"Muộn rồi, cô nhanh về nghỉ ngơi, có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, chiều nay hẳn đi làm." Thật ra xoa eo hai lần rồi, bây giờ không có xấu hổ như trước, tuy rằng vẫn còn một chút, khả năng thích ứng của con người tốt hơn so với tưởng tượng nhiều, bây giờ đã hơn một giờ sáng, trễ lắm rồi, An Thanh cảm thấy nên để cho Lương Hiểu về nhà ngủ.
"Chị cho tôi nghỉ thêm nửa ngày, nên trễ chút cũng không sao." Lương Hiểu kiên trì nói.
"Thật sự không cần." An Thanh ngữ khí rất kiên định. An Thanh cảm thấy không xoa cũng không sao, sớm muộn cũng sẽ tan đi, hơn nữa cô dự định ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
"Vậy được rồi, chị tự xoa đi, nếu cần gì, gọi cho tôi, tôi ở kế bên thôi." Lương Hiểu nhìn một chút thời gian, xác thật đã muộn, An Thanh thái độ kiên quyết, Lương Hiểu cũng không kiên trì nữa, dù sao tình huống bây giờ với lúc ở khách sạn không giống nhau, cô lấy trong túi chai rượu thuốc hôm qua ra, sau đó đặt trên bàn trà ở phòng khách.
"Được rồi, cám ơn." Cô có thể tự xoa? An Thanh cảm thấy lời nói của Lương Hiểu tuy đều rất đàng hoàng nghiêm túc, nhưng lời đều có nghĩa khác.
"Vậy tôi về trước, chị nghỉ ngơi sớm một chút." Lương Hiểu nhẹ giọng nói.
"Được, cô cũng nghỉ sớm một chút." An Thanh đáp.
Sau khi Lương Hiểu trở về, An Thanh liền đến phòng tắm để tắm rửa, eo vừa động liền đau, sau khi tắm xong, cầm lấy chai rượu thuốc của Lương Hiểu, muốn xoa eo một chút. Nhớ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, An Thanh nở nụ cười bất đắc dĩ, nên nói vận may không tốt sao, cũng không phải tất cả đều không tốt, hình tượng không còn, eo bị thương, nhưng tổng thể cũng không tệ lắm, hợp đồng được ký, quan trọng nhất là ảnh chụp xóa bỏ được rồi.
Lương Hiểu ngoài bất ngờ lại rất biết chăm sóc người, tửu lượng còn rất tốt, nhớ những ngày ở chung với Lương Hiểu, tuy rằng bị mất mặt đến không còn gì, nhưng khóe miệng An Thanh không tự chủ hơi cong lên, Lương Hiểu hình như cũng không tệ lắm.
An Thanh lấy rượu thuốc xoa vai, cảm giác xoa kém xa Lương Hiểu, An Thanh tùy ý xoa vài cái, không muốn xoa nữa, nằm trên giường, gương mặt Lương Hiểu không tự chủ được hiện ra, chỉ thoáng qua, rất nhanh do mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Lương Hiểu thu dọn hành lý, tắm rửa, giặt quần áo xong liền đến ban công phơi quần áo, nhà cô và An Thanh ban công song song cách nhau hai tấm kính. Nói ra cũng kỳ quái, tuy rằng cùng An Thanh làm hàng xóm cũng được một thời gian, phỏng chừng cũng hai tháng, nhưng cô hầu như chưa từng ở ban công gặp qua An Thanh, cô nghĩ có lẽ do An Thanh không làm việc nhà, không có đi ban công phơi quần áo, đúng là chủ nhật có nhìn thấy một dì ở ban công thay chị ấy phơi quần áo. Xuyên qua vách kính, Lương Hiểu nhìn thấy đèn bên An Thanh đã tắt, có lẽ ngủ rồi, chị ấy cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, eo nhất định không thoải mái.
Lương Hiểu nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh An Thanh ngã chổng vó, hình ảnh An Thanh tắm rửa, nụ hoa hồng nhạt, tròn trĩnh, dựng thẳng, nơi tam giác như ẩn như hiện, đôi chân thon dài, làn da trắng nõn được nước cọ rửa, còn có hình ảnh thoa thuốc...
