Ngươi rốt cuộc là ai? Có biết hậu quả của việc nhúng tay vào chuyện của Chiến tộc không?
Tên chiến tướng kia tay ôm trước ngực, máu tươi rỉ ra giữa ngón tay, nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Cực, lạnh lùng nói.
- Các ngươi đi đi! Chiến tộc hiện nay còn chưa nhất thống thiên hạ. Thiên hạ này vẫn không phải là của Chiến tộc. Các ngươi không nên ép ta động thủ giết người!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
Tên kia chiến tướng hung hăng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, trầm mặc trong chốc lát, sau đó lạnh lùng nói:
- Được! Kiếm Thần! Lần này nhận của ngươi một nhân tình, nhưng chỉ vậy mà thôi, ta sẽ không trả lại. Tính mạng của ta, kể cả của chúng ta từ lâu đã không thuộc về bản thân mình. Lần sau gặp lại trên chiến trường ta sẽ không nương tay. Cáo từ!
Dứt lời, hắn liền gọi những đệ tử Chiến tộc không bị thương đỡ lấy những người bị thương, sau đó đi về hướng bắc.
Bọn họ chưa đi vài bước, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh:
- Chờ đã!
Đệ thất chiến tướng ngạc nhiên, liền quay đầu lại:
- Thế nào, ngươi đổi ý rồi à? Nếu như muốn xuất thủ, hiện tại cứ ra tay đi!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng đảo mắt qua bọn họ một lướt, đột nhiên thân hình nhoáng lên, lập tức biến mất không thấy. Một luồng gió nhẹ thổi qua trên vai, đệ thất chiến tướng biến sắc, lập tức vươn tay ra, nhưng lại không hề nắm bắt được.
“Bình!”
“Bình!”
“Bình!”
Liên tiếp ba tiếng vang trầm, Chiến tộc tam kiệt liền kêu thảm một tiếng, từng người như diều đứt dây bay về phía sau, đồng loạt ngã xuống mặt đất.
Ba người này, thực lực mặc dù cũng là Thần cấp, nhưng tại phương diện kỹ năng chiến đấu vẫn còn kém rất xa so với Phong Vân Vô Kỵ.
Chiến tộc ẩn nhẫn lâu năm, bình thường nhiều nhất cũng chỉ là ở trong tộc luận bàn. Ngoại trừ những chiến tướng vừa thức tỉnh, những người còn lại kinh nghiệm thực chiến thật sự là ít đến đáng thương. Cho dù tư chất có thông minh, tiến bộ rất nhanh, nhưng tại phương diện kỹ thuật chiến đấu, so sánh với một Phong Vân Vô Kỵ không ngừng trưởng thành trong chiến đấu, chênh lệch không phải chỉ là một hai bậc. Huống hồ, cho dù là luận về tư chất, ba người này vẫn còn kém xa Phong Vân Vô Kỵ.
Dùng ba chưởng đánh trọng thương ba người, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không hề hao phí nhiều sức lực, hoàn toàn là tốc độ cực hạn thể hiện trong chiến đấu.
- Ta rất ghét bị người khác uy hiếp. Bất luận là kẻ nào muốn uy hiếp ta, trước tiên hãy suy nghĩ kỹ một chút!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Chiến tộc có thể bỏ qua, nhưng ba người các ngươi lại dám bắt đệ tử của ta để uy hiếp. Hừ!… Trong vòng mười năm, các ngươi đừng nghĩ đến chuyện động võ… Đem bọn chúng về đi!
- Ngươi!…
Chiến tộc tam kiệt đều tức giận. Lúc trước một chưởng của Triệu Vô Cực vốn đã tổn thương phủ tạng của bọn họ, lần này lại bị Phong Vân Vô Kỵ đánh nát xương ngực và nội tạng, thương càng thêm thương. Nghe được những lời này, ba người đều phun ra một ngụm máu tươi, cặp mắt mở lớn, nửa thân trên có gắng vươn dậy, nhưng thân thể lại trở nên cứng đờ, lại ngã xuống lần nữa, hoàn toàn ngất đi.
