“Đem lưỡi dao đã đốt nóng tới” nói xong dùng cồn vẽ loạn ở trước ngực trúng tên của hắn, sau đó để một khối khăn tay vào trong miệng của Mộc Xuân Phong để ngừa hắn đau mà cắn thương bản thân,tiếp theo hít sâu mấy hơi thở bình tĩnh nói: “Ngườiđâu, các ngươi tới đây giữ chặt chân,tay, thân thể, không thể để hắn nhúc nhích!”
Vài binh lính tiến lên, khẩn trương lại nghiêm túc.
Tra Tiểu Tân đứng ở một bên mất hồn mất vía, ánh mắt dại ra.Nếu không phải Lâu Lan đem nàng ôm chặt vào trong ngực nàng đã sớm xụi lơ, mà đứng ở bên người nàng Ninh Thanh chỉ che cái mũi nhỏ giọng nức nở, tầm mắt nhìn hắn tràn đầy đau đớn thương tiếc.
“A…” Nam tử trên giường phát ra một tiếng kêu đau đớn,khuôn mặt tái nhợt tại một khắc kia lại đỏ lên, chẳng qua là mày trúc nhíu chặt, cố nén đau đớn lại.
Thái y sau khi rút tên ra lập tức dùng dược thảo và lụa trắng đắp lên vết thương tránh cho máu tươi chảy ra, sau đó thở gấp lớn tiếng nói: “Mau lấy chăn đắp lên trên người! Đem lò thiêu đến , cửa sổ khép chặt! Bảo trì độ ấm!” Một người nếu mất máu hỗn thân lạnh như băng, nếu nghiêm trọng chút chỉ sợ sẽ chết.
Mọi người luống cuống tay chân làm tốt tất cả lại bị thái y xua đuổi ra ngoài, người nhiều quá không khí sẽ oi bức, đối với hắn hít thở rất bất lợi.
Vốn rất chật chội trong phòng một chút chỉ còn lại có Tra Tiểu Tân, Lâu Lan, Ninh Thanh, thái y, còn có hai trợ thủ.
“A… a…” Mộc Xuân Phong gắt gao cắn khăn tay trong miệng, trên trán gân xanh lộ ra, toàn bộ thân thể muốn dùng sức lại bị người ta ngăn lại, máu tươi dọc theo ngực thấm ra ngoài, nhiễm hồng màu trắng nội sam.
Thái y trong mắt hiện lên hoảng sắc, càng dùng sức lấy tay đè ngực hắn lại, bất đắc dĩ cảm xúc của hắn rối loạn làm cho khí huyết nghịch lưu,nếu cứ như vậy nửa thì không ổn nha! ! !
“… Tiểu Tân… Tiểu Tân…” Hắn thì thào, hơi thở mong manh.
Thái y chú ý tới hắn giãy giụa độ mạnh yếu càng ngày càng ít, nhiệt độ cơ thể giảm xuống, lo lắng nhìn sau rống to: “Ai là Tiểu Tân? ! Mau tới đây nắm giữ tay hắn! Hơi thở của Thập Tam Vương gia hiện tại bất ổn bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết! Hãy an ủi hắn! Đừng kích thích cảm xúc hắn!”
Sau khi Tra Tiểu Tân nghe được thái y kêu tên nàng, gần như bổ đến quỳ rạp xuống đất, rõ ràng nghe được đầu gối va chạm ở trên sàn phát ra âm thanh, nhưng mà nàng lại cố nhịn đau cầm chặt bàn tay lạnh lẽo của Mộc Xuân Phong, nghẹn ngào nói: “Mộc Xuân Phong, ta là Tiểu Tân, ta ở ngay bên cạnh ngươi.”