Lương Hiểu bị hình ảnh hiện trong đầu khiến sợ hết hồn, không thể nào, cô đối với sắc đẹp An Thanh không thể cầm giữ được? Tối hôm qua không phải lần đầu nhìn thấy An Thanh không mảnh vải che thân, nhưng đây là lần đầu tiên trong đầu cô xuất hiện loại hình ảnh này, lại còn là bản HD, cô nhớ hôm qua cô không dám nhìn nhiều, sao lại có hình ảnh rõ ràng như vậy?
Lương Hiểu tận lực khiến mình nghĩ về chuyện công việc, không nhớ đến những hình ảnh đó nữa, nghĩ đến công việc, nhưng công việc của cô thường xuyên tiếp xúc với An Thanh, liền nghĩ đến An Thanh, nghĩ dáng vẻ An Thanh như ngự tỷ cao lạnh, Lương Hiểu nhanh chóng ngừng nghĩ nữa, Lương Hiểu không thể không đổi người, không tự chủ nghĩ đến bạn gái cũ Dương Văn Kỳ, nhưng không hề bất ngờ, lại nghĩ đến Dương Văn Kỳ cùng An Thanh lên giường.
Cô cảm thấy An Thanh như độc dược, có điều Lương Hiểu cũng biết, ưu tú xinh đẹp như An Thanh quả thật rất dễ khiến người khác động lòng. Đáng chết hơn là chị ấy còn hở một tí đùa giỡn cô, biết rõ hết thảy đều không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn khiến cô nghĩ vẩn vơ.
Cô nhớ đến đêm qua An Thanh lấy tay ôm cổ cô dáng vẻ rất câu người, cô cảm giác nhiều hơn mấy lần nữa, cô khẳng định không cầm giữ được, cô cảm thấy An Thanh có chút nguy hiểm, lần sau không nên cùng chị ấy đùa giỡn như vậy, có điều lần sau hẳn là không có cơ hội đó rồi. Lương Hiểu nghĩ đến An Thanh, trong lòng có chút phức tạp, bởi vì cô biết mình tuyệt đối không thể đối với An Thanh có bất kỳ ý nghĩa không nên có nào, nghĩ như vậy hình ảnh An Thanh dần dần biến mất, Lương Hiểu cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cả đêm chiêm bao ngổn ngang.
Chờ Lương Hiểu tỉnh dậy đã hơn mười giờ, cô kéo màn cửa sổ ra, không tự chủ đi đến ban công, nhìn ban công sát vách. Không tự chủ quan sát động tĩnh bên kia, không thấy có động tĩnh gì, Lương Hiểu liền đi đến phòng tắm rửa mặt, nấu một ít thức ăn, sau khi ăn xong liền đến công ty. Trước đây đi làm, cũng không tính là yêu thích hay chán ghét, nhưng hôm nay Lương Hiểu lại có chút chờ mong, cô quy tội cho việc bởi vì cô cùng với An Thanh lấy được hợp đồng lớn này, ngồi vững vị trí giám đốc.
Khi đến công ty phát hiện An Thanh không có đi làm, nghe trợ lý An Thanh - Trương Phân nói An Thanh nghỉ ngơi hai ngày, Lương Hiểu nghĩ, lẽ nào eo còn đau? Lương Hiểu cảm thấy có chút lo lắng, sớm biết như thế ngày hôm qua kiên trì thay An Thanh xoa eo rồi hẳn về.
Vốn mang tâm tình chờ mong đi làm, tựa hồ liền giảm đi nhiều, Lương Hiểu cảm giác nửa ngày này trôi qua rất lâu.
Cảm thấy nửa ngày dài không chỉ có Lương Hiểu, An Thanh cũng thế, cô nghỉ ngơi một ngày, tuy rằng tỉnh dậy đã là nửa ngày, nhưng nửa ngày còn lại trôi qua vô cùng lâu, cô nằm lỳ trên giường, ăn đều gọi bên ngoài, quả thật như kẻ ăn hại nằm trong nhà, phải biết là ngày thường cô là người cuồng công việc, không chịu được dáng vẻ bản thân lười biếng, chán chường, mặc dù chỉ là dưỡng thương. Tuy eo còn đau nhưng cô quyết định ngày mai sẽ đi làm.
Lương Hiểu sau khi tan làm, đến cửa nhà thì dừng lại, cấp trên bị thương không đi làm, cô lại ở sát bên, đến thăm cô ấy một chút, cũng là đạo lý thường tình. Do dự chừng ba phút, Lương Hiểu gõ cửa nhà An Thanh.
