“ Huyết Ma Đạo ~~~~~!!!” Giải quyết xong vấn đề bị truy sát, cơn giận dữ trong người tiếp tục bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi thót ra cái tên của kẻ thù không đội trời chung của mình.
“ Vì sao huynh lại căm thù Huyết Ma Đạo như thế vậy? Vì chúng đã liên lụy tới huynh sao??” Hoàng Dung khẽ díu mày trước biểu hiện của Dương Kiệt, cảm thấy thái độ của anh ta đối với Huyết Ma Đạo gì có chút gì thái quá thì phải.
Dương Kiệt lộ ra vẻ ngại ngùng, chẳng lẽ nói toẹt ra là vì Huyết Ma Đạo đã hại chết “người yêu” của mình sao? Với tính cách thích ghen tuông của Hoàng Dung, dám nói thẳng ra không chừng cô ta sẽ nổi điên lên cho mà xem.
Nhiều khi Dương Kiệt cảm thấy nhức đầu vô cùng, Diệp Tuyền còn đỡ, dù sao thì cô ta cũng đã hy sinh rồi, vấn đề là ngoài Diệp Tuyền ra còn một người khác nữa kìa, cũng không biết ăn nói thế nào với Hoàng Dung đây.
Hình bóng của Mộ Dung Tuyết và cảnh tượng cả hai lên tới miền cực lạc trong bí cảnh không ngừng hiện ra trong đầu, miệng không tự chủ lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Phát hiện Hoàng Dung đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mình, Dương Kiệt nhanh chóng bừng tỉnh, vội vã lên tiếng giải thích: “ à à, vì một người bạn thân của ta đã chết thảm dưới tay của người của Huyết Ma Đạo, nên ta đã từng thề với bản thân rằng phải “xử đẹp” chúng bằng mọi giá.”
“ bạn thân?? Là phụ nữ???” sắc mặt ghen tuông của Hoàng Dung đã lộ hết ra bên ngoài, cắn răng hỏi.
“ Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hiện giờ bằng cách nào tìm ra được hành tung của lũ người Huyết Ma Đạo. U Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, với kỹ năng ngụy trang của lũ chuột qua đường đó, muốn tìm thấy chúng cũng là cả một vấn đề đấy.” Dương Kiệt cảm thấy bắt đầu không ổn, nhanh chóng chuyển đổi đề tài, giả vờ tạo ra vẻ nhức đầu vì vấn đề này.
Mặc dù trong lòng cảm thấy đau nhói khó chịu, nhưng dù sao đối phương cũng đã qua đời rồi, mọi chuyện cũng đã kết thúc, lúc này làm ầm lên thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nên vẫn cố gắng kềm chế lại, lên tiếng bày kế: “ Đúng là chỉ với hai chúng ta, truy tìm người của Huyết Ma Đạo chỉ như mò kim đáy biển, nhưng nếu như có người giúp đỡ chúng ta, không chỉ một người mà là cả một vương triều thì sao nè.”
“ ý của muội là ……” Dương Kiệt khẽ díu mày, có chút không hiểu Hoàng Dung muốn nói gì.
Cả vương triều ra tay giúp đỡ mình truy tìm tung tích của Huyết Ma Đạo?? có thể sao??
“ Chuyện là như thế này. Từ lúc chia tay với huynh, muội đã nghe theo lời gợi ý của huynh thành lập một bang hội có tên là “ Địa Cầu Bang” ( tên này do Dương Kiệt nghĩ ra, lấy tên trái đất mà mình đang sinh sống), sau một thời gian thành lập, đã thu nạp được khoảng mười mấy nhân tài, trong một lần đi làm thử thách nhiệm vụ của hiệp hội đánh thuê, đã gặp phải một công chúa của một vương triều tầm trung ở khu vực tây nam U Châu. Sau một thời gian tiếp xúc với cô ta, muội và cô ta cảm thấy tâm đầu ý hợp, cộng thêm muốn dựa vào một thế lực nào đó để phát triễn bang hội, nên đã đồng ý trở thành khách mời đặc biệt hợp tác lẫn nhau.” Ngưng một hồi, lại tiếp: “ hiện giờ hoàng đế của vương triều đó đang trong thời hạn chuẩn bị thoát vị, hoàng tử công chúa ở phía dưới đã bắt đầu hành động tranh giành ngôi báu, nếu như chúng ta có thể giúp đỡ tam công chúa đoạt được ngôi báu, sau này nhờ vả cô ta huy động lực lượng của cả một vương triều để truy tìm hành tung của Huyết Ma Đạo, chắc cũng không thành vấn đề chứ nhỉ??”
