Phi Thăng Chi Hậu

Chương 527 - Hỗn Loạn Kéo Dài (Phần 3)

/542


Từng chùm mây đen che phủ bầu trời rộng lớn. Trời đất chợt tối sầm lại. Trong không trung tràn ngập khí tức nặng nề. Vương triều Ma Đế Hoàng thường ngày vốn ồn ào, nhưng hôm nay lại trở nên an tĩnh, cũng tạm thời gác lại tranh chấp với Thái Cổ và quốc độ Quang Ám. Tất cả yêu ma bên trong vương triều tụ lại thành vòng tròn, xếp thành từng hàng chỉnh tề tại khoảng đất chính giữa không gian vương triều.

Trân mặt tất cả yêu ma đều hiện lên một loại tín ngưỡng tôn giáo từ xa xưa. Chiến sĩ của các quân đoàn lớn chia thành cách khu vực xếp hàng chung quanh. Tế lễ bóng tối chính là chuyện lớn của cả vương triều , tất cả yêu ma trong vương triều đều phải có mặt. Kể cả đám thợ thủ công có thân phận như nô lệ kia trong ngày này cũng không rảnh rỗi, bọn họ tụ tập với nhau ở phía xa, ngóng nhìn đám chiến sĩ vương triều đang bao quanh khu đất trống.

Sau khi trận chiến với quốc độ Quang Ám thất bại tạm thời, đại tế ty quyết định thay đổi chiến lược, chuyển mục tiêu sang những thế lực bình thường, tiến hành tàn sát trên quy mô lớn, cuối cùng đã thu gom đầy đủ linh hồn để cử hành tế lễ bóng tối.

Tại trung tâm vòng tròn do tầng tầng lớp lớp chiến sĩ và đại tướng của vương triều tạo thành, Ma Đế Hoàng mặc áo choàng màu đen đứng thẳng người, bên cạnh hắn là một đám cường giả của vương triều.

- Có thể bắt đầu rồi!

Ma Đế Hoàng phất tay một cái, trầm giọng nói.

- Vâng thưa bệ hạ!

Đại tế ty cung kính nói, sau đó liền xoay người lại, tay phải cầm pháp trượng từ trong tay áo bào vươn ra, nhẹ nhàng nhấn một cái vào dưới chân, đồng thời đôi môi khẽ nhúc nhích gần như không thể quan sát được, phát ra một âm rung không rõ là một âm tiết hay là do mấy âm phù chồng lên nhau.

Mặt đất ầm ầm chấn động. Một vòng hoa văn nét đôi hình tròn màu vàng sáng hiện lên từ bên dưới mặt đất bằng gang chạm rỗng, vừa vặn vòng qua dưới chân đám đại tướng của vương triều, bao bọc lấy khoảng đất trống kia.

“Rắc rắc!”

Trong tiếng giòn giã, ba tấm bảng sắt chạm rỗng có hoa văn tinh xảo co lại theo ba phương hướng, bắn vào trong tầng đất. Phía dưới đất trống lộ ra một cái tế đàn phát ra khí lạnh, có kết cấu phức tạp.

Vẻ mặt đại tế ty nghiêm túc, quyền trượng trong tay chỉ một cái. Đám tế ty của vương triều đứng chung quanh liền cất lên tiếng ngâm xướng cổ xưa, thanh âm trầm bổng vang vọng trong trời đất, trong giờ phút yên tĩnh này truyền xa đến trăm ngàn dặm.

- Ha!

Mí mắt đại tế ty đột nhiên mở ra, trong mắt hiện lên ánh sáng trong vắt, pháp trượng màu đen trong tay chỉ một cái vào tế đàn lõm xuống dưới đất. Khí đen dày đặc từ bốn phía hội tụ lại trên người đại tế ty, sau đó thông qua ma trượng chui vào trong tầng thứ hai của tế đàn bên dưới. Trên nặt đất, hoa văn nét đôi hình tròn màu vàng sáng hóa thành mười hai cột sáng đạo màu vàng sữa chui vào trong sáu cổng tại tầng thứ ba của tế đàn.

“Đùng!”

Sấm chớp vang lừng, tiếng gió nổi dậy. Trong trời đất chỉ còn lại ánh sáng ảm đạm của mười hai cột sáng màu vàng.

Loại đen tối cực độ này chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó liền biến mất. Phía trên tế đàn mây đen xoắn ốc tràn xuống. Những tia sét màu vàng to lớn màu vàng từ trên tầng mây bốn phương tụ đến, hóa thành một cột sét đánh xuống đỉnh tế đàn.

Trong ánh mắt chăm chú của đám yêu ma, tế đàn cổ xưa đã bỏ hoang rất lâu bỗng rung chuyển ầm ầm, chậm rãi từ dưới đất nhô lên. Một lớp chất lỏng màu vàng dày đặc như sữa tươi từ trên đỉnh tế đàn chảy xuống, phủ lên toàn bộ đường nét của tế đàn cổ xưa một lớp bóng loáng màu vàng dịu.

“Rắc rắc!”

Chung quanh khu đất trống lõm xuống, ba bậc thềm bằng sắt đen bỗng nhô lên, vừa vặn nối liền với ven rìa tế đàn lơ lửng giữa trời.

- Bệ hạ!

Đại tế ty xoay đầu lại đối diện với Ma Đế Hoàng, khom người thi lễ một cái, đồng thời đưa tay phải ra. Cây pháp trượng màu đen trên tay phải của hắn đã biến mất không còn thấy, thay vào đó là một đoàn đoàn ánh sáng màu trắng mờ mịt lớn bằng nắm tay, phía dưới loáng thoáng nổi lên những tia sáng dạng rối.

- Ừ.

Ma Đế Hoàng gật đầu một cái, vén áo choàng lên, nhận lấy linh hồn tế lễ trong tay đại tế ty, bước dài như rồng như hổ đi đến ven rìa bậc thang nối liền với tế đàn, trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi dọc theo bậc thang đi về phía tế đàn.

“Ong!”

Bàn tay Ma Đế Hoàng buông xuống, đoàn ánh sáng trong tay do hơn trăm triệu linh hồn hợp thành liền rơi xuống trong một bàn tay đang mở ra hướng lớn lên trời trên đỉnh tế đàn.

Vô số linh hồn ma quỷ gào thét từ trong khe hở các lớp của tế đàn bay ra. Trong xa xăm giống như có vô số tiếng ma quỷ kêu gào vang lên trong biển ý thức của chúng ma. Tòa tế đàn này đã hấp thu đầy đủ linh hồn.

Đồng thời dưới đáy tế đàn, một luồng ánh sáng màu đỏ phóng lên cao, bao trùm lấy tế đàn và cả Ma Đế Hoàng vào bên trong.

“Đùng!”

