Triệu Liên Hằng đúng giờ tới, cũng là Vinh Tranh mang hắn vào. Sau khi vào thì gọi một ly Lam Sơn, không cần có phục vụ khác. Vinh Tranh chỉ mang cà phê vào sau đó yên lặng rời khỏi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Với hắn mà nói Phù Chính cũng được, Triệu Liên Hằng cũng tốt, đó là một thế giới xa xa với hắn, có lẽ sẽ cùng xuất hiện nhưng đó không phải là bây giờ. Người trong quán cà phên tăng dần lên, hắn cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, ngoài nụ cười ôn hòa còn có một đầu đầy mồ hôi.
Trong phòng Phù Chính và Triệu Liên Hằng vô cùng tẻ ngắt.
Triệu Liên Hằng năm nay hai mươi tám tuổi, được cho là thầy giáo trẻ tuổi nhất Liên Bang, là nhân tài cực kỳ ưu tú, tướng mạo và tư văn tuấn tú, hào hoa phong nhã khiến người khác có hảo cảm. Mới đầu hắn nghe chính mình và Phù Chính có trình độ tương xứng gen không sai thì cực kỳ kinh ngạc, cơ hồ cho rằng đầu não sau lầm rồi. Nhưng Hiệu trưởng Rhoda cố ý gọi hắn dành thời gian đi “gặp mặt”, hắn cũng đáp ứng yêu cầu này của ông.
Giờ ngồi ở chỗ này, nhìn nam nhân đối diện, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Phong thái chiến đấu trong tin tức trên màn ảnh lớn là một loại khác, trong hiện thực Phù Chính có khí chất cá nhân cường liệt độc đáo.
Chỉ là thật đáng tiếc, không phải là khẩu vị của hắn.
Triệu Liên Hằng là người tương đối có kế hoạch, hắn tính toán là trước bốn mươi tuổi kết hôn, trước năm mươi sinh con, trước một trăm di dân…..Ở Liên Bang công dân cho đến 221 tuổi đều có kế hoạch phi thường chi tiết, chỉ cần làm từng bước là chòm sao Kim ngưu cố chấp hắn có thể thực hiện việc khống chế hoàn mỹ nhân sinh. Hắn tin tưởng có thể khiến bản thân không lệch khỏi kịch bản, Phù Chính xuất hiện không thể nghi ngờ đó là khả năng hắn không suy xét đến.
Trong lúc câu được câu mất nói chuyện phiếm, Triệu Liên Hằng nghĩ rằng hắn cần phải thừa nhận một việc: quân nhân quả nhiên cứng nhắc giống như trong tưởng tượng của hắn, cũng có thể là đối phương cũng không có hứng thú giống hắn. Nói tóm lại, việc này không thành, một mảnh nhiệt tình của Hiệu trưởng Rhoda cứ thế theo nước chảy về biển đông.
Huống chi hắn cảm thấy cùng Phù Chính một chỗ thế nào cũng phải ở dưới, Phù Chính quá mức cường đại, không có tiền vốn làm cường thụ. Y chỉ có thể làm công, tổng công, triệt để đế vương công.
Im lặng không nói, uống cà phê trong nửa giờ, hắn không biết Phù Chính suy nghĩ cái gì, nhưng hắn có thể xác định hắn đã nghĩ hết một lượt, tiếp tục duy trì vẻ mỉm cười bên ngoài, quyết định phá vỡ im lặng trước: “Phù tiên sinh…..”
“Triệu tiên sinh…..”
Hai người đồng thời mở miệng lại đồng thời ngậm miệng. Liếc nhìn nha sau đó Phù Chính ra hiệu đối phương nói trước. Triệu Liên Hằng nói: “Tôi cho rằng hai chúng ta không quá thích hợp.”
Phù Chính không chút biểu tình. Không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Triệu Liên Hằng âm thầm hít sâu một hơi, mỉm cười: “Nói thực ra, ngoài ý muốn có thể có gen xứng đôi với Phù thiếu tướng tôi rất vinh hạnh, nhưng xem ra giữa hai chúng ta đều không có lực tương tác, cũng không có tiếng nói và hoàn cảnh sinh hoạt chung, tỉ lệ có thể cùng một chỗ rất thấp. Điểm ấy ngài cũng nhìn ra đi?”
