Trong lúc Dương Kiệt định tiếp tục lên tiếng thuyết phục, chỉ thấy Xích Trung Nghĩa nghiêm giọng nói: “ Như đã nói, Tiểu Lâm là niềm tự hào, là niềm kiêu hãnh của gia tộc nhà họ Xích, tổ chức lễ tang long trọng là điều hiển nhiên, tuy nhà họ Xích lúc này đang rơi vào tình thế khó khăn, nhưng nếu như ngay cả tang lễ của một hậu bối còn phải nhờ vả vào một người ngoài như Lâm huynh đệ, thiên hạ sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn nhà họ Xích của lão phu đây?? Lâm huynh đệ đã cất công mang thi thể của tiểu Lâm quay trở về gia tộc chúng tôi, đã là quý lắm rồi, sao có thể tiếp tục làm phiền tới Lâm huynh đệ nữa chứ??”
Thì ra đối phương muốn giữ thể diện của gia tộc mình đây mà.
Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm. Sợ chỉ sợ đối phương nhất quyết không cho phép tổ chức lễ tang, chỉ cần đồng ý, ai là người đứng ra chủ trì tổ chức thì đã sao nào. Cùng lắm mình đền bù lại cho nhà họ Xích bằng thứ khác mà thôi.
Xích Trung Nghĩa tất nhiên là có tính toán riêng của mình. Chi phí tổ chức tang lễ cho dù long trọng cỡ nào đi nữa, thì tiêu tốn được bao nhiêu chứ??? Nếu như để Dương Kiệt móc tiền túi ra, vô hình chung sẽ giúp anh ta giảm bớt cảm giác tội lỗi áy nấy đối với nhà họ Xích, một tên cáo già dày dạn kinh nghiệm luôn coi trọng lợi ích như ông ta tất nhiên là không bao giờ để chuyện đó xảy ra rồi.
Dương Kiệt càng cảm thấy áy náy có lỗi với nhà họ Xích, lợi ích có thể mang lại cho nhà Xích sẽ càng lớn, không phải sao???
“ Tín nhi, hãy sắp xếp tổ chức tang lễ thật hoàng tráng long trọng nhất có thể cho Tiểu Lâm, tiền bạc không phải là vấn đề. Nghiên nhi, hãy hỗ trợ cho Tín nhi về vấn đề này, mọi yêu cầu phải được đáp ứng đầy đủ, hiểu rồi chứ???” Xích Trung Nghĩa quay sang Xích Hạo Tín và Xích Hạo Nghiên nói.
“ Đa tạ, xin đa tạ bác hai ạ ~~~!” “ Vâng, con hiểu rồi ạ thưa cha ~~~!!”
Xích Hạo Tín mang theo vẻ mặt đầy cảm kích đối với bác hai của mình, tất nhiên trong lòng cũng không thể quen ơn của Dương Kiệt, Nếu như không phải Dương Kiệt là người đưa ra yêu cầu, e rằng một cái lễ tang nhỏ cho Xích Tiểu Lâm đã là cả một vấn đề rồi đấy, huống chi là một lễ tang long trọng hoàng tráng nhất như trong lời Xích Trung Nghĩa nói chứ.
Thu xếp lại tâm trạng của mình, Xích Hạo Tín bước tới dìu lấy vợ mình đã gần như ngất đi, đồng thời cho chiếc quan tài pha lê vào trong nhẫn Càn Khôn, cả hai lần nữa chắp tay thi lễ với Xích Trung Nghĩa một cái, lần lượt quay người rời khỏi phòng khách đi trở về khu vực mình sinh sống, tang lễ chắc sẽ được tổ chức ngay tại đó.
“ Lâm huynh đệ, tang lễ tổ chức có thể phải mất vài ngày, trong thời gian này nếu như huynh đệ không chê, hãy cư trú lại trong Xích phủ, gia tộc chúng tôi sẽ tiếp đón huynh đệ một cách nhiệt tình long trọng nhất có thể.” Xích Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt đầy “ kỳ vọng” nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, lên tiếng gợi ý.
“ Cái này …. Thực ra hậu bối đã có chỗ trú chân trong thành, nên sẽ không làm phiền tới quý phủ, hằng ngày hậu bối sẽ ghé qua Xích phủ giúp đỡ trong việc tổ chức tang lễ, mong nhận được sự phê chuẩn của gia chủ ạ.” Dương Kiệt tỏ vẻ khó xử lên tiếng từ chối.
