Tên thanh niên nhanh chóng được khiêng ra khỏi lôi đài để điều trị. Dương Kiệt thay thế hắn trở thành chủ nhân lôi đài.
Mặc dù đã thể hiện thực lực của mình, nhưng vẫn có vài tên không sợ chết lao lên lôi đài khiêu chiến, tất nhiên là kết quả đã được định đoạt sẵn, tất cả đều bị Huyền Thiết Chùy quét bay xuống lôi đài. Ba lần bảy lượt như thế tiếp diễn, không ai dám nhắm tới anh ta nữa mà nhảy sang khiêu chiến lôi đài khác.
Số người nhảy lên lôi đài khiêu chiến càng lúc càng nhiều, có người thắng sẽ có người thua, sáu mươi mấy người lần lượt khiêu chiến liên tục, chưa hết hai canh giờ đã xác định được hai mươi suất tham gia thí luyện liên tông môn.
Thập đại cao thủ, Tống Thiên Hành và Lăng Hàn Phong từ đầu tới cuối thậm chí không cần thi đấu trận nào đã trực tiếp đi tiếp vào vòng trong, tám chiếc vé còn lại gồm Dương Kiệt, Lâm Thu Nguyệt, một thanh niên có khuôn mặt non choẹt tên Tiêu Vân, một thiếu nữ khá xinh tên Đặng Mỹ Lệ, một đàn ông trung niên có khuôn mặt khắc khổ tay cầm đại đao tên Ngô Kiến Tài và ba thanh niên khác không có gì quá nổi bật gồm Lý Chí Minh, Mã Quốc Cường và Trần Hoài Nam.
Tất cả đều đạt tới cảnh giới từ tiên thiên tầng thứ 9 trở lên. Vào tới vòng này không còn có thể dựa vào may mắn nữa, mà phải dựa vào thực lực của bản thân.
Hai mươi chủ lôi đài hùng dũng hiên ngang đứng trên lôi đài của mình, đón nhận những ánh mắt thán phục, ngưỡng mộ, tất nhiên là không thể thiếu những ánh mắt không phục, ghen tức nữa rồi.
“ Trước tiên, xin chúc mừng hai mươi vị đã chiếm được suất tham dự đại hội thí luyện liên tông môn. Các vị sẽ là đại diện, là mặt mũi của tông môn khi bước ra bên ngoài. Cho nên, cho dù trước kia có mâu thuẫn hay xích mích gì, yêu cầu dẹp hết sang một bên, một lòng một dạ vì vinh quang của tông môn hợp sức đối đầu với mọi thử thách khó khăn khi vào tới bí cảnh liên tông môn. Nếu như để lão phu biết được có ai đó gây sự chia rẽ trong nội bộ, hậu quả như thế nào thì đừng trách lão phu không nói trước.”
Rõ ràng Lý trưởng lão đã nhìn thấy mùi vị tràn đầy thuốc súng trong hai mươi thí sinh lần này, đặc biệt là Dương Kiệt và Lăng Hàn Phong và Tư Mã Phong Vân, là người cai quản khu vực ngoại môn, không thể không biết những gì đang xảy ra những các bên. Nhưng kết quả đã có rồi, không thể phế truất quyền tham dự của bất kỳ ai cả, nên đã nghiêm khắc cảnh cáo nắn gân trước đã, hy vọng chúng biết điều không gây ra những hậu quả khó lường.
“ Rõ rồi ạ ~~~!!”
Hai mươi thí sinh đồng loạt hô vang, ai nấy đều có vẻ như anh em một nhà, đồng lòng với nhau. Nhưng tới lúc vào tới bí cảnh, ra tay đâm chết mày hay không thì lúc đó sẽ biết.
“ Tiếp theo là trận đấu xác định tốp mười, những người thua cuộc trong vòng này sẽ sắp xếp thứ tự dựa trên biểu hiện trong cuộc giao chiến.”
Tuy xếp từ hạng 11 tới hạng 20 phần thưởng như nhau, nhưng không ai muốn trở thành người đứng cuối cả, giờ là lúc bung hết thực lực của mình ra rồi đấy.
