Vinh Sí Diễn chém đinh chặt sắt quở trách: “Này thật đáng cười!”
“Đáng cười sao?” Vinh Tranh cười xuy một tiếng: “Tôi cảm thấy một chút cũng không đáng cười. Nếu anh cảm thấy chính mình ưu việt hơn người khác sao lại không dám cược ván này? Tôi không cần một đồng bạc nào của Vinh gia, chỉ cần anh đứng ra giải thích việc năm ấy! Về phần khiến Vinh gia rời khỏi Thủ đô tinh là một chuyện, còn khiến Vinh gia tránh được một hồi tai nạn lớn—đáng tiếc, anh sẽ không hiểu!”
Nghe lời này Vinh Sí Diễn càng thấy hoang đường, không giận mà cười: “Vì tốt cho Vinh gia? Mày cho rằng mày làm được cái gì? Bất quá chỉ là một tên thiếu hụt gen, thi đậu quân giáo thì thế nào? Vinh gia nghiền chết mày như một con kiến. Mày chẳng lẽ còn dám trả thù lai? Mày có cái bản sự đó sao?”
Vinh Tranh không mảy may để ý tới nhục mạ của gã, chỉ trấn định hỏi lại: “Tôi chỉ hỏi anh, có dám cược hay không?”
Ngữ khí của hắn quá mức bình tĩnh, thần thái lại trấn định như vậy, nếu không có gì dựa vào, thì chính là kẻ điên. Vinh Sí Diễn trong khoảng thời gian ngắn cũng không rõ trong hồ lô của hắn đựng gì. Nhưng gã chung quy cũng không phải là ăn chay mà lớn lên (ý chỉ yếu hèn), sau một lát, gã hừ lạnh: “Xem ra mày không thấy quan tài không đổ lệ….Nếu muốn đánh bạc với Vinh gia, mày lấy cái gì để đặt cược?”
Gã có vẻ đã đồng ý, Vinh Tranh lập tức thuận theo, cường thế nói: “Anh muốn, đơn giản là nhìn tôi nghèo túng, thất vọng, phủ phục dưới chân các người….Nếu tôi thua, tôi nghỉ học, rời đi, đồng dạng không bao giờ bước vào Thủ đô tinh một bước, cược như vậy, đủ chưa?”
Ván cược này rõ ràng là Vinh Tranh chịu thiệt, thắng chỉ được lời giải thích oan ức nhiều năm, thua lại mất đi tiền đồ, thế nhưng Vinh gia không phải là thứ bây giờ Vinh Tranh có thể đánh gục, có thể bức Vinh Sí Diễn tới trình độ này cũng đã cực kỳ đáng quý.
Biện pháp này quang minh chính đại, còn là vì chiến đấu cơ giáp mà càng thêm vinh diệu, Vinh Sí Diễn kinh nghiệm nhiều năm, tự nhận chính mình bồi Vinh Tranh “chơi đùa” cũng không tính là gì, gã cảm thấy chính mình sẽ không thua, mà còn rất động tâm với chuyện có thể tự tay giết chết Vinh Tranh.
Nếu muốn cược, tự nhiên phải cược công khai, trong Thủ đô tinh mới có lôi đài cơ giáp, có thể giao phí để vào, tiến hành huấn luyện cơ giáp, thi đấu, cũng có công ty tài đại khí thô vì đám ngời mà cung cấp trò giải trí. Chỉ là ước định tiền đặt cược hoặc vấn đề tiền tài, cơ giáp mà nói, phải tự mang, tổn thất tự chịu. Mà một khi thắng, có thể vung tiền như rác, hoàn toàn không cần lo phí duy tu cơ giáp.
Việc này khiến cho giới trẻ như uống máu gà, vọng tưởng một bước lên trời. Cũng có lời đồn, sau lưng lôi đì có mặt của Quân bộ, nếu như anh khống chế cơ giáp ưu tú, thậm chí có thể được Quân bộ đưa ra cành ô liu, mời gia nhập tiểu đội đặc biệt.
Vinh Tranh và Vinh Sí Diễn thương lượng thời gian đi lôi đài, trở về bâng quơ hỏi bạn cùng phòng muốn đi xem hắn thi đấu không, mấy người sau khi biết được tình hình cụ thể nhất thời sôi trào. Irwin khó có thể tin trừng to mắt: “Vinh Tranh, cậu nhất định là nói đùa với tớ! Đó là Vinh Sí Diễn! Cậu muốn cược chiến đấu cơ giáp với anh ta?”
