–Lại không đoán được, Vinh Tranh kiêu ngạo, không siểm nịnh, không nhìn hắn ngang ngược.
Điều này làm hắn sinh ảo giác cho rằng bạn gái mình lầm rồi, thế nhưng bạn gái hắn tuy do dự lại kiên trì gật đầu: “Chính là hắn, họ Vinh, em tận mắt nhìn thấy!”
Chí khí nam sinh dâng lên, lớn tiếng nói: “Mày là một gen thiếu hụt giả có thể thi vào ĐH tổng hợp Liên Bang sao? Nhất định là dùng âm mưu quỷ kế gì đó, tao muốn tố giác hành vi đê tiện này của mày chi quản ủy! Cho mày nghỉ học!”
Cái gọi là quản ủy trường học, thế giới này trừ trường quân sự tổ chức tự trị quản lý ra, phụ trách hết thảy sự vụ trong trường học, đồng thời cũng có đủ điều lệ trừng phạt, quản lý trong ngoài.
Mà quyền lực của hiệu trưởng lại rất nhỏ, cơ bản chỉ là danh hiệu vinh dự, nhiều lúc vì các nhóm đại nho đảm nhiệm.
Chính phủ Liên Bang thập phần coi trọng giáo dục, dựa theo đẳng cấp bài danh đại học phân biệt mà cho các quyền lực tự trị khác nhau,mà tại ĐH tổng hợp Liên Bang này nếu phán định sinh viên nào đó có các vấn đề về phẩm đức, yêu cầu nghỉ học mà nói, trên cơ sở khu trường học do chính phủ Liên Bang sở hạt đều sẽ không thu người đó vào học. Tình tiết nghiêm trọng còn nhập vào trong tư liệu thân phận, trở thành sỉ nhục đi theo suốt đời.
Vinh Tranh hiểu được mấy thứ này chỉ cảm thấy buồn cười. Không nghĩ tới vừa đến trường học liền bị chụp cái mũ bẩn lớn như vậy, hắn và nam sinh này không nhận thức, lại không có vu tội nói xấu người ta, có thể thấy, ở thời đại này, gen thiếu hụt giả phải thừa nhận kỳ thị và bất công nhiều tới mức nào.
Nhưng Vinh Tranh không phải là người tự ti bị luận điểm “gen quyết định hết thảy tẩy não”, hắn lúc trước cơ khổ như vậy vẫn có thể phấn đấu, thứ tin tưởng duy nhất chính là: “Đợi trời chi bằng tự cứu.” hoặc là một câu ngạn ngữ mà hắn rất thích—Thiên hành kiện, quân tử lấy không ngừng vươn lên!
Tự nhiên vận động kiên cường kình kiện, tương ứng như thế, người quân tử phải cương nghị, kiên trác, tức giận phấn đấu. Đây mới là ý niệm nhân sinh của hắn. Chẳng qua một câu “Địa thế khôn, quân tử lấy dầy đức tái vật”* ở phía sau thường thường bị hắn bỏ qua. Chỉ vì hắn gặp mấy nhóm người cùng hung cực ác, nếu không để ý kỹ chỉ cần một người cũng có thể chấm dứt mạng sống của hắn. Vì sống sót, hắn không thể không lựa chọn ngoan tâm đối địch.
Mà hiện tại, nam sinh trước mặt một chút cũng không biết ý nghĩa của Vinh Tranh, thấy hắn không nói lại càng phách lối, khoa chân múa tay nói: “Gia hỏa gen thiếu hụt ngươi cư nhiên còn dám dùng thủ đoạn lừa đảo đùa giỡn tiến vào ĐH tổng hợp Liên Bang, quả là sỉ nhục của nhân loại!”
Vinh Tranh thu hồi ý nghĩ, không để ý người chửi rửa trước mắt, nhợt nhạt hỏi lại: “Nói tôi dùng thủ đoạn tiến vào ĐH, có chứng cớ sao?”
