“ các ngươi muốn chết như thế nào, nói ~~~~~~!!!”
Trên môi Dương Kiệt lộ ra nụ cười điên cuồng khát máu, nhìn chằm chằm vào đám người ở trước mặt, lạnh lùng tàn nhẫn nói.
“ Cái gì??? Tên khốn miệng còn hôi sữa này là ai thế??” “đám cận vệ ăn hại đâu rồi?? Rốt cuộc là đám cận vệ làm ăn kiểu gì mà để người lạ mặt trà trộn vào Xích phủ thế này??” “ Cận vệ, cận vệ đâu, mau tóm cổ tên ngu xuẩn này lôi vào phòng hành hình ngay, cho dù hắn là khách quý của ai nữa, dám xúc phạm người của Xích gia, đều phải trả giá bằng mạng sống của mình!!” “ hừ hắn cho rằng hắn là ai mà dám lên mặt với người có mặt ở nơi này chứ?? Huống chi còn dám ra tay giết người trong Xích phủ, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ ~~~!!”
Nhiều người không biết mặt mũi của Dương Kiệt, cho rằng anh ta chỉ là người ngoài hay khách của ai đó trong gia tộc vô tình đi ngang qua thấy chuyện bất bình nóng đầu lên đâm đầu vào ổ kiến lửa, ai nấy đều tỏ ra hung hăng giận dữ nhảy cẫng lên chỉ thẳng vào mặt chửi rủa.
Cha con Xích Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày, pha lẫn sự hoảng sợ tột cùng đưa mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?? Rõ ràng tên ác ma đó đã bị Ngũ Lôi Tỏa Địch trận bắt nhốt trong lòng đất, với thực lực của hắn tuyệt đối không thể tự tay phá hủy pháp trận đó được, nhưng vì sao, vì sao hắn lại có thể thoát thân và xuất hiện ở nơi này chứ???
Có nội gián???
Hai chữ nội gián nhanh chóng được cha con Xích Trung Nghĩa phất lờ đi.
Hai cha con vô cùng tự tin vào năng lực quản lý lòng người và sự trung thành của người trong gia tộc.
Nói cho cùng, trường hợp như gia đình Xích Hạo Tín là rất hiếm hoi, thậm chí nếu quy chụp gia đình đó vào tội phản nghịch cũng có chút miễn cưỡng. Cùng lắm là phạm tội dám tự ý thả địch của gia tộc, khiến gia tộc bị tổn thất nặng nề mà thôi.
Và hai cha con đã vô cùng cảnh giác phái một tiểu đoàn cận vệ canh gác ở khu vực lối đi tới tiền viện, cho dù có phản nghịch muốn ra tay giải cứu Dương Kiệt, tuyệt đối phải xảy ra giao chiến với đội cận vệ để có tiếp cận pháp trận, và nếu như có kẻ địch tấn công pháp trận, việc đội cận vệ cần làm đầu tiên chính là dùng truyền âm thạch nội bộ thông báo cho cha con Xích Trung Nghĩa biết rồi.
Xích Trung Nghĩa chẳng thể nào biết rằng, chả có ai đột nhập vào khu vực cấm cả, vì người ta đã có mặt ở đó từ lúc ban đầu rồi, do trên người vị thiếp này có mang theo vật phẩm che giấu thần thức ( có thể là do Xích Hạo Tín đưa cho cô ta để giúp cô ta bỏ trốn khỏi Xích phủ sau khi mọi chuyện bại lộ),nên không chỉ lão, mà cả tam đại tổ tông cũng không thể phát hiện ra.
và khi Dương Kiệt đã được thả ra, trên đường di chuyển nhanh tới hiện trường, ra tay trảm sát tên quản gia đang trên đường đi thám thính tình hình và đám vệ binh phụ trách canh gác ngay lối ra vào, thậm chí chúng còn không kịp phản ứng đã bỏ mạng rồi, lấy đâu cơ hội mà dùng truyền âm thạch đi thông báo cho cha con Xích Trung Nghĩa biết chứ??