“ Trận đầu tiên, Tư Mã Phong Vân đấu với Lý Chí Minh, mời cả hai thượng đài.”
Thập đại cao thủ từ đầu tới cuối vô cùng nhàn nhã, thậm chí không đủ khởi động, giờ là lúc phải bung chút thực lực của mình ra trước mọi người rồi đây.
Tư Mã Phong Vân và Lý Chí Minh đồng loạt bước lên võ đài. Khác biệt ở chỗ Lý Chí Minh mang theo vẻ mặt thận trọng cảnh giác tột độ, còn Tư Mã Phong Vân vẫn mang theo vẻ mặt tự tin tuyệt đối, tựa như tất cả mọi thứ đều nằm trong tính toán của mình.
“ Tư Mã sư huynh xin chỉ giáo.” Lý Chí Minh chắp tay thi lễ, sau đó tạo ra thế sẵn sàng chiến đấu.
Tư Mã Phong Vân mang theo nụ cười tự tin khẽ ngật đầu một cái. Vẫn phong thái tự tin thư thả, tựa như đối thủ trước mặt chẳng đáng để mình bận tậm vậy.
“ Võ hồn hiện ~~!!” Thái độ của Tư Mã Phong Vân đã khiến Lý Chí Minh vô cùng bất mãn, trực tiếp triệu hồi võ hồn của mình, là một cây bút lông khổng lồ.
Võ hồn cấp 3 “ Thư Sinh Bút”.
Vũ khí của Lý Chí Minh cũng là một cây bút lông dài gần nửa mét, nhanh chóng vung bút viết vẽ chữ “ Sát” ngay trong không khí, ngay sau khi chữ viết vừa được viết xong treo lơ lửng trên không trung, cơ thể xoay vòng một cái, cây bút trong tay quét thẳng vào chữ viết vừa mới hình thành, động tác tựa như đang đánh bóng bàn, bắn thẳng về phía Tư Mã Phong Vân.
“ Thú vị ~~!!”
Tư Mã Phong Vân thậm chí không thèm sử dụng tuyệt học, vung tay lên chụp thẳng về phía chữ “ Sát” đang bắn tới, chữ “Sát” lập tức tan biến trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.
Thực lực hai bên cách biệt tới mức độ đó sao?
Trong lòng không ít người thầm nghĩ khi nhìn thấy cảnh đó.
Lý Chí Minh cũng có chút bất ngờ khi đòn đánh của mình bị hóa giải một cách dễ dàng, tuy biết rõ không phải đối thủ của đối phương, nhưng cũng không tới mức độ cách biệt như thế chứ.
Lý Chí Minh tung người lên không trung, cây bút trong tay không ngừng vẽ ra những chữ khác nhau, sau đó chỉ thẳng về phía Tư Mã Phong Vân, tựa như cây súng liên thanh đang nhả đạn liên tục về phía đối thủ vậy.
Tư Mã Phong Vân vô cùng ung dung thong thả, cơ thể tựa như biến thành chiếc bóng liên tục né tránh những đòn tấn công của đối phương. Những đòn đánh của Lý Chí Minh thậm chí không thể chạm vào vạch áo của hắn.
“ hahaha, thấy chưa, đó là thân pháp tuyệt học của nhà Tư Mã của ta, “ Phong Vân Đột biến”, cho dù tên kia có đánh tới tết công gô cũng đừng mong chạm được vào người anh hai của ta.”
Tư Mã Thiên đứng ở phía dưới khán đài phấn khích cười lớn, đầu ngẩng cao kiêu căng hết sức, tựa như người đang giao chiến trên lôi đài là hắn vậy.
Không ít người ở xung quanh thầm trợn mắt trắng khinh bỉ hắn.
“ Đùa thế đủ rồi, kết thúc thôi ~~!” Cơ thể của Tư Mã Phong Vân đột nhiên biến mất trong không khí, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Lý Chí Minh vẫn còn đang hùng hổ nhả đạn tấn công đối phương. Dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của đối phương, một cú đấm đấm mang theo linh khí màu hoàng kim thẳng vào ngực của Lý Chí Minh.