Nghe xong lời giải thích của Hoàng Dung, Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt “ hiểu cả rồi”.
Thì ra trong thời gian này Dung nhi của ta đã tìm được quả núi khổng lồ ở phía sau chống lưng rồi.
Công chúa của một vương triều, địa vị tuyệt đối không nhỏ, đặc biệt là công chúa có tư cách tranh giành ngôi vị hoàng đế, ai mà biết được một ngày nào đó người ta không từ một công chúa trở thành hoàng đế, nắm mọi quyền sinh sát trong tay của cả một vương triều rộng lớn chứ.
“ Ngoài ra, tam công chúa còn là một đại mỹ nhân nữa đấy!!” Hoàng Dung nộ ra nụ cười giễu cợt nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt nói.
Nghe thấy đối phương là đại mỹ nhân, đôi mắt của Dương Kiệt lập tức rực sáng, nhưng khi cảm nhận thấy luồng sát khí đáng sợ đang không ngừng phóng thẳng về phía mình, lập tức bừng tỉnh vội vã cười nói: “ Ối dzời, mỹ nhân gì chứ, sao mà đẹp bằng Dung nhi của ta. Trong mắt của ta, Dung nhi là cô gái đẹp nhất trên đại lục Huyền Thiên này đấy chứ, mỹ nhân hay không mỹ nhân gì cũng phải dạt sang một bên, trở thành cây cỏ chỉ để nâng tầm cho vẻ đẹp của muội lên mà thôi.”
Mặc dù biết rõ không phải câu nói thật lòng của đối phương, nhưng Hoàng Dung cũng cười tới nỗi tít cả mắt.
“ Vậy thì xuất phát thôi, ta nóng lòng muốn gặp gặp vị tam công chúa mà muội vừa nói rồi.” “ cái gì, huynh đã nói cái gì??” “ không, không, ý ta muốn nói là nóng lòng muốn nhanh chóng nhận được sự trợ giúp của vị tam công chúa để truy tìm tung tích của Huyết Ma Đạo đó mà.” “ hừ hừ, huynh liệu hồn đấy.”
Cả hai cứ thế vừa đùa giỡn vừa bước đi thẳng về đích đến.
Tất nhiên, việc đầu tiên Dương Kiệt cần làm chính là thay đổi dung mạo của mình, vì lúc này khuôn mặt của anh ta tựa như mặt trời trên trời cao, không một người dân U Châu nào không biết tới. Mang theo hình dáng thật của mình đi vào thành thị, không bị vây bắt mới là lạ á.
Đừng nói là khuôn mặt thân hình, ngay cả tên cũng phải đổi nếu như không muốn rước rắc rối vào người.
Còn biến đổi thành khuôn mặt như thế nào, Dương Kiệt đã nhanh chóng có quyết định.
Anh ta quyết định đổi tên mình thành Dương Tiễn, một vị thần trong tác phẩm thần thoại Tây Du Ký, nhân vật mà anh ta ngưỡng mộ từ nhỏ, và cũng là người cùng họ với mình, chỉ cần đổi cái tên là được rồi.
Còn hình tượng Dương Tiễn trong các bộ phim thần thoại mà anh ta đã từng xem qua, chỉ có ấn tượng duy nhất với khuôn mặt của diễn viên Mã Đức Chung mà thôi, nên vô cùng dứt khoát dùng Dịch Dung Thuật biến khuôn mặt và thân hình của mình thành như diễn viên Mã Đức Chung trong vai Dương Tiễn của phim Tây Du Ký.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Khẽ ngắm nhìn quan sát hình tượng mới của mình, Dương Kiệt khẽ ngật đầu hài lòng.
Khuôn mặt sáng sủa đầy mùi vị đàn ông với nước da hơi ngăm đen, thân hình cao lớn vạm vỡ đúng chuẩn sáu múi mà Dương Kiệt hằng ao ước. Nếu như lúc này mặc thêm bộ giáp và tay cầm vũ khí đặc trưng của Dương Tiễn, tuyệt đối là hoàn hảo.
