- Vô Kỵ! Những người này… ngươi quen biết sao?
Độc Cô Vô Thương theo Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi bước vào trong Kiếm các âm u. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, vài chùm tia sáng nhàn nhạt tà tà chiếu vào bồ đoàn trên sàn Kiếm các. Phong Vân Vô Kỵ cẩm quyển sách bìa tơ vàng kia, khoanh chân ngồi xuống.
Nghe được câu hỏi của Độc Cô Vô Thương, Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh gật đầu:
- Có thể nói như vậy… Trên thực tế, ta và bọn họ cũng chỉ tiếp xúc có một lần, gặp gỡ cũng không phải là thành viên nòng cốt, đối với mục đích và tôn chỉ của bọn họ, ta cũng không hiểu rõ lắm.
- Nhưng chân khí của ngươi vừa bị mất, còn không ra cửa, bọn họ nhanh như vậy đã biết được.
Độc Cô Vô Thương nghiêm túc nói, ngụ ý phi thường rõ ràng: bọn họ vẫn luôn giám thị Kiếm vực.
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, trầm ngâm một chút, sau đó lên tiếng:
- Bất kể bọn họ có mục đích gì, binh tới thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn… Theo như hiện nay mà nói, bọn họ chắc là không có mục đích gì xấu.
Độc Cô đem bức thư kia đưa qua, đồng thời lên tiếng:
- Mấy ngày qua ta vẫn có cảm giác khác thường, nhưng lại không phát giác được bất cứ thần thức cường đại nào quan sát… Lực lượng của bọn họ quả thật phi thường quỷ dị…
- Quỷ dị?
Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu nhìn thoáng qua Hoàng Kim thành phát ra ánh sáng tím trên tờ giấy, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ… ban đầu khi đến Thánh điện, vài vị thị giả đã từng nói qua, tiến cảnh của tu luyện pháp thuật còn vượt trên võ học. Có điều cái vượt trên này rốt cuộc là sơ kỳ hay là hay là hậu kỳ còn không biết được. Thế nhưng…”
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn quyển sách bìa tơ vàng trong tay: “Rất nhanh sẽ biết được thôi.”
- Không cảm giác được là chuyện rất bình thường. Dựa vào thực lực của người hôm nay, không phát hiện bất cứ kẻ nào đến Kiếm vực, là bởi vì bọn họ sử dụng chính là pháp thuật.
- Pháp thuật?
Độc Cô Vô Thương nghi hoặc nói:
- Ngươi là nói, những người tu luyện pháp thuật tại sơ kỳ có thể nắm giữ lực lượng cường đại nhanh hơn so sánh với Thái Cổ cường giả phổ thông, nhưng tại hậu kỳ thực lực lại không thể so sánh với võ giả đỉnh phong Thái Cổ?
- Hẳn là không sai!
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói.
- Thì ra là thế, trách không được trước đó ta không có cảm ứng… Nghe đồn người tu luyện pháp thuật, mặc dù tiến cảnh lúc đầu khá nhanh, cho dù lực lượng Đế cấp võ giả, thời gian hao phí của bọn họ cũng ít hơn võ giả rất nhiều, thế nhưng bọn họ lại có một sơ hở chí mạng…
- Năng lực phòng ngự rất thấp, một khi bị võ giả cận thân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Không đợi Độc Cô Vô Thương nói ra, Phong Vân Vô Kỵ đã trả lời, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm biết chuyện này.
- Ngươi đã biết rồi?
Độc Cô Vô Thương khẽ ngẩn người.
- Vốn không biết… nhưng cũng không khó suy đoán… Nếu như ta không đoán sai, truyền thuyết về Tiên giới trước khi phi thăng hẳn là do bọn họ tạo nên. Cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích vì sao bọn họ nắm giữ lực lượng tương đương với Đế cấp, thời gian hao phí lại ngắn hơn, nhưng lại không có bao nhiêu người Thái Cổ tu luyện pháp thuật… Địch nhân của nhân loại, phàm là yêu ma đều có thân thể cực kỳ cường hãn, người tu luyện pháp thuật một khi không thể tiêu diệt đối phương, vậy thì người chết sẽ là mình…
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói, hai tay tùy ý lật xem nội dung quyển sách bìa tơ vàng kia.