Sấm chớp nổi lên. Trời đất chợt tối sầm lại giống như ngày tận thế. Trong bóng tối chỉ thấp thoáng nghe được tiếng ma quỷ kêu gào và tiếng gió nổi lên hoà cùng với nhau.

Tại vị trí vốn có của tế đàn, một bóng ma đội trời đạp đất sải bước đứng ở hai bên. Nhìn vào đường nét của nó thì lại giống hệt như Ma Đế Hoàng.

“Ầm!”

Ở chung quanh, đám chiến sĩ của vương triều hướng về phía bóng ma đội trời kia quỳ xuống, khiến bụi băm bốc lên cuồn cuộn. Ở phía xa, đám thợ thủ công thấy thế cũng luống cuống vội vàng quỳ xuống. Với thân phận của bọn họ thì chưa từng được thấy qua tế lễ bóng tối.

Tại khoảnh khắc ánh sáng linh hồn kia chiếu xuống, Ma Đế Hoàng chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, trong phút chốc chung quanh chìm trong bóng tối, người đã đứng trong một không gian khác. Trong lòng bàn tay, linh hồn thu góp được dùng một loại phương thức khó hiểu tràn vào trong cơ thể Ma Đế Hoàng. Giờ phút này, Ma Đế Hoàng đã cảm nhận được lực lượng cường đại của Chủ Thần.

“Ầm!”

Một luồng lực lượng hùng hậu từ vị trí của tế đàn bắn ra, như sao băng xẹt qua hư không, đánh vào một điểm trên bầu trời không gian của vương triều.

Sau khi luồng ánh sáng màu đen ẩn chứa thần lực hùng hậu lan ra mấy ngàn trượng trong hư không, trời đất chợt hơi dừng lại, tất cả đều chìm vào trong trạng thái đứng yên. Mà trong hư không vốn không có một bóng người lại xuất hiện một nam tử mặc áo trắng, hai tròng mắt lạnh giá màu trắng bạc nhìn lướt qua tế đàn phía xa như suy nghĩ điều gì, sau đó thân hình nhoáng một cái phá vỡ hư không rời đi.

“Ầm!”

Sau khi mất đi mục tiêu, thần lực liền nổ tung ra. Từng vòng sóng gợn vô hình khuếch tán lên trời, uy lực như bẻ gãy cành khô. Hư không ầm ầm vỡ vụn, từng tòa cung điện phía dưới sụp đổ, hóa thành một đống gạch ngói vụn.

Sau khi dùng một chiêu đánh lui Bổn Tôn, Ma Đế Hoàng lại dúng một luồng thần lực do linh hồn chuyển hóa thành phá vỡ hư không, liên hệ với một nhân vật cường đại khác trong xa xăm.

- Tham kiến Hư Vô Chi Quân!

Ma Đế Hoàng nói với giọng điệu cung kính nhún nhường hiếm thấy.

- Ma Đế Hoàng, ngươi có chuyện gì vậy?

Một giọng nói uy nghiêm đáp lại.

Trong tinh không xa xôi có một bảo tọa màu đen hoa lệ trôi nổi giữa hư không, trên bảo tọa trống không, chỉ có một chiếc vương miện tinh lơ lửng ở phía trên. Bảo tọa mặc dù trống không, nhưng phiến không gian đen tối vượt trên hàng tỉ không gian này lại tràn ngập một đoàn làm khí tức cường đại linh hồn người ta run rẩy, khí tức này còn mạnh hơn cả Ma Đế Hoàng khi mượn lực lượng linh hồn.

- Thưa bệ hạ, người thống trị vĩ đại của hàng tỉ đại quân Hắc Ám viễn chinh, hi vọng ngài có thể cho phép tôi triệu tập đám Thiên Ma Thần đã được điều đến trong đại quân viễn chinh hàng tỉ năm trước!

- Nguyên nhân?

Hư Vô Chi Quân nghe vậy khí tức khẽ biến đổi, liền trầm giọng nói.

Ma Đế Hoàng không nói gì, đột nhiên mở rộng ra tâm thần với nhân vật ở gần Chủ Thần nhất này. Từng hình ảnh nhanh chóng lướt qua trong đầu Ma Đế Hoàng, cũng nhanh chóng lướt qua trong mắt Hư Vô Chi Quân ngồi trên bảo tọa màu đen hoa lệ.

- Thưa bệ hạ! Nhân tộc nhất định phải bị kiềm chế. Hiện giờ thực lực của bọn chúng đã phát triển quá nhanh, nếu như không kiềm chế một chút thì sau này sẽ gây bất lợi với tộc ta. Chuyện đối phó với Thiên Đường dĩ nhiên là quan trọng, nhưng nhân tộc Thái Cổ cũng quan trọng không kém. Hi vọng bệ hạ có thể niệm tình điều động một bộ phận cường giả Ma Giới đến chỗ tôi, nhằm để uy hiếp nhân tộc Thái Cổ.

Hư Vô Chi Quân trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng:

- Như ngươi mong muốn. Mười ngày sau bọn họ sẽ đến Ma Giới thứ nhất.

- Cám ơn bệ hạ!

Sau khi đáp ứng lời thỉnh cầu, Hư Vô Chi Quân liền nhanh chóng cắt đứt liên hệ với Ma Đế Hoàng.

Khi thần lực tích lũy sắp hết, Ma Đế Hoàng liền mở ra thông đạo dẫn đến quốc độ của Chủ Thần.

oOo

Trận chiến với vương triều Ni Cổ Lạp Tư, bởi vì vương triều Ma Đế Hoàng đột nhiên tham gia, cùng với đại quân Thái Cổ bất ngờ xuất hiện, cuối cùng đành phải chấm dứt. Đại quân của vương triều Trung Ương rút lui ra khỏi ma sơn thứ tư, trả lại một phần lãnh địa đã chiếm lĩnh của vương triều Ni Cổ Lạp Tư. Mặc dù thoạt nhìn trận chiến do vương triều Trung Ương phát động này cũng không mang đến bao nhiêu lợi ích thực tế, thực lực của vương triều cũng chưa phát triển quá mạnh, nhưng nó lại khiến cho mọi người chính thức thừa nhận địa vị của vương triều Trung Ương, mặc dù vương triều này có thực lực tổng thể yếu nhất trong các vương triều lớn.

Trận chiến tranh này đã truyền đạt một tin tức rõ ràng cho các vương triều khác: vương triều Trung Ương có lẽ rất yếu, nhưng nếu muốn tiêu diệt nó thì nhất định sẽ phải trả một giá rất đắt.

Bởi vì nguyên nhân này, vương triều Ni Cổ Lạp Tư vốn bị tổn thất năng nề cũng yên tĩnh lại, không hề có dấu hiệu sẽ tiến hành trả thù vương triều Trung Ương.

Những vương triều khác thì chỉ yên lặng theo dõi biến động, đồng thời cũng ngầm thừa nhận địa vị của vương triều Trung Ương, đây chính là thứ mà Phong Vân Vô Kỵ cần. Vì để làm yên lòng những vương triều khác, Phong Vân Vô Kỵ cũng tạm thời ngừng khuếch trương thế lực của vương triều.

