Đối với yêu cầu này của bổn tôn, Phong Vân Vô Kỵ thoáng do dự một chút. Ba người tuy phân làm ba, nhưng kỳ thực lại là nhất thể. Dựa theo phong cách hành sự của bổn tôn, nhất định không thể có hành động ích kỉ gì, cho nên sau khi suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ liền đáp ứng.
“Được rồi! Nhưng ta cần được chia xẻ tầm nhìn của ngươi!” Phong Vân Vô Kỵ đáp lại trong linh hồn. Đây là điểm mấu chốt của hắn, đối với thứ mà bổn tôn cảm thấy hứng thú thì hắn đồng dạng cũng cảm thấy hứng thú. Nhưng trong nội tâm của hắn vẫn là sinh ra một chút úy kị đối với sự cường đại của bổn tôn.
“Bổn tôn từ lúc nào, không ngờ lực lượng linh hồn lại có thể vượt qua không gian đến đây, cùng chia sẻ linh hồn với ta?” Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi không thôi.
Phong Vân Vô Kỵ vốn là do mặt đen tối trong linh hồn cấu thành, nên có loại ý nghĩ này cũng không có gì quá đáng. Bổn tôn hiển nhiên cũng hiểu rõ, nhưng với phân thần chỉ còn sót lại lý trí, hắn chỉ là hờ hững nhìn tất cả, lãnh đạm đáp: “Có thể!”
Phong Vân Vô Kỵ lập tức mở ra linh hồn. Một cỗ lực lượng băng lãnh cường đại tràn vào, trong nháy mắt đã chiếm cứ phân nửa linh hồn ý thức.
Ngay lúc ý thức của bổn tôn tràn vào, mắt trái của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhắm lại. Sau khi mở ra lần nữa, mắt trái đã biến thành một mảnh trắng bạc. Bổn tôn đem thị giác của mắt trái truyền vào trong linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ, hai người đồng thời cùng cộng hưởng tầm nhìn.
Trong mắt trái hoàn toàn là một mảnh trắng bạc, thế giới trong con mắt đó chỉ có hai màu đen trắng và các loại kén tơ quy tắc. Đối với loại cảm giác này, Phong Vân Vô Kỵ cũng không xa lạ, thân thể rất nhanh đã thích ứng được.
“Ti!”
Ngay khi tin tức trong mắt trái tràn vào linh hồn trong nửa đầu bên phải, Phong Vân Vô Kỵ không khỏi hít vào một hơi.
Toàn bộ bề mặt của chiến trường cổ Tư Đề Lạp ngập tràn những hình người trong suốt dày đặc, không cách nào đếm hết được. Những hình ảnh này đang giãy dụa tại khoảng không cách mặt đất ba thước, khuôn mặt vặn vẹo. Phong Vân Vô Kỵ suy đoán, nếu như không lầm thì đây chính là linh hồn của những ma tộc chết trận tại chiến trường cổ Tư Đề Lạp.
Phá Vọng Ngân Mâu, loại bỏ tất cả hư ảo. Những sợi xích sắt thật dài, giống như thực chất nhưng lại không thể dùng tay chạm vào được, trong mắt của Phong Vân Vô Kỵ thình lình biến thành những sợi cực nhỏ cùng loại với những sợi tơ của kén tơ quy tắc, xoắn cuộn lại mà thành. Trên thực chất, đám tơ nhỏ này cũng không lớn như xích sắt. Trong xích sắt cũng chỉ có hơn mười sợi tơ cực nhỏ mà mắt thường và ma thức khó có thể phát hiện.
Thiết chùy to lớn ở đầu cuối của xích sắt cắm vào trong bùn đất, căn bản chính là nối liền những sợi tơ cực nhỏ đó với kén tơ quy tắc cấu thành mảnh chiến trường Tư Đề Lạp Cổ này. Trừ phi hủy diệt toàn bộ không gian chiến trường cổ Tư Đề Lạp, bằng không thì không cách nào chặt đứt những sợi tơ nhỏ cổ quái đó.
“Ngươi lui vào sâu trong linh hồn đi, thân thể tạm thời giao cho ta khống chế!” Giọng nói lạnh lùng bổn tôn từ trong linh hồn truyền đến.
Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Được rồi! Nhưng mà sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, phải dành cho ta chút lợi ích nhất định!”
