Phi Thăng Chi Hậu

Chương 490 - Kiếm Thần Sống Hay Chết?

/542


Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày. Phản ứng của Thanh Long đại trưởng lão hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhìn dáng vẻ Thanh Long Đại trưởng lão, dường như cũng không muốn tiếp tục nói thêm về chủ đề này.

Suy nghĩ một lát, Phong Vân Vô Kỵ nói:

- Hãy nói cho ta biết, đây có có phải là biểu hiện không hoàn toàn dung hợp với thánh thú hay không?

Thanh Long Đại trưởng lão do dự một lá, nhìn hai mắt khí thế bức người của Phong Vân Vô Kỵ, cuối cùng gật đầu:

- Đúng vậy. Ngươi có thể trong thời gian ngắn kết hợp với thánh thú Thanh Long đến mức độ này đã không tệ rồi… thậm chí chúng ta cũng không ngờ được. Ừm, thêm một thời gian nữa, sự kết hợp giữa ngươi và thánh thú Thanh Long hẳn là có thể đạt tới một cảnh giới rất cao, tùy thời có thể điều động thánh lực của Thanh Long tràn ngập trong hkông gian này.

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ suy tư, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn bản thể Thanh Long trên bầu trời vẫn không nhúc nhích như trước. Giờ phút này, thánh thú Thanh Long ở trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại có cảm nhận không giống như lúc trước.

- Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi chứ?

Xoay người lại, Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn sáu vị trưởng lão, nói ra một câu chỉ có hai bên mới hiểu.

- Tất nhiên, đây cũng không phải là nơi ngươi nên ở.

Thanh Long Đại trưởng lão bình tĩnh nói:

- Ngươi đột nhiên biến mất, sẽ có rất nhiều người quan tâm đến ngươi, bọn họ sẽ dốc toàn lực tìm kiếm ngươi. Mặc dù hi vọng không lớn, nhưng rất khó đảm bảo bọn họ sẽ không tìm tới nơi này, mà chúng ta thì không hy vọng khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý. Ngươi hiểu được chứ?

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Ta hiểu. Đây là lần đầu tiên, cũng có lẽ là lần duy nhất ta đặt chân đến đáy Đông Hải này.

- Ừm.

Thanh Long đại trưởng lão nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng:

- Ngoại trừ đám người chúng ta, đã từng có hai mươi bốn người đến nơi này bao gồm cả ngươi. Về phần người đầu tiên là ai ta nghĩ chắc không cần phải nói ngươi cũng biết rồi. Mọi người chúng ta đều có chức trách riêng. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ đáy Đông Hải, bảo vệ bản thể của thánh thú. Chỉ cần chúng ta không chết hết, thánh thú sẽ không có việc gì, ngươi cũng có thể tùy ý mượn lực lượng thánh thú. Ngoại trừ Chủ Thần xuất hiện, trong trời đất này hẳn không có ai là địch thủ của ngươi.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, sau khi trầm ngâm một lúc bỗng nói ra một câu dường như không hề liên quan:

- Vừa rồi khi hóa thân thành thánh thú, ta đã nhìn thấy rất nhiều người tại Ma vực… Ta còn gặp được một kẻ có thể liên quan với bọn họ, tên của y gọi là “Xi Vưu”.

Sắc mặt Thanh Long đại trưởng lão khẽ biến đổi:

- Ngươi nhìn thấy y… về chuyện này chúng ta cũng không giúp được ngươi. Thứ người tu luyện là kiếm đạo, hôm nay có được ký ức của Thanh Long, võ công hẳn là sẽ gia tăng rất nhiều. Làm thế nào để đối phó với y, ngươi hãy tự mình suy nghĩ. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Đúng rồi, Vừa rồi Thánh điện chưởng khống giả đời trước của Bắc Hải Hiên Viên khâu có truyền lời đến, nói là sau khi ngươi rời khỏi Đông Hải hãy đến Bắc Hải một chuyến, có việc cần thương lượng.

- Ồ!

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày, sau đó giãn ra:

- Đa tạ trường lão! Ta sẽ đến đó một chuyến. Đúng rồi, ta muốn ở lại nơi này khoảng hơn mười ngày, hi vọng…

- Ngươi không cần giải thích!