“ Hắn, chính là tên ác ma đã hủy hoại hơn phân nửa thực lực nhà họ Xích chúng ta ~~!!” Xích Trung Nghĩa nhanh chóng thay đổi thành đôi mắt như muốn phóng lửa, nghiến răng nghiến lợi nói to cho đám người đang tỏ ra quá khích nghe rõ.
“ cái gì??? Chính hắn??? Chính hắn đã giết chết Xung nhi của ta??? AAA ~~~~!!” “ Không phải tên súc sinh đó đã bị tam đại lão tổ trảm sát rồi sao??? Vì sao hắn vẫn còn sống nhăn ở đây chứ??” “ Càng tốt, bố mày sẽ đích thân phang thây xẻ thịt, dùng linh hồn của hắn làm dầu đốt đèn, đời đời kiếp kiếp không thể siêu thoát, aaaaa ~~~~~~~~!!!” “ tránh ra, tên súc sinh đó là của lão phu ~~~~!!”
Lời giải thích về thân phận của Dương Kiệt vừa thốt ra từ trong miệng của Xích Trung Nghĩa, tựa như ai đó dùng tay chọc thẳng vào ổ kiến lửa, cả đám người quá khích lập tức nhảy cẫng lên chửi hét nguyền rủa tên ác ma trời đánh đã từng giết chết con cháu dòng tộc của mình, đã có không ít người rút vũ khí từ trong nhẫn càn khôn, xoắn tay áo lên chuẩn bị lao thẳng vào xẻ thịt Dương Kiệt để tế linh hồn con cháu của mình.
Đó chính là mục đích của Xích Trung Nghĩa!!
Lão hiểu rõ sự đáng sợ của Dương Kiệt, biết rõ cho dù cả đám cùng lao vào vây giết anh ta, cũng sẽ bị đối phương làm gỏi một cách dễ dàng, chỉ như lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe mà tôi.
Chỉ còn cách chờ đợi tam đại lão tổ xuất hiện, lần nữa sử dụng Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận, thì may ra còn cơ hội hóa giải cơn hiểm nguy thêm lần nữa.
Và tam đại tổ tông muốn có mặt, ít nhất cần phải có thời gian để lão thông báo và chờ đợi họ giáng lâm, và Xích Trung Nghĩa không cho rằng Dương Kiệt ngu xuẩn để lão có thời gian làm điều đó.
Và đám người trong gia tộc, chính là con tốt thí thích hợp để cầm chân Dương Kiệt vào thời điểm này, để tạo điều kiện cho lão có thời gian liên lạc và chờ đợi tam đại tổ tông giáng lâm.
Và thực lực của Dương Kiệt, rõ ràng đã bị cha con Xích Trung Nghĩa hạ thấp tới mức cực đỉnh trong lúc thông báo cho đám người này biết trước đó. Nói rằng đối phương dám manh động, chủ yếu là dựa vào một vệ sĩ có thực lực không tệ, sở dĩ có thể gây ra thiệt hại lớn như thế là do đối phương đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đánh bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp, nhưng cho dù kẻ địch có thực lực không tệ hay thủ đoạn bỉ ổi tới cỡ nào, rốt cuộc cũng bị sự trảm sát bởi tam đại tổ tông, ba vị thần bảo hộ của gia tộc nhà họ Xích.
Chính là nhận thức sai về thực lực của Dương Kiệt, nên lúc này đám người này mới dám tỏ ra hùng hổ phách lối như vậy.
Nếu như để cho chúng biết được rằng mọi thông tin đều là bịa đặt, Xích Trung Nghĩa suýt chút bị Dương Kiệt đánh chết, ngay cả tam đại tổ tông cũng suýt chút bị đánh tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra, phải sử dụng thủ đoạn không mấy đẹp đẽ mới bắt giam được kẻ địch, không biết đám người này còn dám khoa tay múa vuốt trước mặt Dương Kiệt lúc này không nhỉ??
