Mai Tuyết Tình vốn biết bơi hơn nữa khả năng bơi lội cũng không tệ, nhưng bất thình lình ngã vào hồ nước làm cho nàng hoảng loạn. Như bắt được cái phao cứu sinh, nàng hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Hạng Ngạo Thiên không buông, Hạng Ngạo Thiên nhịn không được ho khan một tiếng vội đứng lên.
“Không có việc gì rồi, muội muội, ngươi buông ta ra, hoàng huynh ta sắp chết nghẹt, không thể thở được nữa rồi!”
Mai Tuyết Tình nghe được giọng nói của Hạng Ngạo Thiên, mới ý thức mình vừa được cứu lên. Hơn nữa, hai lần rơi xuống nước, hai lần cứu nàng cũng là cùng một người. Mai Tuyết Tình thoáng chút bối rối buông hai tay đang ôm chặt cổ Hạng Hạo Thiên, gương mặt ửng hồng như quả táo chín đỏ.
Nhưng Hạng Ngạo Thiên không có ý buông nàng ra, như đang ôm bảo bối trong lòng vội vàng tìm hướng về Vô Tâm cung.
“Hoàng huynh … ca …, ta có thể tự đi !” Mai Tuyết Tình sợ hãi nói.
“Đã trễ thế này, ngươi chạy đến bên hồ làm gì?” Hạng Ngạo Thiên trong giọng nói có chút tức giận. Bỗng trong lòng sinh tức giận tiểu nữ không rõ lai lịch này, tối rồi không lo ở trong cung ngủ mà chạy loạn ra đây, cũng tức giận với chính bản thân mình không biết đúng hay không lại triệu về tất cả các thị vệ đang bảo vệ Vô tâm Cung.
Buổi sáng khi ra quyết định rút lui tất cả các thị vệ là muốn âm thầm quan sát hành động của nàng, muốn biết nàng sẽ liên lạc với người nào, để nhanh biết rõ nàng tiến cung với mục đích gì. Thật không có ngờ tới nàng chỉ mặc mỗi bộ bạch y đơn độc một mình chạy đến Ngự hoa viên, thật không hiểu nàng đang chờ cái gì? Hạng Ngạo Thiên không thèm nhắc lại, Mai Tuyết Tình cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ sợ càng nói nhiều càng lộ chân tướng. Hai người không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽcủa Hạng Ngạo Thiên hòa lẫn cùng với tiếng tim đập mạnh của hai người.
Mai Tuyết Tình toàn thân y phục ướt đẫm, quần áo dính sát vào người, cơ hồ có thể nhìn thấy được những đường cong mơ hồ của cơ thể, thân thể lạnh lẽo có thể cảm nhận được sức nóng cơ thể từ Hạng Ngạo Thiên truyền qua, làm nàng bất giác run rẩy.
Hạng Ngạo Thiên trong ngực ôm giai nhân, chợt có ý nghĩ muốn ôm lấy thân thể nàng mà vuốt ve, nữ nhân không rõ lai lịch này đã khơi dậy dục vọng trong lòng hắn. Hắn trong lúc vô ý càng siết chặt Mai Tuyết Tình vào lòng, như sợ nàng bay biến mất.
Mai Tuyết Tình hơi thở nhẹ nhàng thở vào mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trơn mịn theo nhịp bước chân, như có như không cọ xát vào ngực hắn nhồn nhột.
Cảm nhận của hai người trong lúc này dường như vụng về và mơ hồ, Mai Tuyết Tình nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi cứu ta …, ca ca…”
“Đừng gọi ta là ca ca …, ” Hạng Ngạo thiên thanh âm nặng nề phảng phất chút thiếu nhẫn nại.
“Thả ta xuống, ca …., tự ta có thể đi…” trực giác của phụ nữ nói cho nàng sắp có nguy hiểm, nàng dùng sức giãy dụa thân thể, muốn giãy ra khỏi lòng của Hạng Ngạo Thiên. Cũng không biết nàng vô tình giãy dụa làm sao mà rốt cục làm cho chút lý trí kiềm chế bản thân của Hạng Ngạo Thiên cũng biến mất.
