Phi Thăng Chi Hậu

Chương 246 - Tuần Thú

/542




Vào được bảo sơn mà tay không quay về, điều này chẳng phải phong cách hành sự của Phong Vân Vô Kỵ. Nhiều Ma thần như thế, mỗi một người trong mắt Phong Vân Vô Kỵ đều là một tòa bảo sơn.

Loại chuyện này cũng không cần tìm cái cớ gì cả, Ma tộc hành sự luôn luôn là như thế, nếu Phong Vân Vô Kỵ thân mang công pháp bá đạo đối với những món ngon treo ngay bên mép này đều không chút phản ứng thì có lẽ Cổ Liệt Nhĩ cũng phải hoài nghi.

Bởi vậy, Phong Vân Vô Kỵ nói một câu, một tháng sau gặp lại sẽ không can thiệp tới chuyện Cổ Liệt Nhĩ nữa, đối với tâm tư chủ ý của Phong Vân Vô Kỵ, Cổ Liệt Nhĩ trên cơ bản trong lòng cũng biết rõ ràng, gật gật đầu, ý bảo đã hiểu.

Dựa theo lời Cổ Liệt Nhĩ, hắc ám kim tự tháp chính là lấy ngàn vạn linh hồn trong Ma giới cấu tạo lên, lấy Hắc Ám chủ thần chi lực cấu tạo lên một chỗ đặc thù trong không gian kết bích, trông như không lớn nhưng thực ra không gian bên trong lại mênh mông vô tận, nói càng chuẩn xác hơn, hắc ám kim tự tháp là một không gian, một không gian liên thông với Ma giới, với thâm uyên nơi Hắc Ám chủ thần trú ngụ, đối với dòng xoáy khổng lồ màu đen trên đỉnh đầu, Phong Vân Vô Kỵ mặc dù trong lòng có chút tò mò nhưng cũng chưa tò mò đến mức đi tìm chết.

Sự uy nghiêm của Chủ Thần vốn không tha cho kẻ xâm phạm!

Tại Ma giới, đây gần như là sự tồn tại của một pháp tắc.

Trong hư không vô tận, loáng thoáng có thân ảnh ẩn náu trong hắc ám, tiếng xích sắt ‘đinh đang’, tiếng rít gào, tiếng nức nở rỉ rả, như có như không từ xa truyền tới.

Từng sợi xích tín ngưỡng dài đằng đẵng chấn động trong hư không, cách mỗi một của sợi xích tín ngưỡng thì lại có một cường giả cường đại bị trói buộc. Hoặc nói, đã từng có sự cường đại tồn tại. Độ dài của sợi xích tín ngưỡng bảo đảm giữa hai tên Ma thần không thể chạm lẫn nhau.

Dọc đường bay xẹt qua, ma thức của Phong Vân Vô Kỵ liền quét về tứ phía, đối với nhân vật cường đại có linh hồn ba động rõ ràng, Phong Vân Vô Kỵ đều tận lực né tránh.

Thần thức cường đại, cần nhục thể cường đại và công lực khổng lồ để chống đỡ. Hoặc là công đủ để duy trì cảnh giới thì uy lực cảnh giới sẽ đại giảm, nếu khoảng cách quá lớn thì nhục thể sẽ tan tành, thần thức phiêu tán trong không trung, không nơi dựa dẫm, mau chóng tan biến.

Hấp Tinh Đại Pháp đệ bát trọng thiên tuyệt đối không tồi, song nghiêm túc mà nói, rất nhiều công pháp, cảnh giới càng cao thì uy lực càng lớn. Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, cảnh giới đã đủ nhưng nhục thân có thể chưa chắc đã đủ.

Trong tăm tối, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được có một thứ gì đó vô hình đang ngăn cản bước tiến của mình, khiến mình cho dù có sẵn ma nguyên cường đại vẫn vô phương đạp nhập Ma thần cấp chân chính.

So sánh với những Ma thần bị vây khốn ở đây, Phong Vân Vô Kỵ vẫn còn quá yếu. Điều này yêu cầu hắn phải cẩn thận hành sự. Nhưng dụ hoặc từ nguồn ma nguyên khổng lồ thực sự quá lớn, kẻ bí quá hóa liều có rất nhiều, Phong Vân Vô Kỵ chỉ là một kẻ trong đó thôi.

Hắc ám kim tự tháp cũng tức là một không gian, có một loại quy tắc đặc thù, ma thức có thể lan rộng ra ngoài, hơn nữa cũng giống như trong vị diện bình thường. Thế nhưng, một khi muốn dùng ý thức đoạt xá thì pháp tắc trong hắc ám kim tự tháp lập tức sẽ gia tăng áp lực đối với người dùng phương pháp đoạt xá, so với việc sử dụng dưới tình huống bình thường gian nan hơn nhiều, mà hậu quả loại này chính là, phương pháp đoạt xá cần phải trong một khoảng cách nhất định mới có thể thành công, còn xa mới giống như Đao đế, cách rất xa cũng có thể đoạt thân thể của Quân Tử Lan.

Kết quả loại này thực ra cũng là vì phòng ngừa trong hắc ám kim tự tháp có cường giả cường đại nào đó không ngừng đoạt xá, không ngừng chuyển đổi thân thể.

Tại một vài khu vực, Phong Vân Vô Kỵ thăm dò được một vài Ma thần không ngờ trên thân lại đeo hai sợi tín ngưỡng chi liêu, thậm chí còn nhiều hơn, khiến trong lòng hắn phát lạnh không thôi, thôi diễn sơ qua vẫn không hiểu rõ lắm nguyên nhân trong đó.

Ma thần cấp cũng có khác biệt, có vài cường giả cường đại, dù rằng bị trói buộc bởi tín ngưỡng chi liêu, lại bị bó buộc bởi quy tắc trong hắc ám kim tự tháp nhưng bọn họ dưới tác dụng của quy tắc, phạm vi đoạt xá vẫn có thể thành công đạt đến mức hoàn toàn.

