Tô Tiểu Lê không nghĩ tới đường đường Thập Tam Vương gia lại khom gối trước mặt bản thân, nhất thời sợ tới mức không có phản ứng, ngây ngốc nhìn hắn.
Mộc Xuân Phong thấy nàng vẫn không chịu nói, ánh mắt một chút ảm đạm, ánh mắt mất đi tiêu điểm di chuyển đi, thì thào: “A, thật xin lỗi, là ta cưỡng cầu quá đáng.” Nói xong chuẩn bị đứng dậy, mũi chân vừa đạp đất cả người liền xụi lơ.Mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon, hơn nữa ăn rất ít nên thể lực của hắn đã bị tiêu hao không ít,giờ này khắc này,mặt trắng, môi tím,tựa ở góc tường giống như một người chết không nhúc nhích.
“Thập Tam Vương gia? ! Thập Tam Vương gia? !” Tô Tiểu Lê sợ tới mức mất hồn mất vía, bước lên phía trước đỡ lấy hắn dùng lực lay động, thế này mới kinh ngạc phát hiện hắn rất gầy à.Trong lúc lối loạn nhất thời,nói chính là phản bội Tiểu Tân, nhưng mà nếu không nói nhìn thấy bộ dáng hắn tiều tụy như thế lại thấy thấy không đành lòng…
“Xuân Phong!” Chợt vang lên tiếng nữ tử làm cắt đứt suy nghĩ của Tô Tiểu Lê, chỉ thấy một nữ tử y phục hoa lệ nữ tử từ ngã tư chỗ chạy đến chỗ này, đẩy nàng ra liền đem Mộc Xuân Phong ngất đi gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm nghẹn ngào: “Ngươi thế nào ngu như vậy! Ngu như vậy!” Đã nhiều ngày nàng luôn luôn đi theo hắn , nhưng mà không biết vừa xoay lập tức không thấy, thế nhưng không nghĩ tới hắn hôn mê bất tỉnh.
Thấy rõ ràng nàng chính là Ninh Thanh sau đó Tô Tiểu Lê mới thoáng yên tâm.nếu vương phi bị hắn hưu kia xuất hiện nàng cũng không cần ở đây.Mặc dù nàng đang do dự có nên nói cho hắn biết hay không, nghĩ vậy đứng dậy liền muốn đi,đột nhiên hai chân đã bị người ta ôm chặt lấy sợ tới mức nàng kém chút thét chói tai ra tiếng, mạnh mẽ cúi đầu nhìn lại, lại là bị dọa đến chết khiếp, đương kim nữ nhi Ninh tướng gia Ninh Thanh thế nhưng quỳ gối trước mặt bản thân.
“Cầu ngươi nói cho ta biết nàng ở đâu! Cầu ngươi! Xuân Phong nhất định sẽ không đã thương nàng ! Xuân Phong nếu muốn đả thương nàng thì lúc động phòng sẽ không lựa chọn phân phòng mà ngủ, nếu Xuân Phong muốn đả thương nàng sẽ không dễ dàng để nàng chạy trốn! Xuân Phong yêu nàng yêu đến trong xương làm sao có thể hại nàng!” Ninh thanh quỳ gối trước mặt nàng khóc.
Trong lúc nhất thời Tô Tiểu Lê cũng không biết nên nói cái gì, rất là khó xử.