Bổn tôn khống chế đầu khẽ gật gật. Tiếp đó Phong Vân Vô Kỵ lùi về sâu trong linh hồn. Một cỗ năng lượng cường đại băng lãnh xuyên thấu qua hư không truyền vào trong linh hồn. Để tránh phát sinh ảnh hưởng đối với phân thần, Phong Vân Vô Kỵ vàg bổn tôn đều tự giác làm cho linh hồn tránh tiếp xúc trực tiếp.
Tuy đã lùi về sâu trong linh hồn, nhưng những thứ bổn tôn nhìn thấy cùng những tin tức thu được, tất cả đều được phục chế sau đó truyền đến Phong Vân Vô Kỵ ở sâu trong linh hồn.
“Rắc rắc!”
Bổn tôn hoạt động tay chân một chút, phát ra một chuỗi âm thanh giòn giã. Mấy chục thanh trường kích từ bốn phía đâm tới, nhưng hắn không hề để ý. Trong khoảnh khắc cuối cùng, thân thể bổn tôn chợt nhoáng lên. Mấy chục thanh trường kích có đến hơn phân nửa đâm vào khoảng không, đan vào nhau hình thành một vòng tròn, sượt qua bên cạnh cổ của Phong Vân Vô Kỵ. Thần sắc kinh ngạc lóe lên trong mắt chúng ma tộc. Ngay tại lúc này, một luồng hàn quang bùng lên, tại không trung vẽ nên những những tia vết tích cực nhỏ không thể nhìn rõ. Sau đó từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy chục tên ma tộc chung quanh đều nổ tan thành tro bụi, khôi giáp rơi lả tả xuống đất.
Cầm trong tay Khô Lâu Thập Tự kiếm, bổn tôn không nhanh không chậm đi về phía một sợi xích từ hắc ám kim tự tháp bắn xuống cách đó không xa. Những nơi đi qua, chỉ cần Khô Lâu Thập Tự kiếm vung lên, lập tức có mấy chục gã Ma tộc liền hóa thành tro bụi.
Thẳng một đường đi qua đám ma tộc đông đảo đang chém giết nhau, không một nơi nào có thể ngăn cản bước tiến của Phong Vân Vô Kỵ nửa giây. Đi ngang qua toàn bộ chiến trường, một đường lưu lại hơn mười vạn bộ khôi giáp, nhưng lại không có nửa cỗ thi thể nào. Con đường trống trải do giết chóc tạo thành lại nhanh chóng bị bao phủ.
Mười vạn chiến sĩ, thực sự không tính là gì.
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ đang tiến về phía trước, một cỗ khí tức âm lãnh từ phía sau truyền đến, một thanh trường kích màu đen vô thanh vô tức đâm vào lưng hắn. Ngay lúc thanh trường kích kia còn cách người vài thước, đột nhiên bên hông của Phong Vân Vô Kỵ lóe lên một đạo hắc ảnh…
“Đinh!”
Khô Lâu Thập Tự kiếm chuẩn xác chặn đứng mũi nhọn của trường kích màu đen. Trường kích kia không biết là đúc bằng nguyên liệu gì, va chạm với Khô Lâu Thập Tự kiếm chỉ lưu lại một vết xước sâu trên mặt, không hề bị chém gãy.
Sau trường kích là một gã Ma Đế toàn thân mặc khải giáp đen kịt. Hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức đánh ra một chưởng. Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên chuyển động nhanh như chớp. Bàn tay của gã Ma Đế kia chỉ mới vươn ra một nửa, ma khí cuồn cuộn trong lòng bàn tay còn chưa xuất ra, Phong Vân Vô Kỵ đã sấn tới lao thẳng vào người y, tay trái như tia chớp ấn vào ngực đối phương.
Dưới tác dụng của Hấp Tinh đại pháp, bộ áo giáp đen kịt đó nhanh chóng bị ăn mòn. Bên trong áo giáp, thân thể tên Ma Đế kia nhanh chóng sụp xuống, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, chỉ lưu lại một bộ xương khô kiệt.
“Tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy?” Đây là ý niệm cuối cùng lóe lên trong đầu tên Ma Đế kia trước khi chết. Hắn làm sao cũng tin được, cao thủ đồng cấp, cho dù cho có am hiểu tốc độ đến thế nào cũng không thể nhanh như vậy.
Trong đám đông cũng có vài tên Ma Đế đã sớm chú ý dến Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ, nhanh chóng lùi ra nơi khác. Trong mắt bọn chúng, Phong Vân Vô Kỵ vừa rồi đột nhiên biến mất, gần như đồng thời xuất hiện trước mặt gã Ma Đế kia.