Thanh Long đại trưởng lão giơ một tay lên, hờ hững nói:

- Ngươi vốn có thể ở đây lâu dài, cho đến khi chúng ta xác nhận là ngươi thất bại. Nhưng lần này có lẽ vì trước kia ngươi đã lấy được “Chí Tôn tâm quyết”, đã có hiểu biết nhất định nên tiến cảnh mới nhanh như vậy, tiết kiệm được không ít thời gian. Khối không gian này chính là một “thế giới” do thánh lực của thánh thú tạo thành. Thanh Long chính là đứng đầu trong tứ đại thánh thú, có lực lượng mạnh nhất. Mà không gian này là đại biểu cho lực lượng cường đại nhất mà hiện giờ loài người có thể đạt đến. Mặc dù ngươi đã bước đầu lĩnh ngộ được lực lượng của thánh thú, liên kết với bản thể của thánh thú, nhưng ở lại đây thêm một thời gian cũng sẽ trợ giúp cho thực lực của ngươi.

Dừng một chút, Thanh Long đại trưởng lão vươn hai ngón tay khô gầy ra:

- Hai mươi ngày đi! Sau hai mươi ngày ngươi hãy rời khỏi nơi này. Ta không muốn ngươi để cho bất cứ ai nhìn thấy mình từ Đông Hải đi ra. Sau khi rời khỏi, ngươi không thể đặt chân đến nơi này lần nữa. Ngoài ra chúng ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của chúng ta, có thể xem là trao đổi cũng được..

- Trưởng lão xin cứ nói!

- Nếu như sau này ngươi khống chế Thánh điện, hoặc là thống lĩnh Thái Cổ, chúng ta hi vọng ngươi có thể tuyên bố một lệnh cấm, xem Đông Hải là cấm địa, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tiến vào, kẻ trái lệnh, chém!

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ biến đổi:

- Kể cả tộc nhân vô tình tiến vào cũng như thế sao?

- Đúng!

Thanh Long đại trưởng lão sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu không hề thay đổi:

- Chuyện này quan hệ trọng đại, không cho phép có bất luận sai lầm nào. Hơn nữa tất cả người tiến vào Đông Hải cấm địa đều phải do các ngươi xử lý, chúng ta tuyệt đối không thể ra mặt. Lần trước ngươi lỗ mãng tiến vào Đông Hải, nếu không có Thương Khung Chí Tôn kịp thời xuất hiện thì ngươi đã sớm bị giết rồi, chúng ta cũng xem như trực tiếp phạm phải một sai lầm lớn… Vốn tất cả người tiến vào đều phải bị xóa đi ký ức về nơi này, nhưng ngươi thì không cần. Vị kia tại Ma vực đã từng làm, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Với lực lượng tinh thần của ngươi hôm nay, nhìn khắp không gian này đã không ai có thể so sánh được, muốn phong ấn ký ức của ngươi đương nhiên là chuyện không thể được.

Dừng một chút, Thanh Long đại trưởng lão bổ sung:

- Ta biết có lẽ ngươi sẽ khó tiếp nhận, nhưng từ ban đầu khi phi thăng ngươi đã được Thương Khung Chí Tôn nhìn trúng, có lẽ là do ngươi có chỗ hơn người. ngươi cần phải hiểu được tầm quan trọng của việc này. Một khi bí mật về bản thể của thánh thú Thanh Long bị ma tộc do thám được, đến lúc đó đối phương sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết Thanh Long. Thanh Long mặc dù cường đại, nhưng ngươi nên biết Ma tộc cao cấp có đến hàng tỉ tỉ. Thanh Long có cường đại cũng không thể dưới tình huống bản thể bị công kích mà giết hết hạch tâm của bọn chúng. Hơn nữa nếu như có đỉnh cấp ma tộc giám sát, mạnh như thánh thú Thanh Long cũng có khả năng bị giết chết, đến lúc đó nhân tộc chúng ta coi như xong rồi. Không có lực lượng tứ tượng bình hành, Chí Tôn cũng sống mà như chết… Mà sứ mạng của mười vạn Thanh Long giáp sĩ Thần cấp chúng ta chính là tránh cho tình huống này xuất hiện. Cho dù chúng ta chết hết, chỉ cần có thể chống đỡ một lát, khi tứ đại Chí Tôn tề tụ, trong phạm vi Thái Cổ có bao nhiêu thần ma đến cũng có thể diệt được bấy nhiêu, tuyệt không để cá lọt lưới.

