp không có tính công kích. Đôi mắt hơi có vẻ mềm mại vô tội, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi cong tự nhiên khiến y rất dễ nhận được thiện cảm. Chính vẻ đẹp này khiến người ta cảm nhận được sự vô hại, thậm chí là trong sáng, thế nên khi y đưa ra lời mời, cảm giác tương phản mới tựa như những bụi hoa mọc thành cụm, lấp đầy lồng ngực đối phương.
Tiếng mưa rơi càng ồn ã, tiếng sấm rền như muốn xé rách bầu trời.
Minh Dao có cảm giác trái tim bị người nắm đến đau đớn, não bộ không thể suy đoán ý đồ và suy nghĩ của Lâm Chức nữa, chỉ văng vẳng giọng nói của chàng trai.
Có muốn hôn không?
Có muốn... Hôn không?
Ham muốn rút ngắn khoảng cách xã giao, thói quen ngạo mạn không ngăn được khát khao như thác đổ.
Bởi vì địa vị xã hội, Minh Dao coi thường rất nhiều người, ngay cả Lâm Chức ban đầu cũng nằm ngoài tính toán của anh. Nhưng không biết từ lúc nào, Lâm Chức đã xâm nhập vào lãnh thổ của Minh Dao, anh vừa kháng cự vừa dung túng, trong lúc dung túng lại sa vào.
Lí trí chịu trách nhiệm cãi cọ đã bị bóc ra, nôn nóng bén nhọn thúc giục đè nén thần kinh.
Lâm Chức dạng chân ngồi trên người Minh Dao, bàn tay anh đặt sau lưng y, kéo y kề sát lồng ngực mình.
Một động tác thể hiện rõ ràng ham muốn khống chế, Lâm Chức rơi vào lồng ngực Minh Dao, bị người giữ gáy cướp đoạt.
Lâm Chức là kẻ mưu đồ dệt lưới từng bước, nhưng con mồi của y cũng không phải loại yếu ớt sẽ bước theo sự khống chế. Lâm Chức cũng không để ý, thậm chí còn thấy sung sướng vì loại dục vọng phá hủy này. Có lẽ là do cuộc đời y quá hoàn mỹ, từng bước đi không được có bất cứ sai sót nào, thế nên Minh Dao luôn khiến y động lòng vô cùng.
Khi Lâm Chức kề sát, Minh Dao mới phát hiện sự khác lạ của y.
Kích thích kịch liệt và nhịp tim mạnh mẽ khiến mọi thứ càng thêm mê loạn, cơn đau ở chân tô điểm thêm chút hương vị khác.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như trước, miết dấu vết trên đầu ngón tay mà nói: “Vị dâu.”
Tư thế này khiến Lâm Chức động tình, đóa hoa ăn thịt người rục rịch muốn ngoi lên, không giấu được răng nanh của mình.
Y trầm thấp cười: “Minh tiên sinh có thích không, hay là lần sau chúng ta đổi vị nhé, vị đào thế nào?”
Cơn mưa tầm tã không thể giội tắt ngọn lửa nhiệt liệt, quẩn quanh thế giới gần như bị bao trùm bởi bóng tối.
Chiếc áo thun rộng thùng thình của Lâm Chức có một cái túi trang trí trên ngực trái, chiều dài độ rộng chỉ miễn cưỡng nhét vừa khăn tay, hoặc là hai cái durex.
Một tay Lâm Chức bị Minh Dao nắm chặt, cổ tay đã xuất hiện vết bầm. Minh Dao thả ra, chuyển sang mơn trớn ngón tay Lâm Chức, bởi vậy Lâm Chức đành phải dùng tay còn lại lấy đồ trong túi, dùng miệng xé ra.
Ánh chớp chợt lóe chiếu sáng khuôn mặt y, ánh mắt y bình thản lại khiến người ta điên cuồng.
Đáng tiếc cuối cùng cũng không dùng tới, bởi vì Lâm Chức cố gắng một hồi mới nhận ra thứ chủ quán tặng kèm là hàng kích cỡ thông thường, không vừa với Minh Dao.
Sau giây kinh ngạc ngắn ngủi, Lâm Chức nói: “Em có báo cáo sức khỏe bản điện...”
Nhưng còn chưa nói hết, Minh Dao đã cho y biết đáp án.
Lâm Chức phát hiện mình đã đánh giá thấp phương diện này, đến mức những gì chuẩn bị trước đó chỉ là miễn cưỡng.
Đại khái là do Minh Dao bị tàn phế, thế nên người ta vô thức cho rằng anh ta là kẻ yếu, nhưng hiển nhiên sự thật không phải vậy.
