Lần trước nhìn thấy vị bạn cùng ký túc xá Kevin.Deans này còn là lúc hai người xung đột đánh nhau. Kevin.Deans động thủ muốn đánh Vinh Tranh lại bị một cước đá văng, lại bị hắn bồi thêm mấy quyền trên gương mặt tuấn tú thiếu chút nữa bị đánh thành đầu heo. Sau đó Kevin.Deans đầu tiên là nghĩ lừa bịp tống tiền thuốc men lại chuốc lấy không thoải mái, vì thế mà buông tha ngược lại dứt khoát rời đi.
Sau chuyện Kevin tạo giả thư nhập học bị tuồn ra, mặt mày xám xịt bị bắt nghỉ học trước khi đi còn không quên ghen ghét Vinh Tranh, vứt hành lý của hắn đi, khiến Vinh Tranh hôm đó phải ngủ nhà Phù Chính một đêm.
Giữa hai người bọn họ không tính là kẻ thù ngươi sống ta chết thế nhưng cũng không quá vui vẻ. Nhất là Vinh Tranh là nguyên nhân gián tiếp khiến gã phải nghỉ học, tính cả tổng đốc Ulysse cũng vô cùng mất mặt, một khi gặp được không biết sẽ bị đối phương trả thù thế nào.
Huống hồ, bọn họ tập kích phi thuyền TAO này lại giam giữ người của Phù Chiến. Là sớm có âm mưu hay là gặp được thời cơ?
Vinh Tranh nhịn không được nghĩ theo hướng âm mưu, lại nhìn Phù Chính ra hiệu cho mình, hắn hơi gật đầu tán thành kế hoạch của y. Hai người không nói nữa, an tĩnh mà ăn ý bắt đầu chuẩn bị.
Gerda đột nhiên khó xử nói: “Không xong, ta không khống chế được đầu não của phi thuyền này….Bọn họ làm thứ gì đó rất lợi hại, ta tạm thời không phá được.”
“Trước tận lực khống chế hệ thống theo dõi, cái khác tạm thời bỏ qua.” Vinh Tranh nhanh chóng phân phó, lại âm thầm đề cao cảnh giác, từ trong hình ảnh camera có thể nhìn thấy đoàn người Kevin đi về hướng này, đoán chừng là cũng không biết đón ai lên.
Vinh Trang lo nghĩ, lộ ra một ý, nhẹ giọng nói: “Phù Chính, Kevin chỉ biết một mình em.”
“Em là nói….” Phù Chính trong chớp mắt sáng tỏ: “Nếu gã biết thân phận của tôi, khả năng không dám làm càn. Nhưng cả phi thuyền TAO đã bị gã nắm giữ….Gerda, có thể tìm ra bọn họ mang theo bao nhiêu người không?”
Phù Chiến phái người đến tiếp ứng bọn họ nhất định là càng ít người biết càng tốt. Kevin xâm nhập cũng không quá khó.
Gerda rất nhanh đưa tin: “Phòng điều khiển có hai người, tên lông vàng kia mang theo năm người, người khác nha….Có hai kẻ ở phòng bếp, hai kẻ trong phòng nghỉ của thuyền viên, đang soát đồ.”
Không tính Kevin có mười một người, Tổng đốc Ulysse chắc sẽ không gọi một đám thùng cơm theo con mình. Mấu chốt nhất là bên cạnh Kevin chỉ có năm người, chỉ cần giải quyết bọn họ, trên cơ bản không vấn đề.
Nghĩ đến đây Phù Chính nhìn tầm mắt chờ đợi của Vinh Tranh quyết định mạo hiểm một phen.
Theo dõi tạm thời còn trong sự khống chế của Gerda, Vinh Tranh vụng trộm ra khỏi cơ giáp, leo xuống mặt đất, ẩn nấp mà trốn ra góc chết phía sau Gerda, Phù Chính chậm rãi mở cơ giáp ra nhưng không có ý muốn xuống.
Khoang cửa mở ra, thân hình Kevin xuất hiện trước mắt y, gã ngửa cổ híp mắt, lao lực nhìn nhìn, cà phất cà phơ đi vào, rất khó chịu nói: “Anh là ai?”
Phù Chính không đáp hỏi lại: “Người trên thuyền này đâu?”
Kevin thấy khí thế của y thoáng chút lầm bầm, tùy tiện nói dối: “Không biết, lúc chúng tôi đi lên, thuyền trống không.”