“Chuyện gì xảy ra? Một gã Ma Thần giả dạng làm cao thủ cấp Ma Đế?” Trong đầu đám Ma Đế hung tàn khát máu này không ngừng nghi hoặc. Đối với loại hiện tượng này, giải thích duy nhất chỉ có thể là đối phương phi thường am hiểu không gian quy tắc. Một gã Ma Đế dù có khát máu hơn nữa, cũng không ham giết đến mức đi tự sát. Tất cả đều yên lặng thối lui, tìm kiếm con mồi khác trong biển chiến tranh.
Một đường tiêu diệt vài Ma Đế của vương triều Ni Cổ Lạp Tư, hấp thu tinh hoa và ma nguyên của chúng vào cơ thể, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng đã đi đến bên dưới một sợi xích sắt.
Trước mặt là những linh hồn vô tận dày đặc, nhờ có Phá Vọng Ngân Mâu, hắn có thể thấy được những thứ mà người khác không thể trông thấy. Linh hồn của đám Ma tộc chết trận đó giữa trán đều có một phù văn thật nhỏ màu vàng đen, loại phù văn này khắc thật sâu vào linh hồn, tuyệt không phải là tự sinh ra.
Những linh hồn dày đặc trên mặt toàn là một phiến mờ mịt. Đưa mắt nhìn, dưới mỗi một sợi xích sắt đều có chi chít linh hồn tử vong bám vào, theo sợi xích leo lên phía trên, dày đặc vô cùng vô tận …
Bổn tôn xoay người lại, lãnh đạm nhìn lướt qua toàn bộ chiến trường. Tại trung tâm của chiến trường, quy tắc chi lực cấu thành toàn bộ chiến trường cổ Tư Đề Lạp rõ ràng đã bị ngoại lực tác dụng. Từ chỗ trung tâm, kén tơ quy tắc cấu thành toàn bộ chiến trường có một vết lõm xuống, đường lõm kia đã đem cả chiến trường Tư Đề Lạp Cổ một phân thành hai.
Trong não hải, Phong Vân Vô Kỵ một mặt chia xẻ kết quả phân tích của bổn tôn, một mặt dò xét phản ứng của bổn tôn. Mặc dù đã đem quyền khống chế thân thể giao cho bổn tôn, nhưng ý thức đen tối của hắn quyết định không thể hoàn toàn yên tâm đem thân thể giao cho bất luận kẻ nào, cho dù là một phân thần khác của mình.
Trong lòng đã sớm thầm hạ quyết tâm, hiện tại loại cường độ ý thức này vẫn ở trong phạm vi khống chế của hắn, quyết không thể để cho bổn tôn xuyên thấu hư không đem ý thức của y truyền đến.
Nhưng sự thực chứng minh Phong Vân Vô Kỵ đã lo lắng hơi nhiều. Bổn tôn đứng tại chỗ, thân thể hơi trầm xuống, sau đó từng vòng hắc vụ từ dưới chân tỏa ra, như gợn sóng lan rộng về bốn phía. Trong phạm vi mấy chục trượng, chỉ cần ma tộc đến gần khu vực này, trong nháy mắt toàn bộ đều bị hấp thành xương khô, tinh hoa thân thể của bọn chúng truyền về trong cơ thể của bổn tôn.
Đã không còn ma tộc khác quấy rầy, bổn tôn bắt đầu an tâm nghiên cứu những thứ trong chiến trường cổ quái này đã khiến cho hắn chú ý.
Con mắt trái màu trắng bạc lại lần nữa nhắm lại. Lúc này, mắt trái đột nhiên co giật, một lúc sau mới hoàn toàn mở ra. Mí mắt vừa mở ra, trong mắt liền bắn ra một luồng sáng bạc dài mấy thước. Đạo ánh sáng đó đột nhiên chuyển động một vòng, sau đó phân hoá thành từng tia sáng bạc cực nhỏ, tan vào trong thiên địa.
Trong con ngươi trái, thế giới trắng đen lại biến dạng lần nữa, dường có thứ gì đó mới mẻ xuất hiện. Kén tơ vốn đã dày đặc lại càng trở nên dày đặc hơn. Trong con ngươi trái, những tin tức phức tạp do bổn tôn truyền đến làm cho Phong Vân Vô Kỵ ẩn trong não hải có cảm giác không thể tiếp nhận nổi, thậm chí ngay cả linh hồn cũng cảm thấy một chút mệt mỏi.