“…Cái gì?” Nam sinh sửng sốt một chút, lập tức phản bác: “Mày trời sinh là gen thiếu hụt giả, chẳng lẽ còn có thể thi được vị trí trước 3 của ĐH tổng hợp Liên Bang sao? Đừng đùa.”
Chung quanh đã vây không ít người, khe khẽ nói chỉ chỏ Vinh Tranh. Dư quang lướt qua, thái độ Vinh Tranh vẫn bình tĩnh như cũ:”Tôi là trời sinh gen thiếu hụt giả thế nhưng tôi không phải là nhược trí ngu ngốc, tự nhiên có thể tham gia dự thi, lấy được thành tích. Có ít người tuy rằng là gen ưu hóa nhưng lại là não tàn, không phân tốt xấu, chỉ biết đi vũ nhục phỉ báng người khác.”
Hắn lạnh lùng nhìn nam sinh kia: “Mà tôi muốn hỏi vị não tàn đồng học này một chút—tôi nhận thức anh sao?”
Nam sinh tức đỏ mặt, trợn mắt nhìn: “Mày! Mày cư nhiên nói tao não tàn?”
“Anh không phải sao?” Ngữ khí Vinh Tranh nhẹ tênh, nội dung lại càng sắc bén: “Rõ như ban ngày, đơn giản là nhìn thấy tin tức trên thẻ thân phận của tôi, lại không hề đi điều tra một mực chắc chắn là tôi không có khả năng chính mình thi đậu trường ĐH tổng hợp Liên Bang, khinh miệt thân phận gen thiếu hụt giả của tôi, đã xúc phạm nhân quyền Liên Bang, cấu thành tội phỉ báng người khác!”
Tiếng nghị luận chung quanh nhộn thành một mảnh, Vinh Tranh trấn định tự nhiên lẫn nữa nói ra câu kinh người.
“Còn có, ĐH tổng hợp Liên Bang tổng hợp tri thức một ngàn bảy trăm năm, khẩu hiệu của trường là cầu học đốc vật, thân ái chân thành mà không phải là tự cho mình là đúng, lấy bụng tiểu nhân mưu hại đồng học, anh nói tôi không có tư cách đứng ở nơi này, như vậy, người vô sỉ như anh có thể công khai đứng đây định tội tôi sao? Nếu ĐH tổng hợp Liên Bang mặt ngoài một bộ, mặt trong một bộ, chỉ có thể đào tạo ra loại sinh viên có thể nói ra loại lời này, vậy đại học này cũng không có gì hơn.”
Mọi người ồ lên!
Bất tri bất giác nơi này đã đứng hơn trăm người, Vinh Thanh nho nhỏ đứng giữa cơn bão trấn định tự nhiên, không hề khiếp ý, ngôn từ càng sắc bén như một con dao đâm vào nội tâm của rất nhiều người. Chỉ là ĐH tổng hợp Liên Bang là đại học xếp vị trí thứ nhất trong top 10, nhiều năm kinh doanh khéo léo càng tọa hổ tàng long. Một đoạn lời nói của Vih Tranh tuy là chính diện phản kích lại rước về không ít bất mãn.
Một nam nhân trẻ tuổi đột nhiên đẩy mọi người ra, giống như con cá trượt tiến vào, đi lại thoải mái không chút trì trệ, phảng phất như người khác tự động tránh né. Người này thân hình cao lớn, mặc một thân tây tranhg sang quý, quý công tử tác phong nhanh nhẹn, khuôn mặt tuấn tú mang theo một mạt xuân phong như luôn mỉm cười, đi đến trước mặt Vinh Tranh cười nói: “Vị tân sinh này nói như vậy cũng không đúng đâu ~~”
Nam sinh nhìn người mới đến như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, tiến lên gọi: “Hội trưởng Tống!”
Chẳng lẽ là hội trưởng hội sinh viên? Vinh Tranh động một cái trong lòng, lúc này hơi cố ý cúi thấp đầu xuống. Hội trưởng Tống hiển nhiên thực được lòng người, đầu tiên là trách cứ nam sinh này từ việc không đâu, không có chứng cứ liền hoài nghi người khác, lại xoay người lại đánh giá Vinh Tranh một phen: “Vị tân sinh này, hắn đương nhiên là có chỗ không đúng, nhưng lời nói của cậu cũng có chút xúc động.”