Nhóm Bàng Thống còn đang đợi chờ mình ở khách sạn, nên không thể ở lại Xích phủ làm khách được. Vả lại, anh ta cũng không có hứng thú ở lại phủ của người khác.
“ à à, nếu như thế thì ……” đối phương đã lên tiếng từ chối, Xích Trung Nghĩa hiểu rõ đừng nên làm quá để gây phản cảm đối phương, vừa định lên tiếng đồng ý nhưng đột nhiên sững lại vài giây, tiếp tục mỉn cười: “ Nếu như Lâm huynh đệ đã có nơi trú chân, lão phu cũng không giữ lại. Chỉ là Lâm huynh đệ đã cất công mang thi thể của Tiểu Lâm quay về, để tỏ lòng biết ơn, lão phu định mở một bữa tiệc chiêu đãi Lâm huynh đệ, hy vọng huynh đệ tham gia, đó là niềm vinh hạnh cho gia tộc chúng tôi ạ.”
người ta đã nói tới mức này, lần này tuyệt đối không thể từ chối được nữa rồi, nên Dương Kiệt khẽ ngật đầu đồng ý.
“ Để tránh mất công Lâm huynh đệ đi đi lại lại, trong thời gian chuẩn bị yến tiệc, huynh đệ cứ nghỉ lại trong phủ, khi nào tiệc tối chuẩn bị xong, lão phu sẽ cho người tới mời huynh đệ tới đại sảnh để tham dự.” nhìn thấy Dương Kiệt đồng ý tham dự, Xích Trung Nghĩa lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
“ quản gia, sắp xếp cho khách quý căn phòng khách tốt nhất trong phủ, ngoài ra, mọi yêu cầu của khách quý phải được đáp ứng một cách đầy đủ và nhanh chóng, nếu như Lâm huynh đệ không hài lòng, ngươi coi chừng cái mạng chó của ngươi đấy.” Quay thẳng về phía quản gia trực tiếp ra lệnh một cách đầy nghiêm khắc, hoàn toàn khác xa với hình ảnh một ông lão ôn hòa dễ tính trước mặt Dương kiệt.
Nhận được mệnh lệnh, quản gia không dám lơ là, mang theo vẻ mặt nịnh nót lấy lòng như con chó bị luộc chín đầu, dẫn theo Dương Kiệt đi thẳng về phía phòng khách sang trọng nhất trong Xích phủ, tất nhiên là không thể thiếu vài mỹ nữ xinh đẹp trong phủ đã chờ sẵn trong phòng để hầu hạ “ phục vụ” cho khách quý rồi.
Dương Kiệt có chút cười khóc không được trước vấn đề này, nhanh chóng đuổi khéo mấy “mỹ nữ chân dài” ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại dưới ánh mắt đầy oán hận của họ.
Đùa à, nếu như để chuyện hôm nay lan truyền tới tai của Hoàng Dung và Mộ Dung, không biết sẽ xảy phong ba bão tố gì nữa đây.
Mặc dù lúc này trong lòng tiếc nuối vô cùng, nhưng không thể không cắn răng làm thế.
Tranh thủ thời gian chờ đợi, Dương Kiệt tế Càn Khôn tháp ra khỏi cơ thể, bắt đầu thử luyện chế Khai Tâm Đan để xem thế nào, vì Khai Tâm Đan chắc chắn sẽ trở thành nguồn thu nhập chính của cả thế lực trong tương lai đấy chứ.
Nguyên liệu dùng để luyện chế Khai Tâm Đan không quá cao cấp, Dương Kiệt có sẵn không ít trong nhẫn Càn Khôn, cộng thêm công thức đã có đủ, chỉ cần bỏ hết vào trong Càn Khôn Tháp rồi ngồi chơi xơi nước chờ đợi thành đan mà thôi.
Do Dương Kiệt luyện chế thử nghiệm với số lượng không nhiều, nên chỉ tốn khoảng một canh giờ, hơi cả trăm viên đan dược màu hồng phấn, bề mặt bóng lưỡng như ngọc trai không tỳ vết đã xuất hiện trên tay của Dương Kiệt.
Khai Tâm Đan đạt phẩm chất cao cấp!!
