Edit: Ry
Nội tâm Tống Gia Trúc chật vật giằng co, ánh mắt lại không hề rời khỏi Lâm Chức trong màn hình.
Tư tưởng kịch liệt vật nhau, khoảnh khắc nhìn thấy tay Lâm Chức đặt lên áo tắm lại vi diệu đình chỉ. Trong đầu Tống Gia Trúc, phe thắng lợi bắt đầu nghiền ép, đè những suy nghĩ khác xuống.
Cậu biết rõ hành vi của mình ti tiện âm u tới mức nào, Lâm Chức không hề hay biết y đang bị mình nhìn trộm, không biết cậu chưa cúp máy.
Vui thích trái đạo đức vặn vẹo sinh sôi, mặt tối nhân tính lan tràn.
Bởi vì gương và bàn học không cùng một hướng, nên Tống Gia Trúc chỉ nhìn được phần sườn của Lâm Chức.
Dưới ánh sáng, đầu vai thiếu niên mượt mà trắng muốt, đường cong mảnh mai bị giường nửa che nửa đậy.
Khi thấy rõ bộ đồ Lâm Chức đang cầm trong tay, Tống Gia Trúc theo bản năng lấy cốc nước uống một hớp.
Độ cao của giường chỉ che được tới bắp chân, thế nên cậu có thể thấy rõ Lâm Chức cong người giơ chân mặc vào bộ trang phục bó sát, một bộ đồ có thể nói là có cũng như không, có còn hơn không.
Cảm giác khát khô mãnh liệt khiến Tống Gia Trúc lại uống một ngụm nước, dù biết ykhông nhìn thấy, cậu vẫn dùng động tác uống nước che đậy sự mất tự nhiên của mình.
Trước gương, Lâm Chức thầm tặc lưỡi trong lòng.
Mấy bộ đồ này không phải là y mua, thật ra nội tâm nguyên chủ cũng có một mặt buông thả, chẳng qua vẫn luôn bị hắn đè nén. Những bộ trang phục này hắn mua nhưng chưa từng mặc thử, chỉ dám ngắm một chút rồi lại nhét vào trong góc tủ quần áo.
Lâm Chức vốn không định mặc bộ đồ này sớm như vậy, trong kế hoạch của y, tối thiểu cũng phải hai tuần nữa. Trong một cuộc gọi video như mọi ngày, y sẽ chủ động hoặc bị động khoe ra, để cậu bị chấn động, chứ không phải là ngày đầu tiên gọi video học bổ túc.
Có điều cân nhắc tới sự khác thường ban nãy của cậu, tuy không biết nó tới từ đâu, nhưng y khẳng định mình có thể cho Tống Gia Trúc chút cảm giác an toàn.
Vậy y cũng không ngại cho cậu thêm nhiều chút, để cậu càng tham lam.
Nếu chỉ có y, Lâm Chức không thể biết Tống Gia Trúc có giữ cuộc gọi không, nhưng 01 biết, nó có thể thấy, đồng thời cho y biết đáp án.
Lâm Chức cầm nửa phần trên của bộ quần áo. Cái này là bộ hai mảnh áo và váy, chẳng qua vải vóc cộng lại cũng không bằng cái áo ghi lê màu xanh sẫm lót nhung của Tống Gia Trúc.
Về lí thuyết thì cái này đã thoát khỏi phong cách em gái gợi cảm, nửa người trên cũng tạm, nhưng về bản chất vẫn là một bộ đồ không phù hợp để mặc ra ngoài.
Thân trên là kiểu thiết kế áo cúp ngực, ren trắng bao lấy phần ngực áo ca rô màu xanh, đoạn giữa để trống, dây lụa với viền ren giao nhau, kết nối hai miếng vải lại.
Bên dưới là một cái váy cũng kẻ ca rô màu xanh trắng, đuôi váy đính viền ren, ở giữa còn có thiết kế tạp dề màu trắng giống đồ hầu gái.
