“ các ngươi muốn chết như thế nào đây, nói ~~~~~!!!”
Nhìn thấy hai cha con kẻ thù nằm bất động kinh hãi trên mặt đất, Dương Kiệt tỏ ra mát lòng mát dạ vô cùng, như vào ngày mùa hè nóng bức được thưởng thức một cây kem lạnh mát, áp phê sảng khoái cả thể xác lẫn linh hồn đấy chứ.
Từng bước từng bước bước về phía hai cha con đang nằm và mang theo giọng điệu chế giễu nói.
Hiện giờ chỉ cần đơn giản bồi thêm một cú chùy vào đầu cả hai, sẽ vô cùng dễ dàng giải quyết mọi chuyện, nhưng đó không phải là điều mà Dương Kiệt mong muốn.
Dương Kiệt muốn hai cha con súc sinh này phải chìm đắm trong sự sợ hãi tột độ và tuyệt vọng trước khi kết liễu cuộc đời đầy tội lỗi của chúng.
Còn vấn đề không lo ra tay sớm để tam đại tổ tông có mặt kịp thời, kẻ địch đầy đủ đội hình tiếp tục sử dụng Ngũ Lôi Tỏa Địch trận để đối phó với mình, Dương Kiệt tỏ ra chẳng mẩy mây bận tâm, thậm chí còn kỳ vọng đối diện thức thách đó thêm lần nữa.
như đã nói, ngã xuống từ nơi này thì phải đứng dậy và vượt qua từ nơi ngã xuống đó, chứ không phải sợ hãi né tránh. Không dám đối diện sự thật chỉ khiến con người mãi mãi chả bao giờ tiến bộ được, mãi mãi bị ám ảnh bởi sự thất bại đó mà thôi, đó chính là quan điểm sống của Dương Kiệt.
“ khoan, khoan đã thưa đại, đại nhân, chúng tôi, chúng tôi biết lỗi thật sự rồi, mong, mong đại nhân độ lượng tha, tha tội cho cha con chúng tôi, tiểu, tiểu nhân hứa, hứa sẽ không dám vuốt vào mông, mông cọp thêm, thêm lần nữa ạ, ạ ……”
Ác ma đã tới ngay trước mặt, nhìn thấy cây chùy thậm chí còn to hơn cơ thể bản thân gấp hai lần không ngừng vẫy múa qua lại trong tay đối phương, cha con Xích Trung Nghĩa không kìm được sởn cả tóc gáy, nếu như để cây chùy khổng lồ đó vỗ thẳng vào người, cho dù người cầm chùy chỉ là một người bình thường chưa qua tu luyện, không chết cũng thành tàn phế ngay tức khắc cho mà xem, nên lần nữa vô cùng không biết xấu hổ từng dòng nước mắt, từng vũng nước mũi như không cần tiền không ngừng tuôn trào ra dính bê bết cả khuôn mặt, khóc lóc năn nỉ van xin Dương Kiệt tha mạng.
“ Tha tội?? Tha tội là công việc của thượng đế, còn công việc của ta chính là đưa các ngươi đi gặp thượng đế để hỏi thử xem ông ta có đồng ý tha tội cho các ngươi hay không, chết đi ~~~~~~~~!!!”
Đối diện dáng vẻ đầy “ thảm họa và đáng thương” của cha con Xích Trung Nghĩa, Dương Kiệt chẳng tỏ ra tý vẻ động lòng, cảm nhận thấy tam đại tổ tông đã gần như có mặt tại hiện trường, trực tiếp vẫy múa Phá Thiên Chùy trong tay, tỏ vẻ tung đòn kết liễu hai cha con đang nằm bất động tuyệt vọng ngay trước mặt.
Dương Kiệt muốn xem thử khi đối diện cái chết, bộ mặt bẩn thỉu đen tối của con người sẽ đáng sợ tới mức nào, và quả thật không khiến anh ta thất vọng, cha con Xích Trung Nghĩa lúc này trông mới đẹp mặt làm sao.