So với Khai Tâm Đan mà Dương Kiệt từ nhìn thấy trên tay Ưng Hoàng, Khai Tâm Đan của Dương Kiệt bóng lưỡng bắt mắt hơn gấp nhiều lần. Cũng phải thôi, tuy là người sáng chế ra khai tâm đan, nhưng tên luyện đan sư kia chỉ đạt đẳng cấp luyện đan sư sơ cấp, làm sao mà luyện chế ra được loại cao cấp như tính năng luyện đan của Dương Kiệt lúc này chứ.
Không chỉ thời gian duy trì dài hơn, ngay cả độ hưng phấn sảng khoái sau khi phục dụng sẽ tăng lên gấp nhiều lần so với Khai Tâm Đan của tên luyện đan sư kia, độ gây nghiện và tác dụng phụ cũng có chiều hướng giảm xuống tới mức thấp nhất có thể, người phục dụng tuyệt đối không có dấu hiệu bị ngáo đá như thập nhị công chúa trước kia.
Dương Kiệt đưa một viên lên mũi ngửi thử, mùi hương thơm như kẹo sữa xộc thẳng vào mũi, đầu óc lập tức trở nên phấn chấn sảng khoái lạ thường.
Chỉ mới ngửi mùi thôi đã thế rồi, nếu như nuốt trọn cả viên chắc thăng thiên luôn chứ chả chơi đâu.
Tất nhiên, Dương Kiệt chẳng dại gì thử thuốc ngay tại chỗ, dù gì thì cũng đang ở nhà người ta, tuy không cho rằng nhà họ Xích sẽ có ác ý với mình, nhưng cảnh giác vẫn hơn, trải qua biết bao lần bị chơi xỏ, lúc này Dương Kiệt luôn mang theo tâm lý thận trọng cảnh giác đối với tất cả những người không có quan hệ thân thiết với mình.
Cộc cộc ~~~~~~~~!!!
Dương Kiệt nhét Khai Tâm Đan vào lại trong nhẫn Càn Khôn, chờ đợi khi nào về tới khách sạn mới thử lực thuốc sau. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“ mời vào ~~~~~!!!” két ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy quản gia Xích phủ từ bên ngoài bước vào với nụ cười nịnh nót trên môi, khẽ cúi người chấp tay thi lễ tôn kính nói: “ Lâm thiếu hiệp, tiệc tối đã chuẩn bị xong xuôi, gia chủ cho mời thiếu hiệp tới đại sảnh để tham dự ạ.”
“ Được, cám ơn quản gia. Ta sẽ đi ngay.” Dương kiệt từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, theo chân quản gia rời khỏi phòng nghỉ, trực tiếp được dẫn đi thẳng tới đại sảnh tổ chức tiệc tối.
“ Hô hô, Lâm huynh đệ, tiệc tối đã chuẩn bị đầy đủ, có thể vào tiệc rồi ạ. À, không biết huynh đệ có hài lòng với sự tiếp đãi của chúng tôi không ạ???” Vừa mới bước vào đại sảnh, Xích Trung Nghĩa đã dẫn theo Xích Hạo Nghiên bước tới, tỏ ra nhiệt tình hỏi thăm, đồng thời kèm câu hỏi và nụ cười đầy “ ngụ ý”.
Dương Kiệt chỉ biết ngượng cười, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Dương Kiệt không nghĩ rằng đối phương không biết mình đã làm thế, vì dù sao cũng đang ở phủ của người ta, làm sao mà qua mắt được chủ nhà chứ?? Chẳng lẽ lão định nói kháy mình có sở thích kỳ lạ sao???
Nhưng lần này Dương Kiệt đã lầm, trong thời gian này Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên đang bận nghiêm cứu việc khuyếch đại lợi ích cho nhà họ Xích, nên không để ý tới việc Dương Kiệt đã đuổi mấy cô chân dài ra khỏi phòng, lúc này hỏi vậy hoàn toàn không có ý nói kháy anh ta gì cả, chỉ đơn thuần là quan tâm thật sự mà thôi.
Nhìn thấy Dương Kiệt ngập ngừng không nói, lầm tưởng rằng anh ta đang ái ngại nên lập tức chuyển đổi đề tài, không đi sâu vào trong vấn đề này nữa.
“ Lâm huynh đệ mời ~~~~~~!!!” Xích Trung Nghĩa nhanh chóng mời Dương Kiệt đi vào chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn cho anh ta.