Vóc dáng Lâm Chức cao gầy, nên cái váy vốn chẳng dài mấy lại càng được kéo lên trên.
Y không đội tóc giả, có điều mấy bộ đồ kiểu này con trai mặc cũng không có cảm giác quái dị.
Y nhìn bộ đồ trong gương, nghĩ tới lúc nguyên chủ mua nó, cửa tiệm đánh dấu bộ này là phong cách “dâm đãng ngọt ngào”, cũng rất phù hợp.
Tống Gia Trúc cố gắng giữ nhịp thở ổn định, lại chỉnh tư thế ngồi.
Trong màn hình, Lâm Chức đưa lưng về phía cậu, dường như đang tìm gì đó trong tủ quần áo.
Lúc y khom người tìm kiếm, Tống Gia Trúc gần như cứng ngắc.
Một lát sau, Lâm Chức tìm được thứ mình muốn.
Cái này là phụ kiện đi kèm, chẳng qua bị cất ở một góc riêng.
Choker nơ bướm viền ren được Lâm Chức đeo lên cổ.
Y không nhìn vào gương mà quay về phía bàn học, đối mặt với cái giường.
Tim Tống Gia Trúc gần như ngừng đập, ấy là mừng rỡ lẫn sợ hãi đủ khiến suy nghĩ và cảm xúc cứng lại.
Lưu luyến sự tốt đẹp, sợ hãi bị phát hiện, đây là bản tính chung của lũ rình rập.
Trái tim hồi sinh, gần như kịch liệt đánh trống reo hò khiến cơ thể Tống Gia Trúc giữa ngày đông giá rét tỏa ra hơi ấm.
Một đôi vớ dài đến gối, chính xác hơn là tới giữa đùi, phong cách giống với choker. Trên cùng điểm xuyết viền ren trắng, khớp với phong cách tổng thể, tạo thành một loại cân đối.
Y giống một món quà ngọt ngào đang đợi được mở ra, nơ con bướm trên cổ dường như là nút thắt gỡ bỏ tất cả.
Nóng cháy chưa từng có trong mùa đông. Thiếu niên cách một màn hình với con ngươi đen thẳm tĩnh mịch, đôi môi không thể nói thành lời, cũng không thổ lộ được bất cứ điều gì, tâm tình cậu im ắng mà cuồng nhiệt.
Người bị cậu nhìn chăm chú đang ngồi trên giường, nửa quỳ vươn tay tới ngăn tủ ở mép, hình như muốn lấy gì đó.
Theo động tác của y, cặp đồi trắng tuyết bí ẩn đầy đặn cong lên khoe dáng.
Lâm Chức không lấy ra món đồ chơi giống ở thế giới trước, mà lấy ra một cái gương nhỏ.
Phần thưởng không cần quá nhiều, cảm giác chờ mong khi mở quà nằm ở chỗ không biết bên trong là gì.
Y nhìn mình trong gương, cúi đầu vuốt ve mắt cá chân đã không còn cảm giác đau.
Chừng hai phút sau, Lâm Chức đứng dậy đi về phía bàn học.
Đợi đến khi y cầm điện thoại lên, màn hình chỉ hiện một căn phòng vắng vẻ.
Y cố gắng thốt lên một tiếng, lập tức ngắt video. Làm xong tất cả, Lâm Chức đặt điện thoại lên bàn, trong mắt là ý cười sâu xa.
Ngủ ngon nhé, bé câm.
Ở đầu bên kia, Tống Gia Trúc thấy màn hình màu đen đã nhảy về lại khung chat thì mới ngồi lại xuống trước bàn học.
Trên bàn có bày một chậu sen nhung viền đỏ đã khôi phục sức sống, nó vươn phiến lá dưới ánh đèn.
Giây phút Lâm Chức đi tới, Tống Gia Trúc vô thức di chuyển ra khỏi khung hình.