Đúng là thiếu hiểu biết hại chết người mà!!
“ Xích Sắc Hỏa Diệm Chưởng ~~~~~~!!!” “ Khai Thiên Bình Địa quyền, ta đấm đấm đấm ~~~~!!!” “ Thanh Phong Kiếm Pháp, chém ~~~~~~!!!” “ Phá Sơn Đao Pháp, ta chém chết ngươi ~~~~!!!” …..
Không ít tên không thể chờ đợi được hơn nữa, trực tiếp tung ra tuyệt học mạnh nhất bình sinh tấn công thẳng về phía kẻ địch không đội trời chung ở trước mặt, thế công như cuồng phong vũ bão như vẻ muốn nhai tươi nuốt sống Dương Kiệt bằng mọi giá vậy.
Có không ít người chậm chân vài bước không kịp ra tay, lộ ra vẻ tiếc nuối bất cam, chỉ còn cách ở phía sau không ngừng buông lời chế giễu chửi rủa cho đã miệng.
Tất nhiên, sự tiếc nuối bất cam của chúng nhanh chóng được thay thế bằng sự may thay, may thay bản thân đã không ngu xuẩn xông pha ở tuyến đầu, vì …….
“ lũ phế vật, biến hết cho ta ~~~~~~~~~~~~!!!”
Đối diện những đòn tấn công như cuồng phong vũ bão, Dương Kiệt chẳng có chút hứng thú gì cả. Phá Thiên Chùy vẫy múa trong tay, tạo ra tư thế quét mạnh một vòng ba trăm sáu chục độ tại chỗ.
Uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ !!!! crack crack crack ~~~~ …..!!!
AAAA ~~~~!!! Không, không thể nào như ….. AA ~~~~!!! Cứu, cứu ~~~~~~~!!! Ác, ác quỷ, hắn là ác ………!!!
Năm, sáu mạng hùng hổ chủ động ra tay tấn công Dương Kiệt trực tiếp bị quả chùy khí khổng lồ do anh ta quét ra đập vỡ nát tan tành những đòn tấn công như vẻ uy lực kinh hoàng, nhưng chỉ chạm nhẹ đã vỡ đó. Và vẫn chưa phải là kết thúc, quả chùy khí sau khi đánh tan nát những đòn tấn công cản đường ở trước mặt, tiếp tục lao thẳng về phía trước như con mãnh thú há to miệng ra, nuốt chửng hết kẻ thù ở trước mặt.
Đám người ngu xuẩn chỉ kịp kêu gào vài câu đầy kinh hãi và khó tin, cơ thể chỉ khẽ chạm nhẹ vào quả chùy khí như quả bóng bom đầy hơi bị ai đó dùng cây kim sắc nhọn chọt thẳng vào, nổ tung tan nát thành nhiều mảnh, phun bắn rơi rãi khắp nơi trên mặt đất.
ọe ọe ……..~~~ !! ọc ọc …..~~~~~~~~~~~!!
Cảnh tượng mảnh vụn máu thịt bê bết rải rác đầy trên mặt đất khiến cho những người có thần kinh thép cũng không kìm được phải sởn cả tóc gáy, huống chi là làm đám người luôn tự cho mình cao cao tại thường, ngày thường được nuông chìu quá mức, chưa từng trải nghiệm chứng kiến qua những cảnh tượng máu me đầy bạo lực như thế này chứ??
Ngoại trừ cha con Xích Trung Nghĩa và những người thuộc đội cận vệ đã từng chứng kiến qua một lần cảnh tượng đáng sợ đó cách nay không lâu ra, ai nấy đều mặt mày tái xanh, toàn thân run rẩy cúi sang một bên nôn thốc nôn tháo tại chỗ.