Ngoài Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên, trong bữa tiệc còn có sự tham gia của Xích Hạo Tín và một ông lão có khuôn mặt phúc hậu, hao hao giống như Xích Hạo Tín và Xích Tiểu Lâm.
Theo lời giới thiệu, người này chính là cha ruột của Xích Hạo Tín, ông nội của Xích Tiểu Lâm, Xích Trung Hiếu.
Xích Trung Hiếu không ngừng buông lời cảm kích về việc Dương Kiệt đã mang thi thể của Xích Tiểu Lâm nguyên vẹn trở về gia tộc, hoàn toàn không nhắc tới việc cái chết của cháu mình có một phần lỗi của Dương kiệt cả.
Sau vài câu xã giao, tất cả đều quay trở về chỗ ngồi của mình, sơn hào hải vị và rượu ngon nhanh chóng được mang tới đặt lên ngay chiếc bàn dài ngay trước mặt mỗi người.
“ Lâm huynh đệ, thay mặt Xích gia, lão phu xin được mời huynh đệ cụng hết ly rượu đầu tiên.” Xích Trung Nghĩa nhanh chóng cầm lấy ly rượu trên bàn giơ ra chiếc mặt, tạo ra tư thế mời rượu và lời mời xã giao, sau đó tụ một hơi hết sạch ly rượu trên tay.
Chủ nhà đã lên tiếng, không thể không tuân theo, tất nhiên, trong quá trình người hầu rót rượu, Dương Kiệt đã quan sát rất kỹ, tất cả đều được rót ra từ chung một bình rượu trên tay một người phụ trách hầu rượu chuyên biệt, nên khi nhìn thấy Xích Trung Nghĩa tụ một hơi hết sạch ly rượu trên tay, hoàn toàn không có vẻ bất thường, mới thầm an tâm đôi chút.
Trải qua bao nhiêu lần bị dính phải rượu bị chơi thuốc, cho dù đang ở trong Xích gia, Dương Kiệt cũng tỏ ra cảnh giác tột độ, đặc biệt là mũi đã không ngừng hít thở không khí trong phòng từ lúc bước vào, hoàn toàn không có mùi vị bất thường, lại cộng thêm động tác uống rượu một cách dứt khoát của Xích Trung Nghĩa, thậm chí đã hỏi thử hệ thống coi trong rượu và thức ăn có bỏ thuốc độc thuốc mê hay không, sau khi nhận được câu trả lời đầy khẳng định là không từ hệ thống, nên đã yên tâm cầm ly rượu trước bàn lên, tạo ra tư thế đáp ứng, sau đó tụ một hơi hết sạch.
“ tốt, tốt, Lâm huynh đệ quả là một người hào sảng, mời huynh đệ dùng thử các món ăn được đầu bếp trong phủ chuẩn bị một cách công phu, bảo đảm những món ngon này không bao giờ xuất hiện trên thực đơn ở bên ngoài đâu ạ.” Xích Trung Nghĩa lại cầm đôi đũa được làm bằng ngà ma thú lên, gắp một miếng thịt cá hấp tương trên bàn, tạo ra vẻ mời nếm thử món này.
Uống xong đi rượu, ngoại trừ cảm giác lâng lâng dễ chịu và mùi thơm vị đắng ngọt của rượu ra, không có dấu hiệu bất thường gì, Dương Kiệt tỏ ra an tâm bội phần, xem ra đối phương thật lòng mời mình bữa tiệc chứ không hề có ý đồ xấu xa gì cả.
“ Quả thật là vừa tươi vừa ngọt ~~~!!!” nếm thử miếng cá hấp tương, Dương Kiệt không kìm được lên tiếng khen ngợi, so với đầu bếp của nhà họ Xích, đầu bếp ở Nguyệt Lai tẩu lầu còn kém một khoảng cách rất xa rất xa, quả không hổ danh là đầu bếp của một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất trong Sơn Hải thành, thậm chí không thua kém gì so với đầu bếp của tam công chúa phủ nữa là.
“ hô hô, nếu như Lâm huynh đệ thích, hãy dùng nhiều vào, ngoài món cá hấp tương, còn nhiều món ngon miệng lắm, huynh đệ nhất định phải thử cho bằng hết nhé.” Nhìn thấy Dương Kiệt hài lòng, Xích Trung Nghĩa tỏ ra vui mừng khôn xiết, không ngừng hối thúc mời anh ta dùng tiếp những món ngon vật lạ trên bàn.