Thực ra còn một thứ chưa thể phơi bày ra chính là, nếu như một trong hai người có thể nhúc nhích, chắc chắn sẽ đẩy người kia ra cản đường để bản thân có thời gian quay đầu bỏ chạy nữa kìa.
Cái gì mà tình nghĩa cha con ruột thịt gì đó, xin lỗi, tất cả chỉ là trò cười khi bản thân phải đối diện cái chết, ít nhất trong suy nghĩ nhận thức của cha con Xích Trung Nghĩa là như vậy.
“ chết đi ~~~~~~~~~~~~!!!” “ không ~~~~~~~!!!” “ Thaaaaaa cho ……~~~~~~~~!!!”
“ Mau, mau ra tay cứu hai cha con tiểu Nghĩa ~~~~~!!” “Khốn kiếp ~~~~~!!!” “ Mau ngưng tay ~~~~~~~!!!”
Ngay lúc Dương Kiệt vung chùy chuẩn bị tặng cho cha con Xích Trung Nghĩa mỗi người một chùy vào đầu, cũng là lúc tam đại tổ tông có mặt “ một cách kịp thời”, ba lão già miệng không ngừng hét lớn ngăn cản, đồng thời tay không quên tung chưởng ấn thẳng về phía Dương Kiệt ở phía dưới, hy vọng có thể đẩy lùi anh ta để giải cứu cho cha con nọ.
“ hừ, biến đi cho khuất mắt ta ~~~~~!!”
Dương Kiệt vô cùng “ hợp tác” thu lại đòn kết liễu kẻ thù như cá nằm trên thớt ngay trước mặt mình, quay người vung chùy quét thẳng về phía ba đòn tấn công của tam đại tổ tông đã xuất hiện ngay trước mặt mình.
Uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~~!!
Đòn công của hai bên va đập vào nhau, lập tức hình thành tiếng nổ như pháo hoa vừa được châm lửa bắn ra, vang động cả Xích phủ, khiến những người ở gần không kìm được cảm thấy đinh tai nhức óc, choáng váng muốn ngất đi tại chỗ.
Bản thân Dương Kiệt trực tiếp bị uy lực tồn đọng sau vụ nổ bộc phát ra đẩy bật ra xa, loạng choạng suýt chút đứng không vững.
“ hahahaha, tam đại lão tổ đã tới, giờ đền tội của ngươi đã điểm, để xem ngươi còn hổ báo được nữa hay không ~~~~~!!!”
Nhìn thấy bản thân được cứu, Xích Trung Nghĩa không kìm được ngẩng đầu cười hét điên cuồng như thằng điên thằng khùng, như vẻ muốn trút bỏ nỗi hoảng sợ chết chóc mà mình phải hứng chịu lúc nãy vậy.
Ngoài ra, có thể nói lúc này Xích Trung Nghĩa đã hận Dương Kiệt tới tận xương tủy, hận không thể tự tay phang thây xẻ thịt kẻ thù trời đánh ở trước mặt thành trăm mảnh ngàn mảnh, hận không thể dùng linh hồn của kẻ thù làm dầu đốt đèn đời đời kiếp kiếp nữa kìa.
Chính anh ta, đúng thế, chính anh ta là thủ phạm không chỉ tiêu hủy hơn 2/3 lực lượng của Xích phủ, đáng sợ hơn thế nữa, chính là hình tượng cao cao tại thượng bất khả xâm phạm của một người cha, một gia chủ mà lão khổ công gầy dựng cả trăm năm nay, chỉ trong tích tắc đã bị hủy hoại hoàn toàn bởi con ác ma trời đánh trong mắt lão.
Và sự giận dữ của lão không phải hoàn toàn vô căn cứ, vì trong khoảng cách lúc nãy, Xích Hạo Nghiên khi chứng kiến hình ảnh thậm tệ khó coi của ông già mình khi đối diện cái chết, trong đầu không kìm được lóe qua dòng suy nghĩ: “ Dường, dường như, phụ thân đã, đã già rồi thì phải, vậy thì …….”
