Vinh Tranh tự nhiên đứng dậy đi ra ngoài, cửa phòng học vừa đóng lại, hắn chủ động hỏi: “Ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Hiệu trưởng một bộ khẩu khí giải quyết việc chung: “Có người tới báo, cậu và vụ án phát sinh gần đây trong thành có liên quan.”
Vụ án….Chẳng lẽ là Lạc Trọng Anh? Vinh Tranh không lộ vẻ gì, theo Hiệu trưởng đi đến cổng học viện, quả nhiên nhìn thấy có một cảnh sát trẻ tuổi đợi ở đó, thấy hắn đi ra, hiếu kỳ nhìn nhìn, sau đó cười nói: “Không cần quá nghiêm túc, chúng tôi còn chưa có chứng cớ xác minh có phải do cậu làm không cho nên chỉ là hỏi mấy câu theo thông lệ mà thôi.”
Một cảnh sát lớn tuổi đứng bên nhịn không được hắc tuyến, trách mắng: “Cậu lại ăn nói lung tung!”
“Được rồi được rồi.” Cảnh sát trẻ tuổi nhún vai: “Như vậy tôi bắt đầu hỏi….ngày hai mươi hai tháng mười một cậu ở đâu?”
Ngày đó không phải ngày hắn ra ngoài giáo huấn Lạc Trọng Anh. Vinh Tranh vẻ mặt nhợt nhạt không khẩn trương cũng không có gì khác thường: “Ngày đó là thứ năm, tôi cả ngày đều ở trong trường học, không có ra ngoài.”
Hai cảnh sát liếc nhau: “Có người nào làm chứng không?”
“Nhân chứng rất nhiều đi.” Vinh Tranh dường như lơ đãng liếc thẻ trước ngực hai người: “Ban ngày lên lớp bạn học và thầy giáo có thể chứng minh, buổi tối có bạn cùng ký túc xá.”
“Ai nha ai nha.” Cảnh sát trẻ tuổi tên Lý Viễn cào cào đầu: “Như vậy ngày 12 tháng 11 ban ngày và buổi tối cậu ở đâu?”
Lúc này đây trong lòng Vinh Tranh lộp bộp chút, nguyên nhân không có gì khác, này là ngày Lạc Trọng Anh bị người xúi hẹn hắn gặp mặt. Hắn tận lực bình tĩnh nói: “Ngày đó ban ngày tôi cũng ở trường học buổi tối tuy rằng không ở ký túc xá nhưng cũng ở hoa viên nhỏ trong sân trường học bài.”
“Hoa viên nhỏ?”
“Đúng vậy.” Vinh Tranh không hè sơ hở “Bởi vì trước đó thầy giáo ra bài tác nghiệp tương đối khó cho nên tôi muốn tìm chỗ thanh tĩnh hảo hảo học một phen.”
May mắn hắn nói với Irwin là chính mình đi ra ngoài một chút mà không phải ra khỏi học viện. Như vậy nói dối cũng dễ dàng che lấp. Hoa viên nhỏ trong sân trường hắn thường đi, có biết mấy chỗ không mấy người biết.
Lý Viễn lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, Vinh Tranh đúng lúc hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể biết xảy ra chuyện gì không?”
“Nói cho cậu cũng không sao, dù sao cũng đã xảy ra.” Lý Viễn thực tùy ý nói: “Có người tên Lạc Trọng Anh nói là bạn học trước kia của cậu. Ngày đó….cũng chính là ngày 12 cậu ta phát sinh một vài chuyện, chính là cái tin tức báo đăng. Sau đó cậu ta nói cậu bảo với cậu ta, việc này là Vinh Sí Diễn vì trả thù cậu mới làm.”
“Vinh tiên sinh không xảy ra chuyện gì, chỉ là Lạc Trọng Anh thì thảm rồi, cậu ta hiện đang bị chúng tôi bắt giữ, chuẩn bị qua một khoảng thời gian nữa cậu ta và đồng bọn sẽ bị khởi tố.”