Tín ngưỡng chi liêu bén rễ tận linh hồn, chỉ cần linh hồn không đổi, tín ngưỡng chi liêu lập tức sẽ luôn luôn nối liền với linh hồn, lúc nhục thân sắp bị hút khô thì những Ma thần đoạt xá thân thể mới này sẽ hấp nạp luôn linh hồn bọn họ, nhưng đồng thời cũng tiếp nhận cả tín ngưỡng chi liêu của họ…

Hống!

Một tiếng gầm cực lớn lan đến, đó là một Ma thần khổng lồ, một bên cực lực vùng vẫy, cố gắng dỡ bỏ tín ngưỡng chi liêu trên chân, một bên gào thét với Phong Vân Vô Kỵ.

Ngoái đầu lại, Phong Vân Vô Kỵ nhìn chăm chăm tên Ma thần này trong chốc lát, rất nhanh suy đoán ra trong cỗ thân thể khổng lồ này chỉ còn dư lại khoảng một nửa linh hồn, Phong Vân Vô Kỵ không muốn mạo hiểm, rất nhanh rời khỏi nơi này.

Mảnh không gian này dường như vô cùng vô tận, cũng không có cảm giác phương hướng, nhưng có liên hệ khế ước, Phong Vân Vô Kỵ có thể cảm ứng được rõ ràng vị trí của Cổ Liệt Nhĩ.

Giống như một lão ưng tuần tra con mồi của nó, Phong Vân Vô Kỵ như thiểm điện tung hoành trong hư không, ánh mắt như tia chớp, không ngừng từ trong những ma ảnh mơ hồ tìm ra được con mồi thích hợp.

Thực lực của Phong Vân Vô Kỵ quyết định hắn ở đây chỉ có thể lựa chọn những linh hồn không hoàn chỉnh, hoặc nói chuẩn xác là những thủ hạ Ma thần chỉ còn sót lại chút ít linh hồn, những Ma thần này mặc dù năng lượng thậm chí linh hồn bị tín ngưỡng chi liêu hấp nạp quá nửa, nhưng ma khí còn sót lại vẫn tương đối khả quan.

Dù rằng đối phó với Ma thần còn dư lại quá nửa linh hồn cũng có thể thành công nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không muốn mạo hiểm – đều là năng lượng, đều tinh thuần như nhau, hà tất gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ tốn chút thời gian rình bắt con mồi. Trong hắc ám kim tự tháp,những thứ như vậy có rất nhiều, khoảng thời gian đánh sống đánh chết này đủ để dễ dàng hấp nạp loại năng lượng đồng đẳng này.

Công tác này hết sức đơn điệu và khô khan nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại vui vẻ không thôi, khoái cảm của mỗi lần hấp nạp đều không gì sánh bằng.

Rất nhanh, ma nguyên ma thân có thể dung nạp liền đạt đến mức rất lớn, cũng không thể dung nạp thêm nữa, suy nghĩ một lần, Phong Vân Vô Kỵ liền đưa hàng loạt ma nguyên vào trong Sát Lục chiến giáp, sau đó tiếp tục đi săn….

Qua một tháng, ngay cả Sát Lục chiến giáp cũng không dung nạp nổi, cả bộ Sát Lục chiến giáp bắt đầu sinh ra một chút biến hóa, một vài phù văn ám kim sắc cổ quái bắt đầu từ dưới khải giáp hắc lưu li nổi lên, nửa trồi nửa hiện, một vài chỗ trồi lên hoàn toàn mơ hồ, còn chưa hoàn toàn thành hình. Bên mép Sát Lục chiến giáp, bắt đầu sinh trưởng một ít gai nhọn, đối với những biến hóa này, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng chẳng rõ ràng lắm, cũng chẳng để ý.

Mấy ngày nay, ma nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ vẫn duy trì trạng thái bão hào, ma khí hấp nạp đều chứa trong Sát Lục chiến giáp, trong khoảng thời gian này, có một loại cảm giác càng ngày càng mạnh dâng trào trong tim.

Mấy lần, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng cảm giác được sắp nắm bắt được nó nhưng hết lần này tới lần khác trong sát na cuối cùng lại mất đi tia cảm giác đó.

“Ma thần cấp! Ma thần cấp….” Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói, nắm chặt bàn tay, không biết vì sao Phong Vân Vô Kỵ trước sau vẫn không cách nào chân chính đạt đến Ma thần cấp, loại cảm giác này đối với một kẻ truy cầu lực lượng cường đại mà nói, quả thực là sự hành hạ không cách nào tưởng tượng.

“Ha ha ha…Thực buồn cười, một tên nhân loại yếu đuối như ngươi không ngờ lại muốn trở thành Ma thần! Lưu giữ linh hồn nhân loại, khoác lên thân thể ma, ha ha ha…Thực tức cười!” Một âm thanh lộ vẻ già nua truyền đến tai Phong Vân Vô Kỵ.

Thanh âm kia tới quá đột ngột, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cả kinh, đỉnh đầu như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh hết cả người, một câu nói, nói xong khiến Phong Vân Vô Kỵ gần như hồn phi phách tán, Phong Vân Vô Kỵ làm thế nào cũng không ngờ đến, ở nơi này không ngờ lại có người nhận ra bản tướng của mình!!!!

Ma thức nhanh chóng quét xung quanh, Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh xác định mục tiêu, ngoài mấy trăm trượng, một hình người mơ hồ xếp bằng trong hư không, sau lưng của hắn có hình một âm ảnh màu đen, vài thước xung quanh thân người đó hoàn toàn tối om, không gian dường như lõm xuống rất sâu, căn bản không thể nhìn rõ tướng mạo hắn, từ mái tóc rất dài đến hình dáng, Phong Vân Vô Kỵ chỉ rút ra, đối phương có ngoại hình nhân loại, hơn nữa ngoại hình già nua.

