Edit: Ry
Để tránh cho chất lượng giấc ngủ đêm nay bị ảnh hưởng, Minh Dao cố tình xem bản kế hoạch của dự án gần đây vẫn luôn cân nhắc, nhưng dù vậy ý tưởng của anh vẫn không thành công, thậm chí còn không được như mong muốn.
Sau khi thức dậy, Minh Dao vẫn nhớ cặp mắt mờ sương tràn ngập mềm mại, mang theo cám dỗ như có như không kia, giống như một kẽ hở trong thế giới mộng ảo hoàn mỹ, khiến người ta không ngừng dõi theo. Nó liên tục toát ra sự không hài hòa khiến người nhìn run sợ, trực giác nói rằng nó rất nguy hiểm, nhưng con người vẫn như cũ, không thể chống cự dục vọng tiến tới gần.
Minh Dao nghĩ có phải anh ta đã cho phép Lâm Chức tới quá gần mình không, đến mức giữa họ sản sinh loại dây dưa này, nhưng nghĩ kĩ lại thì Lâm Chức cũng không chủ động quấn lấy anh, khi anh không muốn thấy y, y sẽ không xuất hiện.
Nếu như Lâm Chức có ý định tiếp cận anh ở chỗ làm thì đặt y ở vị trí nào xa một chút.
Nhưng Minh Dao phát hiện, dù đã trở thành thư kí của anh thì trong công việc, Lâm Chức có vẻ vẫn áp dụng triệt để chuẩn mực “cách xa anh một chút“.
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Chức ở văn phòng cho ban thư kí giải quyết công việc thư kí trưởng giao, cả ngày Minh Dao cũng không thấy bóng Lâm Chức. Đừng nói là mang tài liệu hay cà phê vào, ngay cả văn kiện của mình Lâm Chức cũng nhờ thư kí khác mang vào cho anh.
Tan làm, cậu thanh niên đòi ngồi ké xe với anh cũng đã biến mất sau bàn làm việc, không thấy bóng dáng đâu.
Minh Dao nhìn ghế ngồi trống rỗng, hỏi những người khác: “Cậu ta đâu?”
Trợ lí nhỏ giọng đáp: “Ngài ấy nói đã hoàn thành công việc ngài giao nên đã về từ lúc tan ca rồi ạ.”
Công ty cũng không có yêu cầu hay quy định phải tăng ca, chỉ cần hoàn thành công việc là có thể ra về. Nhưng vì ông chủ là một tên cuồng công việc, nguyên ban thư kí đều tự giác tăng ca, dù sao tiền tăng ca cũng khá nhiều, nhưng theo đúng lí thuyết thì xong việc, đến giờ tan tầm là có thể ra về.
Các đồng nghiệp trong ban thư kí cũng không biết vị thư kí xinh đẹp từ trên trời rơi xuống kia là ai, thế nên khi y muốn về, bọn họ cũng không dám nói gì.
Minh Dao nghĩ đến phần văn kiện Lâm Chức nộp lên có thể nói là hoàn hảo kia, không nói gì, về văn phòng tăng ca.
Rõ ràng tối hôm qua còn hỏi anh có muốn thử với y một lần không, miệng đòi mỗi ngày ngồi xe anh về nhà, muốn hưởng thụ đủ đãi ngộ của Minh phu nhân, hôm nay lại không thấy nổi một cọng tóc.
Minh Dao nhìn bản kế hoạch trên máy tính, vẻ lạnh lẽo giữa hàng mày vô thức trở nên đậm hơn.
Lâm Chức thoải mái tan làm giờ phút này đang ở trong cửa hàng thú cưng xem chó, ngừng chân lại chọn lựa trong đám nhóc đáng yêu này.
01 không hiểu: [Kí chủ, chúng ta cứ vậy ra về sao, hôm nay còn chưa được gặp đối tượng nhiệm vụ nữa.]
01 cảm thấy cơ hội tốt như vậy, còn là thư kí riêng, có thể tạo rất nhiều không gian chỉ có hai người. Nhưng hôm nay kí chủ lại không hề vào văn phòng của Minh Dao, đây chẳng phải là lãng phí cơ hội trở thành thư kí riêng sao?
