Tiếng gió ù ù tràn ngập hai tai. Khi tất cả chém giết đều trở nên yên
tĩnh, mặt đất chỉ còn lại một phiến hỗn loạn.
Phong Vân Vô Kỵ cảm khái không thôi. Một trường biến động đột ngột
xảy ra, không biết đã chôn vùi biết bao nhiêu cường giả. Đối mặt với đông đảo
đọa lạc thiên sứ và yêu ma cao cấp như vậy, ngoại trừ cao thủ cùng cấp bậc với
Chí Tôn, lựa chọn duy nhất là bị động phòng thủ tìm đường lui.
- A!
Phía sau vang lên từng tiếng kinh hô. Những cường giả Thái Cổ mới khôi
phục lại, ánh mắt nhìn thấy từng núi thi thể ngổn ngang, trong lòng không khỏi
cả kinh, vô ý thức bật thốt lên. Dù sao cảnh tượng này cũng quá mức dọa
người.
- Chuyện gì vậy? Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từng lời nghi hoặc thốt lên. Đối với tình huống đã xảy ra chung quanh,
rất nhiều người đều không hay biết, nhưng từ những núi thi thể dày đặc cao
hơn trăm trượng dưới bầu trời, bọn họ có thể suy đoán ra, trong khoảng thời
gian đóng lục thức chìm vào minh tưởng, trường chiến đấu kia thảm liệt như
thế nào.
Từng ánh mắt nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt tràn đầy tôn kính và
khâm phục. Trong số những người này cũng có người bị thương không nặng
lắm, loáng thoáng hiểu được đại khái chuyện đã xảy ra, cũng nhìn thấy cảnh
chém giết hỗn loạn, lập tức giải thích cho những tộc nhân khác vừa tỉnh lại.
Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ nở một nụ cười đạm mạc, thần thức từ trên
người chúng cường giả Thái Cổ thu hồi. Một cảm giác quen thuộc từ phía trong
sương khói lượn lờ phía trước truyền đến, hắn bất giác đưa mắt nhìn, trông
thấy phía trước khoảng chừng ngàn trượng, một bóng người nhỏ gầy hơi khòm
đang nhanh chóng lướt qua không trung.
- Tiền bối, xin dừng lại một chút!
Phong Vân Vô Kỵ dúm môi lại, thanh âm đã tụ thành một đường truyền
vào trong tai bóng người phía trước kia.
Bóng người đang bay nhanh trong sương mù chợt dừng lại, thân thể xoay
qua, nhìn về phía đám người Phong Vân Vô Kỵ, hai vệt sáng từ trong mắt bắn
ra:
- Ồ, là tiểu tử ngươi…
Bóng người nhanh chóng từ không trung bay nhanh về hướng này. Một
luồng gió thổi qua, một lão giả đầu trụi lủi, ven rìa giữ lại một vòng tóc bạc,
khuôn mặt đỏ rực, dáng vẻ tươi cười như có thể lượm lấy được. Người này
chính là cao thủ trong truyền thuyết của hệ phái tự do lúc trước đã có ơn giúp
đỡ với Phong Vân Vô Kỵ, Huyền Tẫn.
- Vô Kỵ ra mắt Huyền Tẫn tiền bối!
Phong Vân Vô Kỵ chắp tay, thân thể hơi cú xuống, sau đó ngẩng đầu lên
tiếng.
- Tiểu tử, ngươi cũng biết tên ta… Ồ! Như vậy, xem ra thương thế của
ngươi lúc trước cũng không nặng như ta nghĩ, không tệ…
Huyền Tẫn quan sát Phong Vân Vô Kỵ lượt, hai ngón tay lồi cả khớp
xương vuốt vuốt hai chòm râu trắng bạc thật dài trên môi, cặp mắt tròn như
mắt cá sáng lên, hưng phấn nói.
- Tiền bối, lần này e rằng phải mượn Huyền Vũ lĩnh vực của lão nhân gia
ngài rồi.
Phong Vân Vô Kỵ đưa tay phải chỉ về phía sau, lên tiếng.
Lúc này sự chú ý của Huyền Tẫn mới theo ngón tay Phong Vân Vô Kỵ
dời đi, ánh mắt đảo một vòng qua gần ngàn cường giả Thái Cổ, sắc mặt cũng
không khỏi trầm xuống:
- Các ngươi đã gặp Hắc Ám Quân Chủ sao?
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Đúng vậy… Tiền bối có biết gì về Hắc Ám Quân Chủ này không?
