“Ngươi. . . . . .” Hoàng thượng có chút ít không thể tin, hắn cánh chủ động nói ra?
Vẻ mặt Lâu Lan vẫn là không gợn sóng không sợ hãi, vẻ mặt đạm nhìn không ra bất kỳ tâm tình, nói xong những lời này hắn liền rời đi, trước khi đi hắn nói lại một câu: “Từ này, thần không tham gia bất cứ chuyện gì trong triều.” Chức vị Tể tướng này hắn vốn không muốn làm, hiện tại Tiểu Tân vừa mới mang thai, từ quan trở về phủ mới có nhiều hơn thời gian chăm sóc nàng.Mặc dù không biết Lục Uyển làm như thế là vì sao, nhưng là hắn cũng không khỏi không cảm ơn nàng cho mình một lý do thật tốt để từ quan.
Lục Uyển rúc vào trong ngực hoàng thượng khóc nhìn bong lưng hắn rời đi, khóe môi câu khởi nở nụ cười như ý.
Trên đường từ hoàng cung trở về,Lâu Lan vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trước kia hắn ngồi trên xe ngựa chưa bao giờ để ý như lần này, nhưng mà hôm nay hắn nhìn ra cảm thấy tất cả đều tốt đẹp, ví như hai bên đường nhỏ náo nhiệt, ví như khuôn mặt tươi cười của tiểu hài tử, tất cả tất cả hắn hắn đều đặt vào trong mắt sau đó trở về nói với Tiểu Tân và Tiểu hài tử.
Lâu phủ, bên trong vườn, cảnh sắc dồn nhã.
Trên bàn đá có hai người ngồi đang vui vẻ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng ăn dưa và trái cây, sau đó cười ha ha. Lâu Lan ra dấu bảo Diêu Định không cần quấy nhiễu các nàng, mà mình thì đứng rất xa ở hành lang nhìn dáng vẻ các nàng nói chuyện .
“Ha ha ha, tỷ là làm sao nhận ra muội nha ? !” Tra Tiểu Tân vừa cười vừa ăn chuối tiêu,dáng vẻ nàng ăn so với người khác thật là không giống, người khác ăn là tình thơ ý hoạ, nàng thì rất máu tanh, giống như chuối tiêu là người giết cha nàng, hung hăng cắn xuống, lại dùng lực nuốt xuống, bất quá nhìn qua như vậy nhưng khả ái cực kỳ.
Tô Tiểu Lê vui vẻ phun vỏ hạt dưa, một đôi mập được nheo lại tới trong đôi mắt tràn đầy nụ cười, đắc ý nói: “Tỷ còn không biết muội sao? ! Ngươi vừa nghĩ ý xấu thì ánh mắt sẽ tự giác hướng bên trái nhìn. . . . . . Không đúng, là bên trái, ngươi bây giờ nhìn chính là bên phải. . . . . .”
“Ha ha, là bên phải sao?” Tra Tiểu Tân cười đáp lời sau đó dùng sức nhìn về phía bên phải.
“Chết cười tỷ nha, muội đừng làm nửa, vạn nhất con ngươi chuyển đi vào chỉ có thể nhìn đến hai người tròng trắng mắt nhất định hư!” Tô Tiểu Lê cười bò tới trên bàn không ngốc đầu lên được, thỉnh thoảng chao ôi.
“Bất quá nếu biết muội nữ giả nam trang theo đuổi tỷ,tỷ tại sao không đâm phá chuyện này nha?” Tra Tiểu Tân tò mò chống càm ngắm nàng nói, trong miệng cũng không trống không, không ngừng nhét đồ ăn.
“Muội có ý tốt tỷ làm sao nhẫn tâm cự tuyệt?” Tô Tiểu Lê cảm khái nói, đồng thời đỏ mặt ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Huống chi, tỷ từ đó đến giờ không có người theo đuổi qua, cho nên muốn biết một chút.” Tra Tiểu Tân cười phun, cho nên trong miệng một chút ngổn ngang .
“Trời ơi! Muội tại sao không lựa đồ giống nhau ăn nha, làm sao muội thích toàn bộ gộp vào trong miệng.” Tô Tiểu Lê chịu không được kêu to, tay còn đi nhặt hạt dính trên mặt, nhưng trong đôi mắt tất cả đều là nụ cười.
Hai người hỉ hả, rất là náo nhiệt.