Vinh Tranh suy ngẫm, thuận tiện nói: “Tôi cùng cậu ta đích xác từng là bạn học, sau khi đến Thủ đô tinh cũng chỉ gặp hai lần. Sau này tôi biết cậu ta có khả năng liên quan tới nhóm tội phạm thì không còn liên hệ nữa.”
Hắn chỉ cần ngẫm lại liền biết xảy ra chuyện gì. Lạc Trọng Anh nhất định là đi tìm Vinh Sí Diễn, thế nhưng Vinh Sí Diễn tất nhiên sẽ không quản sự sống chết của cậu ta, cậu ta dưới cơn giận dữ liền soạn ra lời nói dối này, khiến hắn và Vinh Sí Diễn đều không thể không gia nhập vào việc này.
Vinh Sí Diễn nói vậy hiện tại chắc rất căm tức sao không tự mình xuống tay xử lý Lạc Trọng Anh.
“Về phần Vinh Sí Diễn……” Vinh Tranh vừa chần chừ lại thản nhiên nói: “Hắn là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi. Tôi là con riêng Vinh gia. Tôi và hắn không có liên hệ gì hết.”
Hắn biểu tình trấn định quang minh, còn nói một câu: “Tôi không có nói loại lời này với Lạc Trọng Anh, tôi tin tưởng Vinh Sí Diễn sẽ làm loại sự tình này.”
“Nhưng là Lạc Trọng Anh không phải nói như vậy.” Lý Viễn hoang mang: “Cậu ta nói, là cậu nói Vinh Sí Diễn muốn gây phiền toái cho cậu, mà cậu ta và cậu thân cận cho nên Vinh tiên sinh phái người đi hại bọn họ thành như vậy.”
“Chính miệng cậu ta nói như vậy?” Mí mắt Vinh Tranh nhảy dựng, trong lòng nghĩ Lạc Trọng Anh thật sự là rối loạn quá, cái gì cũng dám nói. Thời hạn thi hành án của cậu ta còn rất dài chẳng lẽ không sợ Vinh Sí Diễn tìm người trong ngục giam tra tấn mình hoặc là tăng thêm hình phạt?
Vĩnh viễn có địa phương pháp chế không quản đến. Lạc Trọng Anh muốn đem Vinh Tranh và Vinh Sí Diễn kéo xuống nước cùng, cũng không nên dùng phương pháp não tàn như vậy.
Hoặc là, cậu ta chính là ôm ý niệm cá chết lưới rách?
Đối với những việc này, Vinh Tranh đương nhiên là thề thốt phủ nhận: “Tôi gần nhất đều chưa thấy cậu ta, càng không có khả năng nói loại chuyện này. Quan hệ giữa tôi và Vinh Sí Diễn là chuyện của Vinh gia như thế nào lại liên quan đến một người ngoài như Lạc Trọng Anh?”
“Đây là vu cáo rõ ràng.” Vinh Tranh tương đối trấn định nói: “Tôi hiểu Lạc Trọng Anh gặp loại chuyện bất trắc này sau tâm tính đại biến, thế nhưng tôi không thể cho phép loại vu khống hãm hại này được.”
“Mặt khác, Lạc Trọng Anh còn trộm máy liên lạc của tôi đi. Lúc ấy tôi không minh bạch cậu ta muốn làm cái gì, tôi nghĩ hiện tại có thể đoán ra một hai.”
Cảnh sát lớn tuổi biểu tình trong chớp mắt có chút biến hóa: “Cậu ta còn trộm máy liên lạc của cậu?”
“Đúng vậy.” Vinh Tranh nói: “Bởi vì cũng không phải quá quý giá cho nên tôi không báo án.”
“Việc này khó làm a….” Lý Viễn lầu bà lầu bầu: “Cậu ta nói là cậu nói, cậu lại bảo cậu không nói. Vinh Sí Diễn bên kia thái độ ba phải cái gì cũng không nói rõ… Vinh Sí Diễn nói hắn không làm, cậu ngược lại cũng nói hắn không làm….Giữa ba người các cậu khẳng định có người không nói thật.”
