"Sao chị lại ở đây?" Dương Văn Kỳ đầu tiên là chất vấn An Thanh, cô thấy An Thanh mặc đồ ngủ, khiến cô tưởng mình đi lộn chỗ, An Thanh mặc đồ ngủ xuất hiện ở nhà Lương Hiểu, có tưởng tượng thế nào cũng không ra.
"Tôi sao không thể ở chỗ này?" An Thanh nhướn mày hỏi.
Thái độ của An Thanh khiến trong lòng Dương Văn Kỳ có dự cảm bất thường, cô nhớ lại trong điện thoại Lương Hiểu nói, em ấy có bạn gái, bạn gái của em ấy không phải là An Thanh chứ?
"Chị có quan hệ gì với Lương Hiểu?" Dương Văn Kỳ chất vấn lần nữa.
Lúc này Lương Hiểu nấu ăn xong, thấy An Thanh không ở phòng khách, ai tới a, khiến An Thanh chưa trở lại, Lương Hiểu cũng đến cửa, thấy Dương Văn Kỳ đứng bên ngoài, bạn gái cũ của cô và An Thanh tìm đến cửa, này...muốn nhà cô không náo nhiệt cũng không được.
Dương Văn Kỳ trực tiếp đẩy cửa tiến vào, cũng không để ý trong mắt Lương Hiểu viết rõ không hoan nghênh cô.
Dương Văn Kỳ vào nhà, thấy trên bàn hai bộ chén đũa, quan hệ tốt đến mức có thể cùng ăn cơm chung, An Thanh còn mặc đồ ngủ, rõ ràng là trạng thái ở chung, nghĩ đến hai người bạn gái cũ của cô ở chung một chỗ, trong lòng Dương Văn Kỳ không tiếp thu được,nghĩ đến lần trước chuyện không liên quan An Thanh lại đến làm nhục cô, chẳng lẽ vì muốn hả giận cho Lương Hiểu, nghĩ đến hai cô ấy có thể từ lâu đã quen nhau, Dương Văn Kỳ có loại cảm giác bị hai người phụ nữ này đùa bỡn.
"Hai cô lúc nào quen nhau?" Dương Văn Kỳ chất vấn.
"Tôi với Lương Hiểu quen nhau cũng phải cần sự cho phép của cô sao?" An Thanh coi thường thái độ hùng hổ dọa người của Dương Văn Kỳ, không lạnh không nóng hỏi lại.
"Khó trách em nhanh như vậy trở mặt vô tình, thì ra là bám víu An Thanh, không nghĩ đến em là loại phụ nữ như vậy..." Là người thì khó tránh khỏi chọn quả hồng mềm mà bóp, Dương Văn Kỳ không làm gì được An Thanh, trong lòng không thăng bằng, chỉ có thể hướng trái mềm là Lương Hiểu bóp, lên tiếng châm chọc.
""Chim khôn chọn cành mà đậu", đây không phải là chuyện thường tình sao? Cô ban đầu cũng như vậy thôi, có Lương Hiểu còn muốn dụ dỗ tôi, hôm nay cô có lập trường gì để nói người khác chứ? Nói thêm, cô cũng xem như là bà mối của chúng tôi." An Thanh luôn là người biết ăn miếng trả miếng, lập tức đem lời nói từng câu đáp trả lại Dương Văn Kỳ, như tát vào mặt Dương Văn Kỳ.
Dương Văn Kỳ bị nghẹn, mặt lúc trắng lúc đỏ, trong lúc nhất thời không thể phản bác, cô nhìn về phía Lương Hiểu, ánh mắt Lương Hiểu nhìn cô có chút thất vọng, Dương Văn Kỳ có chút hối hận vì nói những lời vừa rồi, nhưng cô quả thật bị An Thanh và Lương Hiểu quen nhau mà chịu kích thích quá mức.
"Dương Văn Kỳ, ở trong lòng chị tôi là người như vậy sao, vậy thì tôi đã hiểu." Nói thật, trong lòng Lương Hiểu có chút khổ sở, cô tự nhận quá khứ cô đối với Dương Văn Kỳ đã tận tâm tận lực, không có chút thiếu sót, cô nghĩ dù hai người đã chia tay cũng không nên nhận được lời đánh giá như vậy.
