Phiêu Miểu Chi Lữ

Chương 202

/297


Trọng Huyền Phái tọa lạc tại Cầm Viêm Lâm sơn mạch nằm về phía nam trong dãy núi, nơi này địa thế hiểm tuấn, núi cao trùng điệp, uốn khúc tung hoành, ít có người đến. Nơi này cũng là một nơi phong thủy bảo địa, dưới đất có bảy đạo linh mạch hội tụ, địa phương hội tụ chính là sơn môn của Trọng Huyền Phái, Phong Duyên Tinh nổi danh – Thiên Hạp Quần Phong.

Bởi vì Trọng Huyền Phái không có ý định khuếch trương thế lực của mình tại Phong Duyên Tinh, cho nên chỉ chiếm cứ Cầm Viêm Lâm sơn mạch và sáu trấn nhỏ phụ cận. Đại bộ phận thế lực của Trọng Huyền Phái đều ở bên ngoài tinh cầu, cơ bản mỗi hạch tâm huynh đệ đều có không ít đệ tử, đệ tử lại trải rộng ra khắp Phong Duyên Tinh tu chân giới, cho nên thế lực ngầm phi thường khổng lồ và kinh người.

Lý Cường bọn họ được trực tiếp truyền tống đến ngay trung tâm Trọng Huyền Phái, nơi này có một tòa phòng hộ cực kỳ nghiêm mật trận pháp, không có hạch tâm huynh đệ dẫn đường thì không có cách nào tiến tới.

Mễ Tư Lạp đứng ở trong truyền tống trận liên tục kháp động linh huyền, sau khi mở phòng hộ, hắn nói: “ Mời mọi người!”

Đây là một ngọn núi cô linh đột khởi, truyền tống trận được kiến lập tại đỉnh núi, hai mươi mốt đạo quang hoa màu xanh trắng vờn quanh truyền tống trận đang chậm rãi chuyển động. Phóng mắt nhìn lại, bốn phía dãy núi bao bọc, núi xanh nước biếc, từng trận trận khói sương phiêu phù trên bầu trời rừng rậm, mơ hồ có thể nhìn thấy được kiến trúc ẩn hiện trong rừng trùng điệp, nóc nhà âm âm tỏa ra tử quang nhàn nhạt, có vẻ trang trọng khí thế.

Lý Cường cười nói: “ Địa phương này thật rất u tĩnh a, a a, khác hẳn với sự tưởng tượng của ta.”

Liễu Đại Việt tò mò hỏi: “ Tiểu sư thúc, ngài nghĩ có hình dáng gì?”

Lý Cường nói: “ Ta nguyên tưởng rằng sơn môn của Trọng Huyền Phái kim bích huy hoàng giống như cung điện, nhìn bộ dáng kết cấu so với Cổ Kiếm Viện còn tốt hơn, ta thích.”

Mễ Tư Lạp cười nói: “ Kim bích huy hoàng? Huynh đệ, ở Phong Duyên Tinh các tu chân môn phái, muốn nói kim bích huy hoàng, chỉ có Tuệ Hành Cung, còn những nơi khác không khác nhau lắm.”

Vài đạo kiếm quang sáng lên, có đệ tử đi lên nghênh đón, Mễ Tư Lạp phân phó vài câu, mấy đệ tử kia lập tức quay đầu bay xuống phía dưới. Lý Cường nói: “ Mễ đại ca, không nên hưng sư động chúng, ta đi bái kiến Trần Trí Phong đại ca trước.”

Mễ Tư Lạp cười nói: “ Huynh đệ là lần đầu tiên về Trọng Huyền Phái a, mặc dù hạch tâm huynh đệ trong phái rất ít, nhưng cũng không thể tùy ý làm việc qua loa.” Đang khi nói chuyện, một đạo bạch quang hiện lên, trước mắt xuất hiện một người tu chân.

Mễ Tư Lạp cười nói: “ Ngươi xem, Trần đại ca tự mình tới.” Hắn bay qua nói: “ Trần đại ca, giới thiệu cho ngươi một người, huynh đệ mới nhận thức, a a, đây là huynh đệ của Phó đại ca, Lý Cường, hôm nay là lần đầu tiên trở lại Trọng Huyền Phái. Huynh đệ, đây là Trần Trí Phong đại ca, người dẫn đường của hắn chính là Du Hồng đại ca.”

