Trên mặt nữ tử áo đen tràn đầy đau lòng và nhu tình, đưa mắt thật sâu nhìn hắn, dùng giọng nói thành kính nhất: “Không. Vĩnh viễn cũng sẽ không.”
Kế tiếp,tất cả ngôn ngữ cũng là dư thừa.
Mọi người đều cô độc , cho dù người hắn yêu không phải là nàng, nhưng ít ở một khắc cô độc kia có người nói muốn vĩnh viễn bên cạnh hắn,đây là lời an ủi tốt nhất.
Hai người hôn triền miên ở trên giường, tình đến lúc sâu Gia Luật Hằng nhất thời không khống chế được lập lại nhiều lần: “Tiểu Tân, Tiểu Tân. . . . . .”
Một khắc đó nữ nhân kia như gặp Thiên đường thời khắc này liền rơi xuống Địa Ngục, toàn thân máu lạnh như băng, đờ đẫn mặc hắn hôn mình, nhưng ánh mắt không có nửa phần yêu thương.
“Tiểu Tân. . . . . . Tiểu Tân. . . . . .” Gia Luật Hằng ý loạn tình mê giữa trong đầu hiện lên thân ảnh trong sắc màu trắng trên cổng thành kia, cùng hắn xa xôi như vậy rồi lại gần như vậy, đầu óc suy nghĩ lộn xộn một chút, chỉ cảm thấy người hiện tại trong ngực hắn thật giống như nàng, chỉ muốn đem tình yêu bị đè nén sâu nhất dưới đáy lòng giải phóng ra.
Nữ tử áo đen lẳng lặng nhìn màn lụa lay động thật lâu thật lâu mới cười lên tiếng nói: “Chàng gọi thiếp tên gì?”
Một câu nói thức tỉnh lý trí mất đi của Gia Luật Hằng, hắn thở hổn hển gục ở trên người nàng, một đôi tròng mắt đen suy nghĩ đột biến, vô luận biến hóa như thế nào đều không thay đổi chính là trong nháy mắt ánh mắt thâm thúy.
“Chàng mới vừa gọi ta tên gì.” Nữ tử lại hỏi một lần, bất đồng chính là, lần này nàng khóe mắt có nước mắt.
Nàng xuất phát từ nội tâm yêu nam tử này, thậm chí không tiếc vì hắn mà lên giường với nam nhân khác, đổi lại đúng là hắn một lần lại một lần quay lưng phản bội.
Gia Luật Hằng chỉ cảm thấy đầu giống như bị sét đánh từ từ hé ra, mệt mỏi lại có mấy phần xin lỗi: “Thật xin lỗi.” Mới vừa nói xong cả người liền bị nữ tử dùng sức đẩy ra, mạnh đến nổi hắn thiếu chút nữa ngã xuống giường, áo, mái tóc xốc xếch , trong con ngươi có phần hoảng hốt suy nghĩ.
Nữ tử áo đen không kịp sửa sang lại y phục mở rộng, nhìn hắn nói từng câu từng chữ: “Thiếp dễ dàng tha thứ chàng yêu một nữ nhân! Nhưng mà không dễ dàng tha thứ chàng yêu một nữ nhân mà người đó không thương chàng! Hơn nữa nữ nhân này là ngọn nguồn làm cha chàng tức chết! Gia Luật Hằng! Chàng có phải muốn ép ta điên! ! !” Từ lúc ban đầu biết hắn đối với nữ nhân kia có cảm giác yêu mến, quá trình này cho hắn là vui vẻ và ngọt ngào , còn nàng thì giống như bị Lăng Trì, từng đao từng đao cắt ở trên người, trong long rất đau. Nàng cho tới bây giờ cũng không biết một nữ nhân khi yêu lại có thể chịu đựng đến bộ dáng này! Nếu không, nàng ngay từ lúc hắn rời đi Kỳ quốc lúc liền giết người đàn bà kia!
Gia Luật Hằng vẫn duy trì bộ dạng ngẩn người ngồi ở chỗ đó, hồi lâu, khóe môi mới câu khởi tự giễu cười: “Đúng vậy, ta điên rồi, nếu như không có điên tại sao lại bức tử phụ hoàng của mình. . . . . .” Lúc nói những lời này tròng mắt đen có cái gì tuôn ra lại muốn ép trở về.