Độc Cô suy nghĩ một chút, nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó lên tiếng:
- Phiêu nhi còn ở bên ngoài… Vô Kỵ, trước tiên ngươi hãy xem quyển sách kia! Bất kể mục đích của bọn họ là gì, có thể trợ giúp được ngươi là tốt… Thần cấp hậu kỳ lại không có nội lực, cả Thái Cổ cũng rất hiếm thấy. Ta ra ngoài trước.
- Ừm… Độc Cô tiền bối trước tiên hãy trấn an Độc Cô Phiêu một chút. Trong lúc người bế quan, hắn vẫn luôn thủ hộ bên ngoài, chưa hề động, hiếu tâm có thể thấy được. Hôm nay hiểu lầm đã giải, chính là lúc thầy trò đoàn tụ…
- Ừm…
……
“Kẹt!”
Độc Cô đẩy cửa ra, biến mất trong gió nhẹ bên ngoài…
Toàn bộ Kiếm các chỉ còn lại một mình Phong Vân Vô Kỵ, bên trong yên ắng. Hắn lật xem quyển sách pháp thuật đầu tiên có được một hồi, sau đó thuận tay gấp sách lại.
Tên sách rất đơn giản, chỉ có hai chữ “Thiên Đạo”. Đây vẫn là một thiên khẩu quyết, có điều lần này vận hành trong kinh mạch lại không phải là chân khí, mà là “năng lượng tinh thần”…
Phong Vân Vô Kỵ nhìn sơ qua một chút, lại dựa theo khẩu quyết ban đầu đem năng lượng tinh thần truyền vào kinh mạch vận chuyển một vòng, đại khái đã biết một chút căn bản về cái gọi là pháp thuật, sau đó liền gấp sách lại, không có ý tu luyện nữa.
“Pháp thuật, quả nhiên có chút ý tứ.” Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ trong lòng: “Không ngờ là dùng năng lượng tinh thần thay thế nội lực vận hành… Điều này cùng với tình huống hiện nay của ta có chút tương tự… Bọn họ muốn làm gì, lẽ nào muốn ta đổi sang tu luyện pháp thuật sao?
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cười nhạt, một võ giả tu luyện võ đạo đạt đến Thần cấp hậu kỳ, bây giờ lại đi tu luyện pháp thuật sao?
“Có lẽ, hiện tại là lúc ta phải đi Bắc Hải Hiên Viên khâu một chuyến nữa…” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không khỏi sinh ra ý niệm này.
“Bình!”
Cửa lớn Kiếm các bỗng nhiên mở ra, Thái Huyền mặc Cửu Mệnh chiến giáp từ ngoài cửa đi nhanh vào. Vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng trong Kiếm các, hắn không nói một lời, lập tức bước qua, ngồi xuống đối diện với Phong Vân Vô Kỵ.
- Thương thế đã khỏi rồi sao?
Phong Vân Vô Kỵ lơ đãng hỏi.
- Ừm!
Thái Huyền gật đầu, sau đó trầm giọng nói:
- Võ công của ngươi đã mất hết rồi?
Dứt lời, hắn liền nắm lấy cổ tay Phong Vân Vô Kỵ.
- Không cần thử! Nội lực của ta quả thật đã hoàn toàn biến mất, nhưng cũng không phải là võ công hoàn toàn biến mất.
- Có ý gì?
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên cười, trong cơ thể đột nhiên bắn ra một vầng sáng màu bạc. Vầng sáng kia sau khi chạm đến thân thể Thái Huyền, đột nhiên lại thu về trong cơ thể.
- A!
Thái Huyền kêu lên một tiếng, căm tức nhìn Phong Vân Vô Kỵ:
- Ngươi vừa làm gì thế?
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, vầng sáng màu bạc lại từ ngón tay phát ra, chạm vào cổ tay Thái Huyền.
Thái Huyền liếc nhìn cổ tay một cái, sau đó lập tức yên lặng… Trong cảm nhận của hắn, cổ tay dường như đã bị cắt đứt, nhưng sự thật cổ tay của hắn căn bản vẫn không hề tổn hao gì, không có một chút máu loãng chảy ra.
