Chỗ lá cây rậm rạp là nơi tiện để làm một số việc gì đó.
Hai người hôn đến mức khó có thể phân ra, cởi bỏ quần áo đối phương, da thịt ma sát với vỏ cây đến phát đau lại hồn nhiên không thèm để ý, hầu kết bị liếm láp, vành tai bị lưu lại dấu răng, điểm hồng chí trên xương quai xanh kia cắn mút giống như một trận lửa nóng, một chút lửa nhỏ lan tràn toàn thân, cả người Vinh Tranh nhũn ra, thở hồng hộc tùy ý đối phương đi đến hai điểm trước ngực, liếm nhẹ chậm rãi xoa nắn đến sưng huyết, cảm giác tê dại lập tức truyền đến tứ chi bách hài, khiến hắn nhịn không được mà rên rỉ.
“Anh….a!” Tay Phù Chính lần xuống dưới, cầm lấy nguồn nhiệt dâng trào kia, chỉ vài cái vuốt ve, hắn liền đầu hàng, từ trong cổ họng tràn ra những âm thanh vui thích, khó nhịn uốn éo lưng lại đưa tay làm như vậy với đối phương, như nguyện nghe thây tiếng kêu đầy áp lực của người nọ.
Đột nhiên ở dưới cây vang đến tiếng nam nhân rống lên: “Các người làm cái gì ở trên đó?”
Hai người quần áo hỗn độn, bờ ngực lộ ra hơn nửa, nhìn thây lửa dục trong mắt đối phương nhanh chóng tản đi, bình tĩnh lại, bọn họ vội vàng sửa lại quần áo, nhảy xuống cây thấy một nam nhân trung niên cà phất cà phơ ngồi ở một bên, hai chân vắt chéo, nhìn bọn họ cười hắc hắc: “Người trẻ tuổi, sốt ruột thì có thể vào phòng a. Không cần ở ngoài phòng của đại thúc ta mà làm loại chuyện này.” (Đại thúc à, phá đám chuyện tốt của người khác sẽ bị sét đánh đó. Ôi chội ơi, h của ta)
Nguyên lai người này ở căn nhà bên cạnh, Vinh Tranh xấu hổ vô cùng, kéo kéo quần áo Phù Chính, nói lời xin lỗi, đại thúc cười hì hì, phe phẩy cái quạt hương bồ, đánh giá bọn họ nửa ngày đột nhiên hỏi: “Các người là quân nhân?”
Vinh Tranh gật đầu: “Y là quân nhân, tôi là sinh viên quân giáo.”
Đại thúc sáng tỏ, lung lay cái quạt, lơ đãng hỏi: “Trùng tộc bên ngoài thế nào?”
Vinh Tranh kinh ngạc, mắt nhìn Phù Chính, người sau nheo mắt, nhanh chóng nói ra biến hóa mấy trăm năm nay của Trùng tộc. Y cơ hồ cả năm đều ở tiền tuyến tác chiến với Trùng tộc, vô cùng hiểu rõ.
Đại thúc bề ngoài làm vẻ nghiêm túc nghe, Vinh Tranh nhịn không được hỏi: “Nơi này cũng có Trùng tộc, các người xử lý như thế nào?”
“Này nha…ha ha” Đại thúc nhìn trái phải vài lần, xác định không có người khác mới hề hề thần bí lại gần, thiếu chút nữa thì dán lên người Vinh Tranh, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là năm đó Trùng tộc quá lợi hại, nhân loại chỉ chăm chăm chạy thoát không để ý những sinh vật độc đáo bản địa….”
Nam nhân nói tới đây đột nhiên ngừng, Vinh Tranh quay đầu muốn biết nguyên nhân, đại thúc thẳng lưng, nhún vai, dở khóc dở cười nói: “Chàng trai tôi cũng không chạm vào cô vợ nhỏ của cậu! Đừng dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi!”
Phù Chính bước lại gần, một tay đặt trên vai Vinh Tranh, thề thốt phủ nhận: “Chú nhìn lầm.”
“Được rồi, được rồi.” Đại thúc nhún vai “Coi như ta nhìn lầm. Ta tên là Hoàng Tử Cao, hai anh bạn đây tên là gì?”
Vinh Tranh rất thích ông chú nói thẳng này, thế là vui vẻ bắt tay với hắn: “Tôi là Vinh Tranh, đây là Phù Chính, là…vị hôn phu của tôi.”