“Thuyền trống tự di chuyển bên ngoài Trùng tinh?” Phù Chính cảm thấy rất buồn cười, Kevin thế nhưng lại gật gật đầu: “Không sai! Anh là chủ phi thuyền này? Anh còn phải cảm ơn chúng tôi đó! Nếu không phải chúng tôi lên đây, phi thuyền này sẽ bị trộm đi, đúng không?”
“…..” Phí lời, dư quang Phù Chính nhìn thoáng qua Vinh Tranh làm khẩu hình, thản nhiên nói: “Tôi là Phù Chính, chấp hành mệnh lệnh của Quân bộ ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật. Về người trên phi thuyền này, các anh có thể cung cấp tin tức khác không?”
Y cố ý gia tăng cảm giác áp bách, uy thế dồn đến, Kevin không được, hai bảo tiêu phía sau lập tức tay để bên hông, hai tròng mắt phát lạnh, có chút cảnh giác. Từng câu từng từ bao hàm thâm ý của Phù Chính ra: “Có lẽ là trong này có hiểu lầm gì đó, cần liên lạc với Tống đốc Deans một chút không?”
Kevin sửng sốt, do dự: “Anh thật là Phù Chính? Anh nhận thức cha tôi?” Gã chuyển đầu hỏi một tên bên cạnh: “Mày biết bộ dáng Phù Chính như thế nào không?”
“Này…..Y cũng không phải thần tượng minh tinh gì, tôi cũng chưa thấy qua a.” Tên này ấp úng nói: “Bất quá tôi nghe nói, cơ giáp của thiếu tướng Phù Chính là một cái màu trắng, tương đối hiếm thấy.”
Cơ giáp bình thường trên mặt phòng ngự bên ngoài cùng sẽ có màu sắc tự vệ, tuy rằng có thể căn cứ theo địa hình mà biến hóa nhưng bản thể là màu trắng đích xác không nhiều. Kevin nghe vậy quay đầu lại nhìn, lại hỏi: “Cái màu đen bên kia thì sao?”
“Này tôi chưa từng nghe qua.” Tên này dừng một chút cũng nhìn thấy Phù Chính bát phong không ngã, thoải mái đối mặt, rất là bức nhân, cũng thấp thỏm theo: “Thiếu gia, muốn hay không….muốn hay không nói là hiểu lầm?”
Phù Chính sừng sững không động chờ phản ứng của bọn họ. Kevin nếu là đệ tử hoàn khố liền có chút tư thế mềm nắn rắn buông. Phù Chính là người gã không đắc tội nổi, nhưng vì gã đã lên phi thuyền này, đánh thương người của Phù Chính, còn đánh chết một người, chạy một người. Sự tới mức này gã đâm lao đành phải theo lao.
Nếu nói là một hồi hiểu lầm, Phù Chính sẽ không truy cứu sao? Tên tuổi Tổng đốc Ulysse dùng rất tốt nhưng đó là tại hành tinh Borges, ly khai bản thổ, tùy tiện một người ở Thủ đô tinh đều dám nói không sợ gã. Cái ngày bị đuổi ra khỏi trường học kia, gã thật sự ăn đủ, cường long không áp được địa đầu xà—có tiền cũng vô dụng.
Cuối cùng chỉ có thể liên hệ trong nhà nói cho cha biết gã bị người tố giác, cưỡng chế nghỉ học. Tổng đốc Ulysse mắng gã một trận, sau đó ra lệnh cưỡng chế gã về nhà. Ở nhà thành thật một tháng, gã rốt cuộc không ngốc được nữa, lại khôi phục những ngày cưỡi ngựa đấu choa trước kia. Nhưng mà không bao lâu, Tổng đốc Ulysse an bài cho gã một nhiệm vụ.
Vì nhiệm vụ này, gã mới không thể không mang theo vài người, từ hành tinh Borges ấm áp thoải mái một đường theo hướng nam, đến địa điểm nhiệm vụ, lại bởi vì gã hành sự bất lực không đạt kết quả mong muốn, xám xịt bị đuổi đi, ngay cả phi thuyền cũng hỏng mất, nửa đường thả neo vừa vặn gặp cái phi thuyền này.