Kỳ thật cả ba người đều không nói thật. Vinh Tranh nghĩ đến một điểm này cư nhiên cảm thấy thú vị. Hắn cưỡng chế buồn cười, có lễ nói: “Này chính là những gì tôi nói, tôi nguyện ý phối hợp điều tra.”
“Vậy được rồi.” Lý Viễn đưa mắt nhìn lão cảnh sát kia, lão cảnh sát thấy thế không thể không gật đầu một cái, cậu ta thấy được liền cười hì hì: “Về sau có chuyện gì sẽ trở lại tìm cậu, cậu nguyện ý phối hợp như vậy không còn gì tốt hơn.”
Vinh Tranh nhìn theo hai người rời đi lúc này mới xoay người cúi chào hiệu trưởng vẫn đứng bàng quan bên cạnh mình: ” Cảm ơn ngài.”
Hiệu trưởng không nói gì, gật gật đầu. Bảo Vinh Tranh trở về.
Trong mấy ngày kế tiếp, hai cảnh sát cũng không tới tìm Vinh Tranh. Nhìn bên ngoài cũng không đưa tin gì, trong lòng Vinh Tranh tinh tường đại khái là Vinh Sí Diễn áp chế chuyện này. Mà hắn hoàn toàn không rảnh bận tâm cái khác, lòng tràn đầy lo nghĩ về Phù Chính.
Lúc này hắn mất liên lạc với Phù Chính đã nửa tháng. Phù gia cũng không có tin tức. Chỉ vì đang là chiến thời, quản gia Bohn vô pháp liên hệ với Phù Chính, không biết y hiện đang ở nơi nào.
Vinh Tranh mỗi ngày cứ huấn luyện theo lẽ thường, nội tâm lại nóng như lửa đốt. Gerda làm bạn bên cạnh hắn cũng không liên hệ được với Gia Y.
Hai người bọn họ liên hệ tuyệt đối mật thiết giờ lại không biết xảy ra chuyện gì cũng có thể thấy được Phù Chính lúc này đây lành ít dữ nhiều, khiến người lo lắng không thôi.
Lại qua một ngày, Lý Viễn lại tìm đến hắn, truyền một tin tức: Lạc Trọng Anh thừa nhận nói dối, nhưng yêu cầu gặp Vinh Tranh, sau khi nhìn thấy hắn, cậu ta mới có thể nói ra chân tướng.
Cậu ta thật sự dám nói ra toàn bộ chân tướng sao? Vinh Tranh nghĩ như vậy theo Lý Viễn đến chỗ tạm giam Lạc Trọng Anh.
Bên trong căn phòng nhỏ chỉ có một mình Lạc Trọng Anh. Lý Viễn bảo đảm với Vinh Tranh nơi này mặc dù có theo dõi thế nhưng không theo dõi âm thanh cho nên bọn họ có thể yên tâm nói chuyện. Vinh Tranh cổ quái nhìn hắn một cái, đẩy cửa vào.
Trên người Lạc Trọng Anh rất sạch sẽ gọn gàng, xem ra ở trong này cũng không tệ lắm. Chỉ là tứ chi mềm mại vô lực, còn có vải băng cố định hiển nhiên là bị thương nặng chưa lành. Nhìn thấy Vinh Tranh vào, ánh mắt oán độc của cậu ta lập tức gắn trên người hắn.
Không đợi cậu ta mở miệng, Vinh Tranh trước nhìn quét cậu ta một lần, thoải mái cười cười: “Tôi rất ngạc nhiên, cậu sẽ nói ra dạng chân tướng gì.”
“Cậu kinh hoảng?” Lạc Trọng Anh không nhát gan, bất an như ban đầu, biểu tình âm trầm: “Chuyện buổi tối ngày hôm đó là cậu làm, đó chính là chân tướng.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Vinh Tranh cũng không chịu bị cậu ta uy hiếp, ngược lại thản nhiên nói: “Tôi ngày đó vẫn ở trường học, vu không người khác không phải làm như vậy.”