Ba chữ vị hôn phu vừa ra, quả nhiên biểu tình của Phù Chính càng thêm nhu hòa, Hoàng Tử Cao lại cười hắc hắc, khẩu khí tang thương vô cùng: “Tuổi trẻ thực tốt, tuổi trẻ thực tốt. Nhớ năm đó ta cũng là….”
“Ngài hiện tại cũng không kém.” Vinh Tranh nhợt nhạt lấy lòng, vẫn là quan tâm chuyện kia hơn. “Loại sinh vật độc đáo của bản địa này chẳng lẽ có thể đối chọi với Trùng tộc.”
“Cũng không phải.” Hoàng Tử Cao cũng thu hồi suy nghĩ, vội vàng ho một tiếng “Trên thực tế ta không thể nói cho hai người về chuyện này. Bởi vì đây có thể coi là bí mật của chúng ta chỉ lúc xác nhận có thể hợp tác tốt đẹp với các người mới có thể nói ra. Thế nhưng…vì Trùng tộc ở bên ngoài còn lợi hại như vậy, ta cảm thấy chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.”
“Dù sao tài nguyên bản địa cũng đủ để phát triển.” Hoàng Tử Cao nói nhiều hơn. “Bất quá chúng ta còn chưa hoàn toàn đối phó được với Trùng tộc, uy hiếp lại vẫn tồn tại. Này cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta phải tìm sự trợ giúp từ bên ngoài. Chỉ một mình hải tặc Tham Lang là không đủ. chúng ta cần biện pháp quang minh chính đại.”
Hải tặc đích xác không có biện pháp làm việc phù hợp, khó trách Kỳ Uyên sau khi gặp Phù Chính liền mời Phù gia cùng tham dự, cũng coi như là một phần nguyên nhân. Tròng lòng Phù Chính buông một nửa hoài nghi nào đó, lại nghe Hoàng Tử Cao nói: “Thứ này nói tiếp cũng không phải rất phức tạp, chỉ là loài động vật thần kỳ này chỉ ở chỗ chúng ta mới có, chúng nó có thể sinh tồn trong loại hoàn cảnh đặc biệt nào đó, chúng nó cũng sợ Trùng tộc, không đối phó lại được Trùng tộc nhưng da của chúng nó chế thành trống sản sinh ra sóng âm có thể khiến Trùng tộc kinh hoảng thậm chí lùi bước…”
Nam nhân nói đến một nửa, Phù Chính và Vinh Tranh biết hàng tần nghi tồn tại bốn mắt lập tức sáng lên, trăm miệng một lời: “Tần suất sóng âm.”
Hoàng Tử Cao cười ha ha: “Không sai, chính là nó. Bởi vì bề ngoài của chúng rất giống trâu cho nên chúng ta đặt cho chúng một cái tên, Qùy Ngưu.”
Qùy* là một loại sinh vật trong thần thoại phương đông, giống như trâu mà chân sau không có móng, ánh nhìn như trăng sao, thanh âm như sấm sét, sau này hoàng đế đánh với Xi Vưu cố ý giết trâu này lột da làm trống, thanh chấn năm trăm dặm, vang vọng thiên hạ. Không nghĩ tới đến nơi này lại có người biết truyền thuyết này, vì chúng nó mà giao cho trọng trách mới.
“Thật chuẩn xác” Vinh Tranh không khỏi nói “Như vậy nơi này còn quỳ ngưu không?”
“Đã hết.” Hoàng Tử Cao vô cùng tiếc hận: “Chúng nó không thể nuôi dưỡng chỉ có thể tự sinh tồn nơi dã ngoại, trong một lần triều Trùng cuối cùng, chúng ta chống đỡ rất vất vả, kết quả là không thể phái người đi bảo vệ chúng đúng lúc, đã chết hết rồi.”
“Hiện tại trên tay chúng ta chỉ còn lại mấy tấm da, là những tấm cuối cùng.”
Hai người đều nhíu mày, Hoàng Tử Cao còn nói mấy câu, đại ý là không nên để người khác biết ông ta tiết lộ bí mật cho bọn họ, bọn họ đáp ứng việc này, tạm biệt Hoàng Tử Cao chậm rãi đi về phòng được phân cho, nửa đường nhỏ giọng thảo luận nên nói như thế nào để có mấy tấm da.