"Lương Hiểu, vừa rồi lỡ lời chẳng qua là quá ghen tỵ, nhất thời lửa giận công tâm, trong lòng chị em vẫn luôn là một cô gái tốt, Lương Hiểu chị thừa nhận quá khứ có nhiều chỗ không đúng, nhưng chị thật lòng hối cải..." Dương Văn Kỳ hơi khôi phục lại lý trí mới nhớ mục đích đến nơi này là muốn cùng Lương Hiểu tái hợp, không phải tới để khi dễ Lương Hiểu, liền mềm giọng nói chuyện.
"Có những chuyện không phải chỉ nói là được,"chó nào chả ăn phân"..." An Thanh không đợi Dương Văn Kỳ nói xong liền lạnh giọng cắt đứt, cô biết có lẽ Dương Văn Kỳ đến đây, hiển nhiên là vì cảm thấy được Lương Hiểu tốt, muốn đến xin quay lại, ở trước mặt bạn gái Lương Hiểu - là cô đây, đòi quay lại, coi cô chết rồi sao?
"An Thanh, cô nghĩ cô tốt được bao nhiêu? Trừ bỏ nhiều tiền hơn tôi một chút, cũng không so với tôi kém bao nhiêu, cô bỏ phụ nữ chẳng lẽ còn ít sao? Cô ấy nhìn thì nghiêm túc nhưng mỗi lần đều bỏ rơi người khác, khiến người khác như ngậm Hoàng Liên, có khổ không thể nói, người tư lợi nhất chính là cô ấy..." Dương Văn Kỳ nửa đầu là tố cáo An Thanh, nửa sau là nói với Lương Hiểu.
"Cô không cần lấy kinh nghiệm bản thân ra làm mẫu, mình cô thì không đủ làm tiêu chuẩn tố cáo người khác, cô là cô, Lương Hiểu là Lương Hiểu, chuyện cô không thể làm được, dựa vào cái gì cho rằng Lương Hiểu cũng không làm được." An Thanh trước nay không cho rằng cô là cặn bã, ít nhất so với Dương Văn Kỳ thì không.
"Tình cảm giữa tôi và An Thanh là chuyện của chúng tôi, dù là kết quả gì cũng không liên quan đến chị. Dương Văn Kỳ, chúng ta đã chia tay, đây là sự thật, chúng ta "hảo tụ hảo tán" * ." Lương Hiểu vô cùng nghiêm túc nói với Dương Văn Kỳ.
( * ) Hảo tụ hảo tán: Bắt đầu và kết thúc trong hòa bình.
"Lương Hiểu..." Dương Văn Kỳ có chút không cam lòng gọi Lương Hiểu, nhưng đồng thời cô cũng biết, Lương Hiểu bây giờ quen An Thanh, trước mắt không có chuyện của cô nữa.
Lương Hiểu không trả lời.
"An Thanh sớm muộn gì cũng sẽ đá em, lúc đó em có thể tìm chị, chị sẽ chờ em." Dương Văn Kỳ cho rằng em ấy cùng An Thanh ở chung một chỗ cũng không thoát khỏi vận mệnh bị bỏ rơi.
An Thanh và Lương Hiểu nghe thế cũng không vui, người ta mới yêu chưa được bao lâu, có người quyền rủa chia tay, có thể vui mới lạ. Đặc biệt là Lương Hiểu, vẫn chịu kết luận bị bỏ rơi, trong lòng đặc biệt không thoải mái.
"Vậy cô chờ đến thiên hoang địa lão đi." Vừa nói An Thanh vừa mở cửa, làm tư thế mời, muốn Dương Văn Kỳ đi ra ngoài, ai cô cũng không định mời cô ấy ở lại ăn cơm.
Dương Văn Kỳ bị từ chối mắc cỡ đành phải rời đi, nghĩ đến Lương Hiểu cùng An Thanh chung một chỗ, lòng cô liền khó chịu, loại khó chịu này còn hơn cả việc không thể cùng Lương Hiểu tái hợp.