Lâm Chức cách lớp rào xoa đầu một chú cún, cong mắt đáp: [Có vài người, cậu cách càng xa, thì sẽ càng thêm gần gũi với anh ta.]
01 chóng mặt: [Hơi rắc rối, tôi không hiểu.]
[Lấy lùi làm tiến, ngoan ngoãn xem là được.]
Lâm Chức cũng không giải thích quá nhiều, ánh mắt rơi trên đám cún Samoyed được mệnh danh “thiên sứ nụ cười”, cục lông nho nhỏ màu trắng thật ngốc nghếch đáng yêu.
Làm chuyện gì thì cũng cần căng lỏng vừa phải, tới quá gần sẽ chỉ khiến người ta phiền chán.
Kiểu người có ý thức lãnh địa mạnh và lòng cảnh giác cao như Minh Dao sẽ không thích cuộc sống bị một người toàn diện xâm chiếm, chỉ có thể từ từ tiến hành, lúc này tránh không gặp mới là tốt nhất. Đương nhiên cũng không thể trở nên hoàn toàn mờ nhạt, Lâm Chức y làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ để lại dấu ấn của mình.
Mặc dù 01 như lạc vào sương mù, nhưng nghĩ đến tác phong của kí chủ, nó cho rằng kí chủ có ý định của riêng mình, không hỏi nữa.
“Quý khách thích bé nào vậy? Đám nhóc này là cùng một ổ, đứa nào cũng rất ngoan. Nhóc lớn nhất này và nhóc thứ hai có hơi hiếu động, đứa út thì chậm chạp hơn, ít kêu, nhưng cũng biết làm nũng.”
Cửa hàng trưởng trẻ tuổi đứng cạnh giới thiệu cho Lâm Chức ổ cún Samoyed này, lúc nhắc đến mấy chú cún vẻ mặt rất dịu dàng.
Lâm Chức cân nhắc tính cách của Minh Dao, chọn chú cún hoạt bát nhất.
Cửa hàng trưởng mở lồng, bế nhóc cả hoạt bát nhất lên, xoa đôi tai của nó.
“Nhóc này tên là Nhu Nhu, quý khách có thể đổi tên cho nó nếu thích, sau một thời gian ngắn nó sẽ quen với tên mới của mình. Mấy hôm nữa chúng tôi sẽ tổ chức hoạt động mới, người tham gia sẽ có cơ hội nhận được thẻ khách VIP của tiệm, có thể dùng để chiết khấu lúc tiêm phòng, tắm rửa hoặc mua đồ cho cún cưng, có cả quà tặng kèm nữa. Quý khách có muốn để lại số điện thoại không?”
Cửa hàng trưởng đặt Nhu Nhu lên quầy, nhìn về phía Lâm Chức.
Cửa kính trong tiệm phản chiếu sườn mặt Lâm Chức, gương mặt xinh đẹp khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Bác sĩ thú y bên cạnh nghe vậy thì không khỏi tròn mắt, tiệm họ tổ chức hoạt động khi nào? Còn tặng thẻ khách VIP nữa?
Là cửa hàng thú cưng kiêm phòng khám thú y, còn có cả giấy phép gây giống, giá cả của họ trước giờ luôn khá cao.
Lâm Chức không có ý kiến gì, trao đổi số với cửa hàng trưởng, xoa cái đầu xù xù của Nhu Nhu, nhóc Samoyed vui vẻ vẫy đuôi, đáng yêu vô cùng.
Lâm Chức trả tiền xong nói: “Gần đây tôi hơi bận nên phải mấy ngày nữa mới tới đón nhóc này được.”
Cửa hàng trưởng gật đầu, bế Nhu Nhu giơ chân trước của nó lên vẫy chào Lâm Chức.
Lâm Chức vừa rời khỏi tiệm, điện thoại đã nhận được tin nhắn của cửa hàng trưởng. Cửa hàng trưởng tự giới thiệu tên mình là Quản Ý, trước khi Lâm Chức tới đón cún về, mỗi ngày hắn sẽ gửi cho y video của bé để y có thể theo dõi trạng thái của cún cưng.
Chọn xong chó, Lâm Chức cũng không nói với Minh Dao, mà đi làm như thường lệ.