Cậu như tên đạo tặc trộm được giấc mộng đẹp, não bộ váng vất hồi tưởng cảnh trong mơ khiến lòng cậu run rẩy.
Với thiếu niên thơ ngây không hiểu gì về tình cảm, điều này như lễ hội pháo hoa long trọng rực rỡ, suy nghĩ của cậu như tia lửa rơi xuống hồ nước tình.
Gợn sóng nổi lên, từng vòng từng vòng loan ra giữa giấc mộng, chưa từng ngừng lại.
Trong mộng cậu mở món quà, tay hơi nắn đồi tuyết kia, để lại dấu vết.
Mảnh vỡ hiện thực giao thoa vào đó, đôi mắt Lâm Chức hiện lên ánh nước, để mọi thứ như được sương bao phủ, mông lung.
Hôm sau Tống Gia Trúc suýt trễ học. Cậu chưa từng đặt báo thức, đồng hồ sinh học sẽ luôn khiến cậu rời giường trước 6 rưỡi, thừa thời gian để vệ sinh cá nhân thay quần áo, ăn sáng rồi tới trường. Nhưng hôm nay mở mắt ra, chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu tiết truy bài.
Cậu vội vàng rửa mặt, cũng may nhà trọ cách trường đủ gần, đặt chân vào lớp là chuông reo.
“Hôm nay cậu tới muộn hơn mọi khi nhỉ.”
Tiếng Lâm Chức vang lên bên cạnh, Tống Gia Trúc gật đầu, không giải thích nguyên nhân.
Thậm chí cậu còn không dám nhìn vào mắt Lâm Chức, sợ sự vui thích mình chưa che giấu được sẽ lộ ra.
Không nên như vậy, Tống Gia Trúc biết.
Cậu nhìn nội dung trong sách, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.
Sinh hoạt trong trường có tính quy luật vừa buồn tẻ vừa thú vị, như dòng nước lặp đi lặp lại biến động tuần hoàn.
Từ khi Hà Vũ Tình và Vương Lăng ngồi gần Lâm Chức, cuộc sống của Lâm Chức có chút thay đổi.
Hà Vũ Tình luôn có một đống đồ ăn vặt không bao giờ cạn, dù y đã cố gắng duy trì sự vô hình, nhưng vẫn bị họ cứng rắn kéo vào vòng tròn. Dù sao y cũng là một bạn học ít nói hướng nội lại không giỏi từ chối người khác.
Tống Gia Trúc vẫn như trước, nhưng tất cả mọi người đều có chung một nhận thức, cậu có quan hệ rất tốt với bạn cùng bàn của mình.
Không ai nói chuyện đó ra, nhưng mỗi buổi sáng, trước khi Lâm Chức đến trường, Tống Gia Trúc sẽ đi rót nước nóng cho y. Lúc lấy bài thi hay bài tập, Tống Gia Trúc sẽ lấy luôn cho Lâm Chức. Có đôi khi bạn cùng lớp còn thấy họ ăn trưa với nhau ở căn tin, mọi thứ hợp lại thành nhận thức chung.
Thành ra mỗi khi có ai đó ngại không dám hỏi bài Tống Gia Trúc, sẽ chuyển sang nhờ Lâm Chức, mà Lâm Chức thì không từ chối bao giờ.
Thế là bộ đôi Tống Gia Trúc và Lâm Chức trong mắt mọi người trong lớp trở thành thiên tài lạnh lùng và bạn cùng bàn đáng yêu thẹn thùng của cậu. Không phải mấy bạn kia không muốn gọi tên Lâm Chức, nhưng mặc dù thành tích rất tốt, Lâm Chức lại quá hướng nội, không chủ động nói chuyện với ai, thậm chí còn không dám nhìn người ta, như một gốc cây xấu hổ.
Tống Gia Trúc vô tình nghe được bạn cùng lớp bình luận về Lâm Chức như vậy, không nói gì, thậm chí còn hưởng thụ việc Lâm Chức chỉ xấu tính với mình.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thi giữa kì kết thúc chưa được bao lâu, kì thi tháng đã sắp tới gần, cuối tháng 12.