Tất nhiên, cha con nọ cũng không khá khẩm gì hơn, tuy đã từng nhìn thấy một lần, nhưng lúc này cũng không kìm được đổ cả mồ hôi hột, hơi thở trở nên dồn dập, có chút muốn quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.
Nhất thời, không chỉ mùi máu tanh, ngay cả mùi hôi thối cực kỳ kích thích lỗ mũi xâm lấn cả khu vực.
Ngay cả Dương Kiệt cũng khẽ díu mày tỏ ra khó chịu với mùi vị đang bốc lên ở xung quanh.
Nếu thế thì, giải quyết nhanh, gọn, lẹ thôi.
Không cho đám người kịp hồi phục định thần, hai chân nhún mạnh xuống đất tung người lên không trung, Phá Thiên Chùy vẫy múa một vòng trên đỉnh đầu và bổ mạnh xuống:
“ Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, lũ sâu bọ, chết hết đi ~~~~!!!”
Hàng chục hàng trăm quả chùy khí lần nữa xuất hiện ngay trên không trung Xích phủ, tựa như trận mưa bom đổ xuống như trút nước hủy diệt hết tất cả mọi thứ dưới mặt đất.
“ Chạy ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Cha con Xích Trung Nghĩa từng nếm trải sự đáng sợ của Dương Kiệt, ngay từ lúc anh ta tung người lên không trung đã lập tức có phản ứng, dẫn theo một nhóm cận vệ thân tín vội vã tung người lao ra xa khỏi phạm vi chịu ảnh hưởng bởi những quả chùy khí đoạt mạng.
Rầm ~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~~~ ………..!!!
Gần thêm chục mạng không kịp phản ứng và né tránh bị thảm sát dưới những quả chùy khí tử thần của Dương Kiệt.
Không có sự thương hại và khoan dung ở nơi này, khi lũ người này xuất hiện ở nơi này để chiêm ngưỡng cảnh hình hành và cười đùa trên sự đau khổ của người khác lúc nãy, đã quyết định số phận của chúng rồi.
Xịt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Tiếng hít sâu đầy kinh hãi vang lên liên hồi xuất phát từ trong miệng của những người còn sống sót. Tất nhiên, nhóm người này chỉ còn lại cha con Xích Trung Nghĩa và một nhóm nhỏ đội cận vệ kịp thời theo chân hai cha con lão nhảy lùi ra xa lúc nãy.
Cảnh tượng chen chúc náo nhiệt gần hai ba chục mạng lúc nãy lúc này chỉ còn lại chưa tới mười người. Có thể nói, các nhánh thế lực trưởng lão trong Xích phủ đã chết gần hết, cho dù bắt sống được Dương Kiệt giao cho Thiên Kiếm Tông, có nhận được phần thưởng như hứa hẹn đi nữa, nhà họ Xích cũng đã chính thức bị đá bay khỏi địa vị tam đại gia tộc Sơn Hải Thành rồi, không có một vài trăm năm cũng đừng mong phục hồi lại được nữa là.
Và nếu như không nhận được sự che chở của một thế lực đủ mạnh, và thông tin tổn thất ngày hôm nay để lan truyền ra ngoài, chỉ cần một gia tộc tầm trung trong Sơn Hải Thành cũng đủ sức xóa sổ nhà họ Xích vào lúc này.
“ Tiếp theo là tới lượt các ngươi đấy ~~~~~~~~~~~!!!”
Giọng nói như tiếng gọi tử thần của Dương Kiệt lần nữa vang lên bên tai của những người còn đang chìm đám trong sợ hãi chưa kịp hoàn hồn, khiến cả đám không kìm được run bắn người lên, mang theo vẻ mặt tuyệt vọng chết chóc pha lẫn sợ hãi tột cùng từ từ ngẩng cao đầu nhìn về phía tên tử thần đang chuẩn bị lấy mạng mình ở phía xa.