Khác với ngày đầu tiên là chỉ giao sơ sài vài việc, lượng công việc của ngày thứ hai đã tăng lên không ít.
Dù Minh Dao rời phòng làm việc đi họp hay đi tham gia hoạt động thì Lâm Chức đều không ngẩng lên nhìn anh ta, làm xong việc thì cứ đúng giờ tan làm.
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Minh Dao gần như không nói được một câu với Lâm Chức.
Anh ta có thể gọi Lâm Chức vào văn phòng hỏi một chút về những phần văn kiện y xử lý, nhưng Lâm Chức làm rất rõ ràng, không cần phải hỏi thêm, mà Lâm Chức đã không chủ động bắt chuyện thì Minh Dao cũng cố gắng giảm thiểu những giao lưu không cần thiết với y.
Đừng nói là công việc, ngay cả trong cuộc sống, mấy ngày nay Minh Dao đều không thấy được dấu vết của Lâm Chức.
Nếu không phải kiểm tra máy quay an ninh trong nhà, biết Lâm Chức vẫn về thì Minh Dao còn tưởng y không trở lại bao giờ.
Ông nội gọi cho anh nói: “Hôm qua Chức Chức tới ăn cơm với ông, thằng bé nói nó học được rất nhiều từ chỗ con, con thấy sao?”
Ông cụ cũng không ngờ Minh Dao sẽ điều Lâm Chức tới làm thư kí riêng, xem ra quan hệ của hai đứa nhỏ cũng không đến nỗi nào.
Minh Dao chạm tay lên mép cặp tài liệu, thấp giọng nói: “Năng lực cũng ổn.”
Ông cụ cười ha hả: “Vậy là tốt rồi, dù sao Chức Chức cũng là người nhà ta, chúng ta phù sa không để chảy ruộng ngoài.”
Cúp máy xong, Minh Dao mím môi, bấm số của phòng thư kí.
Lâm Chức đang vừa xử lý công việc vừa xâm nhập hiểu thêm về cấu tạo của con quái vật khổng lồ Minh Thị này, bỗng thấy trợ lý riêng của Minh Dao đi tới trước mặt.
“Ông chủ muốn ngài tham gia bữa tiệc đêm nay với ngài ấy.”
Tất nhiên trợ lý Cao biết người này là phu nhân của ông chủ, thế nên nói chuyện rất khách khí.
“Tôi biết rồi.”
Lâm Chức gật đầu, khóe miệng ngậm nụ cười.
Đúng như kế hoạch, không uổng công hôm qua y tới tìm ông cụ.
Nếu như Minh Dao vẫn kiên nhẫn như vậy thì có lẽ y sẽ phải tiến hành những bước khác, cũng may Minh Dao hiểu rõ giá trị của y.
Trợ lý Cao trở lại báo cáo, Minh Dao vốn định hỏi Lâm Chức có vẻ gì miễn cưỡng không, nhưng nghĩ rồi lại thôi, nhìn trợ lý ra ngoài.
Trong bữa tiệc, hiển nhiên đám người rất tò mò với chàng trai xinh đẹp bên cạnh Minh Dao, sau khi Minh Dao giới thiệu là thư kí thì sự nhiệt tình vẫn không hề giảm.
Minh Dao vẫn luôn tạo cảm giác không dễ tiếp cận, trước kia anh ta có dẫn trợ lý hay thư kí theo thì đều là kiểu nghiêm túc thận trọng, giờ lại xuất hiện một thư kí xinh đẹp, có vẻ còn hiền lành dễ nói chuyện, tất nhiên họ sẽ sấn tới.
Ở trong đó không thiếu người nhận ra Lâm Chức hoặc từng trò chuyện với y, trong lòng nghĩ quả nhiên Lâm Chức có thân phận đặc biệt, chỉ một thời gian ngắn đã có thể làm việc cho Minh Dao, họ ôn chuyện hàn huyên cũng càng thêm sôi nổi.
Minh Dao nhìn thanh niên cười cười nói nói bên cạnh, nhớ tới việc y đòi phải có âu phục thiết kế cao cấp trước khi tham gia bữa tiệc, có cảm giác vi diệu kiểu chỉ mình anh biết bản tính của người này.