- Ai!
Đệ thất chiến tướng giậm chân một cái, tay áo vung lên, lập tức chỉ huy đệ tử Chiến tộc đỡ Chiến tộc tam kiệt dậy, sau đó liền bay nhanh về hướng bắc.
Đợi đám người Chiến tộc biến mất khỏi tầm mắt, Triệu Vô Cực mới quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, nghi hoặc nói:
- Vì sao lại thả bọn chúng đi?… Theo như tin tức ta thu được từ hệ phái tự do sau khi xuất quan, Chiến tộc vốn có ý nhất thống thiên hạ. Trên thực tế, chỉ sợ bọn họ cũng hoàn toàn có đủ năng lực để thực hiện việc này. Kiếm vực là một trong ngũ vực, nếu như Chiến Đế muốn thống nhất thiên hạ, sớm muộn gì cũng sẽ thôn tính Kiếm vực. Nếu như đã là tử địch, vậy vì sao còn phải thả bọn chúng đi? Huống hồ bọn chúng còn bắt đệ tử của ngươi để uy hiếp.
- Ngày xưa ta một thân một mình, không cần phải kiêng dè, nhưng hôm nay ta phải lo lắng nhiều hơn. Nếu như ta đã giết bọn chúng, ngày khác Chiến Đế lại một mình chạy đến Kiếm vực giết sạch đệ tử của ta… Đây không phải là chuyện mà ta muốn thấy, cũng không phải là chuyện mà hắn muốn thấy. Quyết sách là do cao tầng, còn những đệ tử bên dưới chỉ chấp hành mà thôi. Ba người kia vẫn chưa làm ra thủ đoạn độc ác gì, cho nên ta cũng chỉ trừng phạt bọn chúng một phen, như vậy là đủ rồi … Sau này trở lại Kiếm vực ta sẽ ra lệnh cho các môn hạ đệ tử, trước khi ta đủ sức đối phó với Chiến Đế, tuyệt đối phải tránh xảy ra xung đột với Chiến tộc, để tránh những thương vong không cần thiết.
Dừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ hỏi:
- Nếu như ngươi đã biết Chiến Đế, dựa vào tu vi của ngươi và Thương Khung bí kíp, liệu có thể đánh bại hắn không?
Sắc mặt Triệu Vô Cực trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía xa, thần thức của hắn từ lâu đã bao trùm những tượng băng dày đặc.
Thở dài một tiếng, Triệu Vô Cực nói:
- Võ học của Chí Tôn quả thật có chỗ độc đáo. Tại Thái Cổ lưu lại rất nhiều phiên bản Huyền Minh sách khác nhau, nhưng chỉ có một quyển Huyền Minh sách mới thực sự là từ Thương Khung Chí Tôn lưu truyền đến nay. Chính vì Huyền Minh sách này mà sư phụ ta đã chết, thân nhân duy nhất của ta đã chết… Ai…
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, nước mắt trong mắt liền biến mất, miễn cưỡng nói:
- Ta quả thật không ngờ Huyền Minh sách mà ta có được lại là thật sự, cũng chính là Thương Khung bí kíp… Cho đến khi tu luyện xong quyển bí sách này, ta mới phát hiện một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Phong Vân Vô Kỵ hỏi. Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc vì sao Triệu Vô Cực lại đột nhiên nói đến Thương Khung bí kíp, nhưng hắn vẫn tin tưởng Triệu Vô Cực sẽ không bắn tên không đích, vì vậy vẫn yên lặng lắng nghe phần tiếp theo.
- Thương Khung bí kíp mà ta có được chỉ là phân nửa bí kíp mà thôi.
Triệu Vô Kỵ nghiêm nghị nói.
- Có ý gì?
- Tu luyện Thương Khung bí kíp, cho dù thành tựu cao tới đâu cũng chỉ là Thần cấp.
Triệu Vô Cực nghiêm túc nói.