Một vài đỉnh cấp yêu ma trong Ma giới có bản lĩnh hóa thành nhân hình, loại bản lĩnh hóa hình này Phong Vân Vô Kỵ trên người Côn Bằng đã nhìn qua, bởi vậy, nhất thời lại không cách nào phán đoán ra thân phận đối phương.

“Ngươi là ai?” Sát khí trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bạo tăng, bí mật của mình bị đối phương dễ dàng bới móc, điều này nếu truyền ra ngoài đối với kế hoạch của mình sẽ sinh ra vết thương trí mệnh không thể đền bù, Phong Vân Vô Kỵ có ý tiêu diệt hắn, nhưng lại không biết độ nông sâu của đối phương, có thể nhìn ra linh hồn mình không phải Ma tộc, chỉ sợ thủ đoạn của hắn sẽ không hề kém hơn mình.

Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ mong đối phương ở trong hắc ám kim tự tháp này thời gian dài, thực lực suy yếu đi rất nhiều.

“Ta là ai? Hắc hắc, điều này quan trọng sao? Ngươi là một nhân loại không ngờ lại muốn giả mạo Ma tộc, diệu thay, diệu thay! Quả nhiên là diệu kế a!” Người kia cười nói. Từ tiếng cười của hắn Phong Vân Vô Kỵ nghe không ra nửa điểm dối trá.

Người kia vỗ tay nói : “Thật sự là diệu kế a, ta sao lại không nghĩ tới chứ? Chỉ có điều…”

Giọng điệu người đó đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói : “Ngươi nếu thực sự muốn làm như vậy, hoặc nói muốn vào Ma tộc làm ra cái gì đó, chỉ riêng Ma tính cùng Ma thân đã không thể thực hiện được rồi, lừa gạt Ma thần cấp thấp còn không sao, nhưng muốn lừa đám cường giả bá chủ một phương Ma giới, căn bản không thể làm được.”

Phong Vân Vô Kỵ chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không chút nào lung lay : “Ngươi rốt cuộc là ai?” Tay phải đè lên vòng khuyên phần chân Sát Lục chiến giáp, tay trái trống không, lòng bàn tay, một đạo ma khí hình vòng xoáy lưu chuyển không ngừng, trên không, cỗ cỗ khí lưu dần dần bốc lên…

“Sao? Muốn động thủ? Hắc hắc, cũng được, vậy để ta xem xem, tộc ta…” Tiếng người đó đột nhiên dừng lại, phía trước Phong Vân Vô Kỵ tay phải cầm Khô Lâu Thập Tự Kiếm, tay trái Hấp Tinh Đại Pháp toàn lực xuất thủ, trong phạm vi ngàn trượng, cuồng phong gào thét, thanh thế động trời, chung quanh xa xa gần gần vô số Ma thần bị thanh thế này làm cho bừng tỉnh. Mỗi tên từ trong mù mờ tỉnh lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xa bên này.

“Tiểu tử khá lắm. Ngươi luyện võ công gì vậy? Không ngờ ngay cả ta khổ tu vô số năm chân nguyên cũng có dấu hiệu thoát ra.” Người kia kinh hô một tiếng nhưng lại càng tăng thêm hưng phấn.

Trong nội tâm Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi liên miên, người kia tựa như một cái bàn thạch, mặc cho Phong Vân Vô Kỵ vận dụng Hấp Tinh Đại Pháp như thế nào, ngoại trừ dấu hiệu thất thoát ban đầu ra thì không ngờ vẫn một mực không nhúc nhích, tuy nói thân thể Đế cấp hạn chế uy lực của Hấp Tinh Đại Pháp nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng kinh hãi không thôi…Người này, rốt cuộc là ai? Sao có thể đạt tới cảnh giới cao thế này?

Vài lần Phong Vân Vô Kỵ định lợi dụng Khô Lâu Thập Tự Kiếm công kích cận thân, lấy biện pháp đối phó với đệ tứ thiên Ma vương đối phó người này, tay trái tiến vào thân thể đối phương, như vậy càng có thể phát huy uy lực của Hấp Tinh Đại Pháp, ít nhất Phong Vân Vô Kỵ có lòng tin, chỉ cần một tay đâm vào thân thể đối phương, mình lập tức có thể trong thời gian một lần hô hấp hút khô toàn bộ huyết dịch trong cơ thể hắn!

Song, mỗi lần tạo khoảng cách chừng năm mươi trượng, Phong Vân Vô Kỵ lại phát giác trong mắt tối sầm lại, một cỗ âm ảnh xông đến trước mặt, sau một khắc đã xuất hiện ngoài mấy trăm trượng, cùng vị trí mình đứng lúc đầu, không sai chút nào.

Sau vài lần, Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn buông tha, hiểu rằng đối phương nắm giữa loại lực lượng nào đó…Rất có thể là quy tắc, dưới loại lực lượng này, mình căn bản không cách nào tiếp cận hắn.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói, không xuất thủ nữa.

“Ha ha ha…” Người kia sảng khoái cười lớn, dường như vô cùng cao hứng, theo sau tiếng cười liền giơ tay tùy ý đánh ra một chưởng, phía bên trái hắn ngoài vài ngàn trượng, một Ma thần cự đại đột nhiên nổ tan tành, vụ nổ đó dường như biết truyền nhiễm, từ gần đến xa, truyền rộng ra.

Ầm ầm ầm!

Đám Ma thần dùng số lượng hàng chục để tính trong một chưởng của người đó dễ dàng hóa thành bụi phấn.