Cung điện mới của vương triều đã bước đầu hình thành, mặc dù còn không hoa lệ bằng những vương triều khác, nhưng chênh lệch cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thừa dịp chiến tranh kết thúc, Phong Vân Vô Kỵ liền thu xếp đại quân trở về lãnh địa mới xây dựng của vương triều, đồng thời phân phát những tòa cung điện cho đám thủ hạ đại thần, còn mình thì lựa chọn tòa cung điện ở trung ương hoa lệ và hùng vĩ nhất.

Hệ thống cấp bậc và quần thể cung điện của Ma Giới vốn là tiếp thu tinh hoa của nhân loại, vì vậy vẫn giữ nguyên rất nhiều phong cách đặc trưng của loài người. Dù sao những kẻ giúp ma tộc xây dựng các kiến trúc này trên bản chất vẫn là loài người.

- Thái Huyền! Đây là một ít công quyết mà bản tọa tự mình ghi chép. Ngươi hãy chọn ra một số tộc nhân từ quân đoàn Hủy Diệt và tộc nhân tại thủy lao Ma Giới, để bọn họ tu luyện những ma công này.

Bên trong đại điện, Trung Ương đại đế ngồi yên trước bàn rồng do đám thợ thủ công chế tạo, trên bàn có một chồng giấy tờ thật dày, bên cạnh đặt một cây bút lông và một nghiên mực. Những thứ này đều là phương tiện ghi chép của thế giới loài người, cũng đồng thời được đám yêu ma tiếp thu và lưu truyền lại.

Đám yêu ma trong vương triều đã sớm bị Phong Vân Vô Kỵ gạt qua một bên, chỉ để lại Thái Huyền mà hắn tương đối tin cậy.

- Những thứ này là?

Thái Huyền bất giác vươn tay lật những xấp giấy kia ra. Ban đầu y còn có chút không thèm để ý, nhưng sau khi liếc sơ qua thì càng xem lại càng kinh hãi. Những ma công này tất cả đều là khẩu quyết đỉnh cao, còn cao hơn rất nhiều so với ma công hiện giờ do đám người biến dị tại Ma Giới ngộ ra.

“Hắn lấy ở đâu ra nhiều ma công như vậy?” - Trong lòng Thái Huyền kinh ngạc không thôi. Trong trí nhớ của y, tại Thái Cổ vốn có rất ít công pháp dùng ma khí làm đối tượng tu luyện, cho dù là Xi Vưu cũng chỉ dùng khí tức âm tà giữa trời đất để tu luyện. Thế nhưng số công pháp có đến mấy ngàn phần này rõ ràng chính là chuyên dùng để tu luyện ma khí, hơn nữa còn là luyện ra ma khí thuần túy.

Tại Thái Cổ những công pháp này có lẽ khó đại thành, cũng khó phát huy được uy lực, dù sao tại Thái Cổ thì ma khí sẽ bị áp chế. Nhưng tại Ma Giới thì không giống như vậy, đặc biệt là dưới tình huống hiện giờ.

Thái Huyền vừa lật xem ma quyết, thỉnh thoảng lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ.

“Chẳng lẽ ta thật sự bị ấn tượng ban đầu làm phán đoán sai lầm sao?” - Thái Huyền thầm nghĩ ngợi. Trong trí nhớ của y, Đệ Nhất phân thần Ma Giới tuy là cùng một thể với Đệ Tam phân thần, theo lý sự thông minh và khả năng lĩnh ngộ chênh lệch không lớn, nhưng những ngày qua tại Ma Giới Thái Huyền lại phát hiện, Đệ Nhất phân thần Ma Giới không phải là một kẻ chuyên cần khổ luyện, cũng không phải là một kẻ sẽ khổ công nghiên cứu những ma công mới, điểm này hoàn toàn khác với phân thần Thái Cổ.

Nếu phải khái quát thì chỉ có một chữ “lười”, ma tính vốn lười biếng.

Nhưng những ma công trong tay Thái Huyền hiện giờ vết mực vẫn còn chưa khô, hiển nhiên là vừa mới được viết lên. Thái Huyền có cả trăm điều không thể lý giải được.

Khó thấy Thái Huyền lộ ra ánh mắt như vậy, Phong Vân Vô Kỵ dĩ nhiên sẽ không giải thích cho y những ma quyết này từ đâu tới. Cả Thái Cổ số người biết đến cái tên “Đế Thích Thiên” này cũng không nhiều.

Trong thời gian tương đối yên tĩnh này, Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để đề cao thực lực của vương triều Trung Ương, từ đó rút ngắn sự chênh lệch đối với những vương triều đã tồn tại trong thời gian dài đằng đẵng.

Rất nhanh, những ma công do Đế Thích Thiên khắc lên vách tường bên trong trong tòa thành Ma vực được, cùng với số lượng lớn công pháp mà y lưu lại trong dấu ấn tinh thần lúc chia tay bỗng hiện lên trong đầu. Phong Vân Vô Kỵ chợt nảy sinh ý tưởng dùng những ma công này để đào tạo nên một nhóm ma tộc mới trung thành với mình.

Bởi vì phải bảo vệ chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn trong thời gian lâu dài, đội ngũ nhân tộc dưới quyền Đế Thích Thiên đã sớm bị ma khí thuần túy trong chiếc đầu phát ra đồng hóa. Muốn sinh tồn trong khí tức của Chủ Thần cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mà đội ngũ kia của Đế Thích Thiên lại chọn dùng thần lực trong chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn làm nguồn gốc của ma khí, diễn sinh sáng tạo ra số lượng lớn ma công tinh thuần. Có Chủ Thần làm nguồn gốc nuôi dưỡng, ma công của bọn họ muốn không tinh thuần cũng khó.

- Thái Huyền! Chuyện này ta giao cho ngươi, sau khi chọn lựa xong sẽ trực tiếp trở thành quân đoàn Trung Ương. Đợi sau khi tu luyện đến trình độ nhất định, bản tọa sẽ dùng Hấp Tinh đại pháp truyền công cho bọn họ. Về sau quân đoàn này sẽ do bản tọa trực tiếp chỉ huy. Phương pháp này tuy có hơi cấp tốc, nhưng tình hình hiện giờ rất đặc biệt, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Phong Vân Vô Kỵ trịnh trọng nói.

- Chủ công cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm xong!

Tạm thời gác lại nghi vấn trong lòng, Thái Huyền trả lời.

- Ừ, đi đi!

Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay. Thái Huyền hiểu ý, liền cầm lấy xấp giấy thật dày ghi chép những ma công đỉnh cao kia rời khỏi Trung Ương đại điện.