Vẻ mặt Huyền Tẫn nghiêm túc, trong mắt lộ ra thần sắc suy tư và hồi
tưởng, đột nhiên giống như sực tỉnh, lập tức vung tay lên, một lĩnh vực đen kịt
to lớn hình khung liền bao phủ chúng cường giả Thái Cổ vào bên trong. Lúc bị
Huyền Tẫn cuốn vào lĩnh vực, tất cả mọi người đều cảm giác được một luồng
sinh cơ dày đặc, tốc độ lưu chuyển của chân khí trong cơ thể cũng càng thông
suốt. Được quy tắc của Huyền Vũ lĩnh vực làm dịu, linh hồn và thân thể đều
nhanh chóng khôi phục lại.
Những cường giả Thái Cổ ban đầu đã chiến đấu với thế lực ma tộc thủ hạ
của Ma Đế Hoàng, đồng thời bị thương rất nặng, miệng vết thương bị ma khí
ăn mòn lúc này lại nhanh chóng sinh ra từng phiến thịt non với tốc độ mắt
thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng khép lại.
Nhìn thấy khí tức của những người còn lại nhanh chóng ổn định, thương
thế đã nhẹ đi rất nhiều, Phong Vân Vô Kỵ và Huyền Tẫn đều thở phào nhẹ
nhõm. Nhiều cao thủ hồi phục như vậy, lại trở thành một đội quân đầy đủ sức
lực không thể khinh thường. Dù sao, nhìn khắp Ma Giới, Hắc Ám Quân Chủ
cũng chỉ có mười ba vị.
- Lần đầu tiên cửa vào hỗn độn mở ra, ta cũng không có cơ hội tiến vào
nơi này, rất nhiều chuyện chỉ là nghe nói lại… Đương nhiên, so với những
người khác, những chuyện mà lão nhân ta biết kỹ càng tỉ mỉ hơn rất nhiều. Các
ngươi còn sống đến bây giờ, chỉ có thể nói là do các ngươi mạng lớn.
Huyền Tẫn nói:
- Theo những gì ta quan sát được trong khoảng thời gian này, cùng với
một số chuyện “hỏi” được từ ma tộc, tại vùng đất hỗn độn này có hai tên Hắc
Ám Quân Chủ, một tên sống tại hải dương hỗn độn, còn một tên khác ở ngay
vùng đất hỗn độn này.
Nói đến đây, trong đôi mắt sáng ngời của Huyền Tẫn cũng không khỏi
hiện lên vẻ nghi hoặc:
- Hắc Ám Quân Chủ của Ma Giới vốn là phụng dưỡng Chủ Thần, hẳn là
phải ở Ma Giới mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây… Lẽ nào Chủ Thần cũng
quan tâm đến Thời Gian chi kiếm này? Cũng không đúng, nếu như các Hắc Ám
Chủ Thần muốn, lần đầu tiên khi cửa vào hỗn độn mở ra hẳn là đã có cơ hội lấy
được rồi.
Huyền Tẫn lẩm bẩm, quên luôn cả Phong Vân Vô Kỵ, lập tức ngồi xổm
xuống, vừa dùng mộ tay vuốt chòm râu vừa suy nghĩ.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ ngẩn ra, sau đó lắc đầu, cũng ngồi xếp bằng
xuống, điều tức lực lượng tinh thần hơi chút tổn hao.
- Được rồi, bây giờ không còn chuyện gì của lão nhân ta…
Không biết trải qua bao lâu, Huyền Tẫn như tảng đá bất động đột nhiên
nhảy dựng lên:
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng quấn lấy ta… Ồ, ta còn phải đi xem những nơi
khác có người bị thương hay không…
Một màn sáng hơi mỏng nhanh chóng thu vào trong cơ thể Huyền Tẫn,
trước mắt trở nên thoáng đãng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, thân hình lão đã bắn
lên trời, hóa thành một bóng đen xé gió bay đi, trong nháy mắt biến mất ở chân
trời. Khi đã không còn thấy bóng dáng, giọng nói vang dội kia của lão mới đột
nhiên vang lên bên tai mọi người:
- Các ngươi không nên phân tán ra! Hãy đi về phía tây, nơi đó tộc nhân,
ma tộc và thiên sứ tộc đều tụ tập riêng, cẩn thận đấy…
Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, trông thấy từng cường giả Thái Cổ
đang nhìn về hướng Huyền Tẫn rời đi khom người một cái.