Phù Chình “ân” một tiếng từ chối cho ý kiến, Triệu Liên Hằng thả lỏng một chút, tiếp tục: “Bản thân tôi cũng không có ý tưởng kết hôn sớm như vậy, sự nghiệp cũng tương đối bận rộn. Càng hy vọng bạn lữ của tôi có thể nhân nhượng ở phương diện này một chút. Phù thiếu tướng là quân nhân, cũng không có khả năng làm được yêu cầu này. Tôi cũng sẽ không vì Phù thiếu tướng mà buông bỏ sự nghiệp của chính mình—-hoặc là ở phương diện nào đó chúng ta còn cùng là một loại, quá mức tương tự lại kiên trì lời nói cường thế của riêng mình, không có biện pháp tạo thành một gia đình.” (ý là hai anh ý đều là công)
Hôn nhân cần thỏa hiệp, cần bao dung lẫn nhau. Phù Chính bình tĩnh như không phải nói về mình: “Tôi đã điều tra qua trước mắt anh không có người yêu, như vậy để tránh hiểu lầm— tôi cần anh phối hợp nói dối vài câu.”
“Nói như vậy anh cũng xem qua tư liệu của tôi rồi. Quân đội yêu cầu ba mươi tuổi là hạn cuối, nói cách khác còn có thời gian hơn hai tháng nữa cho tôi lựa chọn. Trong lúc đó tôi sẽ tìm kiếm bạn lữ thích hợp, nhưng nếu tương lai có người tìm đến hy vọng anh sẽ có câu trả lời thuyết phục là chúng ta đang trong qua trình tiếp xúc.”
“Này là vì tránh phiền toái không cần thiết.” Phù Chính lấy thái độ đàm phán quả quyết nói: “Anh cùng tôi có trình độ tương xứng gen rất cao, mà cưỡng chế hôn nhân không có khả năng xem xét ý nguyện của anh. Nếu không muốn ba ngày sau bị cưỡng chế kết hôn với tôi, vậy thì phải diễn trò cho nhân viên điều tra xem.”
Triệu Liên Hằng suy tư trong chốc lát cũng quyết đoán đáp ứng. Lời nói của Phù Chính không giống giả bộ, hắn cũng tinh tường vài điều luật hôn nhân phiền toái kia, nếu trong ba tháng Phù Chính không tìm thấy đối tượng, bọn họ nói không chừng sẽ thật sự bị bắt thành đôi chồng chồng. Hắn thích là thiếu niên thanh xuân như học sinh mà không phải thành lũy cứng rắn, công chiếm không được như Phù Chính.
Hai người sung sướng đạt thành hiệp nghị trao đối dãy số thông tin trước khi rời đi. Phù Chính ngồi lại trong phòng khoảng mười phút, mày không kìm được mà nhíu chặt, chỉ suy nghĩ một vấn đề: Làm thế nào trong vòng hai tháng hoàn thành một đám cưới chui?
—-Hơn nữa đối phương không thể quá thái quá. Pháp luật quân hôn (hôn nhân trong quân đội) quy định rất rườm rà, sau năm năm kết hôn mới được ở riêng, sau mười năm mới được ly hôn, bằng không xử phạt nghiêm khắc.
Cha mẹ Phù Chính đều là quan nhân, từ nhỏ bị gia đình bao bọc, quản gia, người thân, đám giáo sư nuôi lớn, những người này không phải là độc thân thì chính là người già, thật sự không có cái gì gọi là kinh nghiệm yêu đương. Cha mẹ y nghe nói tình cảm rất sâu đậm, không thì sẽ không ở trên chiến trường được cho là tự tử vì tình song song chết trận. Thế nhưng rất ít cùng cha mẹ ở chung như Phù Chính căn bản không lý giải được mấy thứ tình yêu này.