“Mày nói dối!” Lạc Trọng Anh đột ngột bộc phát, cậu ta không thể động đậy, ngũ quan dữ tợn: “Mày nói dối! Tao tận mắt nhìn thấy mày cắt đứt gân chân của tao! Còn có chú, bọn họ—Vinh Sí Diễn không chịu đứng ra! Tao hận bọn mày! Tao hận bọn mày!”
Mâu trung Vinh Tranh lóe tia thương xót lại lập tức tiêu tán vô tung, mặt hắn không biểu tình, không thừa nhận gì: “Không ai sẽ tin tưởng lời cậu nói—tại một khắc cậu trộm đi máy liên lạc của tôi khiến tôi suýt chết kia, cậu nên biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy.”
Thân thể Lạc Trọng Anh chấn động, hai mắt phiếm hồng: “Vì cái gì….Vì cái gì lại biến thành như vậy? Mày lúc đó chẳng phải là tiên thiên gen thiếu hụt giả sao? Vì cái gì mày lại có thể thi đậu đại học tốt nhất Liên Bang? Còn vào quân giáo! Mày dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì tao chỉ có thể lưu lạc đầu đường không tìm thấy việc làm, chỉ có thể đi làm tên trộm?”
“Nếu không phải mày, Vinh Sí Diễn sao lại lấy cha mẹ đến uy hiếp tao? Nếu không phải mày, sao lại xảy ra chuyện này?” Cậu ta đã mất đi lý trí, gầm rống: “Đều là mày! Mày mới là kẻ nên chết!”
Vinh Sí Diễn…tựa hồ làm hơi quá đáng. Thế nhưng hết thảy là Lạc Trọng Anh tự làm tự chịu, chẳng trách người khác. Cậu ta là trời sinh gen thiếu hụt giả không phải trời sinh kẻ cắp, chính cậu ta không nguyện ý nỗ lực tiến tới, lại trà trộn vào tập đoàn tội phạm, này có quan hệ gì với người khác?
Cứng rắn muốn truy cứu trách nhiệm mà nói, chỉ sợ xã hội này sẽ âm thầm kỳ thị thêm gen thiếu hụt. Nhưng Vinh Tranh cho rằng: Cho dù thế giới không có gen ưu hóa cũng tuyệt đối không có công bằng hoàn mỹ tuyệt đối, chẳng lẽ đều muốn trách xã hội bất công?
Vận mệnh con người chung quy là nắm trong tay chính mình.
Hắn thương hại nhìn Lạc Trọng Anh, biết đối phương cũng không phải thật tâm muốn nói chuyện gì với mình mà chỉ là không cam lòng tiếp nhận kết cục của chính mình. Cho nên tìm lý do gặp Vinh Tranh là để phát tiết bất mãn.
Vinh Tranh vô tình cùng người như thế nói quá nhiều. Phàm Vinh Sí Diễn đem chuyện cần làm đều làm, hắn cũng không cần phí tâm suy nghĩ làm sao để Lạc Trọng Anh nên nói ít đi. Hắn đi ra khỏi phòng, Lý Viễn đưa hắn ra khỏi cục cảnh sát.
“Tội danh của cậu ta định là gì?” Sau khi ra ngoài, Vinh Tranh hỏi.
“Đang tiến vào trình tự công tố.” Lý Viễn rất ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu ta là tội phạm, phải xem toàn bộ tập đoàn đã làm gì. Bất quá trên cơ bản phải chịu 10-20 năm thi hành án.”
“Cậu biết rõ, Liên Bang đối với mấy việc lừa bán nhân khẩu, xúi giục trẻ con phạm tội phán rất nặng.”
Vinh Tranh hiểu rõ gật đầu, từ chối đề nghị đưa hắn về trường của Lý Viễn. Một mình đi dạo trên đường cái, vừa đi một lát, Gerda trong túi áo đột nhiên kêu lên: “Tiểu Vinh Vinh! Tiểu Vinh Vinh! Ta liên hệ được với gia hỏa Gia Y kia!”