Mồ hôi trượt xuống theo chiếc cổ trắng nõn, đôi mắt mềm mại ướt át như giấu kín một mùa xuân.
Mưa ngoài cửa sổ chưa ngừng, không biết mệt mỏi cọ rửa nhân gian.
Mây đen che đậy chiều thu khiến người ta ngỡ như đêm, tạo cảm giác thời không giao thoa lộn xộn.
“Minh Dao...”
Y không ngừng kêu tên anh, giống như nụ hoa ướt át ấm nồng.
Theo một ý nghĩa nào đó, thật ra Lâm Chức không hề thay đổi, khi y chân chính vui thích không đề phòng, một Lâm Chức thật sự cũng giống một Lâm Chức giả dối.
Trái tim Minh Dao bỗng dồn dập nảy lên, cũng là tim đập nhanh, nhưng loại cảm giác này lại khác với sự căng trướng ban nãy.
Vừa rồi là như muốn bóp chết vò nát cắn nuốt Lâm Chức, giờ lại có chút bối rối không biết miêu tả ra sao.
Minh Dao không biết loại cảm giác này gọi là “thẹn thùng”, dù sao thế giới của anh chưa từng có nó.
Kim đồng hồ quay ngược, Lâm Chức cắn ngón trỏ, có chút bất lực. Khuôn mặt mệt mỏi, giãy giụa muốn trốn.
Nhưng con mồi đã thoát khỏi mạng nhện, trói ngược lại y vào đó.
Rõ ràng chân không dùng được, Lâm Chức nghĩ vậy, bị xoay người đưa lưng về phía Minh Dao, nước mắt không chịu khống chế nhỏ xuống.
Minh Dao hôn lên gáy y, cặp mắt tăm tối tràn đầy si mê vô thức.
Mưa tiếp tục tầm tã vài tiếng, cuối cùng cũng ngừng, nhưng chưa tạnh được bao lâu đã lại trút xuống trận mới.
Đến chạng vạng tối, tầm nhìn càng thêm giới hạn.
Minh Dao không nhịn được đè lên bắp chân đau đớn, nhìn sang Lâm Chức đang ngủ say.
Kí ức vẫn luôn tra tấn anh lại không có dấu hiệu xuất hiện, dường như cả ngày mưa cũng thấm lên chút ướt át thơm ngọt.
Minh Dao vốn cho là mình thử một lần rồi có lẽ sẽ không cảm thấy gì nữa, chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng hiển nhiên anh đã sai.
Đó là một cảm giác thỏa mãn kì diệu, ngay cả trái tim cũng được lấp đầy, thỏa mãn đến mức anh còn muốn thời gian dừng lại ở giây phút này.
Khoảnh khắc này, thậm chí Minh Dao còn hiểu được sự cố chấp của ba mình, hiểu được ý nghĩ của ông.
Loại cảm giác này là thích?
Anh thích Lâm Chức?
Ý nghĩ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, còn thật nhẹ nhàng vui vẻ.
Mà tuyệt vời nhất là, Lâm Chức là vợ anh.
Bọn họ có quan hệ hôn nhân, xét về pháp luật hay đạo đức, bọn họ đều là người thân thiết nhất của nhau.
Không chỉ cần mua nhẫn cho Lâm Chức, còn phải tổ chức hôn lễ nữa, có nên cầu hôn không đây. Những suy nghĩ phức tạp này cuốn vào nhau, dù cho cơn đau dưới chân vẫn mãnh liệt như trước, Minh Dao lại ngủ một giấc yên bình trong đêm mưa.
Lúc tỉnh lại, Lâm Chức có chút bối rối ngồi trên giường một lúc lâu.
Đã là ba giờ chiều, thế mà y lại ngủ lâu như vậy.
Lâm Chức nhìn áo thun dúm dó không biết rơi trên đất từ lúc nào, chầm chậm đi vào trong phòng để quần áo của Minh Dao, chọn ra một cái áo sơ mi tròng vào, chậm rãi ra khỏi phòng.
Cảm giác khô rít khiến y muốn tắm rửa, nhưng phòng Minh Dao không có đồ vệ sinh cá nhân của y, chi bằng về tầng 4.
Đi cầu thang thì hơi khó, Lâm Chức đi chân trần vào thang máy.
Trong phòng làm việc, Minh Dao đang họp giơ tay làm động tác tạm dừng, tắt míc.
Vừa rồi có cuộc họp khẩn cấp, Minh Dao lại không muốn đánh thức Lâm Chức nên mới đến phòng làm việc. Anh vẫn luôn mở máy quay trong phòng, để tránh Lâm Chức tỉnh mình lại không biết.
