“Buông! Buông! Ta muốn đi vào! Ta muốn đi vào!” Tra Tiểu Tân ra sức giãy giụa khỏi những cánh tay bắt lấy nàng liền muốn đi vào trong . Không được! Hắn liều mình cứu nàng, như thế nào nàng cũng muốn nói với hắn một tiếng cám ơn! Nàng tựa như một con bò bướng bỉnh bất luận kẻ nào cũng kéo không được, vài nha hoàn kinh ngạc lên tiếng , Tra Tiểu Tân liền hướng bên giường đi đến, Hoa Nguyệt thấy thế bỗng nhiên đứng lên giận dữ chỉ nàng:“Tiện nhân! Ngươi muốn tạo phản phải không ? ”
Vẫn nằm ở trên giường, lông mày Lâu Lan nhíu lại, mắt phượng hẹp dài hơi mở ra, thân ảnh xinh đẹp đi tới chỗ hắn, khuôn mặt tái nhợt giống hoa sen trước mắt không có nửa phần cảm xúc, mắt chìm như đầm .
“Lâu Lan, cám ơn ngươi đêm qua cứu ta! Về sau cho dù làm thân trâu làm ngựa ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt!” Tra Tiểu Tân chợt quỳ xuống bên cạnh giuờng , nói từng chữ, ánh mắt cố chấp và kiên định.
“Cứu ngươi?!” Hoa Nguyệt nghe thế tự cười lạnh châm biến :“Ngươi ở đây tự mình đa tình! Ai biết con rắn kia có phải hay không ngươi cố ý thả vào chân Vương gia !”
Sĩ khả sát bất khả nhục, đôi đen bóng của Tra Tiểu Tân phát sáng trong mắt phun ra ngọn lửa:“ Ta không có!”
“Hừ! Ta nói ngươi có thì ngươi có!”
Tra Tiểu Tân không muốn cùng con chó điên tiếp tục dây dưa không rõ, ánh mắt nhìn về phía nam tử nằm ở trên giường, kiên định nói:“Ta nói được là làm được! Trừ phi có một ngày ngươi đuổi ta đi, nếu không ta sẽ không rời Lâu phủ !” Hắn lấy mạng cứu nàng, nàng cũng tính mệnh mình cho hắn !
Hoa nguyệt thấy nàng không nhìn mình, liền giống người đàn bà chanh chua hét toáng lên :“Người đâu ! Mang tiện nhân này ra ngoài đánh cho ta ! Đánh tới khi nó biết sai mới thôi!”
“Dạ !” Vài nha hoàn thân hình mạnh khỏe đến tóm lấy Tra Tiểu Tân đem nàng ra ngoài , Tra Tiểu Tân cũng không phản kháng, gần đến cửa , một đôi mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoa Nguyệt, làm Hoa Nguyệt không khỏi chột dạ.
Nơi này ầm ỹ không thôi , Lâu Lan chợt mở miệng:“Ngươi mới vừa nói , đồng ý….” Khẽ mở đôi môi đỏ mọng mềm mại giống một đóa hoa hải đường, làm người ta muốn nếm thử , thanh âm lại lạnh giống như mùa đông khắc nghiệt lạnh lẽo .
Mọi người im lặng, nhìn về hướng tấm vải màu hồng buông thỏng cạnh giường.
Tra Tiểu Tân giật mình, gật đầu nói: “Ta thề, làm trâu làm ngựa báo đáp thật tốt với Lâu Lan, cho đến một ngày ngươi đuổi ta đi !” tiếng nói trong trẻo như cổ đàn cầm vang vọng ở trong phòng.
Lâu lan mặt không có biểu tình chợt hiện lên một tia bí hiểm, mắt phượng hẹp dài nhìn về phía nàng , vô cùng quyến rũ , gằn từng chữ:“Tốt , bổn vương nhớ kỹ những lời hôm nay của ngươi’’ Nói xong lạnh lùng dặn dò nói:“Sau này, trong vương phủ công việc mệt nhất bẩn nhất tất cả đều giao cho nàng, làm không xong không cho phép ăn cơm, buổi tối đến ở chuồng ngựa .”
Trong mắt Hoa nguyệt hiện lên một tia sắc vui sướng , khi Tra Tiểu Tân gặp họa .
“Tốt , còn gì nữa không ?” Tra Tiểu Tân vẫn không lùi bước, ngược lại ngước khuôn mặt tươi cười dò hỏi, mọi người đều giật mình.