"Em nói thật đi, cô ấy muốn quay lại, em có động tâm chút nào không?" Sau khi đóng cửa, An Thanh ôm lấy eo Lương Hiểu, Dương Văn Kỳ đến khiến tâm tình tối nay của cô có chút không tốt, nghĩ đến tình cảnh Lương Hiểu đã từng vì Dương Văn Kỳ mà ngồi bên đường khóc lớn, cô vẫn có chút không yên lòng.
"Một chút cũng không có." Lương Hiểu cũng ôm lấy eo An Thanh, nói thật, trong lòng cô vì An Thanh mà có chút không thoải mái, cô gần đây mới buông xuống lo lắng sợ đoạn tình cảm này không thể lâu dài, hôm nay ngay cả Dương Văn Kỳ cũng cảm thấy hai cô sẽ không lâu dài, đều nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng suốt, nghĩ thế khiến tâm tình Lương Hiểu có chút xuống thấp.
"Ừ, sau này thế giới của em chỉ có thể có chị." An Thanh hài lòng lại bá đạo nói.
"Không muốn, vậy thì em quá thảm, em còn có công việc, có người nhà, ba thứ thiếu một cũng không được." Lương Hiểu cảm thấy mặc dù trong tình cảm như dây leo, cũng không muốn ở phương diện sinh hoạt như dây leo, như vậy rất đáng buồn.
"Ừ, như vậy tốt hơn, nếu thế giới của em chỉ có mình chị, chị ngược lại sẽ cảm thấy sợ đi." An Thanh cười nói, Lương Hiểu đem trọng tâm cuộc sống phân ra rõ ràng rất tốt.
"Phải không?" Lương Hiểu nhàn nhạt hỏi.
"Em sao thế, hình như có chút không vui." Không biết có phải do ảo giác không, An Thanh cảm thấy Lương Hiểu tâm trạng có chút xuống thấp.
"Không có gì, có thể do bị khách không mời mà đến quấy rầy, chúng ta mau ăn cơm đi, không thì chút nữa lạnh liền không ngon." Lương Hiểu dời đề tài.
"Tôi sao không thể ở chỗ này?" An Thanh nhướn mày hỏi.
Thái độ của An Thanh khiến trong lòng Dương Văn Kỳ có dự cảm bất thường, cô nhớ lại trong điện thoại Lương Hiểu nói, em ấy có bạn gái, bạn gái của em ấy không phải là An Thanh chứ?
"Chị có quan hệ gì với Lương Hiểu?" Dương Văn Kỳ chất vấn lần nữa.
Lúc này Lương Hiểu nấu ăn xong, thấy An Thanh không ở phòng khách, ai tới a, khiến An Thanh chưa trở lại, Lương Hiểu cũng đến cửa, thấy Dương Văn Kỳ đứng bên ngoài, bạn gái cũ của cô và An Thanh tìm đến cửa, này...muốn nhà cô không náo nhiệt cũng không được.
Dương Văn Kỳ trực tiếp đẩy cửa tiến vào, cũng không để ý trong mắt Lương Hiểu viết rõ không hoan nghênh cô.
Dương Văn Kỳ vào nhà, thấy trên bàn hai bộ chén đũa, quan hệ tốt đến mức có thể cùng ăn cơm chung, An Thanh còn mặc đồ ngủ, rõ ràng là trạng thái ở chung, nghĩ đến hai người bạn gái cũ của cô ở chung một chỗ, trong lòng Dương Văn Kỳ không tiếp thu được,nghĩ đến lần trước chuyện không liên quan An Thanh lại đến làm nhục cô, chẳng lẽ vì muốn hả giận cho Lương Hiểu, nghĩ đến hai cô ấy có thể từ lâu đã quen nhau, Dương Văn Kỳ có loại cảm giác bị hai người phụ nữ này đùa bỡn.
"Hai cô lúc nào quen nhau?" Dương Văn Kỳ chất vấn.
