Dựa theo quy định về quân hôn của Liên Bang, Phù Chính đã làm trái với quy định trước ba mươi tuổi nhất định phải kết hôn, nếu phía trên nghiêm túc tra ra nhất định sẽ có bố trí.
Thế nhưng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lúc đó Phù Chính đích xác có đối tượng chỉ kém chưa kết hôn thôi, hơn nữa y còn đang ở tiền tuyến, cần phải tuân theo điều lệ thời chiến—đánh nhau đó, làm sao còn kết hôn được.
Bởi vậy nói đến nói đi, tình lý pháp lý dây dưa không rõ. Phù Chính cho rằng, không bằng chủ động công khai, ít nhất nắm giữ tiên cơ, hơn nữa có nhiều phương án dự bị, ứng phó các loại tình huống có thể xảy ra.
Vinh Tranh vì bất ngờ nên ngây ra nhưng rất nhanh hắn cũng nghĩ thông những điều đó, liền đồng ý.
Chỉ là….
Vinh Tranh cười dài hỏi: “Ý của anh là muốn tổ chức sinh nhật cho em?”
“Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ.” Phù Chính im lặng nửa ngày mới nói ra, hiện tại chỉ nói: “Chỉ còn ba ngày, bất quá quản gia Bohn rất có kinh nghiệm tổ chức tiệc hội.”
“Còn có, anh lại phải về tiền tuyến.”
Ly biệt lại đến, Vinh Tranh đã thành thói quen. Ba ngày sau, các gia tộc lớn của Thủ đô tinh đều nhận được một thiếp mời đặc biệt, mời tham gia bữa tiệc sinh nhật bạn lữ của Phù Chính.
Là bạn lữ không phải vợ, một ít người tư duy sắc bén lập tức đoán ra, Phù gia đại khái có một người dâu nam. Bởi vì ngày đó quân nhân được nghỉ ngơi, Phù Chiến cũng đặc biệt trở về gấp làm trưởng bối chủ trì, bữa tiệc nhất thời được tổ chức rất long trọng.
Là người Tống gia, Tống Trưởng Tu ngày đó cũng nhận được thiệp mời, anh ta lại có chút tin riêng, nghĩ ngợi chút liền mang theo Tống Tử Võ.
Từ sau khi Vinh Tranh rời khỏi, Tống Tử Võ thất lạc một trận về sau cũng quay trở về sinh hoạt ban đầu. Mỗi ngày lên lớp, chơi bóng, quan tâm tình hình chiến đấu tiền tuyến, ngẫu nhiên tưởng tượng chút làm sao tòng quân đối phó Trùng tộc….Giống như sinh viên bình thường vậy, ngược lại qua ngày rất tốt. Chỉ là chuyện của Vinh Tranh, Lạc Trọng Anh mang đến một ít ảnh hưởng, ít nhất cậu ta không còn phán đoán lỗ mãng như trước, Tống Trưởng Tu mang cậu ta theo để đặc huấn.
Nói cách khác, hiện giờ Tống Trưởng Võ chỉnh chu vào cũng có vài phần giống như con cháu thế gia, sẽ không tiếp tục tùy tiện không cảnh giác.
Một ngày này Tống Trưởng Tu mang theo Tống Tử Võ bước vào cửa lớn Phù gia. Bên trong rất nhiều người đã đến, quần áo sặc sỡ, ăn uống linh đình, xã hội thượng lưu hiển lộ rõ rệt. Tống Tử Võ lần đầu đi đến khung cảnh này, không khỏi có chút khẩn trương. Tống Trưởng Tu nhìn bộ dạng của cậu ta, đang có tâm muốn mượn người trong nhà để bắc cầu với Vinh Tranh và Phù Chính lại có chút không xác định có phải là Vinh Tranh không, giữa lúc anh ta đang do dự, Phù Chính và Vinh Tranh sóng vai đi ra.
Tống Tử Võ khiếp sợ trừng to mắt, Tống Trưởng Tu tay mắt lanh lẹ, kéo cậu ta đứng qua một bên.
Hôm nay tâm tình của Vinh Tranh và Phù Chính đều rất tốt, nhưng bọn họ đều biết sắp gặp được sóng gió lớn, đêm nay mời đến đây đều là những người có phân lượng trong Thủ đô tinh. Lấy địa vị của Phù gia cũng sẽ đón nhận được những sóng gió này.