À, vẫn còn thiếu con mắt ở giữa trán, chỉ là nếu như dám tạo ra hình dáng giống như trong phim, đi vào trong thành thị tuyệt đối bị xem như là yêu quái bắt trói mang đi thêu chết cho mà xem.
“ khuôn mặt này, thân hình này …. Muội cảm thấy kỳ kỳ hay sao á, có chút không quen, hình tượng trước kia của huynh trông ưa nhìn hơn.” Hoàng Dung ngắm nhìn toàn thân trên dưới của Dương Kiệt, không ngừng bình phẩm nói.
“ không còn cách nào khác, trước khi có đủ thực lực đứng ra trực tiếp tuyên bố “ ta là Dương Kiệt”, đành phải sử dụng cái hình tượng này chứ sao giờ. Ta cũng cảm thấy tiếc nuối khi phải từ bỏ cái hình tượng điển trai có một không hai của mình.” Dương Kiệt hai tay giơ ra, tạo ra vẻ “ biết phải làm sao bây giờ” thở dài nói.
“ Phó bang chủ ~~~~!!” “ Phó Bang chủ ~~~~!!!” “ Đúng là phó bang chủ thật rồi ~~~~~~!!”
Trong lúc cả hai di chuyển nhanh về hướng tây nam chưa được bao lâu, đột nhiên phía xa vang lên tiếng hô hào đầy phấn khích.
Không chờ đợi quá lâu, nhanh chóng xuất hiện năm bóng người bốn nam một nữ đang phóng thẳng về phía mình với tốc độ khá nhanh, ai nấy đều mang theo sắc mặt vui mừng phấn khích.
“ Phó bang chủ??” Dương Kiệt đưa mắt liếc nhìn Hoàng Dung, không cần hỏi, cũng có thể biết rằng đám người này là thuộc hạ của Hoàng Dung, thành viên trong Địa Cầu Bang rồi, chỉ là sao họ không gọi Hoàng Dung là bang chủ mà là phó bang chủ nhỉ?
Hoàng Dung khẽ ngật đầu trấn an Dương Kiệt, mang theo nụ cười nhẹ nhàng hướng về phía năm bóng người đã tiến sát tới gần, khẽ ngật đầu đáp lễ.
“ Ái da, phó bang chủ chạy nhanh quá, làm chúng tôi đuổi theo mệt bở hơi tai à. Ủa mà, vị đại huynh này là …..” Cô gái duy nhất trong nhóm vừa tiến tới gần lộ ra vẻ “oán trách”, nhưng khi nhìn rõ một người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh Hoàng Dung, đôi mắt không kềm được rực sáng, lộ ra vẻ tò mò hỏi.
Không chỉ cô gái, ngay cả bốn người còn lại cũng dùng ánh mắt dò xét cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt. Đặc biệt là người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất trong nhóm, ông ta đứng ở vị trí dẫn đầu trong nhóm, dường như là đội trưởng trong nhóm thì phải, ánh mắt đầy soi mói, đánh giá.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên tất nhiên là không lọt qua khỏi mắt của Dương Kiệt rồi, tuy hơi bất mãn khi đối phương dùng thái độ soi mói như thế đối với mình, chỉ là khi nhìn kỹ mặt ông ta, cảm thấy có chút quen quen, không biết đã từng gặp qua ở đâu rồi, chỉ là nhất thời không nhớ ra.
“ Phó bang chủ.” Sau một hồi “dò xét đánh giá” Dương Kiệt xong, ông ta mới thu lại ánh mắt của mình, lộ ra vẻ cung kính chắp tay thi lễ với Hoàng Dung.
Mẹ kiếp ~~~~~!! Lão già này lộ vẻ khinh thường mình, cung kính với Hoàng Dung như vậy, ngoài ra sao mình cảm thấy có mùi vị thù địch ở trong đó nữa nhỉ? Đừng nói là muốn trâu già gặm cỏ non, coi mình là tình địch chứ??
“ Cửu thúc, không cần phải đa lễ, xin lỗi vì đã bỏ mặc mọi người đi trước, chỉ là tình thế nguy cấp, nên không thể không làm thế, mong mọi người thứ lỗi ạ.” Dường như Hoàng Dung cũng có chút kính trọng đối với người đàn ông trung niên này, dùng giọng điệu ôn hòa giải thích.