Phong Vân Vô Kỵ ngẩn ra. Lời nói của Triệu Vô Cưc tuy bất ngờ, nhưng cũng có một chút nằm trong dự liệu.
Quả thật, nếu như tu luyện Thương Khung bí kíp là có thể thành tựu Chí Tôn, hiện tại nhân loại đã có một đống Chí Tôn rồi.
Dừng một chút, Triệu Vô Cực nói tiếp:
- Theo ta suy đoán, trong tay ta nắm giữ chỉ là Thương Khung bí kíp hạ sách, cũng chính là võ học trước khi thành tựu Chí Tôn. Thế nhưng làm thế nào để thành tựu Chí Tôn, quyển sách này căn bản là không hề nói đến…
Nghe vậy, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng liền khẽ động, về phần Triệu Vô Cực nói gì tiếp theo hắn cũng không nghe thấy nữa.
Trong đầu, thiên tâm pháp của Hiên Viên Đế Tâm quyết lại lần nữa hiện lên, lần này rõ ràng hơn rất nhiều.
“Nếu như ta không đoán sai…” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lẩm bẩm: “Đoạn ý thức ấn ký ghi chép về Hiên Viên Đế Tâm quyết thu được từ bên trong quan tài thủy tinh, rất có thể chính là bí pháp làm sao để thành tựu Chí Tôn… Ta hình như còn nhớ…”
Ký ức trong đầu Phong Vân Vô Kỵ lần lượt bị tìm tòi, những ấn tượng lắng sâu trong ký ức bắt đầu nổi lên, trở nên rõ ràng: “… Mấy chục vạn trước, ta còn nhớ, nghe đồn Cầm Ma trong hệ phái tự do có mang trên mình võ học của Hiên Viên Chí Tôn là Hiên Viên Đế Tâm quyết. Mà hiện tại, phần khẩu quyết trong đầu ta cũng gọi là Hiên Viên Đế Tâm quyết… Nếu như Vô Cực nói không sai, vậy thì trong đầu ta rất có thể chính là Hiên Viên Đế Tâm quyết hạ sách, mà phần còn lại trong tay Cầm Ma chính là Hiên Viên Đế Tâm quyết quyển thượng, tức là võ học trước khi thành tựu Chí Tôn.
Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ trong đầu bỗng nhiên chấn động, sau đó mạch suy nghĩ tựa như nước bị dồn ép tràn ra, không thể ngăn chặn được: “Như vậy cũng rất dễ giải thích vì sao nhiều năm như vậy cũng không có ai cướp được Hiên Viên Đế Tâm quyết từ trong tay của Cầm Ma võ công không phải rất cao. Võ công đạt đến Thần cấp, lại phải phế võ trùng tu, cũng không mấy ai có thể hạ được quyết tâm này. Mà tu luyện Hiên Viên Đế Tâm quyết, thành tựu có cao tới đâu cũng chỉ là một Thần cấp, không có khác biệt gì lớn. Về phần những kẻ chưa đạt đến Thần cấp, căn bản là không thể cướp được Hiên Viên Đế Tâm quyết từ trong tay của Cầm Ma và Quỳ Hoa hoàng hậu có thủ đoạn tàn khốc bên người nàng.”
Mạch suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ càng lúc càng nhanh. Rất nhiều thứ vốn nghi hoặc, nhờ vào lời nói của Triệu Vô Cực dẫn dắt, đều rất dễ dàng giải thích: “Trí nhớ của ta tuyệt đối không kém, nhưng vẫn không nhớ được nội dung của Hiên Viên Đế Tâm quyết. Giải thích duy nhất chỉ có thể là bên trong quyển Hiên Viên Đế Tâm quyết này có huyền ảo, cũng không phải là văn tự bình thường… Thậm chí rất có thể thiên khẩu quyết này là hoàn toàn dùng quy tắc nào đó để viết nên. Như vậy cũng có thể giải thích vì sao ta xem qua vài lần, nhưng mỗi lần sau khi xem xong thì đều quên hết.”