Hiệu trưởng một bộ khẩu khí giải quyết việc chung: “Có người tới báo, cậu và vụ án phát sinh gần đây trong thành có liên quan.”
Vụ án….Chẳng lẽ là Lạc Trọng Anh? Vinh Tranh không lộ vẻ gì, theo Hiệu trưởng đi đến cổng học viện, quả nhiên nhìn thấy có một cảnh sát trẻ tuổi đợi ở đó, thấy hắn đi ra, hiếu kỳ nhìn nhìn, sau đó cười nói: “Không cần quá nghiêm túc, chúng tôi còn chưa có chứng cớ xác minh có phải do cậu làm không cho nên chỉ là hỏi mấy câu theo thông lệ mà thôi.”
Một cảnh sát lớn tuổi đứng bên nhịn không được hắc tuyến, trách mắng: “Cậu lại ăn nói lung tung!”
“Được rồi được rồi.” Cảnh sát trẻ tuổi nhún vai: “Như vậy tôi bắt đầu hỏi….ngày hai mươi hai tháng mười một cậu ở đâu?”
Ngày đó không phải ngày hắn ra ngoài giáo huấn Lạc Trọng Anh. Vinh Tranh vẻ mặt nhợt nhạt không khẩn trương cũng không có gì khác thường: “Ngày đó là thứ năm, tôi cả ngày đều ở trong trường học, không có ra ngoài.”
Hai cảnh sát liếc nhau: “Có người nào làm chứng không?”
“Nhân chứng rất nhiều đi.” Vinh Tranh dường như lơ đãng liếc thẻ trước ngực hai người: “Ban ngày lên lớp bạn học và thầy giáo có thể chứng minh, buổi tối có bạn cùng ký túc xá.”
“Ai nha ai nha.” Cảnh sát trẻ tuổi tên Lý Viễn cào cào đầu: “Như vậy ngày 12 tháng 11 ban ngày và buổi tối cậu ở đâu?”
Lúc này đây trong lòng Vinh Tranh lộp bộp chút, nguyên nhân không có gì khác, này là ngày Lạc Trọng Anh bị người xúi hẹn hắn gặp mặt. Hắn tận lực bình tĩnh nói: “Ngày đó ban ngày tôi cũng ở trường học buổi tối tuy rằng không ở ký túc xá nhưng cũng ở hoa viên nhỏ trong sân trường học bài.”
“Hoa viên nhỏ?”
“Đúng vậy.” Vinh Tranh không hè sơ hở “Bởi vì trước đó thầy giáo ra bài tác nghiệp tương đối khó cho nên tôi muốn tìm chỗ thanh tĩnh hảo hảo học một phen.”
May mắn hắn nói với Irwin là chính mình đi ra ngoài một chút mà không phải ra khỏi học viện. Như vậy nói dối cũng dễ dàng che lấp. Hoa viên nhỏ trong sân trường hắn thường đi, có biết mấy chỗ không mấy người biết.
Lý Viễn lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, Vinh Tranh đúng lúc hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể biết xảy ra chuyện gì không?”
“Nói cho cậu cũng không sao, dù sao cũng đã xảy ra.” Lý Viễn thực tùy ý nói: “Có người tên Lạc Trọng Anh nói là bạn học trước kia của cậu. Ngày đó….cũng chính là ngày 12 cậu ta phát sinh một vài chuyện, chính là cái tin tức báo đăng. Sau đó cậu ta nói cậu bảo với cậu ta, việc này là Vinh Sí Diễn vì trả thù cậu mới làm.”
“Vinh tiên sinh không xảy ra chuyện gì, chỉ là Lạc Trọng Anh thì thảm rồi, cậu ta hiện đang bị chúng tôi bắt giữ, chuẩn bị qua một khoảng thời gian nữa cậu ta và đồng bọn sẽ bị khởi tố.”