Hơn nữa có rất nhiều người trong quân đội, tuyệt đối sẽ ủng hộ Phù Chính. Phù Chiến tự mình giới thiệu qua một chút, Vinh Tranh liền được coi chính thức là người Phù gia. Đây cũng là lần đầu hắn ra ánh sáng, nhưng cũng không có mấy người biết tư liệu về hắn, ngẫu nhiên có người phản ứng với tên của Vinh Tranh nhưng cũng không liên hệ tới.
Chỉ có Tống Tử Võ trợn mất há mồm, ngay từ lúc hô bắt đầu bữa tiệc, giữa đám người, Tống Tử Võ vọt qua nhóm người đầu tiên, xông tới, khó nén rung động: “Vinh….Vinh Tranh? Thật là cậu?”
Lúc này đây cậu ta không có xúc động không suy nghĩ gì hỏi thẳng mà có chút do dự: “Đây là có chuyện gì? Cậu sao lại…Sao lại quen biết Phù Chính?”
Người bạn lúc trước sớm chiều ở chung đột nhiên có một ngày thành bạn lữ của thần tượng mình sùng bái nhất. Loại trùng kích này không phải có thể tiếp nhận trong chốc lát. Tuy rằng như thế, Tống Tử Võ chỉ có thể nói lời chúc phúc, chỉ là cậu ta còn đang vô cùng kinh ngạc.
“Chúng tớ đã quen biết một đoạn thời gian, thấy đối phương đều không tệ lắm cho nên yêu rồi kết hôn.” Vinh Tranh nói đơn giản, Irwin và song bào thai đi tới, Vinh Tranh giới thiệu một lượt.
Xét thấy thân phận bạn cùng lứa, bọn họ có thể nói được mấy câu. Không bao lâu song bào thai có điểm tiếc nuối nói: “Không nghỉ tới cậu và Phù Chính kết hôn. Như vậy cơ giáp của hai người là một đôi?”
Vinh Tranh lắc lắc chén rượu trong tay, cười nói: “Ước định vẫn có hiệu quả, thế nào?”
Mắt song bào thai sáng lên, trăm miệng một lời đáp ứng: “Chúng ta rất chờ mong!”
Irwin rất là bất mãn, khoát cánh tay lên vai Vinh Tranh, tùy tiện nói: “Tớ nói nha, các cậu đây là kỳ thị, không được ngày sau tớ cũng sẽ đi tìm cơ giáp cho vợ, vợ chồng liên thủ…Hừ hừ đem, hai người các cậu dần một trận, các cậu sẽ không dám khi dễ tớ cô đơn một người.”
Song bào thai bình tĩnh nói: “Irwin cậu quên một chuyện, chúng ta không đánh phụ nữ.”
“Ai da.” Irwin khó chịu, dựa vào Vinh Tranh than thở: “Vinh Tranh! Cậu thương lượng với ông chồng nhà cậu, lúc hai người dần hai tên này, có thể tính thêm phần tớ, dùng nhiều sức một chút không?”
Phù Chính đột nhiên đi tới, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua vị trí tiếp xúc của bọn họ nói: “Nếu Vinh Tranh đồng ý, tôi không phản đối.”
Y vừa nói ra, mấy người đều thấy không được tự nhiên. Phù Chính thành danh đã lâu lại là tiền bối của bọn họ. Từ trước chỉ thất thân tượng mình sùng bái trên màn hình, nay gần ngay trong tầm mắt, Tống Tử Võ kích động không nói rõ lời: “Phù Phù Phù….Phù thiếu tướng! Có thể có thể có thể…ký tên cho tôi được không?”
“Cậu…ha ha ha ha.” Một đám người buồn cười cũng trực tiếp cười ra tiếng. Vinh Tranh dở khóc dở cười nói với Tống Tử Võ: “Có muốn chụp ảnh chung lưu làm kỷ niệm không?”
“Muốn! Đương nhiên muốn!” Tống Tử Võ dứt khoát không chút do dự, mọi người lại cười to, Vinh Tranh cười nói: “Chốc lát sẽ cho cậu cơ hội chụp đủ, bất quá hiện tại tớ phải nói chuyện với anh ấy một chút.”
Bọn họ đi lại một góc khuất, Phù Chính lúc này mới lộ cảm xúc thật, có hơi nhíu mày: “Kỳ Uyên đến đây, hiện tại đang ở trong phòng khách trên tầng hai chờ em.”
“Anh ta đến đây?” Vinh Tranh có chút kinh ngạc, lá gan của Kỳ Uyên thật đúng là lớn. Mới đầu có Tham Lang làm hậu thuẫn cũng dám giả mạo thành giảng viên quân giáo vào Thủ đô tinh, lúc này Tham Lang đã giải tán, anh ta vẫn có thể mang cái mặt bị truy nã nghênh ngang ra vào?