“Ha ha ha.” Nữ tử áo đen nghe lời của hắn cũng không châm chọc mà là lớn tiếng bật cười, chẳng qua là trong nụ cười này lại có lại có hận và đau. Cười thật lâu mới chỉ vào hắn: “Thiếp bất kể chàng yêu người nào! giải quyết xong chuyện ở Kỳ quốc thiếp về đây thành thân với chàng “
“. . . . . .” Gia Luật Hằng cũng không nhúc nhích ngồi ở đàng kia giống như không nghe được
Nữ tử kia lau mạnh lệ ở khóe mắt, đồng thời nhìn hắn một cái,giống như nhắc nhở vừa giống như cảnh cáo nói ra một câu cuối cùng: “Thiếp lập tức trở lại, sau khi thiếp trở về mà chàng vẫn không thể quên nữ nhân kia! Thiếp nhất định sẽ giết nàng ấy! ! !” Nói đến chữ nàng ngữ điệu chợt đẩy cao, giống như tiếng đàn một khúc nhạc vốn là du dương chẳng biết lúc nào dây cung đột nhiên ngăn ra, thanh âm đột ngột làm người ta rợn tóc gáy.
Cửa nặng nề mở ra lại nặng nề đóng lại,trong phòng chỉ còn lại một bong đen.
Gia Luật Hằng một mình cô độc ngồi ở chỗ đó, phảng phất quên thời gian, tất cả, thật lâu, mới từ trong lòng ngực lấy ra một vòng ngọc tinh tế đoan trang màu xanh, tầm mắt giống như là dính vào phía trên, như thế nào cũng dời không ra.
“. . . . . . Tiểu Tân. . . . . .”
Lại một mùa thu đến, cây phong xán lạn như ánh mặt trời chói mắt cả vườn.
Ngay cả trong không khí cũng mang theo một tia ẩm ướt, cuối thu lúc nóng lúc lạnh những lời này quả nhiên không sai.
Bởi vì Lâu Lan trở lại trong phủ phá lệ náo nhiệt, tất cả người hầu lớn nhỏ đã dậy rất sớm đứng dậy quét dọn,làm cho mọi thứ không dính một hạt bụi, mà Hoa Nguyệt cũng cố ý trang điểm, tới từ lần đó bị Lâu Lan trách cứ trở về nhà mẹ ,nàng đã suy nghĩ lại, lúc nàng trở lại Lâu phủ cũng không giống, vẻ mặt không mang theo khinh thường, tất cả mọi người than cận đều nói nàng đã thay đổi.
“Vương gia trở lại!”
Không biết là người nào hô to một câu như vậy, tất cả mọi người hưng phấn vọt tới cửa nghênh đón Lâu Lan đánh thắng trận, chỉ thấy hắn người mặc hồng bào đầu đội nón bạc, tư thế oai hùng, mặt tuấn tú như cũ chẳng qua là thần sắc nhìn qua có mấy phần sâu nặng tối tăm, nhưng so sánh với thường ngày lãnh nhược băng sương, bây giờ nhìn đi tới thực có chút khan khác, có thể bởi vì đánh giặc thời gian quá dài cho nên người có chút mỏi mệt thôi.
Sau khi được nghênh đón hắn đi tắm rửa ăn cơm, làm xong những thứ này là nửa đêm.
“Vương gia, nô tì nấu cho chàng một chén cháo tổ yến, đêm khuya trời lạnh, uống rất tốt cho thân thể.”
Lâu lan đang phê duyệt sổ sách nghe truyền đến giọng nói dịu dàng của Hoa Nguyệt ngoài cửa, mí mắt cũng không ngẩng lên nói: “Được”
Hoa Nguyệt nghe được hắn phê chuẩn trong mắt nhất thời hiện lên vẻ vui mừng, cẩn thận bưng chén cháo tổ yến kia đi tới để bên cạnh bàn, đặt xuống nàng đứng bên cạnh bàn,vẻ mặt do dự, thật giống như có chuyện gì muốn nói lại đang suy nghĩ có nên nói hay không.