“Ngừng lại! Ngươi đem những phần quan trọng nhất truyền qua đây là được rồi, đừng truyền toàn bộ qua!” Phong Vân Vô Kỵ gào lên trong linh hồn. Tại phương diện cường độ ý thức, mặc dù đều là Thần cấp ý thức, nhưng trong lòng hắn biết, phần ý thức lý trí mà thân thể bổn tôn giành được, sợ rằng so với ý thức bổn tôn thì còn lớn hơn nhiều. (1)
(1) Giải thích một chút. Ý thức bổn tôn ở đây không phải là ý thức của bổn tôn, mà là ý thức tình cảm của Phong Vân Vô Kỵ trước khi phân thần. Phần ý thức này hiện thuộc về phân thần thứ ba.
Trước khi phân thần, Phong Vân Vô Kỵ cho rằng quy tắc chi lực sẽ là mấu chốt để ngày sau đề thăng thực lực, vì vậy ý thức mà thân thể bổn tôn giành được là hoàn chỉnh nhất. Còn phân thần thứ ba thì thu được ý thức cảm tính, dù rằng so với ý thức cảm tính của người bình thường thì phần ý thức đó vẫn xem như là lạnh lùng.
Bổn tôn tiến hành công việc thôi diễn và phân tích bề bộn phức tạp, đã định trước nên tại phương diện này hắn là cường đại nhất. Việc phân tích quy tắc chi lực của thế giới đen trắng của bổn tôn gần như là bản năng, nhưng đối với mặt đen tối của Phong Vân Vô Kỵ thì lại không cách nào tiếp thụ.
Rất nhanh, bổn tôn đã tiếp thu kiến nghị của Phong Vân Vô Kỵ, cách mỗi một đoạn thời gian lại truyền tin tức vào trong linh hồn của hắn.
Phá Vọng Ngân Mâu một lần nữa mở ra, bỗng nhiên lại thấy được thứ gì đó mới mẻ. Dưới đáy của chiến trường cổ Tư Đề Lạp, trong những kén tơ quy tắc hỗn tạp nguyên bản và căn bản nhất cấu thành chiến trường cổ Tư Đề Lạp, đang ẩn tàng vài kén tơ cực nhỏ màu vàng sậm. Đây là lần đầu tiên Phong Vân Vô Kỵ tại thế giới đen trắng trông thấy loại tơ có màu sắc như thế này. Những kén tơ kim sắc cùng với kén tơ quy tắc không hề xung đột với nhau, không hề ảnh hưởng nhau.
Kén tơ màu vàng đậm dưới đáy tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại giăng khắp nơi xuyên qua dưới lòng đất của toàn bộ chiến trường Tư Đề Lạp Cổ. Từ phía trên, trong mỗi xích sắt đều có vài sợi tơ nhỏ đâm sâu vào, cắm vào lòng đất, kén tơ màu vàng đậm liên tiếp ngang dọc giao nhau…
Kén tơ màu vàng đậm dưới chiến trường Tư Đề Lạp Cổ, từ trung tâm không giới hạn. Kén tơ màu vàng đậm của hai bên nhìn có vẻ giống nhau, nhưng lại có khác biệt rất nhỏ, từ mặt trên của nó, bổn tôn cảm giác được một cỗ lực lượng kỳ lạ.
“Cộp!”
“Cộp!”
Bổn tôn chậm rãi đi tới, cách một sợi xích sắt chỉ vài thước mới ngừng lại, sau đó tay phải tay phải, nhẹ nhàng khua lên. Tay phải dễ dàng xuyên qua sợi xích này, không hề có chút nào cảm giác tiếp xúc với vật thật.
Ngân quang trong con ngươi trái tăng vọt, ngón giữa và ngón trỏ trên bàn tay trái của bổn tôn đột nhiên vươn ra, đầu ngón tay ngưng tụ một bóng đen dài một thước. Giữa bóng đen đó lại khắc họa rất nhiều sợi tơ bạc.
Bổn tôn chậm rãi vươn hai ngón tay ra, xuyên qua hư không tiếp xúc với đám tơ bạc giữa xích sắt đó, nhẹ nhàng kẹp lại…
“Ầm!”
Tại một bên khác của chiến trường cổ Tư Đề Lạp, thuộc về phương hướng của quân đội Tát Cáp lạp vương triều, hắc ám kim tự tháp trong hư không đột nhiên rung động kịch liệt. Hơn phân nửa không gian của chiến trường cổ Tư Đề Lạp cũng bắt đầu rung chuyển, phát ra những tiếng ầm ầm vang dội.
Mấy ngàn sợi xích sắt nối với mặt đất bắt đầu kịch liệt rung động, phát ra những tiếng “leng keng” vang vọng.