Lâu Lan cứ như vậy lẳng lặng đứng ở hành lang nhìn hai người bọn họ nói chuyện phiếm hàn huyên bộ dạng đáng yêu, khóe môi một chút xíu nhếch lên, đang lúc này hạ nhân đi qua nhìn thấy hắn lập tức hành lễ, lúc nói chuyện lại để Tiểu Tân nghe được, cho nên Tiểu Tân quay đầu lại nhìn hắn lộ ra nụ cười sáng lạn,một đôi con ngươi trong suốt rất là hồn nhiên. Lâu Lan nhìn nàng cười sau đó quay đầu.
“Diêu Định.”
“Dạ, Vương gia.” Diêu Định bận rộn đi tới bên cạnh hắn cúi đầu chờ căn dặn.
“Ngày mai không cần mỗi sáng sớm chuẩn bị ngựa xe, nếu có đại thần trong triều tìm đến nhất định từ chối, bổn vương và triều đình không có liên quan đến nhau nửa.” Lâu Lan thản nhiên nói, thần sắc ung dung hiếm có.
Diêu Định kinh ngạc ngẩng đầu: “Tại sao? Vương gia ngài. . . . . .” Chẳng lẽ Vương gia đã xảy ra chuyện gì sao? ! Không thể nào nha, thực lực Vương gia không thể nào có người có thể uy hiếp được hắn? ! Nhưng mà làm sao lại không tảo triều? !
“Bổn vương từ quan về nhà.”
“Nhưng mà. . . . .”
Lâu Lan không kiên nhẫn phất tay, giọng nói nhàn nhạt: “Đủ rồi, ngươi đi xuống, đem chuyện Bổn vương căn dặn làm tốt là được.” Diêu Định do dự mà còn muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng gật đầu rời đi.
Cầu hình vòm, hồ sen, liễu rủ, tạo thành một hình ảnh thanh nhã.
Lâu Lan bước nhẹ đi tới bên cạnh Tra Tiểu Tân, bỗng nhiên ngồi xổm xuống cầm tay nàng, quả nhiên lạnh như băng, khẽ nhíu mày nhìn lại nàng, vẻ mặt đau lòng: “Thật lạnh.”
Trong không khí có nhu tình mật ý tản ra , ấm áp tốt đẹp.
“Không lạnh.” Tra Tiểu Tân đỏ mặt lắc đầu, tay của hắn không có giống như trước lạnh như băng, cho nên, có thể sưởi ấm cho nàng.
Lâu Lan trầm mặc nắm chặt tay nàng khẽ vuốt, sau đó ngẩng đầu lên: “Gả cho ta.” Một đôi mắt phượng hàm chứa nhu tình đưa mắt nhìn nàng, giống như có thật sâu lực hấp dẫn làm người ta không cách nào né ra. Hắn thực đã kỹ trên đường đi, từ quan, cưới nàng, sau đó cùng nhau mong đợi cục cưng ra đời, cứ như vậy cùng nàng bình bình đạm đạm, vui vẻ cả đời.
Tra Tiểu Tân ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn.
Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Lê là chạy tới nhiệt liệt vổ tay: “A! Vương gia muốn kết hôn Tiểu Tân!” Nàng vổ tay tất cả gia đinh thị nữ bên cạnh cũng vổ tay hoan hô, nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Tra Tiểu Tân cảm động hốc mắt đều đỏ, mặc dù lời cầu hôn rất đơn giản cũng không lãng mạn nhưng rất an tâm, nàng khẽ gật đầu, sau đó hai người ôm thật chặc.
Đại niên ba mươi, cả thành treo đầy đèn.
Nếu nói chuyện vui chính là Lâu Lan và Mộc Xuân Phong đồng thời đám cưới.
Chuyện vui mừng có thể nói là chấn động cả Kỳ quốc, trong lúc nhất thời những người kia tụ chung một chổ bàn luận rối rít, người Lâu Lan cưới chính là vương phi bị hắn vứt bỏ phi đồng thời cũng bị Mộc Xuân Phong bỏ rơi, mà Mộc Xuân Phong cưới giống như trước cũng là lấy vương phi mình vứt bỏ,các người bàn luận rối rít, chẳng lẻ các vương gia đều cưới phi tử bị mình vứt bỏ? !
Quần áo mới không bằng cũ,người mới không bằng người cũ,cho nên cũ luôn là tốt.
Ngày này, cả Lâu phủ đều vui mừng, khắp nơi tràn đầy tiếng hoan hô, chúc mừng, lễ vật … Lại càng không cần phải nói, thiếu chút nữa làm hạ nhân trong Lâu phủ mệt chết.
Thân là tân lang Lâu Lan và Mộc Xuân Phong ở bên ngoài phòng chiêu đãi khách, ai ngờ người đến đây nối liền không dứt, đưa xong một người thì tới một người, cho đến ban đêm còn chưa có động phòng.