Vinh Tranh quay đầu đi không nói một lời.
Hội trưởng Tống thấy thế, tiếp tục cười nói: “Từ khi ĐH tổng hợp Liên Bang thành lập tới nay, mỗi một đệ tử không ai là không nhớ kỹ tám chữ khẩu hiệu này của trường, nhất thời trong chốc lát quên mất mà mất tâm. Nhưng mà thế sự đa dạng hóa, cũng có lúc ngẫu nhiên sai lầm, vị đồng học này cũng là trẻ tuổi xúc động, lúc này mới làm ra chuyện sai lầm như vậy.”
“Hôm nay là ta nhìn thấy sẽ dựa theo điều lệ quản lý sinh viên, tiến hành cảnh cáo miệng vị đồng học này một lần. Nếu như tái phạm, nhất định không tha, xin tin tưởng, lúc này đây chỉ là chuyện cá nhân ngẫu nhiên xảy ra, bất luận mỗi người trong chúng ta đều tuyệt đối không có kỳ thị gen thiếu hụt giả. ĐH tổng hợp Liên Bang có thể quản lý trường học 1700 năm không ngã cũng tự nhiên sẽ không phải là trường học thiển cận. Vô luận là gen hoàn mỹ cũng được, gen thiếu hụt cũng tốt, đều là công dân Liên Bang đều được hưởng hết thảy nhân quyền.”
“Thế nhưng” Hội trưởng Tống thu lại tươi cười, trong chớp mắt lại có chút nghiêm khắc “Phàm là đã tới nơi này, cậu cũng là sinh viên của ĐH tổng hợp Liên Bang, tôi hy vọng câu nói “loại đại học này cũng không có gì hơn” tốt nhất không cần xuất hiện lại”
Không khí có chút ngưng trệ, Vinh Tranh lại chậm rãi ngẩng đầu lên, thừa nhân áp lực trên đầu đối diện với đôi mắt hơi hẹp dài của Hội trưởng Tống, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hắn cũng trịnh trọng nghiêm túc: “Tôi cũng không vì lời nói vừa rồi mà giải thích. Theo cá nhân tôi mà nói, có thể tiến vào một viện giáo ưu tú như ĐH tổng hợp Liên Bang để học tập đó là vinh hạnh của tôi. Vừa rồi chỉ là tức giận mà nói, thực xin lỗi.”
Hai người đối diện vài giây, trong ánh mắt của hội trưởng Tống xẹt qua tia hứng thú. Hắn hơi gật đầu, lập tức nói vài câu với đám người vây xem, xua bọn họ đi.
Nam sinh gây chuyện cũng mượn cơ hội này xấu hổ trốn mất, sau như thế nào, không phải Vinh Tranh có khả năng lý giải. Chỉ là từ nay về sau, tin tức trong tân sinh năm nay có gen thiếu hụt giả chậm rãi lưu truyền ra, trở thành sự kiến mới mẻ nhất năm nay của ĐH tổng hợp Liên Bang. Có thể tưởng tượng là, kế tiếp cuộc sống đại học của Vinh Tranh sẽ phi thường, phi thường phấn khích.
Thế nhưng Vinh Tranh không chút úy kỵ nào tin đồn đãi đó, cường giả sẽ tiếp thụ hiện trạng lại phản kháng hiện trạng, thẳng đến khi tự mình đột phá, cải tạo hoàn cảnh đến vừa lòng mới thôi. Hiện giờ hắn là người đơn thế lại lấy thân phận gen thiếu hụt giả đầu tiên vào học ĐH tổng hợp Liên Bang, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối đầu với những nghi ngờ. Nếu ngay cả một điểm đả kích như vậy cũng không chịu được, nói gì đến tương lai?