“Kỳ Uyên hẳn biết chuyện này.” Vinh Tranh nghĩ đến điểm này, đề nghị: “Không bằng ta thông qua hắn để trao đổi?”
“Em nghĩ mình còn thiếu ít nhân tình của hắn?” Phù Chính quả nhiên lắc đầu: “Tôi không muốn em đi.”
“Vinh Tranh cười nói: “Rận nhiều không sợ ngứa, quản hắn làm gì, hiện tại là vì chính sự, anh không muốn em đi, em sẽ lén đi. Huống chi cũng đã thiếu hai lần, mắc nợ lần thứ ba cũng không tính là gì.”
Hắn nghiêm túc nhìn Phù Chính: “Anh là không tin tưởng em, hay là không tin chính mình?”
“Này không phải là tin hay không tin.” Phù Chính lại nói “Tâm tư Kỳ Uyên rất sâu, không đơn giản như vậy.”
“Em có thể.” Vinh Tranh nhanh nói, lại đùa: “Lại nói, sau này cái đám người hâm mộ kia của anh, muốn em làm gì bây giờ, ân?”
“…” Phù Chính không nói, đích xác y có rất nhiều người biểu đạt ái mộ với mình nhưng y chưa từng đáp lại một ai, hiện giờ trong lòng lại càng chỉ có một mình Vinh Tranh, sau này cũng không đáp lại người khác.
Y cuối cùng cũng đồng ý buông tay để Vinh Tranh đi làm, Vinh Tranh không phải phụ nữ lại càng không phải nam nhân đứng phía sau y, bọn họ vĩnh viễn ngang hàng, sóng vai cùng đứng, này cũng là một trong những nguyên nhân y càng thêm thương hắn, không phải sao?
Một đêm bình tĩnh qua đi, buổi sáng hôm sau, Vinh Tranh trực tiếp đi tìm Kỳ Uyên hỏi hắn đến tột cùng muốn làm gì.
“Không có gì.” Kỳ Uyên nói như thế “Cậu cũng thấy được, tôi rất có thành ý hợp tác. Về phần người địa phương muốn làm cái gì, đó là chuyện của bọn họ. Tôi tuy là người trung gian nhưng cũng là người hợp tác. Tôi không chỉ đại biểu chính mình mà còn là toàn bộ Tham Lang. Tôi là thủ lĩnh, phải có trách nhiệm với mọi người.”
Không nghĩ ra hắn sẽ nói như vậy, Vinh Tranh hơi trầm tư, lại hỏi hắn có biết phương pháp chống Trùng tộc của người địa phương hay không.
“Tôi biết.”
“Như vậy anh có thể lấy một tấm da Qùy Ngưu ra không?” Vinh Tranh khẩn thiết nói “Sở nghiên cứu Quân bộ đã nghiên cứu ra lợi dụng dao đông tần suất âm thanh chống cự Trùng tộc….Chúng tôi cần da Qùy Ngưu.”
Kỳ Uyên cười mà không cười nhìn hắn, thâm ý hỏi: “Cậu đặc biệt dành thời gian tới đây tìm tôi, đây là lần thứ hai, nợ nhân tình của tôi cũng là lần thứ ba…Cậu là vì chính mình hay là vì y?”
Nếu nói là vì chính mình hẳn cũng không phải, nếu nói là vì Phù Chính ngược lại đúng bảy tám phần. Nhưng Vinh Tranh không phải vì loại chuyện này mà cố ý gạt người, hắn và Phù Chính kết giao cũng không có gì phải giấu.
Vinh Tranh không chút do dự nói “Anh có thể cho là vì anh ấy mà tôi tìm anh.”
“Thế nhưng tôi cho rằng chuyện này là vì nhân loại.”
“Lời này có lẽ quá dối trá, rất đường hoàng, thế nhưng, lại là lời thật mà tôi muốn nói.”
Kỳ Uyên có hơi rung động, dư quang Vinh Tranh quét đến hai ngón tay dài khác thường của hắn, trầm tĩnh nói: “Hơn nữa, đại sư Andrew nếu dưới suối vàng có biết, tôi nghĩ ông ấy cũng đồng ý việc nghiên cứu da Qùy Ngưu.”
Trong giây lát, Kỳ Uyên biến sắc, ép hỏi: “Là ai? Là ai nói cho cậu?”