“Đáng chết tiểu nữ nhân này….” Hạng Ngạo Thiên cúi đầu thô lỗ áp môi mình hôn lên đôi môi như cánh hoa đào của Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình trợn tròn hai mắt kinh ngạc, “Buông ta ra, buông ta ra ….” nàng quơ hai tay đẩy vào ngực hắn.
Dùng hết sức khước từ nụ hôn của Hạng Ngạo Thiên, ngược lại như kích thích, khơi dậy bản năng chinh phục của Hạng Ngạo Thiên, hắn là Hoàng đế, không có gì hắn muốn mà không chiếm được. Hắn càng cuồng nhiệt hôn một cách vồn vã, thừa dịp nàng há mồm kháng nghị, thừa cơ đưa lưỡi vào trong miệng nàng dò xét, cuốn lấy đầu lưỡi nàng hương thơm mát.
“Buông ta ra, buông ta ra … sắc lang…” Mai Tuyết Tình tay đấm cước đá. Hạng Ngạo Thiên si mê nhấm nháp, trong lòng còn vương vấn hương thơm, trong cung, phi tử vô số, đây là lần đầu tiên hắn sinh lòng ái mộ đối với với phụ nữ. Cảm giác này không đơn giản chỉlàsựham muốn vốn có giữa nam và nữ, rốt cuộc đây là loại tình cảm gì, chính bản thân hắn cũng nhất thời cũng không rõ.
“Đừng lộn xộn, ngươi mà còn chống cự, so với cái này sẽ phát sinh nhiều chuyện càng nghiêm trọng hơn!” Hạng Ngạo Thiên nói như ra lệnh.
Thừa dịp khi hắn rút đầu lưỡi về nói chuyện có khoảng cách, Mai Tuyết Tình hung hăng cắn vào môi hắn một cái. Đồ háo sắc (nguyên văn : Đại phôi đản), dám thừa cơ người khác nguy khốn, thật quá đáng! Bộ hắn tính gạo nấu thành cơm, làm chuyện đã rồi hay sao. Mai Tuyết Tình ở hiện đại chưa từng bị người nào ăn đậu hủ, ở cổ đại, lại càng không mong đợi bao giờ!
“Ai da …” Hạng Ngạo Thiên lên tiếng kêu, tiểu nữ nhân này dám cắn phá bờ môi của hắn. Thừa dịp khi Hạng Ngạo Thiên đang đưa lưỡi liếm bên môi bị rướm máu, Mai Tuyết Tình nhảy xuống đất, hai tay nâng hai ống quần dài lên, như nai con đang bị truy kích hoảng hốt vội vã chạy thoát.
Nhìn bóng lưng nàng thấp thoáng biến mất giữa vườn hoa tùng, Hạng Ngạo Thiên chợt mỉm cười. Cái tiểu nữ nhân này, tính tình thật cương liệt, trong cung không người phụ nữ nào lại không hy vọng hắn yêu mến, chủ động hướng đến hắn, bám lấy hắn như miếng cao dán, còn không kịp đẩy ra, khác với nàng, hết lần này tới lần khác, cũng chỉ có nàng là dám cự tuyệt hắn, dám cắn trả lại bờ môi hắn, xem ra, nếu muốn thuần phục nàng còn cần phải có thời gian.
Hạng Ngạo Thiên như tên tiểu tử vừa có mối tình đầu, tâm trạng vô cùng hoan hỉ đi xuyên qua ngự hoa viên, quay về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Hôm nay là buổi tối đầu tiên cứ buông tha nàng, còn nhiều thời gian, dục tốc bất đạt!
Thân là vua của một nước, hắn am hiểu sâu sắc câu nói này, mặt trước tiến công không được, thì phải lui về, an bang trị quốc bình thiên hạ một ít chiến lược chiến thuật cũng có thể dùng tại trên người nàng thử xem.
