Độc chiếm.
Tra Tiểu Tân nghe xong mọi chuyện trong đầu nhất thời toát ra hai chữ…cái…này , đồng thời cũng có chút sởn tóc gáy , không thể tưởng được hắn như thế nhưng lại tàn nhẫn vô tình! Ngay cả cha mẹ nàng đã chết cũng không cho nàng gặp mặt một lần! Xem ra đêm qua nam nhân kia cùng người đàn bà chanh chua nói nàng tổn thương Lâu Lan, không chừng là nói nàng phản bội tình cảm của hắn, nhưng mỗi người đều có quyền theo đuổi mình hạnh phúc của bản thân không phải sao?
“Mặc kệ trước kia như thế nào đều là chuyện bọn họ ! Hiện tại không có An Ninh, chỉ có Tra Tiểu Tân! Cho nên……” Tra Tiểu Tân đứng dậy kiên định nói:“chuyện đã qua thì cho qua, quan trọng là tương lai sau này !” Nàng quyết định bất kể lúc trước có bao nhiêu hiềm khích bây giờ dùng thành ý cảm động hắn là được rồi, đợi khúc mắc trong lòng hắn được hóa giải tự động thả nàng đi ! Nghĩ vậy nàng hướng về phía Vân Hoang Các mà đi .
Trải qua một đêm chấn động , các ngự y vắt hết óc cuối cùng cũng đem độc tính trong người Lâu Lan trừ đi , chỉ là hắn vẫn ở trạng thái hôn mê. Thập Tam Vương gia bị Hoàng Thượng truyền triệu rời đi, cũng chỉ còn lại Hoa Nguyệt cùng vài nha hoàn ở lại trong phòng.
“Tỷ tỷ, Vương gia khỏe được chút nào chưa ?” Thu Dung liền bước tiến lên trước, muốn nhìn khí sắc Lâu Lan có đỡ chút nào không thì bị một nha hoàn ngăn lại, ngay sau đó Hoa Nguyệt vênh váo giọng nói từ xa truyền đến.
“Vương gia đương nhiên khỏe, không cần ngươi phải quan tâm!”
Hhai vai Thu Dung nhẹ nhàng , hạ thấp giọng khẩn cầu nói:“Muội muội có làm chút cháo muốn đưa cho Vương gia, cầu xin tỷ tỷ cho đi ”
“Hừ! Ngươi làm mà cũng dám đem đến cho Vương gia?! Người đâu , đem đồ nàng đưa ném đi cho ta!” Hoa Nguyệt cười cay nghiệt , mấy nha hoàn tiến lên đoạt lấy chén ngọc trong tay Thu Dung liền ném ra ngoài, cháo vãi đầy mặt đất . Thu Dung vội vàng chạy đến nhưng không kịp, tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa vang lên phía sau: “Đáng đời!”
Tra Tiểu Tân chạy đến vừa đúng lúc nhìn thấy màn đó , thấy Thu Dung ngồi xổm trên mặt đất che mặt mà khóc chỉ cảm thấy ngực bùng lên ngọn lửa nóng , nàng đẩy nha hoàn ngăn cửa ra liền đi vào, tức giận bất bình nói:“Các người đều là phi tử , như vậy không phải là quá không tôn trọng người ta sao ?!”
Hoa Nguyệt vốn bất mãn đối với nàng lại nghe thấy nàng hô to gọi nhỏ với mình liền giận tím mặt:“Tiện nhân! Ngươi còn có mặt mũi đến thăm Vương gia à! Nếu không phải ngươi Vương gia bị thương sao?! Nếu không ngươi Vương gia bị rắn cắn sao?!”
Tra Tiểu Tân sửng sốt vài giây sau đó ngây ngốc hỏi:“Hắn bị rắn cắn ?!” Trong lòng nổi lên cảm giác nói không nên lời .
“ Nói nhảm ! Tất cả ngự y cả đêm nghiên cứu mới ép được độc ra ngoài ! Đều tại tiện nhân ngươi ! Còn không mau cút ra ngoài! Ngươi vừa xuất hiện Vương gia đều không gặp chuyện tốt!”
“Thì ra là như vậy……” Tra Tiểu Tân lẩm bẩm nói, trong đầu hiện lên hình ảnh hổn độn kích tình đêm qua , hắn nâng mình lên trên vì không cho rắn cắn đến mình, lập tức, tâm tình cũng trở nên nặng nề phức tạp, không nhận thấy được mấy nha hoàn đi về phía mình .
“Ném nàng ra ngoài cho ta , sau này không cho phép tới gần Vân Hoang Các nửa bước!”