Vinh Tranh trong nháy mắt muốn biết, anh ta đến tột cùng là dựa vào cái gì. Nhưng hắn thu chút tâm tư kia lại cùng Phù Chính đi lên lầu gặp Kỳ Uyên.
Thay đổi của Kỳ Uyên cũng không lớn, chỉ là đeo cái cặp kính gọng vàng kia lên, điều này làm cho anh ta hơn vài phần nho nhã, thiếu đi vài phần sắc bén, khôi phục thành bộ dáng Vinh Tranh gặp lúc đầu, cũng ít đi rất nhiều tính công kích. Chỉ đẩy đẩy mắt kính, liếc Phù Chính một cái nói: “Tôi muốn tìm, là một mình Vinh Tranh!”
Vinh Tranh cho Phù Chính một ánh mắt, người sau nheo mắt, sau đó xoay người ra ngoài. Y vừa đi, Vinh Tranh liền hỏi: “Anh giải tán Tham Lang là muốn làm gì?”
‘Tham Lang cũng không phải một mình tôi.” Kỳ Uyên trả lời như vậy hắn tự nhiên ngồi trên sô pha, tư thế thoải mái: “Tất cả mọi người đều không muốn làm, tôi cuối cùng cũng không thể bắt bọn họ đi giết người phóng hỏa. Dàn xếp xong nửa đời sau, như vậy không tốt sao?”
Vinh Tranh cũng ngồi xuống đối diện hắn, hôm nay Kỳ Uyên nói hơi nhiều, tiếp tục: “Kỳ thực Tham Lang là tôi kế thừa từ cha nuôi. Sau khi cha nuôi qua đời, tôi thuận lợi trở thành thủ lĩnh mới của Tham Lang. Thế nhưng, việc từ trước tới nay tôi muốn làm là điều khiển cơ giáp.”
Hắn vươn hai tay ra, tầm mắt dừng lại trên hai ngón tay dài hơn người thường: “Cậu chắc cũng đã nghĩ đến, hai ngón tay dài khác thường này thật ra là một loại phương pháp huấn luyện đặc thù mà ra.”
“Mà tôi, là chắt của Đại sư Andrew cũng là người cuối cùng thừa kế phương pháp thao túng cơ giáp của Đại sư Andrew!”
Thế nhưng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lúc đó Phù Chính đích xác có đối tượng chỉ kém chưa kết hôn thôi, hơn nữa y còn đang ở tiền tuyến, cần phải tuân theo điều lệ thời chiến—đánh nhau đó, làm sao còn kết hôn được.
Bởi vậy nói đến nói đi, tình lý pháp lý dây dưa không rõ. Phù Chính cho rằng, không bằng chủ động công khai, ít nhất nắm giữ tiên cơ, hơn nữa có nhiều phương án dự bị, ứng phó các loại tình huống có thể xảy ra.
Vinh Tranh vì bất ngờ nên ngây ra nhưng rất nhanh hắn cũng nghĩ thông những điều đó, liền đồng ý.
Chỉ là….
Vinh Tranh cười dài hỏi: “Ý của anh là muốn tổ chức sinh nhật cho em?”
“Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ.” Phù Chính im lặng nửa ngày mới nói ra, hiện tại chỉ nói: “Chỉ còn ba ngày, bất quá quản gia Bohn rất có kinh nghiệm tổ chức tiệc hội.”
“Còn có, anh lại phải về tiền tuyến.”
Ly biệt lại đến, Vinh Tranh đã thành thói quen. Ba ngày sau, các gia tộc lớn của Thủ đô tinh đều nhận được một thiếp mời đặc biệt, mời tham gia bữa tiệc sinh nhật bạn lữ của Phù Chính.
Là bạn lữ không phải vợ, một ít người tư duy sắc bén lập tức đoán ra, Phù gia đại khái có một người dâu nam. Bởi vì ngày đó quân nhân được nghỉ ngơi, Phù Chiến cũng đặc biệt trở về gấp làm trưởng bối chủ trì, bữa tiệc nhất thời được tổ chức rất long trọng.
Là người Tống gia, Tống Trưởng Tu ngày đó cũng nhận được thiệp mời, anh ta lại có chút tin riêng, nghĩ ngợi chút liền mang theo Tống Tử Võ.