“Ừm, trước mắt trụ cột trong vương triều vẫn là thành viên nòng cốt của nhân tộc ta. Nhưng Ma Giới chính là thế giới của yêu ma, những tộc nhân này chết một người thì ít đi một người. Ngày sau khi cần đối phó với những quân đoàn cường đại của các vương triều, hoặc là các thế lực mà quân đoàn khác không thể đánh chiếm được, có lẽ sẽ nhờ đến họ. Nhưng nếu muốn xưng bá Ma Giới thì e rằng vẫn phải dựa vào đám yêu ma của Ma Giới. Nếu như có một loại ma công chuyên môn dùng để khống chế những yêu ma này thì chẳng phải tuyệt diệu sao.” - Đợi sau khi Thái Huyền rời đi, bên trong đại điện yên tĩnh lại, Phong Vân Vô Kỵ chống khuỷu tay lên bàn rồng, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Nói một cách công bằng, khả năng lĩnh ngộ của Đệ Nhất phân thần không hề kém hơn bao nhiêu so với Đệ Tam phân thần. Nếu hắn có lòng, muốn sáng tạo ra một môn ma công như vậy cũng không phải là chuyện không thể làm được.

“Nghĩ gì thế tiểu tử?” - Một giọng nói lớn chợt vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi thốt lên: “Kẻ nào?”

Sau đó như nghĩ tới điều gì, hắn lại từ kinh chuyển thành giận: “Đế Thích Thiên, lão già ngươi lại dám theo dõi ta à?”

“Hà hà, đừng nói khó nghe như vậy chứ! Nếu như hai ta đổi vị trí một chút, để cho ngươi ngồi yên như vậy trăm triệu năm, ngươi cũng sẽ cảm thấy chán chết. Ta mặc dù nhìn thấu sinh tử, nhưng chẳng phải ta còn chưa chết sao? Phải tìm chút gì đó để làm chứ!” - Đế Thích Thiên hiển nhiên chẳng hề quan tâm đến việc Phong Vân Vô Kỵ gọi mình là “lão già”.

“Sao ngươi không đi làm chuyện khác? Cút đi lão già, đứng có cả ngày nhìn chằm chằm vào nơi này!” - Phong Vân Vô Kỵ giận dữ quát lên, nhưng trong lòng lại thầm kinh hãi thực lực của Đế Thích Thiên. Thần thức của lão già này có thể vượt qua tầng tầng hư không luôn theo dõi mình, hơn nữa lại không bị mình phát giác ra… rất hiển nhiên thực lực của Đế Thích Thiên còn cao hơn mình nhiều.

“Hà hà, đừng vội đuổi ta! Lão già ta cũng đã sống trăm triệu năm, có chút bản lĩnh mà ma trùng nhỏ như ngươi không biết cũng chẳng có gì kỳ quái. Thấy ngươi mặt ủ mày chau, có chuyện gì cứ nói thử xem, biết đâu ta có thể giúp ngươi!”

Tiếng quát của Phong Vân Vô Kỵ vốn sắp ra khỏi miệng chợt dừng nơi cổ họng. Thầm suy nghĩ một chút, hắn liền nói: “Đế Thích Thiên, ngươi có nhiều ma công như vậy, vậy có loại công quyết nào có thể khống chế yêu ma khác hay không? Chính là kiểu ta muốn bọn chúng sống thì bọn chúng sẽ sống, còn muốn bọn chúng chết thì bọn chúng sẽ lập tức chết ngay. Chỉ khi nào nắm giữ loại ma công này, ta mới dám yên tâm truyền thụ những ma công cường đại cho đám yêu ma đó.”

Phía bên kia đột nhiên yên lặng.

Phong Vân Vô Kỵ chờ một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì, không nhịn được quát lên: “Lão già, chết rồi à? Nếu chưa chết thì mau trả lời đi!”

“Loại ma công mà ngươi muốn, có thì có, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Trước đây rất lâu, có một vị tộc nhân trong tộc ta đã sáng tạo ra loại công pháp tà ác này. Nhưng tà ác vốn không phải là bản tính của bọn ta, cho nên ban đầu chúng ta đã thông qua nghị quyết, đó là quyết không thể lưu truyền loại ma công tà ác này. Nếu như truyền cho ngươi …” - Đế Thích Thiên nói một cách khó khăn. Câu sau mặc dù không nói ra, nhưng hiển nhiên phần lược bớt chính là: “như vậy là làm trái với lời thề ban đầu”.

“Ai, ta còn tưởng cái gì, không ngờ ngươi lại là một tên thông thái rởm như vậy.” - Phong Vân Vô Kỵ nổi giận mắng, tiếp đó nói một cách vô sỉ: “Lời thề kia của ngươi là lập ở Thái Cổ, ban đầu cũng chỉ giới hạn không được lưu truyền cho nhân tộc, nhưng không nói là không thể lưu truyền cho ma chứ?”

“Hừ, trên bản chất ngươi vẫn là một nhân loại, cũng không phải là ma.” - Đế Thích Thiên lạnh lùng nói.

“Hà, chuyện này thì ngươi đừng xen vào. Ít nhất hiện tại thân thể của ta chính là ma thuần tuý, hoàn toàn có thể xưng là ma. Ngươi truyền ma công kia cho ta đương nhiên cũng sẽ không làm trái với quyết định ban đầu của các ngươi.”

“Tiểu tử, ngươi quả thật có thể xưng là ma, có đủ vô sỉ và vô lại. Cũng được, đã truyền cho ngươi nhiều công pháp như vậy, vậy cứ dứt khoát truyền luôn công pháp này cho ngươi một thể. Có điều ngươi cần phải bảo đảm, quyết không thể truyền công pháp này cho bất cứ nhân tộc nào!”

“Chuyện này thì đương nhiên.” - Phong Vân Vô Kỵ dĩ nhiên là đáp ứng ngay.

“Bộ công pháp này gọi là Vạn Ma quyết, ngươi hãy nghe cho kỹ…”

Năm ngôi sao treo cao trên bầu trời, không khí trở nên lành lạnh. Trong ánh sao nhàn nhạt, ngọn núi Kiếm các cô độc chĩa nghiêng lên trời. Trong bóng râm của ngọn núi, Thái Cổ Ma Viên hóa thành hình người lẳng lặng ngồi xếp bằng ở dưới dốc núi, khuôn mặt lông lá hiện lên vẻ yên bình, khí tức hung ác bẩm sinh giữa chân mày đã nhạt đi không ít.

- Tề Thiên, ngươi vào đi!

Trong tai Viên Tề Thiên đột nhiên vang lên một giọng nói bình thản và uy nghiêm.

- Sư tôn!

Viên Tề Thiên đột nhiên mở mắt, trong mắt phát ra một ánh hào quang. Thân thể nhoáng một cái iền từ dưới sườn núi nhảy vọt lên, giữa không trung gập lại, hóa thành một đoàn sương mù màu vàng bay vào bên trong Kiếm các.

- Tham kiến sư tôn!