Tra Tiểu Tân nghe xong mọi chuyện trong đầu nhất thời toát ra hai chữ…cái…này , đồng thời cũng có chút sởn tóc gáy , không thể tưởng được hắn như thế nhưng lại tàn nhẫn vô tình! Ngay cả cha mẹ nàng đã chết cũng không cho nàng gặp mặt một lần! Xem ra đêm qua nam nhân kia cùng người đàn bà chanh chua nói nàng tổn thương Lâu Lan, không chừng là nói nàng phản bội tình cảm của hắn, nhưng mỗi người đều có quyền theo đuổi mình hạnh phúc của bản thân không phải sao?
“Mặc kệ trước kia như thế nào đều là chuyện bọn họ ! Hiện tại không có An Ninh, chỉ có Tra Tiểu Tân! Cho nên……” Tra Tiểu Tân đứng dậy kiên định nói:“chuyện đã qua thì cho qua, quan trọng là tương lai sau này !” Nàng quyết định bất kể lúc trước có bao nhiêu hiềm khích bây giờ dùng thành ý cảm động hắn là được rồi, đợi khúc mắc trong lòng hắn được hóa giải tự động thả nàng đi ! Nghĩ vậy nàng hướng về phía Vân Hoang Các mà đi .
Trải qua một đêm chấn động , các ngự y vắt hết óc cuối cùng cũng đem độc tính trong người Lâu Lan trừ đi , chỉ là hắn vẫn ở trạng thái hôn mê. Thập Tam Vương gia bị Hoàng Thượng truyền triệu rời đi, cũng chỉ còn lại Hoa Nguyệt cùng vài nha hoàn ở lại trong phòng.
“Tỷ tỷ, Vương gia khỏe được chút nào chưa ?” Thu Dung liền bước tiến lên trước, muốn nhìn khí sắc Lâu Lan có đỡ chút nào không thì bị một nha hoàn ngăn lại, ngay sau đó Hoa Nguyệt vênh váo giọng nói từ xa truyền đến.
“Vương gia đương nhiên khỏe, không cần ngươi phải quan tâm!”
Hhai vai Thu Dung nhẹ nhàng , hạ thấp giọng khẩn cầu nói:“Muội muội có làm chút cháo muốn đưa cho Vương gia, cầu xin tỷ tỷ cho đi ”
“Hừ! Ngươi làm mà cũng dám đem đến cho Vương gia?! Người đâu , đem đồ nàng đưa ném đi cho ta!” Hoa Nguyệt cười cay nghiệt , mấy nha hoàn tiến lên đoạt lấy chén ngọc trong tay Thu Dung liền ném ra ngoài, cháo vãi đầy mặt đất . Thu Dung vội vàng chạy đến nhưng không kịp, tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa vang lên phía sau: “Đáng đời!”
Tra Tiểu Tân chạy đến vừa đúng lúc nhìn thấy màn đó , thấy Thu Dung ngồi xổm trên mặt đất che mặt mà khóc chỉ cảm thấy ngực bùng lên ngọn lửa nóng , nàng đẩy nha hoàn ngăn cửa ra liền đi vào, tức giận bất bình nói:“Các người đều là phi tử , như vậy không phải là quá không tôn trọng người ta sao ?!”
Hoa Nguyệt vốn bất mãn đối với nàng lại nghe thấy nàng hô to gọi nhỏ với mình liền giận tím mặt:“Tiện nhân! Ngươi còn có mặt mũi đến thăm Vương gia à! Nếu không phải ngươi Vương gia bị thương sao?! Nếu không ngươi Vương gia bị rắn cắn sao?!”
Tra Tiểu Tân sửng sốt vài giây sau đó ngây ngốc hỏi:“Hắn bị rắn cắn ?!” Trong lòng nổi lên cảm giác nói không nên lời .
“ Nói nhảm ! Tất cả ngự y cả đêm nghiên cứu mới ép được độc ra ngoài ! Đều tại tiện nhân ngươi ! Còn không mau cút ra ngoài! Ngươi vừa xuất hiện Vương gia đều không gặp chuyện tốt!”
“Thì ra là như vậy……” Tra Tiểu Tân lẩm bẩm nói, trong đầu hiện lên hình ảnh hổn độn kích tình đêm qua , hắn nâng mình lên trên vì không cho rắn cắn đến mình, lập tức, tâm tình cũng trở nên nặng nề phức tạp, không nhận thấy được mấy nha hoàn đi về phía mình .
“Ném nàng ra ngoài cho ta , sau này không cho phép tới gần Vân Hoang Các nửa bước!”
/226
|