Từ sau khi Vinh Tranh rời khỏi, Tống Tử Võ thất lạc một trận về sau cũng quay trở về sinh hoạt ban đầu. Mỗi ngày lên lớp, chơi bóng, quan tâm tình hình chiến đấu tiền tuyến, ngẫu nhiên tưởng tượng chút làm sao tòng quân đối phó Trùng tộc….Giống như sinh viên bình thường vậy, ngược lại qua ngày rất tốt. Chỉ là chuyện của Vinh Tranh, Lạc Trọng Anh mang đến một ít ảnh hưởng, ít nhất cậu ta không còn phán đoán lỗ mãng như trước, Tống Trưởng Tu mang cậu ta theo để đặc huấn.
Nói cách khác, hiện giờ Tống Trưởng Võ chỉnh chu vào cũng có vài phần giống như con cháu thế gia, sẽ không tiếp tục tùy tiện không cảnh giác.
Một ngày này Tống Trưởng Tu mang theo Tống Tử Võ bước vào cửa lớn Phù gia. Bên trong rất nhiều người đã đến, quần áo sặc sỡ, ăn uống linh đình, xã hội thượng lưu hiển lộ rõ rệt. Tống Tử Võ lần đầu đi đến khung cảnh này, không khỏi có chút khẩn trương. Tống Trưởng Tu nhìn bộ dạng của cậu ta, đang có tâm muốn mượn người trong nhà để bắc cầu với Vinh Tranh và Phù Chính lại có chút không xác định có phải là Vinh Tranh không, giữa lúc anh ta đang do dự, Phù Chính và Vinh Tranh sóng vai đi ra.
Tống Tử Võ khiếp sợ trừng to mắt, Tống Trưởng Tu tay mắt lanh lẹ, kéo cậu ta đứng qua một bên.
Hôm nay tâm tình của Vinh Tranh và Phù Chính đều rất tốt, nhưng bọn họ đều biết sắp gặp được sóng gió lớn, đêm nay mời đến đây đều là những người có phân lượng trong Thủ đô tinh. Lấy địa vị của Phù gia cũng sẽ đón nhận được những sóng gió này.
Hơn nữa có rất nhiều người trong quân đội, tuyệt đối sẽ ủng hộ Phù Chính. Phù Chiến tự mình giới thiệu qua một chút, Vinh Tranh liền được coi chính thức là người Phù gia. Đây cũng là lần đầu hắn ra ánh sáng, nhưng cũng không có mấy người biết tư liệu về hắn, ngẫu nhiên có người phản ứng với tên của Vinh Tranh nhưng cũng không liên hệ tới.
Chỉ có Tống Tử Võ trợn mất há mồm, ngay từ lúc hô bắt đầu bữa tiệc, giữa đám người, Tống Tử Võ vọt qua nhóm người đầu tiên, xông tới, khó nén rung động: “Vinh….Vinh Tranh? Thật là cậu?”
Lúc này đây cậu ta không có xúc động không suy nghĩ gì hỏi thẳng mà có chút do dự: “Đây là có chuyện gì? Cậu sao lại…Sao lại quen biết Phù Chính?”
Người bạn lúc trước sớm chiều ở chung đột nhiên có một ngày thành bạn lữ của thần tượng mình sùng bái nhất. Loại trùng kích này không phải có thể tiếp nhận trong chốc lát. Tuy rằng như thế, Tống Tử Võ chỉ có thể nói lời chúc phúc, chỉ là cậu ta còn đang vô cùng kinh ngạc.
“Chúng tớ đã quen biết một đoạn thời gian, thấy đối phương đều không tệ lắm cho nên yêu rồi kết hôn.” Vinh Tranh nói đơn giản, Irwin và song bào thai đi tới, Vinh Tranh giới thiệu một lượt.
Xét thấy thân phận bạn cùng lứa, bọn họ có thể nói được mấy câu. Không bao lâu song bào thai có điểm tiếc nuối nói: “Không nghỉ tới cậu và Phù Chính kết hôn. Như vậy cơ giáp của hai người là một đôi?”
Vinh Tranh lắc lắc chén rượu trong tay, cười nói: “Ước định vẫn có hiệu quả, thế nào?”
Mắt song bào thai sáng lên, trăm miệng một lời đáp ứng: “Chúng ta rất chờ mong!”
Irwin rất là bất mãn, khoát cánh tay lên vai Vinh Tranh, tùy tiện nói: “Tớ nói nha, các cậu đây là kỳ thị, không được ngày sau tớ cũng sẽ đi tìm cơ giáp cho vợ, vợ chồng liên thủ…Hừ hừ đem, hai người các cậu dần một trận, các cậu sẽ không dám khi dễ tớ cô đơn một người.”