Nếu hôn nhân là trách nhiệm, y sẽ gánh trên lưng. Nếu vợ không thể câu thông, y sẽ không hao tâm tốn sức. Nói trắng ra là, Phù Chính nếu không phải quân nhân, có khả năng khi bảy tám mươi tuổi cũng chưa chắc đã tìm được người y nguyện cưới về nhà. Về phần con, trong thế giới nhân loại có thể sống được hơn 200 tuổi đó không phải là vấn đề.
Vừa muốn nhanh chóng tìm được người lại phải chọn người có đủ tư cách….Lừa hôn là hành vi phạm tội không thể được, còn khiến gia gia Phù Chiến vừa lòng….Phù Chính vốn từng có nhiều sách lược khi chiến đấu với trùng tộc giờ vô cùng nhớ đám tham mưu đầy cơ trí của mình.
Nửa ngày sau y đứng dậy đội mũ vào, từng bước xuống lầu. Ở một góc nhìn thoáng ngẩn người.
Từ góc độ của Phù Chính, quán cà phê ở lầu một nhìn không sót chỗ nào, Vinh Tranh đang cúi lưng đặt một tách cà phê trên bàn. Cái eo thon gầy mềm dẻo cong xuống, cơ đùi thon dài kéo thẳng, cái mông cong kéo một độ cung tuyệt đẹp, ánh nắng ba bốn giờ chiều chiếu bên gương mặt tuấn mỹ, khiến sợi tóc có chút dài như biến thành màu vàng. (ˉ﹃ˉ)
Tình cảnh này ập vào mắt, Phù Chính chỉ cảm thấy đáy lòng khẽ nhúc nhích, như có cái gì chớp mắt tản ra, kết thành một mảnh.
Thiếu niên đứng thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp lại có cảm giác kiên định, khi đi ngang qua góc thì chớp mắt một cái, lễ phép mỉm cười, tự nhiên dời đi. Phù Chính đứng ở chỗ cũ nhìn tấm lưng kia thật lâu.
Hết thảy những việc này Vinh Tranh không hề biết. Buổi tối tám giờ hơn hắn mới trở về ktx, trong phòng không một bóng người, Kevin.Deans lại không biết du di nơi nào, thường thường không về ngủ cũng tỏ ý vào năm hai sẽ chuyển ra ngoài thuê nhà ở.
Gã thậm chí đi còn không khóa cửa. Điểm này khiến Vinh Tranh có chút hoài nghi. Sinh viên có thể thi đậu ĐHTH Liên Bang sao lại trầm mê vui chơi như thế, là thiên tài chân chính còn có tiền đồ khác? Hắn không dám xác định.
Tốt nhất là không ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn, ngoài điều đó ra, hắn không để ý.
Cửa phòng bị gõ, Tống Tử Võ cầm túi lớn túi nhỏ đứng ở ngoài cửa, tùy tiện cười: “Vinh Tranh, tớ mới từ nhà về, đây là đồ ăn ngon mẹ tớ làm, cậu nếm thử đi?”
Tống Tử Võ là người địa phương, tối thứ 6 trở về nhà, Vinh Tranh lần đầu tiên bị người thân thiết như vậy, nhịn không được cảm động trong lòng, đợi Tống Tử Võ đi vào phòng, lấy ra không ít đồ ăn, trạng thái mười phần chia sẻ. Hắn vừa muốn nói cảm ơn, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Lúc này đứng ở cửa là hội trưởng hội sinh viên Tống Trưởng Tu lâu ngày không thấy. Tống Trưởng Tu nhìn thấy Vinh Tranh hơi kinh ngạc, đợi nhìn thấy Tống Tử Võ liền cười nói: “Tôi đang nghĩ xem bạn mà tiểu Võ quen ở trường học là ai, nguyên lai là cậu.”
Tống Tử Võ nhanh chóng đứng dậy, như chuột thấy mèo vô cùng dễ bảo: “Chú…..Chú họ, Chú đến tìm bạn của cháu? Hai người quen biết?”