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy vẻ mặt biến đổi, trong lòng lúc này mới cảm nhận được sự quan trọng của mười vạn Thanh Long giáp sĩ này, cũng biết vì sao có lực lượng khổng lồ như vậy nhưng Thanh Long giáp sĩ dưới đáy Đông Hải lại không tham gia cuộc chiến thần ma lần đầu tiên.

- Thánh thú chết là Thái Cổ chết.

Phong Vân Vô Kỵ thì thào nói, trong lòng trở nên nặng nề:

- Thánh thú, cũng không phải vô địch.

- Tuy không phải vô địch, nhưng cũng gần như vô địch. Ít nhất ngoại trừ Chủ Thần, cho dù yêu ma cường đại nào cũng tuyệt đối không thể làm Thanh Long bị thương.

- Kẻ địch của chúng ta không phải là Chủ Thần sao?

Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói.

Thanh Long Đại trưởng lão im lặng, một lúc sau mới lên tiếng:

- Ngươi hãy tạm thời điều tức đi, hấp thu khí tức Thanh Long một lát là có thể khôi phục.

Dứt lời liền quay người rời đi.

Phong Vân Vô Kỵ cũng không để ý đến Thanh Long đại trưởng lão rời đi, suy nghĩ một chút rồi khoanh chân ngồi xuống, một bản tâm quyết từ “Hiên Viên Đế Tâm quyết' diễn sinh ra chảy qua trong lòng, chính là một bản công quyết xúc tiến độ kết hợp với Thanh Long, hấp thu khí tức của Thanh Long.

“Xoẹt!”

Long khí màu xanh nhạt hình thành hai luồng khí chui vào trong mũi Phong Vân Vô Kỵ, sau đó hóa thành một luồng khí tức tinh thuần tuần hoàn trong người. Một lát sau, long khí nồng đậm màu xanh nhạt như thủy triều thông qua khiếu huyệt toàn thân Phong Vân Vô Kỵ tràn vào trong cơ thể.

Không biết tại sao, Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn cảm thấy sự kết hợp với Thanh Long gặp một chút trở ngại. Hắn thậm chí cảm giác sự tình cũng không phải như Thanh Long đại trưởng lão nói, dù cho qua thời gian dài mình cũng chưa hẳn có thể thật sự kết hợp làm một với thánh thú Thanh Long. Cảm giác này vô cùng mãnh liệt.

Chậm rãi nhắm mắt lại, Phong Vân Vô Kỵ chìm vào trong tu luyện cô độc và tịch mịch, không ngày không đêm.

Hai mươi ngày rất ngắn mà cũng rất dài, ý thức của Phong Vân Vô Kỵ như thủy ngân xâm nhập vào các góc trong phiến không gian này. Dựa vào lực lượng tinh thần cường đại, những cái này được thực hiện rất dễ dàng.

Khi ý thức khổng lồ trải rộng đến mỗi góc, “tin tức” của không gian này liền như thủy triều mãnh liệt tràn vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Sau kiếp nạn thần phạt, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã đạt đến một mực độ kinh người, có thể chạm đến những “tin tức” vô hình tràn ngập trong trời đất.

Hai mươi ngày không đủ để sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất nào, Phong Vân Vô Kỵ cũng không có lòng tham. Trong thời gian hai mươi ngày, hắn dùng cơ hội được tiếp xúc gần gũi với bản thể Thanh Long, nhờ vào long khí để tôi luyện thân thể, làm cho thân thể cứng rắn hơn, có thể chịu được tinh thần cường đại hơn, đồng thời cũng tiến hành thu thập tin tức của “thế giới” khổng lồ này, ghi nhớ vào sâu trong đầu.

Hai mươi ngày sau.

“Ào ào!”'