Từng miếng thịt, từng ly rượu vào miệng, nhất thời tiếng cười nói tung hứng lẫn nhau vang dội cả đại sảnh, bầu không khí mới ấm áp làm sao.
Chỉ là ………. mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẽ như Dương Kiệt nghĩ sao???
Thì ra đối phương muốn giữ thể diện của gia tộc mình đây mà.
Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm. Sợ chỉ sợ đối phương nhất quyết không cho phép tổ chức lễ tang, chỉ cần đồng ý, ai là người đứng ra chủ trì tổ chức thì đã sao nào. Cùng lắm mình đền bù lại cho nhà họ Xích bằng thứ khác mà thôi.
Xích Trung Nghĩa tất nhiên là có tính toán riêng của mình. Chi phí tổ chức tang lễ cho dù long trọng cỡ nào đi nữa, thì tiêu tốn được bao nhiêu chứ??? Nếu như để Dương Kiệt móc tiền túi ra, vô hình chung sẽ giúp anh ta giảm bớt cảm giác tội lỗi áy nấy đối với nhà họ Xích, một tên cáo già dày dạn kinh nghiệm luôn coi trọng lợi ích như ông ta tất nhiên là không bao giờ để chuyện đó xảy ra rồi.
Dương Kiệt càng cảm thấy áy náy có lỗi với nhà họ Xích, lợi ích có thể mang lại cho nhà Xích sẽ càng lớn, không phải sao???
“ Tín nhi, hãy sắp xếp tổ chức tang lễ thật hoàng tráng long trọng nhất có thể cho Tiểu Lâm, tiền bạc không phải là vấn đề. Nghiên nhi, hãy hỗ trợ cho Tín nhi về vấn đề này, mọi yêu cầu phải được đáp ứng đầy đủ, hiểu rồi chứ???” Xích Trung Nghĩa quay sang Xích Hạo Tín và Xích Hạo Nghiên nói.
“ Đa tạ, xin đa tạ bác hai ạ ~~~!” “ Vâng, con hiểu rồi ạ thưa cha ~~~!!”
Xích Hạo Tín mang theo vẻ mặt đầy cảm kích đối với bác hai của mình, tất nhiên trong lòng cũng không thể quen ơn của Dương Kiệt, Nếu như không phải Dương Kiệt là người đưa ra yêu cầu, e rằng một cái lễ tang nhỏ cho Xích Tiểu Lâm đã là cả một vấn đề rồi đấy, huống chi là một lễ tang long trọng hoàng tráng nhất như trong lời Xích Trung Nghĩa nói chứ.
Thu xếp lại tâm trạng của mình, Xích Hạo Tín bước tới dìu lấy vợ mình đã gần như ngất đi, đồng thời cho chiếc quan tài pha lê vào trong nhẫn Càn Khôn, cả hai lần nữa chắp tay thi lễ với Xích Trung Nghĩa một cái, lần lượt quay người rời khỏi phòng khách đi trở về khu vực mình sinh sống, tang lễ chắc sẽ được tổ chức ngay tại đó.
“ Lâm huynh đệ, tang lễ tổ chức có thể phải mất vài ngày, trong thời gian này nếu như huynh đệ không chê, hãy cư trú lại trong Xích phủ, gia tộc chúng tôi sẽ tiếp đón huynh đệ một cách nhiệt tình long trọng nhất có thể.” Xích Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt đầy “ kỳ vọng” nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, lên tiếng gợi ý.
“ Cái này …. Thực ra hậu bối đã có chỗ trú chân trong thành, nên sẽ không làm phiền tới quý phủ, hằng ngày hậu bối sẽ ghé qua Xích phủ giúp đỡ trong việc tổ chức tang lễ, mong nhận được sự phê chuẩn của gia chủ ạ.” Dương Kiệt tỏ vẻ khó xử lên tiếng từ chối.
Nhóm Bàng Thống còn đang đợi chờ mình ở khách sạn, nên không thể ở lại Xích phủ làm khách được. Vả lại, anh ta cũng không có hứng thú ở lại phủ của người khác.