Song bào thai cũng biết Vinh Sí Diễn là loại người nào, bởi vậy càng thêm lo lắng, nhất tề nhíu mày, không đồng ý nói: “Vinh Tranh, cậu như vậy quá mạo hiểm. Sao lại làm ra loại chuyện này?”
“Tớ sẽ không thua.” Vinh Tranh nhìn mọi người quan tâm hắn, nhợt nhạt cười nói: “Tớ nếu thua, sẽ rất có lỗi với hai người, ngay cả bản thân cũng không thể tha thứ cho chính mình….Các cậu phải tin tưởng tớ, tớ không phải người lỗ mãng, cũng tuyệt không thua trận đấu này.”
Hai người kia, một là Phù Chính, một là “Vinh Tranh”. Hắn có thể chính mình tùy ý, cũng không thể cô phụ tâm của hai người kia. Không nói chuyện này với Phù Chính, hắn đã cảm thấy áy náy, thế nhưng nước mắt của Vinh Tranh nhỏ lại nóng bỏng chân thực như vậy, khiến hắn không thể bỏ qua.
Tựa như lúc này đây, hắn gạt Phù Chính vì “Vinh Tranh” làm chuyện cuối cùng. Nếu có đầu thai chuyển kiếp, hy vọng cậu ấy có thể sống tốt, có thể an ủi đứa nhỏ nửa đêm sốt cao khóc thút thít, khiến cậu ấy thanh thản trở về nhân thế, hưởng thụ tốt đẹp mà cậu vốn nên hưởng.
May mắn Phù Chính không ở đây, hắn có thể giấu được. Cược đấu vào cuối tuần sau, song bào thai và Irwin đều đồng ý giúp hắn huấn luyện, Gerda càng thề sắt son bảo đảm, thứ nhất nàng sẽ không tiết lộ tin tức này cho Gia Y biết, thứ hai nàng sẽ toàn lực ứng phó, cho tên Vinh Sí Diễn kia một trận—“Đánh cho tên kia bò không dậy được!”
Trong một tuần này tâm Vinh Tranh bình lặng như nước, lẳng lặng làm chuẩn bị cuối cùng. Đến ngày xuất phát, hắn đột nhiên nhận được cuộc gọi của Phù Chính.
Phù Chính khó có khi lộ vẻ do dự, như đang suy nghĩ gì đó, tín hiệu không quá rõ ràng, Vinh Tranh cơ hồ nghe không rõ y đang nói gì, chỉ trong âm thanh hỗn độn truyền đến một câu: “Có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Trong lòng Vinh Tranh động một cái, lời nói đến bên miệng nuốt trở về, chung quy cười phủ nhận, nói chính mình tất cả đều tốt. Trong nháy mắt chấm dứt cuộc gọi kia, hắn chỉ có thể thầm nói xin lỗi Phù Chính.
Cho dù đối phương sau chuyện này sẽ giận dữ, hắn cũng chịu. Giờ khắc này chỉ muốn giấu tốt, một chữ cũng không lộ ra.
Ba giờ chiều, lôi đài cơ giáp lớn nhất thành Tây Thủ đô tinh, đấu lôi đài cơ giáp đáng xem nhất tối hôm nay, bắt đầu!
Hoàn hảo Gerda sau khi được vận chuyển về vẫn luôn đặt ở trong nhà Phù Chính, Vinh Tranh đi lấy Gerda chỉ nói với quản gia Bohn muốn ma sát huấn luyện, quản gia Bohn cũng không nghĩ nhiều. Dưới sự trợ giúp của ba người bạn, hắn thành công đưa Gerda tới nơi. Mà hiện tại, Irwin và song bào thai mua vé, khẩn trương chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của hai người.
Bởi vì tốt nhất là không nên gây chú ý, Gerda tự tiến hành tân trang chính mình, thoạt nhìn sao bình phàm chút. Cô nàng bĩu môi nói này là vì Vinh Tranh nên mới nhượng bộ, lại ồn ào muốn phát tiết lửa giận. Vinh Tranh chậm rãi trấn an, trong lòng không chút hoảng loạn.
Hắn điều chỉnh trạng thái tốt nhất, khống chế Gerda trực tiếp bay vào sân. Ánh mắt Vinh Tranh đầu tiên đánh giá cơ giáp màu tím kia, đại khái nhìn qua, phát giác đó là một cơ giáp cực kỳ ưu tú.