Tuyệt học huyền giới sơ cấp “ Kim Cang Thiết Quyền” ~~~!!
Pằng ~~~!!
Á ~~~~~~~~~~~!!
Lý Chí Minh trực tiếp bị đánh bay ra khỏi lôi đài, máu từ trong miệng phun bắn ra, hít thở một cách dồn dập.
“ Tư Mã Phong Vân thắng.”
“ hahaha, anh hai vô địch, anh hai vô địch ~~~~!” “ Phó bang chủ vô địch, phó bang chủ vô địch ~~~!!”
Tư Mã Thiên cùng đám tay sai Huyết Lang Bang phấn khích reo hò, tựa như Tư Mã Phong Vân vừa giành được giải nhất đại hội tỷ võ vậy.
Tư Mã Phong Vân vẫn mang theo nụ cười ung dung thư thả từ từ bước xuống lôi đài, từ đầu tới cuối thậm chí không cần kích hoạt võ hồn của mình, giải quyết một tiên thiên tầng thứ 9 kích hoạt võ hồn cấp 3 nhanh, gọn, lẹ.
Tuy vẻ mặt của hắn lúc này cực kỳ đáng ghét, nhưng Dương Kiệt cũng phải công nhận tên khốn này có chút thực lực, tuyệt đối là khúc xương khó gặm.
“ Trận đấu tiếp theo, Dương Diễn gặp Ngô Kiến Tài.”
Nghe thấy cái tên Dương Diễn, phía khán đài lập tức vang lên tiếng reo hò đầy phấn khích, đặt biệt là không ít fan nữ có biểu hiện ngất xỉu vì quá kích động khi nhìn thấy thần tượng của mình thượng đài.
Thập đại cao thủ cũng mang theo vẻ mặt nghiêm túc để quan sát trận giao chiến của Dương Diễn và Ngô Kiến Tài. Vì từ đại hội bắt đầu tới giờ, Dương Diễn thậm chí không có cơ hội xuất một chiêu đánh nào cả. Hai trận vòng đầu đối thủ nghe thấy đối thủ của mình là Dương Diễn lập tức mang theo muôn màng bất cam đầu hàng ngay tức khắc, còn vòng đấu tranh lôi đài cũng không ai dám khiêu chiến, hoàn toàn không biết rõ thực lực của Dương Diễn đã đáng sợ tới mức nào.
Ngay cả Lăng Hàn Phong, tuy bề ngoài lộ ra vẻ khinh bỉ bất cẩn, nhưng trong lòng cảnh giác vô cùng, hắn hiểu rằng ngoài Tống Thiên Hành ra, tên Dương Diễn này chính là đối thủ đáng sợ nhất mà mình sắp phải đối đầu.
Vẫn như thường lệ, Dương Diễn với vẻ mặt lạnh lùng như băng từng bước từng bước chậm rãi bước lên lôi đài. Ngô Kiến Tài đứng sẵn trên lôi đài chờ đợi đã chảy đầy mồ hôi trên trán, nhịp tim đập càng lúc càng mạnh theo tiếng bước chân của đối thủ, suýt chút chịu đựng không nổi áp lực đáng sợ này phải gào thét lên.
Đợi tới khi Dương Diễn đứng trên lôi đài, Ngô Kiến Tài đã không còn chút dũng khí để giao chiến với đối thủ nữa. Nếu như không phải vì sợ mất mặt, e rằng lúc này hắn đã ngồi ngã mông xuống đất mất tiêu rồi.
‘ Trận chiến bắt đầu ~~~!!”
Tiếng tuyên bố của trọng tài vang lên, tựa như nhát dao cứa thẳng vào tim của Ngô Kiến Tài, khiến hắn toàn thân run rẩy, thậm chí suýt chút làm rơi cây đại đao trên tay.
“ Xuất chiêu đi.”
Giọng nói lạnh như băng không chút tình cảm của Dương Diễn vang lên. Ngô Kiến Tài càng hoảng sợ hơn nữa. Nhưng trước mặt thiên hạ, tuyệt đối không được xìu dễ như thế này được.
“ a ~~~~!!”