Viên Tề Thiên chắp hai tay, quỳ rạp xuống đất, cung kính dập đầu một cái:

- Có phải sư tôn muốn truyền võ công cho con?

Phía trước bàn vuông, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Viên Tề Thiên giống như vừa phát hiện một vùng đất mới:

- Ngươi chỉ tu luyện Thanh Tâm quyết một thời gian ngắn, vậy mà đã bắt đầu có dấu hiệu mở mang đầu óc rồi… Ngươi tới đây!

- Sư tôn…

Viên Tề Thiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra, liền nhanh nhẹn bò tới, dừng lại ở trước bàn vuông:

- Xin sư tôn truyền năng lực lớn cho con!

- Bộ công quyết này là ta sáng tạo dành riêng cho ngươi, có tên là “Cửu Cửu huyền công”, bao gồm tám mươi mốt thức biến hóa. Bộ công pháp này tổng cộng có chín phần , mỗi phần lại chia lầm chín tầng. Mỗi khi ngươi tiến thêm một tầng thì linh khiếu sẽ thông suốt hơn một phần, cảm ngộ đối với trời đất này cũng sẽ tăng lên một phần. Tám phần trước bao gồm bảy mươi hai phép biến hóa, cũng là bảy mươi hai ý hung thần. Ngươi vốn là loài có sát khí rất nặng, huyền công bao gồm bảy mươi hai ý hung thần này chính là thích hợp với ngươi. Chờ sau khi ngươi tu thành tầng thứ tám, có được khí tức hung thần là đã có thể luyện thành lực lượng mạnh nhất trong trời đất. Trong vạn vật sẽ không vật nào có thể chính diện giao đấu với ngươi. Còn phần thứ chín cũng chia làm chín tầng, tám tầng trước mỗi một tầng đều tương ứng với một công pháp biến hóa. Đợi sau khi ngươi thông suốt và dung hợp tám phần bảy mươi hai biến hóa, sau đó ngộ ra tầng thứ chín, huyền công đã xem như đại thành.

- Sư tôn gần đây lĩnh ngộ pháp võ, chỉ ngộ ra được tám phần trước của Cửu Cửu huyền công, tổng cộng là bảy mươi hai tầng biến hóa. Tạm thời gọi nó là “Bát Cửu huyền công” vậy. Còn một phần chín tầng biến hóa cuối cùng chính là toàn bộ tinh hoa của huyền công, phải cần thêm chút thời gian mới có thể ngộ ra được.

Phong Vân Vô Kỵ dừng một chút, sau đó nói:

- Tề Thiên! Vi sư chỉ có hai đồ đệ là ngươi và Trì Thương. Những gì vi sư biết đều dung nhập cả vào trong Cửu Cửu huyền công này. Đợi khi ngươi luyện tới đại thành thì có thể bỏ đi hình dạng vốn có, trở nên giống như loài người. Luyện thành chung cực có thể trở thành sinh vật bất tử bất diệt, bất sinh bất tức trong trời đất.

Viên Tề Thiên cái hiểu cái không gật đầu một cái, bỗng nhiên hỏi:

- Vậy sư tôn hiệngiờ đã đạt tới chung cực bất tử bất diệt, bất sinh bất tức đó rồi sao?

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu một cái:

- Vẫn chưa… nhưng cũng sẽ không lâu lắm.

- Không cần nghĩ nhiều như vậy. Nếu ngươi có thể tu luyện theo huyền công mà vi sư sáng tạo cho ngươi, cho dù không thể tu thành Cửu Cửu huyền công, chỉ cần Bát Cửu huyền công phía trước tám phần bảy mươi hai tầng cũng đủ cho ngươi tung hoành vũ trụ rồi. Còn phần thứ chín thì phải đợi đến lúc vi sư đạt tới cảnh giới chung cực kia mới có thể ngộ ra, đến lúc đó sẽ truyền cho ngươi. Bây giờ cứ tạm truyền cho ngươi Bát Cửu huyền công vậy!

Phong Vân Vô Kỵ ngưng mắt, thần thức cường đại trực tiếp truyền vào trong đầu Viên Tề Thiên, sau khi lưu lại một dấu ấn ý thức liền lui ra ngoài.

- Tề Thiên, ngươi hãy nhớ rõ! Bát Cửu huyền công có tám phần bảy mươi hai tầng, mỗi khi tu thành một tầng thì có thể hóa thành một loại động vật, từ lớn đến nhỏ. Đến lúc ngươi có thể hóa thành loài phù du không thể nhận ra, thân thể Ma Viên của ngươi sẽ hoàn toàn được luyện hóa. Sau khi ngươi có thể biến hóa bảy mươi hai loại sinh vật thì xem như đã thành tựu Bát Cửu huyền công. Chỉ khi tu thành Bát Cửu huyền công, ngươi mới có thể tiếp tục tu luyện Cửu Cửu huyền công.

- Cảm ơn sư tôn!

- Đi đi, chờ khi ngươi tu thành Bát Cửu huyền công thì hãy trở lại gặp ta!

Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo bào màu trắng. Viên Tề Thiên liền bay đi, biến mất ở bên ngoài Kiếm các.

Đợi sau khi Viên Tề Thiên rời đi, Phong Vân Vô Kỵ mới đứng lên khỏi bàn, hóa thành một bóng trắng xuất hiện nơi cửa. Bên trái ngưỡng cửa, Thánh Giả bỗng nhiên đứng ở bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ.

- Nhìn cả nhân tộc, có một con Thái Cổ Ma Viên đã hóa hình làm đồ đệ, ngươi vẫn là người đầu tiên.

Thánh Giả mỉm cười nói.

- Đây cũng là do duyên phận sắp đặt.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn về hướng Viên Tề Thiên rời đi nói.

Hai người đều nhìn về bầu trời phương tây, trầm mặc không nói gì. Ở phía xa, Viên Tề Thiên hóa thành một chấm đen nhanh chóng biến mất không thấy.

- Vô Kỵ! Lần này Thánh điện triệu ngươi đến Thánh sơn, ngươi có đối sách gì chưa?

Thánh Giả ân cần hỏi.

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm gật đầu một cái. Phía đối diện một cơn gió mạnh từ trong hư không thổi tới, lướt qua hai bên tóc mai.

- Vô Kỵ, ngươi vẫn luôn không đồng ý chuyện hôn phối với công chúa Phượng Phi.

Thánh Giả mấp máy môi, giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi:

- Có phải ngươi cảm thấy công chúa Phượng Phi có vấn đề gì hay không?

Dừng một chút, Thánh Giả lại nói:

- Thật ta rất coi trọng cả hai người. Nhưng hình như ngươi và cô ấy có chút khúc mắc gì đó.

Phong Vân Vô Kỵ xoay đầu lại, nghiêm nghị nói:

- Ta chẳng có khúc mắc gì với cô ấy cả.