“Ma thần, Ma thần đều là mấy con kiến hôi, Thần cấp chúng ta mới là chính đạo.” Người đó cười nói, thân thể xếp bằng khẽ nhúc nhích, như muốn đứng lên thì đột nhiên, tâm như có cảm giác, nhìn về phía bên trái.

Điểm cuối trên hư không, một đạo hắc sắc hỏa diệm khổng lồ bốc thẳng lên trời, một cỗ khí tức cường đại như muốn hủy thiên diệt địa từ phương xa truyền đến.

Uỳnh!

Một tiếng nổ như sấm giật vang vọng cả hư không, tất cả Ma thần đều trong tiếng hét đó mà run lẩy bẩy, người đó thần sắc khẽ biến, gấp giọng nói : “Tuần thú giả tới! Mau, mau tìm một vị trí, giả dạng giống như Ma thần khác, mau!”

Không cần người kia nói, hắc diễm ngùn ngụt đột nhiên xuất hiện này cũng khiến Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy một cỗ nguy hiểm mãnh liệt, nhưng ở mảnh hư không này, trốn đâu chứ?

Kĩ năng của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, cần một ít thời gian, tiến hành vài nghi thức. Nhưng rất rõ ràng đã không kịp rồi, nếu bởi vậy mà dẫn tới sự chú ý của tuần thú sứ giả như trong miệng người kia, vậy càng không ổn hơn.

Đúng vào lúc này, một cỗ cường lực kéo tới, không hề cảm thấy bất cứ năng lượng nào ba động, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại cảm thấy mình không thể động đậy, trong tai truyền đến thanh âm xích sắt..

“Được rồi, không nên loạn động, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, nhớ kỹ không được có bất cứ tâm tình ba động nào, không thể có bất cứ cử động né tránh nào, hãy nhớ thật kỹ, đây là thứ có thể bảo vệ mạng sống cho ngươi.” Người kia nói xong liền ném vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ một sợi xích rắn chắc màu xám – sợi xích tín ngưỡng, người kia sau khi ném ra, một đầu khác của sợi xích tín ngưỡng lập tức quăng vào trong hư không, biến mất đến một chỗ nào đó trong hư không….

Ầm ầm ầm, từng tiếng vang khiến hư không đều chấn động từ xa xa phía đông truyền đến, trong cỗ hắc sắc hỏa diễm ngất trời kia, tám thớt ngựa màu đen dọc thân chấm vài ngôi sao sáng chói hí vang trời, từ phía đông chạy tản mác tới, chân tám thớt ngựa đạp hắc sắc hỏa diễm, lông bờm toàn thân như hỏa diễm nhảy múa, nhưng trong mắt bọn chúng lại hoàn toàn trống rỗng, không hề có mắt…

Phía sau tám thớt ngựa chân đạp hắc diễm kéo theo một chiếc xe bằng đồng bị hắc sắc hỏa diễm thiêu đốt, chiếc xe bằng đồng đó lộ ra màu vàng nhạt, bên ngoài hiện lên rất nhiều phù văn, trên xe ngựa, một ma ảnh khổng lồ cao hơn mười trượng, thân khoác khải giáp dữ tợn, đeo phi phong màu đen, trên mặt đeo một nửa mặt nạ màu đen khắc phù văn, một tay đang cầm dây cương, một tay cầm một ngọn trường kích màu đen lấp lánh ánh chớp màu đen, từ phía đông ngự không mà tới…

Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi liên miên, trước tiên là nhìn thấy hắc diễm phồn thịnh như muốn hủy thiên diệt địa, sau đó lại là tuần thú sứ giả cường đại từ trong địa ngục hỏa diễm ngự không mà đến, một loạt biến cố bất ngờ này đều khiến Phong Vân Vô Kỵ tự cho rằng, ở không gian này, mình có thể tự do hoạt động vẫn an toàn hoàn toàn bị lật đổ.

Trên mắt cá chân, một trận đau đớn truyền đến, Phong Vân Vô Kỵ hoảng sợ phát hiện, người đó không biết từ lúc nào không ngờ đã vô cớ lấy ra một đoạn tín ngưỡng chi liêu, xuyên qua đùi mình.

“Không nên loạn động, nếu ngươi muốn sống sót! Mau, cúi thấp đầu xuống, có nghi vấn gì chờ tuần thú sứ giả đi qua rồi hãy nói!” Thanh âm người đó như muỗi vo ve bên tai Phong Vân Vô Kỵ, vừa nhanh vừa vội.

Khả năng là truyền âm nhập mật của người đó, năng lượng ba động sản sinh trong hư không dẫn tới sự chú ý của tuần thú sứ giả, một cỗ uy áp cường đại phóng đến, hai ánh mắt hồ nghi từ trong khối hư không này quét qua.

Nhận rõ tình thế, hành sự tùy theo tình cảnh chính là bản tính của ma. Cho dù không biết người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào, có mục đích gì, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn chọn ra lựa chọn chuẩn xác nhất lúc này…Vứt bỏ tất cả tạp niệm, trong não hải hoàn toàn trống rỗng, cả người xếp bằng trong hư không, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về hư không mênh mông phía trước, trong mắt một mảnh mờ mịt…

Tiếng xích sắt đung đưa vốn vang vọng cả hư không đột nhiên yếu bớt đi không ít, rất nhiều Ma thần gây ầm ĩ đột nhiên trở nên yên tĩnh phi thường, chỉ dư lại vài Ma thần thần trí ngây ngô không biết gì, vẫn rít gào trong hư không y như trước.

Hô!

Tuần thú sứ giả cự đại cao hơn mười trượng ghìm cương trong hư không, dưới xe ngựa màu đen hoa lệ, hắc điễm hừng hực bốc cao vài trăm trượng, dường như muốn đốt sạch cả thiên địa.

Hô!