Một lúc sau, Thái Huyền mới chậm rãi lên tiếng:
- Đây… chính là lĩnh vực của ngươi sao? Không có nội công, ngươi lại còn sở hữu lĩnh vực.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Không sai!
Trên mặt Thái Huyền hiện lên vẻ cổ quái, một lát mới thì thào nói:
- Không có nội lực, ngươi lại… còn sở hữu lĩnh vực? Điều này… làm sao có thể?
- Không có gì là không thể.
Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói:
- Ngươi đến nơi này tìm ta là vì chuyện này sao? Có lẽ, hôm nay nội lực của ta đã hoàn toàn biến mất, ngươi chuẩn bị rời khỏi ta sao?
- Ngươi cho rằng Thái Huyền ta là loại người nào?
Thái Huyền giận dữ nói:
- Nếu như ta đã nói ra khỏi miệng, tự nhiên là sẽ làm được.
Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười:
- Được rồi, chỉ là nói đùa thôi… Ngươi và ta là đồng môn sư huynh, ta đương nhiên không tin chúng ta là loại người đó.
Thái Huyền lúc này mới ngồi xuống, sau đó lên tiếng:
- Ngươi đã cứu ta một mạng, Thái Huyền ta mặc dù giết người như ma, kết thành thù hận rất nhiều, nhưng cũng không phải là loại người lấy oán trả ơn… Ta vốn cũng không biết ngươi mất đi chân khí, chỉ là vừa rồi tĩnh tọa trong núi cảm giác được ngươi có chút kỳ quái… Nguyên nhân tạm thời ta cũng không hỏi, phỏng chừng không thoát khỏi quan hệ với Chiến Đế… Chúng ta vốn cùng một nguồn, hôm nay nội lực của ngươi đã mất hết, Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công của ta cũng đã đạt được đệ thất chuyển, không bằng để ta đem phân nửa công lực truyền vào trong cơ thể ngươi. Thân thể của ngươi cũng từng tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, hẳn là có thể thừa nhận được… Chỉ là ta còn là không hiểu rõ, người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, mỗi một lần chết chỉ làm công lực càng tăng mạnh… ngươi tại sao lại biến thành cái dạng này?
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, trong lòng có chút cảm động.
- Khi nào đến thời cơ thích hợp, ta tự nhiên sẽ nói rõ với ngươi… Nguyên nhân trong đó có chút phức tạp, cũng không phải vài ba câu là có thể nói hết.
- Về phần chuyện truyền công, không cần thiết… Trên lý thuyết có lẽ sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì đối với ngươi, nhưng sự thật ra sao thì rất khó nói… Nếu như cần giúp đỡ, ta sẽ nói với ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ tự nhiên sẽ không đáp ứng. Thân thể này căn bản chính là một thân thể mới, khi Bổn Tôn đúc lại, ngoại trừ đả thông thất kinh bát mạch, những cái khác đều không giao cho. Về phần truyền công, hắn tự nhiên cũng không thể tiếp nhận, cho dù thật sự muốn tiếp nhận, cũng sẽ không đến lượt Thái Huyền.
So sánh với Bổn Tôn, Thái Huyền còn kém quá xa.
- Thái Huyền! Nếu như ngươi thật sự muốn giúp ta, vậy thì ta hi vọng ngươi có thể giúp ta tọa trấn Kiếm vực.
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói:
- Như ngươi thấy, hôm nay võ công của ta mất hết, mặc dù sở hữu lĩnh vực, nhưng không có nội lực nên rất khó nói uy lực sẽ thế nào. Quan trọng hơn là lĩnh vực chi đạo của ta so với người khác hoàn toàn bất đồng, quy tắc trong lĩnh vực này vẫn chỉ là sơ khai, cần bản thân ta không ngừng lĩnh ngộ và hoàn thiện. Ta hi vọng không lâu sau sẽ tiến hành bế quan một đoạn thời gian dài, mà hiện nay lực lượng của Kiếm vực còn kém xa so so với Chiến tộc… Những ngày ta không có mặt, hi vọng ngươi có thể thay ta thủ hộ Kiếm vực.