- Vậy chẳng lẽ là vì tính tình của công chúa Phượng Phi không được dịu dàng?

- Chuyện này chẳng liên quan gì.

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng, lạnh nhạt nói:

- Trên thực tế, Hiên Viên Chí Tôn còn từng dùng một tia thần thức nhờ ta chiếu cố công chúa Phượng Phi.

Chuyện này Thánh Giả lại lần đầu tiên nghe nói đến, lông mi dài khẽ nhếch lên:

- Hiên Viên Chí Tôn à?

- Ừm.

Sau đó Phong Vân Vô Kỵ liền lần lượt kể lại những chuyện trước kia, cuối cùng nói:

- Hiên Viên Chí Tôn tuy nhờ ta chiếu cố Phượng Phi, nhưng chiếu cố cũng không có nghĩa là phải kết hôn với cô ấy. Trong thời gian tu luyện dài đằng đẵng, ta đã sớm mất đi cái gọi là cảm nhận tình yêu rồi. Cô ấy lấy ta sẽ không hạnh phúc.

Thánh Giả thở dài một tiếng:

- Nhìn khắp Thái Cổ, có mấy ai dám nói đến hai chữ “hạnh phúc” xa xỉ này đây?

- Hiên Viên Chí Tôn đã hi sinh rất nhiều vì nhân tộc, ta không hi vọng nhìn thấy huyết mạch duy nhất của ngài lại trở thành vật hy sinh của một cuộc hôn nhân chính trị. Nếu như thắng lợi của Thái Cổ cần phải dựa vào sự hi sinh của một cô gái, ta nghĩ toàn bộ nam nhân của Thái Cổ đều sẽ cảm thấy nhục nhã. Huống hồ…

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào Thánh Giả, nói:

- Cho đến giờ, Thánh điện, Bắc Hải, Huỳnh Hoặc và ngài đều chỉ hỏi cảm nhận của ta, vì sao lại không hỏi ý kiến của công chúa Phượng Phi?

Thánh Giả im lặng, đối mặt với cặp mắt sắc bén của Phong Vân Vô Kỵ, không khỏi quay mặt đi.

- Nhưng ngươi cũng chưa từng hỏi qua công chúa Phượng Phi, làm sao biết cô ấy không nguyện ý?

Thánh Giả vẫn kiên trì nói.

- Ta không tin, ngoại trừ việc hi sinh một cô gái thì liền không có phương thức khác để đạt được mục đích như vậy.

Nói xong những lời này, Phong Vân Vô Kỵ liền từ trên Kiếm các nhảy xuống, đang ở giữa không trung thì một cơn gió mạnh cuốn qua, hóa thành vô số điểm sáng biến mất.

Tại Thánh sơn.

Vô số điểm sáng tại hội tụ lại bên vách đá. Hư không vặn vẹo một chút. Phong Vân Vô Kỵ người mặc áo trắng liền như một chiếc lông nhẹ từ không trung bay xuống.

- Tham kiến Kiếm Thần! Xin mời đi theo tôi! Mấy vị chưởng khống giả đã đợi từ lâu!

Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện, một tên Thánh điện sứ giả liền bước nhanh đến nghênh đón, cung kính đạo.

- Ừm, phiền sứ giả dẫn đường rồi!

Sứ giả kia vươn tay phải ra, liền dẫn Phong Vân Vô Kỵ đi qua cửa lớn Thánh điện, tiến vào trong Thánh sơn, sau nhiều lần đổi hưởng thì ngừng lại ở một cửa động.

- Các chưởng khống giả đang chờ ở bên trong, mời Kiếm Thần vào!

Sứ giả nói xong câu này liền xoay người rời đi.

Ánh nến mờ mịt. Những cây cột ở hành lang xếp đều nhau.

Khi Phong Vân Vô Kỵ đẩy cửa lớn ra, không gian trước mắt liền biến ảo, đã tiến vào trong một không gian khác. Bảy chưởng khống giả Thánh điện, mười tám trưởng lão của Bắc Hải, hơn mười tên cường giả đỉnh cao trogn số người tiềm tu, Huỳnh Hoặc, cùng với người đứng đầu hệ phái tự do là Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đều xuất hiện ở nơi đây.

Trong đám trưởng lão Bắc Hải đang ngồi xếp bằng, Phong Vân Vô Kỵ thấy được bóng dáng của Phượng Phi đang cúi thấp đầu, mím môi, không nói một lời, cũng giống như không phát hiện ra Phong Vân Vô Kỵ tiến vào.

“Lần này Thánh điện triệu tập ta và Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, e rằng là muốn quyết định quyền lực đỉnh cao củaThái Cổ thuộc về ai.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chợt hiểu ra như vậy.

- Vô Kỵ, ngươi cuối cùng đã tới, nãy giờ vẫn đang chờ ngươi.

Phong Vân Vô Kỵ vừa bước vào không gian này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn.

Phía sau đám trưởng lão Bắc Hải, Phượng Phi vẫn luôn cúi thấp đầu, mím đôi môi đỏ mọng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, trên khuôn mặt kiều mị lúc này lại có vẻ hơi suy yếu.

- Ừm.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, liền theo như sắp xếp của Thánh điện ngồi xuống đối diện với Đại Quang Minh Vương Dương Tôn.

Như vậy nhìn vào việc sắp xếp chỗ ngồi, Phong Vân Vô Kỵ là ngồi gần với các trưởng lão Bắc Hải ủng hộ hắn, còn Đại Quang Minh Vương Dương Tôn thì ngồi gần các cường giả trong số người tiềm tu, đồng thời hai người lại ngồi đối diện nhau, đại biểu cho hai thế lực tranh đoạt quyền thế của Thái Cổ hiện giờ. Còn Thánh điện thì trở thành người điều hành đứng ở trung gian, ít nhất bề ngoài là như vậy.

Huỳnh Hoặc là chưởng khống giả Thánh điện tiền nhiệm, không thuộc về bất kỳ bên nào giống Phượng Phi, chỉ ở bên cạnh quan sát mà thôi. Nếu không phải nhờ thân phận tiền nhiệm chưởng khống giả Thánh điện, hội nghị hôm nay do Thánh điện chủ động triệu tập cũng sẽ không có chỗ cho y.

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ ngồi xuống, bầu không khí liền trở nên khác thường. Về phía các trưởng lão Bắc Hải thì toàn lực ủng hộ Phong Vân Vô Kỵ, đặc biệt là sau khi Phong Vân Vô Kỵ dung hợp cùng thánh thú Thanh Long. Cho dù Công Tôn Chỉ Thương thật sự không có vấn đề gì, nhưng so với thân phận con trai Bạch Hổ của hắn, hiển nhiên Đệ Ngũ Chí Tôn càng nhận được sự ủng hộ của các trưởng lão Bắc Hải hơn.