Cho dù dựa vào sự bình tĩnh của Phong Vân Vô Kỵ, sau khi biết được trong tay nắm giữ chính là chiếc chìa khóa mở cánh cửa thông đến Chí Tôn, trong lòng cũng không khỏi kích động. Nếu như có thể thành tựu Chí Tôn, mộng tưởng sẽ không còn là mộng tưởng, có thể trở thành hiện thực.
Đối với Phong Vân Vô Kỵ vốn đang bị bóng ma của Chiến Đế bao trùm, tin tức này giống như một ánh dương quang từ trong mây đen chiếu xuống, xua tan bóng tối trong lòng.
Trong lòng cảm thấy may mắn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng đồng thời cảm thụ được một phần trầm trọng, thân ảnh của nữ tử bên trong quan tài thủy tinh dưới lòng đất lại hiện lên trong đầu…
- … Nói thật, khi vừa mới thành tựu Thương Khung bí kíp, trong lòng ta tràn ngập vui sướng và tự tin; nhưng sau khi nghe được sự cường hãn của Chiến Đế, ta phải thừa nhận, hiện nay ta còn không phải là đối thủ của hắn…
Giọng nói của Triệu Vô Cực lại lần nữa vang lên bên tai. Phong Vân Vô Kỵ khôi phục tinh thần lại, liền thấy Triệu Vô Cực vươn một ngón tay chỉ về hướng trung tâm Ma vực:
- … Chí ít, dựa vào năng lực của ta, vẫn không thể trong vòng một chiêu giết chết nhiều người như vậy, hơn nữa bên trong còn bao gồm gần ngàn cao thủ Thần cấp; trong số những cao thủ Thần cấp này, còn có cả những cao thủ sở hữu lĩnh vực… Một đao kia của Chiến Đế hoàn toàn phá tan lĩnh vực của bọn họ… loại thực lực này…
Hít sâu một hơi, Triệu Vô Cực chậm rãi nói:
- … Võ học của Chí Tôn cũng không giống như Chí Tôn. Điều này giống như một sư phụ cùng dạy một môn võ học, nhưng tu vi của môn hạ đệ tử lại nông sâu không đồng nhất… Chiến Đế đã không thể dùng lẽ thường để đo lường được… Hoàn toàn dùng đao khí phá tan lĩnh vực của đối phương… loại năng lực này quả thật đã vượt qua kiến thức của ta.
- Vô Kỵ…
Triệu Vô Cực lắc đầu:
- Ta không thể không nói, Kiếm vực nếu như muốn tiếp tục tồn tại sợ rằng rất khó, cho dù cộng thêm ta cũng vậy thôi. Chiến Đế quá mạnh!… Ai!
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng. Đáp án của Triệu Vô Cực đã rất rõ ràng. Thời gian tu luyện võ công của hắn dù sao cũng còn quá ít. Thương Khung bí kíp cho dù có ảo diệu, cũng không thể trong mấy chục vạn năm khiến cho một người không được Đế cấp đạt đến mức độ có thể chống đỡ với một tuyệt thế cường giả tồn tại vài tỷ năm thậm chí còn lâu hơn.
- Đi thôi! Huynh đệ chúng ta đến Kiếm vực một chuyến, thuận tiện giới thiệu một số người cho ngươi biết, lại cùng nhau uống một chén. Có điều, ngươi thích uống rượu từ khi nào vậy?
Phong Vân Vô Kỵ vô vào vai Triệu Vô Cực, kéo hắn đi về hướng Kiếm vực.
- Ha ha ha… Chuyện này ngươi không cần quan tâm, chỉ cần đến Kiếm vực có rượu uống là được rồi…
Triệu Vô Cực cười lớn, cũng vỗ lên vai Phong Vân Vô Kỵ. Một nhóm bốn người dưới hoa tuyết màu đen từ đỉnh đầu rơi xuống đi về hướng Kiếm vực
/542
|