Hắn khó có biểu tình ôn thuần như vậy, khiến Vinh tranh hiếu kỳ nhìn mãi không thôi, Tống Trưởng Tu cười cười, chính mình giải thích cho Vinh Tranh: “Tống gia là một gia tộc rất lớn, tôi ở bổn gia, tiểu Võ là phân gia. Hai chúng tôi là chú cháu họ.”
“Chẳng qua tiểu Võ nói muốn rèn luyện chính mình cho nên muốn giữ bí mật quan hệ của chúng tôi, không muốn dựa vào cái mác thân thích của Hội trưởng hội sinh viên này.”
Vinh Tranh đem tin tức này thu vào đáy lòng, bên ngoài chỉ gật đầu một cái: “Nguyên lai là như vậy.”
Tống Tử Võ thoạt nhìn phá lệ kính sợ Tống Trưởng Tu, so với giáo viên còn cung kính hơn, có Tống Trưởng Tu ở, cả người hắn không được tự nhiên, cũng không phải bộ dáng thường ngày, cực kỳ nhu thuận. Đợi đến khi Tống Trưởng Tu dặn dò vài chuyện gia đình rồi rời đi, hắn mới thở ra một hơi, ngã lên giường Vinh Tranh cảm thán: “Chú họ càng ngày càng khủng bố!”
“Tôi sao không thấy nhỉ?” Vinh Tranh thuận miệng hỏi: “Cậu tựa hồ rất sợ anh ta?”
“Đương nhiên sợ!” Tống Tử Võ ngẫm lại không khỏi lộ ra kinh hãi: “Từ nhỏ tới lớn, đồng lứa chúng tớ không có ai không sợ chú họ, tuy rằng tuổi không sai biệt lắm. Nhưng chú ấy là do lão thái gia nuôi lớn, mấy thủ đoạn đòi mạng kia học vô cùng lợi hại. Chậc, chậc….Cậu là không thấy thôi, nếu thấy rôi không chừng sẽ không bình tĩnh như vậy đâu.”
“Tớ chỉ là ngẫu nhiên qua năm mới, lễ lạp mới đi bổn gia mà thôi, đều biết mấy người bị chú họ sửa tội. Mấy anh chị em ở bổn gia thì khỏi phải nói, hận không thể trốn khỏi chú họ!”
Với hắn mà nói Phù Chính cũng được, Triệu Liên Hằng cũng tốt, đó là một thế giới xa xa với hắn, có lẽ sẽ cùng xuất hiện nhưng đó không phải là bây giờ. Người trong quán cà phên tăng dần lên, hắn cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, ngoài nụ cười ôn hòa còn có một đầu đầy mồ hôi.
Trong phòng Phù Chính và Triệu Liên Hằng vô cùng tẻ ngắt.
Triệu Liên Hằng năm nay hai mươi tám tuổi, được cho là thầy giáo trẻ tuổi nhất Liên Bang, là nhân tài cực kỳ ưu tú, tướng mạo và tư văn tuấn tú, hào hoa phong nhã khiến người khác có hảo cảm. Mới đầu hắn nghe chính mình và Phù Chính có trình độ tương xứng gen không sai thì cực kỳ kinh ngạc, cơ hồ cho rằng đầu não sau lầm rồi. Nhưng Hiệu trưởng Rhoda cố ý gọi hắn dành thời gian đi “gặp mặt”, hắn cũng đáp ứng yêu cầu này của ông.
Giờ ngồi ở chỗ này, nhìn nam nhân đối diện, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Phong thái chiến đấu trong tin tức trên màn ảnh lớn là một loại khác, trong hiện thực Phù Chính có khí chất cá nhân cường liệt độc đáo.
Chỉ là thật đáng tiếc, không phải là khẩu vị của hắn.
Triệu Liên Hằng là người tương đối có kế hoạch, hắn tính toán là trước bốn mươi tuổi kết hôn, trước năm mươi sinh con, trước một trăm di dân…..Ở Liên Bang công dân cho đến 221 tuổi đều có kế hoạch phi thường chi tiết, chỉ cần làm từng bước là chòm sao Kim ngưu cố chấp hắn có thể thực hiện việc khống chế hoàn mỹ nhân sinh. Hắn tin tưởng có thể khiến bản thân không lệch khỏi kịch bản, Phù Chính xuất hiện không thể nghi ngờ đó là khả năng hắn không suy xét đến.