Bờ Đông Hải yên tĩnh bỗng nổi lên một trận bọt nước màu trắng, bên dưới nước một gã nam tử áo trắng chậm rãi đi ra. Trên áo trắng không hề nhiễm chút bụi trần, cũng không có một chút nước đọng nào.

Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng người bên bờ Đông Hải, trước mắt là những dãy núi nhấp nhô liên miên. Hắn hờ hững quan sát chung quanh, khi thấy trong vòng trăm dặm không bóng người liền yên tâm đi về hướng bắc.

Từng luồng thần thức cường đại đảo qua trên bầu trời, trong đó mấy luồng quét qua trên người Phong Vân Vô Kỵ thân mặc áo trắng, nhưng không hề ngưng lại nhanh chóng rời đi, giống như không cảm giác được sự tồn tại của hắn.

- Hà hà! Đệ Tam, ngươi quả nhiên không chết. Ta biết ngay là ngươi không chết mà. Đại nạn không chết tất có hậu phúc. Hà hà! Nói đi, ngươi lại có thu hoạch gì rồi? Ngoài ra lần trước ta chỉ chạm vào ngươi một chút đã bị một lực lượng kỳ quái đẩy bật ra, nói cho ta biết là chuyện gì vậy? Thực lực của ngươi đã đạt đến mức độ này sao?

Giữa đường đi, một luồng ý thức dao động quen thuộc xuyên qua tầng tầng không gian vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, chính là Đệ Nhất Phân Thần tại Ma giới.

- Ta đã lấy được lực lượng của thánh thú Thanh Long… Còn về lực lượng ngày đó đẩy bật ngươi ra, đó là… lực lượng của Chủ Thần đánh vào trong cơ thể ta còn sót lại.

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói, trong lòng như giếng nước yên tĩnh.

Phía bên kia, Đệ Nhất Phân Thần đang tươi cười bỗng nhiên im bặt, không phát ra tiếng động nào.

Phong Vân Vô Kỵ mặc dù đã cố gắng che giấu đi thực lực, nhưng lại không thể nào thay đổi được sự thật.

Dù thân thể được sinh ra tại Ma giới, nhưng điều đó không có nghĩa là Đệ Nhất Phân Thần không hiểu được ý nghĩa của việc “lấy được lực lượng của thánh thú Thanh Long”.

Bên trong ma cung trên đỉnh núi Trung Ương ma sơn âm u tĩnh lặng, Đệ Nhất Phân Thần giống như một pho tượng điêu khắc màu đen ngồi trên bảo tọa màu đen to lớn. Lúc Đệ Tam vừa dứt lời, một cảm giác về chênh lệch lặng lẽ sinh sôi trong lòng hắn.

“Rắc rắc!”

Tay phải Đệ Nhất Phân Thần nắm lại không ngừng phát ra những tiếng răng rắc giòn giã, đốt ngón tay cứng rắn vì quá dùng sức mà trở nên hơi trắng bệch.

Tại thời khắc này, Đệ Nhất Phân Thần cảm thấy đố kị. Tự mình đố kị với bản thân, loại cảm giác này rất kỳ quái.

Mất mát, mất mát vô cùng, không ai có thể hiểu rõ sự mất mát cực đoạn của Đệ Nhất Phân Thần trong lúc này. Mặc dù ba phần thần vốn là một thể, nhưng Đệ Nhất Phân Thần càng có khuynh hướng thiên về cái “tôi” nhiều hơn. Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy mình yếu ớt vô năng.

Chỉ là một câu hỏi bình thường, lại mang đến cho Đệ Nhất Phân Thần sự đả kích không gì sánh được.

- Chủ công!

Cửa lớn ma điện đột nhiên kêu một tiếng mở ra, sau khe cửa mở lộ ra chiếc đầu của Cổ Liệt Nhĩ:

- Chủ công, thuộc hạ có chuyện muốn…

- Ra ngoài!

Đệ Nhất Phân Thần giống như núi lửa yên lặng đột nhiên bộc phát, vung tay lên, một luồng kình khí hùng hậu bắn mạnh vào Cổ Liệt Nhĩ.

“Ầm!”