Phẫn nộ gào lớn một tiếng, trực tiếp kích hoạt võ hồn cấp 3 của mình là một con tuyết báo khổng lồ. Vung đại đao lao thẳng về phía Dương Diễn, theo thế thái sơn áp đỉnh bổ thẳng vào đầu đối phương.
Dương Diễn thậm chí không chút động đậy, lưỡi đao trong tay Ngô Kiến Tài chỉ còn cách đầu của hắn khoảng vài phân đột nhiên ngưng hẳn, tựa như vừa bị đối phương điểm huyệt rồi vậy.
“ Chém xuống, chém xuống cho ta ~~~!”
Trong lòng Ngô Kiến Tài không ngừng gào thét, nhưng cơ thể không tuân theo ý chí của mình, cơ thể của hắn lúc này tựa như bị đóng băng thành cục đá, cho dù cố gắng vùng vẫy cỡ nào, cũng không thể phá tan lớp băng đang đóng chặt trên cơ thể để thực hiện cú chém cuối cùng của mình.
Dương Diễn với động tác như đang chiếu chậm trên video đưa ngón tay chỉ thẳng vào vầng trán của Ngô Kiến Tài. Ngô Kiến Tài giương to đôi mắt ra hết cỡ, không tài nào nhích đầu sang bên né trách được. Tựa như vừa nhìn thấy thứ gì ghê gớm nhất trên đời, mặt mày tái mét không còn tý huyết sắc, kêu thét lên một tiếng rồi hai mắt trợn người ngã xuống ngất xỉu tại chỗ.
“ Người chiến thắng, Dương Diễn ~~~!”
“ Hoan hô, Dương sư huynh vô địch, Dương sư Huynh vô địch ~~~!!”
Ngay sau lời tuyên bố của trọng tài, phía khán đài vang lên tiếng hò hét ăn mừng đầy phấn khích, vang động cả quảng trường.
Nếu nói về mức độ hâm mộ, ngay cả Lăng Hàn Phong và Tống Thiên Hành cũng phải lép sang một bên, đối với một người có khuôn mặt bình thường đại chúng không có gì nổi bật như Dương Diễn, quả thật là một kỳ tích.
Mặc dù đã thể hiện thực lực của mình, nhưng vẫn có vài tên không sợ chết lao lên lôi đài khiêu chiến, tất nhiên là kết quả đã được định đoạt sẵn, tất cả đều bị Huyền Thiết Chùy quét bay xuống lôi đài. Ba lần bảy lượt như thế tiếp diễn, không ai dám nhắm tới anh ta nữa mà nhảy sang khiêu chiến lôi đài khác.
Số người nhảy lên lôi đài khiêu chiến càng lúc càng nhiều, có người thắng sẽ có người thua, sáu mươi mấy người lần lượt khiêu chiến liên tục, chưa hết hai canh giờ đã xác định được hai mươi suất tham gia thí luyện liên tông môn.
Thập đại cao thủ, Tống Thiên Hành và Lăng Hàn Phong từ đầu tới cuối thậm chí không cần thi đấu trận nào đã trực tiếp đi tiếp vào vòng trong, tám chiếc vé còn lại gồm Dương Kiệt, Lâm Thu Nguyệt, một thanh niên có khuôn mặt non choẹt tên Tiêu Vân, một thiếu nữ khá xinh tên Đặng Mỹ Lệ, một đàn ông trung niên có khuôn mặt khắc khổ tay cầm đại đao tên Ngô Kiến Tài và ba thanh niên khác không có gì quá nổi bật gồm Lý Chí Minh, Mã Quốc Cường và Trần Hoài Nam.
Tất cả đều đạt tới cảnh giới từ tiên thiên tầng thứ 9 trở lên. Vào tới vòng này không còn có thể dựa vào may mắn nữa, mà phải dựa vào thực lực của bản thân.
Hai mươi chủ lôi đài hùng dũng hiên ngang đứng trên lôi đài của mình, đón nhận những ánh mắt thán phục, ngưỡng mộ, tất nhiên là không thể thiếu những ánh mắt không phục, ghen tức nữa rồi.