Tất nhiên bữa tiệc này cũng có người của Hòa Sinh tham dự, Minh Dao nhìn Cừu Thanh Vanh đang cầm ly rượu trò chuyện với Lâm Chức, lạnh nhạt mở miệng: “Nghe nói quý công ty đang nghiên cứu cách thức chiết xuất mới?”
Minh Dao đã mở miệng, tất nhiên Cừu Thanh Vanh phải tiếp chuyện.
Mặc dù tuổi xấp xỉ nhau, nhưng Minh Dao đã là người cầm quyền của Minh Thị, Cừu Thanh Vanh chỉ là người quản lý của Hòa Sinh, chiếc thuyền của gia tộc họ Cừu vẫn là do cha hắn cầm lái.
Lâm Chức nhân lúc này đi vệ sinh, sau khi ra ngoài lại gặp Cừu Thanh Vanh.
“Lần trước đã nói muốn mời Lâm tiên sinh đi thưởng rượu, lại luôn không tìm được cơ hội thích hợp. Không biết liệu ngày mai Lâm tiên sinh có thời gian không?”
Lâm Chức có chút xin lỗi: “Chỉ sợ ngày mai không được, tôi phải đi cùng chồng mình.”
“Lâm tiên sinh đã kết hôn?”
Cừu Thanh Vanh ngạc nhiên, nhìn xuống ngón tay không có bất kì trang sức nào của Lâm Chức.
Lâm Chức khẽ cười gật đầu, không giải thích gì thêm.
Tàn tiệc, trên đường trở về, Minh Dao đột nhiên hỏi: “Cậu quen biết với Cừu Thanh Vanh?”
“Xem như có quen, anh ta mời tôi uống rượu, tôi nói mai tôi phải đi với chồng mình.” Lâm Chức chống đầu nhìn Minh Dao, có chút lười biếng nói: “Cũng không hẳn là nói dối, dù sao mai tôi vẫn phải đi làm cho anh.”
Minh Dao không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Anh vô thức thả lỏng dựa người vào xe lăn, nghĩ Lâm Chức nên như vậy, không cần phải nói nhiều với đối thủ cạnh tranh, càng không nên bí mật hẹn nhau uống rượu.
Để tránh cho chất lượng giấc ngủ đêm nay bị ảnh hưởng, Minh Dao cố tình xem bản kế hoạch của dự án gần đây vẫn luôn cân nhắc, nhưng dù vậy ý tưởng của anh vẫn không thành công, thậm chí còn không được như mong muốn.
Sau khi thức dậy, Minh Dao vẫn nhớ cặp mắt mờ sương tràn ngập mềm mại, mang theo cám dỗ như có như không kia, giống như một kẽ hở trong thế giới mộng ảo hoàn mỹ, khiến người ta không ngừng dõi theo. Nó liên tục toát ra sự không hài hòa khiến người nhìn run sợ, trực giác nói rằng nó rất nguy hiểm, nhưng con người vẫn như cũ, không thể chống cự dục vọng tiến tới gần.
Minh Dao nghĩ có phải anh ta đã cho phép Lâm Chức tới quá gần mình không, đến mức giữa họ sản sinh loại dây dưa này, nhưng nghĩ kĩ lại thì Lâm Chức cũng không chủ động quấn lấy anh, khi anh không muốn thấy y, y sẽ không xuất hiện.
Nếu như Lâm Chức có ý định tiếp cận anh ở chỗ làm thì đặt y ở vị trí nào xa một chút.
Nhưng Minh Dao phát hiện, dù đã trở thành thư kí của anh thì trong công việc, Lâm Chức có vẻ vẫn áp dụng triệt để chuẩn mực “cách xa anh một chút“.
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Chức ở văn phòng cho ban thư kí giải quyết công việc thư kí trưởng giao, cả ngày Minh Dao cũng không thấy bóng Lâm Chức. Đừng nói là mang tài liệu hay cà phê vào, ngay cả văn kiện của mình Lâm Chức cũng nhờ thư kí khác mang vào cho anh.
Tan làm, cậu thanh niên đòi ngồi ké xe với anh cũng đã biến mất sau bàn làm việc, không thấy bóng dáng đâu.
Minh Dao nhìn ghế ngồi trống rỗng, hỏi những người khác: “Cậu ta đâu?”