Điều duy nhất khiến các trưởng lão Bắc Hải không hiểu là Phong Vân Vô Kỵ được thánh thú Thanh Long chấp nhận cũng đã qua một thời gian, nhưng ngay cả khi Công Tôn Chỉ Thương xuất hiện lại, Phong Vân Vô Kỵ cũng không công khai thân phận Đệ Ngũ Chí Tôn của hắn. Các trưởng lão Bắc Hải hoàn toàn có lý do để tin tưởng, nếu như Phong Vân Vô Kỵ công khai thân phận Đệ Ngũ Chí Tôn, ảnh hưởng của hắn nhất định sẽ vượt trên Công Tôn Chỉ Thương, hơn nữa những thế lực vốn nghiêng về phía Công Tôn Chỉ Thương cũng rất có thể sẽ lập tức quay sang ủng hộ Phong Vân Vô Kỵ. Vấn đề là các trưởng lão vẫn không biết trong hồ lô của Phong Vân Vô Kỵ chứa thuốc gì, điều duy nhất có thể khẳng định là Phong Vân Vô Kỵ nhất định có dự tính riêng.

“Vô Kỵ, lần này Thánh điện triệu tập ngươi và Công Tôn Chỉ Thương đến, ngươi đã có đối sách gì chưa? Nhìn vào tình hình trước mắt, có vẻ ngươi không hề chiếm được ưu thế” - Đại trưởng lão Bắc Hải dùng thần thức trao đổi với Phong Vân Vô Kỵ.

“Tình thế vẫn còn nằm trong lòng bàn tay. Trước mắt Công Tôn Chỉ Thương vẫn không lộ ra bất cứ điểm nào gây bất lợi với Thái Cổ, cho nên chúng ta không thể nào làm gì hắn được. Thứ duy nhất cần quan tâm là bản thể Công Tôn Chỉ Thương rốt cuộc đang ở nơi nào. Đại Quang Minh Vương Dương Tôn hiển nhiên chỉ là phân thân của hắn chứ không phải bản thể. Trước đây không lâu Công Tôn Chỉ Thương lại xuất hiện bằng phân thân này, còn bản thể của hắn đến bây giờ vẫn luôn ẩn nấp phía sau bức màn.”

“Ừm, ngay cả chúng ta cũng không cách nào điều tra ra tung tích bản thể của hắn.” - Đại trưởng lão cảm khái nói: “Hắn ẩn nấp thật quá tốt. Một người làm việc thẳng thắn vô tư, không thẹn với lương tâm thì cần gì phải giấu đầu lòi đuôi như thế. Cho dù không thể tìm được chứng cứ hắn gây hại đến Thái Cổ, nhưng chỉ với điểm này thì cũng khó khiến chúng ta tin tưởng hắn.”

Ngay lúc này, thủ lĩnh chưởng khống giả Thánh điện bỗng lên tiếng:

- Chư vị! Trước mắt chúng ta đã từ chối rõ ràng yêu cầu quá đáng của phía Ma Giới. Dựa theo thói quen trước đây, không lâu sau bọn họ sẽ phái ra một sứ giả chính thức tuyên bố thái độ của Ma Giới. Nếu như Ma Giới không chịu lùi bước, e rằng chúng ta cần phải chuẩn bị cho hai việc. Thứ nhất là tạm thời khuất phục, làm theo yêu cầu phái ba trăm vạn tộc nhân đến Ma Giới. Thứ hai là chuẩn bị chính thức trở mặt với Ma Giới, hai bên khai chiến.

- Dù là tình huống nào thì chúng ta đều không muốn nhìn thấy. Theo tình hình hiện nay, chúng ta cần phải nhanh chóng hợp nhất các thế lực tại Thái Cổ. Đồng thời ban đầu khi Thánh điện thành lập cũng có một quy tắc, đó là một khi có người thỏa mãn điều kiện, Thánh điện cần phải chuyển giao quyền lực trong tay cho người đó. Mà hiện giờ thỏa mãn điều kiện chỉ có hai người các vị.

Chưởng khống giả dừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ… còn có Công Tôn Chỉ Thương.

- Lần này triệu tập hai người, đồng thời lại mời chư vị trưởng lão Bắc Hải, cùng với chư vị tộc nhân rất có uy tín trong số người tiềm tu đến đây, chính là hi vọng mọi người cùng nhau thương nghị, từ trong hai vị tộc nhân này chọn ra một người để thống nhất các thế lực lớn tại Thái Cổ, chuẩn bị cho chiến tranh.

- Chư vị trưởng lão, không biết ý của các vị như thế nào?

Chưởng khống giả nhìn về phía các trưởng lão Bắc Hải.

Đại trưởng lão Bắc Hải hơi trầm ngâm, sau đó đại biểu cho các trưởng lão Bắc Hải lên tiếng:

- Cả hai ta đều ủng hộ, nhưng nếu so sánh, ta cho rằng Kiếm Thần thích hợp đảm đương chức vị này hơn. Từ khi y phi thăng đến nay, hẳn là Thánh điện cũng đã chú ý đến sự trưởng thành của y, những thành tựu và thay đổi của y trong thời gian này mọi người cũng đã nhìn thấy. Tại Thái Cổ hiện nay, ngoại trừ Chí Tôn thì y cũng xem như là người đứng đầu, điểm này chắc hẳn không ai có thể phản bác, cho nên…

- Chờ đã!

Một tên cường giả tiềm tu bỗng cắt lời:

- Trưởng lão! Ta cũng không phải là muốn đối choi với ngài, nhưng chuyện lần này quan hệ rất lớn, chúng ta không thể nào nhượng bộ được. Nếu như trưởng lão chỉ vì võ công của Phong Vân Vô Kỵ mà lựa chọn y, vậy chúng ta cũng đề cử con của Bạch Hổ Chí Tôn là công tử Công Tôn Chỉ Thương. Luận về võ công, Vạn Ma Diễn Sinh quyết của Công Tôn công tử chưa chắc đã kém hơn so với kiếm đạo của Kiếm Thần.

Nghe đến cái tên “Vạn Ma Diễn Sinh quyết”, mấy vi chưởng khống giả Thánh điện và các trưởng lão Bắc Hải đều bất giác hơi nhíu mày, sau đó rất nhanh lại giãn ra.

- Cha hổ không sinh con chó. Chúng ta ủng hộ Công Tôn Chỉ Thương và công chúa Phượng Phi thành hôn, sau đó thống nhất Thái Cổ.

Lúc tên tiềm tu kia nói ra những lời này, Phong Vân Vô Kỵ bỗng liếc thấy công chúa Phượng Phi người mặc phượng bào đỏ rực, đôi vai gầy gò chợt run lên một chút giống như bị sét đánh trúng, cặp mắt xinh đẹp mở thật to, màu máu trên mặt trong nháy mắt rút hết, trở nên cực kỳ trắng bệch, hai tay nắm lại thật chặt, dáng vẻ giống như một chú nai con đang hoảng sợ .