“Tiểu Tân… Tiểu Tân mau tránh ra… Né tránh…” Trên mặt của Mộc Xuân Phong gấp gáp biến hóa , hiện lên thân thiết, hết hồn, sợ hãi, bất an. Phảng phất nhớ tới một màn mạo hiểm kia, mà nàng ở trước mặt hắn rơi xuống không ngừng. Kinh hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn đau khổ nỉ non: “Tiểu Tân… Tiểu Tân…”
Nước mắt mãnh liệt tràn mi,Tra Tiểu Tân không nói lần lượt ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Tiểu Tân ở bên cạnh ngươi,vì Tiểu Tân,Mộc Xuân Phong, ngươi nhất định phải tĩnh lại nha! ! !” Dường như là cảm ứng được nàng tồn tại, Mộc Xuân Phong đang thở gấp gáp hơi thở từ từ chậm rãi bình tĩnh, mi cũng giãn ra, tay nắm chặt tay nàng, miệng vẫn không ngừng nói lời vô nghĩa với nàng …
Trong lòng của thái y lúc này mới thả lỏng, kêu tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài cũng căn dặn Tra Tiểu Tân có tình huống gì lập tức kêu người, mới yên tâm đi lấy thuốc.
Thắng lợi đã đến,cả đêm vốn nên là hoan hô nhảy nhót, giờ này khắc này một mảnh tĩnh mịch.
Bọn lính trên mặt không hề có nụ cười, hôm nay chấn động kia mỗi lần hồi tưởng lại thân thể người ấy đầy máu, thật sự là rất mạo hiểm .
Nhìn trên bầu trời đầy sao, lòe lòe nhấp nháy, giống một đôi ánh mắt chớp chớp, mây lượn lờ vắng vẻ, nói không nên lời yên tĩnh.
Trên thành lâu, hai người đứng lặng không nói.
Gio1không biết thổi bao lâu,cho đến cảm giác được gò má bản thân thấm đầy nước mắt,Ninh Thanh mới nhìn lên nam tử trước mắt,trong bóng đêm, ngũ quan hắn vẫn tinh xảo, hồng y tuyệt diễm, màu sắc tao nhã.
“Ta có thể cầu ngươi một việc hay không.”Giọng do khóc nhiều quá nên khàn khàn, giống giống như người già, nàng chăm chú nhìn hắn trên mặt âm thầm rơi lệ nói.
Lâu Lan không nói, bất động.
Ninh thanh cắn chặt môi run rẩy muốn khép lại mà không được, giọng nói đau thương thê tuyệt: “Cầu ngươi, cầu ngươi rời khỏi Tra Tiểu Tân.”
Gió vù vù thổi lá cây bay tứ tung,lướt qua bên người bọn họ.
Thân hình của Lâu Lan như bức tượng, không động đậy không di,chẳng qua là một đôi mắt phượng hẹp dài không biết khi nào nhắm lại, nhẹ nhàng run rẩy.
“Ta biết đối với ngươi là không công bằng, ta biết ngươi cũng thật yêu nàng, nhưng đây là lần thứ hai Xuân Phong lấy mạng mình đổi mạng nàng,ta hi vọng ngươi có thể cho hắn một lần cơ hội, cho hắn có một cơ hội cái yêu Tra Tiểu Tân, ngươi và hắn bất đồng.Ngươi đã có được nàng, nhưng hắn chưa bao giờ có qua, hắn cũng chưa bao giờ đối với việc đó để bụng,ngoại trừ nàng…” Nghẹn ngào nói xong những lời này,Ninh Thanh cố nén nỗi đau trong lòng.Nàng hiện tại cầu một người nam nhân thành tâm yêu nàng để nàng yêu một nam nhân khác, trong đó đau, ai lại không biết? !
Lâu Lan lẳng lặng nhìn tờ giấy phấp phới, ánh mắt giống như đông lịa .
Ninh thanh vẫn không buông tay khuyên : ” Từ nhỏ cha mẹ Xuân Phong đều mất, hắn và ngươi có cảm tình tốt nhất, có cái gì tốt trong miệng hắn không cần nói sau lưng tất cả đều cho ngươi, ngươi và đại thần trong triều bất hòa, cũng là hắn khẩn trương âm thầm đi kết giao quan hệ… Từ nhỏ đến lớn, ngươi để tay lên ngực tự hỏi đây chính là lần đầu tiên hắn muốn, ngươi là người hắn tôn trọng nhất, nhưng mà hắn lại làm chuyện như thế bất nghĩa,trong lòng hắn dày vò ngươi chắc chắn biết!”