Vốn người trên phi thuyền này vô cùng cẩn thận chỉ đề nghị hỗ trợ sửa chữa, không ngờ Kevin ương ngạnh kiêu căng, ỷ chính mình là con trai duy nhất của Tổng đốc mà định cưỡng chế trưng dụng, trên thực tế cường hào đoạt thủ. Phó quan của Phù Chiến lúc này xung đột với bọn họ, muốn bọn họ sau khi xong chuyện ngồi phi thuyền cỡ nhỏ rời đi, Kevin nhất thời khó chịu, dùng phương pháp nhiều người chiếm đoạt phi thuyền TAO, nhốt bọn hắn lại.
Dù sao Tổng đốc hành tinh Borges lấy danh nghĩa quặng mỏ cũng không thiếu vài thợ mỏ khổ dịch. Gã đánh chủ ý không sai chỉ là không nghĩ tới sau đó nhận được tín hiệu cầu cứu viện của Phù Chính.
Gã lúc ấy tâm tư tìm chuyện vui nổi lên, kêu gào muốn một lưới bắt hết bọn hắn, đợi đến khi phát hiện chỉ có hai người Vinh Tranh và Phù Chính lại càng không kiêng nể gì.
Chỉ là, Phù Chính lộ ra thân phận, trong lòng gã có chút lộp bộp, thầm nhủ khó giải quyết.
“Y…Phù Chính có lợi hại như vậy sao?” Kevin hạ thấp giọng, tên thủ hạ thì thầm với gã một phen, nói cái gì mà Phù Chính lợi hại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Kevin nghe được khó chịu không thôi, tát tên kia một bạt tai: “Lăn lăn lăn! Làm phiền lão tử!”
Tên thủ hạ dạ dạ, sợ hãi trốn ra sau. Phù Chính nhìn trò cười này không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Như thế nào, còn chưa nghĩ ra câu chuyện?”
Thần sắc Kevin biến ảo không chừng, cưỡng từ đoạt lý nói: “Anh nói anh là Phù Chính, có chứng cứ gì? Chứng minh thế nào? Phàm là nhiệm vụ Quân bộ, sao lại chỉ phái một chiếc phi thuyền dân dụng đến tiếp ứng anh?”
Gã càng nói càng thấy có lý, càng hưng phấn: “Nơi này là bên ngoài Trùng tinh chẳng nhẽ còn muốn dùng nhóm trùng tử che tai mắt?” Gã cực kỳ giảo hoạt nói: “Tôi nghe nói Phù thiếu tướng là quân nhân quang minh lỗi lạc, sẽ không phải người lén lút làm chút chuyện không dám nhận đi?”
Điểm tiểu xảo đó của gã ở trong mắt Phù Chính quả thật không nâng lên ngọn sóng nào, y trầm mặt, không biểu tình nói: “Xem ra thiếu gia Deans thích xen vào việc của người khác. Phàm là nhiệm vụ bí mật, tự nhiên phải điệu thấp mà làm việc. Nếu chậm trễ chuyện Quân bộ, không biết Tổng đốc Ulysse có khả năng gánh được trách nhiệm không?”
Lời này khiến Kevin chột dạ, gã ra vẻ trấn định, nói: “Vậy được rồi, nếu như vậy, nhìn anh bị thương, không bằng xuống dưới kiểm tra một chút? Chúng tôi có bác sĩ.”
Gã làm sao mà mang theo bác sĩ, đó là phó quan của Phù Chiến mang đến. Kevin nói xong câu này, tay phải thò ra sau lưng làm thủ thế. Hai bảo tiêu vừa thấy, theo lệnh mà đi.
Phù Chính thấy thế lúc này mới nhảy xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, thân hình cao lớn đứng thẳng cũng kín đáo gật đầu với Vinh Tranh ở phía sau. Người sau tỏ vẻ nhận được, dựa theo kế hoạch đã nói với Gerda, nín thở, đột ngột xông ra—-
Kevin không thể tin được trừng to mắt, hét rầm lên: “Sao lại là mày!”
Cửa khoang lấy mắt thường có thể thấy được lấy tốc độ nhanh chóng hạ xuống, Phù Chính trong chớp mắt phát lực, vài cái hô hấp nhảy đến trước mặt ba người, tay mắt lanh lẹ, chuyển ra phía sau bọn họ, đánh xuống gáy.
Một người! Hai người! Ba người! Kevin.Deans không cam tâm ngã xuống đất, mềm nhũn thành một đống.