Trên môi Dương Kiệt lộ ra nụ cười điên cuồng khát máu, nhìn chằm chằm vào đám người ở trước mặt, lạnh lùng tàn nhẫn nói.
“ Cái gì??? Tên khốn miệng còn hôi sữa này là ai thế??” “đám cận vệ ăn hại đâu rồi?? Rốt cuộc là đám cận vệ làm ăn kiểu gì mà để người lạ mặt trà trộn vào Xích phủ thế này??” “ Cận vệ, cận vệ đâu, mau tóm cổ tên ngu xuẩn này lôi vào phòng hành hình ngay, cho dù hắn là khách quý của ai nữa, dám xúc phạm người của Xích gia, đều phải trả giá bằng mạng sống của mình!!” “ hừ hắn cho rằng hắn là ai mà dám lên mặt với người có mặt ở nơi này chứ?? Huống chi còn dám ra tay giết người trong Xích phủ, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ ~~~!!”
Nhiều người không biết mặt mũi của Dương Kiệt, cho rằng anh ta chỉ là người ngoài hay khách của ai đó trong gia tộc vô tình đi ngang qua thấy chuyện bất bình nóng đầu lên đâm đầu vào ổ kiến lửa, ai nấy đều tỏ ra hung hăng giận dữ nhảy cẫng lên chỉ thẳng vào mặt chửi rủa.
Cha con Xích Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày, pha lẫn sự hoảng sợ tột cùng đưa mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?? Rõ ràng tên ác ma đó đã bị Ngũ Lôi Tỏa Địch trận bắt nhốt trong lòng đất, với thực lực của hắn tuyệt đối không thể tự tay phá hủy pháp trận đó được, nhưng vì sao, vì sao hắn lại có thể thoát thân và xuất hiện ở nơi này chứ???
Có nội gián???
Hai chữ nội gián nhanh chóng được cha con Xích Trung Nghĩa phất lờ đi.
Hai cha con vô cùng tự tin vào năng lực quản lý lòng người và sự trung thành của người trong gia tộc.
Nói cho cùng, trường hợp như gia đình Xích Hạo Tín là rất hiếm hoi, thậm chí nếu quy chụp gia đình đó vào tội phản nghịch cũng có chút miễn cưỡng. Cùng lắm là phạm tội dám tự ý thả địch của gia tộc, khiến gia tộc bị tổn thất nặng nề mà thôi.
Và hai cha con đã vô cùng cảnh giác phái một tiểu đoàn cận vệ canh gác ở khu vực lối đi tới tiền viện, cho dù có phản nghịch muốn ra tay giải cứu Dương Kiệt, tuyệt đối phải xảy ra giao chiến với đội cận vệ để có tiếp cận pháp trận, và nếu như có kẻ địch tấn công pháp trận, việc đội cận vệ cần làm đầu tiên chính là dùng truyền âm thạch nội bộ thông báo cho cha con Xích Trung Nghĩa biết rồi.
Xích Trung Nghĩa chẳng thể nào biết rằng, chả có ai đột nhập vào khu vực cấm cả, vì người ta đã có mặt ở đó từ lúc ban đầu rồi, do trên người vị thiếp này có mang theo vật phẩm che giấu thần thức ( có thể là do Xích Hạo Tín đưa cho cô ta để giúp cô ta bỏ trốn khỏi Xích phủ sau khi mọi chuyện bại lộ),nên không chỉ lão, mà cả tam đại tổ tông cũng không thể phát hiện ra.
và khi Dương Kiệt đã được thả ra, trên đường di chuyển nhanh tới hiện trường, ra tay trảm sát tên quản gia đang trên đường đi thám thính tình hình và đám vệ binh phụ trách canh gác ngay lối ra vào, thậm chí chúng còn không kịp phản ứng đã bỏ mạng rồi, lấy đâu cơ hội mà dùng truyền âm thạch đi thông báo cho cha con Xích Trung Nghĩa biết chứ??