Trong khoảng cách đó, trong mắt Xích Hạo Nghiên không kìm được lóe qua tia sáng dị thường, mặc dù lúc này hắn cũng không khá khẩm hơn ông già là bao, thậm chí còn tệ hại hơn nữa.
Nhưng khi con người xuất hiện suy nghĩ dị thường, những suy nghĩ như thế sẽ không thể kìm chế và không ngừng khuyếch đại lên.
Còn vấn đề bắt sống Dương Kiệt giao nộp cho Thiên Kiếm Tông để mang lại lợi ích cho gia tộc gì đó, lúc này phẫn nộ đã che mờ cả lý trí của lão, không còn xuất hiện trong suy nghĩ của lão ta nữa rồi.
“ Trung Nghĩa, Hạo Nghiên, không sao chứ??” “ không, không sao thưa lão tổ, chỉ là cơ thể, ủa, nhúc nhích được rồi.” “ cũng may là lão tổ xuất hiện kịp thời, nếu không thì e rằng chúng con đã chết bởi thủ đoạn bỉ ổi của tên khốn đó rồi.” “ Đúng thế, đúng thế, chỉ cần chúng ta đầy đủ người, tiếp tục thi triễn Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận, tên ác ma đó nhất định sẽ phải đền tội.” “ ồ, tất nhiên rồi !!”
Tam đại tổ tông đáp xuống ngay bên cạnh cha con Xích Trung Nghĩa đang nằm bất động trên mặt đất, lên tiếng hỏi han và định dùng tay nhấc cả hai đứng dậy, nhưng điều đó không cần thiết vì lúc này cũng vừa đúng thời điểm hiệu ứng té ngã bất động của Phì Lũ Bạo Liệt Quyền đã kết thúc, cả hai nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt ở phía xa, đồng thời hả hê nói, như vẻ chiến thắng đã nằm gọn trong lòng bàn tay vậy.
“ Có mặt đông đủ rồi đúng không??? Vậy thì chúng ta tiếp tục cuộc chơi nào !!”
Dương Kiệt phối hợp " diễn kịch" nãy giờ cũng chỉ chờ có thế, chỉ cười lạnh vung chùy lên chĩa thẳng về phía đối thủ hùng hổ khiêu khích.
“ to gan ~~~~!!” “ Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ~~~!!” “ Xem ra ngươi vẫn chưa rút ra được bài học đau thương cách nay không lâu nhỉ?? Không sao, bọn ta sẽ cho mi cơ hội ôn lại bài ngay tức khắc ~~!!” “ bố trận ~~~~~~~~~~~!!!”
Ngũ Lôi Phong Địch Trận ~~!!
đừng nhìn lũ người này hùng hổ như vậy, nhưng trong lòng chúng biết rõ thực lực của Dương Kiệt đáng sợ tới cỡ nào, đừng nói là 1vs1, cho dù cả nhóm hợp sức cũng không phải là đối thủ của Dương Kiệt vào thời điểm này, thậm chí không đủ để anh ta xỉa răng nữa là, nên vô cùng quả quyết thi triễn trận pháp có thể mang lại chiến thắng cho mình ngay tức khắc.
“ lại cái trò trẻ con cũ rich này?? Một chiêu không có tác dụng đối với bổn thiếu gia tới hai lần đâu.”
Nhìn thấy đám người hùng hổ lao tới chuẩn bị vây tròn bản thân ở chính giữa để thi triễn Ngũ Lội Tỏa Địch Trận như lần trước, Dương Kiệt không hề lộ ra chút vẻ hoảng hốt sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh chế giễu trêu chọc đối phương.
Đối diện những lời khiêu khích chế giễu của Dương Kiệt, cả nhóm chẳng mảy may động lòng, vẫn tiếp tục tiến tới chuẩn bị vây bắt lấy kẻ thù ở trước mặt.