Vẻ mặt Lâu Lan vẫn là không gợn sóng không sợ hãi, vẻ mặt đạm nhìn không ra bất kỳ tâm tình, nói xong những lời này hắn liền rời đi, trước khi đi hắn nói lại một câu: “Từ này, thần không tham gia bất cứ chuyện gì trong triều.” Chức vị Tể tướng này hắn vốn không muốn làm, hiện tại Tiểu Tân vừa mới mang thai, từ quan trở về phủ mới có nhiều hơn thời gian chăm sóc nàng.Mặc dù không biết Lục Uyển làm như thế là vì sao, nhưng là hắn cũng không khỏi không cảm ơn nàng cho mình một lý do thật tốt để từ quan.
Lục Uyển rúc vào trong ngực hoàng thượng khóc nhìn bong lưng hắn rời đi, khóe môi câu khởi nở nụ cười như ý.
Trên đường từ hoàng cung trở về,Lâu Lan vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trước kia hắn ngồi trên xe ngựa chưa bao giờ để ý như lần này, nhưng mà hôm nay hắn nhìn ra cảm thấy tất cả đều tốt đẹp, ví như hai bên đường nhỏ náo nhiệt, ví như khuôn mặt tươi cười của tiểu hài tử, tất cả tất cả hắn hắn đều đặt vào trong mắt sau đó trở về nói với Tiểu Tân và Tiểu hài tử.
Lâu phủ, bên trong vườn, cảnh sắc dồn nhã.
Trên bàn đá có hai người ngồi đang vui vẻ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng ăn dưa và trái cây, sau đó cười ha ha. Lâu Lan ra dấu bảo Diêu Định không cần quấy nhiễu các nàng, mà mình thì đứng rất xa ở hành lang nhìn dáng vẻ các nàng nói chuyện .
“Ha ha ha, tỷ là làm sao nhận ra muội nha ? !” Tra Tiểu Tân vừa cười vừa ăn chuối tiêu,dáng vẻ nàng ăn so với người khác thật là không giống, người khác ăn là tình thơ ý hoạ, nàng thì rất máu tanh, giống như chuối tiêu là người giết cha nàng, hung hăng cắn xuống, lại dùng lực nuốt xuống, bất quá nhìn qua như vậy nhưng khả ái cực kỳ.
Tô Tiểu Lê vui vẻ phun vỏ hạt dưa, một đôi mập được nheo lại tới trong đôi mắt tràn đầy nụ cười, đắc ý nói: “Tỷ còn không biết muội sao? ! Ngươi vừa nghĩ ý xấu thì ánh mắt sẽ tự giác hướng bên trái nhìn. . . . . . Không đúng, là bên trái, ngươi bây giờ nhìn chính là bên phải. . . . . .”
“Ha ha, là bên phải sao?” Tra Tiểu Tân cười đáp lời sau đó dùng sức nhìn về phía bên phải.
“Chết cười tỷ nha, muội đừng làm nửa, vạn nhất con ngươi chuyển đi vào chỉ có thể nhìn đến hai người tròng trắng mắt nhất định hư!” Tô Tiểu Lê cười bò tới trên bàn không ngốc đầu lên được, thỉnh thoảng chao ôi.
“Bất quá nếu biết muội nữ giả nam trang theo đuổi tỷ,tỷ tại sao không đâm phá chuyện này nha?” Tra Tiểu Tân tò mò chống càm ngắm nàng nói, trong miệng cũng không trống không, không ngừng nhét đồ ăn.
“Muội có ý tốt tỷ làm sao nhẫn tâm cự tuyệt?” Tô Tiểu Lê cảm khái nói, đồng thời đỏ mặt ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Huống chi, tỷ từ đó đến giờ không có người theo đuổi qua, cho nên muốn biết một chút.” Tra Tiểu Tân cười phun, cho nên trong miệng một chút ngổn ngang .
“Trời ơi! Muội tại sao không lựa đồ giống nhau ăn nha, làm sao muội thích toàn bộ gộp vào trong miệng.” Tô Tiểu Lê chịu không được kêu to, tay còn đi nhặt hạt dính trên mặt, nhưng trong đôi mắt tất cả đều là nụ cười.
Hai người hỉ hả, rất là náo nhiệt.