“ Cửu thúc???” nghe tới cái tên gọi vừa xa lạ vừa quen thuộc này, Dương Kiệt lập tức lộ ra vẻ “ sực nhớ ra điều gì đó”, không ngừng phóng ánh mắt ngắm nghía về phía người đàn ông trung niên tên “ Cửu thúc” đó.
Hèn chi, hèn chi vừa gặp mặt ông ta lại thấy quen quen như vậy, cái khuôn mặt đó, đôi lông mày gần như dính chặt vào nhau thành một dòng thẳng đó, cộng thêm bộ râu nửa trắng nửa đen ở môi trên, có 70 % giống hệt như cố diễn viên Lâm Chánh Anh ở trái đất, đặc biệt ông ta được Hoàng Dung xưng hô là Cửu Thúc nữa chứ, chẳng lẽ là Lâm Chánh Anh đầu thai trùng sinh xuyên không tới đại lục Huyền Thiên giống mình sao???
Được gặp gỡ một người có khuôn mặt gần giống thần tượng hồi nhỏ của mình, Dương Kiệt lập tức có thiện cảm không nhỏ đối với ông ta,chỉ là thái độ “ thù địch” của đối phương khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Mẹ kiếp, cho dù là thần tượng của mình đi nữa, dám đụng tới phụ nữ của bố mày, cũng đánh cho mày phọt kứt ra cho mà xem, huống chi ông chỉ có khuôn mặt hao hao chứ không phải là thần tượng của mình nữa là.
“ Chẳng phải mọi người thường thắc mắc vị bang chủ của bang hội chúng ta sao? Xin trịnh trọng được giới thiệu với các vị là, anh ta chính là bang chủ bí ẩn của bang hội chúng ta mà mọi người thường hỏi tới, Dương Tiễn.” Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Hoàng Dung đứng sang một bên, trịnh trọng giới thiệu thân phận của Dương Kiệt.
“ Cái gì?? Người này là bang chủ của chúng ta sao???” “ anh ta chính là người sáng lập ra Địa Cầu Bang, bang chủ của chúng ta???” “ Chỉ là …. Dường như thực lực của anh ta có chút không bằng phó bang chủ thì phải.” “ ờ ờ, vẫn còn thua kém phó bang chủ một khoảng cách không nhỏ, chỉ là không hiểu vì sao phó bang chủ đang cam tâm tình nguyện đứng dưới anh ta, hay là …….”
Nghe xong lời giới thiệu của Hoàng Dung, cả nhóm không kềm được kêu thét lên vì kinh ngạc, đồng thời không ngừng bàn tán về vị “ bang chủ bí ẩn” của mình, tới cuối cùng ai nấy đều dùng ánh mắt “ bà tám” nhìn qua nhìn lại Dương Kiệt và Hoàng Dung, muốn biết rõ quan hệ cả hai như thế nào.
“ Bang chủ??” Cửu Thúc khẽ díu chặt đôi lông mày lại, ánh mắt thù địch lúc này không thèm che giấu trực tiếp lộ hẳn ra ngoài, không ngừng quan sát toàn thân trên dưới Dương Kiệt, tựa như muốn tìm ra điểm chê trách của đối phương vậy.
“ này, này lão già, nhìn gì mà nhìn, muốn gì đây, có tin là bố mày đè lão xuống đập cho một trận không hả???” Dương Kiệt đã nhịn đủ thái độ không thiện cảm của đối phương rồi, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường chế giễu của đối phương, lập tức bùng nổ xoắn hai tay áo lên định lao vào hơn thua với “ tình địch” của mình.
Mẹ kiếp ~~~!! Nếu như lão là kẻ mạnh nguyên thần hay gì đó dùng ánh mắt đó nhìn mình còn đỡ, đằng này lão chỉ là một chân tông sư tầng thứ 1, còn thua kém cả mình, lấy tư cách gì mà “ khinh thường chế giễu” mình chứ??
“ Tiễn ca ca, không được vô lễ ~~~!!!” Nhìn thấy Dương Kiệt chuẩn bị lao tới ăn thua với Cửu Thúc, Hoàng Dung hốt hoảng kêu thét lên, lao tới tóm lấy tay Dương Kiệt kéo lại, không cho anh ta tiến tới.