- Nếu như ta đã đáp ứng theo ngươi trăm triệu năm, tự nhiên sẽ tuân theo ý nguyện của ngươi.
Thái Huyền nói:
- Có một chuyện ta vẫn muốn nói với ngươi, nhưng chưa có thời gian, cũng sợ ngươi sẽ sinh ra mâu thuẫn. Nhưng hôm nay nếu như ngươi đã muốn ta thủ hộ Kiếm vực, vậy thì ta không thể không nói.
Khi Thái Huyền nói những lời này, thần sắc có vẻ cực kỳ nghiêm túc. Loại thần sắc này Phong Vân Vô Kỵ chưa bao giờ thấy qua trên mặt Thái Huyền.
- Cứ việc nói!
- Tốt lắm!
Thái Huyền nghiêm nghị nói:
- Từ sau khi bị Chiến Đế đánh trọng thương tại Đao vực, ta đã ở Kiếm vực một đoạn thời gian, mặc dù không phải rất dài, nhưng thành thật mà nói, ta đã bắt đầu thật sự thích ở nơi này… đương nhiên phương diện này cũng có một phần nguyên nhân là vì ngươi. Bất kể nói như thế nào, chúng ta vẫn xem như là sư huynh đệ. Cửu Chuyển Tán Nhân nếu như biết mấy trăm triệu năm sau truyền nhân Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công lại có thành tựu như vậy, nhất định cũng sẽ mỉm cười.
Dừng một chút, Thái Huyền yên lặng nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ một hồi, sau đó chậm rãi nói:
- Ta hỏi ngươi, mục đích ban đầu thành lập Kiếm vực của ngươi là gì?
Không đợi Phong Vân Vô Kỵ trả lời, Thái Huyền tiếp tục nói:
- Chẳng lẽ là vì quyền lợi, danh vị?… Những lời này ngay cả ta cũng không tin. Như vậy chỉ là vì bảo vệ cái gọi là địa vị của người tu kiếm tại Thái Cổ hay sao? Điều này xem như cũng được, nhưng hôm nay Đao vực đã bị diệt, còn ai có thể tạo thành bài xích và uy hiếp đối với người tu kiếm? Nếu như mục đích thành lập Kiếm vực chỉ như thế, vậy thì Đao vực đã bị diệt, Kiếm vực cũng nên giải tán… Ngươi có từng suy nghĩ vấn đề này chưa?
- Ta có hỏi qua Trì Thương, hắn đã đại khái nói qua một chút nguyện vọng của ngươi.
Thanh âm của Thái Huyền dần dần trở lạnh lẽo:
- Nếu như ngươi thật sự muốn bằng vào Kiếm vực thực hiện nguyện vọng phục hưng nhân loại, vậy thì ta không thể không nói…
Thái Huyền vẻ mặt nghiêm nghị, gần từng chữ nói:
- Ngươi… quá… nhu… nhược.
- Cái gì?
Phong Vân Vô Kỵ toàn thân run lên, căn bản không nghĩ đến Thái Huyền muốn nói lại là điều này.
- Từ xưa đến nay không độc không phải trượng phu, người thành đại sự, nhất định phải có thủ đoạn độc ác. So sánh với mục tiêu chấn hưng nhân tộc, những đại sự khác đều không đáng kể. Vì vậy, nếu như ngươi thật sự muốn đạt thành mục tiêu này của mình, so với người khác phải ác hơn, độc hơn, hiểm hơn.
- Đối với người của mình cũng thi triển thủ đoạn độc ác sao?
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
- Hừ!
Thái Huyền lạnh lùng nói:
- Ngẫm lại Thánh điện so với ngươi nghĩ thoáng hơn rất nhiều, vì một Chí Tôn, người nào cũng có thể hi sinh, bao nhiêu người cũng có thể hi sinh. Một chút hi sinh đó, hiện nay xem ra rất lớn, nhưng so với tổn thất của nhân loại trong tương lai thì chỉ giống như chín trâu mất sợi lông.