- Đa tạ các hạ đã giúp đỡ!
Sau khi Huyền Tẫn rời đi, một cường giả Thái Cổ liền tiến đến, nói với
Phong Vân Vô Kỵ nói.
- Không cần khách khí! Nơi này rất hiểm ác, giúp đỡ nhau là chuyện nên
làm… Đối với ý kiến của vị tiền bối kia, không biết chư vị nghĩ sao?
Chúng cường giả Thái Cổ nhìn thoáng qua nhau, bàn luận một chút, sau
đó vẫn là người kia lên tiếng:
- Ừm. Nếu như các thế lực đều đã liên hợp lại, mà thanh thế của Thiên
Đường lại quá lớn, phân ra tất nhiên là không sáng suốt. Chúng ta chuẩn bị đi
đến chỗ mà Huyền Tẫn tiền bối đã nói, cùng hội họp với mọi người, các ngươi
cũng cùng đi chứ?
- Đương nhiên. Có điều…
Phong Vân Vô Kỵ đổi giọng:
- Ta còn có một số việc khác, chờ sau khi hoàn thành sẽ hội họp với các
người… Ma Giới có hai vị Hắc Ám Quân Chủ xuất hiện ở đây, Thiên Đường
còn xuất động cả đại quân. So với bất cứ phương nào, chúng ta đều không có
ưu thế. Trước mắt tuyệt đối không phải là lúc một phương tự ý khai chiến, bởi
vì làm như vậy thì chỉ tiện nghi cho một phương khác. Hiện nay, việc cấp bách
là tìm được nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm. Chỉ cần lấy được Thời Gian chi
kiếm, sau đó lập tức rời đi là được, không nên xảy ra tranh chấp với bất cứ
phương nào… Hơn nữa, sự hung hiểm của vùng đất hỗn độn không thể xem
thường được.
Ánh mắt mọi người lướt qua những núi thi thể dày đặc chung quanh.
Bọn họ cũng đã từng thấy những thi thể như thế này, từng người như cọc gỗ
nhìn lên bầu trời, trong cơ thể không hề khí tức. Lúc đó mọi người chỉ cảm thấy
kỳ lạ, nhưng không ngờ đến những thi thể này lại có thể sống dậy.
Nghĩ đến đây, bọn họ càng thấy được sự hiểm ác của vùng đất hỗn độn.
Mọi người hàn huyên vài câu, sau đó vội vã bay về hướng tây, chỉ còn lại
Phong Vân Vô Kỵ và đám người Kiếm các.
- Cư sĩ, Vô Cực, Thái Huyền, các người cũng đến đó đi! Thế cục nơi này
còn chưa rõ ràng, cũng hoàn toàn không biết nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm,
nhưng khả năng xảy ra xung đột với thần ma thì rất lớn, thật sự hung hiểm vô
cùng… Các người tu luyện đều không phải là kiếm đạo, một khi có chuyện ta
không thể cảm ứng đúng lúc, rất khó kịp tiếp viện kịp thời. Lôi Uyên cư sĩ! Đây
là một phần công quyết ta có được từ trong tay tu pháp giả Thái Cổ, có lẽ sẽ
giúp ích được cho ngài.
Phong Vân Vô Kỵ tiện tay bắn ra một luồng chân khí nhu hòa, nhập vào
trong cơ thể Lôi Uyên cư sĩ. Rất nhanh, một bộ công quyết pháp tu hoàn chỉnh
đã xuất hiện trong đầu Lôi Uyên cư sĩ.
- Vô Kỵ…
Lôi Uyên cư sĩ lướt qua nội dung phía trên, nhất thời vẻ mặt kích động.
Phong Vân Vô Kỵ giơ tay lên, ngăn cản Lôi Uyên cư sĩ nói ra hai tiếng
cảm tạ:
- Nói ra thật xấu hổ, bộ pháp quyết này vốn sớm nên giao cho ngài,
nhưng vì bận rộn nhiều chuyện khác, gần đây lại vì tu luyện mà quên khuấy
mất. Mặt khác, hôm nay chúng ta đã xem như cùng hội cùng thuyền, vì vậy
những lời cảm tạ gì đó không cần phải nói nữa.
Lôi Uyên cư sĩ nghe vậy gật đầu, hít một hơi thật sâu, trong lòng hơi chút
bình tĩnh lại.