Lâu Lan cứ như vậy lẳng lặng đứng ở hành lang nhìn hai người bọn họ nói chuyện phiếm hàn huyên bộ dạng đáng yêu, khóe môi một chút xíu nhếch lên, đang lúc này hạ nhân đi qua nhìn thấy hắn lập tức hành lễ, lúc nói chuyện lại để Tiểu Tân nghe được, cho nên Tiểu Tân quay đầu lại nhìn hắn lộ ra nụ cười sáng lạn,một đôi con ngươi trong suốt rất là hồn nhiên. Lâu Lan nhìn nàng cười sau đó quay đầu.
“Diêu Định.”
“Dạ, Vương gia.” Diêu Định bận rộn đi tới bên cạnh hắn cúi đầu chờ căn dặn.
“Ngày mai không cần mỗi sáng sớm chuẩn bị ngựa xe, nếu có đại thần trong triều tìm đến nhất định từ chối, bổn vương và triều đình không có liên quan đến nhau nửa.” Lâu Lan thản nhiên nói, thần sắc ung dung hiếm có.
Diêu Định kinh ngạc ngẩng đầu: “Tại sao? Vương gia ngài. . . . . .” Chẳng lẽ Vương gia đã xảy ra chuyện gì sao? ! Không thể nào nha, thực lực Vương gia không thể nào có người có thể uy hiếp được hắn? ! Nhưng mà làm sao lại không tảo triều? !
“Bổn vương từ quan về nhà.”
“Nhưng mà. . . . .”
Lâu Lan không kiên nhẫn phất tay, giọng nói nhàn nhạt: “Đủ rồi, ngươi đi xuống, đem chuyện Bổn vương căn dặn làm tốt là được.” Diêu Định do dự mà còn muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng gật đầu rời đi.
Cầu hình vòm, hồ sen, liễu rủ, tạo thành một hình ảnh thanh nhã.
Lâu Lan bước nhẹ đi tới bên cạnh Tra Tiểu Tân, bỗng nhiên ngồi xổm xuống cầm tay nàng, quả nhiên lạnh như băng, khẽ nhíu mày nhìn lại nàng, vẻ mặt đau lòng: “Thật lạnh.”
Trong không khí có nhu tình mật ý tản ra , ấm áp tốt đẹp.
“Không lạnh.” Tra Tiểu Tân đỏ mặt lắc đầu, tay của hắn không có giống như trước lạnh như băng, cho nên, có thể sưởi ấm cho nàng.
Lâu Lan trầm mặc nắm chặt tay nàng khẽ vuốt, sau đó ngẩng đầu lên: “Gả cho ta.” Một đôi mắt phượng hàm chứa nhu tình đưa mắt nhìn nàng, giống như có thật sâu lực hấp dẫn làm người ta không cách nào né ra. Hắn thực đã kỹ trên đường đi, từ quan, cưới nàng, sau đó cùng nhau mong đợi cục cưng ra đời, cứ như vậy cùng nàng bình bình đạm đạm, vui vẻ cả đời.
Tra Tiểu Tân ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn.
Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Lê là chạy tới nhiệt liệt vổ tay: “A! Vương gia muốn kết hôn Tiểu Tân!” Nàng vổ tay tất cả gia đinh thị nữ bên cạnh cũng vổ tay hoan hô, nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Tra Tiểu Tân cảm động hốc mắt đều đỏ, mặc dù lời cầu hôn rất đơn giản cũng không lãng mạn nhưng rất an tâm, nàng khẽ gật đầu, sau đó hai người ôm thật chặc.
Đại niên ba mươi, cả thành treo đầy đèn.
Nếu nói chuyện vui chính là Lâu Lan và Mộc Xuân Phong đồng thời đám cưới.
Chuyện vui mừng có thể nói là chấn động cả Kỳ quốc, trong lúc nhất thời những người kia tụ chung một chổ bàn luận rối rít, người Lâu Lan cưới chính là vương phi bị hắn vứt bỏ phi đồng thời cũng bị Mộc Xuân Phong bỏ rơi, mà Mộc Xuân Phong cưới giống như trước cũng là lấy vương phi mình vứt bỏ,các người bàn luận rối rít, chẳng lẻ các vương gia đều cưới phi tử bị mình vứt bỏ? !
Quần áo mới không bằng cũ,người mới không bằng người cũ,cho nên cũ luôn là tốt.
Ngày này, cả Lâu phủ đều vui mừng, khắp nơi tràn đầy tiếng hoan hô, chúc mừng, lễ vật … Lại càng không cần phải nói, thiếu chút nữa làm hạ nhân trong Lâu phủ mệt chết.
Thân là tân lang Lâu Lan và Mộc Xuân Phong ở bên ngoài phòng chiêu đãi khách, ai ngờ người đến đây nối liền không dứt, đưa xong một người thì tới một người, cho đến ban đêm còn chưa có động phòng.
/226
|