Cổ Liệt Nhĩ còn chưa nói xong, thậm chí còn không chưa thấy rõ mặt Đệ Nhất Phân Thần, liền phát hiện lồng ngực như bị một ngọn núi đánh vào, như diều đứt dây từ trong ma điện bay ra ngoài, vã lên một vòng cugn màu đen giữa không trung, sau đó từ đỉnh núi Trung Ương ma sơn rơi xuống.

- Không có lệnh của bổn tọa, ai bảo ngươi vào!

Tiếng hét giận dữ như sấm sét từ trong ma điện truyền ra, dọc theo trời xanh vọng về bốn phía.

“Phụt!”

Đang ở không trung, Cổ Liệt Nhĩ không kìm được há mồm phun ra một ngụm máu đen lớn, đã bị thương không nhẹ.

“Ầm ầm!”

Cổ Liệt Nhĩ như một ngôi sao băng màu đen đâm mạnh vào trong đất, nơi va chạm từng khe nứt màu đen to lớn kéo dài về bốn hướng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Trong đầu Cổ Liệt Nhĩ chỉ kịp thoáng qua ý nghĩ này, sau đ1o liền ngất đi. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn không rõ rốt cuộc mình đã đắc tội với chủ công ở chỗ nào.

Trên đỉnh núi, lũ yêu ma cúi nhìn những khe nứt lớn giao nhau, trong lòng đồng thời phát lạnh.

- Hiểu rồi.

Thật lâu sau, Đệ Nhất Phân Thần mới thốt lên những lời này một cách mất mát, sau đó cắt đứt liên hệ với Đệ Tam Phân Thần.

“Vì sao? Vì sao?” - Sau khi chấm dứt liên hệ cùng Đệ Tam Phân Thần, tay phải Đệ Nhất Phân Thần nắm ở trước ngực, trong lòng như có một giọng nói gào thét: “Ta là ‘ma’, là ma vĩ đại nhất, có một không hai trong trời đất. Ta nhất định phải là người cường đại nhất, tất cả ma sau này đều phải thần phục dưới chân ta. Ta tuyệt đối không thể dễ dàng để tình huống này xuất hiện!”

Sự thật đã chứng minh, hiện nay trong ba phần thần thực lực của Đệ Nhất Phân Thần là kém nhất. Người mang “Hấp Tinh đại pháp” có một không hai, hôm nay lại là người yếu nhất trong ba phần thần, điều này đối với một kẻ kiêu ngạo như Đệ Nhất Phân Thần là một sự đả kích rất lớn.

“Lực lượng, ta muốn lực lượng cường đại, lực lượng không gì sánh được!” - Đệ Nhất Phân Thần nghe được tiếng gào trong nội tâm của mình, thanh âm này như một tiếng sấm nổ tung trong đầu, kéo theovô số tiếng sấm khác không dứt nổ vang.

“Rốp rốp!”

Đệ Nhất Phân Thần cả người rung lên vì kích động, phát ra tiếng như đậu nổ.

“Phù!”

Ngay vào lúc kích động nhất, Đệ Nhất Phân Thần đột nhiên thở ra một hơi, sau đó lồng ngực đang nhấp nhô kịch liệt liền yên tĩnh lại. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đạt đến một trạng thái bình tĩnh kinh người.

Một thân võ học rất nhanh chảy qua trong đầu. Mặc dù rất muốn trong thời gian ngắn có được lực lượng cường đại, nhưng Đệ Nhất Phân Thần cũng không phải là một “ma” chỉ biết ảo tưởng. Dưới sự kích thích do thực Đệ Tam Phân Thần đột nhiên tăng mạnh, trong lòng Đệ Nhất Phân Thần tràn ngập một ý ch1i chiến đấu bừng bừng.

Từng bộ ma công lướt qua trong đầu Đệ Nhất Phân Thần, cuối cùng “ánh mắt” đột nhiên dừng lại.

“Chính là hai loại ma công này.”

Thứ mà Đệ Nhất Phân Thần lựa chọn đương nhiên là “Kiếp Ma cửu đạo” và “Sát Lục ma quyết”.

Trong đầu hiện lên tâm pháp của hai loại tuyệt thế ma công, ánh mắt Đệ Nhất Phân Thần bỗng trở nên âm trầm, sau đó đại điện từ từ chìm vào yên tĩnh.