- Vô cực huynh! Huynh đã có “Huyền Minh sách” quyển thượng của Chí
Tôn, tuy ta có một quyển “Hiên Viên Đế Tâm quyết”, nhưng lại không thích
hợp với huynh. Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nghĩ không ra thứ gì có thể giúp được
huynh.
- Ta hiểu rồi.
Triệu Vô Cực vẫn luôn yên lặng đi theo, không nói một lời, lúc này đột
nhiên lên tiếng. Không biết vì sao, Phong Vân Vô Kỵ vẫn cảm thấy khi Triệu Vô
Cực ở cùng mọi người, giống như e ngại điều gì, thủy chung vẫn giữ một
khoảng cách.
- Thái Huyền sư huynh! Huynh thân mang Cửu Chuyển Sinh Tử huyền
công, lại có Cửu Huyền chiến giáp trợ giúp, ngay cả Hắc Ám Quân Chủ, nếu
như không mượn lực lượng của Chủ Thần cũng khó lòng uy hiếp đến sinh
mạng của huynh. Đối với huynh, Vô Kỵ cũng không biết giúp gì. Có điều, đây
là “Hiên Viên cửu thức” ta suy luận được từ Hiên Viên Đế Tâm quyết, đều là
chiêu thức cực cương cực mãnh, phối hợp với chân khí Cửu Chuyển Sinh Tử
huyền công hẳn sẽ có uy lực rất lớn.
Dứt lời, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ liền đưa một điểm ấn kí vào
trong biển ý thức của Thái Huyền, những thứ này chính là sản phẩm phụ hắn
ngộ được từ Ma Viên Biến.
- Vô Kỵ, ngươi cũng phải cẩn thận một chút! Kỳ thực, không cần ngươi
nói, chúng ta cũng hiểu được, hiện tại công lực của chúng ta vẫn là quá yếu. Tại
vùng đất hỗn độn này, chúng ta đi theo ngươi, e rằng không chỉ không giúp
được, trái lại còn làm vướng chân ngươi… Không cần phủ nhận, đây là sự thật,
không có gì phải ngại!
Thái Huyền lên tiếng:
- Ngươi tu luyện là kiếm đạo, mà ba người chúng ta đều tu luyện theo
hướng khác. Với tu vi kiếm đạo của ngươi, không thể giúp được gì cho chúng
ta, đối với ta Hiên Viên cửu thức đã là rất tốt rồi.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng. Sự thật hoàn toàn đúng như lời Thái Huyền
nói, với bản tính thẳng thắn của y, nói ra những lời này cũng nằm trong dự
liệu.
Đám người Độc Cô Vô Thương cũng im lặng, trong lòng đối với những
lời của Thái Huyền đều là ngầm đồng tình. Theo sự tiến bộ của Phong Vân Vô
Kỵ, sự trợ giúp của mọi người đối với hắn cũng càng ngày càng giảm. Ít nhất,
đối mặt với đông đảo cường giả Thái Cổ tiềm tu mọc lên như nấm, cùng với kẻ
địch cường đại đột nhiên xuất hiện, ưu thế trước đây của mọi người đã không
còn sót lại chút gì.
- Vô Kỵ, không cần nói nữa! Hiện tại cũng không phải lúc nói những
chuyện này… chúng ta hãy đi hội hợp với bọn họ đã!
Triệu Vô Cực vẻ mặt vô cùng thản nhiên, dứt lời liền quay sang nói với
đám người Thái Huyền:
- Đi thôi!
Triệu Vô Cực dẫn đầu bay lên trời, những người khác cũng lần lượt theo
sau. Phong Vân Vô Kỵ nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng lại khó
bình tĩnh: “Từ trước đến nay, ta vẫn cho rằng tại phương diện quy tắc, giúp đỡ
bọn họ sẽ chỉ làm cho tiến cảnh trong tương lai của bọn họ giảm đi, khiến cho
bọn họ vĩnh viễn khó có thể chạm đến đại đạo. Nhưng có lẽ, ta đã sai rồi… Đợi
sau khi giải quyết xong chuyện ở hải dương hỗn độn, có lẽ nên để cho quy tắc
lĩnh vực của Bổn Tôn cộng hưởng với bọn họ, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu
thì phải xem tạo hóa bọn họ thôi.”
Trong lòng hạ quyết tâm, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy nhẹ nhõm hơn
không ít. Hắn định thần lại, xoay qua Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc
nói:
- Tây Môn, Độc Cô, các người hãy chú ý!