Nhưng các học sinh cũng không bị vùi lấp trong bóng tối khi chỉ còn chưa tới 1 tuần là thi, vì sắp tới Giáng Sinh rồi.
Tuy là ngày lễ của nước ngoài, nhưng học sinh mong đợi ngày đó chỉ kém Tết thanh minh, đồng thời còn học theo văn hóa tập tục của họ.
Đêm Giáng Sinh, Lâm Chức nhận được vài quả táo, y cũng đáp lễ đám Hà Vũ Tình bằng táo và bánh kẹo, đương nhiên là Tống Gia Trúc cũng có phần.
Tống Gia Trúc đã chuẩn bị sẵn, đặt trên bàn Lâm Chức trước cả quà của nhóm Hà Vũ Tình, thiệp viết tay cũng rất xinh đẹp.
Trong nửa tháng qua, Lâm Chức và Tống Gia Trúc duy trì sinh hoạt quy luật của học sinh cấp 3.
Mỗi đêm gọi video 2 tiếng, không phải lần nào cũng là làm bài, có khi Lâm Chức sẽ ngồi xem phim, còn Tống Gia Trúc thì nghe tiếng đọc sách.
Chủ Nhật được nghỉ, có lúc họ sẽ cùng nhau tới tiệm sách hoặc viện mồ côi. Lần trước Lâm Chức còn dẫn Tống Gia Trúc đi ăn món cay Tứ Xuyên, xúc một miếng đã khiến cậu uống hết hai cốc nước, làm Lâm Chức cười mãi không ngừng.
Tống Gia Trúc muốn cố ăn tiếp, Lâm Chức thì không nhẫn tâm tới vậy, gọi mấy món không cay để cậu có thể yên ổn ăn cơm.
Bọn họ ăn ý cùng duy trì trạng thái nhìn như lùi bước thực tế là đang tiến lên, chỉ thỉnh thoảng trong cái chạm tay lúc học, hay tự nhiên cầm đồ của đối phương, thì cái cảm giác mập mờ ấy mới thoáng tràn ra ngoài.
Nghỉ giữa giờ trong tiết tự học buổi tối rất náo nhiệt, các bạn thường chỉ chơi trong lớp, hôm nay lại chạy sang các lớp bên tặng kẹo cho bạn học mình biết.
Lâm Chức tới văn phòng lấy bài thi. Do thành tích của y trong thời gian này tiến bộ tương đối nhanh, còn khá ổn định không bị tụt lại, giáo viên chủ nhiệm cũng chú ý tới tiến độ học tập của y hơn, thỉnh thoảng sẽ nhờ Lâm Chức để ý Tống Gia Trúc một chút. Không chỉ có bạn cùng lớp, ngay cả giáo viên cũng biết quan hệ của họ rất tốt.
Hành lang rất náo nhiệt, Hà Vũ Tình đang đứng ở cửa lớp 12-2 trò chuyện với bạn, thấy Lâm Chức thì gọi y một tiếng.
Lâm Chức giương mắt lên, cười với cô.
Hứa Liệt Dương cũng đang đứng trong hành lang, nghe thấy nữ sinh gọi tên Lâm Chức thì theo bản năng quay sang.
Vượt qua đêm tối bên ngoài và ngọn đèn hành lang chiếu rọi, khuôn mặt của thiếu niên ánh vào mắt người nhìn.
___________________________
Chúc mọi người một năm mới bình an mạnh khỏe và vạn sự như ý nha ~~
Nhân tiện thì đây là tranh ảnh minh họa bộ đồ Lâm Chức mặc do chính Tiểu Ngô Quân đăng lên =))))))))))))))))) Có người bảo ảnh chụp là bà Quân tự mặc rồi chụp, không biết có đúng không =))))))))))))
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Nội tâm Tống Gia Trúc chật vật giằng co, ánh mắt lại không hề rời khỏi Lâm Chức trong màn hình.