Nhắc đến Du Hồng, Lý Cường nhất thời cảm thấy thân thiết vạn phần. Du Hồng không quan tâm đến chuyện sắp phi thăng, vì muốn tìm mình vẫn cố truy tung đến tận Lâm Minh Tinh, vì thế Lý Cường phi thường cảm động, cho nên vừa nghe Trần Trí Phong là huynh đệ của Du Hồng, hắn lập tức bay lên hành lễ nói: “ Ta từng gặp qua Du Hồng đại ca ở Lâm Minh Tinh, tiểu đệ bái kiến Trần đại ca.”

Trần Trí Phong là một tráng niên nhân chừng ba mươi tuổi, trên mặt lộ ra thần sắc tinh hãn, trên người mặc bộ đạo bào bằng vải bố. Trong lòng Lý Cường nghĩ: “ Trần đại ca chỉ sợ cũng là người tu chân từ quê hương tới.”

Trần Trí Phong tiến lên đỡ lấy Lý Cường, đánh giá cẩn thận một phen, cười nói: “ Huynh đệ của Phó đại ca, a a, thật sự là như sấm bên tai a. Huynh đệ, chúng ta là đồng hương a, ta là Bắc Tống người của Bắc Bình phủ.”

Lý Cường há mồm nói không ra lời, mặc dù hắn hiểu được năm tháng tu chân dài đến khôn cùng, nhưng mỗi khi nghe tới có người nói là đồng hương, chỉ mở miệng lại chính là người Minh triều hay người Tống triều, thì hắn cảm thấy có chút cảm giác là lạ, đây đều là những địa danh của tổ tiên khi xưa.

Nếu là người tu chân từ nơi khác tới, dù cho thời gian tu luyện có dài đến thế nào, Lý Cường cũng không có cảm giác gì, nhưng vừa nghe là người tu chân từ quê hương tới, hắn đã cảm thấy có điểm không thể tư nghị.

Liễu Đại Việt hiểu được cảm thụ của Lý Cường, hắn cười nói: “ Tiểu sư thúc, đừng kỳ quái nữa, tu chân không thể lấy thời gian mà tính toán được.”

Cả hồi lâu Lý Cường mới hồi phục lại, cười khổ nói: “ Nhìn thấy đồng hương luôn cảm thấy rất thân thiết, nhưng các ngươi nói về niên đại xuất sinh....ai, ta cảm thấy như mình đang nằm mơ, quá huyền diệu dọa người a.”

Trần Trí Phong há miệng lộ ra hàm răng trắng cười ha ha nói: “ Hỗn Thế Ma Vương cũng có lúc sợ hãi? Huynh đệ, đi, về nhà hãy nói.” Hắn mang theo mọi người bay xuống.

Phía dưới có một bình thai rất lớn, mặt đất dùng hai loại ngọc thạch màu trắng đen dàn trải, Lý Cường liếc mắt nhìn ra đây là một Bát Quái Đồ thật lớn, chỉ là đồ hình khác với đồ hình trong ấn tượng của mình. Trên bình đài đứng khoảng hơn trăm người tu chân, Trần Trí Phong cười nói: “ Đây là đệ tử do các huynh đệ lưu lại, còn có hộ phái đệ tử của Trọng Huyền Phái.”

Mễ Tư Lạp đi trước, nói: “ Mọi người đều cũng nghe rõ rồi, đây là huynh đệ Lý Cường của Phó Sơn đại ca, sau này các đệ tử trong phái gặp mặt không nên thất lễ, mọi người trước tiên phải nhận rõ người. Lý huynh đệ sẽ ở lại trong phái một đoạn thời gian, theo quy củ của Trọng Huyền Phái chúng ta, chỉ cần ngươi có cơ hội thỉnh giáo thì hạch tâm huynh đệ sẽ giải đáp cho ngươi vấn đề, nhưng không được đề xuất ra những vấn đề đơn giản ngu xuẩn biết chưa?”

Những người tu chân này sắc mặt lộ vẻ vui mừng, cùng kêu lên đáp ứng: “ Dạ!”

Lý Cường cười nói: “ Ta chưa từng trở về đây, đối với quy củ trong phái cũng không hiểu được nhiều, hy vọng các vị có thể nhắc nhở nhiều, có cái gì mạo muội thì xin mọi người bỏ qua cho.”