“Nói đi.” Lâu Lan uống một hớp cháo tổ yến, dạ, dịu mà ngọt, mùi vị nhẹ,đủ để hắn xóa tan cả ngày mệt mỏi, khóe mắt thuận tiện nhìn sang nữ nhân đứng bên cạnh, so với lúc trước vênh váo hung hăng, hôm nay trên người nàng có mấy phần điềm tĩnh thong dong, xem ra, lần trước dạy dỗ nàng đã có tác dụng.
Hoa Nguyệt cảm kích nhìn hắn một cái, nghĩ rồi nói: “Nô tì cả gan hi vọng Vương gia thả Thu Dung ra.” Một câu nói làm không khí lạnh đông lại.
Lâu Lan không có đáp lời cũng không nhìn nàng, chỉ để chén xuống tiếp tục phê duyệt sổ sách , thần sắc đạm mạc cũng không có biến hóa quá lớn.
Biết rõ tính tình của hắn, từ trước đến giờ không thích nói chuyện, Hoa Nguyệt tiếp tục cả gan nói: “Mặc dù ám sát Anh Ninh là nàng không đúng, nhưng mà Vương gia cũng không có chân chính căn cứ chính xác người ám sát chính là , hơn nữa. . . . . . Hơn nữa nàng mất đi hài tử trong bụng thật đã rất đau khổ, mấy ngày nay nô tì có qua thăm nàng một lần, nàng đã trở nên nói những lời si ngốc, Vương gia khoan hậu nhân từ, với nàng từng hầu hạ chàng,cho nên tha nàng đi.” Nói xong quỳ xuống, thần sắc kiên định, nữ nhân cần gì làm khó nữ nhân, sau khi từ nhà mẹ đẻ trở về nàng quyết định làm tan hiềm khích trước kia với mọi người.
Buổi tối mùa thu có chút lạnh, gió thổi ở trên người lành lạnh .
“Nàng nói như thế nào thì như thế đi, trong phủ thiếp thất nàng là vị thứ nhất.” Lâu Lan mệt mỏi vuốt vuốt huyệt Thái Dương miễn cưỡng nói, hắn thật đã không có nhiều tâm tư để ý tới những người đó .
Kế tiếp,tất cả ngôn ngữ cũng là dư thừa.
Mọi người đều cô độc , cho dù người hắn yêu không phải là nàng, nhưng ít ở một khắc cô độc kia có người nói muốn vĩnh viễn bên cạnh hắn,đây là lời an ủi tốt nhất.
Hai người hôn triền miên ở trên giường, tình đến lúc sâu Gia Luật Hằng nhất thời không khống chế được lập lại nhiều lần: “Tiểu Tân, Tiểu Tân. . . . . .”
Một khắc đó nữ nhân kia như gặp Thiên đường thời khắc này liền rơi xuống Địa Ngục, toàn thân máu lạnh như băng, đờ đẫn mặc hắn hôn mình, nhưng ánh mắt không có nửa phần yêu thương.
“Tiểu Tân. . . . . . Tiểu Tân. . . . . .” Gia Luật Hằng ý loạn tình mê giữa trong đầu hiện lên thân ảnh trong sắc màu trắng trên cổng thành kia, cùng hắn xa xôi như vậy rồi lại gần như vậy, đầu óc suy nghĩ lộn xộn một chút, chỉ cảm thấy người hiện tại trong ngực hắn thật giống như nàng, chỉ muốn đem tình yêu bị đè nén sâu nhất dưới đáy lòng giải phóng ra.
Nữ tử áo đen lẳng lặng nhìn màn lụa lay động thật lâu thật lâu mới cười lên tiếng nói: “Chàng gọi thiếp tên gì?”
Một câu nói thức tỉnh lý trí mất đi của Gia Luật Hằng, hắn thở hổn hển gục ở trên người nàng, một đôi tròng mắt đen suy nghĩ đột biến, vô luận biến hóa như thế nào đều không thay đổi chính là trong nháy mắt ánh mắt thâm thúy.
“Chàng mới vừa gọi ta tên gì.” Nữ tử lại hỏi một lần, bất đồng chính là, lần này nàng khóe mắt có nước mắt.