“Anh cũng làm không sai!” Vinh Tranh chớp chớp mắt, hưng trí cho Phù Chính một nụ hôn gió. Phù Chính vui vẻ tiếp nhận, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng.
“Không tốt, hai tên bảo tiêu kia muốn đi giết người!”
Sau chuyện Kevin tạo giả thư nhập học bị tuồn ra, mặt mày xám xịt bị bắt nghỉ học trước khi đi còn không quên ghen ghét Vinh Tranh, vứt hành lý của hắn đi, khiến Vinh Tranh hôm đó phải ngủ nhà Phù Chính một đêm.
Giữa hai người bọn họ không tính là kẻ thù ngươi sống ta chết thế nhưng cũng không quá vui vẻ. Nhất là Vinh Tranh là nguyên nhân gián tiếp khiến gã phải nghỉ học, tính cả tổng đốc Ulysse cũng vô cùng mất mặt, một khi gặp được không biết sẽ bị đối phương trả thù thế nào.
Huống hồ, bọn họ tập kích phi thuyền TAO này lại giam giữ người của Phù Chiến. Là sớm có âm mưu hay là gặp được thời cơ?
Vinh Tranh nhịn không được nghĩ theo hướng âm mưu, lại nhìn Phù Chính ra hiệu cho mình, hắn hơi gật đầu tán thành kế hoạch của y. Hai người không nói nữa, an tĩnh mà ăn ý bắt đầu chuẩn bị.
Gerda đột nhiên khó xử nói: “Không xong, ta không khống chế được đầu não của phi thuyền này….Bọn họ làm thứ gì đó rất lợi hại, ta tạm thời không phá được.”
“Trước tận lực khống chế hệ thống theo dõi, cái khác tạm thời bỏ qua.” Vinh Tranh nhanh chóng phân phó, lại âm thầm đề cao cảnh giác, từ trong hình ảnh camera có thể nhìn thấy đoàn người Kevin đi về hướng này, đoán chừng là cũng không biết đón ai lên.
Vinh Trang lo nghĩ, lộ ra một ý, nhẹ giọng nói: “Phù Chính, Kevin chỉ biết một mình em.”
“Em là nói….” Phù Chính trong chớp mắt sáng tỏ: “Nếu gã biết thân phận của tôi, khả năng không dám làm càn. Nhưng cả phi thuyền TAO đã bị gã nắm giữ….Gerda, có thể tìm ra bọn họ mang theo bao nhiêu người không?”
Phù Chiến phái người đến tiếp ứng bọn họ nhất định là càng ít người biết càng tốt. Kevin xâm nhập cũng không quá khó.
Gerda rất nhanh đưa tin: “Phòng điều khiển có hai người, tên lông vàng kia mang theo năm người, người khác nha….Có hai kẻ ở phòng bếp, hai kẻ trong phòng nghỉ của thuyền viên, đang soát đồ.”
Không tính Kevin có mười một người, Tổng đốc Ulysse chắc sẽ không gọi một đám thùng cơm theo con mình. Mấu chốt nhất là bên cạnh Kevin chỉ có năm người, chỉ cần giải quyết bọn họ, trên cơ bản không vấn đề.
Nghĩ đến đây Phù Chính nhìn tầm mắt chờ đợi của Vinh Tranh quyết định mạo hiểm một phen.
Theo dõi tạm thời còn trong sự khống chế của Gerda, Vinh Tranh vụng trộm ra khỏi cơ giáp, leo xuống mặt đất, ẩn nấp mà trốn ra góc chết phía sau Gerda, Phù Chính chậm rãi mở cơ giáp ra nhưng không có ý muốn xuống.
Khoang cửa mở ra, thân hình Kevin xuất hiện trước mắt y, gã ngửa cổ híp mắt, lao lực nhìn nhìn, cà phất cà phơ đi vào, rất khó chịu nói: “Anh là ai?”
Phù Chính không đáp hỏi lại: “Người trên thuyền này đâu?”
Kevin thấy khí thế của y thoáng chút lầm bầm, tùy tiện nói dối: “Không biết, lúc chúng tôi đi lên, thuyền trống không.”
“Thuyền trống tự di chuyển bên ngoài Trùng tinh?” Phù Chính cảm thấy rất buồn cười, Kevin thế nhưng lại gật gật đầu: “Không sai! Anh là chủ phi thuyền này? Anh còn phải cảm ơn chúng tôi đó! Nếu không phải chúng tôi lên đây, phi thuyền này sẽ bị trộm đi, đúng không?”