Vinh Tranh suy ngẫm, thuận tiện nói: “Tôi cùng cậu ta đích xác từng là bạn học, sau khi đến Thủ đô tinh cũng chỉ gặp hai lần. Sau này tôi biết cậu ta có khả năng liên quan tới nhóm tội phạm thì không còn liên hệ nữa.”
Hắn chỉ cần ngẫm lại liền biết xảy ra chuyện gì. Lạc Trọng Anh nhất định là đi tìm Vinh Sí Diễn, thế nhưng Vinh Sí Diễn tất nhiên sẽ không quản sự sống chết của cậu ta, cậu ta dưới cơn giận dữ liền soạn ra lời nói dối này, khiến hắn và Vinh Sí Diễn đều không thể không gia nhập vào việc này.
Vinh Sí Diễn nói vậy hiện tại chắc rất căm tức sao không tự mình xuống tay xử lý Lạc Trọng Anh.
“Về phần Vinh Sí Diễn……” Vinh Tranh vừa chần chừ lại thản nhiên nói: “Hắn là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi. Tôi là con riêng Vinh gia. Tôi và hắn không có liên hệ gì hết.”
Hắn biểu tình trấn định quang minh, còn nói một câu: “Tôi không có nói loại lời này với Lạc Trọng Anh, tôi tin tưởng Vinh Sí Diễn sẽ làm loại sự tình này.”
“Nhưng là Lạc Trọng Anh không phải nói như vậy.” Lý Viễn hoang mang: “Cậu ta nói, là cậu nói Vinh Sí Diễn muốn gây phiền toái cho cậu, mà cậu ta và cậu thân cận cho nên Vinh tiên sinh phái người đi hại bọn họ thành như vậy.”
“Chính miệng cậu ta nói như vậy?” Mí mắt Vinh Tranh nhảy dựng, trong lòng nghĩ Lạc Trọng Anh thật sự là rối loạn quá, cái gì cũng dám nói. Thời hạn thi hành án của cậu ta còn rất dài chẳng lẽ không sợ Vinh Sí Diễn tìm người trong ngục giam tra tấn mình hoặc là tăng thêm hình phạt?
Vĩnh viễn có địa phương pháp chế không quản đến. Lạc Trọng Anh muốn đem Vinh Tranh và Vinh Sí Diễn kéo xuống nước cùng, cũng không nên dùng phương pháp não tàn như vậy.
Hoặc là, cậu ta chính là ôm ý niệm cá chết lưới rách?
Đối với những việc này, Vinh Tranh đương nhiên là thề thốt phủ nhận: “Tôi gần nhất đều chưa thấy cậu ta, càng không có khả năng nói loại chuyện này. Quan hệ giữa tôi và Vinh Sí Diễn là chuyện của Vinh gia như thế nào lại liên quan đến một người ngoài như Lạc Trọng Anh?”
“Đây là vu cáo rõ ràng.” Vinh Tranh tương đối trấn định nói: “Tôi hiểu Lạc Trọng Anh gặp loại chuyện bất trắc này sau tâm tính đại biến, thế nhưng tôi không thể cho phép loại vu khống hãm hại này được.”
“Mặt khác, Lạc Trọng Anh còn trộm máy liên lạc của tôi đi. Lúc ấy tôi không minh bạch cậu ta muốn làm cái gì, tôi nghĩ hiện tại có thể đoán ra một hai.”
Cảnh sát lớn tuổi biểu tình trong chớp mắt có chút biến hóa: “Cậu ta còn trộm máy liên lạc của cậu?”
“Đúng vậy.” Vinh Tranh nói: “Bởi vì cũng không phải quá quý giá cho nên tôi không báo án.”
“Việc này khó làm a….” Lý Viễn lầu bà lầu bầu: “Cậu ta nói là cậu nói, cậu lại bảo cậu không nói. Vinh Sí Diễn bên kia thái độ ba phải cái gì cũng không nói rõ… Vinh Sí Diễn nói hắn không làm, cậu ngược lại cũng nói hắn không làm….Giữa ba người các cậu khẳng định có người không nói thật.”