“Van cầu ngươi nói cho hắn biết đi!Từ ngày nàng mất tích hắn đi khắp nơi tìm nàng! Trà không uống, cơm không ăn,nếu cứ như vậy hắn nhất định sẽ chết! Van cầu ngươi cứu Xuân Phong được không!”Thần sắc Ninh Thanh buồn bã, nói xong hay dùng lực ở trước mặt nàng dập đầu, phát ra tiếng vang bộp bộp,cùng với tiếng nàng khóc thút thít thanh âm đứt quãng: “Ta từ năm mười một tuổi kia ta gặp hắn ở hoàng cung liền thích hắn ,từ đó ta dùng sáu năm thời gian để hiểu hắn, tuy rằng nhìn qua thấy hắn dịu dàng, phong nhã không kềm chế được, nhưng mà hắn yêu nữ nhân nào thì toàn tâm toàn ý.Ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta lần này hắn đi tìm nàng chỉ là vì cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ! Từ đây hắn sẽ không quấy rối cuộc sống!của nàng”
“…”
“Van cầu ngươi , nếu ngươi không nói cho hắn biết, hắn thật sự sẽ chết , sẽ chết !” Ôm thân hình gầy gò trong lòng,Ninh Thanh chỉ cảm thấy tim toàn bộ đều bị người ta lấy ra, khóc đến yết hầu khàn khàn, cái trán nàng bị đụng đến sưng đỏ: “Hắn chết ta cũng không thể sống một mình, ngươi nhẫn nhìn hai người chết ở trong tay ngươi sao? !”
Một phen nghe nói Tô Tiểu Lê chấn động tâm can, nàng không nghĩ tới trên đời còn có nữ tử thâm tình như thế, nghe được lời nói đó nàng rơi nước mắt vui mừng, tư tưởng đấu tranh giãy giụa, đành phải lắc đầu thở dài một hơi: “Thôi thôi thôi, nàng đi tìm Lâu Lan .”
Ninh Thanh sửng sốt lập tức nhoẻn miệng cười, dùng sức dập đầu: “Cám ơn ngươi! Cám ơn!”
Nhìn nữ tử trước mắt thân phận tôn quý, giờ phút này đầu tóc rối bời không ngừng dập đầu không thôi.Tô Tiểu Lê trong lòng có chút đau,không ở nhiều lời liền rời đi, chỉ mong các nàng có thể thuận lợi giải quyết chuyện này đi.
Bất tri bất giác, qua ba ngày sau.
Sơn dã trung đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, nhị biên dài mãn cỏ dại, phóng mắt nhìn đi còn có một mảnh xanh mượt ruộng lúa, thanh sơn điệp thúy, liên miên không dứt.
Một chiếc xe ngựa xóc nảy gập ghềnh chạy trên đường nhỏ.
Thân thể mềm nhũn không có lực chua xót,loại cảm giác giống như tất cả xương cốt đều bị người ta rút ra chỉ còn lại có một khối da.Mộc Xuân Phong dùng sức mở hai mắt, nhưng lại không mở ra, chỉ cảm nhận được một trận xóc nảy, nước trong bụng đều nhanh chóng nôn ra.
Ninh Thanh nhận thấy hắn hơi tỉnh táo, kích động và kích bối rối đem lương thực mình đã chuẩn bị cầm trong tay,nhìn hắn nói: “Chàng rốt cục tỉnh!”
Ý thức bởi vì câu này mà tỉnh ngủ, Mộc Xuân Phong suy yếu mở mắt ra nhìn nữ tử tiều tụy trước mắt, tim mãnh run lên rồi trở lại bình tĩnh, chỉ dùng lực hít sâu mấy hơi thở nói giọng khàn khàn: “Đây là nơi nào?”
“Ăn cái này trước.” Xoay mặt lau lệ trên mặt,Ninh Thanh đem lương thực và nước đưa cho hắn sau đó mới nhẹ giọng nói: “Tô Tiểu Lê đã nói Tiểu Tân đi tìm Lâu Lan , chúng ta hiện tại đi tìm nàng.” Một đôi mắt trong sáng không tí ghen tị, chỉ có ý cười.
Tay cầm lương thực hắn dung sức quyết tâm đè nén suy nghĩ vui mừng như điên, môi khô ráo khẽ nhấp chút nước, tầm mắt lúc lơ đãng đảo đến cái trán sưng đỏ của nàng nhất thời đã hiểu.