Trong hư không, đột nhiên trở nên an tĩnh kỳ lạ, trong tai Phong Vân Vô Kỵ nghe thấy cả tiếng hít thở như tiếng gió, tuần thú sứ giả kia đứng ở trong địa ngục hỏa diệm, dưới diện giáp dữ tợn đen kịt, đôi tròng mắt sáng rực mà tà ác xuyên suốt hư không, quét ngang qua tất cả Ma thần bị cầm tù trong phạm vi vài vạn trượng.

Dù rằng phương thức truyền âm nhập mật dẫn tới sự chú ý của tuần thú sứ giả nhưng Phong Vân Vô Kỵ biết, người kia đã không biết dùng phương pháp gì, thành công lừa được ánh mắt của tuần thú sứ giả, song lúc ánh mắt cường đại đó xẹt qua thân mình Phong Vân Vô Kỵ thì hơi dừng lại một chút, Phong Vân Vô Kỵ sợ đến cả người suýt chút nữa run lên, một khắc đó Phong Vân Vô Kỵ tuy chưa chính thức nhìn vào ánh mắt tuần thú sứ giả nhưng cũng cảm thấy rõa ràng sự nghi hoặc trong ánh mắt đó, nhưng may mắn thay tâm tính vô cùng kiên nhẫn rèn luyện trong Ma giới, sẽ không dễ dàng tiết lộ sự đăm chiêu trong lòng hắn.

Có lẽ sợi xích tín ngưỡng xuyên qua mắt cá chân Phong Vân Vô Kỵ, có lẽ là thần sắc mờ mịt giống như in của Phong Vân Vô Kỵ, cũng có lẽ là linh hồn ba động bình tĩnh đã thành công trợ giúp hắn lừa được ánh mắt của tuần thú sứ giả.

“Loại kiến hôi cấp bậc nà sao có thể vào được đây?”

Thanh âm nặng nề của tuần thú sứ giả quanh quẩn trong không trung, mang theo một tia nghi hoặc, tiếng xe ngựa ầm ầm, từ trước người xẹt qua hư không, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy tuần thú sứ giả với thân hình không lồ điều khiển xe ngựa này, từ trước người vẽ ra một đạo lưu quang, biến mất nơi xa xa, rất lâu, một cử động nhỏ cũng không dám…

Xa xa, từng tiếng sấm ‘đùng đoàng’ truyền đến, trong hư không một khoảng không gian rộng lớn, tất cả Ma thần ở trong lôi quang khổng lồ đó đều phi hôi yên diệt, cả không gian đều vang vọng tiếng rống giận của tuần thú sứ giả : “Có thể phụng hiến hết thảy mọi thứ của các ngươi cho Chủ Thần, đó là vinh hạnh của các ngươi, lũ ngu xuẩn các ngươi, đều trật tự cho ta!”

Hắc diễm thông thiên kia dần dần rời xa, rất lâu sau, hóa thành một chấm đen trong hư không, trong hư không vẽ ra một đường vòng cung hướng lên trên, mang theo hắc diễm tà dị chìm vào trong dòng xoáy màu đen trên đỉnh đầu…

“Người rốt cuộc là ai? Ngươi sao lại vào đây?” Phong Vân Vô Kỵ thở phào một hơi, quay đầu nói với người kia.

Người kia cười cười, mở miệng nói : “Chúng ta đều là nhân tộc, điểm ấy không thể nghi ngờ.”

Thân hình Phong Vân Vô Kỵ khẽ chấn động, cho dù đổi một bộ thân thể, cho dù mặt ý thức hoàn toàn là hắc ám nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn cho mình thuộc vào nhân loại, mà không phải ma.

“Có cái gì chứng minh?” Phong Vân Vô Kỵ hỏi, hóa thành nhân thân, thực sự không phải chuyện không làm được, Phong Vân Vô Kỵ thậm chí còn có ‘Cân Súc Cốt chi thuật’ thay đổi khuôn mặt, bởi vậy, cũng không vì một câu nói của hắn mà dễ dàng tin tưởng được.

“Hắc hắc ~~ Tây?”

“Vậy ngươi làm sao tiến vào đây?” Phong Vân Vô Kỵ hỏi.

Ngoài dự đoán, người kia không hề trả lời, tiếp theo chính là yên tĩnh, rất lâu, người đó hỏi ngược lại : “Ngươi đúng là bị tuần thú giả lợi dụng lĩnh vực truyền tống đến đây sao?”

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, trong lòng không hề thấy kỳ quái, thời gian người này xuất hiện ở đây rõ ràng vượt xa mình, người này biết một số chuyện mình không biết, cũng là chuyện bình thường.

“Rất lâu, rất lâu trước kia ta từng có một cái tên, gọi là Đông Phương Phá Thiên!” Người kia, Đông Phương Phá Thiên từ từ đứng dậy, ngay trong sát sống lưng hắn thẳng dậy, cả hư không đều phát ra tiếng nổ vang rền, ngay trong tiếng nổ vang rên đó, thân hình Đông Phương Phá Thiên trương càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn, phía sau, một cái đuôi thú cực dài vươn ra, trên đầu hai chiếc sừng cong càng ngày càng vươn dài, càng ngày càng dài…

Keng keng keng !

Từng đợt thanh âm của vật sắc bén bắn ra, hình dáng đại biến, Đông Phương Phá Thiên tựa như một con hung thú hình người, từ đỉnh đầu đến chiếc đuôi sắc nhọn, một hàng gai nhọn hình vảy sắc bén từ phần lưng dọc theo xương sống mọc ra, đôi bàn tay cũng không ngừng biến hóa, duỗi thẳng, hóa thành hình trảo, ngón tay cực dài chìa ra hơn vài xích.