Đừng nhìn Dương Kiệt lúc này tỏ ra tự tin thảnh thơi vẫn còn có thời gian buông lời trêu chọc đối thủ như thế này, thực ra thần kinh của anh ta đã căng thẳng lên tới mức tột độ, tập trung hết chú ý vào động tác của nhóm người ở trước mặt, một giây cũng không dám lơ là, vì chỉ cần chút sơ sẩy, bản thân có thể lần nữa dẫm vào vết xe đổ trước nay. Nếu như để bị bắt nhốt thêm lần nữa, anh ta có thể đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Ngũ Lôi Tỏa Địch trận chỉ thực sự bất khả chiến bại khi trận pháp được hình thành, chính là thời khắc cả nhóm hình thành vòng vây hình tròn vây chặt kẻ địch ở chính giữa, vậy có nghĩa là, trước khi vòng vây hình tròn kịp hình thành, vẫn còn cơ hội để nạn nhân thoát ra khỏi pháp trận đáng sợ này.
Và như đã từng diễn tả, quá trình bố trí Ngũ Lôi Tỏa Địch trận chính là ngay từ lúc đầu cả nhóm di chuyển nhanh về phía mục tiêu với đội hình thẳng hàng dọc, mà khi áp sát tới ngay trước mặt mục tiêu, cả nhóm mới bắt đầu di chuyển theo hướng chiều kim đồng hồ cho tới khi hoàn toàn vòng vây hình tròn khó chặt mục tiêu ở trung tâm.
Và trong quá trình đội hình thi triễn pháp trận đang di chuyển theo chiều kim đồng hồ cho tới khi hình thành vòng vây , chính là khoảng cách quan trọng để nạn nhân có thể lợi dụng để thoát khỏi phát trận nguy hiểm này.
Tuy khoảng thời gian từ lúc di chuyển theo chiều kim đồng hồ cho tới lúc hình thành vòng vây là rất ngắn, ngắn tới nỗi có thể phất lờ đi vì chỉ chưa tới hai nhịp thở của một người bình thường, thông thường nạn nhân còn chưa kịp phản ứng, cho dù đã kịp phản ứng đi nữa, cơ thể chắc gì theo kịp phản ứng thần kinh để xoay trở chứ??
Đối với người khác thì quá khó, nhưng đối với Dương Kiệt thì hoàn toàn không phải là vấn đề. Vì nên nhớ anh ta sở hữu một kỹ năng né tránh vô cùng hữu dụng từng học được trong Thánh Hỏa Tông.
Càn Khôn Nhất Thiểm !!
Đúng thế, Càn Khôn Nhất Thiểm, chính là át chủ bài khiến Dương Kiệt tự tin có thể hóa giải Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận của đối phương.
Nếu như nói cơ thể có thể không theo kịp phản ứng né tránh, nhưng với thần thức của một nguyên thần tầng thứ 5 như Dương Kiệt, đừng nói là hai nhịp thở, cho dù chỉ còn nửa nhịp thở đi nữa cũng quá đủ để anh ta phản ứng kịp rồi.
Trong lúc cả nhóm nhà họ Xích đang hùng hổ lao tới trước mặt, Dương Kiệt đã dùng thần thức của mình định vị một vị trí an toàn để chuẩn bị tiến hành dịch chuyển xong xuôi rồi, anh ta vẫn còn thời gian thảnh thơi đứng yên tại chỗ theo dõi đám người đang diễn trò mèo ở trước mặt.
Và trong cả nhóm di chuyển chiều kim đồng hồ gần xong, vòng vây gần như hình thành chỉ trong tích tắc, Dương Kiệt đã lập tức kích hoạt Càn Khôn Nhất Thiểm không chút do dự.
Mẹ kiếp, nào dám do dự nữa chứ, bộ không sợ lần nữa bị bắt giam trong cái pháp trận quỷ quái này lần nữa à?
Chỉ là, sau khi kích hoạt Càn Khôn Nhất Thiểm trong ý thức xong, Dương Kiệt lại lập tức tỏ thấp thỏm không yên vì không thể biết được và khẳng định rằng suy nghĩ ý tưởng của mình có chính xác hay không, nếu như mọi thứ không diễn ra giống như những gì mình nghĩ và tính toán, thì …..