“Ngày mai có thể đến,chàng nghỉ ngơi thật tốt,ăn thật nhiều.” Ninh Thanh không có phát hiện cảm xúc hắn biến hóa, chỉ cẩn thận lấy chăn mở ra trước mặt hắn, hốc mắt do không ngủ ngon nên có một vòng màu xanh nhạt.
Thì ra là nàng, nàng cầu xin Tô Tiểu Lê nên mới biết được Tiểu Tân ở nơi nào…
Ánh mắt của Mộc Xuân Phong phức tạp nhìn nàng toàn tâm toàn ý, tâm tình phập phồng, nàng là thiên kim tướng phủ than phận tôn quý lại vì bản thân dập đầu với người khác.Trong lòng hắn biết, nếu không yêu sâu sắc thì không cách nào làm được như thế , nhưng mà trong lòng hắn thật không thể chấp nhận them bất cứ người nào, tình yêu việc vốn là rối rắm, nhẹ nhàng đóng lại hai mắt, giống như than thở lại không phải than thở cúi đầu nói một: “Cám ơn.”
Tay chuẩn bị đồ ăn đột nhiên dừng lại, Ninh Thanh hít sâu không nói lời nào,nước mắt lại rơi xuống.
Đồ ngốc, ta vì chàng trả giá tất cả đều là cam tâm tình nguyện nha.
Bên trong xe không khí nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió nhẹ nhàng và tiếng đè nén cảm xúc thật sâu.
Nhìn nam tử dịu dàng đang ngủ, ánh mắt Ninh Thanh đỏ một vòng lại một vòng.
Nếu có ngày chàng và nàng ấy ở cùng một chỗ , ta thì sao?
Ta sẽ nhìn chàng và nàng hạnh phúc sau đó từ từ chết già.
Chiến tranh liên tục vài ngày,bên phe Lâu Lan càng ngày càng tốt, tất cả đều do diệu kế doTra Tiểu Tân bày ra bố cục tinh xảo, phối hợp vô cùng ăn ý. Mà Gia Luật Hằng binh bại như núi đổ.
Mộc Xuân Phong thấy nàng vẫn không chịu nói, ánh mắt một chút ảm đạm, ánh mắt mất đi tiêu điểm di chuyển đi, thì thào: “A, thật xin lỗi, là ta cưỡng cầu quá đáng.” Nói xong chuẩn bị đứng dậy, mũi chân vừa đạp đất cả người liền xụi lơ.Mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon, hơn nữa ăn rất ít nên thể lực của hắn đã bị tiêu hao không ít,giờ này khắc này,mặt trắng, môi tím,tựa ở góc tường giống như một người chết không nhúc nhích.
“Thập Tam Vương gia? ! Thập Tam Vương gia? !” Tô Tiểu Lê sợ tới mức mất hồn mất vía, bước lên phía trước đỡ lấy hắn dùng lực lay động, thế này mới kinh ngạc phát hiện hắn rất gầy à.Trong lúc lối loạn nhất thời,nói chính là phản bội Tiểu Tân, nhưng mà nếu không nói nhìn thấy bộ dáng hắn tiều tụy như thế lại thấy thấy không đành lòng…
“Xuân Phong!” Chợt vang lên tiếng nữ tử làm cắt đứt suy nghĩ của Tô Tiểu Lê, chỉ thấy một nữ tử y phục hoa lệ nữ tử từ ngã tư chỗ chạy đến chỗ này, đẩy nàng ra liền đem Mộc Xuân Phong ngất đi gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm nghẹn ngào: “Ngươi thế nào ngu như vậy! Ngu như vậy!” Đã nhiều ngày nàng luôn luôn đi theo hắn , nhưng mà không biết vừa xoay lập tức không thấy, thế nhưng không nghĩ tới hắn hôn mê bất tỉnh.