Dáng vẻ bước đi của Lâm Chức khiến trái tim anh đập nhanh lạ thường, lo lắng những người khác sẽ thấy y, nhưng nhìn thang máy dừng ở tầng 4, anh lại nhẹ nhàng thở ra.
Nhanh chóng giải quyết xong cuộc họp, Minh Dao đi thang máy xuống tầng 4.
Trước khi gõ cửa, Minh Dao còn căng thẳng chỉnh trang lại. Hôm nay anh không đến công ty nên mặc đồ thường, cũng không có nếp nhăn nào cần vuốt phẳng.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Lâm Chức mặc đồ ngủ, trên cổ có mấy vết đỏ mập mờ.
“Minh tiên sinh, em mượn áo sơ mi của anh, giặt sạch xong sẽ mang trả.” Giọng Lâm Chức hơi khàn, y lười biếng mệt mỏi ngồi trên giường, ngáp một cái.
Lâm Chức cong môi: “Tiện đây nói luôn, hôm qua em rất vui. Nhưng mà vẫn phải nói cho rõ, nụ hôn kia là quà sinh nhật, cái khác không phải.”
01: [Ơ ơ ơ? Kí chủ, anh đang?]
01 không hiểu, nó cảm thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi mà, theo lí mà nói thì kí chủ phải ngọt ngào thắm thiết với đối tượng cứu rỗi, sau đó đối tượng vì được yêu nên có động lực, đứng dậy. Kịch bản phải như thế chứ?
Lâm Chức không trả lời 01, y biết 01 đang nghĩ gì, y không định làm vậy.
Yêu và cổ vũ quá chậm, dù sao thì chỉ cần làm Minh Dao chịu đứng dậy và tràn ngập hi vọng với cuộc sống là đủ rồi. Ai nói cứu rỗi chỉ có thể dựa vào quan tâm, với kiểu tính cách mạnh mẽ hơn người thường này của Minh Dao, cho anh ta một mục tiêu là được rồi.
Nhiệt tình trong lòng Minh Dao vì Lâm Chức mà nguội xuống, nhớ tới quy định giữa họ, thứ quy định chết tiệt do anh đặt ra.
Điện thoại Lâm Chức nhanh chóng hiện tin nhắn chuyển khoản, y nhướng mày nhìn số tiền vượt mức.
“Năm mươi triệu? Minh tiên sinh, cái này hình như không giống số lần trước chúng ta nói.”
“Tôi đổi ý, một lần mười triệu.”
Minh Dao phát hiện mình không biết lấy lòng người ta, chỉ có thể dùng cách thức vụng về này thu hút sự chú ý của Lâm Chức.
Lâm Chức thích tiền, vừa hay, anh có rất nhiều tiền.
“Vậy xin được cảm ơn Minh tiên sinh.”
Lâm Chức không từ chối, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Minh Dao.
Bầu không khí bỗng đọng lại, Minh Dao phát hiện hình như mình không có nhiều chủ đề để nói với Lâm Chức.
Lâm Chức lại không quan tâm trong phòng có ai, soi gương dùng kem che khuyết điểm che dấu hôn.
Nguyên chủ có không ít đồ trang điểm, cũng may y không vứt.
Che dấu hôn xong, Lâm Chức lại chọn ra một bộ quần dài áo dài trong tủ để thay.
“Lát nữa em định ra ngoài à?” Minh Dao hơi nóng mặt vì dấu vết trên người y, giờ mới phát hiện chuyện này.
“Ừm, anh Quý hẹn em đi nghe nhạc kịch, may mà tạnh mưa rồi.”
Lâm Chức nhìn trạng thái của mình trong gương, phát hiện không có gì khác thường thì mới thỏa mãn gật đầu.
Minh Dao vô thức hỏi: “Có thể không đi không?”
“Minh tiên sinh, trước đây chúng ta đã đặt điều kiện rồi, sẽ không can thiệp vào mối quan hệ của nhau.”
Ngụ ý là, anh quản nhiều quá.
Minh Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình đi gặp người đàn ông khác, mang theo dấu vết cuộc ái ân của họ.
Minh Dao muốn bắt lấy tay Lâm Chức, nhưng Lâm Chức đi quá nhanh, tay anh chỉ bắt được không khí.
01 ngộ ra rồi, nó kích động nói: [Giờ là lúc mục tiêu yếu ớt nhất, kí chủ mà xuất hiện quan tâm sưởi ấm là sẽ trở thành ánh sáng cứu rỗi của anh ta!]
01 cổ vũ Lâm Chức: [Kí chủ cố lên cố lên! Tôi sẽ giữ im lặng, không quấy rầy anh nữa để anh phát huy!]