“…”
“Rời nàng đi, cho hắn một lần cơ hội, ngươi không cho hắn một lần cơ hội lại làm sao biết nàng sẽ không yêu thương hắn nha? !”
Một câu nói, như là bàn tay vô hình thủ kích thích dây cung trong lòng hắn, làm hắn cả người chấn động, đúng vậy, hắn không nhận thì không biết nàng sẽ không yêu hắn đây? !
Ninh thanh khẽ đi tới bên người hắn cùng hắn nói chuyện, con ngươi đầy nước mắt đêm hạ lòe lòe nhấp nháy, nàng nhìn thẳng hắn gằn từng tiếng: “Chuyện là như vậy, ngươi cho rằng ngươi về sau cùng nàng cảm tình còn có thể như trước kia vậy sao? Khi ngươi nhìn nàng, hoặc là nàng nhìn ngươi, các ngươi tuy rằng không có khoảng cách lại cách Xuân Phong.Nếu Xuân Phong chết các ngươi có thể ở cùng một chỗ, nhưng bất luận có chết hay không hắn đều là người các ngươi mãi mãi không thể nhắc tới, nhắc tới, tim liền đau, nhắc tới, yêu càng bối rối,cho dù tình yêu ban đầu sâu đậm bao nhiêu từ từ cũng tách rời,cho đến biến mất.”
Chữ như châm, châm mang theo máu.
Phân không rõ tay lần thứ mấy nắm thành quyền lại là lần thứ mấy nới ra, cho đến mười cái ngón tay đều tê dại,Lâu Lan hé miệng hô hấp dồn dập, nhưng là lại hít không được không khí gì,giọng nói nàng lại vang lên.
“Cho bọn họ một lần cơ hội đi, sợ bọn họ không thể cùng một chỗ, chẳng sợ tương lai Tra Tiểu Tân vẫn là trở lại bên cạnh ngươi, ít nhất ngươi và nàng trong lúc đó sẽ không cách Xuân Phong.” Nàng khuyên ,bản thân lại rơi lệ đầy mặt, Xuân Phong, đây là việc duy nhất thiếp làm vì chàng.
Vài binh lính tiến lên, khẩn trương lại nghiêm túc.
Tra Tiểu Tân đứng ở một bên mất hồn mất vía, ánh mắt dại ra.Nếu không phải Lâu Lan đem nàng ôm chặt vào trong ngực nàng đã sớm xụi lơ, mà đứng ở bên người nàng Ninh Thanh chỉ che cái mũi nhỏ giọng nức nở, tầm mắt nhìn hắn tràn đầy đau đớn thương tiếc.
“A…” Nam tử trên giường phát ra một tiếng kêu đau đớn,khuôn mặt tái nhợt tại một khắc kia lại đỏ lên, chẳng qua là mày trúc nhíu chặt, cố nén đau đớn lại.
Thái y sau khi rút tên ra lập tức dùng dược thảo và lụa trắng đắp lên vết thương tránh cho máu tươi chảy ra, sau đó thở gấp lớn tiếng nói: “Mau lấy chăn đắp lên trên người! Đem lò thiêu đến , cửa sổ khép chặt! Bảo trì độ ấm!” Một người nếu mất máu hỗn thân lạnh như băng, nếu nghiêm trọng chút chỉ sợ sẽ chết.
Mọi người luống cuống tay chân làm tốt tất cả lại bị thái y xua đuổi ra ngoài, người nhiều quá không khí sẽ oi bức, đối với hắn hít thở rất bất lợi.
Vốn rất chật chội trong phòng một chút chỉ còn lại có Tra Tiểu Tân, Lâu Lan, Ninh Thanh, thái y, còn có hai trợ thủ.
“A… a…” Mộc Xuân Phong gắt gao cắn khăn tay trong miệng, trên trán gân xanh lộ ra, toàn bộ thân thể muốn dùng sức lại bị người ta ngăn lại, máu tươi dọc theo ngực thấm ra ngoài, nhiễm hồng màu trắng nội sam.