Trợ lí nhỏ giọng đáp: “Ngài ấy nói đã hoàn thành công việc ngài giao nên đã về từ lúc tan ca rồi ạ.”
Công ty cũng không có yêu cầu hay quy định phải tăng ca, chỉ cần hoàn thành công việc là có thể ra về. Nhưng vì ông chủ là một tên cuồng công việc, nguyên ban thư kí đều tự giác tăng ca, dù sao tiền tăng ca cũng khá nhiều, nhưng theo đúng lí thuyết thì xong việc, đến giờ tan tầm là có thể ra về.
Các đồng nghiệp trong ban thư kí cũng không biết vị thư kí xinh đẹp từ trên trời rơi xuống kia là ai, thế nên khi y muốn về, bọn họ cũng không dám nói gì.
Minh Dao nghĩ đến phần văn kiện Lâm Chức nộp lên có thể nói là hoàn hảo kia, không nói gì, về văn phòng tăng ca.
Rõ ràng tối hôm qua còn hỏi anh có muốn thử với y một lần không, miệng đòi mỗi ngày ngồi xe anh về nhà, muốn hưởng thụ đủ đãi ngộ của Minh phu nhân, hôm nay lại không thấy nổi một cọng tóc.
Minh Dao nhìn bản kế hoạch trên máy tính, vẻ lạnh lẽo giữa hàng mày vô thức trở nên đậm hơn.
Lâm Chức thoải mái tan làm giờ phút này đang ở trong cửa hàng thú cưng xem chó, ngừng chân lại chọn lựa trong đám nhóc đáng yêu này.
01 không hiểu: [Kí chủ, chúng ta cứ vậy ra về sao, hôm nay còn chưa được gặp đối tượng nhiệm vụ nữa.]
01 cảm thấy cơ hội tốt như vậy, còn là thư kí riêng, có thể tạo rất nhiều không gian chỉ có hai người. Nhưng hôm nay kí chủ lại không hề vào văn phòng của Minh Dao, đây chẳng phải là lãng phí cơ hội trở thành thư kí riêng sao?
Lâm Chức cách lớp rào xoa đầu một chú cún, cong mắt đáp: [Có vài người, cậu cách càng xa, thì sẽ càng thêm gần gũi với anh ta.]
01 chóng mặt: [Hơi rắc rối, tôi không hiểu.]
[Lấy lùi làm tiến, ngoan ngoãn xem là được.]
Lâm Chức cũng không giải thích quá nhiều, ánh mắt rơi trên đám cún Samoyed được mệnh danh “thiên sứ nụ cười”, cục lông nho nhỏ màu trắng thật ngốc nghếch đáng yêu.
Làm chuyện gì thì cũng cần căng lỏng vừa phải, tới quá gần sẽ chỉ khiến người ta phiền chán.
Kiểu người có ý thức lãnh địa mạnh và lòng cảnh giác cao như Minh Dao sẽ không thích cuộc sống bị một người toàn diện xâm chiếm, chỉ có thể từ từ tiến hành, lúc này tránh không gặp mới là tốt nhất. Đương nhiên cũng không thể trở nên hoàn toàn mờ nhạt, Lâm Chức y làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ để lại dấu ấn của mình.
Mặc dù 01 như lạc vào sương mù, nhưng nghĩ đến tác phong của kí chủ, nó cho rằng kí chủ có ý định của riêng mình, không hỏi nữa.
“Quý khách thích bé nào vậy? Đám nhóc này là cùng một ổ, đứa nào cũng rất ngoan. Nhóc lớn nhất này và nhóc thứ hai có hơi hiếu động, đứa út thì chậm chạp hơn, ít kêu, nhưng cũng biết làm nũng.”
Cửa hàng trưởng trẻ tuổi đứng cạnh giới thiệu cho Lâm Chức ổ cún Samoyed này, lúc nhắc đến mấy chú cún vẻ mặt rất dịu dàng.
Lâm Chức cân nhắc tính cách của Minh Dao, chọn chú cún hoạt bát nhất.
Cửa hàng trưởng mở lồng, bế nhóc cả hoạt bát nhất lên, xoa đôi tai của nó.