“ Vì sao huynh lại căm thù Huyết Ma Đạo như thế vậy? Vì chúng đã liên lụy tới huynh sao??” Hoàng Dung khẽ díu mày trước biểu hiện của Dương Kiệt, cảm thấy thái độ của anh ta đối với Huyết Ma Đạo gì có chút gì thái quá thì phải.
Dương Kiệt lộ ra vẻ ngại ngùng, chẳng lẽ nói toẹt ra là vì Huyết Ma Đạo đã hại chết “người yêu” của mình sao? Với tính cách thích ghen tuông của Hoàng Dung, dám nói thẳng ra không chừng cô ta sẽ nổi điên lên cho mà xem.
Nhiều khi Dương Kiệt cảm thấy nhức đầu vô cùng, Diệp Tuyền còn đỡ, dù sao thì cô ta cũng đã hy sinh rồi, vấn đề là ngoài Diệp Tuyền ra còn một người khác nữa kìa, cũng không biết ăn nói thế nào với Hoàng Dung đây.
Hình bóng của Mộ Dung Tuyết và cảnh tượng cả hai lên tới miền cực lạc trong bí cảnh không ngừng hiện ra trong đầu, miệng không tự chủ lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Phát hiện Hoàng Dung đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mình, Dương Kiệt nhanh chóng bừng tỉnh, vội vã lên tiếng giải thích: “ à à, vì một người bạn thân của ta đã chết thảm dưới tay của người của Huyết Ma Đạo, nên ta đã từng thề với bản thân rằng phải “xử đẹp” chúng bằng mọi giá.”
“ bạn thân?? Là phụ nữ???” sắc mặt ghen tuông của Hoàng Dung đã lộ hết ra bên ngoài, cắn răng hỏi.
“ Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hiện giờ bằng cách nào tìm ra được hành tung của lũ người Huyết Ma Đạo. U Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, với kỹ năng ngụy trang của lũ chuột qua đường đó, muốn tìm thấy chúng cũng là cả một vấn đề đấy.” Dương Kiệt cảm thấy bắt đầu không ổn, nhanh chóng chuyển đổi đề tài, giả vờ tạo ra vẻ nhức đầu vì vấn đề này.
Mặc dù trong lòng cảm thấy đau nhói khó chịu, nhưng dù sao đối phương cũng đã qua đời rồi, mọi chuyện cũng đã kết thúc, lúc này làm ầm lên thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nên vẫn cố gắng kềm chế lại, lên tiếng bày kế: “ Đúng là chỉ với hai chúng ta, truy tìm người của Huyết Ma Đạo chỉ như mò kim đáy biển, nhưng nếu như có người giúp đỡ chúng ta, không chỉ một người mà là cả một vương triều thì sao nè.”
“ ý của muội là ……” Dương Kiệt khẽ díu mày, có chút không hiểu Hoàng Dung muốn nói gì.
Cả vương triều ra tay giúp đỡ mình truy tìm tung tích của Huyết Ma Đạo?? có thể sao??
“ Chuyện là như thế này. Từ lúc chia tay với huynh, muội đã nghe theo lời gợi ý của huynh thành lập một bang hội có tên là “ Địa Cầu Bang” ( tên này do Dương Kiệt nghĩ ra, lấy tên trái đất mà mình đang sinh sống), sau một thời gian thành lập, đã thu nạp được khoảng mười mấy nhân tài, trong một lần đi làm thử thách nhiệm vụ của hiệp hội đánh thuê, đã gặp phải một công chúa của một vương triều tầm trung ở khu vực tây nam U Châu. Sau một thời gian tiếp xúc với cô ta, muội và cô ta cảm thấy tâm đầu ý hợp, cộng thêm muốn dựa vào một thế lực nào đó để phát triễn bang hội, nên đã đồng ý trở thành khách mời đặc biệt hợp tác lẫn nhau.” Ngưng một hồi, lại tiếp: “ hiện giờ hoàng đế của vương triều đó đang trong thời hạn chuẩn bị thoát vị, hoàng tử công chúa ở phía dưới đã bắt đầu hành động tranh giành ngôi báu, nếu như chúng ta có thể giúp đỡ tam công chúa đoạt được ngôi báu, sau này nhờ vả cô ta huy động lực lượng của cả một vương triều để truy tìm hành tung của Huyết Ma Đạo, chắc cũng không thành vấn đề chứ nhỉ??”