01 cảm thấy kí chủ của nó thật sự quá thiện lương, biết rõ núi có hổ mà vẫn dũng cảm lên núi làm mồi cho sói! Chắc chắn như vậy sẽ làm tan chảy tảng băng trong lòng mục tiêu nhiệm vụ!
Lâm Chức nghe tiếng hệ thống trong đầu, cũng không trả lời.
Thực tế thì ý nghĩ của y không liên quan gì đến ấm áp chữa lành hết, y sẽ không bao giờ nhìn Minh Dao dưới lăng kính thương hại.
Chẳng qua đây là cơ hội tuyệt vời. Những kí ức kia với Minh Dao là khắc cốt ghi tâm, khiến anh ta không lúc nào không nhớ tới. Y sẽ dùng sự tồn tại của bản thân tô điểm thêm vài nét cho chúng, như vậy thì mỗi lần không tránh được phải nhớ tới đêm mưa nhiều năm trước, Minh Dao cũng sẽ nhớ tới khuôn mặt y.
Y sẽ bện cho Minh Dao một giấc mộng đẹp, như vậy thì khi anh nhớ đến một kí ức nào đó, đại não sẽ tự động hiện lên cảnh đẹp liên quan tới y. Và theo số lần hồi tưởng gia tăng, chúng sẽ khiến người vô thức mê muội.
Theo một cách khác, ai nói đây không phải là cứu rỗi?
Tiếng mưa gió mỗi lúc một kịch liệt, cây trong vườn bị thổi chao đảo, nước mưa to như hạt đậu đập lên cửa kính, ánh chớp xé tầng mây, mang đến ánh sáng trong một thoáng.
Cún con nằm trong phòng khách bất an sủa vài tiếng, người hầu thường xuyên cho nó ăn dẫn nó đi dạo đã nhận được lệnh mang nó về phòng mình.
Trong ánh sáng lờ mờ, không khí cũng thoang thoảng một thứ mùi ẩm ướt.
Lâm Chức vươn tay, lịch sự gõ cửa phòng. Âm thanh ấy rất nhỏ, trong tiếng sấm tiếng mưa đì đùng không hề gây chú ý.
Minh Dao cũng không nghe thấy. Anh nửa ngồi trên giường, mắt nhắm lại như đang ngủ, sắc mặt trắng bệch.
Tiếng sấm rền vang, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất, tiếng va chạm kinh hoàng, tiếng hét của mẹ, mùi xăng cháy khét, tiếng còi cảnh sát... Đây là những kí ức anh khó có thể quên ngày qua ngày giày vò anh.
Bắp chân đau đớn, dường như đang lặp lại cảm giác bị đè đến mức gần như đứt lìa ngày đó, không ngừng kích thích thần kinh đang căng thẳng của Minh Dao.
Ngày đó anh tỉnh lại khỏi cơn mê, vẫn chưa tới 0 giờ, ba đứng bên cạnh giường, ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo, là dáng vẻ xa lạ anh chưa từng thấy.
Người đàn ông trông già đi cả chục tuổi, giọng nói có vẻ phập phù vang lên: “Mẹ anh đi rồi, ra dập đầu đi.”
Minh Dao nhớ mình phải mất một lúc mới hiểu được, bi thương to lớn và ân hận khiến đầu óc anh trống không, gần như đờ đẫn.
Mẹ đang nằm ở chiếc giường bên cạnh, anh vẫn còn nhớ trước khi xảy ra chuyện, bà nói tối nay sẽ làm món anh thích.
Giây phút ấy dường như kéo dài trên trục thời gian, Minh Dao nhớ mình bị ba dùng sức lôi xuống đất. Chân anh rất đau, giá truyền nước bị lôi theo, kim tiêm trên tay cũng tuột ra chảy máu.
Ngày hôm ấy mưa rất lớn, mẹ nhắm mắt bình yên nằm đó, trên mặt vẫn còn vết thương.
Những chuyện sau đó Minh Dao nhớ không rõ, hình như là ông bà nội tới, bọn họ xảy ra tranh chấp, đầu anh rất đau, lại hôn mê.
Khi tỉnh dậy, mọi thứ dường như trở lại như trước, ba và mẹ không trong phòng bệnh, bà nội ngồi trông anh, nói với anh rằng đây không phải lỗi của anh.
Minh Dao biết bà nội đã nghe được những lời trách móc gần như mất lí trí của ba ngày hôm qua.
Nếu như không phải anh nhất quyết phải ra ngoài chơi bóng với bạn trong thời tiết tồi tệ như thế này, mẹ cũng sẽ không vì lo lắng trời mưa to anh không về được mà ra ngoài đón.
Hồi ức thống khổ tựa như lưỡi cưa rỉ sét, cứa qua cứa lại trên thần kinh người, khiến người ta trong đắng chát lại nếm được hương vị của sự sống.