“ Hắn, chính là tên ác ma đã hủy hoại hơn phân nửa thực lực nhà họ Xích chúng ta ~~!!” Xích Trung Nghĩa nhanh chóng thay đổi thành đôi mắt như muốn phóng lửa, nghiến răng nghiến lợi nói to cho đám người đang tỏ ra quá khích nghe rõ.
“ cái gì??? Chính hắn??? Chính hắn đã giết chết Xung nhi của ta??? AAA ~~~~!!” “ Không phải tên súc sinh đó đã bị tam đại lão tổ trảm sát rồi sao??? Vì sao hắn vẫn còn sống nhăn ở đây chứ??” “ Càng tốt, bố mày sẽ đích thân phang thây xẻ thịt, dùng linh hồn của hắn làm dầu đốt đèn, đời đời kiếp kiếp không thể siêu thoát, aaaaa ~~~~~~~~!!!” “ tránh ra, tên súc sinh đó là của lão phu ~~~~!!”
Lời giải thích về thân phận của Dương Kiệt vừa thốt ra từ trong miệng của Xích Trung Nghĩa, tựa như ai đó dùng tay chọc thẳng vào ổ kiến lửa, cả đám người quá khích lập tức nhảy cẫng lên chửi hét nguyền rủa tên ác ma trời đánh đã từng giết chết con cháu dòng tộc của mình, đã có không ít người rút vũ khí từ trong nhẫn càn khôn, xoắn tay áo lên chuẩn bị lao thẳng vào xẻ thịt Dương Kiệt để tế linh hồn con cháu của mình.
Đó chính là mục đích của Xích Trung Nghĩa!!
Lão hiểu rõ sự đáng sợ của Dương Kiệt, biết rõ cho dù cả đám cùng lao vào vây giết anh ta, cũng sẽ bị đối phương làm gỏi một cách dễ dàng, chỉ như lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe mà tôi.
Chỉ còn cách chờ đợi tam đại lão tổ xuất hiện, lần nữa sử dụng Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận, thì may ra còn cơ hội hóa giải cơn hiểm nguy thêm lần nữa.
Và tam đại tổ tông muốn có mặt, ít nhất cần phải có thời gian để lão thông báo và chờ đợi họ giáng lâm, và Xích Trung Nghĩa không cho rằng Dương Kiệt ngu xuẩn để lão có thời gian làm điều đó.
Và đám người trong gia tộc, chính là con tốt thí thích hợp để cầm chân Dương Kiệt vào thời điểm này, để tạo điều kiện cho lão có thời gian liên lạc và chờ đợi tam đại tổ tông giáng lâm.
Và thực lực của Dương Kiệt, rõ ràng đã bị cha con Xích Trung Nghĩa hạ thấp tới mức cực đỉnh trong lúc thông báo cho đám người này biết trước đó. Nói rằng đối phương dám manh động, chủ yếu là dựa vào một vệ sĩ có thực lực không tệ, sở dĩ có thể gây ra thiệt hại lớn như thế là do đối phương đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đánh bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp, nhưng cho dù kẻ địch có thực lực không tệ hay thủ đoạn bỉ ổi tới cỡ nào, rốt cuộc cũng bị sự trảm sát bởi tam đại tổ tông, ba vị thần bảo hộ của gia tộc nhà họ Xích.
Chính là nhận thức sai về thực lực của Dương Kiệt, nên lúc này đám người này mới dám tỏ ra hùng hổ phách lối như vậy.
Nếu như để cho chúng biết được rằng mọi thông tin đều là bịa đặt, Xích Trung Nghĩa suýt chút bị Dương Kiệt đánh chết, ngay cả tam đại tổ tông cũng suýt chút bị đánh tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra, phải sử dụng thủ đoạn không mấy đẹp đẽ mới bắt giam được kẻ địch, không biết đám người này còn dám khoa tay múa vuốt trước mặt Dương Kiệt lúc này không nhỉ??