Trong lúc câu được câu mất nói chuyện phiếm, Triệu Liên Hằng nghĩ rằng hắn cần phải thừa nhận một việc: quân nhân quả nhiên cứng nhắc giống như trong tưởng tượng của hắn, cũng có thể là đối phương cũng không có hứng thú giống hắn. Nói tóm lại, việc này không thành, một mảnh nhiệt tình của Hiệu trưởng Rhoda cứ thế theo nước chảy về biển đông.
Huống chi hắn cảm thấy cùng Phù Chính một chỗ thế nào cũng phải ở dưới, Phù Chính quá mức cường đại, không có tiền vốn làm cường thụ. Y chỉ có thể làm công, tổng công, triệt để đế vương công.
Im lặng không nói, uống cà phê trong nửa giờ, hắn không biết Phù Chính suy nghĩ cái gì, nhưng hắn có thể xác định hắn đã nghĩ hết một lượt, tiếp tục duy trì vẻ mỉm cười bên ngoài, quyết định phá vỡ im lặng trước: “Phù tiên sinh…..”
“Triệu tiên sinh…..”
Hai người đồng thời mở miệng lại đồng thời ngậm miệng. Liếc nhìn nha sau đó Phù Chính ra hiệu đối phương nói trước. Triệu Liên Hằng nói: “Tôi cho rằng hai chúng ta không quá thích hợp.”
Phù Chính không chút biểu tình. Không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Triệu Liên Hằng âm thầm hít sâu một hơi, mỉm cười: “Nói thực ra, ngoài ý muốn có thể có gen xứng đôi với Phù thiếu tướng tôi rất vinh hạnh, nhưng xem ra giữa hai chúng ta đều không có lực tương tác, cũng không có tiếng nói và hoàn cảnh sinh hoạt chung, tỉ lệ có thể cùng một chỗ rất thấp. Điểm ấy ngài cũng nhìn ra đi?”
Phù Chình “ân” một tiếng từ chối cho ý kiến, Triệu Liên Hằng thả lỏng một chút, tiếp tục: “Bản thân tôi cũng không có ý tưởng kết hôn sớm như vậy, sự nghiệp cũng tương đối bận rộn. Càng hy vọng bạn lữ của tôi có thể nhân nhượng ở phương diện này một chút. Phù thiếu tướng là quân nhân, cũng không có khả năng làm được yêu cầu này. Tôi cũng sẽ không vì Phù thiếu tướng mà buông bỏ sự nghiệp của chính mình—-hoặc là ở phương diện nào đó chúng ta còn cùng là một loại, quá mức tương tự lại kiên trì lời nói cường thế của riêng mình, không có biện pháp tạo thành một gia đình.” (ý là hai anh ý đều là công)
Hôn nhân cần thỏa hiệp, cần bao dung lẫn nhau. Phù Chính bình tĩnh như không phải nói về mình: “Tôi đã điều tra qua trước mắt anh không có người yêu, như vậy để tránh hiểu lầm— tôi cần anh phối hợp nói dối vài câu.”
“Nói như vậy anh cũng xem qua tư liệu của tôi rồi. Quân đội yêu cầu ba mươi tuổi là hạn cuối, nói cách khác còn có thời gian hơn hai tháng nữa cho tôi lựa chọn. Trong lúc đó tôi sẽ tìm kiếm bạn lữ thích hợp, nhưng nếu tương lai có người tìm đến hy vọng anh sẽ có câu trả lời thuyết phục là chúng ta đang trong qua trình tiếp xúc.”
“Này là vì tránh phiền toái không cần thiết.” Phù Chính lấy thái độ đàm phán quả quyết nói: “Anh cùng tôi có trình độ tương xứng gen rất cao, mà cưỡng chế hôn nhân không có khả năng xem xét ý nguyện của anh. Nếu không muốn ba ngày sau bị cưỡng chế kết hôn với tôi, vậy thì phải diễn trò cho nhân viên điều tra xem.”
