Lâu Lan nhìn cũng không nhìn các nàng một lần , một đôi mắt hẹp dài đẹp chỉ ngắm nhìn nữ tử kia đang đứng ở bên cạnh ao cá, dưới ánh nắng mặt trời, nàng mặc bộ quần áo bằng lụa trắng , đuôi tóc buộc lên tùy ý, vẫn còn vài sợi xốc xếch xõa xuống gương mặt , đầu ngón tay nắm lưới cá, một đôi mắt đen đồng chói sáng hàm chứa nụ cười nhợt nhạt, làn môi trắng nõn thỉnh thoảng cất tiếng hát , phía sau mảng lớn là những lá sen xanh biếc , nàng đứng ở đó tựa như tiên nữ rơi xuống phàm trần .
Ánh mắt nhìn về phía trước hoàn toàn không có vẻ buồn rầu, tất cả đều là vui vẻ tích cực.
Giống như là người vĩnh viễn đều không có phiền não, làm cho người ta không tự chủ được muốn tới gần.
“Vương gia……” vài nha hoàn đi rồi Diêu Định nhỏ giọng nhắc nhở , thấy Lâu Lan vẫn nhìn Vương phi An Ninh không chớp mắt, mạnh dạn mở miệng nói:“Vương gia, vừa rồi Hoàng Thượng có phái người gởi thư, nói tiểu tử Gia Luật Hằng kia lại bắt đầu rục rịch , mờ ám phái binh đánh vào hộ thành, đem quân cướp thành công . Đồng thời, một số đại thần quan trọng trong triều muốn từ quan về nhà, lòng người hoang mang! Hoàng Thượng muốn mời người vào cung nói chuyện.”
gương mặt tĩnh lặng như họa của Lâu Lan rốt cục có chút biểu tình, vẫn là giọng mỉa mai: “Gia Luật Hằng ở trên chiến trường đánh không lại bổn vương liền sử dụng mê tâm thuật, vọng tưởng dùng tiền bạc châu báu nữ nhân lung lạc lòng người, bổn vương sẽ cho hắn biết, dù không có những thứ này những đại thần cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở lại Kì quốc!” liền lộ ra khí phách vương giả bẩm sinh, Diêu Định có phần cảm thấy kính nể, mấy năm nay nếu không phải có Vương gia chỉ sợ Kì quốc sớm bị ấp quốc chiếm lấy!
Nhìn nàng lần cuối cùng, Lâu Lan thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói:“Bổn vương vào trong cung hơn mười ngày muốn cùng Hoàng Thượng thương lượng đại kế, ngươi trông coi nàng……” Câu nói kế tiếp dù chưa nói thành lời nhưng Diêu Định thầm biết ý ngài , hai người nói xong liền rời đi.
Non xanh nước biếc, núi non trùng điệp, một loạt cảnh sắc trong tranh hiện ra ở trước mắt .
Tra Tiểu Tân mở rộng hai cánh tay hít thở không khí trong lành của núi rừng , khóe môi giơ lên, không thể tưởng tượng được ở một nơi hẻo lánh sau vương phủ lại có phong cảnh tuyệt mỹ nha, cũng không tưởng được Vương phủ chiếm diện tích khổng lồ như thế , xem ra Vương gia phải bằng nửa hoàng đế !
“Một con cá , hai con cá…… Mười hai con !” Mò hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng mò hơn mười con nhan sắc huyến lệ, cá chép linh hoạt đáng yêu. Tra Tiểu Tân vừa ngâm nga vừa đem bọn chúng bỏ vào các vạc lớn nhỏ có chứa nước, bê lên chuẩn bị về nhà, khi xoay người, một nam nhân hiên ngang đứng trước mặt nàng, tròng mắt đen sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.
Tra Tiểu Tân nửa khắc sau mới sửng sốt liền vỗ ngực, nhíu mày tức giận:“Tiểu tử ngươi! Đi đường cũng không phát ra âm thanh! Tính hù chết người đúng không ? !”