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~!!
Nhìn thấy hai cha con kẻ thù nằm bất động kinh hãi trên mặt đất, Dương Kiệt tỏ ra mát lòng mát dạ vô cùng, như vào ngày mùa hè nóng bức được thưởng thức một cây kem lạnh mát, áp phê sảng khoái cả thể xác lẫn linh hồn đấy chứ.
Từng bước từng bước bước về phía hai cha con đang nằm và mang theo giọng điệu chế giễu nói.
Hiện giờ chỉ cần đơn giản bồi thêm một cú chùy vào đầu cả hai, sẽ vô cùng dễ dàng giải quyết mọi chuyện, nhưng đó không phải là điều mà Dương Kiệt mong muốn.
Dương Kiệt muốn hai cha con súc sinh này phải chìm đắm trong sự sợ hãi tột độ và tuyệt vọng trước khi kết liễu cuộc đời đầy tội lỗi của chúng.
Còn vấn đề không lo ra tay sớm để tam đại tổ tông có mặt kịp thời, kẻ địch đầy đủ đội hình tiếp tục sử dụng Ngũ Lôi Tỏa Địch trận để đối phó với mình, Dương Kiệt tỏ ra chẳng mẩy mây bận tâm, thậm chí còn kỳ vọng đối diện thức thách đó thêm lần nữa.
như đã nói, ngã xuống từ nơi này thì phải đứng dậy và vượt qua từ nơi ngã xuống đó, chứ không phải sợ hãi né tránh. Không dám đối diện sự thật chỉ khiến con người mãi mãi chả bao giờ tiến bộ được, mãi mãi bị ám ảnh bởi sự thất bại đó mà thôi, đó chính là quan điểm sống của Dương Kiệt.
“ khoan, khoan đã thưa đại, đại nhân, chúng tôi, chúng tôi biết lỗi thật sự rồi, mong, mong đại nhân độ lượng tha, tha tội cho cha con chúng tôi, tiểu, tiểu nhân hứa, hứa sẽ không dám vuốt vào mông, mông cọp thêm, thêm lần nữa ạ, ạ ……”
Ác ma đã tới ngay trước mặt, nhìn thấy cây chùy thậm chí còn to hơn cơ thể bản thân gấp hai lần không ngừng vẫy múa qua lại trong tay đối phương, cha con Xích Trung Nghĩa không kìm được sởn cả tóc gáy, nếu như để cây chùy khổng lồ đó vỗ thẳng vào người, cho dù người cầm chùy chỉ là một người bình thường chưa qua tu luyện, không chết cũng thành tàn phế ngay tức khắc cho mà xem, nên lần nữa vô cùng không biết xấu hổ từng dòng nước mắt, từng vũng nước mũi như không cần tiền không ngừng tuôn trào ra dính bê bết cả khuôn mặt, khóc lóc năn nỉ van xin Dương Kiệt tha mạng.
“ Tha tội?? Tha tội là công việc của thượng đế, còn công việc của ta chính là đưa các ngươi đi gặp thượng đế để hỏi thử xem ông ta có đồng ý tha tội cho các ngươi hay không, chết đi ~~~~~~~~!!!”
Đối diện dáng vẻ đầy “ thảm họa và đáng thương” của cha con Xích Trung Nghĩa, Dương Kiệt chẳng tỏ ra tý vẻ động lòng, cảm nhận thấy tam đại tổ tông đã gần như có mặt tại hiện trường, trực tiếp vẫy múa Phá Thiên Chùy trong tay, tỏ vẻ tung đòn kết liễu hai cha con đang nằm bất động tuyệt vọng ngay trước mặt.
Dương Kiệt muốn xem thử khi đối diện cái chết, bộ mặt bẩn thỉu đen tối của con người sẽ đáng sợ tới mức nào, và quả thật không khiến anh ta thất vọng, cha con Xích Trung Nghĩa lúc này trông mới đẹp mặt làm sao.