“…..” Phí lời, dư quang Phù Chính nhìn thoáng qua Vinh Tranh làm khẩu hình, thản nhiên nói: “Tôi là Phù Chính, chấp hành mệnh lệnh của Quân bộ ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật. Về người trên phi thuyền này, các anh có thể cung cấp tin tức khác không?”
Y cố ý gia tăng cảm giác áp bách, uy thế dồn đến, Kevin không được, hai bảo tiêu phía sau lập tức tay để bên hông, hai tròng mắt phát lạnh, có chút cảnh giác. Từng câu từng từ bao hàm thâm ý của Phù Chính ra: “Có lẽ là trong này có hiểu lầm gì đó, cần liên lạc với Tống đốc Deans một chút không?”
Kevin sửng sốt, do dự: “Anh thật là Phù Chính? Anh nhận thức cha tôi?” Gã chuyển đầu hỏi một tên bên cạnh: “Mày biết bộ dáng Phù Chính như thế nào không?”
“Này…..Y cũng không phải thần tượng minh tinh gì, tôi cũng chưa thấy qua a.” Tên này ấp úng nói: “Bất quá tôi nghe nói, cơ giáp của thiếu tướng Phù Chính là một cái màu trắng, tương đối hiếm thấy.”
Cơ giáp bình thường trên mặt phòng ngự bên ngoài cùng sẽ có màu sắc tự vệ, tuy rằng có thể căn cứ theo địa hình mà biến hóa nhưng bản thể là màu trắng đích xác không nhiều. Kevin nghe vậy quay đầu lại nhìn, lại hỏi: “Cái màu đen bên kia thì sao?”
“Này tôi chưa từng nghe qua.” Tên này dừng một chút cũng nhìn thấy Phù Chính bát phong không ngã, thoải mái đối mặt, rất là bức nhân, cũng thấp thỏm theo: “Thiếu gia, muốn hay không….muốn hay không nói là hiểu lầm?”
Phù Chính sừng sững không động chờ phản ứng của bọn họ. Kevin nếu là đệ tử hoàn khố liền có chút tư thế mềm nắn rắn buông. Phù Chính là người gã không đắc tội nổi, nhưng vì gã đã lên phi thuyền này, đánh thương người của Phù Chính, còn đánh chết một người, chạy một người. Sự tới mức này gã đâm lao đành phải theo lao.
Nếu nói là một hồi hiểu lầm, Phù Chính sẽ không truy cứu sao? Tên tuổi Tổng đốc Ulysse dùng rất tốt nhưng đó là tại hành tinh Borges, ly khai bản thổ, tùy tiện một người ở Thủ đô tinh đều dám nói không sợ gã. Cái ngày bị đuổi ra khỏi trường học kia, gã thật sự ăn đủ, cường long không áp được địa đầu xà—có tiền cũng vô dụng.
Cuối cùng chỉ có thể liên hệ trong nhà nói cho cha biết gã bị người tố giác, cưỡng chế nghỉ học. Tổng đốc Ulysse mắng gã một trận, sau đó ra lệnh cưỡng chế gã về nhà. Ở nhà thành thật một tháng, gã rốt cuộc không ngốc được nữa, lại khôi phục những ngày cưỡi ngựa đấu choa trước kia. Nhưng mà không bao lâu, Tổng đốc Ulysse an bài cho gã một nhiệm vụ.
Vì nhiệm vụ này, gã mới không thể không mang theo vài người, từ hành tinh Borges ấm áp thoải mái một đường theo hướng nam, đến địa điểm nhiệm vụ, lại bởi vì gã hành sự bất lực không đạt kết quả mong muốn, xám xịt bị đuổi đi, ngay cả phi thuyền cũng hỏng mất, nửa đường thả neo vừa vặn gặp cái phi thuyền này.
Vốn người trên phi thuyền này vô cùng cẩn thận chỉ đề nghị hỗ trợ sửa chữa, không ngờ Kevin ương ngạnh kiêu căng, ỷ chính mình là con trai duy nhất của Tổng đốc mà định cưỡng chế trưng dụng, trên thực tế cường hào đoạt thủ. Phó quan của Phù Chiến lúc này xung đột với bọn họ, muốn bọn họ sau khi xong chuyện ngồi phi thuyền cỡ nhỏ rời đi, Kevin nhất thời khó chịu, dùng phương pháp nhiều người chiếm đoạt phi thuyền TAO, nhốt bọn hắn lại.