Nghe xong lời giải thích của Hoàng Dung, Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt “ hiểu cả rồi”.
Thì ra trong thời gian này Dung nhi của ta đã tìm được quả núi khổng lồ ở phía sau chống lưng rồi.
Công chúa của một vương triều, địa vị tuyệt đối không nhỏ, đặc biệt là công chúa có tư cách tranh giành ngôi vị hoàng đế, ai mà biết được một ngày nào đó người ta không từ một công chúa trở thành hoàng đế, nắm mọi quyền sinh sát trong tay của cả một vương triều rộng lớn chứ.
“ Ngoài ra, tam công chúa còn là một đại mỹ nhân nữa đấy!!” Hoàng Dung nộ ra nụ cười giễu cợt nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt nói.
Nghe thấy đối phương là đại mỹ nhân, đôi mắt của Dương Kiệt lập tức rực sáng, nhưng khi cảm nhận thấy luồng sát khí đáng sợ đang không ngừng phóng thẳng về phía mình, lập tức bừng tỉnh vội vã cười nói: “ Ối dzời, mỹ nhân gì chứ, sao mà đẹp bằng Dung nhi của ta. Trong mắt của ta, Dung nhi là cô gái đẹp nhất trên đại lục Huyền Thiên này đấy chứ, mỹ nhân hay không mỹ nhân gì cũng phải dạt sang một bên, trở thành cây cỏ chỉ để nâng tầm cho vẻ đẹp của muội lên mà thôi.”
Mặc dù biết rõ không phải câu nói thật lòng của đối phương, nhưng Hoàng Dung cũng cười tới nỗi tít cả mắt.
“ Vậy thì xuất phát thôi, ta nóng lòng muốn gặp gặp vị tam công chúa mà muội vừa nói rồi.” “ cái gì, huynh đã nói cái gì??” “ không, không, ý ta muốn nói là nóng lòng muốn nhanh chóng nhận được sự trợ giúp của vị tam công chúa để truy tìm tung tích của Huyết Ma Đạo đó mà.” “ hừ hừ, huynh liệu hồn đấy.”
Cả hai cứ thế vừa đùa giỡn vừa bước đi thẳng về đích đến.
Tất nhiên, việc đầu tiên Dương Kiệt cần làm chính là thay đổi dung mạo của mình, vì lúc này khuôn mặt của anh ta tựa như mặt trời trên trời cao, không một người dân U Châu nào không biết tới. Mang theo hình dáng thật của mình đi vào thành thị, không bị vây bắt mới là lạ á.
Đừng nói là khuôn mặt thân hình, ngay cả tên cũng phải đổi nếu như không muốn rước rắc rối vào người.
Còn biến đổi thành khuôn mặt như thế nào, Dương Kiệt đã nhanh chóng có quyết định.
Anh ta quyết định đổi tên mình thành Dương Tiễn, một vị thần trong tác phẩm thần thoại Tây Du Ký, nhân vật mà anh ta ngưỡng mộ từ nhỏ, và cũng là người cùng họ với mình, chỉ cần đổi cái tên là được rồi.
Còn hình tượng Dương Tiễn trong các bộ phim thần thoại mà anh ta đã từng xem qua, chỉ có ấn tượng duy nhất với khuôn mặt của diễn viên Mã Đức Chung mà thôi, nên vô cùng dứt khoát dùng Dịch Dung Thuật biến khuôn mặt và thân hình của mình thành như diễn viên Mã Đức Chung trong vai Dương Tiễn của phim Tây Du Ký.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Khẽ ngắm nhìn quan sát hình tượng mới của mình, Dương Kiệt khẽ ngật đầu hài lòng.
Khuôn mặt sáng sủa đầy mùi vị đàn ông với nước da hơi ngăm đen, thân hình cao lớn vạm vỡ đúng chuẩn sáu múi mà Dương Kiệt hằng ao ước. Nếu như lúc này mặc thêm bộ giáp và tay cầm vũ khí đặc trưng của Dương Tiễn, tuyệt đối là hoàn hảo.