“Nhóc này tên là Nhu Nhu, quý khách có thể đổi tên cho nó nếu thích, sau một thời gian ngắn nó sẽ quen với tên mới của mình. Mấy hôm nữa chúng tôi sẽ tổ chức hoạt động mới, người tham gia sẽ có cơ hội nhận được thẻ khách VIP của tiệm, có thể dùng để chiết khấu lúc tiêm phòng, tắm rửa hoặc mua đồ cho cún cưng, có cả quà tặng kèm nữa. Quý khách có muốn để lại số điện thoại không?”
Cửa hàng trưởng đặt Nhu Nhu lên quầy, nhìn về phía Lâm Chức.
Cửa kính trong tiệm phản chiếu sườn mặt Lâm Chức, gương mặt xinh đẹp khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Bác sĩ thú y bên cạnh nghe vậy thì không khỏi tròn mắt, tiệm họ tổ chức hoạt động khi nào? Còn tặng thẻ khách VIP nữa?
Là cửa hàng thú cưng kiêm phòng khám thú y, còn có cả giấy phép gây giống, giá cả của họ trước giờ luôn khá cao.
Lâm Chức không có ý kiến gì, trao đổi số với cửa hàng trưởng, xoa cái đầu xù xù của Nhu Nhu, nhóc Samoyed vui vẻ vẫy đuôi, đáng yêu vô cùng.
Lâm Chức trả tiền xong nói: “Gần đây tôi hơi bận nên phải mấy ngày nữa mới tới đón nhóc này được.”
Cửa hàng trưởng gật đầu, bế Nhu Nhu giơ chân trước của nó lên vẫy chào Lâm Chức.
Lâm Chức vừa rời khỏi tiệm, điện thoại đã nhận được tin nhắn của cửa hàng trưởng. Cửa hàng trưởng tự giới thiệu tên mình là Quản Ý, trước khi Lâm Chức tới đón cún về, mỗi ngày hắn sẽ gửi cho y video của bé để y có thể theo dõi trạng thái của cún cưng.
Chọn xong chó, Lâm Chức cũng không nói với Minh Dao, mà đi làm như thường lệ.
Khác với ngày đầu tiên là chỉ giao sơ sài vài việc, lượng công việc của ngày thứ hai đã tăng lên không ít.
Dù Minh Dao rời phòng làm việc đi họp hay đi tham gia hoạt động thì Lâm Chức đều không ngẩng lên nhìn anh ta, làm xong việc thì cứ đúng giờ tan làm.
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Minh Dao gần như không nói được một câu với Lâm Chức.
Anh ta có thể gọi Lâm Chức vào văn phòng hỏi một chút về những phần văn kiện y xử lý, nhưng Lâm Chức làm rất rõ ràng, không cần phải hỏi thêm, mà Lâm Chức đã không chủ động bắt chuyện thì Minh Dao cũng cố gắng giảm thiểu những giao lưu không cần thiết với y.
Đừng nói là công việc, ngay cả trong cuộc sống, mấy ngày nay Minh Dao đều không thấy được dấu vết của Lâm Chức.
Nếu không phải kiểm tra máy quay an ninh trong nhà, biết Lâm Chức vẫn về thì Minh Dao còn tưởng y không trở lại bao giờ.
Ông nội gọi cho anh nói: “Hôm qua Chức Chức tới ăn cơm với ông, thằng bé nói nó học được rất nhiều từ chỗ con, con thấy sao?”
Ông cụ cũng không ngờ Minh Dao sẽ điều Lâm Chức tới làm thư kí riêng, xem ra quan hệ của hai đứa nhỏ cũng không đến nỗi nào.
Minh Dao chạm tay lên mép cặp tài liệu, thấp giọng nói: “Năng lực cũng ổn.”
Ông cụ cười ha hả: “Vậy là tốt rồi, dù sao Chức Chức cũng là người nhà ta, chúng ta phù sa không để chảy ruộng ngoài.”
Cúp máy xong, Minh Dao mím môi, bấm số của phòng thư kí.
Lâm Chức đang vừa xử lý công việc vừa xâm nhập hiểu thêm về cấu tạo của con quái vật khổng lồ Minh Thị này, bỗng thấy trợ lý riêng của Minh Dao đi tới trước mặt.
“Ông chủ muốn ngài tham gia bữa tiệc đêm nay với ngài ấy.”