Từng luồng hắc vụ cao vài chục trượng từ bên ngoài thân thể Đông Phương Phá Thiên lan ra khắp nơi, mau chóng tỏa ra không hư không, một cỗ khí tức cường đại từ trong thân thể Đông Phương Phá Thiên phát ra ngoài hư không vài trăm trượng uốn éo vặn vẹo không thôi, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng bị ảnh hưởng, không thể không dùng Hấp Tinh Đại Pháp nhất nhất hóa giải cỗ khí tức này đi.

Hống!

Xa xa, từng Ma thần chỉ còn lại tần hồn lê dắt theo sợi xích tín ngưỡng, rít gào không thôi với Đông Phương Phá Thiên.

“Hừ, đám kiến nhãi nhép, trước mặt bổn tọa mà các ngươi còn cuồng vọng như thế!” Thanh âm của Đông Phương Phá Thiên trở lên như chiêng phá, đột nhiên rống to một tiếng về phía mười mấy tên Ma thần kia, trong hư không, một cỗ khí tức mạnh mẽ tuyệt đối bao trùm lên cả đám Ma thần đó.

Ầm!

Ầm!

Thần sắc hơn mười tên Ma thần đột nhiên cứng đờ, sau đó bạo thể mà chết, xương thịt rải khắp hư không…

“Điều này….” Phong Vân Vô Kỵ chấn kinh đến nỗi hoàn toàn không nói được gì, những Ma thần đó không ngờ bị hắn mạnh mẽ rống giận bạo thể mà chết!!!

Người này rốt cuộc mạnh đến mức nào a!

“Ha ha ha…” Đông Phương Phá Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn : “Đã lâu không vui vẻ như vậy, đã lâu không dùng qua thân thể này, ha ha ha…”

Đông Phương Phá Thiên cười lớn, Phong Vân Vô Kỵ chỉ ngây ngốc nhìn hắn, cũng không hề đáp lời, Đông Phương Phá Thiên vẫn cười rất rất lâu, đến sau cùng, tiếng cười đó lại biến thành tiếng khóc lóc mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, Phong Vân Vô Kỵ ngẩn người, rất khó tưởng tượng được một nam tử uy mãnh như vậy không ngờ lại khóc lóc yếu đuối như thế.

Khóc, khóc xong, người kia đột nhiên ngẩng đầu, tay vung lên, nhất thời tín ngưỡng chi liêu trên chân Phong Vân Vô Kỵ biến mất vô ảnh vô tung, phía trước mắt tối sầm lại, không biết lúc nào Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình đã bị Đông Phương Phá Thiên ôm ở trong ngực, giống như một đứa bé bị thân thể ma hóa của hắn ôm lấy.

“….Thật không ngờ, ở trong hắc ám không gian này sau vài ức năm, ta lại còn có thể gặp được tộc nhân!...” Thân thể cường tráng của Đông Phương Phá Thiên khoác lên vai Phong Vân Vô Kỵ, trên khuôn mặt hung ác mà xấu xí lệ tuôn như mưa, khóc to y hệt như một đứa trẻ sơ sinh.

“Hơn mười ức năm trước, ta cũng như rất nhiều tộc nhân tự nguyện bước vào Ma giới… Tộc nhân đi cùng ta lúc ấy có hơn năm mươi vạn, nhưng hiện tại cũng chẳng khác chết sạch rồi, chỉ còn lại một mình ta… Ha ha ha, thật không ngờ ta ở đây còn có thể trông thấy ngươi, gặp được ngươi a, tộc nhân của ta…” Đông Phương Phá Thiên cười lớn, cười mà cũng như khóc : “Năm mươi vạn người a…Chết rồi, chết hết rồi…Mẹ nó toàn bộ chết sạch rồi, thực thảm a…. Chỉ còn lại một mình ta.”

“Năm ức năm trước, ta đã tự nói với mình, nếu không thể diệt sạch Ma tộc, ta vĩnh viễn không trở về Thái Cổ, vĩnh viễn không…”

“Ta thực sự muốn về nhà, thật sự…” Đông Phương Phá Thiên buông cánh tay khoác lên vai Phong Vân Vô Kỵ ra, xoay người, một cánh tay khác đưa lên mặt lau một lượt.

“Ngươi nhất định sẽ trở về, nhất định…” Phần nhân tính trong linh hồn khiến Phong Vân Vô Kỵ sinh ra một sự đồng cảm mãnh liệt, đối với hắn mà nói, Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn tin rằng đây là một nhân tộc, cũng chỉ có con người mới có được tình cảm mãnh liệt như thế, cũng chỉ có nhân loại Thái Cổ mới có khát vọng mong trở về nhà mạnh mẽ như vậy.

Thở dài một tiếng, thân hình Đông Phương Phá Thiên càng ngày càng nhỏ, đuôi dài, gai nhọn dần dần rụt vào trong cơ thể, lại biến trở lại nhân hình bình thường, sau lưng từng vòng ám ảnh lan rông ra, hắc ảnh dạng vòng xoáy mau chóng mở rộng, trong hắc ám cực độ đó liền che lại thân ảnh của Đông Phương Phá Thiên.

“Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, ngươi không thích hợp ở trong này, ở nơi đây có một nhân tộc đã quá đủ rồi, không cần tên nhân tộc thứ hai!” Đông Phương Phá Thiên nói.

“Không cần.” Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu.

Đông Phương Phá Thiên nghe thấy vậy ngẩng đầu nghi hoặc, nhìn hắn.

Trong linh hồn, một bộ phận nhỏ nhân tính lúc này đột nhiên chiếm thế thượng phong, cười nhạt, Phong Vân Vô Kỵ nói : “Ta mặc dù không cường đại bằng ngươi, nhưng một vài công pháp ta nắm giữ cũng đủ để ta dễ dàng xuyên qua tuyệt đại bộ phận không gian vị diện.”