“ à à, nếu như thế thì ……” đối phương đã lên tiếng từ chối, Xích Trung Nghĩa hiểu rõ đừng nên làm quá để gây phản cảm đối phương, vừa định lên tiếng đồng ý nhưng đột nhiên sững lại vài giây, tiếp tục mỉn cười: “ Nếu như Lâm huynh đệ đã có nơi trú chân, lão phu cũng không giữ lại. Chỉ là Lâm huynh đệ đã cất công mang thi thể của Tiểu Lâm quay về, để tỏ lòng biết ơn, lão phu định mở một bữa tiệc chiêu đãi Lâm huynh đệ, hy vọng huynh đệ tham gia, đó là niềm vinh hạnh cho gia tộc chúng tôi ạ.”
người ta đã nói tới mức này, lần này tuyệt đối không thể từ chối được nữa rồi, nên Dương Kiệt khẽ ngật đầu đồng ý.
“ Để tránh mất công Lâm huynh đệ đi đi lại lại, trong thời gian chuẩn bị yến tiệc, huynh đệ cứ nghỉ lại trong phủ, khi nào tiệc tối chuẩn bị xong, lão phu sẽ cho người tới mời huynh đệ tới đại sảnh để tham dự.” nhìn thấy Dương Kiệt đồng ý tham dự, Xích Trung Nghĩa lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
“ quản gia, sắp xếp cho khách quý căn phòng khách tốt nhất trong phủ, ngoài ra, mọi yêu cầu của khách quý phải được đáp ứng một cách đầy đủ và nhanh chóng, nếu như Lâm huynh đệ không hài lòng, ngươi coi chừng cái mạng chó của ngươi đấy.” Quay thẳng về phía quản gia trực tiếp ra lệnh một cách đầy nghiêm khắc, hoàn toàn khác xa với hình ảnh một ông lão ôn hòa dễ tính trước mặt Dương kiệt.
Nhận được mệnh lệnh, quản gia không dám lơ là, mang theo vẻ mặt nịnh nót lấy lòng như con chó bị luộc chín đầu, dẫn theo Dương Kiệt đi thẳng về phía phòng khách sang trọng nhất trong Xích phủ, tất nhiên là không thể thiếu vài mỹ nữ xinh đẹp trong phủ đã chờ sẵn trong phòng để hầu hạ “ phục vụ” cho khách quý rồi.
Dương Kiệt có chút cười khóc không được trước vấn đề này, nhanh chóng đuổi khéo mấy “mỹ nữ chân dài” ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại dưới ánh mắt đầy oán hận của họ.
Đùa à, nếu như để chuyện hôm nay lan truyền tới tai của Hoàng Dung và Mộ Dung, không biết sẽ xảy phong ba bão tố gì nữa đây.
Mặc dù lúc này trong lòng tiếc nuối vô cùng, nhưng không thể không cắn răng làm thế.
Tranh thủ thời gian chờ đợi, Dương Kiệt tế Càn Khôn tháp ra khỏi cơ thể, bắt đầu thử luyện chế Khai Tâm Đan để xem thế nào, vì Khai Tâm Đan chắc chắn sẽ trở thành nguồn thu nhập chính của cả thế lực trong tương lai đấy chứ.
Nguyên liệu dùng để luyện chế Khai Tâm Đan không quá cao cấp, Dương Kiệt có sẵn không ít trong nhẫn Càn Khôn, cộng thêm công thức đã có đủ, chỉ cần bỏ hết vào trong Càn Khôn Tháp rồi ngồi chơi xơi nước chờ đợi thành đan mà thôi.
Do Dương Kiệt luyện chế thử nghiệm với số lượng không nhiều, nên chỉ tốn khoảng một canh giờ, hơi cả trăm viên đan dược màu hồng phấn, bề mặt bóng lưỡng như ngọc trai không tỳ vết đã xuất hiện trên tay của Dương Kiệt.
Khai Tâm Đan đạt phẩm chất cao cấp!!
So với Khai Tâm Đan mà Dương Kiệt từ nhìn thấy trên tay Ưng Hoàng, Khai Tâm Đan của Dương Kiệt bóng lưỡng bắt mắt hơn gấp nhiều lần. Cũng phải thôi, tuy là người sáng chế ra khai tâm đan, nhưng tên luyện đan sư kia chỉ đạt đẳng cấp luyện đan sư sơ cấp, làm sao mà luyện chế ra được loại cao cấp như tính năng luyện đan của Dương Kiệt lúc này chứ.