Xung đột tạm thời kết thúc, hắn không có tâm tình đi dạo, nhìn xem sắc trời đã muộn muốn về ktx thu thập giường chiếu. Nam nhân trẻ tuổi được gọi là hội trưởng Tống không có rời đi, ngược lại có chút hứng thú, vươn tay về phía hắn: “Tôi là Tống Trưởng Tu, có thể làm quen một chút không?”
Vinh Tranh chần chừ một chút, cũng vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Vinh Tranh.”
Hai người dùng phương thức giống nhau giới thiệu, Tống Trưởng Tu giương mi lên lại khôi phục lại tươi cười tao nhã, cùng Vinh Tranh song song dạo bước bên hồ, Vinh Tranh cũng không có khách sáo nhiều, lúc này mới hỏi: “Anh là hội trưởng hội sinh viên?”
“Đúng vậy.” Tống Trưởng Tu cũng không có biểu hiện gì khác giống như bạn bè nói chuyện phiếm: “Tôi năm nay là năm 3, đã nhận chức hội trưởng được hai năm.”
Vinh Tranh không có hứng thú với hội sinh viên, chỉ biết là niên đại này quyền lực của hội sinh viên cũng rất lớn được đặt song song với quản ủy đại học, chủ yếu phối hợp với công tác của quản ủy, chỉ là trọng điểm đặt tạ trên người sinh viên. Tương đối mà nói, có thể xưng là tổ chức tự trị sinh viên. Nói cách khác, Tống Trưởng Tu nhiệm kỳ 3 năm hội sinh viên, ở bên trong đại học này cũng có năng lực không nhỏ.”
Vinh Tranh rơi vào suy tư, Tống Trưởng Tu có chút tò mò hỏi han: “Ngại quá, tôi rất khó tin….Cậu là trời sinh gen thiếu hụt giả.”
“Ân.” Vinh Tranh thật bình tĩnh nói ra sự thật: “Tôi là tự nhiên dựng dục ra. Về phần gen thiếu hụt, phàm là kiểm tra gen nói có vậy thì có đi.”
Thái độ này quả thực đặc biệt, Tống Trưởng Tu không khỏi tán thưởng tự đáy lòng, lại hỏi điểm thi đại học của hắn. Vinh Tranh cũng không chậm trễ, báo ra con số cực cao.
Này là con số chân thật. Lúc ấy “Vinh Tranh” học tập đầy đủ, nỗ lực khắc khổ, không thì cũng không khiến thân thể suy yếu dẫn đến bệnh chết đổi hồn. Chỉ là người kia trả giá vất vả cần cù lại không thể đứng chỗ này hưởng thụ thành quả, này là chứng minh vận mệnh vô tình vô nghĩa.
Tống Trưởng Tu và Vinh Tranh một đường nói chút chuyện phiếm nhàn tạp, sau khi đưa hắn về ktx cùng Vinh Tranh chào tạm biệt. Mãi đến khi thân ảnh gầy kia biến mất ở cửa ktx, Tống Trưởng Tu mới rời đi.
Buổi chiều hắn đi ngang qua hồ, vốn vì văn phòng hội sinh viên xử lý chút văn kiện. Thế nhưng gặp Vinh Tranh, xảy ra chuyện này, mang trong mình trách nhiệm của hội sinh viên, kìm lòng không được lưu lại quan sát phát triển tình huống.
Kết quả sao, ra ngoài ý liệu.
“Thật sự là người thú vị…” Tống Trưởng Tu lầm bầm biến mất trong không khí, nhớ lại thiếu niên tuấn tú nhưng thân hình thẳng tắp cao ngất, thâm thâm nhìn thoáng qua số khu ktx, xoay người ly khai.
*Thiên hành kiên, quân tử lấy không ngừng vươn lên. Địa thế khôn, quân tử lấy dầy đức tái vật: hai câu này muốn nói đến, người quân tử là giống trời đất vận hành, cho dù lang bạc kỳ hồ cũng bất khuất bất ngạo; Nếu ngươi là quân tử, giao tiếp độ lượng giống đại địa(địa trong thiên địa-trời đất, không phải là đất trong cục đất), không có cái gì không thể chịu được.