“Hoàng thượng, miệng sao bị chảy máu rồi, thoa một chút thuốc đi!” Hậu cung tổng quản Lưu công công thấy Hoàng thượng đi vào thư phòng, đang dùng lưỡi liếm môi đang bị chảy máu, quan tâm mà nói.
“Không có gì đáng ngại, lui ra nghỉ ngơi đi!” Hạng Ngạo Thiên trong thanh âm không che dấu được sự hứng khởi.
Thấy Hoàng thượng bị thương mà lại cao hứng như thế, Lưu công công lặng yên lui ra, không cần phải nhiều lời nữa.
Mai Tuyết Tình quay về trốn ở tẩm cung, cuống quít đóng chặt cánh cửa, chốt chặt then cài, tốt nhất là đừng mở được cửa, lo sợ có người đuổi theo đến. Nàng hai tay ôm trước ngực cố gắng trấn tĩnh, hơi thở gấp gáp, cố gắng xua đi sự lo sợ phập phồng.
Cái tên hoàng đế chó chết này, đúng là một tên biến thái mà, ngay cả em gái hắn cũng bị biến thái, đây đúng là nơi loạn luân.
Nụ hôn đầu tiên của mình thế là đã bị cái tên ác ma kia đoạt rồi, Mai Tuyết Tình có chút ảo não. Bất quá, tay sờ sờ vào đôi môi sưng đỏ của mình, chính mình cũng không chán ghét hắn đụng chạm. Chỉ là, nàng là muội muội của hắn, huống hồ, chính mình còn muốn nhanh chóng trở lại thế kỷ 21, cũng không nghĩ muốn ở lại chỗ này lưu lại một đoạn tình cảm lưu luyến.
Phải nghĩ biện pháp rời khỏi hoàng cung mới được, rời khỏi cái tên hoàng đế nguy hiểm kia, người đã nảy sinh động lòng, nhưng nơi này nàng không nơi quen biết, chính mình có thể đi nơi nào? Chẳng phải dưới bầu trời nơi nào cũng là đất của vua sao!
Cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, lau khô thân thể, thay một bộ nội y tươi mát khô ráo, quấn mình vào tấm chăn mềm, Mai Tuyết Tình bắt buộc chính mình không được suy nghĩ miên man.
“Không có việc gì rồi, muội muội, ngươi buông ta ra, hoàng huynh ta sắp chết nghẹt, không thể thở được nữa rồi!”
Mai Tuyết Tình nghe được giọng nói của Hạng Ngạo Thiên, mới ý thức mình vừa được cứu lên. Hơn nữa, hai lần rơi xuống nước, hai lần cứu nàng cũng là cùng một người. Mai Tuyết Tình thoáng chút bối rối buông hai tay đang ôm chặt cổ Hạng Hạo Thiên, gương mặt ửng hồng như quả táo chín đỏ.
Nhưng Hạng Ngạo Thiên không có ý buông nàng ra, như đang ôm bảo bối trong lòng vội vàng tìm hướng về Vô Tâm cung.
“Hoàng huynh … ca …, ta có thể tự đi !” Mai Tuyết Tình sợ hãi nói.
“Đã trễ thế này, ngươi chạy đến bên hồ làm gì?” Hạng Ngạo Thiên trong giọng nói có chút tức giận. Bỗng trong lòng sinh tức giận tiểu nữ không rõ lai lịch này, tối rồi không lo ở trong cung ngủ mà chạy loạn ra đây, cũng tức giận với chính bản thân mình không biết đúng hay không lại triệu về tất cả các thị vệ đang bảo vệ Vô tâm Cung.
Buổi sáng khi ra quyết định rút lui tất cả các thị vệ là muốn âm thầm quan sát hành động của nàng, muốn biết nàng sẽ liên lạc với người nào, để nhanh biết rõ nàng tiến cung với mục đích gì. Thật không có ngờ tới nàng chỉ mặc mỗi bộ bạch y đơn độc một mình chạy đến Ngự hoa viên, thật không hiểu nàng đang chờ cái gì? Hạng Ngạo Thiên không thèm nhắc lại, Mai Tuyết Tình cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ sợ càng nói nhiều càng lộ chân tướng. Hai người không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽcủa Hạng Ngạo Thiên hòa lẫn cùng với tiếng tim đập mạnh của hai người.