Đúng là thiếu hiểu biết hại chết người mà!!
“ Xích Sắc Hỏa Diệm Chưởng ~~~~~~!!!” “ Khai Thiên Bình Địa quyền, ta đấm đấm đấm ~~~~!!!” “ Thanh Phong Kiếm Pháp, chém ~~~~~~!!!” “ Phá Sơn Đao Pháp, ta chém chết ngươi ~~~~!!!” …..
Không ít tên không thể chờ đợi được hơn nữa, trực tiếp tung ra tuyệt học mạnh nhất bình sinh tấn công thẳng về phía kẻ địch không đội trời chung ở trước mặt, thế công như cuồng phong vũ bão như vẻ muốn nhai tươi nuốt sống Dương Kiệt bằng mọi giá vậy.
Có không ít người chậm chân vài bước không kịp ra tay, lộ ra vẻ tiếc nuối bất cam, chỉ còn cách ở phía sau không ngừng buông lời chế giễu chửi rủa cho đã miệng.
Tất nhiên, sự tiếc nuối bất cam của chúng nhanh chóng được thay thế bằng sự may thay, may thay bản thân đã không ngu xuẩn xông pha ở tuyến đầu, vì …….
“ lũ phế vật, biến hết cho ta ~~~~~~~~~~~~!!!”
Đối diện những đòn tấn công như cuồng phong vũ bão, Dương Kiệt chẳng có chút hứng thú gì cả. Phá Thiên Chùy vẫy múa trong tay, tạo ra tư thế quét mạnh một vòng ba trăm sáu chục độ tại chỗ.
Uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ !!!! crack crack crack ~~~~ …..!!!
AAAA ~~~~!!! Không, không thể nào như ….. AA ~~~~!!! Cứu, cứu ~~~~~~~!!! Ác, ác quỷ, hắn là ác ………!!!
Năm, sáu mạng hùng hổ chủ động ra tay tấn công Dương Kiệt trực tiếp bị quả chùy khí khổng lồ do anh ta quét ra đập vỡ nát tan tành những đòn tấn công như vẻ uy lực kinh hoàng, nhưng chỉ chạm nhẹ đã vỡ đó. Và vẫn chưa phải là kết thúc, quả chùy khí sau khi đánh tan nát những đòn tấn công cản đường ở trước mặt, tiếp tục lao thẳng về phía trước như con mãnh thú há to miệng ra, nuốt chửng hết kẻ thù ở trước mặt.
Đám người ngu xuẩn chỉ kịp kêu gào vài câu đầy kinh hãi và khó tin, cơ thể chỉ khẽ chạm nhẹ vào quả chùy khí như quả bóng bom đầy hơi bị ai đó dùng cây kim sắc nhọn chọt thẳng vào, nổ tung tan nát thành nhiều mảnh, phun bắn rơi rãi khắp nơi trên mặt đất.
ọe ọe ……..~~~ !! ọc ọc …..~~~~~~~~~~~!!
Cảnh tượng mảnh vụn máu thịt bê bết rải rác đầy trên mặt đất khiến cho những người có thần kinh thép cũng không kìm được phải sởn cả tóc gáy, huống chi là làm đám người luôn tự cho mình cao cao tại thường, ngày thường được nuông chìu quá mức, chưa từng trải nghiệm chứng kiến qua những cảnh tượng máu me đầy bạo lực như thế này chứ??
Ngoại trừ cha con Xích Trung Nghĩa và những người thuộc đội cận vệ đã từng chứng kiến qua một lần cảnh tượng đáng sợ đó cách nay không lâu ra, ai nấy đều mặt mày tái xanh, toàn thân run rẩy cúi sang một bên nôn thốc nôn tháo tại chỗ.