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Minh Dao, người thanh niên xuất hiện, dần tiến lại gần.
Cảm giác bài xích to lớn dâng lên trong lòng, không phải nhằm vào Lâm Chức, ở thời điểm này Minh Dao bài xích tất cả mọi người.
Bởi vì có đôi khi đau khổ là điều rất riêng tư, không cho phép bất cứ kẻ nào đặt chân vào lãnh thổ của nó.
Anh kiềm chế không dùng ngôn từ quá lạnh lùng tổn thương để xua đuổi, khàn giọng: “Hôm nay tôi không cần ai thăm, mời cậu ra ngoài.”
Trong ánh sáng chợt lóe, đôi mắt Minh Dao tràn ngập tia máu, lạnh lùng lại đầy tính công kích.
Mưa dông khiến Minh Dao trở nên gắt gỏng và biệt lập.
Anh không muốn nhìn thấy Lâm Chức, cũng không muốn nghe giọng y, càng không muốn thân mật, không có dục vọng, anh chỉ muốn một mình.
Nếu như Lâm Chức lại gần, anh không thể cam đoan trong trạng thái mất khống chế sẽ không làm tổn thương y.
“Tôi tới thăm anh không phải vì nhiệm vụ.” Thanh niên đứng bên giường vẫn bình tĩnh, nhìn vào mắt anh nói: “Tôi chỉ lo anh sợ tiếng sấm.”
Một câu không chứa đựng bất cứ lo lắng nào, thậm chí trong tình huống bình thường nghe có vẻ thật vụng về, dưới tiếng dông tố lại kì lạ xoa dịu gai nhọn trên người Minh Dao.
Minh Dao nghĩ đến chó con ngậm búp bê vải đi tìm Lâm Chức, không hiểu sao trong lòng lại dậy lên chút tủi thân chính anh cũng không rõ.
Rõ ràng nhiều ngày mưa như vậy cũng không tới thăm anh, biết quan tâm chó con có sợ không lại chưa từng hỏi anh một câu.
Như gần như xa, như thể y vốn chẳng quan tâm, nhưng sẽ lại nói với anh vài điều như chỉ thuộc về riêng anh.
“Tôi có thể ở lại không?”
Lâm Chức như đang hỏi, lại vô thức rùng mình, gần như nỉ non: “Minh tiên sinh, em có hơi lạnh.”
Do trong phòng không bật đèn, cộng thêm bị chiếc giường che khuất, Minh Dao không thấy trang phục Lâm Chức đang mặc, chỉ nghe được tiếng y, cảm thấy hình như y lạnh thật.
Lời từ chối vòng quanh đầu lưỡi cuối cùng cũng không thốt được ra, Minh Dao không biết tại sao cảm giác bài xích của mình lại biến mất.
Sự im lặng như ngầm đồng ý, Lâm Chức vén chăn lên giường, tới gần Minh Dao.
Minh Dao chạm được bàn tay mềm lành lạnh của y, cảm nhận được cơn rùng mình bé nhỏ của Lâm Chức.
Giống như đóa hoa bị mưa gió thổi lạnh, cố gắng hấp thụ ấm áp.
Cơn đau ở bắp chân vẫn rất rõ rệt, nhưng hồi ức thống khổ bị quấy nhiễu tựa như mực nước phai màu, dần nhạt nhòa.
Minh Dao cũng không muốn làm chuyện khác để phân tán sự chú ý, đối với anh mà nói hồi tưởng lại quá khứ vào ngày này giống như một hành động cúng tế, thậm chí còn có khoái cảm tra tấn bản thân.
Nhưng cơ thể lại không thuận theo mệnh lệnh của não bộ, thậm chí anh còn cảm nhận được bàn tay dần trở nên ấm áp của Lâm Chức.
“Minh Dao.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Chức gọi cả tên cả họ Minh Dao trước mặt anh. Y ngồi dậy, vẫn không buông tay.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Trên mặt Lâm Chức không có ý cười ăn mừng, dường như chỉ là một câu trần thuật bình thường.
Tay bỗng bị siết chặt, lực tay khiến Lâm Chức không hề nghi ngờ Minh Dao muốn cứ như vậy bóp nát mình.
Vẻ mặt Minh Dao trở nên hung tàn u ám vô cùng, trong im lặng lạnh lẽo là cơn giận đang tích tụ.
Từ năm mười bảy tuổi đến giờ, Minh Dao đã không tổ chức sinh nhật.
Đương nhiên Lâm Chức biết mình đang giẫm lên điểm chết, đây chính là mạo hiểm mà y nói, nếu Minh Dao đẩy ra thì chứng tỏ y đã thất bại. Nhưng hiển nhiên, y không thất bại.