Không chỉ thời gian duy trì dài hơn, ngay cả độ hưng phấn sảng khoái sau khi phục dụng sẽ tăng lên gấp nhiều lần so với Khai Tâm Đan của tên luyện đan sư kia, độ gây nghiện và tác dụng phụ cũng có chiều hướng giảm xuống tới mức thấp nhất có thể, người phục dụng tuyệt đối không có dấu hiệu bị ngáo đá như thập nhị công chúa trước kia.
Dương Kiệt đưa một viên lên mũi ngửi thử, mùi hương thơm như kẹo sữa xộc thẳng vào mũi, đầu óc lập tức trở nên phấn chấn sảng khoái lạ thường.
Chỉ mới ngửi mùi thôi đã thế rồi, nếu như nuốt trọn cả viên chắc thăng thiên luôn chứ chả chơi đâu.
Tất nhiên, Dương Kiệt chẳng dại gì thử thuốc ngay tại chỗ, dù gì thì cũng đang ở nhà người ta, tuy không cho rằng nhà họ Xích sẽ có ác ý với mình, nhưng cảnh giác vẫn hơn, trải qua biết bao lần bị chơi xỏ, lúc này Dương Kiệt luôn mang theo tâm lý thận trọng cảnh giác đối với tất cả những người không có quan hệ thân thiết với mình.
Cộc cộc ~~~~~~~~!!!
Dương Kiệt nhét Khai Tâm Đan vào lại trong nhẫn Càn Khôn, chờ đợi khi nào về tới khách sạn mới thử lực thuốc sau. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“ mời vào ~~~~~!!!” két ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy quản gia Xích phủ từ bên ngoài bước vào với nụ cười nịnh nót trên môi, khẽ cúi người chấp tay thi lễ tôn kính nói: “ Lâm thiếu hiệp, tiệc tối đã chuẩn bị xong xuôi, gia chủ cho mời thiếu hiệp tới đại sảnh để tham dự ạ.”
“ Được, cám ơn quản gia. Ta sẽ đi ngay.” Dương kiệt từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, theo chân quản gia rời khỏi phòng nghỉ, trực tiếp được dẫn đi thẳng tới đại sảnh tổ chức tiệc tối.
“ Hô hô, Lâm huynh đệ, tiệc tối đã chuẩn bị đầy đủ, có thể vào tiệc rồi ạ. À, không biết huynh đệ có hài lòng với sự tiếp đãi của chúng tôi không ạ???” Vừa mới bước vào đại sảnh, Xích Trung Nghĩa đã dẫn theo Xích Hạo Nghiên bước tới, tỏ ra nhiệt tình hỏi thăm, đồng thời kèm câu hỏi và nụ cười đầy “ ngụ ý”.
Dương Kiệt chỉ biết ngượng cười, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Dương Kiệt không nghĩ rằng đối phương không biết mình đã làm thế, vì dù sao cũng đang ở phủ của người ta, làm sao mà qua mắt được chủ nhà chứ?? Chẳng lẽ lão định nói kháy mình có sở thích kỳ lạ sao???
Nhưng lần này Dương Kiệt đã lầm, trong thời gian này Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên đang bận nghiêm cứu việc khuyếch đại lợi ích cho nhà họ Xích, nên không để ý tới việc Dương Kiệt đã đuổi mấy cô chân dài ra khỏi phòng, lúc này hỏi vậy hoàn toàn không có ý nói kháy anh ta gì cả, chỉ đơn thuần là quan tâm thật sự mà thôi.
Nhìn thấy Dương Kiệt ngập ngừng không nói, lầm tưởng rằng anh ta đang ái ngại nên lập tức chuyển đổi đề tài, không đi sâu vào trong vấn đề này nữa.
“ Lâm huynh đệ mời ~~~~~~!!!” Xích Trung Nghĩa nhanh chóng mời Dương Kiệt đi vào chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn cho anh ta.
Ngoài Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên, trong bữa tiệc còn có sự tham gia của Xích Hạo Tín và một ông lão có khuôn mặt phúc hậu, hao hao giống như Xích Hạo Tín và Xích Tiểu Lâm.
Theo lời giới thiệu, người này chính là cha ruột của Xích Hạo Tín, ông nội của Xích Tiểu Lâm, Xích Trung Hiếu.