Kỳ thật cả ba người đều không nói thật. Vinh Tranh nghĩ đến một điểm này cư nhiên cảm thấy thú vị. Hắn cưỡng chế buồn cười, có lễ nói: “Này chính là những gì tôi nói, tôi nguyện ý phối hợp điều tra.”
“Vậy được rồi.” Lý Viễn đưa mắt nhìn lão cảnh sát kia, lão cảnh sát thấy thế không thể không gật đầu một cái, cậu ta thấy được liền cười hì hì: “Về sau có chuyện gì sẽ trở lại tìm cậu, cậu nguyện ý phối hợp như vậy không còn gì tốt hơn.”
Vinh Tranh nhìn theo hai người rời đi lúc này mới xoay người cúi chào hiệu trưởng vẫn đứng bàng quan bên cạnh mình: ” Cảm ơn ngài.”
Hiệu trưởng không nói gì, gật gật đầu. Bảo Vinh Tranh trở về.
Trong mấy ngày kế tiếp, hai cảnh sát cũng không tới tìm Vinh Tranh. Nhìn bên ngoài cũng không đưa tin gì, trong lòng Vinh Tranh tinh tường đại khái là Vinh Sí Diễn áp chế chuyện này. Mà hắn hoàn toàn không rảnh bận tâm cái khác, lòng tràn đầy lo nghĩ về Phù Chính.
Lúc này hắn mất liên lạc với Phù Chính đã nửa tháng. Phù gia cũng không có tin tức. Chỉ vì đang là chiến thời, quản gia Bohn vô pháp liên hệ với Phù Chính, không biết y hiện đang ở nơi nào.
Vinh Tranh mỗi ngày cứ huấn luyện theo lẽ thường, nội tâm lại nóng như lửa đốt. Gerda làm bạn bên cạnh hắn cũng không liên hệ được với Gia Y.
Hai người bọn họ liên hệ tuyệt đối mật thiết giờ lại không biết xảy ra chuyện gì cũng có thể thấy được Phù Chính lúc này đây lành ít dữ nhiều, khiến người lo lắng không thôi.
Lại qua một ngày, Lý Viễn lại tìm đến hắn, truyền một tin tức: Lạc Trọng Anh thừa nhận nói dối, nhưng yêu cầu gặp Vinh Tranh, sau khi nhìn thấy hắn, cậu ta mới có thể nói ra chân tướng.
Cậu ta thật sự dám nói ra toàn bộ chân tướng sao? Vinh Tranh nghĩ như vậy theo Lý Viễn đến chỗ tạm giam Lạc Trọng Anh.
Bên trong căn phòng nhỏ chỉ có một mình Lạc Trọng Anh. Lý Viễn bảo đảm với Vinh Tranh nơi này mặc dù có theo dõi thế nhưng không theo dõi âm thanh cho nên bọn họ có thể yên tâm nói chuyện. Vinh Tranh cổ quái nhìn hắn một cái, đẩy cửa vào.
Trên người Lạc Trọng Anh rất sạch sẽ gọn gàng, xem ra ở trong này cũng không tệ lắm. Chỉ là tứ chi mềm mại vô lực, còn có vải băng cố định hiển nhiên là bị thương nặng chưa lành. Nhìn thấy Vinh Tranh vào, ánh mắt oán độc của cậu ta lập tức gắn trên người hắn.
Không đợi cậu ta mở miệng, Vinh Tranh trước nhìn quét cậu ta một lần, thoải mái cười cười: “Tôi rất ngạc nhiên, cậu sẽ nói ra dạng chân tướng gì.”
“Cậu kinh hoảng?” Lạc Trọng Anh không nhát gan, bất an như ban đầu, biểu tình âm trầm: “Chuyện buổi tối ngày hôm đó là cậu làm, đó chính là chân tướng.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Vinh Tranh cũng không chịu bị cậu ta uy hiếp, ngược lại thản nhiên nói: “Tôi ngày đó vẫn ở trường học, vu không người khác không phải làm như vậy.”