Tư tưởng kịch liệt vật nhau, khoảnh khắc nhìn thấy tay Lâm Chức đặt lên áo tắm lại vi diệu đình chỉ. Trong đầu Tống Gia Trúc, phe thắng lợi bắt đầu nghiền ép, đè những suy nghĩ khác xuống.
Cậu biết rõ hành vi của mình ti tiện âm u tới mức nào, Lâm Chức không hề hay biết y đang bị mình nhìn trộm, không biết cậu chưa cúp máy.
Vui thích trái đạo đức vặn vẹo sinh sôi, mặt tối nhân tính lan tràn.
Bởi vì gương và bàn học không cùng một hướng, nên Tống Gia Trúc chỉ nhìn được phần sườn của Lâm Chức.
Dưới ánh sáng, đầu vai thiếu niên mượt mà trắng muốt, đường cong mảnh mai bị giường nửa che nửa đậy.
Khi thấy rõ bộ đồ Lâm Chức đang cầm trong tay, Tống Gia Trúc theo bản năng lấy cốc nước uống một hớp.
Độ cao của giường chỉ che được tới bắp chân, thế nên cậu có thể thấy rõ Lâm Chức cong người giơ chân mặc vào bộ trang phục bó sát, một bộ đồ có thể nói là có cũng như không, có còn hơn không.
Cảm giác khát khô mãnh liệt khiến Tống Gia Trúc lại uống một ngụm nước, dù biết ykhông nhìn thấy, cậu vẫn dùng động tác uống nước che đậy sự mất tự nhiên của mình.
Trước gương, Lâm Chức thầm tặc lưỡi trong lòng.
Mấy bộ đồ này không phải là y mua, thật ra nội tâm nguyên chủ cũng có một mặt buông thả, chẳng qua vẫn luôn bị hắn đè nén. Những bộ trang phục này hắn mua nhưng chưa từng mặc thử, chỉ dám ngắm một chút rồi lại nhét vào trong góc tủ quần áo.
Lâm Chức vốn không định mặc bộ đồ này sớm như vậy, trong kế hoạch của y, tối thiểu cũng phải hai tuần nữa. Trong một cuộc gọi video như mọi ngày, y sẽ chủ động hoặc bị động khoe ra, để cậu bị chấn động, chứ không phải là ngày đầu tiên gọi video học bổ túc.
Có điều cân nhắc tới sự khác thường ban nãy của cậu, tuy không biết nó tới từ đâu, nhưng y khẳng định mình có thể cho Tống Gia Trúc chút cảm giác an toàn.
Vậy y cũng không ngại cho cậu thêm nhiều chút, để cậu càng tham lam.
Nếu chỉ có y, Lâm Chức không thể biết Tống Gia Trúc có giữ cuộc gọi không, nhưng 01 biết, nó có thể thấy, đồng thời cho y biết đáp án.
Lâm Chức cầm nửa phần trên của bộ quần áo. Cái này là bộ hai mảnh áo và váy, chẳng qua vải vóc cộng lại cũng không bằng cái áo ghi lê màu xanh sẫm lót nhung của Tống Gia Trúc.
Về lí thuyết thì cái này đã thoát khỏi phong cách em gái gợi cảm, nửa người trên cũng tạm, nhưng về bản chất vẫn là một bộ đồ không phù hợp để mặc ra ngoài.
Thân trên là kiểu thiết kế áo cúp ngực, ren trắng bao lấy phần ngực áo ca rô màu xanh, đoạn giữa để trống, dây lụa với viền ren giao nhau, kết nối hai miếng vải lại.
Bên dưới là một cái váy cũng kẻ ca rô màu xanh trắng, đuôi váy đính viền ren, ở giữa còn có thiết kế tạp dề màu trắng giống đồ hầu gái.