Triệu Liên Hằng suy tư trong chốc lát cũng quyết đoán đáp ứng. Lời nói của Phù Chính không giống giả bộ, hắn cũng tinh tường vài điều luật hôn nhân phiền toái kia, nếu trong ba tháng Phù Chính không tìm thấy đối tượng, bọn họ nói không chừng sẽ thật sự bị bắt thành đôi chồng chồng. Hắn thích là thiếu niên thanh xuân như học sinh mà không phải thành lũy cứng rắn, công chiếm không được như Phù Chính.
Hai người sung sướng đạt thành hiệp nghị trao đối dãy số thông tin trước khi rời đi. Phù Chính ngồi lại trong phòng khoảng mười phút, mày không kìm được mà nhíu chặt, chỉ suy nghĩ một vấn đề: Làm thế nào trong vòng hai tháng hoàn thành một đám cưới chui?
—-Hơn nữa đối phương không thể quá thái quá. Pháp luật quân hôn (hôn nhân trong quân đội) quy định rất rườm rà, sau năm năm kết hôn mới được ở riêng, sau mười năm mới được ly hôn, bằng không xử phạt nghiêm khắc.
Cha mẹ Phù Chính đều là quan nhân, từ nhỏ bị gia đình bao bọc, quản gia, người thân, đám giáo sư nuôi lớn, những người này không phải là độc thân thì chính là người già, thật sự không có cái gì gọi là kinh nghiệm yêu đương. Cha mẹ y nghe nói tình cảm rất sâu đậm, không thì sẽ không ở trên chiến trường được cho là tự tử vì tình song song chết trận. Thế nhưng rất ít cùng cha mẹ ở chung như Phù Chính căn bản không lý giải được mấy thứ tình yêu này.
Nếu hôn nhân là trách nhiệm, y sẽ gánh trên lưng. Nếu vợ không thể câu thông, y sẽ không hao tâm tốn sức. Nói trắng ra là, Phù Chính nếu không phải quân nhân, có khả năng khi bảy tám mươi tuổi cũng chưa chắc đã tìm được người y nguyện cưới về nhà. Về phần con, trong thế giới nhân loại có thể sống được hơn 200 tuổi đó không phải là vấn đề.
Vừa muốn nhanh chóng tìm được người lại phải chọn người có đủ tư cách….Lừa hôn là hành vi phạm tội không thể được, còn khiến gia gia Phù Chiến vừa lòng….Phù Chính vốn từng có nhiều sách lược khi chiến đấu với trùng tộc giờ vô cùng nhớ đám tham mưu đầy cơ trí của mình.
Nửa ngày sau y đứng dậy đội mũ vào, từng bước xuống lầu. Ở một góc nhìn thoáng ngẩn người.
Từ góc độ của Phù Chính, quán cà phê ở lầu một nhìn không sót chỗ nào, Vinh Tranh đang cúi lưng đặt một tách cà phê trên bàn. Cái eo thon gầy mềm dẻo cong xuống, cơ đùi thon dài kéo thẳng, cái mông cong kéo một độ cung tuyệt đẹp, ánh nắng ba bốn giờ chiều chiếu bên gương mặt tuấn mỹ, khiến sợi tóc có chút dài như biến thành màu vàng. (ˉ﹃ˉ)
Tình cảnh này ập vào mắt, Phù Chính chỉ cảm thấy đáy lòng khẽ nhúc nhích, như có cái gì chớp mắt tản ra, kết thành một mảnh.
Thiếu niên đứng thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp lại có cảm giác kiên định, khi đi ngang qua góc thì chớp mắt một cái, lễ phép mỉm cười, tự nhiên dời đi. Phù Chính đứng ở chỗ cũ nhìn tấm lưng kia thật lâu.
Hết thảy những việc này Vinh Tranh không hề biết. Buổi tối tám giờ hơn hắn mới trở về ktx, trong phòng không một bóng người, Kevin.Deans lại không biết du di nơi nào, thường thường không về ngủ cũng tỏ ý vào năm hai sẽ chuyển ra ngoài thuê nhà ở.