Hai người hôn đến mức khó có thể phân ra, cởi bỏ quần áo đối phương, da thịt ma sát với vỏ cây đến phát đau lại hồn nhiên không thèm để ý, hầu kết bị liếm láp, vành tai bị lưu lại dấu răng, điểm hồng chí trên xương quai xanh kia cắn mút giống như một trận lửa nóng, một chút lửa nhỏ lan tràn toàn thân, cả người Vinh Tranh nhũn ra, thở hồng hộc tùy ý đối phương đi đến hai điểm trước ngực, liếm nhẹ chậm rãi xoa nắn đến sưng huyết, cảm giác tê dại lập tức truyền đến tứ chi bách hài, khiến hắn nhịn không được mà rên rỉ.
“Anh….a!” Tay Phù Chính lần xuống dưới, cầm lấy nguồn nhiệt dâng trào kia, chỉ vài cái vuốt ve, hắn liền đầu hàng, từ trong cổ họng tràn ra những âm thanh vui thích, khó nhịn uốn éo lưng lại đưa tay làm như vậy với đối phương, như nguyện nghe thây tiếng kêu đầy áp lực của người nọ.
Đột nhiên ở dưới cây vang đến tiếng nam nhân rống lên: “Các người làm cái gì ở trên đó?”
Hai người quần áo hỗn độn, bờ ngực lộ ra hơn nửa, nhìn thây lửa dục trong mắt đối phương nhanh chóng tản đi, bình tĩnh lại, bọn họ vội vàng sửa lại quần áo, nhảy xuống cây thấy một nam nhân trung niên cà phất cà phơ ngồi ở một bên, hai chân vắt chéo, nhìn bọn họ cười hắc hắc: “Người trẻ tuổi, sốt ruột thì có thể vào phòng a. Không cần ở ngoài phòng của đại thúc ta mà làm loại chuyện này.” (Đại thúc à, phá đám chuyện tốt của người khác sẽ bị sét đánh đó. Ôi chội ơi, h của ta)
Nguyên lai người này ở căn nhà bên cạnh, Vinh Tranh xấu hổ vô cùng, kéo kéo quần áo Phù Chính, nói lời xin lỗi, đại thúc cười hì hì, phe phẩy cái quạt hương bồ, đánh giá bọn họ nửa ngày đột nhiên hỏi: “Các người là quân nhân?”
Vinh Tranh gật đầu: “Y là quân nhân, tôi là sinh viên quân giáo.”
Đại thúc sáng tỏ, lung lay cái quạt, lơ đãng hỏi: “Trùng tộc bên ngoài thế nào?”
Vinh Tranh kinh ngạc, mắt nhìn Phù Chính, người sau nheo mắt, nhanh chóng nói ra biến hóa mấy trăm năm nay của Trùng tộc. Y cơ hồ cả năm đều ở tiền tuyến tác chiến với Trùng tộc, vô cùng hiểu rõ.
Đại thúc bề ngoài làm vẻ nghiêm túc nghe, Vinh Tranh nhịn không được hỏi: “Nơi này cũng có Trùng tộc, các người xử lý như thế nào?”
“Này nha…ha ha” Đại thúc nhìn trái phải vài lần, xác định không có người khác mới hề hề thần bí lại gần, thiếu chút nữa thì dán lên người Vinh Tranh, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là năm đó Trùng tộc quá lợi hại, nhân loại chỉ chăm chăm chạy thoát không để ý những sinh vật độc đáo bản địa….”
Nam nhân nói tới đây đột nhiên ngừng, Vinh Tranh quay đầu muốn biết nguyên nhân, đại thúc thẳng lưng, nhún vai, dở khóc dở cười nói: “Chàng trai tôi cũng không chạm vào cô vợ nhỏ của cậu! Đừng dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi!”
Phù Chính bước lại gần, một tay đặt trên vai Vinh Tranh, thề thốt phủ nhận: “Chú nhìn lầm.”
“Được rồi, được rồi.” Đại thúc nhún vai “Coi như ta nhìn lầm. Ta tên là Hoàng Tử Cao, hai anh bạn đây tên là gì?”
Vinh Tranh rất thích ông chú nói thẳng này, thế là vui vẻ bắt tay với hắn: “Tôi là Vinh Tranh, đây là Phù Chính, là…vị hôn phu của tôi.”