Tất nhiên, cha con nọ cũng không khá khẩm gì hơn, tuy đã từng nhìn thấy một lần, nhưng lúc này cũng không kìm được đổ cả mồ hôi hột, hơi thở trở nên dồn dập, có chút muốn quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.
Nhất thời, không chỉ mùi máu tanh, ngay cả mùi hôi thối cực kỳ kích thích lỗ mũi xâm lấn cả khu vực.
Ngay cả Dương Kiệt cũng khẽ díu mày tỏ ra khó chịu với mùi vị đang bốc lên ở xung quanh.
Nếu thế thì, giải quyết nhanh, gọn, lẹ thôi.
Không cho đám người kịp hồi phục định thần, hai chân nhún mạnh xuống đất tung người lên không trung, Phá Thiên Chùy vẫy múa một vòng trên đỉnh đầu và bổ mạnh xuống:
“ Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, lũ sâu bọ, chết hết đi ~~~~!!!”
Hàng chục hàng trăm quả chùy khí lần nữa xuất hiện ngay trên không trung Xích phủ, tựa như trận mưa bom đổ xuống như trút nước hủy diệt hết tất cả mọi thứ dưới mặt đất.
“ Chạy ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Cha con Xích Trung Nghĩa từng nếm trải sự đáng sợ của Dương Kiệt, ngay từ lúc anh ta tung người lên không trung đã lập tức có phản ứng, dẫn theo một nhóm cận vệ thân tín vội vã tung người lao ra xa khỏi phạm vi chịu ảnh hưởng bởi những quả chùy khí đoạt mạng.
Rầm ~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~~~ ………..!!!
Gần thêm chục mạng không kịp phản ứng và né tránh bị thảm sát dưới những quả chùy khí tử thần của Dương Kiệt.
Không có sự thương hại và khoan dung ở nơi này, khi lũ người này xuất hiện ở nơi này để chiêm ngưỡng cảnh hình hành và cười đùa trên sự đau khổ của người khác lúc nãy, đã quyết định số phận của chúng rồi.
Xịt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Tiếng hít sâu đầy kinh hãi vang lên liên hồi xuất phát từ trong miệng của những người còn sống sót. Tất nhiên, nhóm người này chỉ còn lại cha con Xích Trung Nghĩa và một nhóm nhỏ đội cận vệ kịp thời theo chân hai cha con lão nhảy lùi ra xa lúc nãy.
Cảnh tượng chen chúc náo nhiệt gần hai ba chục mạng lúc nãy lúc này chỉ còn lại chưa tới mười người. Có thể nói, các nhánh thế lực trưởng lão trong Xích phủ đã chết gần hết, cho dù bắt sống được Dương Kiệt giao cho Thiên Kiếm Tông, có nhận được phần thưởng như hứa hẹn đi nữa, nhà họ Xích cũng đã chính thức bị đá bay khỏi địa vị tam đại gia tộc Sơn Hải Thành rồi, không có một vài trăm năm cũng đừng mong phục hồi lại được nữa là.
Và nếu như không nhận được sự che chở của một thế lực đủ mạnh, và thông tin tổn thất ngày hôm nay để lan truyền ra ngoài, chỉ cần một gia tộc tầm trung trong Sơn Hải Thành cũng đủ sức xóa sổ nhà họ Xích vào lúc này.
“ Tiếp theo là tới lượt các ngươi đấy ~~~~~~~~~~~!!!”
Giọng nói như tiếng gọi tử thần của Dương Kiệt lần nữa vang lên bên tai của những người còn đang chìm đám trong sợ hãi chưa kịp hoàn hồn, khiến cả đám không kìm được run bắn người lên, mang theo vẻ mặt tuyệt vọng chết chóc pha lẫn sợ hãi tột cùng từ từ ngẩng cao đầu nhìn về phía tên tử thần đang chuẩn bị lấy mạng mình ở phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/462
|