Từ rất lâu trước đó, y đã đợi ngày này.
Lâm Chức xây dựng từng lớp nền móng như vậy đều là để Minh Dao không thể đẩy mình ra.
“Có muốn hôn không?” Cổ tay bị nắm đau nhức, trên mặt Lâm Chức lại toát lên nụ cười.
Ăn mừng sinh nhật, y không mang quà tới, bởi y chính là món quà.
Lâm Chức có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, một loại xinh đẹp không có tính công kích. Đôi mắt hơi có vẻ mềm mại vô tội, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi cong tự nhiên khiến y rất dễ nhận được thiện cảm. Chính vẻ đẹp này khiến người ta cảm nhận được sự vô hại, thậm chí là trong sáng, thế nên khi y đưa ra lời mời, cảm giác tương phản mới tựa như những bụi hoa mọc thành cụm, lấp đầy lồng ngực đối phương.
Tiếng mưa rơi càng ồn ã, tiếng sấm rền như muốn xé rách bầu trời.
Minh Dao có cảm giác trái tim bị người nắm đến đau đớn, não bộ không thể suy đoán ý đồ và suy nghĩ của Lâm Chức nữa, chỉ văng vẳng giọng nói của chàng trai.
Có muốn hôn không?
Có muốn... Hôn không?
Ham muốn rút ngắn khoảng cách xã giao, thói quen ngạo mạn không ngăn được khát khao như thác đổ.
Bởi vì địa vị xã hội, Minh Dao coi thường rất nhiều người, ngay cả Lâm Chức ban đầu cũng nằm ngoài tính toán của anh. Nhưng không biết từ lúc nào, Lâm Chức đã xâm nhập vào lãnh thổ của Minh Dao, anh vừa kháng cự vừa dung túng, trong lúc dung túng lại sa vào.
Lí trí chịu trách nhiệm cãi cọ đã bị bóc ra, nôn nóng bén nhọn thúc giục đè nén thần kinh.
Lâm Chức dạng chân ngồi trên người Minh Dao, bàn tay anh đặt sau lưng y, kéo y kề sát lồng ngực mình.
Một động tác thể hiện rõ ràng ham muốn khống chế, Lâm Chức rơi vào lồng ngực Minh Dao, bị người giữ gáy cướp đoạt.
Lâm Chức là kẻ mưu đồ dệt lưới từng bước, nhưng con mồi của y cũng không phải loại yếu ớt sẽ bước theo sự khống chế. Lâm Chức cũng không để ý, thậm chí còn thấy sung sướng vì loại dục vọng phá hủy này. Có lẽ là do cuộc đời y quá hoàn mỹ, từng bước đi không được có bất cứ sai sót nào, thế nên Minh Dao luôn khiến y động lòng vô cùng.
Khi Lâm Chức kề sát, Minh Dao mới phát hiện sự khác lạ của y.
Kích thích kịch liệt và nhịp tim mạnh mẽ khiến mọi thứ càng thêm mê loạn, cơn đau ở chân tô điểm thêm chút hương vị khác.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như trước, miết dấu vết trên đầu ngón tay mà nói: “Vị dâu.”
Tư thế này khiến Lâm Chức động tình, đóa hoa ăn thịt người rục rịch muốn ngoi lên, không giấu được răng nanh của mình.
Y trầm thấp cười: “Minh tiên sinh có thích không, hay là lần sau chúng ta đổi vị nhé, vị đào thế nào?”
Cơn mưa tầm tã không thể giội tắt ngọn lửa nhiệt liệt, quẩn quanh thế giới gần như bị bao trùm bởi bóng tối.
Chiếc áo thun rộng thùng thình của Lâm Chức có một cái túi trang trí trên ngực trái, chiều dài độ rộng chỉ miễn cưỡng nhét vừa khăn tay, hoặc là hai cái durex.
Một tay Lâm Chức bị Minh Dao nắm chặt, cổ tay đã xuất hiện vết bầm. Minh Dao thả ra, chuyển sang mơn trớn ngón tay Lâm Chức, bởi vậy Lâm Chức đành phải dùng tay còn lại lấy đồ trong túi, dùng miệng xé ra.
Ánh chớp chợt lóe chiếu sáng khuôn mặt y, ánh mắt y bình thản lại khiến người ta điên cuồng.
Đáng tiếc cuối cùng cũng không dùng tới, bởi vì Lâm Chức cố gắng một hồi mới nhận ra thứ chủ quán tặng kèm là hàng kích cỡ thông thường, không vừa với Minh Dao.
Sau giây kinh ngạc ngắn ngủi, Lâm Chức nói: “Em có báo cáo sức khỏe bản điện...”