Điều này làm hắn sinh ảo giác cho rằng bạn gái mình lầm rồi, thế nhưng bạn gái hắn tuy do dự lại kiên trì gật đầu: “Chính là hắn, họ Vinh, em tận mắt nhìn thấy!”
Chí khí nam sinh dâng lên, lớn tiếng nói: “Mày là một gen thiếu hụt giả có thể thi vào ĐH tổng hợp Liên Bang sao? Nhất định là dùng âm mưu quỷ kế gì đó, tao muốn tố giác hành vi đê tiện này của mày chi quản ủy! Cho mày nghỉ học!”
Cái gọi là quản ủy trường học, thế giới này trừ trường quân sự tổ chức tự trị quản lý ra, phụ trách hết thảy sự vụ trong trường học, đồng thời cũng có đủ điều lệ trừng phạt, quản lý trong ngoài.
Mà quyền lực của hiệu trưởng lại rất nhỏ, cơ bản chỉ là danh hiệu vinh dự, nhiều lúc vì các nhóm đại nho đảm nhiệm.
Chính phủ Liên Bang thập phần coi trọng giáo dục, dựa theo đẳng cấp bài danh đại học phân biệt mà cho các quyền lực tự trị khác nhau,mà tại ĐH tổng hợp Liên Bang này nếu phán định sinh viên nào đó có các vấn đề về phẩm đức, yêu cầu nghỉ học mà nói, trên cơ sở khu trường học do chính phủ Liên Bang sở hạt đều sẽ không thu người đó vào học. Tình tiết nghiêm trọng còn nhập vào trong tư liệu thân phận, trở thành sỉ nhục đi theo suốt đời.
Vinh Tranh hiểu được mấy thứ này chỉ cảm thấy buồn cười. Không nghĩ tới vừa đến trường học liền bị chụp cái mũ bẩn lớn như vậy, hắn và nam sinh này không nhận thức, lại không có vu tội nói xấu người ta, có thể thấy, ở thời đại này, gen thiếu hụt giả phải thừa nhận kỳ thị và bất công nhiều tới mức nào.
Nhưng Vinh Tranh không phải là người tự ti bị luận điểm “gen quyết định hết thảy tẩy não”, hắn lúc trước cơ khổ như vậy vẫn có thể phấn đấu, thứ tin tưởng duy nhất chính là: “Đợi trời chi bằng tự cứu.” hoặc là một câu ngạn ngữ mà hắn rất thích—Thiên hành kiện, quân tử lấy không ngừng vươn lên!
Tự nhiên vận động kiên cường kình kiện, tương ứng như thế, người quân tử phải cương nghị, kiên trác, tức giận phấn đấu. Đây mới là ý niệm nhân sinh của hắn. Chẳng qua một câu “Địa thế khôn, quân tử lấy dầy đức tái vật”* ở phía sau thường thường bị hắn bỏ qua. Chỉ vì hắn gặp mấy nhóm người cùng hung cực ác, nếu không để ý kỹ chỉ cần một người cũng có thể chấm dứt mạng sống của hắn. Vì sống sót, hắn không thể không lựa chọn ngoan tâm đối địch.
Mà hiện tại, nam sinh trước mặt một chút cũng không biết ý nghĩa của Vinh Tranh, thấy hắn không nói lại càng phách lối, khoa chân múa tay nói: “Gia hỏa gen thiếu hụt ngươi cư nhiên còn dám dùng thủ đoạn lừa đảo đùa giỡn tiến vào ĐH tổng hợp Liên Bang, quả là sỉ nhục của nhân loại!”
Vinh Tranh thu hồi ý nghĩ, không để ý người chửi rửa trước mắt, nhợt nhạt hỏi lại: “Nói tôi dùng thủ đoạn tiến vào ĐH, có chứng cớ sao?”
“…Cái gì?” Nam sinh sửng sốt một chút, lập tức phản bác: “Mày trời sinh là gen thiếu hụt giả, chẳng lẽ còn có thể thi được vị trí trước 3 của ĐH tổng hợp Liên Bang sao? Đừng đùa.”