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ bỗng trở nên lạnh lẽo, quay đầu sang nhìn chằm chằm vào tên cao thủ trong hệ phái tự do vừa lên tiếng, toàn thân phát ra một khí tức lạnh giá:

- Ngươi là ai?

Người nọ vừa dứt lời, chợt cảm thấy hai vai có một áp lực to lớn nặng tựa vạn cân đè xuống, sắc mặt liền biến đổi, vừa lúc trông thấy ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ, bất giác nói:

- Tại hạ là Mạc Nhược Tâm.

- Mạc Nhược Tâm à?

Chân mày Phong Vân Vô Kỵ nhướng lên, lạnh lùng nói:

- Ngươi còn biết ngươi tên là Mạc Nhược Tâm à? Chuyện của công chúa Phượng Phi khi nào lại đến phiên các ngươi xen vào! Các ngươi có đã từng hỏi ý kiến của công chúa chưa? Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, ý thức mênh mông của Phong Vân Vô Kỵ chợt phát ra, đánh vào trong biển ý thức của Mạc Nhược Tâm.

“Ầm!”

Thân thể Mạc Nhược Tâm lắc lư kịch liệt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy, ý thức lực của hắn thậm chí không thể chống chọi được một giây, phòng ngự liền bị phá tan, bị Phong Vân Vô Kỵ công kích một đòn không nặng không nhẹ vào trong biển ý thức. Tổn thương chỉ là thứ yếu, thứ thật sự khiến cho tâm thần của hắn chấn động chính là thực lực mà Phong Vân Vô Kỵ triển hiện ra.

Khi ý thức hùng hậu của Phong Vân Vô Kỵ phát ra, mọi người có mặt đều biến sắc, đến khi nhìn thấy tên tiềm tu kia cũng không bị tổn thương thật sự, lúc này mới thở phào một hơi.

Lúc Phong Vân Vô Kỵ ra tay, trong mắt Đại Quang Minh Vương Dương Tôn chợt thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ. Cho dù Thái Cổ đã gần như công nhận chủ nhân Kiếm các là đệ nhất cao thủ, nhưng khi cảm nhận được thần thức to lớn chợt hiện rồi biến mất trong hư không, khiến cho vũ trụ tinh không đều hơi mất màu, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn mới biết được thực lực của Phong Vân Vô Kỵ đã đạt đến trình độ nào. Lúc nhìn lại Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt của hắn đầy vẻ kiêng kỵ.

- Phong Vân Vô Kỵ!

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ra tay khiến cho đám cường giả tiềm tu cũng không kìm được tức giận:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên nơi này là Thánh điện!

Phong Vân Vô Kỵ giống như không nghe thấy. Nhân thấy cuộc hội nghị đã sắp biến thành tranh chấp giữa hai thế lực ủng hộ mình và Công Tôn Chỉ Thương, vẻ mặt của hắn liền nghiêm lại, cả người tỏa ra một khí thế bá đạo hiếm thấy, đồng thời từ từ đứng lên, chậm rãi nhưng lại gây cho người ta một cảm giác nặng nề như núi.

- Hiện giờ các bên đều đã thấy, có bàn tiếp cũng sẽ khó mà đựa ra kết luận được.

Nói đến đây, Phong Vân Vô Kỵ liền liếc nhìn Công Tôn Chỉ Thương một cái, chỉ thấy Công Tôn Chỉ Thương cũng đang liếc nhìn hắn như có suy nghĩ, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Phong Vân Vô Kỵ nào lại cho đối phương cơ hội gây thêm rắc rối, liền đứng thẳng người, một lời vạch trần chủ bài lớn nhất trong tay hắn:

- Thánh điện nghe lệnh! Ta dùng danh nghĩa Đệ Ngũ Chí Tôn ban bố mệnh lệnh thứ nhất!

- A!

Mọi người đều giật mình. Đám cường giả tiềm tu càng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, bởi vì bọn họ vốn cho rằng Đệ Ngũ Chí Tôn là Công Tôn Chỉ Thương.

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăm của các trưởng lão Bắc Hải cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng học được một chút bá đạo rồi.”

______________________________________

Lời tác giả:

Xin được giải thích một số chuyện.

Thứ nhất, cái gọi là “mua đứt” là chỉ việc Khởi Điểm mua toàn bộ bản quyền của sách thật và sách điện tử. Kế hoạch này của Khởi Điểm là nhằm để tác giả mới có thể an tâm viết truyện.

Thứ hai, bộ truyện này từ tháng 2 năm nay đã được Thiên Đường Mạo Hiểm Giả của Đài Loan xuất bản dưới dạng chữ phồn thể, cũng không xuất bản bằng chữ giản thể. Việc xuất bản phồn thể là do Khởi Điểm và nhà xuất bản của Đài Loan ký kết, cũng không cấm tôi đăng chương mới lên mạng. Hơn nữa số lượng đăng trên mạng còn vượt xa xuất bản, nếu như xuất bản giản thể thì… chư vị xem thử tình hình ra chương mới của bộ Thú Huyết thì sẽ thấy. Do đó không nên cho rằng vì chuyện này mà tôi tạm nghỉ, hay là vì tiền bạc gì đó.

Thứ ba, có lẽ chư vị cũng biết, bình thường tôi viết chương mới đến rất khuya, có bữa viết đến tận bốn năm giờ sáng. Theo lý, mỗi tháng tôi chỉ cần giao đủ bản thảo cho Khởi Điểm là xong, vốn không cần phải làm trễ như vậy, thậm chí không cần làm cũng được. Tuy tôi có lúc tạm ngưng, nhưng xem lại tổng cộng thì cũng không nhiều. Buổi tối tôi tự mình làm thêm, có lúc lại bộc phát, vốn chẳng liên quan gì đến tiền bạc, mà là do thái độ và trách nhiệm vốn có đối với người đọc.

Thứ tư, có người nói rằng tôi đã hứa nhưng lại không làm được, đúng là một thằng lừa đảo. Tôi thừa nhận điều này tôi không làm được, nhưng thử nghĩ một người vốn không phải chịu trách nhiệm gì đối với độc giả, viết truyện miễn phí trên mạng trong khi chẳng được chút thù lao nào, liệu có đáng bị lên án như vậy không? Có câu nói thì rất hay, nhưng kế hoạch thì vĩnh viễn không theo kịp với thay đổi. Ai có thể không gặp một số tình huống ngoài ý muốn? Năm nay là năm cuối đại học của tôi, ai đã từng học đại học, hoặc là đang học đại học hẳn là biết tầm quan trọng của một năm này. Nếu học không tốt thì xem như uổng phí cả mấy năm đại học, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng có thể không lấy được. Nói một cách công bằng, bên nào nặng bên nào nhẹ mọi người nhìn vào sẽ thấy ngay. Đến hiện giờ tôi vẫn chưa xem viết lách là nghề nghiệp chính của mình.


/542

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status