“ Trước tiên, xin chúc mừng hai mươi vị đã chiếm được suất tham dự đại hội thí luyện liên tông môn. Các vị sẽ là đại diện, là mặt mũi của tông môn khi bước ra bên ngoài. Cho nên, cho dù trước kia có mâu thuẫn hay xích mích gì, yêu cầu dẹp hết sang một bên, một lòng một dạ vì vinh quang của tông môn hợp sức đối đầu với mọi thử thách khó khăn khi vào tới bí cảnh liên tông môn. Nếu như để lão phu biết được có ai đó gây sự chia rẽ trong nội bộ, hậu quả như thế nào thì đừng trách lão phu không nói trước.”
Rõ ràng Lý trưởng lão đã nhìn thấy mùi vị tràn đầy thuốc súng trong hai mươi thí sinh lần này, đặc biệt là Dương Kiệt và Lăng Hàn Phong và Tư Mã Phong Vân, là người cai quản khu vực ngoại môn, không thể không biết những gì đang xảy ra những các bên. Nhưng kết quả đã có rồi, không thể phế truất quyền tham dự của bất kỳ ai cả, nên đã nghiêm khắc cảnh cáo nắn gân trước đã, hy vọng chúng biết điều không gây ra những hậu quả khó lường.
“ Rõ rồi ạ ~~~!!”
Hai mươi thí sinh đồng loạt hô vang, ai nấy đều có vẻ như anh em một nhà, đồng lòng với nhau. Nhưng tới lúc vào tới bí cảnh, ra tay đâm chết mày hay không thì lúc đó sẽ biết.
“ Tiếp theo là trận đấu xác định tốp mười, những người thua cuộc trong vòng này sẽ sắp xếp thứ tự dựa trên biểu hiện trong cuộc giao chiến.”
Tuy xếp từ hạng 11 tới hạng 20 phần thưởng như nhau, nhưng không ai muốn trở thành người đứng cuối cả, giờ là lúc bung hết thực lực của mình ra rồi đấy.
“ Trận đầu tiên, Tư Mã Phong Vân đấu với Lý Chí Minh, mời cả hai thượng đài.”
Thập đại cao thủ từ đầu tới cuối vô cùng nhàn nhã, thậm chí không đủ khởi động, giờ là lúc phải bung chút thực lực của mình ra trước mọi người rồi đây.
Tư Mã Phong Vân và Lý Chí Minh đồng loạt bước lên võ đài. Khác biệt ở chỗ Lý Chí Minh mang theo vẻ mặt thận trọng cảnh giác tột độ, còn Tư Mã Phong Vân vẫn mang theo vẻ mặt tự tin tuyệt đối, tựa như tất cả mọi thứ đều nằm trong tính toán của mình.
“ Tư Mã sư huynh xin chỉ giáo.” Lý Chí Minh chắp tay thi lễ, sau đó tạo ra thế sẵn sàng chiến đấu.
Tư Mã Phong Vân mang theo nụ cười tự tin khẽ ngật đầu một cái. Vẫn phong thái tự tin thư thả, tựa như đối thủ trước mặt chẳng đáng để mình bận tậm vậy.
“ Võ hồn hiện ~~!!” Thái độ của Tư Mã Phong Vân đã khiến Lý Chí Minh vô cùng bất mãn, trực tiếp triệu hồi võ hồn của mình, là một cây bút lông khổng lồ.
Võ hồn cấp 3 “ Thư Sinh Bút”.
Vũ khí của Lý Chí Minh cũng là một cây bút lông dài gần nửa mét, nhanh chóng vung bút viết vẽ chữ “ Sát” ngay trong không khí, ngay sau khi chữ viết vừa được viết xong treo lơ lửng trên không trung, cơ thể xoay vòng một cái, cây bút trong tay quét thẳng vào chữ viết vừa mới hình thành, động tác tựa như đang đánh bóng bàn, bắn thẳng về phía Tư Mã Phong Vân.
“ Thú vị ~~!!”
Tư Mã Phong Vân thậm chí không thèm sử dụng tuyệt học, vung tay lên chụp thẳng về phía chữ “ Sát” đang bắn tới, chữ “Sát” lập tức tan biến trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.