Mai Tuyết Tình toàn thân y phục ướt đẫm, quần áo dính sát vào người, cơ hồ có thể nhìn thấy được những đường cong mơ hồ của cơ thể, thân thể lạnh lẽo có thể cảm nhận được sức nóng cơ thể từ Hạng Ngạo Thiên truyền qua, làm nàng bất giác run rẩy.
Hạng Ngạo Thiên trong ngực ôm giai nhân, chợt có ý nghĩ muốn ôm lấy thân thể nàng mà vuốt ve, nữ nhân không rõ lai lịch này đã khơi dậy dục vọng trong lòng hắn. Hắn trong lúc vô ý càng siết chặt Mai Tuyết Tình vào lòng, như sợ nàng bay biến mất.
Mai Tuyết Tình hơi thở nhẹ nhàng thở vào mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trơn mịn theo nhịp bước chân, như có như không cọ xát vào ngực hắn nhồn nhột.
Cảm nhận của hai người trong lúc này dường như vụng về và mơ hồ, Mai Tuyết Tình nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi cứu ta …, ca ca…”
“Đừng gọi ta là ca ca …, ” Hạng Ngạo thiên thanh âm nặng nề phảng phất chút thiếu nhẫn nại.
“Thả ta xuống, ca …., tự ta có thể đi…” trực giác của phụ nữ nói cho nàng sắp có nguy hiểm, nàng dùng sức giãy dụa thân thể, muốn giãy ra khỏi lòng của Hạng Ngạo Thiên. Cũng không biết nàng vô tình giãy dụa làm sao mà rốt cục làm cho chút lý trí kiềm chế bản thân của Hạng Ngạo Thiên cũng biến mất.
“Đáng chết tiểu nữ nhân này….” Hạng Ngạo Thiên cúi đầu thô lỗ áp môi mình hôn lên đôi môi như cánh hoa đào của Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình trợn tròn hai mắt kinh ngạc, “Buông ta ra, buông ta ra ….” nàng quơ hai tay đẩy vào ngực hắn.
Dùng hết sức khước từ nụ hôn của Hạng Ngạo Thiên, ngược lại như kích thích, khơi dậy bản năng chinh phục của Hạng Ngạo Thiên, hắn là Hoàng đế, không có gì hắn muốn mà không chiếm được. Hắn càng cuồng nhiệt hôn một cách vồn vã, thừa dịp nàng há mồm kháng nghị, thừa cơ đưa lưỡi vào trong miệng nàng dò xét, cuốn lấy đầu lưỡi nàng hương thơm mát.
“Buông ta ra, buông ta ra … sắc lang…” Mai Tuyết Tình tay đấm cước đá. Hạng Ngạo Thiên si mê nhấm nháp, trong lòng còn vương vấn hương thơm, trong cung, phi tử vô số, đây là lần đầu tiên hắn sinh lòng ái mộ đối với với phụ nữ. Cảm giác này không đơn giản chỉlàsựham muốn vốn có giữa nam và nữ, rốt cuộc đây là loại tình cảm gì, chính bản thân hắn cũng nhất thời cũng không rõ.
“Đừng lộn xộn, ngươi mà còn chống cự, so với cái này sẽ phát sinh nhiều chuyện càng nghiêm trọng hơn!” Hạng Ngạo Thiên nói như ra lệnh.
Thừa dịp khi hắn rút đầu lưỡi về nói chuyện có khoảng cách, Mai Tuyết Tình hung hăng cắn vào môi hắn một cái. Đồ háo sắc (nguyên văn : Đại phôi đản), dám thừa cơ người khác nguy khốn, thật quá đáng! Bộ hắn tính gạo nấu thành cơm, làm chuyện đã rồi hay sao. Mai Tuyết Tình ở hiện đại chưa từng bị người nào ăn đậu hủ, ở cổ đại, lại càng không mong đợi bao giờ!