Từng đạo hắc sắc thiểm điện to lớn từ trên hắc ám kim tự tháp đang nghiêng ngả xuôi theo những xích sắt truyền xuống…
“Hiện tại giao cho ngươi khống chế!” Bổn tôn đột nhiên lên tiếng. Sau đó tất cả năng lượng thuộc về bổn tôn đều từ trong linh hồn Phong Vân Vô Kỵ phá thể bay ra, xuyên qua không gian rời đi. Nắm giữ năng lực xuyên qua không gian của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, sự ra đi của bổn tôn không hề thu hút bất cứ sự chú ý nào.
Quyền khống chế thân thể trong nháy mắt lại thuộc về Phong Vân Vô Kỵ. Kinh nghiệm sinh tồn trong dung nham hỏa diễm sớm đã hình thành trực giác nhạy cảm đối với nguy hiểm của hắn. Vừa rồi khi bổn tôn vội vàng rời đi, Phong Vân Vô Kỵ chợt cảm nhận được một sự nguy hiểm. Không chút nghĩ ngợi, ma khí trong cơ thể hắn lập tức với tốc độ nhanh nhất, thân thể bắn mạnh lẩn vào trong cơn sóng chiến tranh. Số lượng ma tộc hàng trăm ức lúc này đã trở thành yểm hộ tốt nhất cho hắn. Trên thực tế, Phong Vân Vô Kỵ vẫn như trước cảm thấy không an toàn, một loại cảm giác gần như bản năng thúc đẩy hắn không ngừng cướp đường, không ngừng chạy khỏi cái địa phương nguyên bản này…
Trên bầu trời, hắc ám kim tự tháp không ngừng lắc lư kịch liệt. Đột nhiên trong lúc này, hắc ám kim tự tháp chợt ngừng lại, tiếp đó trên vách tường hướng về phía chiến trường Tư Đề Lạp Cổ đột nhiên xuất hiện một con mắt màu vàng cực lớn. Con ngươi băng lãnh mở ra, một đạo quang mang kim sắc cực lớn xuyên thấu qua từng lớp không gian, từ trên hắc ám kim tự tháp chiếu vào nơi sợi xích sắt mà bổn tôn vừa xem xét…
Chung quanh sợi xích sắt, ngoại trừ một số ít cao thủ cấp Ma Đế, còn lại chỉ là những binh sĩ Ma tộc bình thường. Cặp mặt thần bí kia dường như hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Ầm!”
Chung quanh cích sắt mấy mấy trăm dặm, những ma tộc trong phạm vi bị con mắt hoàng kim kia chiếu vào, đột nhiên nổ tung thành bột phấn. Sau đó đạo ánh mắt to lớn kia chuyển hướng sang địa phương khác, rất nhanh đảo qua toàn bộ chiến trường cổ Tư Đề Lạp. Trong đó, nó ngừng lại trên người Phong Vân Vô Kỵ một chút, nhưng hoàn toàn không cảm giác được tên Ma Đế này có chỗ nào thần kỳ, lại đảo sang địa phương khác…
“Phù!”
Sau khi ánh mắt hoàng kim băng lãnh đó rời khỏi người, Phong Vân Vô Kỵ mới thở ra một hơi thật dài. Tại khoảnh khắc vừa rồi, hắn thực sự căng thẳng đến phát điên, may là bổn tôn đã sớm rời đi, bằng không chỉ sợ là gay go…
Một lúc lâu sau, ánh mắt hoàng kim không thu hoạch được gì, cuồi cùng từ chiến trường cổ Tư Đề Lạp rút về một vách tường của hắc ám kim tự tháp. Con mắt hoàng kim to lớn đó nhắm lại, từ từ lặn vào trong hắc ám kim tự tháp…
Một lúc lâu sau, một đoạn tin tức xuyên thấu qua hư không truyền vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Sau khi duyệt xong đoạn tin tức này, Phong Vân Vô Kỵ không khỏi hung hăng rủa thầm một câu, chỉa ngón tay giữa lên.
Đoạn tin tức đó phi thường đơn giản, chính là một bức vẽ: Trong một đoạn xích sắt thật lớn, mấy sợi tơ nhỏ quấn bện với nhau, trong đó có một sợi bị hai ngón tay vươn ra cắt đứt làm đôi, hai đoạn bị đứt văng ra rút về hai đầu, còn đoạn tơ ở giữa thì bị hai ngón tay kia lấy đi…
/542
|