“Mày nói dối!” Lạc Trọng Anh đột ngột bộc phát, cậu ta không thể động đậy, ngũ quan dữ tợn: “Mày nói dối! Tao tận mắt nhìn thấy mày cắt đứt gân chân của tao! Còn có chú, bọn họ—Vinh Sí Diễn không chịu đứng ra! Tao hận bọn mày! Tao hận bọn mày!”
Mâu trung Vinh Tranh lóe tia thương xót lại lập tức tiêu tán vô tung, mặt hắn không biểu tình, không thừa nhận gì: “Không ai sẽ tin tưởng lời cậu nói—tại một khắc cậu trộm đi máy liên lạc của tôi khiến tôi suýt chết kia, cậu nên biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy.”
Thân thể Lạc Trọng Anh chấn động, hai mắt phiếm hồng: “Vì cái gì….Vì cái gì lại biến thành như vậy? Mày lúc đó chẳng phải là tiên thiên gen thiếu hụt giả sao? Vì cái gì mày lại có thể thi đậu đại học tốt nhất Liên Bang? Còn vào quân giáo! Mày dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì tao chỉ có thể lưu lạc đầu đường không tìm thấy việc làm, chỉ có thể đi làm tên trộm?”
“Nếu không phải mày, Vinh Sí Diễn sao lại lấy cha mẹ đến uy hiếp tao? Nếu không phải mày, sao lại xảy ra chuyện này?” Cậu ta đã mất đi lý trí, gầm rống: “Đều là mày! Mày mới là kẻ nên chết!”
Vinh Sí Diễn…tựa hồ làm hơi quá đáng. Thế nhưng hết thảy là Lạc Trọng Anh tự làm tự chịu, chẳng trách người khác. Cậu ta là trời sinh gen thiếu hụt giả không phải trời sinh kẻ cắp, chính cậu ta không nguyện ý nỗ lực tiến tới, lại trà trộn vào tập đoàn tội phạm, này có quan hệ gì với người khác?
Cứng rắn muốn truy cứu trách nhiệm mà nói, chỉ sợ xã hội này sẽ âm thầm kỳ thị thêm gen thiếu hụt. Nhưng Vinh Tranh cho rằng: Cho dù thế giới không có gen ưu hóa cũng tuyệt đối không có công bằng hoàn mỹ tuyệt đối, chẳng lẽ đều muốn trách xã hội bất công?
Vận mệnh con người chung quy là nắm trong tay chính mình.
Hắn thương hại nhìn Lạc Trọng Anh, biết đối phương cũng không phải thật tâm muốn nói chuyện gì với mình mà chỉ là không cam lòng tiếp nhận kết cục của chính mình. Cho nên tìm lý do gặp Vinh Tranh là để phát tiết bất mãn.
Vinh Tranh vô tình cùng người như thế nói quá nhiều. Phàm Vinh Sí Diễn đem chuyện cần làm đều làm, hắn cũng không cần phí tâm suy nghĩ làm sao để Lạc Trọng Anh nên nói ít đi. Hắn đi ra khỏi phòng, Lý Viễn đưa hắn ra khỏi cục cảnh sát.
“Tội danh của cậu ta định là gì?” Sau khi ra ngoài, Vinh Tranh hỏi.
“Đang tiến vào trình tự công tố.” Lý Viễn rất ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu ta là tội phạm, phải xem toàn bộ tập đoàn đã làm gì. Bất quá trên cơ bản phải chịu 10-20 năm thi hành án.”
“Cậu biết rõ, Liên Bang đối với mấy việc lừa bán nhân khẩu, xúi giục trẻ con phạm tội phán rất nặng.”
Vinh Tranh hiểu rõ gật đầu, từ chối đề nghị đưa hắn về trường của Lý Viễn. Một mình đi dạo trên đường cái, vừa đi một lát, Gerda trong túi áo đột nhiên kêu lên: “Tiểu Vinh Vinh! Tiểu Vinh Vinh! Ta liên hệ được với gia hỏa Gia Y kia!”
/47
|