- Tại Thái Cổ, ngoại trừ Chiến tộc, Kiếm vực có thể nói là thanh danh nổi bật nhất… Nhưng thanh danh thì có là gì, thế lực và thực lực mới là quan trọng nhất. Hiện nay, ngũ vực chỉ còn lại Kiếm vực, Ẩn cốc lại rất ít nhúng tay, đây chẳng phải là lúc Kiếm vực nhân cơ hội lớn mạnh hay sao? Chiến tộc đàn áp càng tàn nhẫn thì sẽ tạo thành tác dụng ngược càng lớn. Đây chính là thời cơ tốt của ngươi. Không ngừng thu nạp lực lượng mới, năm mươi vạn Hoàng Kim giáp sĩ thì có tính là gì, mấy ngàn vạn, hơn trăm triệu, hơn cả tỷ cũng là chuyện có khả năng.
- Nhân số không phải là vấn đề, Thái Cổ hiệp nghị cũng không phải là vấn đề. Thần Ma chi chiến sắp bắt đầu, còn ai quan tâm đến tờ giấy đó? Năm mươi vạn Hoàng Kim giáp sĩ nhiều lắm hay sao? Đến Thần Ma chi chiến, một nhóm người như vậy thì có là gì?
- Lượng nhỏ chẳng thành quân tử, không độc không phải trượng phu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Lúc này chính là thời cơ tốt để thu nạp hệ phái tự do. Chỉ cần dám phản kháng, toàn bộ giết sạch. Hi sinh một bộ phận để đổi lấy tương lai của nhân tộc, hoàn toàn đáng giá.
- Nếu như ngươi thật sự muốn cải biến hiện trạng của nhân loại tại Thần Ma chi chiến, ngươi cần phải vứt bỏ tất cả nhân từ, lúc nên tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn, phải có khí phách tráng sĩ chặt cổ tay.
- Toàn bộ hệ phái tự do đang hỗn loạn, không người cai quản, đây chính là là cơ sở phát triển của Kiếm vực trong tương lai… Đối ngoại, chúng ta nhất định phải tàn nhẫn. Ma tộc là địch nhân của chúng ta, khi cần thiết phải thường xuyên đến Ma giới thăm dò, mỗi một lần đến phải giết sạch toàn bộ, cũng là dùng để luyện binh.
Thái Huyền càng nói càng hưng phấn, đôi mắt dần dần chuyển sang màu huyết hồng.
Y Bỗng nhiên ôm lấy hai vai Phong Vân Vô Kỵ, gằn giọng nói:
- Vô Kỵ, ngươi thật sự quá mức nhân từ. Hãy cẩn thận suy nghĩ một chút! Kiếm vực thật sự là quá yếu, một chút lực lượng đó căn bản chẳng thấm vào đâu. Nếu như ngươi thật sự muốn thực hiện mộng tưởng của mình, mà không chỉ là một giấc mộng, vậy thì phải cố gắng khiến cho Kiếm vực lớn mạnh… Chiến tộc thì có gì, Kiếm vực tương lai sẽ còn cường đại hơn ngàn vạn lần so với Chiến tộc, những nơi đi qua, thần ma lưu máu, trở thành một danh từ cường đại…
Thái Huyền hít sâu một hơi, màu huyết hồng trong mắt chậm rãi tán đi, thần sắc dữ tợn cũng dần dần bình tĩnh lại:
- Cẩn thận suy nghĩ một chút đi! Dựa theo phong cách hành sự hiện nay của ngươi, nếu như chúng ta không phải là đồng môn, với bản tính của ta, thật sự cũng không muốn theo ngươi… đây là suy nghĩ chân thực của ta.
Dứt lời, Thái Huyền liền đứng lên, nhanh chóng mở cửa, biến mất bên ngoài hai cánh cửa lớn đang lắc lư kịch liệt, chỉ còn lại một mình Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn…
Gió to từ ngoài cửa thổi vào, giống như tâm tình của Phong Vân Vô Kỵ lúc này.
Những lời này của Thái Huyền hoàn toàn nắm ngoài dự liệu của hắn, quả thật khiến cho người ta kinh hãi.
- Ai…
Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà Kiếm các:
- Ngươi cho là ta không biết hay sao?
/542
|