Thái y trong mắt hiện lên hoảng sắc, càng dùng sức lấy tay đè ngực hắn lại, bất đắc dĩ cảm xúc của hắn rối loạn làm cho khí huyết nghịch lưu,nếu cứ như vậy nửa thì không ổn nha! ! !
“… Tiểu Tân… Tiểu Tân…” Hắn thì thào, hơi thở mong manh.
Thái y chú ý tới hắn giãy giụa độ mạnh yếu càng ngày càng ít, nhiệt độ cơ thể giảm xuống, lo lắng nhìn sau rống to: “Ai là Tiểu Tân? ! Mau tới đây nắm giữ tay hắn! Hơi thở của Thập Tam Vương gia hiện tại bất ổn bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết! Hãy an ủi hắn! Đừng kích thích cảm xúc hắn!”
Sau khi Tra Tiểu Tân nghe được thái y kêu tên nàng, gần như bổ đến quỳ rạp xuống đất, rõ ràng nghe được đầu gối va chạm ở trên sàn phát ra âm thanh, nhưng mà nàng lại cố nhịn đau cầm chặt bàn tay lạnh lẽo của Mộc Xuân Phong, nghẹn ngào nói: “Mộc Xuân Phong, ta là Tiểu Tân, ta ở ngay bên cạnh ngươi.”
“Tiểu Tân… Tiểu Tân mau tránh ra… Né tránh…” Trên mặt của Mộc Xuân Phong gấp gáp biến hóa , hiện lên thân thiết, hết hồn, sợ hãi, bất an. Phảng phất nhớ tới một màn mạo hiểm kia, mà nàng ở trước mặt hắn rơi xuống không ngừng. Kinh hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn đau khổ nỉ non: “Tiểu Tân… Tiểu Tân…”
Nước mắt mãnh liệt tràn mi,Tra Tiểu Tân không nói lần lượt ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Tiểu Tân ở bên cạnh ngươi,vì Tiểu Tân,Mộc Xuân Phong, ngươi nhất định phải tĩnh lại nha! ! !” Dường như là cảm ứng được nàng tồn tại, Mộc Xuân Phong đang thở gấp gáp hơi thở từ từ chậm rãi bình tĩnh, mi cũng giãn ra, tay nắm chặt tay nàng, miệng vẫn không ngừng nói lời vô nghĩa với nàng …
Trong lòng của thái y lúc này mới thả lỏng, kêu tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài cũng căn dặn Tra Tiểu Tân có tình huống gì lập tức kêu người, mới yên tâm đi lấy thuốc.
Thắng lợi đã đến,cả đêm vốn nên là hoan hô nhảy nhót, giờ này khắc này một mảnh tĩnh mịch.
Bọn lính trên mặt không hề có nụ cười, hôm nay chấn động kia mỗi lần hồi tưởng lại thân thể người ấy đầy máu, thật sự là rất mạo hiểm .
Nhìn trên bầu trời đầy sao, lòe lòe nhấp nháy, giống một đôi ánh mắt chớp chớp, mây lượn lờ vắng vẻ, nói không nên lời yên tĩnh.
Trên thành lâu, hai người đứng lặng không nói.
Gio1không biết thổi bao lâu,cho đến cảm giác được gò má bản thân thấm đầy nước mắt,Ninh Thanh mới nhìn lên nam tử trước mắt,trong bóng đêm, ngũ quan hắn vẫn tinh xảo, hồng y tuyệt diễm, màu sắc tao nhã.
“Ta có thể cầu ngươi một việc hay không.”Giọng do khóc nhiều quá nên khàn khàn, giống giống như người già, nàng chăm chú nhìn hắn trên mặt âm thầm rơi lệ nói.
Lâu Lan không nói, bất động.
Ninh thanh cắn chặt môi run rẩy muốn khép lại mà không được, giọng nói đau thương thê tuyệt: “Cầu ngươi, cầu ngươi rời khỏi Tra Tiểu Tân.”