Chung quanh đã vây không ít người, khe khẽ nói chỉ chỏ Vinh Tranh. Dư quang lướt qua, thái độ Vinh Tranh vẫn bình tĩnh như cũ:”Tôi là trời sinh gen thiếu hụt giả thế nhưng tôi không phải là nhược trí ngu ngốc, tự nhiên có thể tham gia dự thi, lấy được thành tích. Có ít người tuy rằng là gen ưu hóa nhưng lại là não tàn, không phân tốt xấu, chỉ biết đi vũ nhục phỉ báng người khác.”
Hắn lạnh lùng nhìn nam sinh kia: “Mà tôi muốn hỏi vị não tàn đồng học này một chút—tôi nhận thức anh sao?”
Nam sinh tức đỏ mặt, trợn mắt nhìn: “Mày! Mày cư nhiên nói tao não tàn?”
“Anh không phải sao?” Ngữ khí Vinh Tranh nhẹ tênh, nội dung lại càng sắc bén: “Rõ như ban ngày, đơn giản là nhìn thấy tin tức trên thẻ thân phận của tôi, lại không hề đi điều tra một mực chắc chắn là tôi không có khả năng chính mình thi đậu trường ĐH tổng hợp Liên Bang, khinh miệt thân phận gen thiếu hụt giả của tôi, đã xúc phạm nhân quyền Liên Bang, cấu thành tội phỉ báng người khác!”
Tiếng nghị luận chung quanh nhộn thành một mảnh, Vinh Tranh trấn định tự nhiên lẫn nữa nói ra câu kinh người.
“Còn có, ĐH tổng hợp Liên Bang tổng hợp tri thức một ngàn bảy trăm năm, khẩu hiệu của trường là cầu học đốc vật, thân ái chân thành mà không phải là tự cho mình là đúng, lấy bụng tiểu nhân mưu hại đồng học, anh nói tôi không có tư cách đứng ở nơi này, như vậy, người vô sỉ như anh có thể công khai đứng đây định tội tôi sao? Nếu ĐH tổng hợp Liên Bang mặt ngoài một bộ, mặt trong một bộ, chỉ có thể đào tạo ra loại sinh viên có thể nói ra loại lời này, vậy đại học này cũng không có gì hơn.”
Mọi người ồ lên!
Bất tri bất giác nơi này đã đứng hơn trăm người, Vinh Thanh nho nhỏ đứng giữa cơn bão trấn định tự nhiên, không hề khiếp ý, ngôn từ càng sắc bén như một con dao đâm vào nội tâm của rất nhiều người. Chỉ là ĐH tổng hợp Liên Bang là đại học xếp vị trí thứ nhất trong top 10, nhiều năm kinh doanh khéo léo càng tọa hổ tàng long. Một đoạn lời nói của Vih Tranh tuy là chính diện phản kích lại rước về không ít bất mãn.
Một nam nhân trẻ tuổi đột nhiên đẩy mọi người ra, giống như con cá trượt tiến vào, đi lại thoải mái không chút trì trệ, phảng phất như người khác tự động tránh né. Người này thân hình cao lớn, mặc một thân tây tranhg sang quý, quý công tử tác phong nhanh nhẹn, khuôn mặt tuấn tú mang theo một mạt xuân phong như luôn mỉm cười, đi đến trước mặt Vinh Tranh cười nói: “Vị tân sinh này nói như vậy cũng không đúng đâu ~~”
Nam sinh nhìn người mới đến như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, tiến lên gọi: “Hội trưởng Tống!”
Chẳng lẽ là hội trưởng hội sinh viên? Vinh Tranh động một cái trong lòng, lúc này hơi cố ý cúi thấp đầu xuống. Hội trưởng Tống hiển nhiên thực được lòng người, đầu tiên là trách cứ nam sinh này từ việc không đâu, không có chứng cứ liền hoài nghi người khác, lại xoay người lại đánh giá Vinh Tranh một phen: “Vị tân sinh này, hắn đương nhiên là có chỗ không đúng, nhưng lời nói của cậu cũng có chút xúc động.”