Vóc dáng Lâm Chức cao gầy, nên cái váy vốn chẳng dài mấy lại càng được kéo lên trên.
Y không đội tóc giả, có điều mấy bộ đồ kiểu này con trai mặc cũng không có cảm giác quái dị.
Y nhìn bộ đồ trong gương, nghĩ tới lúc nguyên chủ mua nó, cửa tiệm đánh dấu bộ này là phong cách “dâm đãng ngọt ngào”, cũng rất phù hợp.
Tống Gia Trúc cố gắng giữ nhịp thở ổn định, lại chỉnh tư thế ngồi.
Trong màn hình, Lâm Chức đưa lưng về phía cậu, dường như đang tìm gì đó trong tủ quần áo.
Lúc y khom người tìm kiếm, Tống Gia Trúc gần như cứng ngắc.
Một lát sau, Lâm Chức tìm được thứ mình muốn.
Cái này là phụ kiện đi kèm, chẳng qua bị cất ở một góc riêng.
Choker nơ bướm viền ren được Lâm Chức đeo lên cổ.
Y không nhìn vào gương mà quay về phía bàn học, đối mặt với cái giường.
Tim Tống Gia Trúc gần như ngừng đập, ấy là mừng rỡ lẫn sợ hãi đủ khiến suy nghĩ và cảm xúc cứng lại.
Lưu luyến sự tốt đẹp, sợ hãi bị phát hiện, đây là bản tính chung của lũ rình rập.
Trái tim hồi sinh, gần như kịch liệt đánh trống reo hò khiến cơ thể Tống Gia Trúc giữa ngày đông giá rét tỏa ra hơi ấm.
Một đôi vớ dài đến gối, chính xác hơn là tới giữa đùi, phong cách giống với choker. Trên cùng điểm xuyết viền ren trắng, khớp với phong cách tổng thể, tạo thành một loại cân đối.
Y giống một món quà ngọt ngào đang đợi được mở ra, nơ con bướm trên cổ dường như là nút thắt gỡ bỏ tất cả.
Nóng cháy chưa từng có trong mùa đông. Thiếu niên cách một màn hình với con ngươi đen thẳm tĩnh mịch, đôi môi không thể nói thành lời, cũng không thổ lộ được bất cứ điều gì, tâm tình cậu im ắng mà cuồng nhiệt.
Người bị cậu nhìn chăm chú đang ngồi trên giường, nửa quỳ vươn tay tới ngăn tủ ở mép, hình như muốn lấy gì đó.
Theo động tác của y, cặp đồi trắng tuyết bí ẩn đầy đặn cong lên khoe dáng.
Lâm Chức không lấy ra món đồ chơi giống ở thế giới trước, mà lấy ra một cái gương nhỏ.
Phần thưởng không cần quá nhiều, cảm giác chờ mong khi mở quà nằm ở chỗ không biết bên trong là gì.
Y nhìn mình trong gương, cúi đầu vuốt ve mắt cá chân đã không còn cảm giác đau.
Chừng hai phút sau, Lâm Chức đứng dậy đi về phía bàn học.
Đợi đến khi y cầm điện thoại lên, màn hình chỉ hiện một căn phòng vắng vẻ.
Y cố gắng thốt lên một tiếng, lập tức ngắt video. Làm xong tất cả, Lâm Chức đặt điện thoại lên bàn, trong mắt là ý cười sâu xa.
Ngủ ngon nhé, bé câm.
Ở đầu bên kia, Tống Gia Trúc thấy màn hình màu đen đã nhảy về lại khung chat thì mới ngồi lại xuống trước bàn học.
Trên bàn có bày một chậu sen nhung viền đỏ đã khôi phục sức sống, nó vươn phiến lá dưới ánh đèn.
Giây phút Lâm Chức đi tới, Tống Gia Trúc vô thức di chuyển ra khỏi khung hình.