“Bình!”

Không biết trải qua bao lâu, dần dần , một trận một âm thanh như hải triều vang lên từ sâu trong đại điện. Trong bóng tối, sát khí dày đặc như thủy triều tỏa ra.

Tại Thái Cổ.

Lúc Phong Vân Vô Kỵ đang liên hệ với Đệ Nhất Phân Thần, bước chân không hề dừng lại. Vô số dãy núi dòng sông, chim bay cá nhảy lướt qua bên dưới.

“Như vậy cũng tốt. Đệ Nhất Phân Thần tư chất rất cao, nếu có lòng thì tiến cảnh hẳn là còn trên cả ta. Sinh ra thời gian không lâu, ma khí thiếu hụt, về mặt này hoàn toàn có thể dùng “Hấp Tinh đại pháp” để bù vào. Về mặt cảnh giới tinh thần, có tinh thần cộng hưởng của Bổn Tôn và ta, hoàn toàn có thể gia tăng tu vi của hắn một cách nhanh chóng. Còn về mặt thực chiến, Ma giới vốn là nơi ngày đêm giết chóc, là phương pháp tốt nhất để tôi luyện. Những thứ này đều là điều kiện trời cho, đủ cho hắn trưởng thành thật nhanh. Nhưng Đệ Nhất lại có một khuyết điểm rất lớn là lười biếng. Đều là phân thần, nhưng chỉ có ta và Bổn Tôn là dùng Phá Vọng ngân mâu để tiến hành suy diễn võ học và quy tắc, còn Đệ Nhất lại không bao giờ chịu làm. Lần này hẳn là sẽ khiến cho hắn kích động, hi vọng hắn có thể quyết tâm thật sự, dù sao thời gian cũng không chờ đợi.” - Phong Vân Vô Kỵ yên lặng thầm nghĩ.

Sự khác thường của Đệ Nhất Phân Thần không thể gạt được Phong Vân Vô Kỵ. Cho dù như thế nào, sự thay đổi này cũng là điều mà hắn rất vui vẻ nhìn thấy.

Chỉ trong chốc lát, Bắc Hải đã ở trong tầm mắt.

- Đệ Ngũ Chí Tôn, mời đến bên này nói chuyện!

Tại nơi tuyết trắng phau phau, một giọng nói cung kính từ hướng bên truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ.

- Ồ!

Phong Vân Vô Kỵ khẽ đáp một tiếng, lập tức quay người nhìn về bên trái. Chỉ thấy phía trước tháp nghiêng Bắc Hải nơi các triều thánh giả dừng lại trên đường, mười mấy vị lão giả mặc áo bào đen đang đứng ở trong gió tuyết, bên cạnh bọn họ có một cô gái mặc y phục đỏ như lửa, lông mày như vẽ, cổ tay như ngọc ưu nhã khoanh lại trước ngực, mỉm cười đứng trong gió tuyết. Dưới tuyết trắng địa làm nổi bật, y phục bằng vải lụa đỏ kia càng thêm rực rỡ.

- Phượng Phi?… Sao cô lại ở đây?

Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi, đồng thời phất tay áo, từ không trung nghiêng nghiêng đáp xuống, dừng lại trước tháp nghiêng bị bị tuyết trắng dày đặc bao trùm hơn hai mươi trượng, sau đó đạp lên tuyết trắng đi về phía đám trưởng lão mặc áo bào đen. Bên dưới chân, tuyết trắng lại bằng phẳng như lúc ban đầu, không lưu lại một chút dấu vết nào.

- Vì sao ngươi có thể ở đây còn ta không được?

Phượng Phi lên tiếng, sự kiêu ngạo trong tính cách đã hoàn toàn phá hỏng bề ngoài xinh đẹp ưu nhã của nàng.

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, vừa muốn lên tiếng liền nghe một vị trưởng lão mặc áo bào đen bên cạnh cung kính nói:

- Sau kiếp nạn thần phạt là do đám chúng tôi phái người đến Đao vực đón công chúa về.

- Các vị là ai?

- Thanh Long trưởng lão chưa nói với ngài sao?