Dứt lời, hắn bỗng nhiên xuất thủ, hai tay bắt lấy cánh tay của Tây Môn Y
Bắc và Độc Cô Vô Thương. Trong cơ thể bỗng phát ra ánh sáng và kiếm khí vô
tận, kiếm khí chói lòa giống như khổng tước xòe đuôi làm cho người ta không
mở mắt ra được.
Một vòng ánh sáng màu trắng sữa thuận theo cánh tay Phong Vân Vô Kỵ
chậm rãi lan đi, kéo dài đến cánh tay Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc,
cho đến khi bao phủ lấy toàn thân hai người.
Sau khi toàn thân Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều bị kiếm
quang màu trắng sữa bao bọc, hai người bỗng nhiên trợn mắt, không tưởng
tượng nổi nhìn Phong Vân Vô Kỵ. Tại khoảnh khắc này, kiếm khí trong cơ thể
bọn họ đã bị Phong Vân Vô Kỵ cường hành chuyển hóa thành một loại kiếm
nguyên dị thường, đó là kiếm nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
- Không nên phân tâm, dùng tâm cảm thụ!
Phong Vân Vô Kỵ từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng. Dưới kiếm
quang chói lòa chiếu rọi, mái tóc đen trên đầu bay phất phới, không ngừng biến
đổi giữa đen và trắng.
“Xoẹt!”
Một tiếng động dị thường vang lên. Từ bầu trời quan sát xuống, quanh
người Phong Vân Vô Kỵ trong phạm vi mấy chục trượng hình cung, kiếm
quanh bỗng biến thành dạng khói bốc lên. Ven rìa hình cung to lớn kia, hai
luồng kiếm quang chói mắt hình thành sợi nhỏ uốn lượn, lượn vòng phía sau
Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, tạo thành một hình tròn lớn.
“Đinh!”
Tiếng kiếm ngân vang vọng hư không. Vòng kiếm sáng ngời trên mặt đất
phát ra một vòng kình khí vô hình. Một phiến quang mang chói mắt lóe lên,
Phong Vân Vô Kỵ, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương bỗng nhiên biến
mất…
- Chủ nói, thế giới này phải phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng…
Một giọng nói thánh khiết từ hư không vang lên. Trên bầu trời âm u, một
cột thánh quang to lớn bắn xuống. Trong phạm vi cột sáng, tất cả thân thể của
đọa lạc thiên sứ và yêu ma đều vang lên tiếng xèo xèo, trong nháy mắt hóa
thành từng luồng khói xanh tiêu tán…
- Chủ nói, phàm là nơi có ánh sáng, chủ sẽ hàng lâm; phàm là nơi có hắc
ám, chắc chắn phải được tịnh hóa…
Lại một giọng nói đầy uy nghiêm từ không trung vang lên. Trên bầu trời,
từng cột thánh quang to lớn xuyên qua âm u và hắc ám, chiếu đến mặt đất.
Những núi thi thể dày đặc liên tiếp biến mất, tất cả sinh vật hắc ám đều tan rã,
hóa thành khói xanh mờ mịt không tan, trong không khí tràn ngập một mùi
khó ngửi.
Ở phía xa, thiên sứ ánh sáng rậm rạp như nước chảy tràn ra bầu trời.
Theo một trận ngâm xướng, trong hư không bỗng xuất hiện một cánh cửa
truyền tống to lớn, thánh lực mênh mông tỏa ra bốn phương, mang theo từng
điểm sáng màu lam nhạt.
- Ca ngợi ngài, Tát Di Nhĩ đại nhân, nguyện chủ cùng ngài cùng tại!
Trong tiếng ngâm xướng của thiên sứ ánh sáng, một gã Tọa thiên sứ tuấn
mỹ từ trong cánh cổng ánh sáng bước ra, phía sau người hắn có một đôi cánh
sáng màu lam nhạt, bên ngoài phủ đầy những điểm sáng màu lam.
- Ca ngợi ngài, Tạp Địch Nhĩ đại nhân, nguyện vinh quang của chủ soi
sáng ngài!
Sau Tọa thiên sứ Tát Di Nhĩ, lại thêm một gã Tọa thiên sứ khác toàn thân
tràn đầy thánh lực từ trong cánh cửa ánh sáng bước ra.