An Thanh mở cửa nhìn thấy Lương Hiểu, cô phát hiện cô ở nhà buồn chán đến ngu người hơn nửa ngày, nhìn thấy người quen, cảm giác vô cùng tốt.
"Chị cho tôi nghỉ thêm nửa ngày, nên trễ chút cũng không sao." Lương Hiểu kiên trì nói.
"Thật sự không cần." An Thanh ngữ khí rất kiên định. An Thanh cảm thấy không xoa cũng không sao, sớm muộn cũng sẽ tan đi, hơn nữa cô dự định ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
"Vậy được rồi, chị tự xoa đi, nếu cần gì, gọi cho tôi, tôi ở kế bên thôi." Lương Hiểu nhìn một chút thời gian, xác thật đã muộn, An Thanh thái độ kiên quyết, Lương Hiểu cũng không kiên trì nữa, dù sao tình huống bây giờ với lúc ở khách sạn không giống nhau, cô lấy trong túi chai rượu thuốc hôm qua ra, sau đó đặt trên bàn trà ở phòng khách.
"Được rồi, cám ơn." Cô có thể tự xoa? An Thanh cảm thấy lời nói của Lương Hiểu tuy đều rất đàng hoàng nghiêm túc, nhưng lời đều có nghĩa khác.
"Vậy tôi về trước, chị nghỉ ngơi sớm một chút." Lương Hiểu nhẹ giọng nói.
"Được, cô cũng nghỉ sớm một chút." An Thanh đáp.
Sau khi Lương Hiểu trở về, An Thanh liền đến phòng tắm để tắm rửa, eo vừa động liền đau, sau khi tắm xong, cầm lấy chai rượu thuốc của Lương Hiểu, muốn xoa eo một chút. Nhớ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, An Thanh nở nụ cười bất đắc dĩ, nên nói vận may không tốt sao, cũng không phải tất cả đều không tốt, hình tượng không còn, eo bị thương, nhưng tổng thể cũng không tệ lắm, hợp đồng được ký, quan trọng nhất là ảnh chụp xóa bỏ được rồi.
Lương Hiểu ngoài bất ngờ lại rất biết chăm sóc người, tửu lượng còn rất tốt, nhớ những ngày ở chung với Lương Hiểu, tuy rằng bị mất mặt đến không còn gì, nhưng khóe miệng An Thanh không tự chủ hơi cong lên, Lương Hiểu hình như cũng không tệ lắm.
An Thanh lấy rượu thuốc xoa vai, cảm giác xoa kém xa Lương Hiểu, An Thanh tùy ý xoa vài cái, không muốn xoa nữa, nằm trên giường, gương mặt Lương Hiểu không tự chủ được hiện ra, chỉ thoáng qua, rất nhanh do mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Lương Hiểu thu dọn hành lý, tắm rửa, giặt quần áo xong liền đến ban công phơi quần áo, nhà cô và An Thanh ban công song song cách nhau hai tấm kính. Nói ra cũng kỳ quái, tuy rằng cùng An Thanh làm hàng xóm cũng được một thời gian, phỏng chừng cũng hai tháng, nhưng cô hầu như chưa từng ở ban công gặp qua An Thanh, cô nghĩ có lẽ do An Thanh không làm việc nhà, không có đi ban công phơi quần áo, đúng là chủ nhật có nhìn thấy một dì ở ban công thay chị ấy phơi quần áo. Xuyên qua vách kính, Lương Hiểu nhìn thấy đèn bên An Thanh đã tắt, có lẽ ngủ rồi, chị ấy cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, eo nhất định không thoải mái.
Lương Hiểu nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh An Thanh ngã chổng vó, hình ảnh An Thanh tắm rửa, nụ hoa hồng nhạt, tròn trĩnh, dựng thẳng, nơi tam giác như ẩn như hiện, đôi chân thon dài, làn da trắng nõn được nước cọ rửa, còn có hình ảnh thoa thuốc...
Lương Hiểu bị hình ảnh hiện trong đầu khiến sợ hết hồn, không thể nào, cô đối với sắc đẹp An Thanh không thể cầm giữ được? Tối hôm qua không phải lần đầu nhìn thấy An Thanh không mảnh vải che thân, nhưng đây là lần đầu tiên trong đầu cô xuất hiện loại hình ảnh này, lại còn là bản HD, cô nhớ hôm qua cô không dám nhìn nhiều, sao lại có hình ảnh rõ ràng như vậy?