Ba chữ vị hôn phu vừa ra, quả nhiên biểu tình của Phù Chính càng thêm nhu hòa, Hoàng Tử Cao lại cười hắc hắc, khẩu khí tang thương vô cùng: “Tuổi trẻ thực tốt, tuổi trẻ thực tốt. Nhớ năm đó ta cũng là….”
“Ngài hiện tại cũng không kém.” Vinh Tranh nhợt nhạt lấy lòng, vẫn là quan tâm chuyện kia hơn. “Loại sinh vật độc đáo của bản địa này chẳng lẽ có thể đối chọi với Trùng tộc.”
“Cũng không phải.” Hoàng Tử Cao cũng thu hồi suy nghĩ, vội vàng ho một tiếng “Trên thực tế ta không thể nói cho hai người về chuyện này. Bởi vì đây có thể coi là bí mật của chúng ta chỉ lúc xác nhận có thể hợp tác tốt đẹp với các người mới có thể nói ra. Thế nhưng…vì Trùng tộc ở bên ngoài còn lợi hại như vậy, ta cảm thấy chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.”
“Dù sao tài nguyên bản địa cũng đủ để phát triển.” Hoàng Tử Cao nói nhiều hơn. “Bất quá chúng ta còn chưa hoàn toàn đối phó được với Trùng tộc, uy hiếp lại vẫn tồn tại. Này cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta phải tìm sự trợ giúp từ bên ngoài. Chỉ một mình hải tặc Tham Lang là không đủ. chúng ta cần biện pháp quang minh chính đại.”
Hải tặc đích xác không có biện pháp làm việc phù hợp, khó trách Kỳ Uyên sau khi gặp Phù Chính liền mời Phù gia cùng tham dự, cũng coi như là một phần nguyên nhân. Tròng lòng Phù Chính buông một nửa hoài nghi nào đó, lại nghe Hoàng Tử Cao nói: “Thứ này nói tiếp cũng không phải rất phức tạp, chỉ là loài động vật thần kỳ này chỉ ở chỗ chúng ta mới có, chúng nó có thể sinh tồn trong loại hoàn cảnh đặc biệt nào đó, chúng nó cũng sợ Trùng tộc, không đối phó lại được Trùng tộc nhưng da của chúng nó chế thành trống sản sinh ra sóng âm có thể khiến Trùng tộc kinh hoảng thậm chí lùi bước…”
Nam nhân nói đến một nửa, Phù Chính và Vinh Tranh biết hàng tần nghi tồn tại bốn mắt lập tức sáng lên, trăm miệng một lời: “Tần suất sóng âm.”
Hoàng Tử Cao cười ha ha: “Không sai, chính là nó. Bởi vì bề ngoài của chúng rất giống trâu cho nên chúng ta đặt cho chúng một cái tên, Qùy Ngưu.”
Qùy* là một loại sinh vật trong thần thoại phương đông, giống như trâu mà chân sau không có móng, ánh nhìn như trăng sao, thanh âm như sấm sét, sau này hoàng đế đánh với Xi Vưu cố ý giết trâu này lột da làm trống, thanh chấn năm trăm dặm, vang vọng thiên hạ. Không nghĩ tới đến nơi này lại có người biết truyền thuyết này, vì chúng nó mà giao cho trọng trách mới.
“Thật chuẩn xác” Vinh Tranh không khỏi nói “Như vậy nơi này còn quỳ ngưu không?”
“Đã hết.” Hoàng Tử Cao vô cùng tiếc hận: “Chúng nó không thể nuôi dưỡng chỉ có thể tự sinh tồn nơi dã ngoại, trong một lần triều Trùng cuối cùng, chúng ta chống đỡ rất vất vả, kết quả là không thể phái người đi bảo vệ chúng đúng lúc, đã chết hết rồi.”
“Hiện tại trên tay chúng ta chỉ còn lại mấy tấm da, là những tấm cuối cùng.”
Hai người đều nhíu mày, Hoàng Tử Cao còn nói mấy câu, đại ý là không nên để người khác biết ông ta tiết lộ bí mật cho bọn họ, bọn họ đáp ứng việc này, tạm biệt Hoàng Tử Cao chậm rãi đi về phòng được phân cho, nửa đường nhỏ giọng thảo luận nên nói như thế nào để có mấy tấm da.