Vẻ mặt Gia Luật Hằng hơi giật mình, trong mắt thật nhanh hiện lên cảm xúc làm người ta muốn nắm lấy mà không được, mặt lộ vẻ cừơi dịu dàng , vịn vai của nàng nói: “Ninh nhi, còn trách ta năm trước hẹn nàng đến Mai viên bỏ trốn cuối cùng lại tới trễ sao? Bởi vì mẹ ta bệnh nặng, ta cả đêm cõng mẹ tìm từng nhà thầy thuốc , sau đó……”
Ánh mắt nhìn về phía trước hoàn toàn không có vẻ buồn rầu, tất cả đều là vui vẻ tích cực.
Giống như là người vĩnh viễn đều không có phiền não, làm cho người ta không tự chủ được muốn tới gần.
“Vương gia……” vài nha hoàn đi rồi Diêu Định nhỏ giọng nhắc nhở , thấy Lâu Lan vẫn nhìn Vương phi An Ninh không chớp mắt, mạnh dạn mở miệng nói:“Vương gia, vừa rồi Hoàng Thượng có phái người gởi thư, nói tiểu tử Gia Luật Hằng kia lại bắt đầu rục rịch , mờ ám phái binh đánh vào hộ thành, đem quân cướp thành công . Đồng thời, một số đại thần quan trọng trong triều muốn từ quan về nhà, lòng người hoang mang! Hoàng Thượng muốn mời người vào cung nói chuyện.”
gương mặt tĩnh lặng như họa của Lâu Lan rốt cục có chút biểu tình, vẫn là giọng mỉa mai: “Gia Luật Hằng ở trên chiến trường đánh không lại bổn vương liền sử dụng mê tâm thuật, vọng tưởng dùng tiền bạc châu báu nữ nhân lung lạc lòng người, bổn vương sẽ cho hắn biết, dù không có những thứ này những đại thần cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở lại Kì quốc!” liền lộ ra khí phách vương giả bẩm sinh, Diêu Định có phần cảm thấy kính nể, mấy năm nay nếu không phải có Vương gia chỉ sợ Kì quốc sớm bị ấp quốc chiếm lấy!
Nhìn nàng lần cuối cùng, Lâu Lan thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói:“Bổn vương vào trong cung hơn mười ngày muốn cùng Hoàng Thượng thương lượng đại kế, ngươi trông coi nàng……” Câu nói kế tiếp dù chưa nói thành lời nhưng Diêu Định thầm biết ý ngài , hai người nói xong liền rời đi.
Non xanh nước biếc, núi non trùng điệp, một loạt cảnh sắc trong tranh hiện ra ở trước mắt .
Tra Tiểu Tân mở rộng hai cánh tay hít thở không khí trong lành của núi rừng , khóe môi giơ lên, không thể tưởng tượng được ở một nơi hẻo lánh sau vương phủ lại có phong cảnh tuyệt mỹ nha, cũng không tưởng được Vương phủ chiếm diện tích khổng lồ như thế , xem ra Vương gia phải bằng nửa hoàng đế !
“Một con cá , hai con cá…… Mười hai con !” Mò hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng mò hơn mười con nhan sắc huyến lệ, cá chép linh hoạt đáng yêu. Tra Tiểu Tân vừa ngâm nga vừa đem bọn chúng bỏ vào các vạc lớn nhỏ có chứa nước, bê lên chuẩn bị về nhà, khi xoay người, một nam nhân hiên ngang đứng trước mặt nàng, tròng mắt đen sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.
Tra Tiểu Tân nửa khắc sau mới sửng sốt liền vỗ ngực, nhíu mày tức giận:“Tiểu tử ngươi! Đi đường cũng không phát ra âm thanh! Tính hù chết người đúng không ? !”
Vẻ mặt Gia Luật Hằng hơi giật mình, trong mắt thật nhanh hiện lên cảm xúc làm người ta muốn nắm lấy mà không được, mặt lộ vẻ cừơi dịu dàng , vịn vai của nàng nói: “Ninh nhi, còn trách ta năm trước hẹn nàng đến Mai viên bỏ trốn cuối cùng lại tới trễ sao? Bởi vì mẹ ta bệnh nặng, ta cả đêm cõng mẹ tìm từng nhà thầy thuốc , sau đó……”
/226
|