“Dao găm cao tần, pháo cối từ chấn động…Hừ hừ, cũng không tệ lắm nha, coi như đủ tư cách làm đối thủ của bồn cô nương!” Gerda bắt đầu nghiêm túc: “Tiểu Vinh Vinh, anh nhất định phải thắng!”
Vinh Tranh yên lặng gật đầu nắm chặt bàn thao tác.
Người chủ trì xác nhận qua thân phận hai người và nội dung đánh cược, nói vài câu lấy nhiệt tình của người xem, kích động vài người đánh cược kiền hô hoán bắt đầu. Vinh Tranh nheo mắt, hình ảnh địa hình trước mắt dĩ nhiên chuyển đổi sang sa mạc.
Này tựa hò có lợi với hắn, chỉ vì kinh nghiệm thực chiến của hắn nhiều nhất là lúc chiến đấu với Trùng tộc trên sa mạc, nhưng mà Trùng tộc trí lực thấp hoàn toàn bất đồng với Vinh Sí Diễn kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Vinh Sí Diễn càng thông minh, càng già dặn, cũng càng thêm gian xảo. Trùng kích, né tránh, quay về, chạy vòng! Hai giá cơ giáp trong sân đấu to như vậy, lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt mà giao chiến cùng một chỗ! Va chạm văng tia lửa ra khắp nơi, tâm thần mọi người vô cùng tập trung!
Phong cách chiến đấu của Vinh Sí Diễn thiên về cẩn thận, giỏi kéo dài đả kích, Vinh Tranh so với gã còn bền bỉ hơn, chính là lấy cường thắng cường, liều mạng cứng rắn! Sức chiến đấu của Gerda toàn bộ khai hỏa, hiển lộ ra năng lực cơ giáp hoàng kim tối cao!
Một loạt động tác khó tin linh hoạt phô bày, toàn thể người xem bao gồm cả người chủ trì đều không kịp nhìn, người am hiểu càng thêm hò hét! Kích động của bọn họ khó ức chế, lại lớn tiếng hô lên một cái tên, với trận đấu hôm nay không còn ý nghĩ khác, trong ánh mắt người người đều là sợ hãi ca ngợi!
Trong chiến đấu một chọi một, Gerda là tồn tại cao nhất. Đặc chất của nàng là kiên cường, lấy thế không thể đỡ, phản kích đến cùng, hết thảy đều bị nàng lấy sử dụng, công kích dày đặc, bao vây kẻ địch vào khốn cảnh. Cơ giáp của Vinh Sí Diễn tuy tốt sao có thể so sánh với chế tác tỉ mỉ của đại sư Andrew? Gerda hoàn mỹ, thêm Vinh Tranh ý thức tôi luyện khắc khổ, kia liền thành một trận rung động!
Thân là phía đối địch, Vinh Sí Diễn càng cảm thấy không xong, trên trán gã thâm ra mồ hôi tinh mịn, trên người sắp ướt đẫm, gã chưa từng nghĩ đến, một kẻ từng bị chính mình khinh thường, cho rằng tùy ý khống chế nghiền ép cư nhiên bức mình đến bước này.
Bình sinh hiếm thấy, gã phá lệ hối hận chính mình hạ quyết định. Chính mình giải thích là chuyện nhỏ, thế nhưng gia chủ Vinh gia sao có thể chịu loại thất bại này? Còn muốn đánh bạc Vinh gia không thể phát triển ở Thủ đô tinh, gã có thể tưởng tượng được, lúc này đây thua cuộc, sau khi trở về, chức gia chủ sẽ không còn nữa!
Vinh Tranh nhất định phải thắng, gã cũng nhất định không thể thua! Một suy nghĩ, gã quyết tâm, mở năng lượng pháo trọng lực vì vạn nhất mà trang bị ra, uy lực cực lớn, một khi bắn, bên trong sân tuyệt không còn người sống, có khả năng lan tới ghế khán giả, tổn thương một số người.
Thế nhưng chuyện sau đó gã đã bất chấp. Cái nút bắn ra, gã hung hăng nhìn cơ giáp màu đen đang tới gần, không chút suy nghĩ—ấm xuống!