Song bào thai bình tĩnh nói: “Irwin cậu quên một chuyện, chúng ta không đánh phụ nữ.”
“Ai da.” Irwin khó chịu, dựa vào Vinh Tranh than thở: “Vinh Tranh! Cậu thương lượng với ông chồng nhà cậu, lúc hai người dần hai tên này, có thể tính thêm phần tớ, dùng nhiều sức một chút không?”
Phù Chính đột nhiên đi tới, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua vị trí tiếp xúc của bọn họ nói: “Nếu Vinh Tranh đồng ý, tôi không phản đối.”
Y vừa nói ra, mấy người đều thấy không được tự nhiên. Phù Chính thành danh đã lâu lại là tiền bối của bọn họ. Từ trước chỉ thất thân tượng mình sùng bái trên màn hình, nay gần ngay trong tầm mắt, Tống Tử Võ kích động không nói rõ lời: “Phù Phù Phù….Phù thiếu tướng! Có thể có thể có thể…ký tên cho tôi được không?”
“Cậu…ha ha ha ha.” Một đám người buồn cười cũng trực tiếp cười ra tiếng. Vinh Tranh dở khóc dở cười nói với Tống Tử Võ: “Có muốn chụp ảnh chung lưu làm kỷ niệm không?”
“Muốn! Đương nhiên muốn!” Tống Tử Võ dứt khoát không chút do dự, mọi người lại cười to, Vinh Tranh cười nói: “Chốc lát sẽ cho cậu cơ hội chụp đủ, bất quá hiện tại tớ phải nói chuyện với anh ấy một chút.”
Bọn họ đi lại một góc khuất, Phù Chính lúc này mới lộ cảm xúc thật, có hơi nhíu mày: “Kỳ Uyên đến đây, hiện tại đang ở trong phòng khách trên tầng hai chờ em.”
“Anh ta đến đây?” Vinh Tranh có chút kinh ngạc, lá gan của Kỳ Uyên thật đúng là lớn. Mới đầu có Tham Lang làm hậu thuẫn cũng dám giả mạo thành giảng viên quân giáo vào Thủ đô tinh, lúc này Tham Lang đã giải tán, anh ta vẫn có thể mang cái mặt bị truy nã nghênh ngang ra vào?
Vinh Tranh trong nháy mắt muốn biết, anh ta đến tột cùng là dựa vào cái gì. Nhưng hắn thu chút tâm tư kia lại cùng Phù Chính đi lên lầu gặp Kỳ Uyên.
Thay đổi của Kỳ Uyên cũng không lớn, chỉ là đeo cái cặp kính gọng vàng kia lên, điều này làm cho anh ta hơn vài phần nho nhã, thiếu đi vài phần sắc bén, khôi phục thành bộ dáng Vinh Tranh gặp lúc đầu, cũng ít đi rất nhiều tính công kích. Chỉ đẩy đẩy mắt kính, liếc Phù Chính một cái nói: “Tôi muốn tìm, là một mình Vinh Tranh!”
Vinh Tranh cho Phù Chính một ánh mắt, người sau nheo mắt, sau đó xoay người ra ngoài. Y vừa đi, Vinh Tranh liền hỏi: “Anh giải tán Tham Lang là muốn làm gì?”
‘Tham Lang cũng không phải một mình tôi.” Kỳ Uyên trả lời như vậy hắn tự nhiên ngồi trên sô pha, tư thế thoải mái: “Tất cả mọi người đều không muốn làm, tôi cuối cùng cũng không thể bắt bọn họ đi giết người phóng hỏa. Dàn xếp xong nửa đời sau, như vậy không tốt sao?”
Vinh Tranh cũng ngồi xuống đối diện hắn, hôm nay Kỳ Uyên nói hơi nhiều, tiếp tục: “Kỳ thực Tham Lang là tôi kế thừa từ cha nuôi. Sau khi cha nuôi qua đời, tôi thuận lợi trở thành thủ lĩnh mới của Tham Lang. Thế nhưng, việc từ trước tới nay tôi muốn làm là điều khiển cơ giáp.”
Hắn vươn hai tay ra, tầm mắt dừng lại trên hai ngón tay dài hơn người thường: “Cậu chắc cũng đã nghĩ đến, hai ngón tay dài khác thường này thật ra là một loại phương pháp huấn luyện đặc thù mà ra.”
“Mà tôi, là chắt của Đại sư Andrew cũng là người cuối cùng thừa kế phương pháp thao túng cơ giáp của Đại sư Andrew!”
/47
|