Cậu như tên đạo tặc trộm được giấc mộng đẹp, não bộ váng vất hồi tưởng cảnh trong mơ khiến lòng cậu run rẩy.
Với thiếu niên thơ ngây không hiểu gì về tình cảm, điều này như lễ hội pháo hoa long trọng rực rỡ, suy nghĩ của cậu như tia lửa rơi xuống hồ nước tình.
Gợn sóng nổi lên, từng vòng từng vòng loan ra giữa giấc mộng, chưa từng ngừng lại.
Trong mộng cậu mở món quà, tay hơi nắn đồi tuyết kia, để lại dấu vết.
Mảnh vỡ hiện thực giao thoa vào đó, đôi mắt Lâm Chức hiện lên ánh nước, để mọi thứ như được sương bao phủ, mông lung.
Hôm sau Tống Gia Trúc suýt trễ học. Cậu chưa từng đặt báo thức, đồng hồ sinh học sẽ luôn khiến cậu rời giường trước 6 rưỡi, thừa thời gian để vệ sinh cá nhân thay quần áo, ăn sáng rồi tới trường. Nhưng hôm nay mở mắt ra, chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu tiết truy bài.
Cậu vội vàng rửa mặt, cũng may nhà trọ cách trường đủ gần, đặt chân vào lớp là chuông reo.
“Hôm nay cậu tới muộn hơn mọi khi nhỉ.”
Tiếng Lâm Chức vang lên bên cạnh, Tống Gia Trúc gật đầu, không giải thích nguyên nhân.
Thậm chí cậu còn không dám nhìn vào mắt Lâm Chức, sợ sự vui thích mình chưa che giấu được sẽ lộ ra.
Không nên như vậy, Tống Gia Trúc biết.
Cậu nhìn nội dung trong sách, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.
Sinh hoạt trong trường có tính quy luật vừa buồn tẻ vừa thú vị, như dòng nước lặp đi lặp lại biến động tuần hoàn.
Từ khi Hà Vũ Tình và Vương Lăng ngồi gần Lâm Chức, cuộc sống của Lâm Chức có chút thay đổi.
Hà Vũ Tình luôn có một đống đồ ăn vặt không bao giờ cạn, dù y đã cố gắng duy trì sự vô hình, nhưng vẫn bị họ cứng rắn kéo vào vòng tròn. Dù sao y cũng là một bạn học ít nói hướng nội lại không giỏi từ chối người khác.
Tống Gia Trúc vẫn như trước, nhưng tất cả mọi người đều có chung một nhận thức, cậu có quan hệ rất tốt với bạn cùng bàn của mình.
Không ai nói chuyện đó ra, nhưng mỗi buổi sáng, trước khi Lâm Chức đến trường, Tống Gia Trúc sẽ đi rót nước nóng cho y. Lúc lấy bài thi hay bài tập, Tống Gia Trúc sẽ lấy luôn cho Lâm Chức. Có đôi khi bạn cùng lớp còn thấy họ ăn trưa với nhau ở căn tin, mọi thứ hợp lại thành nhận thức chung.
Thành ra mỗi khi có ai đó ngại không dám hỏi bài Tống Gia Trúc, sẽ chuyển sang nhờ Lâm Chức, mà Lâm Chức thì không từ chối bao giờ.
Thế là bộ đôi Tống Gia Trúc và Lâm Chức trong mắt mọi người trong lớp trở thành thiên tài lạnh lùng và bạn cùng bàn đáng yêu thẹn thùng của cậu. Không phải mấy bạn kia không muốn gọi tên Lâm Chức, nhưng mặc dù thành tích rất tốt, Lâm Chức lại quá hướng nội, không chủ động nói chuyện với ai, thậm chí còn không dám nhìn người ta, như một gốc cây xấu hổ.
Tống Gia Trúc vô tình nghe được bạn cùng lớp bình luận về Lâm Chức như vậy, không nói gì, thậm chí còn hưởng thụ việc Lâm Chức chỉ xấu tính với mình.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thi giữa kì kết thúc chưa được bao lâu, kì thi tháng đã sắp tới gần, cuối tháng 12.