À, vẫn còn thiếu con mắt ở giữa trán, chỉ là nếu như dám tạo ra hình dáng giống như trong phim, đi vào trong thành thị tuyệt đối bị xem như là yêu quái bắt trói mang đi thêu chết cho mà xem.
“ khuôn mặt này, thân hình này …. Muội cảm thấy kỳ kỳ hay sao á, có chút không quen, hình tượng trước kia của huynh trông ưa nhìn hơn.” Hoàng Dung ngắm nhìn toàn thân trên dưới của Dương Kiệt, không ngừng bình phẩm nói.
“ không còn cách nào khác, trước khi có đủ thực lực đứng ra trực tiếp tuyên bố “ ta là Dương Kiệt”, đành phải sử dụng cái hình tượng này chứ sao giờ. Ta cũng cảm thấy tiếc nuối khi phải từ bỏ cái hình tượng điển trai có một không hai của mình.” Dương Kiệt hai tay giơ ra, tạo ra vẻ “ biết phải làm sao bây giờ” thở dài nói.
“ Phó bang chủ ~~~~!!” “ Phó Bang chủ ~~~~!!!” “ Đúng là phó bang chủ thật rồi ~~~~~~!!”
Trong lúc cả hai di chuyển nhanh về hướng tây nam chưa được bao lâu, đột nhiên phía xa vang lên tiếng hô hào đầy phấn khích.
Không chờ đợi quá lâu, nhanh chóng xuất hiện năm bóng người bốn nam một nữ đang phóng thẳng về phía mình với tốc độ khá nhanh, ai nấy đều mang theo sắc mặt vui mừng phấn khích.
“ Phó bang chủ??” Dương Kiệt đưa mắt liếc nhìn Hoàng Dung, không cần hỏi, cũng có thể biết rằng đám người này là thuộc hạ của Hoàng Dung, thành viên trong Địa Cầu Bang rồi, chỉ là sao họ không gọi Hoàng Dung là bang chủ mà là phó bang chủ nhỉ?
Hoàng Dung khẽ ngật đầu trấn an Dương Kiệt, mang theo nụ cười nhẹ nhàng hướng về phía năm bóng người đã tiến sát tới gần, khẽ ngật đầu đáp lễ.
“ Ái da, phó bang chủ chạy nhanh quá, làm chúng tôi đuổi theo mệt bở hơi tai à. Ủa mà, vị đại huynh này là …..” Cô gái duy nhất trong nhóm vừa tiến tới gần lộ ra vẻ “oán trách”, nhưng khi nhìn rõ một người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh Hoàng Dung, đôi mắt không kềm được rực sáng, lộ ra vẻ tò mò hỏi.
Không chỉ cô gái, ngay cả bốn người còn lại cũng dùng ánh mắt dò xét cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt. Đặc biệt là người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất trong nhóm, ông ta đứng ở vị trí dẫn đầu trong nhóm, dường như là đội trưởng trong nhóm thì phải, ánh mắt đầy soi mói, đánh giá.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên tất nhiên là không lọt qua khỏi mắt của Dương Kiệt rồi, tuy hơi bất mãn khi đối phương dùng thái độ soi mói như thế đối với mình, chỉ là khi nhìn kỹ mặt ông ta, cảm thấy có chút quen quen, không biết đã từng gặp qua ở đâu rồi, chỉ là nhất thời không nhớ ra.
“ Phó bang chủ.” Sau một hồi “dò xét đánh giá” Dương Kiệt xong, ông ta mới thu lại ánh mắt của mình, lộ ra vẻ cung kính chắp tay thi lễ với Hoàng Dung.
Mẹ kiếp ~~~~~!! Lão già này lộ vẻ khinh thường mình, cung kính với Hoàng Dung như vậy, ngoài ra sao mình cảm thấy có mùi vị thù địch ở trong đó nữa nhỉ? Đừng nói là muốn trâu già gặm cỏ non, coi mình là tình địch chứ??
“ Cửu thúc, không cần phải đa lễ, xin lỗi vì đã bỏ mặc mọi người đi trước, chỉ là tình thế nguy cấp, nên không thể không làm thế, mong mọi người thứ lỗi ạ.” Dường như Hoàng Dung cũng có chút kính trọng đối với người đàn ông trung niên này, dùng giọng điệu ôn hòa giải thích.