Gerda trí lực cực cao vẫn đoán ra sách lược dự bị của đối phương, trong tầm mắt của Vinh Tranh hiện ra một điểm trắng sáng, nàng tùy cơ triển khai chùm sáng thuẫn bảo vệ—“Oanh!” Hai phương đánh một kích mạnh nhất cơ hồ cùng lúc1
Năng lượng tỏa ra bốn phía, tạo nên vô số gió xoáy ngắn ngủi, khiến vài người ngồi gần sân đấu ngã trái ngã phải, ảo cảnh giải trừ, mặt đất vỡ nát. Một lần, hai lần, ba lần….Vinh Sí Diễn không có ý dừng lại, Vinh Tranh giác ngộ: “Gerda, gã muốn hủy diệt nơi này!”
Thân hình Gerda hiện ra, khó thở hổn hển mắng: “Gia hỏa khốn kiếp! Năng lượng còn lại của ta không đủ!”
Muốn ngăn cản Vinh Sí Diễn chỉ còn một biện pháp—-Vinh Tranh quyết đoán hạ quyết định, vì người vô tội trên khán đài, hắn cưỡng chế nghịch chuyển phương hướng cơ thể, con ngươi sạch sẽ chớp động: “Giết một người cứu trăm vạn mạng người….Gerda đối phương muốn chơi lớn, chúng ta bồi!”
Chỉ trong một giây, Gerda liền lĩnh hội đủ ý tứ của hắn. Gerda thoáng rút về thuẫn phòng hộ, tập trung điều động năng lượng còn thừa, một kích cuối cùng—-
Bay lên, ngắm chuẩn, một chùm sáng đồng dạng vô cùng đẹp mắt bắn ra, tầm mắt có thể nhìn thấy, khắp nơi tro bụi bay lên, ánh sáng hỗn tạp đan xen, chùm sáng thuẫn đồng thời thu lại, cơ giáp lấy bản thể thản nhiên nhận lấy một kích, đau nhức đánh tới, Gerda đột ngột chấm dứt liên hệ với Vinh Tranh.
“Gerda!” Vinh Tranh kinh hãi thất thanh, tay mắt lanh lẹ kéo van khẩn cấp, thân thể va chạm mạnh, đầu váng mắt hoa, phun ra một búng máu.
Hết thảy tựa hồ yên lặng, thanh niên cưỡng chế phá mở cửa cơ giáp. lắc lắc lảo đảo đi ra, cách đó không xa một cơ giáp nằm đó, thương tích nặng nề, vừa thấy liền biết triệt để báo hỏng, người bên trong sống chết không rõ, không chút tiếng động.
Vinh Tranh chống đỡ không được, quỳ rạp uống trước thân thể khổng lồ của Gerda, ho khan vài cái, bên môi một mảnh đỏ sẫm, Gerda chậm rãi ngưng tụ ra hình dáng, rất nhẹ nhàng cười hì hì: “Tiểu Vinh Vinh, ta không sao, anh yên tâm đi.”
“Ngô, chính là đại khái….đại khái cần nghỉ ngơi khoảng nửa tháng, cũng không phải rất dài a~!”
“Cảm ơn đã ủng hộ tôi…” Vinh Tranh nghẹn ngào: “Rất xin lỗi, Gerda. Bởi vì chuyện của một mình tôi, mà khiến cô chịu thương như vậy. Cô…”
Cô vốn có thể vinh diệu bay trên chiến trường, lấy máu và thi thể Trùng tộc làm huy hoàng thành tựu của mình.
Trước đó hắn từng hỏi qua Gerda, nếu Gerda không đồng ý, hắn sẽ buông tha trận cược đấu này. Nhưng không nghĩ tới, Gerda một lòng tỏ vẻ sẽ chiến đấu cùng hắn, tuyệt không lùi bước.
Còn có Phù Chính, hắn sẽ thẳng thắn nói, lại cầu xin y tha thứ. Muốn tức giận, trừng phạt gì, hắn đều nhận. Nhưng hắn chính là không chịu được, hồi ức Vinh Tranh nhỏ thút thít tuyệt vọng.
Bốn phía lại vang lên tiếng ồn ào, tiếng bước chân kiên định có quy luật quen thuộc chậm rãi đi đến trước mặt hắn, thân ảnh cao lớn bao phủ, Phù Chính vừa mới xuống phi thuyền vội vã đuổi tới nhìn Vinh Tranh và Gerda bị thương, mặt không biểu tình, con ngươi u ám.
Vinh Tranh kìm lòng không được ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phức tạp kia. Phù Chính dừng một chút, kiềm nén âm thanh phẫn nộ đang run rẩy: “Này chính là em….nói với tôi rằng không có gì muốn nói?”