Thực lực hai bên cách biệt tới mức độ đó sao?
Trong lòng không ít người thầm nghĩ khi nhìn thấy cảnh đó.
Lý Chí Minh cũng có chút bất ngờ khi đòn đánh của mình bị hóa giải một cách dễ dàng, tuy biết rõ không phải đối thủ của đối phương, nhưng cũng không tới mức độ cách biệt như thế chứ.
Lý Chí Minh tung người lên không trung, cây bút trong tay không ngừng vẽ ra những chữ khác nhau, sau đó chỉ thẳng về phía Tư Mã Phong Vân, tựa như cây súng liên thanh đang nhả đạn liên tục về phía đối thủ vậy.
Tư Mã Phong Vân vô cùng ung dung thong thả, cơ thể tựa như biến thành chiếc bóng liên tục né tránh những đòn tấn công của đối phương. Những đòn đánh của Lý Chí Minh thậm chí không thể chạm vào vạch áo của hắn.
“ hahaha, thấy chưa, đó là thân pháp tuyệt học của nhà Tư Mã của ta, “ Phong Vân Đột biến”, cho dù tên kia có đánh tới tết công gô cũng đừng mong chạm được vào người anh hai của ta.”
Tư Mã Thiên đứng ở phía dưới khán đài phấn khích cười lớn, đầu ngẩng cao kiêu căng hết sức, tựa như người đang giao chiến trên lôi đài là hắn vậy.
Không ít người ở xung quanh thầm trợn mắt trắng khinh bỉ hắn.
“ Đùa thế đủ rồi, kết thúc thôi ~~!” Cơ thể của Tư Mã Phong Vân đột nhiên biến mất trong không khí, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Lý Chí Minh vẫn còn đang hùng hổ nhả đạn tấn công đối phương. Dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của đối phương, một cú đấm đấm mang theo linh khí màu hoàng kim thẳng vào ngực của Lý Chí Minh.
Tuyệt học huyền giới sơ cấp “ Kim Cang Thiết Quyền” ~~~!!
Pằng ~~~!!
Á ~~~~~~~~~~~!!
Lý Chí Minh trực tiếp bị đánh bay ra khỏi lôi đài, máu từ trong miệng phun bắn ra, hít thở một cách dồn dập.
“ Tư Mã Phong Vân thắng.”
“ hahaha, anh hai vô địch, anh hai vô địch ~~~~!” “ Phó bang chủ vô địch, phó bang chủ vô địch ~~~!!”
Tư Mã Thiên cùng đám tay sai Huyết Lang Bang phấn khích reo hò, tựa như Tư Mã Phong Vân vừa giành được giải nhất đại hội tỷ võ vậy.
Tư Mã Phong Vân vẫn mang theo nụ cười ung dung thư thả từ từ bước xuống lôi đài, từ đầu tới cuối thậm chí không cần kích hoạt võ hồn của mình, giải quyết một tiên thiên tầng thứ 9 kích hoạt võ hồn cấp 3 nhanh, gọn, lẹ.
Tuy vẻ mặt của hắn lúc này cực kỳ đáng ghét, nhưng Dương Kiệt cũng phải công nhận tên khốn này có chút thực lực, tuyệt đối là khúc xương khó gặm.
“ Trận đấu tiếp theo, Dương Diễn gặp Ngô Kiến Tài.”
Nghe thấy cái tên Dương Diễn, phía khán đài lập tức vang lên tiếng reo hò đầy phấn khích, đặt biệt là không ít fan nữ có biểu hiện ngất xỉu vì quá kích động khi nhìn thấy thần tượng của mình thượng đài.
Thập đại cao thủ cũng mang theo vẻ mặt nghiêm túc để quan sát trận giao chiến của Dương Diễn và Ngô Kiến Tài. Vì từ đại hội bắt đầu tới giờ, Dương Diễn thậm chí không có cơ hội xuất một chiêu đánh nào cả. Hai trận vòng đầu đối thủ nghe thấy đối thủ của mình là Dương Diễn lập tức mang theo muôn màng bất cam đầu hàng ngay tức khắc, còn vòng đấu tranh lôi đài cũng không ai dám khiêu chiến, hoàn toàn không biết rõ thực lực của Dương Diễn đã đáng sợ tới mức nào.