Vinh Tranh quay đầu đi không nói một lời.
Hội trưởng Tống thấy thế, tiếp tục cười nói: “Từ khi ĐH tổng hợp Liên Bang thành lập tới nay, mỗi một đệ tử không ai là không nhớ kỹ tám chữ khẩu hiệu này của trường, nhất thời trong chốc lát quên mất mà mất tâm. Nhưng mà thế sự đa dạng hóa, cũng có lúc ngẫu nhiên sai lầm, vị đồng học này cũng là trẻ tuổi xúc động, lúc này mới làm ra chuyện sai lầm như vậy.”
“Hôm nay là ta nhìn thấy sẽ dựa theo điều lệ quản lý sinh viên, tiến hành cảnh cáo miệng vị đồng học này một lần. Nếu như tái phạm, nhất định không tha, xin tin tưởng, lúc này đây chỉ là chuyện cá nhân ngẫu nhiên xảy ra, bất luận mỗi người trong chúng ta đều tuyệt đối không có kỳ thị gen thiếu hụt giả. ĐH tổng hợp Liên Bang có thể quản lý trường học 1700 năm không ngã cũng tự nhiên sẽ không phải là trường học thiển cận. Vô luận là gen hoàn mỹ cũng được, gen thiếu hụt cũng tốt, đều là công dân Liên Bang đều được hưởng hết thảy nhân quyền.”
“Thế nhưng” Hội trưởng Tống thu lại tươi cười, trong chớp mắt lại có chút nghiêm khắc “Phàm là đã tới nơi này, cậu cũng là sinh viên của ĐH tổng hợp Liên Bang, tôi hy vọng câu nói “loại đại học này cũng không có gì hơn” tốt nhất không cần xuất hiện lại”
Không khí có chút ngưng trệ, Vinh Tranh lại chậm rãi ngẩng đầu lên, thừa nhân áp lực trên đầu đối diện với đôi mắt hơi hẹp dài của Hội trưởng Tống, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hắn cũng trịnh trọng nghiêm túc: “Tôi cũng không vì lời nói vừa rồi mà giải thích. Theo cá nhân tôi mà nói, có thể tiến vào một viện giáo ưu tú như ĐH tổng hợp Liên Bang để học tập đó là vinh hạnh của tôi. Vừa rồi chỉ là tức giận mà nói, thực xin lỗi.”
Hai người đối diện vài giây, trong ánh mắt của hội trưởng Tống xẹt qua tia hứng thú. Hắn hơi gật đầu, lập tức nói vài câu với đám người vây xem, xua bọn họ đi.
Nam sinh gây chuyện cũng mượn cơ hội này xấu hổ trốn mất, sau như thế nào, không phải Vinh Tranh có khả năng lý giải. Chỉ là từ nay về sau, tin tức trong tân sinh năm nay có gen thiếu hụt giả chậm rãi lưu truyền ra, trở thành sự kiến mới mẻ nhất năm nay của ĐH tổng hợp Liên Bang. Có thể tưởng tượng là, kế tiếp cuộc sống đại học của Vinh Tranh sẽ phi thường, phi thường phấn khích.
Thế nhưng Vinh Tranh không chút úy kỵ nào tin đồn đãi đó, cường giả sẽ tiếp thụ hiện trạng lại phản kháng hiện trạng, thẳng đến khi tự mình đột phá, cải tạo hoàn cảnh đến vừa lòng mới thôi. Hiện giờ hắn là người đơn thế lại lấy thân phận gen thiếu hụt giả đầu tiên vào học ĐH tổng hợp Liên Bang, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối đầu với những nghi ngờ. Nếu ngay cả một điểm đả kích như vậy cũng không chịu được, nói gì đến tương lai?