Nhưng còn chưa nói hết, Minh Dao đã cho y biết đáp án.
Lâm Chức phát hiện mình đã đánh giá thấp phương diện này, đến mức những gì chuẩn bị trước đó chỉ là miễn cưỡng.
Đại khái là do Minh Dao bị tàn phế, thế nên người ta vô thức cho rằng anh ta là kẻ yếu, nhưng hiển nhiên sự thật không phải vậy.
Mồ hôi trượt xuống theo chiếc cổ trắng nõn, đôi mắt mềm mại ướt át như giấu kín một mùa xuân.
Mưa ngoài cửa sổ chưa ngừng, không biết mệt mỏi cọ rửa nhân gian.
Mây đen che đậy chiều thu khiến người ta ngỡ như đêm, tạo cảm giác thời không giao thoa lộn xộn.
“Minh Dao...”
Y không ngừng kêu tên anh, giống như nụ hoa ướt át ấm nồng.
Theo một ý nghĩa nào đó, thật ra Lâm Chức không hề thay đổi, khi y chân chính vui thích không đề phòng, một Lâm Chức thật sự cũng giống một Lâm Chức giả dối.
Trái tim Minh Dao bỗng dồn dập nảy lên, cũng là tim đập nhanh, nhưng loại cảm giác này lại khác với sự căng trướng ban nãy.
Vừa rồi là như muốn bóp chết vò nát cắn nuốt Lâm Chức, giờ lại có chút bối rối không biết miêu tả ra sao.
Minh Dao không biết loại cảm giác này gọi là “thẹn thùng”, dù sao thế giới của anh chưa từng có nó.
Kim đồng hồ quay ngược, Lâm Chức cắn ngón trỏ, có chút bất lực. Khuôn mặt mệt mỏi, giãy giụa muốn trốn.
Nhưng con mồi đã thoát khỏi mạng nhện, trói ngược lại y vào đó.
Rõ ràng chân không dùng được, Lâm Chức nghĩ vậy, bị xoay người đưa lưng về phía Minh Dao, nước mắt không chịu khống chế nhỏ xuống.
Minh Dao hôn lên gáy y, cặp mắt tăm tối tràn đầy si mê vô thức.
Mưa tiếp tục tầm tã vài tiếng, cuối cùng cũng ngừng, nhưng chưa tạnh được bao lâu đã lại trút xuống trận mới.
Đến chạng vạng tối, tầm nhìn càng thêm giới hạn.
Minh Dao không nhịn được đè lên bắp chân đau đớn, nhìn sang Lâm Chức đang ngủ say.
Kí ức vẫn luôn tra tấn anh lại không có dấu hiệu xuất hiện, dường như cả ngày mưa cũng thấm lên chút ướt át thơm ngọt.
Minh Dao vốn cho là mình thử một lần rồi có lẽ sẽ không cảm thấy gì nữa, chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng hiển nhiên anh đã sai.
Đó là một cảm giác thỏa mãn kì diệu, ngay cả trái tim cũng được lấp đầy, thỏa mãn đến mức anh còn muốn thời gian dừng lại ở giây phút này.
Khoảnh khắc này, thậm chí Minh Dao còn hiểu được sự cố chấp của ba mình, hiểu được ý nghĩ của ông.
Loại cảm giác này là thích?
Anh thích Lâm Chức?
Ý nghĩ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, còn thật nhẹ nhàng vui vẻ.
Mà tuyệt vời nhất là, Lâm Chức là vợ anh.
Bọn họ có quan hệ hôn nhân, xét về pháp luật hay đạo đức, bọn họ đều là người thân thiết nhất của nhau.
Không chỉ cần mua nhẫn cho Lâm Chức, còn phải tổ chức hôn lễ nữa, có nên cầu hôn không đây. Những suy nghĩ phức tạp này cuốn vào nhau, dù cho cơn đau dưới chân vẫn mãnh liệt như trước, Minh Dao lại ngủ một giấc yên bình trong đêm mưa.
Lúc tỉnh lại, Lâm Chức có chút bối rối ngồi trên giường một lúc lâu.
Đã là ba giờ chiều, thế mà y lại ngủ lâu như vậy.
Lâm Chức nhìn áo thun dúm dó không biết rơi trên đất từ lúc nào, chầm chậm đi vào trong phòng để quần áo của Minh Dao, chọn ra một cái áo sơ mi tròng vào, chậm rãi ra khỏi phòng.
Cảm giác khô rít khiến y muốn tắm rửa, nhưng phòng Minh Dao không có đồ vệ sinh cá nhân của y, chi bằng về tầng 4.