Gã thậm chí đi còn không khóa cửa. Điểm này khiến Vinh Tranh có chút hoài nghi. Sinh viên có thể thi đậu ĐHTH Liên Bang sao lại trầm mê vui chơi như thế, là thiên tài chân chính còn có tiền đồ khác? Hắn không dám xác định.
Tốt nhất là không ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn, ngoài điều đó ra, hắn không để ý.
Cửa phòng bị gõ, Tống Tử Võ cầm túi lớn túi nhỏ đứng ở ngoài cửa, tùy tiện cười: “Vinh Tranh, tớ mới từ nhà về, đây là đồ ăn ngon mẹ tớ làm, cậu nếm thử đi?”
Tống Tử Võ là người địa phương, tối thứ 6 trở về nhà, Vinh Tranh lần đầu tiên bị người thân thiết như vậy, nhịn không được cảm động trong lòng, đợi Tống Tử Võ đi vào phòng, lấy ra không ít đồ ăn, trạng thái mười phần chia sẻ. Hắn vừa muốn nói cảm ơn, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Lúc này đứng ở cửa là hội trưởng hội sinh viên Tống Trưởng Tu lâu ngày không thấy. Tống Trưởng Tu nhìn thấy Vinh Tranh hơi kinh ngạc, đợi nhìn thấy Tống Tử Võ liền cười nói: “Tôi đang nghĩ xem bạn mà tiểu Võ quen ở trường học là ai, nguyên lai là cậu.”
Tống Tử Võ nhanh chóng đứng dậy, như chuột thấy mèo vô cùng dễ bảo: “Chú…..Chú họ, Chú đến tìm bạn của cháu? Hai người quen biết?”
Hắn khó có biểu tình ôn thuần như vậy, khiến Vinh tranh hiếu kỳ nhìn mãi không thôi, Tống Trưởng Tu cười cười, chính mình giải thích cho Vinh Tranh: “Tống gia là một gia tộc rất lớn, tôi ở bổn gia, tiểu Võ là phân gia. Hai chúng tôi là chú cháu họ.”
“Chẳng qua tiểu Võ nói muốn rèn luyện chính mình cho nên muốn giữ bí mật quan hệ của chúng tôi, không muốn dựa vào cái mác thân thích của Hội trưởng hội sinh viên này.”
Vinh Tranh đem tin tức này thu vào đáy lòng, bên ngoài chỉ gật đầu một cái: “Nguyên lai là như vậy.”
Tống Tử Võ thoạt nhìn phá lệ kính sợ Tống Trưởng Tu, so với giáo viên còn cung kính hơn, có Tống Trưởng Tu ở, cả người hắn không được tự nhiên, cũng không phải bộ dáng thường ngày, cực kỳ nhu thuận. Đợi đến khi Tống Trưởng Tu dặn dò vài chuyện gia đình rồi rời đi, hắn mới thở ra một hơi, ngã lên giường Vinh Tranh cảm thán: “Chú họ càng ngày càng khủng bố!”
“Tôi sao không thấy nhỉ?” Vinh Tranh thuận miệng hỏi: “Cậu tựa hồ rất sợ anh ta?”
“Đương nhiên sợ!” Tống Tử Võ ngẫm lại không khỏi lộ ra kinh hãi: “Từ nhỏ tới lớn, đồng lứa chúng tớ không có ai không sợ chú họ, tuy rằng tuổi không sai biệt lắm. Nhưng chú ấy là do lão thái gia nuôi lớn, mấy thủ đoạn đòi mạng kia học vô cùng lợi hại. Chậc, chậc….Cậu là không thấy thôi, nếu thấy rôi không chừng sẽ không bình tĩnh như vậy đâu.”
“Tớ chỉ là ngẫu nhiên qua năm mới, lễ lạp mới đi bổn gia mà thôi, đều biết mấy người bị chú họ sửa tội. Mấy anh chị em ở bổn gia thì khỏi phải nói, hận không thể trốn khỏi chú họ!”
/47
|