“Kỳ Uyên hẳn biết chuyện này.” Vinh Tranh nghĩ đến điểm này, đề nghị: “Không bằng ta thông qua hắn để trao đổi?”
“Em nghĩ mình còn thiếu ít nhân tình của hắn?” Phù Chính quả nhiên lắc đầu: “Tôi không muốn em đi.”
“Vinh Tranh cười nói: “Rận nhiều không sợ ngứa, quản hắn làm gì, hiện tại là vì chính sự, anh không muốn em đi, em sẽ lén đi. Huống chi cũng đã thiếu hai lần, mắc nợ lần thứ ba cũng không tính là gì.”
Hắn nghiêm túc nhìn Phù Chính: “Anh là không tin tưởng em, hay là không tin chính mình?”
“Này không phải là tin hay không tin.” Phù Chính lại nói “Tâm tư Kỳ Uyên rất sâu, không đơn giản như vậy.”
“Em có thể.” Vinh Tranh nhanh nói, lại đùa: “Lại nói, sau này cái đám người hâm mộ kia của anh, muốn em làm gì bây giờ, ân?”
“…” Phù Chính không nói, đích xác y có rất nhiều người biểu đạt ái mộ với mình nhưng y chưa từng đáp lại một ai, hiện giờ trong lòng lại càng chỉ có một mình Vinh Tranh, sau này cũng không đáp lại người khác.
Y cuối cùng cũng đồng ý buông tay để Vinh Tranh đi làm, Vinh Tranh không phải phụ nữ lại càng không phải nam nhân đứng phía sau y, bọn họ vĩnh viễn ngang hàng, sóng vai cùng đứng, này cũng là một trong những nguyên nhân y càng thêm thương hắn, không phải sao?
Một đêm bình tĩnh qua đi, buổi sáng hôm sau, Vinh Tranh trực tiếp đi tìm Kỳ Uyên hỏi hắn đến tột cùng muốn làm gì.
“Không có gì.” Kỳ Uyên nói như thế “Cậu cũng thấy được, tôi rất có thành ý hợp tác. Về phần người địa phương muốn làm cái gì, đó là chuyện của bọn họ. Tôi tuy là người trung gian nhưng cũng là người hợp tác. Tôi không chỉ đại biểu chính mình mà còn là toàn bộ Tham Lang. Tôi là thủ lĩnh, phải có trách nhiệm với mọi người.”
Không nghĩ ra hắn sẽ nói như vậy, Vinh Tranh hơi trầm tư, lại hỏi hắn có biết phương pháp chống Trùng tộc của người địa phương hay không.
“Tôi biết.”
“Như vậy anh có thể lấy một tấm da Qùy Ngưu ra không?” Vinh Tranh khẩn thiết nói “Sở nghiên cứu Quân bộ đã nghiên cứu ra lợi dụng dao đông tần suất âm thanh chống cự Trùng tộc….Chúng tôi cần da Qùy Ngưu.”
Kỳ Uyên cười mà không cười nhìn hắn, thâm ý hỏi: “Cậu đặc biệt dành thời gian tới đây tìm tôi, đây là lần thứ hai, nợ nhân tình của tôi cũng là lần thứ ba…Cậu là vì chính mình hay là vì y?”
Nếu nói là vì chính mình hẳn cũng không phải, nếu nói là vì Phù Chính ngược lại đúng bảy tám phần. Nhưng Vinh Tranh không phải vì loại chuyện này mà cố ý gạt người, hắn và Phù Chính kết giao cũng không có gì phải giấu.
Vinh Tranh không chút do dự nói “Anh có thể cho là vì anh ấy mà tôi tìm anh.”
“Thế nhưng tôi cho rằng chuyện này là vì nhân loại.”
“Lời này có lẽ quá dối trá, rất đường hoàng, thế nhưng, lại là lời thật mà tôi muốn nói.”
Kỳ Uyên có hơi rung động, dư quang Vinh Tranh quét đến hai ngón tay dài khác thường của hắn, trầm tĩnh nói: “Hơn nữa, đại sư Andrew nếu dưới suối vàng có biết, tôi nghĩ ông ấy cũng đồng ý việc nghiên cứu da Qùy Ngưu.”
Trong giây lát, Kỳ Uyên biến sắc, ép hỏi: “Là ai? Là ai nói cho cậu?”
/47
|