Đi cầu thang thì hơi khó, Lâm Chức đi chân trần vào thang máy.
Trong phòng làm việc, Minh Dao đang họp giơ tay làm động tác tạm dừng, tắt míc.
Vừa rồi có cuộc họp khẩn cấp, Minh Dao lại không muốn đánh thức Lâm Chức nên mới đến phòng làm việc. Anh vẫn luôn mở máy quay trong phòng, để tránh Lâm Chức tỉnh mình lại không biết.
Dáng vẻ bước đi của Lâm Chức khiến trái tim anh đập nhanh lạ thường, lo lắng những người khác sẽ thấy y, nhưng nhìn thang máy dừng ở tầng 4, anh lại nhẹ nhàng thở ra.
Nhanh chóng giải quyết xong cuộc họp, Minh Dao đi thang máy xuống tầng 4.
Trước khi gõ cửa, Minh Dao còn căng thẳng chỉnh trang lại. Hôm nay anh không đến công ty nên mặc đồ thường, cũng không có nếp nhăn nào cần vuốt phẳng.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Lâm Chức mặc đồ ngủ, trên cổ có mấy vết đỏ mập mờ.
“Minh tiên sinh, em mượn áo sơ mi của anh, giặt sạch xong sẽ mang trả.” Giọng Lâm Chức hơi khàn, y lười biếng mệt mỏi ngồi trên giường, ngáp một cái.
Lâm Chức cong môi: “Tiện đây nói luôn, hôm qua em rất vui. Nhưng mà vẫn phải nói cho rõ, nụ hôn kia là quà sinh nhật, cái khác không phải.”
01: [Ơ ơ ơ? Kí chủ, anh đang?]
01 không hiểu, nó cảm thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi mà, theo lí mà nói thì kí chủ phải ngọt ngào thắm thiết với đối tượng cứu rỗi, sau đó đối tượng vì được yêu nên có động lực, đứng dậy. Kịch bản phải như thế chứ?
Lâm Chức không trả lời 01, y biết 01 đang nghĩ gì, y không định làm vậy.
Yêu và cổ vũ quá chậm, dù sao thì chỉ cần làm Minh Dao chịu đứng dậy và tràn ngập hi vọng với cuộc sống là đủ rồi. Ai nói cứu rỗi chỉ có thể dựa vào quan tâm, với kiểu tính cách mạnh mẽ hơn người thường này của Minh Dao, cho anh ta một mục tiêu là được rồi.
Nhiệt tình trong lòng Minh Dao vì Lâm Chức mà nguội xuống, nhớ tới quy định giữa họ, thứ quy định chết tiệt do anh đặt ra.
Điện thoại Lâm Chức nhanh chóng hiện tin nhắn chuyển khoản, y nhướng mày nhìn số tiền vượt mức.
“Năm mươi triệu? Minh tiên sinh, cái này hình như không giống số lần trước chúng ta nói.”
“Tôi đổi ý, một lần mười triệu.”
Minh Dao phát hiện mình không biết lấy lòng người ta, chỉ có thể dùng cách thức vụng về này thu hút sự chú ý của Lâm Chức.
Lâm Chức thích tiền, vừa hay, anh có rất nhiều tiền.
“Vậy xin được cảm ơn Minh tiên sinh.”
Lâm Chức không từ chối, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Minh Dao.
Bầu không khí bỗng đọng lại, Minh Dao phát hiện hình như mình không có nhiều chủ đề để nói với Lâm Chức.
Lâm Chức lại không quan tâm trong phòng có ai, soi gương dùng kem che khuyết điểm che dấu hôn.
Nguyên chủ có không ít đồ trang điểm, cũng may y không vứt.
Che dấu hôn xong, Lâm Chức lại chọn ra một bộ quần dài áo dài trong tủ để thay.
“Lát nữa em định ra ngoài à?” Minh Dao hơi nóng mặt vì dấu vết trên người y, giờ mới phát hiện chuyện này.
“Ừm, anh Quý hẹn em đi nghe nhạc kịch, may mà tạnh mưa rồi.”
Lâm Chức nhìn trạng thái của mình trong gương, phát hiện không có gì khác thường thì mới thỏa mãn gật đầu.
Minh Dao vô thức hỏi: “Có thể không đi không?”
“Minh tiên sinh, trước đây chúng ta đã đặt điều kiện rồi, sẽ không can thiệp vào mối quan hệ của nhau.”
Ngụ ý là, anh quản nhiều quá.
Minh Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình đi gặp người đàn ông khác, mang theo dấu vết cuộc ái ân của họ.
Minh Dao muốn bắt lấy tay Lâm Chức, nhưng Lâm Chức đi quá nhanh, tay anh chỉ bắt được không khí.
/94
|