“Ai da …” Hạng Ngạo Thiên lên tiếng kêu, tiểu nữ nhân này dám cắn phá bờ môi của hắn. Thừa dịp khi Hạng Ngạo Thiên đang đưa lưỡi liếm bên môi bị rướm máu, Mai Tuyết Tình nhảy xuống đất, hai tay nâng hai ống quần dài lên, như nai con đang bị truy kích hoảng hốt vội vã chạy thoát.
Nhìn bóng lưng nàng thấp thoáng biến mất giữa vườn hoa tùng, Hạng Ngạo Thiên chợt mỉm cười. Cái tiểu nữ nhân này, tính tình thật cương liệt, trong cung không người phụ nữ nào lại không hy vọng hắn yêu mến, chủ động hướng đến hắn, bám lấy hắn như miếng cao dán, còn không kịp đẩy ra, khác với nàng, hết lần này tới lần khác, cũng chỉ có nàng là dám cự tuyệt hắn, dám cắn trả lại bờ môi hắn, xem ra, nếu muốn thuần phục nàng còn cần phải có thời gian.
Hạng Ngạo Thiên như tên tiểu tử vừa có mối tình đầu, tâm trạng vô cùng hoan hỉ đi xuyên qua ngự hoa viên, quay về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Hôm nay là buổi tối đầu tiên cứ buông tha nàng, còn nhiều thời gian, dục tốc bất đạt!
Thân là vua của một nước, hắn am hiểu sâu sắc câu nói này, mặt trước tiến công không được, thì phải lui về, an bang trị quốc bình thiên hạ một ít chiến lược chiến thuật cũng có thể dùng tại trên người nàng thử xem.
“Hoàng thượng, miệng sao bị chảy máu rồi, thoa một chút thuốc đi!” Hậu cung tổng quản Lưu công công thấy Hoàng thượng đi vào thư phòng, đang dùng lưỡi liếm môi đang bị chảy máu, quan tâm mà nói.
“Không có gì đáng ngại, lui ra nghỉ ngơi đi!” Hạng Ngạo Thiên trong thanh âm không che dấu được sự hứng khởi.
Thấy Hoàng thượng bị thương mà lại cao hứng như thế, Lưu công công lặng yên lui ra, không cần phải nhiều lời nữa.
Mai Tuyết Tình quay về trốn ở tẩm cung, cuống quít đóng chặt cánh cửa, chốt chặt then cài, tốt nhất là đừng mở được cửa, lo sợ có người đuổi theo đến. Nàng hai tay ôm trước ngực cố gắng trấn tĩnh, hơi thở gấp gáp, cố gắng xua đi sự lo sợ phập phồng.
Cái tên hoàng đế chó chết này, đúng là một tên biến thái mà, ngay cả em gái hắn cũng bị biến thái, đây đúng là nơi loạn luân.
Nụ hôn đầu tiên của mình thế là đã bị cái tên ác ma kia đoạt rồi, Mai Tuyết Tình có chút ảo não. Bất quá, tay sờ sờ vào đôi môi sưng đỏ của mình, chính mình cũng không chán ghét hắn đụng chạm. Chỉ là, nàng là muội muội của hắn, huống hồ, chính mình còn muốn nhanh chóng trở lại thế kỷ 21, cũng không nghĩ muốn ở lại chỗ này lưu lại một đoạn tình cảm lưu luyến.
Phải nghĩ biện pháp rời khỏi hoàng cung mới được, rời khỏi cái tên hoàng đế nguy hiểm kia, người đã nảy sinh động lòng, nhưng nơi này nàng không nơi quen biết, chính mình có thể đi nơi nào? Chẳng phải dưới bầu trời nơi nào cũng là đất của vua sao!
Cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, lau khô thân thể, thay một bộ nội y tươi mát khô ráo, quấn mình vào tấm chăn mềm, Mai Tuyết Tình bắt buộc chính mình không được suy nghĩ miên man.
/117
|