Thấy rõ ràng nàng chính là Ninh Thanh sau đó Tô Tiểu Lê mới thoáng yên tâm.nếu vương phi bị hắn hưu kia xuất hiện nàng cũng không cần ở đây.Mặc dù nàng đang do dự có nên nói cho hắn biết hay không, nghĩ vậy đứng dậy liền muốn đi,đột nhiên hai chân đã bị người ta ôm chặt lấy sợ tới mức nàng kém chút thét chói tai ra tiếng, mạnh mẽ cúi đầu nhìn lại, lại là bị dọa đến chết khiếp, đương kim nữ nhi Ninh tướng gia Ninh Thanh thế nhưng quỳ gối trước mặt bản thân.
“Cầu ngươi nói cho ta biết nàng ở đâu! Cầu ngươi! Xuân Phong nhất định sẽ không đã thương nàng ! Xuân Phong nếu muốn đả thương nàng thì lúc động phòng sẽ không lựa chọn phân phòng mà ngủ, nếu Xuân Phong muốn đả thương nàng sẽ không dễ dàng để nàng chạy trốn! Xuân Phong yêu nàng yêu đến trong xương làm sao có thể hại nàng!” Ninh thanh quỳ gối trước mặt nàng khóc.
Trong lúc nhất thời Tô Tiểu Lê cũng không biết nên nói cái gì, rất là khó xử.
“Van cầu ngươi nói cho hắn biết đi!Từ ngày nàng mất tích hắn đi khắp nơi tìm nàng! Trà không uống, cơm không ăn,nếu cứ như vậy hắn nhất định sẽ chết! Van cầu ngươi cứu Xuân Phong được không!”Thần sắc Ninh Thanh buồn bã, nói xong hay dùng lực ở trước mặt nàng dập đầu, phát ra tiếng vang bộp bộp,cùng với tiếng nàng khóc thút thít thanh âm đứt quãng: “Ta từ năm mười một tuổi kia ta gặp hắn ở hoàng cung liền thích hắn ,từ đó ta dùng sáu năm thời gian để hiểu hắn, tuy rằng nhìn qua thấy hắn dịu dàng, phong nhã không kềm chế được, nhưng mà hắn yêu nữ nhân nào thì toàn tâm toàn ý.Ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta lần này hắn đi tìm nàng chỉ là vì cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ! Từ đây hắn sẽ không quấy rối cuộc sống!của nàng”
“…”
“Van cầu ngươi , nếu ngươi không nói cho hắn biết, hắn thật sự sẽ chết , sẽ chết !” Ôm thân hình gầy gò trong lòng,Ninh Thanh chỉ cảm thấy tim toàn bộ đều bị người ta lấy ra, khóc đến yết hầu khàn khàn, cái trán nàng bị đụng đến sưng đỏ: “Hắn chết ta cũng không thể sống một mình, ngươi nhẫn nhìn hai người chết ở trong tay ngươi sao? !”
Một phen nghe nói Tô Tiểu Lê chấn động tâm can, nàng không nghĩ tới trên đời còn có nữ tử thâm tình như thế, nghe được lời nói đó nàng rơi nước mắt vui mừng, tư tưởng đấu tranh giãy giụa, đành phải lắc đầu thở dài một hơi: “Thôi thôi thôi, nàng đi tìm Lâu Lan .”
Ninh Thanh sửng sốt lập tức nhoẻn miệng cười, dùng sức dập đầu: “Cám ơn ngươi! Cám ơn!”
Nhìn nữ tử trước mắt thân phận tôn quý, giờ phút này đầu tóc rối bời không ngừng dập đầu không thôi.Tô Tiểu Lê trong lòng có chút đau,không ở nhiều lời liền rời đi, chỉ mong các nàng có thể thuận lợi giải quyết chuyện này đi.
Bất tri bất giác, qua ba ngày sau.
Sơn dã trung đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, nhị biên dài mãn cỏ dại, phóng mắt nhìn đi còn có một mảnh xanh mượt ruộng lúa, thanh sơn điệp thúy, liên miên không dứt.