“Đáng cười sao?” Vinh Tranh cười xuy một tiếng: “Tôi cảm thấy một chút cũng không đáng cười. Nếu anh cảm thấy chính mình ưu việt hơn người khác sao lại không dám cược ván này? Tôi không cần một đồng bạc nào của Vinh gia, chỉ cần anh đứng ra giải thích việc năm ấy! Về phần khiến Vinh gia rời khỏi Thủ đô tinh là một chuyện, còn khiến Vinh gia tránh được một hồi tai nạn lớn—đáng tiếc, anh sẽ không hiểu!”
Nghe lời này Vinh Sí Diễn càng thấy hoang đường, không giận mà cười: “Vì tốt cho Vinh gia? Mày cho rằng mày làm được cái gì? Bất quá chỉ là một tên thiếu hụt gen, thi đậu quân giáo thì thế nào? Vinh gia nghiền chết mày như một con kiến. Mày chẳng lẽ còn dám trả thù lai? Mày có cái bản sự đó sao?”
Vinh Tranh không mảy may để ý tới nhục mạ của gã, chỉ trấn định hỏi lại: “Tôi chỉ hỏi anh, có dám cược hay không?”
Ngữ khí của hắn quá mức bình tĩnh, thần thái lại trấn định như vậy, nếu không có gì dựa vào, thì chính là kẻ điên. Vinh Sí Diễn trong khoảng thời gian ngắn cũng không rõ trong hồ lô của hắn đựng gì. Nhưng gã chung quy cũng không phải là ăn chay mà lớn lên (ý chỉ yếu hèn), sau một lát, gã hừ lạnh: “Xem ra mày không thấy quan tài không đổ lệ….Nếu muốn đánh bạc với Vinh gia, mày lấy cái gì để đặt cược?”
Gã có vẻ đã đồng ý, Vinh Tranh lập tức thuận theo, cường thế nói: “Anh muốn, đơn giản là nhìn tôi nghèo túng, thất vọng, phủ phục dưới chân các người….Nếu tôi thua, tôi nghỉ học, rời đi, đồng dạng không bao giờ bước vào Thủ đô tinh một bước, cược như vậy, đủ chưa?”
Ván cược này rõ ràng là Vinh Tranh chịu thiệt, thắng chỉ được lời giải thích oan ức nhiều năm, thua lại mất đi tiền đồ, thế nhưng Vinh gia không phải là thứ bây giờ Vinh Tranh có thể đánh gục, có thể bức Vinh Sí Diễn tới trình độ này cũng đã cực kỳ đáng quý.
Biện pháp này quang minh chính đại, còn là vì chiến đấu cơ giáp mà càng thêm vinh diệu, Vinh Sí Diễn kinh nghiệm nhiều năm, tự nhận chính mình bồi Vinh Tranh “chơi đùa” cũng không tính là gì, gã cảm thấy chính mình sẽ không thua, mà còn rất động tâm với chuyện có thể tự tay giết chết Vinh Tranh.
Nếu muốn cược, tự nhiên phải cược công khai, trong Thủ đô tinh mới có lôi đài cơ giáp, có thể giao phí để vào, tiến hành huấn luyện cơ giáp, thi đấu, cũng có công ty tài đại khí thô vì đám ngời mà cung cấp trò giải trí. Chỉ là ước định tiền đặt cược hoặc vấn đề tiền tài, cơ giáp mà nói, phải tự mang, tổn thất tự chịu. Mà một khi thắng, có thể vung tiền như rác, hoàn toàn không cần lo phí duy tu cơ giáp.
Việc này khiến cho giới trẻ như uống máu gà, vọng tưởng một bước lên trời. Cũng có lời đồn, sau lưng lôi đì có mặt của Quân bộ, nếu như anh khống chế cơ giáp ưu tú, thậm chí có thể được Quân bộ đưa ra cành ô liu, mời gia nhập tiểu đội đặc biệt.
Vinh Tranh và Vinh Sí Diễn thương lượng thời gian đi lôi đài, trở về bâng quơ hỏi bạn cùng phòng muốn đi xem hắn thi đấu không, mấy người sau khi biết được tình hình cụ thể nhất thời sôi trào. Irwin khó có thể tin trừng to mắt: “Vinh Tranh, cậu nhất định là nói đùa với tớ! Đó là Vinh Sí Diễn! Cậu muốn cược chiến đấu cơ giáp với anh ta?”