Lương Hiểu tận lực khiến mình nghĩ về chuyện công việc, không nhớ đến những hình ảnh đó nữa, nghĩ đến công việc, nhưng công việc của cô thường xuyên tiếp xúc với An Thanh, liền nghĩ đến An Thanh, nghĩ dáng vẻ An Thanh như ngự tỷ cao lạnh, Lương Hiểu nhanh chóng ngừng nghĩ nữa, Lương Hiểu không thể không đổi người, không tự chủ nghĩ đến bạn gái cũ Dương Văn Kỳ, nhưng không hề bất ngờ, lại nghĩ đến Dương Văn Kỳ cùng An Thanh lên giường.
Cô cảm thấy An Thanh như độc dược, có điều Lương Hiểu cũng biết, ưu tú xinh đẹp như An Thanh quả thật rất dễ khiến người khác động lòng. Đáng chết hơn là chị ấy còn hở một tí đùa giỡn cô, biết rõ hết thảy đều không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn khiến cô nghĩ vẩn vơ.
Cô nhớ đến đêm qua An Thanh lấy tay ôm cổ cô dáng vẻ rất câu người, cô cảm giác nhiều hơn mấy lần nữa, cô khẳng định không cầm giữ được, cô cảm thấy An Thanh có chút nguy hiểm, lần sau không nên cùng chị ấy đùa giỡn như vậy, có điều lần sau hẳn là không có cơ hội đó rồi. Lương Hiểu nghĩ đến An Thanh, trong lòng có chút phức tạp, bởi vì cô biết mình tuyệt đối không thể đối với An Thanh có bất kỳ ý nghĩa không nên có nào, nghĩ như vậy hình ảnh An Thanh dần dần biến mất, Lương Hiểu cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cả đêm chiêm bao ngổn ngang.
Chờ Lương Hiểu tỉnh dậy đã hơn mười giờ, cô kéo màn cửa sổ ra, không tự chủ đi đến ban công, nhìn ban công sát vách. Không tự chủ quan sát động tĩnh bên kia, không thấy có động tĩnh gì, Lương Hiểu liền đi đến phòng tắm rửa mặt, nấu một ít thức ăn, sau khi ăn xong liền đến công ty. Trước đây đi làm, cũng không tính là yêu thích hay chán ghét, nhưng hôm nay Lương Hiểu lại có chút chờ mong, cô quy tội cho việc bởi vì cô cùng với An Thanh lấy được hợp đồng lớn này, ngồi vững vị trí giám đốc.
Khi đến công ty phát hiện An Thanh không có đi làm, nghe trợ lý An Thanh - Trương Phân nói An Thanh nghỉ ngơi hai ngày, Lương Hiểu nghĩ, lẽ nào eo còn đau? Lương Hiểu cảm thấy có chút lo lắng, sớm biết như thế ngày hôm qua kiên trì thay An Thanh xoa eo rồi hẳn về.
Vốn mang tâm tình chờ mong đi làm, tựa hồ liền giảm đi nhiều, Lương Hiểu cảm giác nửa ngày này trôi qua rất lâu.
Cảm thấy nửa ngày dài không chỉ có Lương Hiểu, An Thanh cũng thế, cô nghỉ ngơi một ngày, tuy rằng tỉnh dậy đã là nửa ngày, nhưng nửa ngày còn lại trôi qua vô cùng lâu, cô nằm lỳ trên giường, ăn đều gọi bên ngoài, quả thật như kẻ ăn hại nằm trong nhà, phải biết là ngày thường cô là người cuồng công việc, không chịu được dáng vẻ bản thân lười biếng, chán chường, mặc dù chỉ là dưỡng thương. Tuy eo còn đau nhưng cô quyết định ngày mai sẽ đi làm.
Lương Hiểu sau khi tan làm, đến cửa nhà thì dừng lại, cấp trên bị thương không đi làm, cô lại ở sát bên, đến thăm cô ấy một chút, cũng là đạo lý thường tình. Do dự chừng ba phút, Lương Hiểu gõ cửa nhà An Thanh.
An Thanh mở cửa nhìn thấy Lương Hiểu, cô phát hiện cô ở nhà buồn chán đến ngu người hơn nửa ngày, nhìn thấy người quen, cảm giác vô cùng tốt.
/66
|