Nàng xuất phát từ nội tâm yêu nam tử này, thậm chí không tiếc vì hắn mà lên giường với nam nhân khác, đổi lại đúng là hắn một lần lại một lần quay lưng phản bội.
Gia Luật Hằng chỉ cảm thấy đầu giống như bị sét đánh từ từ hé ra, mệt mỏi lại có mấy phần xin lỗi: “Thật xin lỗi.” Mới vừa nói xong cả người liền bị nữ tử dùng sức đẩy ra, mạnh đến nổi hắn thiếu chút nữa ngã xuống giường, áo, mái tóc xốc xếch , trong con ngươi có phần hoảng hốt suy nghĩ.
Nữ tử áo đen không kịp sửa sang lại y phục mở rộng, nhìn hắn nói từng câu từng chữ: “Thiếp dễ dàng tha thứ chàng yêu một nữ nhân! Nhưng mà không dễ dàng tha thứ chàng yêu một nữ nhân mà người đó không thương chàng! Hơn nữa nữ nhân này là ngọn nguồn làm cha chàng tức chết! Gia Luật Hằng! Chàng có phải muốn ép ta điên! ! !” Từ lúc ban đầu biết hắn đối với nữ nhân kia có cảm giác yêu mến, quá trình này cho hắn là vui vẻ và ngọt ngào , còn nàng thì giống như bị Lăng Trì, từng đao từng đao cắt ở trên người, trong long rất đau. Nàng cho tới bây giờ cũng không biết một nữ nhân khi yêu lại có thể chịu đựng đến bộ dáng này! Nếu không, nàng ngay từ lúc hắn rời đi Kỳ quốc lúc liền giết người đàn bà kia!
Gia Luật Hằng vẫn duy trì bộ dạng ngẩn người ngồi ở chỗ đó, hồi lâu, khóe môi mới câu khởi tự giễu cười: “Đúng vậy, ta điên rồi, nếu như không có điên tại sao lại bức tử phụ hoàng của mình. . . . . .” Lúc nói những lời này tròng mắt đen có cái gì tuôn ra lại muốn ép trở về.
“Ha ha ha.” Nữ tử áo đen nghe lời của hắn cũng không châm chọc mà là lớn tiếng bật cười, chẳng qua là trong nụ cười này lại có lại có hận và đau. Cười thật lâu mới chỉ vào hắn: “Thiếp bất kể chàng yêu người nào! giải quyết xong chuyện ở Kỳ quốc thiếp về đây thành thân với chàng “
“. . . . . .” Gia Luật Hằng cũng không nhúc nhích ngồi ở đàng kia giống như không nghe được
Nữ tử kia lau mạnh lệ ở khóe mắt, đồng thời nhìn hắn một cái,giống như nhắc nhở vừa giống như cảnh cáo nói ra một câu cuối cùng: “Thiếp lập tức trở lại, sau khi thiếp trở về mà chàng vẫn không thể quên nữ nhân kia! Thiếp nhất định sẽ giết nàng ấy! ! !” Nói đến chữ nàng ngữ điệu chợt đẩy cao, giống như tiếng đàn một khúc nhạc vốn là du dương chẳng biết lúc nào dây cung đột nhiên ngăn ra, thanh âm đột ngột làm người ta rợn tóc gáy.
Cửa nặng nề mở ra lại nặng nề đóng lại,trong phòng chỉ còn lại một bong đen.
Gia Luật Hằng một mình cô độc ngồi ở chỗ đó, phảng phất quên thời gian, tất cả, thật lâu, mới từ trong lòng ngực lấy ra một vòng ngọc tinh tế đoan trang màu xanh, tầm mắt giống như là dính vào phía trên, như thế nào cũng dời không ra.
“. . . . . . Tiểu Tân. . . . . .”
Lại một mùa thu đến, cây phong xán lạn như ánh mặt trời chói mắt cả vườn.
Ngay cả trong không khí cũng mang theo một tia ẩm ướt, cuối thu lúc nóng lúc lạnh những lời này quả nhiên không sai.