- Các vị là…

Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc nói. Trong khoảng thời gian từ sau khi hôn mê đến khi xuất hiện tại Đông Hải, hắn vốn không nhớ được gì, cho nên cũng không nhận ra được hai mươi bốn vị trưởng lão mặc áo bào đen này.

- Công chúa, ngài có thể vào trước không!

Vị trưởng lão mặc áo bào đen đứng trước nhất xoay người nói với Phượng Phi.

Phượng Phi im lặng, sau đó không nói lời nào đi vào trong tháp nghiêng phủ đầy tuyết trắng.

- Anh, nhất dịnh phải chữa trị cho cô ấy tốt nhé! Bằng không, hừ…

Trong tháp nghiêng Bắc Hải vang lên tiếng nói chuyện của Phượng Phi và một người khác.

“Anh? Phượng Phi lúc nào lại có anh? Chẳng lẽ là…” - Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, trong lúc đang suy nghĩ liền thấy vị đại trưởng lão mặc áo bào đen đứng trước nhất vung tay lên, một lĩnh vực màu xám mở rộng ra, trong nháy mắt bao phủ đám người.

Vị đại trưởng lão mặc áo bào đen đứng trước nhất phất tay một cái, đồng thời khoanh chân ngồi xuống. Phong Vân Vô Kỵ hiểu ý, cũng vén áo bào ngồi xuống trên phiến tuyết trắng này, đối mặt với bằng đám trưởng lão áo bào đen ngồi thành từng hình cung.

- Xin nhận của chúng tôi một lạy!

Hai mươi bốn vị trưởng lão đột nhiên chống hai xuống, ngay ngắn quỳ lạy.

- A!

Phong Vân Vô Kỵ kinh hô một tiếng, vội vàng đứng lên, vừa đưa tay muốn đỡ chúng trưởng lão lên vừa kinh hãi nói:

- Chư vị trưởng lão đang làm gì vậy?

Chuyện này đến quá đột ngột, Phong Vân Vô Kỵ vốn không có ngờ hai mươi bốn vị Bắc Hải trưởng lão mà Thanh Long đại trưởng lão đã nói lại làm như vậy. Trong lúc đang phân vân, hai mươi bốn chiếc đầu tóc bạc đã có người dập xuống đất ba lần.

- Đệ Ngũ Chí Tôn không cần băn khoăn! Ba cái dập đầu này là đến từ thành ý của chúng tôi. Chí Tôn xuất hiện, tộc của ta có hi vọng… Nếu như ngài thật sự lo lắng, không muốn để cho đám bất tử chúng ta dập đầu, vậy cứ xem như chúng ta đang cảm tạ những vong hồn chết dưới chính sách máu tanh là được.

Bắc Hải đại trưởng lão nhìn thấy được sự bất an của Phong Vân Vô Kỵ, trầm ngâm một lát sau đó cung kính nói.

- Vậy cứ như thế đi!

Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, dừng một chút sau đó hỏi:

- Thanh Long đại trưởng lão nói rằng chư vị trưởng lão tìm tại hạ có chuyện quan trọng cần thương lượng, không biết là chuyện gì? Ngoài ra chư vị cứ gọi ta là Vô Kỵ đi!

Trong câu nói cuối cùng lại lộ ra ý tứ như không cho phản bác.

Chúng trưởng lão nhìn nhau một cái, sau đó vẫn là đại trưởng lão kia lên tiếng:

- Như ngươi mong muốn. À, Vô Kỵ này, không biết ngươi cảm thấy Phượng Phi công chúa thế nào?

- Chư vị trưởng lão có ý gì?

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, không hiểu những trưởng lão này đưa ra vấn đề như vậy là có chủ ý gì.

- À, cứ xem như lão phu tùy tiện hỏi đi!

Đại trưởng lão lộ ra vẻ tươi cười, ôn hòa nói.

- Phượng Phi công chúa… ừm, là một người tốt…

Chư vị trưởng lão trên mặt đồng thời hiện lên vẻ tươi cười như trút được một gánh nặng.

- Không biết Vô Kỵ có nguyện ý lấy Phượng Phi công chúa làm vợ không?

Đại trưởng lão đột nhiên nói thẳng.


/542

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status