Yên lặng mấy chục vạn năm, khi Phong Vân Vô Kỵ trở về, Kiếm vực một lần nữa tuyên bố sự thức tỉnh của mình với Thái Cổ.
Bên trong Kiếm vực, Trì Thương nhanh chóng đem tất cả những tin tức mà mình thu thập được báo lại cho Phong Vân Vô Kỵ.
Sau khi nghe Trì Thương thuật lại, Phong Vân Vô Kỵ có vẻ rất bình tĩnh, sau đó thông qua người của hệ phái tự do truyền đạt một thông cáo của Kiếm vực:
“Vực chủ Kiếm vực Phong Vân Vô Kỵ hoan nghênh Chiến tộc trở về!”
Đây là thông cáo đầu tiên của vực chủ Kiếm vực sau khi trở về. Tuyên bố này lập tức khiến cho toàn bộ Thái Cổ đều giật mình, bất kể là người trong hệ phái tự do hay là người của bốn vực đều có chút quan tâm.
Tại Thái Cổ, hai từ “Kiếm vực” và “Phong Vân Vô Kỵ” chính là đại biểu cho kỳ tích. Một nhân loại trẻ tuổi, từ sau khi phi thăng, từ thời khắc đặt chân đến Thái Cổ, hắn đã được định sẵn không phải là một kẻ tầm thường.
Sự quật khởi của Kiếm vực, sau đó lại tranh đấu cùng với những vực khác, tất cả khiến cho cái tên Phong Vân Vô Kỵ thu hút ánh mắt của mị người. Hơn nữa tốc độ gia tăng thực lực của hắn lại hoàn toàn không thể xét theo lẽ thường.
Mỗi lần biến mất một thời gian dài, sau khi xuất hiện trở lại, thực lực của người này lại đại tăng. Nhưng mà biến mất đến mấy chục vạn năm như vậy, trong nhận thức của chúng cường giả Thái Cổ lại là lần đầu tiên.
Người đứng đầu Kiếm vực trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã đi đâu?
Đáp án rất nhiều, nhưng có một điểm mà rất nhiều người vô cùng tin tưởng, giống như sự tự tin biểu hiện trong tuyên bố của Phong Vân Vô Kỵ, lần này hắn xuất hiện thực lực tất nhiên đã đạt đến một trình độ kinh người.
oOo
Sự xuất hiện của Chiến Ma quả thật nằm ngoài dự liệu của Đao vực. Sau khi Quân Thiên Thương rời đi không lâu, Chiến Ma hoành không xuất thế, dẫn theo hơn một trăm cao thủ đã ngoài Đế cấp xuất hiện trước mặt chúng đệ tử Đao vực. Bất ngờ không kịp đề phòng, Đao vực bị tổn thất nặng nề, mà tổn thất lớn nhất lại là do Chiến Ma xuất thủ tạo thành.
Tình huống giao chiến cụ thể Phong Vân Vô Kỵ cũng không rõ, chỉ biết là chiến dịch lần này diễn ra không đến một canh giờ. Chiến Ma hoành không xuất thế, hung danh nhất thời lừng lẫy, khiến cho cao thủ Thần cấp của Đao vực nói đến người này cũng phải biến sắc.
Tình huống kia nhất thời khiến cho Phong Vân Vô Kỵ lưu tâm đến người này. Chỉ một tên Chiến ma xuất hiện mà đã khiến cho cao thủ Thần cấp cũng phải kinh hãi, vậy thì thực lực của Chiến Đế còn chưa lộ diện rốt cuộc đã đạt đến mức nào?
Đối với thế cuộc hiện nay, quyết định của Phong Vân Vô Kỵ cũng không khác gì Trì Thương, chính là ngồi xem kỳ biến.
Dựa vào thực lực của Kiếm vực hiện nay, quả thật chưa đủ để can dự vào.
Tử Hoàng không biết tung tích, ngay cả những thủ hạ liên quan cũng bặt tăm. Độc Cô thì đang bế quan lĩnh ngộ. Toàn bộ Kiếm vực có thể xuất thủ cũng chỉ có hắn và Tây Môn Y Bắc.
Giao chiến giữa Thần cấp, ngoại trừ cao thủ cùng cấp bậc, những người khác căn bản không thể nhúng tay vào.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ phát ra thông cáo, Chiến sự giữa Đao vực và Chiến tộc tạm thời lắng lại một đoạn thời gian.
“Nhất Niệm Luân Hồi” Quân Thiên Thương cũng thông qua người hệ phái tự do phát ra thông cáo: “Chúc mừng Kiếm Thần xuất quan, rất mong được gặp mặt ngài!”
Tuyên bố của Quân Thiên Thương quả thật nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ. Dựa vào thực lực của người này, có lẽ cũng không cần quan tâm đến Kiếm vực bao nhiêu.