“A, như vậy thì tốt.” Đông Phương Phá Thiên trầm ngâm trong chốc lát, nói tiếp : “Nơi này không nên ở lâu, ngươi công lực không đủ lại không bị tín ngưỡng chi liêu trói buộc, nếu đợi lâu sớm muốn cũng sẽ bị tuần thú sứ giả phát hiện, đến lúc ấy, chính là lúc ngươi phải chết.”

“Nếu động thủ với tuần thú sứ giả, ngươi và hắn gần như ngang nhau, ai có thể sống sót…” Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên mở miệng hỏi.

Đông Phương Phá Thiên im lặng, trầm tư trong chốc lát nói : “ 4 đến sáu phần ta hẳn là có thể tiêu diệt hắn – sau khi đã trả một cái giá nhất định.”

“Vậy ngươi sao không tiêu diệt hắn, còn nữa, với thực lực của ngươi, nếu đã có thể đưa ta ra khỏi vì sao chính mình còn ở lại đây? Chẳng nhẽ ngươi để mắt đến đám Ma thần này?”

Đông Phương Phá Thiên cười nhạt : “Ma thần trình độ loại này, thực không để vào trong mắt ta, còn về vấn đề ngươi nói..”

“Điều này vốn không tất yếu, những năm gần đây, ta cơ bản cũng hé mở được chút lối đi, những tuần thú sứ giả đó vốn không có sinh mệnh, bọn chúng chỉ là thứ đồ chơi do Chủ Thần lợi dụng quy tắc nào đó sáng tạo ra mà thôi, chỉ có thể nói là bộ công cụ, còn chưa được coi là có sinh mạng. Mảnh không gian này liên thông với thâm uyên nơi Chủ Thần trú ngụ, tuần thú sứ giả có thể không ngừng sống lại cho nên căn bản giết không chết. Hơn nữa…”Đông Phương Phá Thiên nói đến chỗ này hơi ngừng lại, ngoái đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ : “Mỗi một lần tuần thú sứ giả diệt vọng đều sẽ dẫn tới sự chú ý của Chủ Thần, Chủ Thần mặc dù không thèm ra tay đối phó chúng ta, nhưng sẽ tăng cường lực lượng của tuần thú sứ giả, đến tận khi đủ để trấn phục tất cả phản loạn trong hắc ám kim tự tháp.”

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu : “Ta hiểu rồi…Chỉ là, ngươi nếu đã có thể rời đi, hà tất gì còn ở trong hắc ám kim tự tháp này?”

Sắc mặt Đông Phương Phá Thiên có chút sầu thảm : “Nhiều huynh đệ ra đi như vậy, chỉ còn lại mình ta, ta không biết còn có thể áp chế dị biến của thân thể được bao lâu, nói không chừng đến lúc nào đó liền bạo thể mà chết, ta hi vọng trước khi chết có thể làm một vài chuyện sau cùng. Uy hiếp lớn nhất cho tộc đến từ Chủ Thần, nếu không có Chủ Thần tham dự, chung tay vào thì với thực lực của tộc chúng ta cũng đủ chấn động Thần Ma rồi…”

Ngẩng đầu, Đông Phương Phá Thiên nhìn dòng xoáy màu đen cực lớn trên thiên không, nói : “Ở đây là nơi gần nhất cách không gian Chủ Thần sống, đối với quy tắc, bốn vị Chí Tôn đã hao phí tất cả tâm lực, mọi quy tắc gần như đều được Chí Tôn ngộ hết, nhưng đối với pháp tắc, chúng ta vẫn hoàn toàn mù tịt, điều này dường như là thượng thiên ban cho Chủ Thần, nếu muốn đối kháng với Chủ Thần, phải có người đi nghe ngóng lực lượng của Chủ Thần, mà không gian này chính là do Chủ Thần trực tiếp tạo lên, nếu muốn biết rõ lực lượng của Chủ Thần, đây chính là nơi tốt nhất… Dù rằng sẽ có chút nguy hiểm, nhưng ta sớm đã không quan tâm rồi.”

“Ta gọi ngươi lại, thứ nhất bởi vì ngươi thuộc đồng tộc, lại thấy hành vi của ngươi, tâm tư cũng tương đồng với ta, ta quan sát hành tung của ngươi, lại chỉ thấy có không đến một nửa hồn phách, có điều kỳ quái chính là hồn phách không đến một nửa này không ngờ cùng với linh hồn thường nhân, cũng không có gì khác biệt.”

Thân hình Phong Vân Vô Kỵ khẽ run, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đồng thời lại hết sức bội phục, những việc này hoàn toàn bị hắn đoán trúng.

“Không sai, ta tu lueyenj một loại bí thuật, đây chỉ là 1/3 hồn phách của ta thôi.” Phong Vân Vô Kỵ nói.

Lần này lại đến lượt Đông Phương Phá Thiên khiếp sợ không thôi : “Cái gì?! Hèn gì, hèn gì…”

“Ta thấy vũ khí ngươi đeo trên người lại là kiếm, nhưng ngươi hẳn biết bản tính linh hồn ngươi, vật cần nên lấy đao thích hợp hơn, thanh kiếm này quả thực không thích hợp với ngươi.” Đông Phương Phá Thiên chỉ vào Khô Lâu Thập Tự Kiếm móc ở vòng khuyên nơi thối giáp của Phong Vân Vô Kỵ nói, tay phải vừa thò ra trong hư không, đột nhiên vô cớ tóm lấy một thanh trường đao hẹp sắc, thanh hắc sắc trường đao đó rộng khoảng ba lóng tay, dài khoảng hơn trượng.

“Đây là bội đao của ta, Phá Thiên!” Đông Phương Phá Thiên vươn tay vuốt, sau đó tay phải thuận theo thế vuốt, nơi ngón tay đi qua, thân thanh trường đạo hẹp sắc đó đột nhiên lóe lên đạo đao quang màu trắng bạc, một đợt đao minh giòn giã vang lên khắp hư không.