Dù sao Tổng đốc hành tinh Borges lấy danh nghĩa quặng mỏ cũng không thiếu vài thợ mỏ khổ dịch. Gã đánh chủ ý không sai chỉ là không nghĩ tới sau đó nhận được tín hiệu cầu cứu viện của Phù Chính.
Gã lúc ấy tâm tư tìm chuyện vui nổi lên, kêu gào muốn một lưới bắt hết bọn hắn, đợi đến khi phát hiện chỉ có hai người Vinh Tranh và Phù Chính lại càng không kiêng nể gì.
Chỉ là, Phù Chính lộ ra thân phận, trong lòng gã có chút lộp bộp, thầm nhủ khó giải quyết.
“Y…Phù Chính có lợi hại như vậy sao?” Kevin hạ thấp giọng, tên thủ hạ thì thầm với gã một phen, nói cái gì mà Phù Chính lợi hại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Kevin nghe được khó chịu không thôi, tát tên kia một bạt tai: “Lăn lăn lăn! Làm phiền lão tử!”
Tên thủ hạ dạ dạ, sợ hãi trốn ra sau. Phù Chính nhìn trò cười này không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Như thế nào, còn chưa nghĩ ra câu chuyện?”
Thần sắc Kevin biến ảo không chừng, cưỡng từ đoạt lý nói: “Anh nói anh là Phù Chính, có chứng cứ gì? Chứng minh thế nào? Phàm là nhiệm vụ Quân bộ, sao lại chỉ phái một chiếc phi thuyền dân dụng đến tiếp ứng anh?”
Gã càng nói càng thấy có lý, càng hưng phấn: “Nơi này là bên ngoài Trùng tinh chẳng nhẽ còn muốn dùng nhóm trùng tử che tai mắt?” Gã cực kỳ giảo hoạt nói: “Tôi nghe nói Phù thiếu tướng là quân nhân quang minh lỗi lạc, sẽ không phải người lén lút làm chút chuyện không dám nhận đi?”
Điểm tiểu xảo đó của gã ở trong mắt Phù Chính quả thật không nâng lên ngọn sóng nào, y trầm mặt, không biểu tình nói: “Xem ra thiếu gia Deans thích xen vào việc của người khác. Phàm là nhiệm vụ bí mật, tự nhiên phải điệu thấp mà làm việc. Nếu chậm trễ chuyện Quân bộ, không biết Tổng đốc Ulysse có khả năng gánh được trách nhiệm không?”
Lời này khiến Kevin chột dạ, gã ra vẻ trấn định, nói: “Vậy được rồi, nếu như vậy, nhìn anh bị thương, không bằng xuống dưới kiểm tra một chút? Chúng tôi có bác sĩ.”
Gã làm sao mà mang theo bác sĩ, đó là phó quan của Phù Chiến mang đến. Kevin nói xong câu này, tay phải thò ra sau lưng làm thủ thế. Hai bảo tiêu vừa thấy, theo lệnh mà đi.
Phù Chính thấy thế lúc này mới nhảy xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, thân hình cao lớn đứng thẳng cũng kín đáo gật đầu với Vinh Tranh ở phía sau. Người sau tỏ vẻ nhận được, dựa theo kế hoạch đã nói với Gerda, nín thở, đột ngột xông ra—-
Kevin không thể tin được trừng to mắt, hét rầm lên: “Sao lại là mày!”
Cửa khoang lấy mắt thường có thể thấy được lấy tốc độ nhanh chóng hạ xuống, Phù Chính trong chớp mắt phát lực, vài cái hô hấp nhảy đến trước mặt ba người, tay mắt lanh lẹ, chuyển ra phía sau bọn họ, đánh xuống gáy.
Một người! Hai người! Ba người! Kevin.Deans không cam tâm ngã xuống đất, mềm nhũn thành một đống.
“Anh cũng làm không sai!” Vinh Tranh chớp chớp mắt, hưng trí cho Phù Chính một nụ hôn gió. Phù Chính vui vẻ tiếp nhận, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng.
“Không tốt, hai tên bảo tiêu kia muốn đi giết người!”
/47
|