Thực ra còn một thứ chưa thể phơi bày ra chính là, nếu như một trong hai người có thể nhúc nhích, chắc chắn sẽ đẩy người kia ra cản đường để bản thân có thời gian quay đầu bỏ chạy nữa kìa.
Cái gì mà tình nghĩa cha con ruột thịt gì đó, xin lỗi, tất cả chỉ là trò cười khi bản thân phải đối diện cái chết, ít nhất trong suy nghĩ nhận thức của cha con Xích Trung Nghĩa là như vậy.
“ chết đi ~~~~~~~~~~~~!!!” “ không ~~~~~~~!!!” “ Thaaaaaa cho ……~~~~~~~~!!!”
“ Mau, mau ra tay cứu hai cha con tiểu Nghĩa ~~~~~!!” “Khốn kiếp ~~~~~!!!” “ Mau ngưng tay ~~~~~~~!!!”
Ngay lúc Dương Kiệt vung chùy chuẩn bị tặng cho cha con Xích Trung Nghĩa mỗi người một chùy vào đầu, cũng là lúc tam đại tổ tông có mặt “ một cách kịp thời”, ba lão già miệng không ngừng hét lớn ngăn cản, đồng thời tay không quên tung chưởng ấn thẳng về phía Dương Kiệt ở phía dưới, hy vọng có thể đẩy lùi anh ta để giải cứu cho cha con nọ.
“ hừ, biến đi cho khuất mắt ta ~~~~~!!”
Dương Kiệt vô cùng “ hợp tác” thu lại đòn kết liễu kẻ thù như cá nằm trên thớt ngay trước mặt mình, quay người vung chùy quét thẳng về phía ba đòn tấn công của tam đại tổ tông đã xuất hiện ngay trước mặt mình.
Uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~~!!
Đòn công của hai bên va đập vào nhau, lập tức hình thành tiếng nổ như pháo hoa vừa được châm lửa bắn ra, vang động cả Xích phủ, khiến những người ở gần không kìm được cảm thấy đinh tai nhức óc, choáng váng muốn ngất đi tại chỗ.
Bản thân Dương Kiệt trực tiếp bị uy lực tồn đọng sau vụ nổ bộc phát ra đẩy bật ra xa, loạng choạng suýt chút đứng không vững.
“ hahahaha, tam đại lão tổ đã tới, giờ đền tội của ngươi đã điểm, để xem ngươi còn hổ báo được nữa hay không ~~~~~!!!”
Nhìn thấy bản thân được cứu, Xích Trung Nghĩa không kìm được ngẩng đầu cười hét điên cuồng như thằng điên thằng khùng, như vẻ muốn trút bỏ nỗi hoảng sợ chết chóc mà mình phải hứng chịu lúc nãy vậy.
Ngoài ra, có thể nói lúc này Xích Trung Nghĩa đã hận Dương Kiệt tới tận xương tủy, hận không thể tự tay phang thây xẻ thịt kẻ thù trời đánh ở trước mặt thành trăm mảnh ngàn mảnh, hận không thể dùng linh hồn của kẻ thù làm dầu đốt đèn đời đời kiếp kiếp nữa kìa.
Chính anh ta, đúng thế, chính anh ta là thủ phạm không chỉ tiêu hủy hơn 2/3 lực lượng của Xích phủ, đáng sợ hơn thế nữa, chính là hình tượng cao cao tại thượng bất khả xâm phạm của một người cha, một gia chủ mà lão khổ công gầy dựng cả trăm năm nay, chỉ trong tích tắc đã bị hủy hoại hoàn toàn bởi con ác ma trời đánh trong mắt lão.
Và sự giận dữ của lão không phải hoàn toàn vô căn cứ, vì trong khoảng cách lúc nãy, Xích Hạo Nghiên khi chứng kiến hình ảnh thậm tệ khó coi của ông già mình khi đối diện cái chết, trong đầu không kìm được lóe qua dòng suy nghĩ: “ Dường, dường như, phụ thân đã, đã già rồi thì phải, vậy thì …….”