Song bào thai cũng biết Vinh Sí Diễn là loại người nào, bởi vậy càng thêm lo lắng, nhất tề nhíu mày, không đồng ý nói: “Vinh Tranh, cậu như vậy quá mạo hiểm. Sao lại làm ra loại chuyện này?”
“Tớ sẽ không thua.” Vinh Tranh nhìn mọi người quan tâm hắn, nhợt nhạt cười nói: “Tớ nếu thua, sẽ rất có lỗi với hai người, ngay cả bản thân cũng không thể tha thứ cho chính mình….Các cậu phải tin tưởng tớ, tớ không phải người lỗ mãng, cũng tuyệt không thua trận đấu này.”
Hai người kia, một là Phù Chính, một là “Vinh Tranh”. Hắn có thể chính mình tùy ý, cũng không thể cô phụ tâm của hai người kia. Không nói chuyện này với Phù Chính, hắn đã cảm thấy áy náy, thế nhưng nước mắt của Vinh Tranh nhỏ lại nóng bỏng chân thực như vậy, khiến hắn không thể bỏ qua.
Tựa như lúc này đây, hắn gạt Phù Chính vì “Vinh Tranh” làm chuyện cuối cùng. Nếu có đầu thai chuyển kiếp, hy vọng cậu ấy có thể sống tốt, có thể an ủi đứa nhỏ nửa đêm sốt cao khóc thút thít, khiến cậu ấy thanh thản trở về nhân thế, hưởng thụ tốt đẹp mà cậu vốn nên hưởng.
May mắn Phù Chính không ở đây, hắn có thể giấu được. Cược đấu vào cuối tuần sau, song bào thai và Irwin đều đồng ý giúp hắn huấn luyện, Gerda càng thề sắt son bảo đảm, thứ nhất nàng sẽ không tiết lộ tin tức này cho Gia Y biết, thứ hai nàng sẽ toàn lực ứng phó, cho tên Vinh Sí Diễn kia một trận—“Đánh cho tên kia bò không dậy được!”
Trong một tuần này tâm Vinh Tranh bình lặng như nước, lẳng lặng làm chuẩn bị cuối cùng. Đến ngày xuất phát, hắn đột nhiên nhận được cuộc gọi của Phù Chính.
Phù Chính khó có khi lộ vẻ do dự, như đang suy nghĩ gì đó, tín hiệu không quá rõ ràng, Vinh Tranh cơ hồ nghe không rõ y đang nói gì, chỉ trong âm thanh hỗn độn truyền đến một câu: “Có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Trong lòng Vinh Tranh động một cái, lời nói đến bên miệng nuốt trở về, chung quy cười phủ nhận, nói chính mình tất cả đều tốt. Trong nháy mắt chấm dứt cuộc gọi kia, hắn chỉ có thể thầm nói xin lỗi Phù Chính.
Cho dù đối phương sau chuyện này sẽ giận dữ, hắn cũng chịu. Giờ khắc này chỉ muốn giấu tốt, một chữ cũng không lộ ra.
Ba giờ chiều, lôi đài cơ giáp lớn nhất thành Tây Thủ đô tinh, đấu lôi đài cơ giáp đáng xem nhất tối hôm nay, bắt đầu!
Hoàn hảo Gerda sau khi được vận chuyển về vẫn luôn đặt ở trong nhà Phù Chính, Vinh Tranh đi lấy Gerda chỉ nói với quản gia Bohn muốn ma sát huấn luyện, quản gia Bohn cũng không nghĩ nhiều. Dưới sự trợ giúp của ba người bạn, hắn thành công đưa Gerda tới nơi. Mà hiện tại, Irwin và song bào thai mua vé, khẩn trương chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của hai người.
Bởi vì tốt nhất là không nên gây chú ý, Gerda tự tiến hành tân trang chính mình, thoạt nhìn sao bình phàm chút. Cô nàng bĩu môi nói này là vì Vinh Tranh nên mới nhượng bộ, lại ồn ào muốn phát tiết lửa giận. Vinh Tranh chậm rãi trấn an, trong lòng không chút hoảng loạn.
Hắn điều chỉnh trạng thái tốt nhất, khống chế Gerda trực tiếp bay vào sân. Ánh mắt Vinh Tranh đầu tiên đánh giá cơ giáp màu tím kia, đại khái nhìn qua, phát giác đó là một cơ giáp cực kỳ ưu tú.