"Tôi với Lương Hiểu quen nhau cũng phải cần sự cho phép của cô sao?" An Thanh coi thường thái độ hùng hổ dọa người của Dương Văn Kỳ, không lạnh không nóng hỏi lại.
"Khó trách em nhanh như vậy trở mặt vô tình, thì ra là bám víu An Thanh, không nghĩ đến em là loại phụ nữ như vậy..." Là người thì khó tránh khỏi chọn quả hồng mềm mà bóp, Dương Văn Kỳ không làm gì được An Thanh, trong lòng không thăng bằng, chỉ có thể hướng trái mềm là Lương Hiểu bóp, lên tiếng châm chọc.
""Chim khôn chọn cành mà đậu", đây không phải là chuyện thường tình sao? Cô ban đầu cũng như vậy thôi, có Lương Hiểu còn muốn dụ dỗ tôi, hôm nay cô có lập trường gì để nói người khác chứ? Nói thêm, cô cũng xem như là bà mối của chúng tôi." An Thanh luôn là người biết ăn miếng trả miếng, lập tức đem lời nói từng câu đáp trả lại Dương Văn Kỳ, như tát vào mặt Dương Văn Kỳ.
Dương Văn Kỳ bị nghẹn, mặt lúc trắng lúc đỏ, trong lúc nhất thời không thể phản bác, cô nhìn về phía Lương Hiểu, ánh mắt Lương Hiểu nhìn cô có chút thất vọng, Dương Văn Kỳ có chút hối hận vì nói những lời vừa rồi, nhưng cô quả thật bị An Thanh và Lương Hiểu quen nhau mà chịu kích thích quá mức.
"Dương Văn Kỳ, ở trong lòng chị tôi là người như vậy sao, vậy thì tôi đã hiểu." Nói thật, trong lòng Lương Hiểu có chút khổ sở, cô tự nhận quá khứ cô đối với Dương Văn Kỳ đã tận tâm tận lực, không có chút thiếu sót, cô nghĩ dù hai người đã chia tay cũng không nên nhận được lời đánh giá như vậy.
"Lương Hiểu, vừa rồi lỡ lời chẳng qua là quá ghen tỵ, nhất thời lửa giận công tâm, trong lòng chị em vẫn luôn là một cô gái tốt, Lương Hiểu chị thừa nhận quá khứ có nhiều chỗ không đúng, nhưng chị thật lòng hối cải..." Dương Văn Kỳ hơi khôi phục lại lý trí mới nhớ mục đích đến nơi này là muốn cùng Lương Hiểu tái hợp, không phải tới để khi dễ Lương Hiểu, liền mềm giọng nói chuyện.
"Có những chuyện không phải chỉ nói là được,"chó nào chả ăn phân"..." An Thanh không đợi Dương Văn Kỳ nói xong liền lạnh giọng cắt đứt, cô biết có lẽ Dương Văn Kỳ đến đây, hiển nhiên là vì cảm thấy được Lương Hiểu tốt, muốn đến xin quay lại, ở trước mặt bạn gái Lương Hiểu - là cô đây, đòi quay lại, coi cô chết rồi sao?
"An Thanh, cô nghĩ cô tốt được bao nhiêu? Trừ bỏ nhiều tiền hơn tôi một chút, cũng không so với tôi kém bao nhiêu, cô bỏ phụ nữ chẳng lẽ còn ít sao? Cô ấy nhìn thì nghiêm túc nhưng mỗi lần đều bỏ rơi người khác, khiến người khác như ngậm Hoàng Liên, có khổ không thể nói, người tư lợi nhất chính là cô ấy..." Dương Văn Kỳ nửa đầu là tố cáo An Thanh, nửa sau là nói với Lương Hiểu.
"Cô không cần lấy kinh nghiệm bản thân ra làm mẫu, mình cô thì không đủ làm tiêu chuẩn tố cáo người khác, cô là cô, Lương Hiểu là Lương Hiểu, chuyện cô không thể làm được, dựa vào cái gì cho rằng Lương Hiểu cũng không làm được." An Thanh trước nay không cho rằng cô là cặn bã, ít nhất so với Dương Văn Kỳ thì không.