Trong khoảng cách đó, trong mắt Xích Hạo Nghiên không kìm được lóe qua tia sáng dị thường, mặc dù lúc này hắn cũng không khá khẩm hơn ông già là bao, thậm chí còn tệ hại hơn nữa.
Nhưng khi con người xuất hiện suy nghĩ dị thường, những suy nghĩ như thế sẽ không thể kìm chế và không ngừng khuyếch đại lên.
Còn vấn đề bắt sống Dương Kiệt giao nộp cho Thiên Kiếm Tông để mang lại lợi ích cho gia tộc gì đó, lúc này phẫn nộ đã che mờ cả lý trí của lão, không còn xuất hiện trong suy nghĩ của lão ta nữa rồi.
“ Trung Nghĩa, Hạo Nghiên, không sao chứ??” “ không, không sao thưa lão tổ, chỉ là cơ thể, ủa, nhúc nhích được rồi.” “ cũng may là lão tổ xuất hiện kịp thời, nếu không thì e rằng chúng con đã chết bởi thủ đoạn bỉ ổi của tên khốn đó rồi.” “ Đúng thế, đúng thế, chỉ cần chúng ta đầy đủ người, tiếp tục thi triễn Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận, tên ác ma đó nhất định sẽ phải đền tội.” “ ồ, tất nhiên rồi !!”
Tam đại tổ tông đáp xuống ngay bên cạnh cha con Xích Trung Nghĩa đang nằm bất động trên mặt đất, lên tiếng hỏi han và định dùng tay nhấc cả hai đứng dậy, nhưng điều đó không cần thiết vì lúc này cũng vừa đúng thời điểm hiệu ứng té ngã bất động của Phì Lũ Bạo Liệt Quyền đã kết thúc, cả hai nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt ở phía xa, đồng thời hả hê nói, như vẻ chiến thắng đã nằm gọn trong lòng bàn tay vậy.
“ Có mặt đông đủ rồi đúng không??? Vậy thì chúng ta tiếp tục cuộc chơi nào !!”
Dương Kiệt phối hợp " diễn kịch" nãy giờ cũng chỉ chờ có thế, chỉ cười lạnh vung chùy lên chĩa thẳng về phía đối thủ hùng hổ khiêu khích.
“ to gan ~~~~!!” “ Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ~~~!!” “ Xem ra ngươi vẫn chưa rút ra được bài học đau thương cách nay không lâu nhỉ?? Không sao, bọn ta sẽ cho mi cơ hội ôn lại bài ngay tức khắc ~~!!” “ bố trận ~~~~~~~~~~~!!!”
Ngũ Lôi Phong Địch Trận ~~!!
đừng nhìn lũ người này hùng hổ như vậy, nhưng trong lòng chúng biết rõ thực lực của Dương Kiệt đáng sợ tới cỡ nào, đừng nói là 1vs1, cho dù cả nhóm hợp sức cũng không phải là đối thủ của Dương Kiệt vào thời điểm này, thậm chí không đủ để anh ta xỉa răng nữa là, nên vô cùng quả quyết thi triễn trận pháp có thể mang lại chiến thắng cho mình ngay tức khắc.
“ lại cái trò trẻ con cũ rich này?? Một chiêu không có tác dụng đối với bổn thiếu gia tới hai lần đâu.”
Nhìn thấy đám người hùng hổ lao tới chuẩn bị vây tròn bản thân ở chính giữa để thi triễn Ngũ Lội Tỏa Địch Trận như lần trước, Dương Kiệt không hề lộ ra chút vẻ hoảng hốt sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh chế giễu trêu chọc đối phương.
Đối diện những lời khiêu khích chế giễu của Dương Kiệt, cả nhóm chẳng mảy may động lòng, vẫn tiếp tục tiến tới chuẩn bị vây bắt lấy kẻ thù ở trước mặt.