Lâu Lan hờ hững nhìn khuôn mặt sáng rỡ của nàng, ánh mắt dần tối dần :“ Trước tiên, đánh nàng ta ba mươi gậy.” Nếu nàng muốn thề, hắn khiến cho nàng biết không giữ lời thề sẽ chịu hậu quả như thế nào ! Tựa như năm đó nàng luôn miệng nói nàng thương hắn như thế nào, đảo mắt lại đi yêu người khác!!!
Vẫn nằm ở trên giường, lông mày Lâu Lan nhíu lại, mắt phượng hẹp dài hơi mở ra, thân ảnh xinh đẹp đi tới chỗ hắn, khuôn mặt tái nhợt giống hoa sen trước mắt không có nửa phần cảm xúc, mắt chìm như đầm .
“Lâu Lan, cám ơn ngươi đêm qua cứu ta! Về sau cho dù làm thân trâu làm ngựa ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt!” Tra Tiểu Tân chợt quỳ xuống bên cạnh giuờng , nói từng chữ, ánh mắt cố chấp và kiên định.
“Cứu ngươi?!” Hoa Nguyệt nghe thế tự cười lạnh châm biến :“Ngươi ở đây tự mình đa tình! Ai biết con rắn kia có phải hay không ngươi cố ý thả vào chân Vương gia !”
Sĩ khả sát bất khả nhục, đôi đen bóng của Tra Tiểu Tân phát sáng trong mắt phun ra ngọn lửa:“ Ta không có!”
“Hừ! Ta nói ngươi có thì ngươi có!”
Tra Tiểu Tân không muốn cùng con chó điên tiếp tục dây dưa không rõ, ánh mắt nhìn về phía nam tử nằm ở trên giường, kiên định nói:“Ta nói được là làm được! Trừ phi có một ngày ngươi đuổi ta đi, nếu không ta sẽ không rời Lâu phủ !” Hắn lấy mạng cứu nàng, nàng cũng tính mệnh mình cho hắn !
Hoa nguyệt thấy nàng không nhìn mình, liền giống người đàn bà chanh chua hét toáng lên :“Người đâu ! Mang tiện nhân này ra ngoài đánh cho ta ! Đánh tới khi nó biết sai mới thôi!”
“Dạ !” Vài nha hoàn thân hình mạnh khỏe đến tóm lấy Tra Tiểu Tân đem nàng ra ngoài , Tra Tiểu Tân cũng không phản kháng, gần đến cửa , một đôi mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoa Nguyệt, làm Hoa Nguyệt không khỏi chột dạ.
Nơi này ầm ỹ không thôi , Lâu Lan chợt mở miệng:“Ngươi mới vừa nói , đồng ý….” Khẽ mở đôi môi đỏ mọng mềm mại giống một đóa hoa hải đường, làm người ta muốn nếm thử , thanh âm lại lạnh giống như mùa đông khắc nghiệt lạnh lẽo .
Mọi người im lặng, nhìn về hướng tấm vải màu hồng buông thỏng cạnh giường.
Tra Tiểu Tân giật mình, gật đầu nói: “Ta thề, làm trâu làm ngựa báo đáp thật tốt với Lâu Lan, cho đến một ngày ngươi đuổi ta đi !” tiếng nói trong trẻo như cổ đàn cầm vang vọng ở trong phòng.
Lâu lan mặt không có biểu tình chợt hiện lên một tia bí hiểm, mắt phượng hẹp dài nhìn về phía nàng , vô cùng quyến rũ , gằn từng chữ:“Tốt , bổn vương nhớ kỹ những lời hôm nay của ngươi’’ Nói xong lạnh lùng dặn dò nói:“Sau này, trong vương phủ công việc mệt nhất bẩn nhất tất cả đều giao cho nàng, làm không xong không cho phép ăn cơm, buổi tối đến ở chuồng ngựa .”
Trong mắt Hoa nguyệt hiện lên một tia sắc vui sướng , khi Tra Tiểu Tân gặp họa .
“Tốt , còn gì nữa không ?” Tra Tiểu Tân vẫn không lùi bước, ngược lại ngước khuôn mặt tươi cười dò hỏi, mọi người đều giật mình.
Lâu Lan hờ hững nhìn khuôn mặt sáng rỡ của nàng, ánh mắt dần tối dần :“ Trước tiên, đánh nàng ta ba mươi gậy.” Nếu nàng muốn thề, hắn khiến cho nàng biết không giữ lời thề sẽ chịu hậu quả như thế nào ! Tựa như năm đó nàng luôn miệng nói nàng thương hắn như thế nào, đảo mắt lại đi yêu người khác!!!
/226
|