Xích Trung Hiếu không ngừng buông lời cảm kích về việc Dương Kiệt đã mang thi thể của Xích Tiểu Lâm nguyên vẹn trở về gia tộc, hoàn toàn không nhắc tới việc cái chết của cháu mình có một phần lỗi của Dương kiệt cả.
Sau vài câu xã giao, tất cả đều quay trở về chỗ ngồi của mình, sơn hào hải vị và rượu ngon nhanh chóng được mang tới đặt lên ngay chiếc bàn dài ngay trước mặt mỗi người.
“ Lâm huynh đệ, thay mặt Xích gia, lão phu xin được mời huynh đệ cụng hết ly rượu đầu tiên.” Xích Trung Nghĩa nhanh chóng cầm lấy ly rượu trên bàn giơ ra chiếc mặt, tạo ra tư thế mời rượu và lời mời xã giao, sau đó tụ một hơi hết sạch ly rượu trên tay.
Chủ nhà đã lên tiếng, không thể không tuân theo, tất nhiên, trong quá trình người hầu rót rượu, Dương Kiệt đã quan sát rất kỹ, tất cả đều được rót ra từ chung một bình rượu trên tay một người phụ trách hầu rượu chuyên biệt, nên khi nhìn thấy Xích Trung Nghĩa tụ một hơi hết sạch ly rượu trên tay, hoàn toàn không có vẻ bất thường, mới thầm an tâm đôi chút.
Trải qua bao nhiêu lần bị dính phải rượu bị chơi thuốc, cho dù đang ở trong Xích gia, Dương Kiệt cũng tỏ ra cảnh giác tột độ, đặc biệt là mũi đã không ngừng hít thở không khí trong phòng từ lúc bước vào, hoàn toàn không có mùi vị bất thường, lại cộng thêm động tác uống rượu một cách dứt khoát của Xích Trung Nghĩa, thậm chí đã hỏi thử hệ thống coi trong rượu và thức ăn có bỏ thuốc độc thuốc mê hay không, sau khi nhận được câu trả lời đầy khẳng định là không từ hệ thống, nên đã yên tâm cầm ly rượu trước bàn lên, tạo ra tư thế đáp ứng, sau đó tụ một hơi hết sạch.
“ tốt, tốt, Lâm huynh đệ quả là một người hào sảng, mời huynh đệ dùng thử các món ăn được đầu bếp trong phủ chuẩn bị một cách công phu, bảo đảm những món ngon này không bao giờ xuất hiện trên thực đơn ở bên ngoài đâu ạ.” Xích Trung Nghĩa lại cầm đôi đũa được làm bằng ngà ma thú lên, gắp một miếng thịt cá hấp tương trên bàn, tạo ra vẻ mời nếm thử món này.
Uống xong đi rượu, ngoại trừ cảm giác lâng lâng dễ chịu và mùi thơm vị đắng ngọt của rượu ra, không có dấu hiệu bất thường gì, Dương Kiệt tỏ ra an tâm bội phần, xem ra đối phương thật lòng mời mình bữa tiệc chứ không hề có ý đồ xấu xa gì cả.
“ Quả thật là vừa tươi vừa ngọt ~~~!!!” nếm thử miếng cá hấp tương, Dương Kiệt không kìm được lên tiếng khen ngợi, so với đầu bếp của nhà họ Xích, đầu bếp ở Nguyệt Lai tẩu lầu còn kém một khoảng cách rất xa rất xa, quả không hổ danh là đầu bếp của một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất trong Sơn Hải thành, thậm chí không thua kém gì so với đầu bếp của tam công chúa phủ nữa là.
“ hô hô, nếu như Lâm huynh đệ thích, hãy dùng nhiều vào, ngoài món cá hấp tương, còn nhiều món ngon miệng lắm, huynh đệ nhất định phải thử cho bằng hết nhé.” Nhìn thấy Dương Kiệt hài lòng, Xích Trung Nghĩa tỏ ra vui mừng khôn xiết, không ngừng hối thúc mời anh ta dùng tiếp những món ngon vật lạ trên bàn.
Từng miếng thịt, từng ly rượu vào miệng, nhất thời tiếng cười nói tung hứng lẫn nhau vang dội cả đại sảnh, bầu không khí mới ấm áp làm sao.
Chỉ là ………. mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẽ như Dương Kiệt nghĩ sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/462
|