Gió vù vù thổi lá cây bay tứ tung,lướt qua bên người bọn họ.
Thân hình của Lâu Lan như bức tượng, không động đậy không di,chẳng qua là một đôi mắt phượng hẹp dài không biết khi nào nhắm lại, nhẹ nhàng run rẩy.
“Ta biết đối với ngươi là không công bằng, ta biết ngươi cũng thật yêu nàng, nhưng đây là lần thứ hai Xuân Phong lấy mạng mình đổi mạng nàng,ta hi vọng ngươi có thể cho hắn một lần cơ hội, cho hắn có một cơ hội cái yêu Tra Tiểu Tân, ngươi và hắn bất đồng.Ngươi đã có được nàng, nhưng hắn chưa bao giờ có qua, hắn cũng chưa bao giờ đối với việc đó để bụng,ngoại trừ nàng…” Nghẹn ngào nói xong những lời này,Ninh Thanh cố nén nỗi đau trong lòng.Nàng hiện tại cầu một người nam nhân thành tâm yêu nàng để nàng yêu một nam nhân khác, trong đó đau, ai lại không biết? !
Lâu Lan lẳng lặng nhìn tờ giấy phấp phới, ánh mắt giống như đông lịa .
Ninh thanh vẫn không buông tay khuyên : ” Từ nhỏ cha mẹ Xuân Phong đều mất, hắn và ngươi có cảm tình tốt nhất, có cái gì tốt trong miệng hắn không cần nói sau lưng tất cả đều cho ngươi, ngươi và đại thần trong triều bất hòa, cũng là hắn khẩn trương âm thầm đi kết giao quan hệ… Từ nhỏ đến lớn, ngươi để tay lên ngực tự hỏi đây chính là lần đầu tiên hắn muốn, ngươi là người hắn tôn trọng nhất, nhưng mà hắn lại làm chuyện như thế bất nghĩa,trong lòng hắn dày vò ngươi chắc chắn biết!”
“…”
“Rời nàng đi, cho hắn một lần cơ hội, ngươi không cho hắn một lần cơ hội lại làm sao biết nàng sẽ không yêu thương hắn nha? !”
Một câu nói, như là bàn tay vô hình thủ kích thích dây cung trong lòng hắn, làm hắn cả người chấn động, đúng vậy, hắn không nhận thì không biết nàng sẽ không yêu hắn đây? !
Ninh thanh khẽ đi tới bên người hắn cùng hắn nói chuyện, con ngươi đầy nước mắt đêm hạ lòe lòe nhấp nháy, nàng nhìn thẳng hắn gằn từng tiếng: “Chuyện là như vậy, ngươi cho rằng ngươi về sau cùng nàng cảm tình còn có thể như trước kia vậy sao? Khi ngươi nhìn nàng, hoặc là nàng nhìn ngươi, các ngươi tuy rằng không có khoảng cách lại cách Xuân Phong.Nếu Xuân Phong chết các ngươi có thể ở cùng một chỗ, nhưng bất luận có chết hay không hắn đều là người các ngươi mãi mãi không thể nhắc tới, nhắc tới, tim liền đau, nhắc tới, yêu càng bối rối,cho dù tình yêu ban đầu sâu đậm bao nhiêu từ từ cũng tách rời,cho đến biến mất.”
Chữ như châm, châm mang theo máu.
Phân không rõ tay lần thứ mấy nắm thành quyền lại là lần thứ mấy nới ra, cho đến mười cái ngón tay đều tê dại,Lâu Lan hé miệng hô hấp dồn dập, nhưng là lại hít không được không khí gì,giọng nói nàng lại vang lên.
“Cho bọn họ một lần cơ hội đi, sợ bọn họ không thể cùng một chỗ, chẳng sợ tương lai Tra Tiểu Tân vẫn là trở lại bên cạnh ngươi, ít nhất ngươi và nàng trong lúc đó sẽ không cách Xuân Phong.” Nàng khuyên ,bản thân lại rơi lệ đầy mặt, Xuân Phong, đây là việc duy nhất thiếp làm vì chàng.
/226
|