“Dao găm cao tần, pháo cối từ chấn động…Hừ hừ, cũng không tệ lắm nha, coi như đủ tư cách làm đối thủ của bồn cô nương!” Gerda bắt đầu nghiêm túc: “Tiểu Vinh Vinh, anh nhất định phải thắng!”
Vinh Tranh yên lặng gật đầu nắm chặt bàn thao tác.
Người chủ trì xác nhận qua thân phận hai người và nội dung đánh cược, nói vài câu lấy nhiệt tình của người xem, kích động vài người đánh cược kiền hô hoán bắt đầu. Vinh Tranh nheo mắt, hình ảnh địa hình trước mắt dĩ nhiên chuyển đổi sang sa mạc.
Này tựa hò có lợi với hắn, chỉ vì kinh nghiệm thực chiến của hắn nhiều nhất là lúc chiến đấu với Trùng tộc trên sa mạc, nhưng mà Trùng tộc trí lực thấp hoàn toàn bất đồng với Vinh Sí Diễn kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Vinh Sí Diễn càng thông minh, càng già dặn, cũng càng thêm gian xảo. Trùng kích, né tránh, quay về, chạy vòng! Hai giá cơ giáp trong sân đấu to như vậy, lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt mà giao chiến cùng một chỗ! Va chạm văng tia lửa ra khắp nơi, tâm thần mọi người vô cùng tập trung!
Phong cách chiến đấu của Vinh Sí Diễn thiên về cẩn thận, giỏi kéo dài đả kích, Vinh Tranh so với gã còn bền bỉ hơn, chính là lấy cường thắng cường, liều mạng cứng rắn! Sức chiến đấu của Gerda toàn bộ khai hỏa, hiển lộ ra năng lực cơ giáp hoàng kim tối cao!
Một loạt động tác khó tin linh hoạt phô bày, toàn thể người xem bao gồm cả người chủ trì đều không kịp nhìn, người am hiểu càng thêm hò hét! Kích động của bọn họ khó ức chế, lại lớn tiếng hô lên một cái tên, với trận đấu hôm nay không còn ý nghĩ khác, trong ánh mắt người người đều là sợ hãi ca ngợi!
Trong chiến đấu một chọi một, Gerda là tồn tại cao nhất. Đặc chất của nàng là kiên cường, lấy thế không thể đỡ, phản kích đến cùng, hết thảy đều bị nàng lấy sử dụng, công kích dày đặc, bao vây kẻ địch vào khốn cảnh. Cơ giáp của Vinh Sí Diễn tuy tốt sao có thể so sánh với chế tác tỉ mỉ của đại sư Andrew? Gerda hoàn mỹ, thêm Vinh Tranh ý thức tôi luyện khắc khổ, kia liền thành một trận rung động!
Thân là phía đối địch, Vinh Sí Diễn càng cảm thấy không xong, trên trán gã thâm ra mồ hôi tinh mịn, trên người sắp ướt đẫm, gã chưa từng nghĩ đến, một kẻ từng bị chính mình khinh thường, cho rằng tùy ý khống chế nghiền ép cư nhiên bức mình đến bước này.
Bình sinh hiếm thấy, gã phá lệ hối hận chính mình hạ quyết định. Chính mình giải thích là chuyện nhỏ, thế nhưng gia chủ Vinh gia sao có thể chịu loại thất bại này? Còn muốn đánh bạc Vinh gia không thể phát triển ở Thủ đô tinh, gã có thể tưởng tượng được, lúc này đây thua cuộc, sau khi trở về, chức gia chủ sẽ không còn nữa!
Vinh Tranh nhất định phải thắng, gã cũng nhất định không thể thua! Một suy nghĩ, gã quyết tâm, mở năng lượng pháo trọng lực vì vạn nhất mà trang bị ra, uy lực cực lớn, một khi bắn, bên trong sân tuyệt không còn người sống, có khả năng lan tới ghế khán giả, tổn thương một số người.
Thế nhưng chuyện sau đó gã đã bất chấp. Cái nút bắn ra, gã hung hăng nhìn cơ giáp màu đen đang tới gần, không chút suy nghĩ—ấm xuống!