"Tình cảm giữa tôi và An Thanh là chuyện của chúng tôi, dù là kết quả gì cũng không liên quan đến chị. Dương Văn Kỳ, chúng ta đã chia tay, đây là sự thật, chúng ta "hảo tụ hảo tán" * ." Lương Hiểu vô cùng nghiêm túc nói với Dương Văn Kỳ.
( * ) Hảo tụ hảo tán: Bắt đầu và kết thúc trong hòa bình.
"Lương Hiểu..." Dương Văn Kỳ có chút không cam lòng gọi Lương Hiểu, nhưng đồng thời cô cũng biết, Lương Hiểu bây giờ quen An Thanh, trước mắt không có chuyện của cô nữa.
Lương Hiểu không trả lời.
"An Thanh sớm muộn gì cũng sẽ đá em, lúc đó em có thể tìm chị, chị sẽ chờ em." Dương Văn Kỳ cho rằng em ấy cùng An Thanh ở chung một chỗ cũng không thoát khỏi vận mệnh bị bỏ rơi.
An Thanh và Lương Hiểu nghe thế cũng không vui, người ta mới yêu chưa được bao lâu, có người quyền rủa chia tay, có thể vui mới lạ. Đặc biệt là Lương Hiểu, vẫn chịu kết luận bị bỏ rơi, trong lòng đặc biệt không thoải mái.
"Vậy cô chờ đến thiên hoang địa lão đi." Vừa nói An Thanh vừa mở cửa, làm tư thế mời, muốn Dương Văn Kỳ đi ra ngoài, ai cô cũng không định mời cô ấy ở lại ăn cơm.
Dương Văn Kỳ bị từ chối mắc cỡ đành phải rời đi, nghĩ đến Lương Hiểu cùng An Thanh chung một chỗ, lòng cô liền khó chịu, loại khó chịu này còn hơn cả việc không thể cùng Lương Hiểu tái hợp.
"Em nói thật đi, cô ấy muốn quay lại, em có động tâm chút nào không?" Sau khi đóng cửa, An Thanh ôm lấy eo Lương Hiểu, Dương Văn Kỳ đến khiến tâm tình tối nay của cô có chút không tốt, nghĩ đến tình cảnh Lương Hiểu đã từng vì Dương Văn Kỳ mà ngồi bên đường khóc lớn, cô vẫn có chút không yên lòng.
"Một chút cũng không có." Lương Hiểu cũng ôm lấy eo An Thanh, nói thật, trong lòng cô vì An Thanh mà có chút không thoải mái, cô gần đây mới buông xuống lo lắng sợ đoạn tình cảm này không thể lâu dài, hôm nay ngay cả Dương Văn Kỳ cũng cảm thấy hai cô sẽ không lâu dài, đều nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng suốt, nghĩ thế khiến tâm tình Lương Hiểu có chút xuống thấp.
"Ừ, sau này thế giới của em chỉ có thể có chị." An Thanh hài lòng lại bá đạo nói.
"Không muốn, vậy thì em quá thảm, em còn có công việc, có người nhà, ba thứ thiếu một cũng không được." Lương Hiểu cảm thấy mặc dù trong tình cảm như dây leo, cũng không muốn ở phương diện sinh hoạt như dây leo, như vậy rất đáng buồn.
"Ừ, như vậy tốt hơn, nếu thế giới của em chỉ có mình chị, chị ngược lại sẽ cảm thấy sợ đi." An Thanh cười nói, Lương Hiểu đem trọng tâm cuộc sống phân ra rõ ràng rất tốt.
"Phải không?" Lương Hiểu nhàn nhạt hỏi.
"Em sao thế, hình như có chút không vui." Không biết có phải do ảo giác không, An Thanh cảm thấy Lương Hiểu tâm trạng có chút xuống thấp.
"Không có gì, có thể do bị khách không mời mà đến quấy rầy, chúng ta mau ăn cơm đi, không thì chút nữa lạnh liền không ngon." Lương Hiểu dời đề tài.
/66
|