Tất nhiên trợ lý Cao biết người này là phu nhân của ông chủ, thế nên nói chuyện rất khách khí.
“Tôi biết rồi.”
Lâm Chức gật đầu, khóe miệng ngậm nụ cười.
Đúng như kế hoạch, không uổng công hôm qua y tới tìm ông cụ.
Nếu như Minh Dao vẫn kiên nhẫn như vậy thì có lẽ y sẽ phải tiến hành những bước khác, cũng may Minh Dao hiểu rõ giá trị của y.
Trợ lý Cao trở lại báo cáo, Minh Dao vốn định hỏi Lâm Chức có vẻ gì miễn cưỡng không, nhưng nghĩ rồi lại thôi, nhìn trợ lý ra ngoài.
Trong bữa tiệc, hiển nhiên đám người rất tò mò với chàng trai xinh đẹp bên cạnh Minh Dao, sau khi Minh Dao giới thiệu là thư kí thì sự nhiệt tình vẫn không hề giảm.
Minh Dao vẫn luôn tạo cảm giác không dễ tiếp cận, trước kia anh ta có dẫn trợ lý hay thư kí theo thì đều là kiểu nghiêm túc thận trọng, giờ lại xuất hiện một thư kí xinh đẹp, có vẻ còn hiền lành dễ nói chuyện, tất nhiên họ sẽ sấn tới.
Ở trong đó không thiếu người nhận ra Lâm Chức hoặc từng trò chuyện với y, trong lòng nghĩ quả nhiên Lâm Chức có thân phận đặc biệt, chỉ một thời gian ngắn đã có thể làm việc cho Minh Dao, họ ôn chuyện hàn huyên cũng càng thêm sôi nổi.
Minh Dao nhìn thanh niên cười cười nói nói bên cạnh, nhớ tới việc y đòi phải có âu phục thiết kế cao cấp trước khi tham gia bữa tiệc, có cảm giác vi diệu kiểu chỉ mình anh biết bản tính của người này.
Tất nhiên bữa tiệc này cũng có người của Hòa Sinh tham dự, Minh Dao nhìn Cừu Thanh Vanh đang cầm ly rượu trò chuyện với Lâm Chức, lạnh nhạt mở miệng: “Nghe nói quý công ty đang nghiên cứu cách thức chiết xuất mới?”
Minh Dao đã mở miệng, tất nhiên Cừu Thanh Vanh phải tiếp chuyện.
Mặc dù tuổi xấp xỉ nhau, nhưng Minh Dao đã là người cầm quyền của Minh Thị, Cừu Thanh Vanh chỉ là người quản lý của Hòa Sinh, chiếc thuyền của gia tộc họ Cừu vẫn là do cha hắn cầm lái.
Lâm Chức nhân lúc này đi vệ sinh, sau khi ra ngoài lại gặp Cừu Thanh Vanh.
“Lần trước đã nói muốn mời Lâm tiên sinh đi thưởng rượu, lại luôn không tìm được cơ hội thích hợp. Không biết liệu ngày mai Lâm tiên sinh có thời gian không?”
Lâm Chức có chút xin lỗi: “Chỉ sợ ngày mai không được, tôi phải đi cùng chồng mình.”
“Lâm tiên sinh đã kết hôn?”
Cừu Thanh Vanh ngạc nhiên, nhìn xuống ngón tay không có bất kì trang sức nào của Lâm Chức.
Lâm Chức khẽ cười gật đầu, không giải thích gì thêm.
Tàn tiệc, trên đường trở về, Minh Dao đột nhiên hỏi: “Cậu quen biết với Cừu Thanh Vanh?”
“Xem như có quen, anh ta mời tôi uống rượu, tôi nói mai tôi phải đi với chồng mình.” Lâm Chức chống đầu nhìn Minh Dao, có chút lười biếng nói: “Cũng không hẳn là nói dối, dù sao mai tôi vẫn phải đi làm cho anh.”
Minh Dao không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Anh vô thức thả lỏng dựa người vào xe lăn, nghĩ Lâm Chức nên như vậy, không cần phải nói nhiều với đối thủ cạnh tranh, càng không nên bí mật hẹn nhau uống rượu.
/94
|