Thái độ xử thế của Quân Thiên Thương so với Đao vực trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn trái ngược, không khỏi khiến cho hắn ngạc nhiên và hiếu kỳ.
Hầu như từ đầu đến cuối Quân Thiên Thương đều không chính thức xuất thủ, hoặc có thể nói là võ công mà hắn triển hiện không nhiều. Nhưng qua một loạt hành động của Chiến Ma, Phong Vân Vô Kỵ nhìn ra được, không biết là cố ý hay vô tình, mấy lần Chiến tộc và Đao vực giao chiến, mỗi khi có Quân Thiên Thương tham dự thì đều không nhìn thấy Chiến Ma. Kẻ này dường như có chút kiêng kỵ đối với Quân Thiên Thương.
Bất kể sự thật ra sao, chủ nhân chân chính của Đao Vực Quân Thiên Thương, tộc trưởng của Chiến tộc Chiến Đế, cùng với Chiến Ma, ba cái tên này đều khiến cho Phong Vân Vô Kỵ rất mong đợi.
Sự xuất hiện của Quân Thiên Thương đã hoàn toàn chứng thực suy đoán lúc trước của Phong Vân Vô Kỵ. Cả bốn vực đều có thế lực ẩn tàng, từ trứơc đến nay chưa hề nổi lên mặt nước.
Mà như vậy, theo sự quật khởi của Chiến tộc, cùng với tuyên ngôn bá đạo và thực lực cường hãn, Thái Cổ dường dư lại đối mặt với một cuộc thanh tẩy khác.
Phong Vân Vô Kỵ có một loại dự cảm mãnh liệt. Từ đầu đến cuối, cường giả chân chính xuất hiện trước mắt người đời chỉ là Thần cấp, tính đi tính lại cũng chỉ vài người, cho nên trong ấn tượng của hắn thực lực của bốn vực chỉ tương đương với Kiếm vực mà thôi.
Mà thực lực của Kiếm vực chỉ mới quật khởi trong thời gian rất ngắn, thậm chí không đến mấy chục vạn năm, còn thế lực của bốn vực kia đều đã tồn tại mấy ức năm. Địa vị của Kiếm vực lại tương đồng với những vực khác, điều này có vẻ rất không hợp lẽ thường.
Tất cả đã chứng minh, cái mà mình nhìn thấy chỉ là lực lượng bề mặt của Thái Cổ. Còn hôm nay, theo sự gia nhập của Chiến tộc và chiến sự không ngừng mở rộng, những cường giả chân chính của Thái Cổ đã dần dần nổi lên mặt nước …
“Hôm nay mới xem như là thời đại chân chính của Thái Cổ…” Bên trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, sau đó vén vạt áo đứng lên. Thần thức của hắn đảo qua, đem toàn bộ tình huống của Kiếm vực thu vào trong mắt.
Độc Cô vẫn như trước ở tại đỉnh núi Nam Thăng bế quan khổ tu, khí tức của y đã trở nên rất khó phát hiện. Từ khí tức này mà xem xét, Phong Vân Vô Kỵ đoán chừng vô cực mà Độc Cô nghiên cứu nhất định đã có thành quả.
Dưới chân núi Nam Thăng, những chiến sĩ Nam Thăng Bắc Đẩu phái do Tử Hoàng lưu lại và Hoàng Kim giáp sĩ mà Phong Vân Vô Kỵ điều sang đang không ngừng tuần tra. Nhưng giữa sườn núi và đỉnh núi thì lại không hề có một chiến sĩ nào.
Trên đỉnh núi cao, tiếng gió thét gào, Tây Môn Y Bắc cầm kiếm mà đứng, một bộ bạch bào đón gió bay phất phới, trên mặt vẫn duy trì thần sắc hờ hững vạn năm không đổi, ánh mắt nhìn về phía trước.
“Kiếm vực có thể bình yên trong đó có công lao rất lớn của Tây Môn Y Bắc.” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cảm khái.
Suy nghĩ một chút, hắn liền mở miệng ra. Một luồng âm thanh xuyên qua gió lạnh truyền đến tai Tây Môn Y Bắc: “Tây Môn huynh!”
Tây Môn Y Bắc xoay người lại, nhìn về Kiếm vực xa xa, hờ hững nói: “Có chuyện gì không?”
“À! Ta muốn đi đến Tuyết vực phương bắc một chuyến. Huynh có muốn cùng đi không?”
Tây Môn Y Bắc khẽ cúi đầu: “Thế còn Độc Cô huynh…?”
“Ta đã nói chuyện với Bổn Tôn… Bất luận kẻ nào xông vào Kiếm vực, giết không cần hỏi!” Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói.