Nhưng các học sinh cũng không bị vùi lấp trong bóng tối khi chỉ còn chưa tới 1 tuần là thi, vì sắp tới Giáng Sinh rồi.
Tuy là ngày lễ của nước ngoài, nhưng học sinh mong đợi ngày đó chỉ kém Tết thanh minh, đồng thời còn học theo văn hóa tập tục của họ.
Đêm Giáng Sinh, Lâm Chức nhận được vài quả táo, y cũng đáp lễ đám Hà Vũ Tình bằng táo và bánh kẹo, đương nhiên là Tống Gia Trúc cũng có phần.
Tống Gia Trúc đã chuẩn bị sẵn, đặt trên bàn Lâm Chức trước cả quà của nhóm Hà Vũ Tình, thiệp viết tay cũng rất xinh đẹp.
Trong nửa tháng qua, Lâm Chức và Tống Gia Trúc duy trì sinh hoạt quy luật của học sinh cấp 3.
Mỗi đêm gọi video 2 tiếng, không phải lần nào cũng là làm bài, có khi Lâm Chức sẽ ngồi xem phim, còn Tống Gia Trúc thì nghe tiếng đọc sách.
Chủ Nhật được nghỉ, có lúc họ sẽ cùng nhau tới tiệm sách hoặc viện mồ côi. Lần trước Lâm Chức còn dẫn Tống Gia Trúc đi ăn món cay Tứ Xuyên, xúc một miếng đã khiến cậu uống hết hai cốc nước, làm Lâm Chức cười mãi không ngừng.
Tống Gia Trúc muốn cố ăn tiếp, Lâm Chức thì không nhẫn tâm tới vậy, gọi mấy món không cay để cậu có thể yên ổn ăn cơm.
Bọn họ ăn ý cùng duy trì trạng thái nhìn như lùi bước thực tế là đang tiến lên, chỉ thỉnh thoảng trong cái chạm tay lúc học, hay tự nhiên cầm đồ của đối phương, thì cái cảm giác mập mờ ấy mới thoáng tràn ra ngoài.
Nghỉ giữa giờ trong tiết tự học buổi tối rất náo nhiệt, các bạn thường chỉ chơi trong lớp, hôm nay lại chạy sang các lớp bên tặng kẹo cho bạn học mình biết.
Lâm Chức tới văn phòng lấy bài thi. Do thành tích của y trong thời gian này tiến bộ tương đối nhanh, còn khá ổn định không bị tụt lại, giáo viên chủ nhiệm cũng chú ý tới tiến độ học tập của y hơn, thỉnh thoảng sẽ nhờ Lâm Chức để ý Tống Gia Trúc một chút. Không chỉ có bạn cùng lớp, ngay cả giáo viên cũng biết quan hệ của họ rất tốt.
Hành lang rất náo nhiệt, Hà Vũ Tình đang đứng ở cửa lớp 12-2 trò chuyện với bạn, thấy Lâm Chức thì gọi y một tiếng.
Lâm Chức giương mắt lên, cười với cô.
Hứa Liệt Dương cũng đang đứng trong hành lang, nghe thấy nữ sinh gọi tên Lâm Chức thì theo bản năng quay sang.
Vượt qua đêm tối bên ngoài và ngọn đèn hành lang chiếu rọi, khuôn mặt của thiếu niên ánh vào mắt người nhìn.
___________________________
Chúc mọi người một năm mới bình an mạnh khỏe và vạn sự như ý nha ~~
Nhân tiện thì đây là tranh ảnh minh họa bộ đồ Lâm Chức mặc do chính Tiểu Ngô Quân đăng lên =))))))))))))))))) Có người bảo ảnh chụp là bà Quân tự mặc rồi chụp, không biết có đúng không =))))))))))))
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
/94
|