Gerda trí lực cực cao vẫn đoán ra sách lược dự bị của đối phương, trong tầm mắt của Vinh Tranh hiện ra một điểm trắng sáng, nàng tùy cơ triển khai chùm sáng thuẫn bảo vệ—“Oanh!” Hai phương đánh một kích mạnh nhất cơ hồ cùng lúc1
Năng lượng tỏa ra bốn phía, tạo nên vô số gió xoáy ngắn ngủi, khiến vài người ngồi gần sân đấu ngã trái ngã phải, ảo cảnh giải trừ, mặt đất vỡ nát. Một lần, hai lần, ba lần….Vinh Sí Diễn không có ý dừng lại, Vinh Tranh giác ngộ: “Gerda, gã muốn hủy diệt nơi này!”
Thân hình Gerda hiện ra, khó thở hổn hển mắng: “Gia hỏa khốn kiếp! Năng lượng còn lại của ta không đủ!”
Muốn ngăn cản Vinh Sí Diễn chỉ còn một biện pháp—-Vinh Tranh quyết đoán hạ quyết định, vì người vô tội trên khán đài, hắn cưỡng chế nghịch chuyển phương hướng cơ thể, con ngươi sạch sẽ chớp động: “Giết một người cứu trăm vạn mạng người….Gerda đối phương muốn chơi lớn, chúng ta bồi!”
Chỉ trong một giây, Gerda liền lĩnh hội đủ ý tứ của hắn. Gerda thoáng rút về thuẫn phòng hộ, tập trung điều động năng lượng còn thừa, một kích cuối cùng—-
Bay lên, ngắm chuẩn, một chùm sáng đồng dạng vô cùng đẹp mắt bắn ra, tầm mắt có thể nhìn thấy, khắp nơi tro bụi bay lên, ánh sáng hỗn tạp đan xen, chùm sáng thuẫn đồng thời thu lại, cơ giáp lấy bản thể thản nhiên nhận lấy một kích, đau nhức đánh tới, Gerda đột ngột chấm dứt liên hệ với Vinh Tranh.
“Gerda!” Vinh Tranh kinh hãi thất thanh, tay mắt lanh lẹ kéo van khẩn cấp, thân thể va chạm mạnh, đầu váng mắt hoa, phun ra một búng máu.
Hết thảy tựa hồ yên lặng, thanh niên cưỡng chế phá mở cửa cơ giáp. lắc lắc lảo đảo đi ra, cách đó không xa một cơ giáp nằm đó, thương tích nặng nề, vừa thấy liền biết triệt để báo hỏng, người bên trong sống chết không rõ, không chút tiếng động.
Vinh Tranh chống đỡ không được, quỳ rạp uống trước thân thể khổng lồ của Gerda, ho khan vài cái, bên môi một mảnh đỏ sẫm, Gerda chậm rãi ngưng tụ ra hình dáng, rất nhẹ nhàng cười hì hì: “Tiểu Vinh Vinh, ta không sao, anh yên tâm đi.”
“Ngô, chính là đại khái….đại khái cần nghỉ ngơi khoảng nửa tháng, cũng không phải rất dài a~!”
“Cảm ơn đã ủng hộ tôi…” Vinh Tranh nghẹn ngào: “Rất xin lỗi, Gerda. Bởi vì chuyện của một mình tôi, mà khiến cô chịu thương như vậy. Cô…”
Cô vốn có thể vinh diệu bay trên chiến trường, lấy máu và thi thể Trùng tộc làm huy hoàng thành tựu của mình.
Trước đó hắn từng hỏi qua Gerda, nếu Gerda không đồng ý, hắn sẽ buông tha trận cược đấu này. Nhưng không nghĩ tới, Gerda một lòng tỏ vẻ sẽ chiến đấu cùng hắn, tuyệt không lùi bước.
Còn có Phù Chính, hắn sẽ thẳng thắn nói, lại cầu xin y tha thứ. Muốn tức giận, trừng phạt gì, hắn đều nhận. Nhưng hắn chính là không chịu được, hồi ức Vinh Tranh nhỏ thút thít tuyệt vọng.
Bốn phía lại vang lên tiếng ồn ào, tiếng bước chân kiên định có quy luật quen thuộc chậm rãi đi đến trước mặt hắn, thân ảnh cao lớn bao phủ, Phù Chính vừa mới xuống phi thuyền vội vã đuổi tới nhìn Vinh Tranh và Gerda bị thương, mặt không biểu tình, con ngươi u ám.
Vinh Tranh kìm lòng không được ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phức tạp kia. Phù Chính dừng một chút, kiềm nén âm thanh phẫn nộ đang run rẩy: “Này chính là em….nói với tôi rằng không có gì muốn nói?”
/47
|