Ngay cả Lăng Hàn Phong, tuy bề ngoài lộ ra vẻ khinh bỉ bất cẩn, nhưng trong lòng cảnh giác vô cùng, hắn hiểu rằng ngoài Tống Thiên Hành ra, tên Dương Diễn này chính là đối thủ đáng sợ nhất mà mình sắp phải đối đầu.
Vẫn như thường lệ, Dương Diễn với vẻ mặt lạnh lùng như băng từng bước từng bước chậm rãi bước lên lôi đài. Ngô Kiến Tài đứng sẵn trên lôi đài chờ đợi đã chảy đầy mồ hôi trên trán, nhịp tim đập càng lúc càng mạnh theo tiếng bước chân của đối thủ, suýt chút chịu đựng không nổi áp lực đáng sợ này phải gào thét lên.
Đợi tới khi Dương Diễn đứng trên lôi đài, Ngô Kiến Tài đã không còn chút dũng khí để giao chiến với đối thủ nữa. Nếu như không phải vì sợ mất mặt, e rằng lúc này hắn đã ngồi ngã mông xuống đất mất tiêu rồi.
‘ Trận chiến bắt đầu ~~~!!”
Tiếng tuyên bố của trọng tài vang lên, tựa như nhát dao cứa thẳng vào tim của Ngô Kiến Tài, khiến hắn toàn thân run rẩy, thậm chí suýt chút làm rơi cây đại đao trên tay.
“ Xuất chiêu đi.”
Giọng nói lạnh như băng không chút tình cảm của Dương Diễn vang lên. Ngô Kiến Tài càng hoảng sợ hơn nữa. Nhưng trước mặt thiên hạ, tuyệt đối không được xìu dễ như thế này được.
“ a ~~~~!!”
Phẫn nộ gào lớn một tiếng, trực tiếp kích hoạt võ hồn cấp 3 của mình là một con tuyết báo khổng lồ. Vung đại đao lao thẳng về phía Dương Diễn, theo thế thái sơn áp đỉnh bổ thẳng vào đầu đối phương.
Dương Diễn thậm chí không chút động đậy, lưỡi đao trong tay Ngô Kiến Tài chỉ còn cách đầu của hắn khoảng vài phân đột nhiên ngưng hẳn, tựa như vừa bị đối phương điểm huyệt rồi vậy.
“ Chém xuống, chém xuống cho ta ~~~!”
Trong lòng Ngô Kiến Tài không ngừng gào thét, nhưng cơ thể không tuân theo ý chí của mình, cơ thể của hắn lúc này tựa như bị đóng băng thành cục đá, cho dù cố gắng vùng vẫy cỡ nào, cũng không thể phá tan lớp băng đang đóng chặt trên cơ thể để thực hiện cú chém cuối cùng của mình.
Dương Diễn với động tác như đang chiếu chậm trên video đưa ngón tay chỉ thẳng vào vầng trán của Ngô Kiến Tài. Ngô Kiến Tài giương to đôi mắt ra hết cỡ, không tài nào nhích đầu sang bên né trách được. Tựa như vừa nhìn thấy thứ gì ghê gớm nhất trên đời, mặt mày tái mét không còn tý huyết sắc, kêu thét lên một tiếng rồi hai mắt trợn người ngã xuống ngất xỉu tại chỗ.
“ Người chiến thắng, Dương Diễn ~~~!”
“ Hoan hô, Dương sư huynh vô địch, Dương sư Huynh vô địch ~~~!!”
Ngay sau lời tuyên bố của trọng tài, phía khán đài vang lên tiếng hò hét ăn mừng đầy phấn khích, vang động cả quảng trường.
Nếu nói về mức độ hâm mộ, ngay cả Lăng Hàn Phong và Tống Thiên Hành cũng phải lép sang một bên, đối với một người có khuôn mặt bình thường đại chúng không có gì nổi bật như Dương Diễn, quả thật là một kỳ tích.
/462
|