Một chiếc xe ngựa xóc nảy gập ghềnh chạy trên đường nhỏ.
Thân thể mềm nhũn không có lực chua xót,loại cảm giác giống như tất cả xương cốt đều bị người ta rút ra chỉ còn lại có một khối da.Mộc Xuân Phong dùng sức mở hai mắt, nhưng lại không mở ra, chỉ cảm nhận được một trận xóc nảy, nước trong bụng đều nhanh chóng nôn ra.
Ninh Thanh nhận thấy hắn hơi tỉnh táo, kích động và kích bối rối đem lương thực mình đã chuẩn bị cầm trong tay,nhìn hắn nói: “Chàng rốt cục tỉnh!”
Ý thức bởi vì câu này mà tỉnh ngủ, Mộc Xuân Phong suy yếu mở mắt ra nhìn nữ tử tiều tụy trước mắt, tim mãnh run lên rồi trở lại bình tĩnh, chỉ dùng lực hít sâu mấy hơi thở nói giọng khàn khàn: “Đây là nơi nào?”
“Ăn cái này trước.” Xoay mặt lau lệ trên mặt,Ninh Thanh đem lương thực và nước đưa cho hắn sau đó mới nhẹ giọng nói: “Tô Tiểu Lê đã nói Tiểu Tân đi tìm Lâu Lan , chúng ta hiện tại đi tìm nàng.” Một đôi mắt trong sáng không tí ghen tị, chỉ có ý cười.
Tay cầm lương thực hắn dung sức quyết tâm đè nén suy nghĩ vui mừng như điên, môi khô ráo khẽ nhấp chút nước, tầm mắt lúc lơ đãng đảo đến cái trán sưng đỏ của nàng nhất thời đã hiểu.
“Ngày mai có thể đến,chàng nghỉ ngơi thật tốt,ăn thật nhiều.” Ninh Thanh không có phát hiện cảm xúc hắn biến hóa, chỉ cẩn thận lấy chăn mở ra trước mặt hắn, hốc mắt do không ngủ ngon nên có một vòng màu xanh nhạt.
Thì ra là nàng, nàng cầu xin Tô Tiểu Lê nên mới biết được Tiểu Tân ở nơi nào…
Ánh mắt của Mộc Xuân Phong phức tạp nhìn nàng toàn tâm toàn ý, tâm tình phập phồng, nàng là thiên kim tướng phủ than phận tôn quý lại vì bản thân dập đầu với người khác.Trong lòng hắn biết, nếu không yêu sâu sắc thì không cách nào làm được như thế , nhưng mà trong lòng hắn thật không thể chấp nhận them bất cứ người nào, tình yêu việc vốn là rối rắm, nhẹ nhàng đóng lại hai mắt, giống như than thở lại không phải than thở cúi đầu nói một: “Cám ơn.”
Tay chuẩn bị đồ ăn đột nhiên dừng lại, Ninh Thanh hít sâu không nói lời nào,nước mắt lại rơi xuống.
Đồ ngốc, ta vì chàng trả giá tất cả đều là cam tâm tình nguyện nha.
Bên trong xe không khí nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió nhẹ nhàng và tiếng đè nén cảm xúc thật sâu.
Nhìn nam tử dịu dàng đang ngủ, ánh mắt Ninh Thanh đỏ một vòng lại một vòng.
Nếu có ngày chàng và nàng ấy ở cùng một chỗ , ta thì sao?
Ta sẽ nhìn chàng và nàng hạnh phúc sau đó từ từ chết già.
Chiến tranh liên tục vài ngày,bên phe Lâu Lan càng ngày càng tốt, tất cả đều do diệu kế doTra Tiểu Tân bày ra bố cục tinh xảo, phối hợp vô cùng ăn ý. Mà Gia Luật Hằng binh bại như núi đổ.
/226
|