“Phá Thiên, Phá Thiên, ngươi khoảng vài ức năm chưa được xuất hiện rồi.” Đông Phương Phá Thiên ngắm thanh trường đao, bùi ngùi thở dài một tiếng, ngay trong tiếng thở dài đó, trường đao Phá Thiên vang lên lanh lảnh, xem khí thế của nó dường như hưng phấn muốn phá tay bay ra..

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ xẹt qua một tia tinh mang, mở miệng hỏi : “Ta thấy trong tay ngươi không hề có đao, trên người cũng không nơi cất giữ, vậy thanh Phá Thiên này ngươi giấu ở đâu? Chẳng nhẽ ngưng khí hóa hình ?”

Đông Phương Phá Thiên nghe vậy liền kinh ngạc, sau đó cười lớn : “Ha ha ha…Không phải đâu. Chờ khi ngươi đạt tới Thần cấp hậu kỳ, lĩnh ngộ thấu triệt không gian chi đạo thì lập tức cũng có thể giống như ta, khai phá ra một không gian, ở Thái Cổ rất nhiều vũ giả đều có không gian tự mình khai phá, không phải rất lớn nhưng lại đủ để cất một vài thứ đồ nhỏ bé, chẳng hạn như vũ khí!”

“Hóa ra là thế.” Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền thư thái, quay sang hỏi : “Thực ra bổn tôn của ta tu luyện chính là kiếm đạo, nhưng đối với đao đạo ta cũng có chút lĩnh ngộ, từng sáng tạo ra một bộ đao pháp, đặt tên là ‘Tả Đạo’, nhưng cùng với người tu luyện kiếm pháp có xung khắc, cho nên đã bỏ đi.”

“Tả Đạo?” Đông Phương Phá Thiên gật đầu : “Như thế càng tốt, ngươi nếu đã tập qua đao pháp, vậy thì hôm nay, xem tư chất của ngươi, tu luyện lướt qua kiếm đạo lại nhập không sâu, lúc này tu luyện ‘Kiếp Ma Đạo’ của chúng ta, nếu có thể phát huy uy lực thực sự của nó, phát dương quang đại bộ đao pháp này thì cũng không uổng thiên tư tung hoành của ta cùng hơn năm mươi vạn tộc nhân, tốn thời gian vài ức năm ngộ ra bộ ‘Kiếp Ma Đạo’ này. Ta vĩnh viễn ở nơi này nên không muốn cho công pháp mai một theo ta ở đây, hi vọng ngươi có thể đem theo bộ đao pháp này ra ngoài, đồng thời nếu có tộc nhân thích hợp rồi có thể truyền bộ đao pháp này cho hắn thì hi vọng chấn hưng tộc ta nhất định sẽ có nhiều hứa hẹn!”

Phong Vân Vô Kỵ nghe thấy vậy tinh thần chấn động, con đường võ học, nếu chỉ có nội lực cường hoành vẫn không xong, còn phải có võ công phát huy ra uy lực nguồn nội lực cường hoành này nữa.

Có câu, thân trên bảo sơn mà không biết, chính là nói ở chỗ này.

Tuy có Hấp Tinh Đại Pháp trong ngày, luận về công lực căn bản không thể đoán được, lại có thêm Sát Lục ma quyết có thể luyện thần, nhưng lại thiếu mất một bộ công kích ma công bá đạo, ngày trước cùng địch đối chiến, thứ dựa vào lại chỉ là chiến thuật và kỹ xảo, Phong Vân Vô Kỵ sớm đã cố tìm một bộ công kích công pháp cho mình, lúc này có người tặng đến tận cửa như thế, tất nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, hơn nữa còn vui mừng khôn xiết, kẻ làm ma, tất nhiên là có thể bớt phiền, bớt phiền chính là cầm đến cho người khác, tự nhiên sẽ không hao công tổn lực gì cho mình.

“Kiếp Ma Đạo? Mạnh thế nào?”

“Mạnh thế nào, ha ha ha…” Đông Phương Phá Thiên cười lớn, xong im bặt : “Ngươi lại đây.”

Đông Phương Phá Thiên đưa trường đao Phá Thiên ra : “Ngươi muốn biết Kiếp Ma Đạo mạnh bao nhiêu, vậy chạm vào Phá Thiên một lần đi, Kiếp Ma Đạo, chính là ở trong thanh đao này.”

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghi hoặc, chậm rãi đi tới, liếc mắt qua Đông Phương Phá Thiên, nhớ lại đối phương nếu có gì ác ý muốn giết mình, với năng lực khủng bố hắn biểu hiện ra, chỉ là dễ như trở bàn tay, hà huống chi còn là đồng tộc nên lập tức cũng thoải mái, liền theo lời mà làm.

Xòe hai ngón tay ra sau đó quặp lại, Phong Vân Vô Kỵ đã nắm lấy thân đao Phá Thiên kẹp trong tay, ngay trong sát na hai ngón tay vừa quặp, một tiếng quẹt xước sắc bén, chói tai vang lên khắp hư không…

Dưới Phá Thiên đao, một cỗ đao khí vô hình quệt qua Sát Lục chiến giáp, phát ra tiếng ma sát kim loại chói tai, cùng lúc đó, một cỗ huyết tinh xuyên thấu qua Sát Lục chiến giáp, nhập thẳng vào trong tim Phong Vân Vô Kỵ, huyết sắc vô biên phả vào mặt, từng cảnh chém giết kinh tâm động phách nhất nhất lướt qua não hải, lực sát thương cường đại đó khiến thiên địa biến sắc, chư thần cũng kinh tuyệt…

“Đao pháp thật mạnh!...” Phong Vân Vô Kỵ bật thốt nói.


/542

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status