Bởi vì Lâu Lan trở lại trong phủ phá lệ náo nhiệt, tất cả người hầu lớn nhỏ đã dậy rất sớm đứng dậy quét dọn,làm cho mọi thứ không dính một hạt bụi, mà Hoa Nguyệt cũng cố ý trang điểm, tới từ lần đó bị Lâu Lan trách cứ trở về nhà mẹ ,nàng đã suy nghĩ lại, lúc nàng trở lại Lâu phủ cũng không giống, vẻ mặt không mang theo khinh thường, tất cả mọi người than cận đều nói nàng đã thay đổi.
“Vương gia trở lại!”
Không biết là người nào hô to một câu như vậy, tất cả mọi người hưng phấn vọt tới cửa nghênh đón Lâu Lan đánh thắng trận, chỉ thấy hắn người mặc hồng bào đầu đội nón bạc, tư thế oai hùng, mặt tuấn tú như cũ chẳng qua là thần sắc nhìn qua có mấy phần sâu nặng tối tăm, nhưng so sánh với thường ngày lãnh nhược băng sương, bây giờ nhìn đi tới thực có chút khan khác, có thể bởi vì đánh giặc thời gian quá dài cho nên người có chút mỏi mệt thôi.
Sau khi được nghênh đón hắn đi tắm rửa ăn cơm, làm xong những thứ này là nửa đêm.
“Vương gia, nô tì nấu cho chàng một chén cháo tổ yến, đêm khuya trời lạnh, uống rất tốt cho thân thể.”
Lâu lan đang phê duyệt sổ sách nghe truyền đến giọng nói dịu dàng của Hoa Nguyệt ngoài cửa, mí mắt cũng không ngẩng lên nói: “Được”
Hoa Nguyệt nghe được hắn phê chuẩn trong mắt nhất thời hiện lên vẻ vui mừng, cẩn thận bưng chén cháo tổ yến kia đi tới để bên cạnh bàn, đặt xuống nàng đứng bên cạnh bàn,vẻ mặt do dự, thật giống như có chuyện gì muốn nói lại đang suy nghĩ có nên nói hay không.
“Nói đi.” Lâu Lan uống một hớp cháo tổ yến, dạ, dịu mà ngọt, mùi vị nhẹ,đủ để hắn xóa tan cả ngày mệt mỏi, khóe mắt thuận tiện nhìn sang nữ nhân đứng bên cạnh, so với lúc trước vênh váo hung hăng, hôm nay trên người nàng có mấy phần điềm tĩnh thong dong, xem ra, lần trước dạy dỗ nàng đã có tác dụng.
Hoa Nguyệt cảm kích nhìn hắn một cái, nghĩ rồi nói: “Nô tì cả gan hi vọng Vương gia thả Thu Dung ra.” Một câu nói làm không khí lạnh đông lại.
Lâu Lan không có đáp lời cũng không nhìn nàng, chỉ để chén xuống tiếp tục phê duyệt sổ sách , thần sắc đạm mạc cũng không có biến hóa quá lớn.
Biết rõ tính tình của hắn, từ trước đến giờ không thích nói chuyện, Hoa Nguyệt tiếp tục cả gan nói: “Mặc dù ám sát Anh Ninh là nàng không đúng, nhưng mà Vương gia cũng không có chân chính căn cứ chính xác người ám sát chính là , hơn nữa. . . . . . Hơn nữa nàng mất đi hài tử trong bụng thật đã rất đau khổ, mấy ngày nay nô tì có qua thăm nàng một lần, nàng đã trở nên nói những lời si ngốc, Vương gia khoan hậu nhân từ, với nàng từng hầu hạ chàng,cho nên tha nàng đi.” Nói xong quỳ xuống, thần sắc kiên định, nữ nhân cần gì làm khó nữ nhân, sau khi từ nhà mẹ đẻ trở về nàng quyết định làm tan hiềm khích trước kia với mọi người.
Buổi tối mùa thu có chút lạnh, gió thổi ở trên người lành lạnh .
“Nàng nói như thế nào thì như thế đi, trong phủ thiếp thất nàng là vị thứ nhất.” Lâu Lan mệt mỏi vuốt vuốt huyệt Thái Dương miễn cưỡng nói, hắn thật đã không có nhiều tâm tư để ý tới những người đó .
/226
|