“ Cửu thúc???” nghe tới cái tên gọi vừa xa lạ vừa quen thuộc này, Dương Kiệt lập tức lộ ra vẻ “ sực nhớ ra điều gì đó”, không ngừng phóng ánh mắt ngắm nghía về phía người đàn ông trung niên tên “ Cửu thúc” đó.
Hèn chi, hèn chi vừa gặp mặt ông ta lại thấy quen quen như vậy, cái khuôn mặt đó, đôi lông mày gần như dính chặt vào nhau thành một dòng thẳng đó, cộng thêm bộ râu nửa trắng nửa đen ở môi trên, có 70 % giống hệt như cố diễn viên Lâm Chánh Anh ở trái đất, đặc biệt ông ta được Hoàng Dung xưng hô là Cửu Thúc nữa chứ, chẳng lẽ là Lâm Chánh Anh đầu thai trùng sinh xuyên không tới đại lục Huyền Thiên giống mình sao???
Được gặp gỡ một người có khuôn mặt gần giống thần tượng hồi nhỏ của mình, Dương Kiệt lập tức có thiện cảm không nhỏ đối với ông ta,chỉ là thái độ “ thù địch” của đối phương khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Mẹ kiếp, cho dù là thần tượng của mình đi nữa, dám đụng tới phụ nữ của bố mày, cũng đánh cho mày phọt kứt ra cho mà xem, huống chi ông chỉ có khuôn mặt hao hao chứ không phải là thần tượng của mình nữa là.
“ Chẳng phải mọi người thường thắc mắc vị bang chủ của bang hội chúng ta sao? Xin trịnh trọng được giới thiệu với các vị là, anh ta chính là bang chủ bí ẩn của bang hội chúng ta mà mọi người thường hỏi tới, Dương Tiễn.” Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Hoàng Dung đứng sang một bên, trịnh trọng giới thiệu thân phận của Dương Kiệt.
“ Cái gì?? Người này là bang chủ của chúng ta sao???” “ anh ta chính là người sáng lập ra Địa Cầu Bang, bang chủ của chúng ta???” “ Chỉ là …. Dường như thực lực của anh ta có chút không bằng phó bang chủ thì phải.” “ ờ ờ, vẫn còn thua kém phó bang chủ một khoảng cách không nhỏ, chỉ là không hiểu vì sao phó bang chủ đang cam tâm tình nguyện đứng dưới anh ta, hay là …….”
Nghe xong lời giới thiệu của Hoàng Dung, cả nhóm không kềm được kêu thét lên vì kinh ngạc, đồng thời không ngừng bàn tán về vị “ bang chủ bí ẩn” của mình, tới cuối cùng ai nấy đều dùng ánh mắt “ bà tám” nhìn qua nhìn lại Dương Kiệt và Hoàng Dung, muốn biết rõ quan hệ cả hai như thế nào.
“ Bang chủ??” Cửu Thúc khẽ díu chặt đôi lông mày lại, ánh mắt thù địch lúc này không thèm che giấu trực tiếp lộ hẳn ra ngoài, không ngừng quan sát toàn thân trên dưới Dương Kiệt, tựa như muốn tìm ra điểm chê trách của đối phương vậy.
“ này, này lão già, nhìn gì mà nhìn, muốn gì đây, có tin là bố mày đè lão xuống đập cho một trận không hả???” Dương Kiệt đã nhịn đủ thái độ không thiện cảm của đối phương rồi, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường chế giễu của đối phương, lập tức bùng nổ xoắn hai tay áo lên định lao vào hơn thua với “ tình địch” của mình.
Mẹ kiếp ~~~!! Nếu như lão là kẻ mạnh nguyên thần hay gì đó dùng ánh mắt đó nhìn mình còn đỡ, đằng này lão chỉ là một chân tông sư tầng thứ 1, còn thua kém cả mình, lấy tư cách gì mà “ khinh thường chế giễu” mình chứ??
“ Tiễn ca ca, không được vô lễ ~~~!!!” Nhìn thấy Dương Kiệt chuẩn bị lao tới ăn thua với Cửu Thúc, Hoàng Dung hốt hoảng kêu thét lên, lao tới tóm lấy tay Dương Kiệt kéo lại, không cho anh ta tiến tới.
/462
|