Muốn Bổn Tôn giúp đỡ một người làm một chuyện gì đó, còn không bằng bảo y chấp hành thủ vệ một lĩnh vực. Loại mệnh lệnh này đơn giản hơn mà vẫn có thể đạt được mục đích, cũng không làm trái với nguyên tắc của Bổn Tôn, cho nên sẽ không bị cự tuyệt.
“Vậy thì đi thôi!” Tây Môn Y Bắc trả lời rất dứt khoát, tay áo phất lên, từ không trung nhảy xuống, tại hư không vẽ ra một vệt trắng như nhim nhạn bay về hướng Kiếm các…
Từ khi Phong Vân Vô Kỵ quen biết Tây Môn Y Bắc, tốc độ xuất kiếm và biến chiêu của Tây Môn có thể nói là có một không hai trong thiên hạ, thế nhưng khinh công của hắn… lại thật sự không được tốt lắm. Phương diện này hôm nay rốt cuộc cũng có biến đổi, khiến cho Phong Vân Vô Kỵ có chút vui mừng.
- Lúc nào thì xuất phát?
Cửa lớn của Kiếm các đột nhiên mở ra, Tây Môn Y Bắc bào trắng tóc bạc chậm rãi bước vào. Hắn còn chưa xuất hiện, giọng nói hờ hững mang theo một luồng gió lạnh đã từ ngoài cửa lớn vang lên …
- Đệ Ngũ!
Phong Vân Vô Kỵ một mặt đi nhanh ra ngoài cửa lớn, một mặt duỗi tay phải ra, bàn tay mở rộng. Một bóng đen từ dưới chân bắn ra, rơi vào trong tay của hắn, thu lại thành một khối. Tay phải nắm lại, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền nhập vào bên trong áo bào.
- Đi ngay bây giờ!
Vừa dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ đã như gió lướt qua Tây Môn Y Bắc đi ra bên ngoài.
Ngoài cửa lớn, Trì Thương giống như vừa mới chạy đến, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ. Cặp môi của hắn vừa mấp máy, còn chưa kịp nói ra, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ đã truyền vào trong tai: “Ta và Tây Môn đi đến Tuyết vực. Kiếm vực không cần lo lắng! Nhớ kỹ, tùy thời giữ liên lạc với ta!”
- Vâng thưa sư tôn!
Trì Thương cúi đầu chắp tay nói. Hai luồng kình phong bỗng thổi qua bên người. Khi hắn ngẩng đầu lên, Phong Vân Vô Kỵ và Tây Môn Y Bắc đã biến mất. Dưới bầu trời trong xanh, hai chiếc bóng trắng hóa thành điểm đen nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn…
oOo
Tuyết vực.
Gió lạnh gào thét, tuyết rơi lả tả. Từng hàng đệ tử Chiến tộc đứng thẳng bên bờ Tuyết vực, tay cầm chuôi đao, nghiêm nghị nhìn về phía trước. Phía trước là Chiến Ma có hai nửa khuôn mặt trái ngược nhau đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên tuyết. Trước người của hắn cắm một thanh đao, nơi đao cắm xuống đất, một đoàn bóng đen không ngừng lượn lờ giống như vật sống.
Hai bên Chiến Ma có sáu hố tuyết. Trong hố tuyết có một chiếc bóng mờ nhạt, nhưng phía trên thì lại trống không chẳng có vật gì. Chỉ có những luồng khói mờ nhạt theo hô hấp của Chiến Ma mà biến ảo không ngừng, dường như lúc nào cũng có thể biến mất, nhưng thủy chung vẫn không tan.
Phía sau Chiến Ma là năm mươi cao thủ Thần cấp và những cao thủ Đế cấp của Chiến tộc.
Không biết đã trải qua bao lâu, khi bầu trời dần trở nên sáng trắng, Chiến Ma rốt cuộc mở mắt ra. Trong mắt của hắn phát ra một tia sáng chiếu rọi phạm vi trước người mấy chục trượng, sau đó rất nhanh mờ dần. Từng tia khói từ trong mắt của hắn tỏa ra.
Chiến Ma thở ra một ngụm khí lạnh, nhìn những bóng đen dày đặc bên dưới bầu trời xa xa, thần thức cảm ứng được khí tức mạnh yếu không đồng nhất, lẩm bẩm nói: “Quân Thiên Thương quả không hổ là vực chủ Đao vực vực. Một đao luân hồi, ngay cả đế quân cũng không thể giải trừ. Xem ra, ngoại trừ giết chết ngươi thì không còn cách nào để cứu mấy người bọn họ!”
- Hôm nay là ngày thứ mấy rồi!
Chiến Ma bỗng nhiên đứng dậy. Khi hắn đứng lên, từ trong sáu hố tuyết hai bên, từng đoàn bóng mờ bắt đầu kéo dài, cuối cùng hình thành mười hai hư ảnh. Từ hình dáng mà nhìn, mươi hai hư ảnh này lại giống hệt Chiến Ma…
/542
|