Đừng nhìn Dương Kiệt lúc này tỏ ra tự tin thảnh thơi vẫn còn có thời gian buông lời trêu chọc đối thủ như thế này, thực ra thần kinh của anh ta đã căng thẳng lên tới mức tột độ, tập trung hết chú ý vào động tác của nhóm người ở trước mặt, một giây cũng không dám lơ là, vì chỉ cần chút sơ sẩy, bản thân có thể lần nữa dẫm vào vết xe đổ trước nay. Nếu như để bị bắt nhốt thêm lần nữa, anh ta có thể đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Ngũ Lôi Tỏa Địch trận chỉ thực sự bất khả chiến bại khi trận pháp được hình thành, chính là thời khắc cả nhóm hình thành vòng vây hình tròn vây chặt kẻ địch ở chính giữa, vậy có nghĩa là, trước khi vòng vây hình tròn kịp hình thành, vẫn còn cơ hội để nạn nhân thoát ra khỏi pháp trận đáng sợ này.
Và như đã từng diễn tả, quá trình bố trí Ngũ Lôi Tỏa Địch trận chính là ngay từ lúc đầu cả nhóm di chuyển nhanh về phía mục tiêu với đội hình thẳng hàng dọc, mà khi áp sát tới ngay trước mặt mục tiêu, cả nhóm mới bắt đầu di chuyển theo hướng chiều kim đồng hồ cho tới khi hoàn toàn vòng vây hình tròn khó chặt mục tiêu ở trung tâm.
Và trong quá trình đội hình thi triễn pháp trận đang di chuyển theo chiều kim đồng hồ cho tới khi hình thành vòng vây , chính là khoảng cách quan trọng để nạn nhân có thể lợi dụng để thoát khỏi phát trận nguy hiểm này.
Tuy khoảng thời gian từ lúc di chuyển theo chiều kim đồng hồ cho tới lúc hình thành vòng vây là rất ngắn, ngắn tới nỗi có thể phất lờ đi vì chỉ chưa tới hai nhịp thở của một người bình thường, thông thường nạn nhân còn chưa kịp phản ứng, cho dù đã kịp phản ứng đi nữa, cơ thể chắc gì theo kịp phản ứng thần kinh để xoay trở chứ??
Đối với người khác thì quá khó, nhưng đối với Dương Kiệt thì hoàn toàn không phải là vấn đề. Vì nên nhớ anh ta sở hữu một kỹ năng né tránh vô cùng hữu dụng từng học được trong Thánh Hỏa Tông.
Càn Khôn Nhất Thiểm !!
Đúng thế, Càn Khôn Nhất Thiểm, chính là át chủ bài khiến Dương Kiệt tự tin có thể hóa giải Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận của đối phương.
Nếu như nói cơ thể có thể không theo kịp phản ứng né tránh, nhưng với thần thức của một nguyên thần tầng thứ 5 như Dương Kiệt, đừng nói là hai nhịp thở, cho dù chỉ còn nửa nhịp thở đi nữa cũng quá đủ để anh ta phản ứng kịp rồi.
Trong lúc cả nhóm nhà họ Xích đang hùng hổ lao tới trước mặt, Dương Kiệt đã dùng thần thức của mình định vị một vị trí an toàn để chuẩn bị tiến hành dịch chuyển xong xuôi rồi, anh ta vẫn còn thời gian thảnh thơi đứng yên tại chỗ theo dõi đám người đang diễn trò mèo ở trước mặt.
Và trong cả nhóm di chuyển chiều kim đồng hồ gần xong, vòng vây gần như hình thành chỉ trong tích tắc, Dương Kiệt đã lập tức kích hoạt Càn Khôn Nhất Thiểm không chút do dự.
Mẹ kiếp, nào dám do dự nữa chứ, bộ không sợ lần nữa bị bắt giam trong cái pháp trận quỷ quái này lần nữa à?
Chỉ là, sau khi kích hoạt Càn Khôn Nhất Thiểm trong ý thức xong, Dương Kiệt lại lập tức tỏ thấp thỏm không yên vì không thể biết được và khẳng định rằng suy nghĩ ý tưởng của mình có chính xác hay không, nếu như mọi thứ không diễn ra giống như những gì mình nghĩ và tính toán, thì …..
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~!!
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/462
|