Hai gã Tọa thiên sứ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn lướt qua bốn phương. Khi
nhìn thấy một số đọa lạc thiên sứ không bị thánh lực trực tiếp chiếu đến nên thi
thể vẫn còn nguyên vẹn, hai mắt Tát Di Nhĩ chớp vài cái, sau đó lên tiếng:
- Linh hồn hèn mọn, sau khi đọa lạc, vĩnh viễn không được nhận vinh
quang của chủ.
- Chỉ đáng tiếc, nhiều năng lượng như vậy, vì không sạch sẽ nên không
thể thu về.
Tạp Địch Nhĩ có chút tiếc nuối nói, ánh mắt nhìn vào một gã thiên sứ ánh
sáng quỳ một chân trước người, hờ hững nói:
- Chuẩn bị xong rồi chứ?
- Đã xong thưa đại nhân, chỉ cần phát động lực lượng triệu hoán từ cánh
cổng Thiên Đường là được!
Thiên sứ ánh sáng kia cúi đầu, giống như không dám nhìn thẳng vào ánh
sáng của Tọa thiên sứ.
- Bắt đầu đi!
Sau khi Tọa thiên sứ truyền lệnh, tất cả thiên sứ chung quanh đều quỳ
xuống, thanh âm trầm bồng du dương vang vọng hư không:
- Ca ngợi chủ, ca tụng chủ, nguyện vinh quang của chủ hàng lâm mỗi góc
vũ trụ, nguyện lời nói của chủ khiến cho tất cả sinh linh đều nghe được…
Tát Di Nhĩ giống như đã quá quen với những lời ca xướng thành kính
này, ánh mắt đảo qua khắp nơi, nhìn những thi thể sinh vật hắc ám rải rác, trên
mặt hiện ên vẻ chán ghét. Bàn tay thon dài nhẵn nhụi vung lên, một phiến
thánh quang mênh mông tỏa ra ngoài, như nước biển từ bầu trời trút xuống,
gột rửa thiên địa.
Giống như được Tát Di Nhĩ dẫn dắt, Tọa thiên sứ Tạp Địch Lạp cũng
đồng thời phất phất tay, một phiến thánh quang mênh mông từ bầu trời trút
xuống. Trước mặt thánh lực thuần túy của Tọa thiên sứ, tất cả thi thể sinh vật
hắc ám đều tan rã, ngay cả những luồng khói xanh sinh ra sau khi đọa lạc thiên
sứ tử vong cũng biến mất không còn.
Trên mặt đất, những núi thi thể lần lượt biến mất, còn lại đều là lực lượng
thiên sứ ánh sáng.
Những thiên sứ đầy trời nhắm mắt thành kính ngâm xướng. Ở giữa,
trong cánh cửa ánh sáng truyền tống to lớn bỗng bắn ra thánh quang rực rỡ.
Thánh quang màu trắng sữa nhu hòa tràn ngập thiên địa, hắc ám bị xua đuổi
không còn. Từ bên trong cánh cửa ánh sáng truyền tống phát ra một lực hút
cường liệt. Trên mặt đất, những thi thể thiên sứ ánh sáng đã đánh mất linh hồn,
nằm ngổn ngang khắp nơi bỗng từ từ bay lên, chậm rãi tan ra, hóa thành từng
đoàn thánh lực thuần khiết bắn về phía bầu trời…
Trong tiếng ca tụng và thánh quang, trên mặt đất vẫn có một thứ không
hề thay đổi, đó chính là thi thể của nhân loại.
- Thái Cổ nhân loại ngu xuẩn! Vì sao vinh quang của chủ lại không thể
cảm hóa những linh hồn hèn mọn các ngươi…
Tát Di Nhĩ khinh thường nhìn thi thể cường giả Thái Cổ rải rác khắp nơi
trên mặt đất, lạnh lùng nói.
- Những tồn tại hèn mọn này, vĩnh viễn không cách nào hiểu được uy
nghiêm của chủ lớn như thế nào, năng lực của chủ cường đại đến mức nào. Đối
với những kẻ hèn mọn cự tuyệt đắm mình trong ánh sáng của chủ này, sự cứu
rỗi duy nhất dành cho bọn chúng chính là hủy diệt.
Tạp Địch Nhĩ gật đầu nói.
Khi hai người tiến hành đoạn đối thoại này, trong hư không đột nhiên
sinh ra một dao động dị thường.
Tát Di Nhĩ và Tạp Địch Nhĩ vẻ mặt lạnh lùng, đồng thời nhìn về một nơi
trên mặt đất, đó chính là nơi đám người Phong Vân Vô Kỵ biến mất…
--oOo--
/542
|