Xung đột tạm thời kết thúc, hắn không có tâm tình đi dạo, nhìn xem sắc trời đã muộn muốn về ktx thu thập giường chiếu. Nam nhân trẻ tuổi được gọi là hội trưởng Tống không có rời đi, ngược lại có chút hứng thú, vươn tay về phía hắn: “Tôi là Tống Trưởng Tu, có thể làm quen một chút không?”
Vinh Tranh chần chừ một chút, cũng vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Vinh Tranh.”
Hai người dùng phương thức giống nhau giới thiệu, Tống Trưởng Tu giương mi lên lại khôi phục lại tươi cười tao nhã, cùng Vinh Tranh song song dạo bước bên hồ, Vinh Tranh cũng không có khách sáo nhiều, lúc này mới hỏi: “Anh là hội trưởng hội sinh viên?”
“Đúng vậy.” Tống Trưởng Tu cũng không có biểu hiện gì khác giống như bạn bè nói chuyện phiếm: “Tôi năm nay là năm 3, đã nhận chức hội trưởng được hai năm.”
Vinh Tranh không có hứng thú với hội sinh viên, chỉ biết là niên đại này quyền lực của hội sinh viên cũng rất lớn được đặt song song với quản ủy đại học, chủ yếu phối hợp với công tác của quản ủy, chỉ là trọng điểm đặt tạ trên người sinh viên. Tương đối mà nói, có thể xưng là tổ chức tự trị sinh viên. Nói cách khác, Tống Trưởng Tu nhiệm kỳ 3 năm hội sinh viên, ở bên trong đại học này cũng có năng lực không nhỏ.”
Vinh Tranh rơi vào suy tư, Tống Trưởng Tu có chút tò mò hỏi han: “Ngại quá, tôi rất khó tin….Cậu là trời sinh gen thiếu hụt giả.”
“Ân.” Vinh Tranh thật bình tĩnh nói ra sự thật: “Tôi là tự nhiên dựng dục ra. Về phần gen thiếu hụt, phàm là kiểm tra gen nói có vậy thì có đi.”
Thái độ này quả thực đặc biệt, Tống Trưởng Tu không khỏi tán thưởng tự đáy lòng, lại hỏi điểm thi đại học của hắn. Vinh Tranh cũng không chậm trễ, báo ra con số cực cao.
Này là con số chân thật. Lúc ấy “Vinh Tranh” học tập đầy đủ, nỗ lực khắc khổ, không thì cũng không khiến thân thể suy yếu dẫn đến bệnh chết đổi hồn. Chỉ là người kia trả giá vất vả cần cù lại không thể đứng chỗ này hưởng thụ thành quả, này là chứng minh vận mệnh vô tình vô nghĩa.
Tống Trưởng Tu và Vinh Tranh một đường nói chút chuyện phiếm nhàn tạp, sau khi đưa hắn về ktx cùng Vinh Tranh chào tạm biệt. Mãi đến khi thân ảnh gầy kia biến mất ở cửa ktx, Tống Trưởng Tu mới rời đi.
Buổi chiều hắn đi ngang qua hồ, vốn vì văn phòng hội sinh viên xử lý chút văn kiện. Thế nhưng gặp Vinh Tranh, xảy ra chuyện này, mang trong mình trách nhiệm của hội sinh viên, kìm lòng không được lưu lại quan sát phát triển tình huống.
Kết quả sao, ra ngoài ý liệu.
“Thật sự là người thú vị…” Tống Trưởng Tu lầm bầm biến mất trong không khí, nhớ lại thiếu niên tuấn tú nhưng thân hình thẳng tắp cao ngất, thâm thâm nhìn thoáng qua số khu ktx, xoay người ly khai.
*Thiên hành kiên, quân tử lấy không ngừng vươn lên. Địa thế khôn, quân tử lấy dầy đức tái vật: hai câu này muốn nói đến, người quân tử là giống trời đất vận hành, cho dù lang bạc kỳ hồ cũng bất khuất bất ngạo; Nếu ngươi là quân tử, giao tiếp độ lượng giống đại địa(địa trong thiên địa-trời đất, không phải là đất trong cục đất), không có cái gì không thể chịu được.
/47
|