Lý Cường nói rất khiêm nhường, hắn không muốn ở Trọng Huyền Phái có tiếng tăm không đàng hoàng, nhưng mình mới vào tu chân môn phái bổn môn, rất để ý lời lẽ ý tứ của mình.

Liễu Đại Việt hiệp trợ Mễ Tư Lạp, tác dụng trong Trọng Huyền Phái tương đương tổng quản, hắn nhỏ giọng phân phó mấy cao thủ cầm đầu, những người đó liền mang theo chúng đệ tử lui đi ra ngoài.

Mễ Tư Lạp nói: “ Đại Việt, ngươi đi về trước sửa sang lại phòng, lão đệ theo ta đến Tâm Luyện Các, Trần đại ca có đi cùng không?”

Trần Trí Phong gật đầu nói: “ Khó được nhìn thấy một huynh đệ trở về, ta cùng đi thôi.” Nhìn ra được hắn cũng đang rất vui vẻ.

Phó Sơn và người dẫn đường của Trần Trí Phong là Du Hồng có quan hệ thân thiết phi thường, họ là huynh đệ, hơn nữa còn là từ địa cầu đi ra tu chân, cho nên Trần Trí Phong đối với Lý Cường có một cảm giác thân thiết.

Lý Cường gọi lại Liễu Đại Việt: “ Đại Việt, an bài cho vị bằng hữu này một gian tĩnh thất, phân phó đệ tử không nên quấy rầy hắn.” Hắn xoay người nhìn Thiên Thực lão tiên nói: “ Xin lỗi, Tâm Luyện Các ngươi không thể đi theo, nhưng ngươi yên tâm, sư môn ta ở nơi này, ta sẽ không bỏ đi đâu.”

Thiên Thực suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “ Tìm cho ta một địa phương nhiều linh khí, ta tĩnh tu chờ ngươi.” Hắn cũng hiểu được quy củ của tu chân môn phái, trong lòng mặc dù không cho là đúng, nhưng vẫn đồng ý tạm thời buông tha cho chiến thuật đi theo sát Lý Cường.

Lý Cường không khỏi thở ra một hơi, phải biết rằng nếu Thiên Thực kiên trì muốn đi theo, hắn không có cách nào khác đi vào Tâm Luyện Cát nữa.

Tâm Luyện Cát là một trong những trọng địa của Trọng Huyền Phái, là nơi chuyên môn cất giấu chứa đựng các loại điển tịch, ngoại trừ hạch tâm huynh đệ, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào. Mỗi một hạch tâm huynh đệ đều có nghĩa vụ đem thể ngộ tu luyện của mình lưu lại, từ khi Trọng Huyền Phái sáng lập tới nay, ở đây lưu lại các loại điển tịch nhiều không kể xiết.

Tâm Luyện Các chia làm hai bộ phận, một bộ phận là chuyên môn cất giấu điển tịch, một bộ phận là các loại các dạng pháp bảo, đều là thu tập làm dạng phẩm, trong đó rất nhiều là cực phẩm pháp bảo, cho nên Tâm Luyện Các là nơi mà Trọng Huyền Phái phòng thủ nghiêm mật nhất.

Mấy người bay về phía sau, lướt qua vài ngọn núi, Mễ Tư Lạp dẫn đường rơi xuống.

Đó là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, Lý Cường đi theo hạ xuống rồi hỏi: “ Mễ đại ca, Tâm Luyện Các ở trong rừng rậm?”

Trần Trí Phong cười nói: “ Không phải, Tâm Luyện Các là Ảo Các, đi vào còn phải dùng một chút thời gian, a a, lão đệ đi theo sẽ biết.”

Mễ Tư Lạp nói: “ Chờ một chút, ta đi mở đạo quan khẩu thứ nhất.” Hắn kháp linh huyền.

Loại linh huyền này Lý Cường cũng biết, nhưng khi Mễ Tư Lạp phóng thích linh huyền thì Lý Cường phát hiện Thích Hồn Long Giới trong tay hắn cũng bắn ra một tia ti thanh mang, hắn đột nhiên hiểu được, Thích Hồn Long Giới còn có công năng như chìa khóa.

Chỉ thấy cảnh vật trước mắt một trận vặn vẹo ba động, theo linh huyền hoàn thành, một tiểu khối đất trống thần kỳ xuất hiện, bên trên còn một tòa lương đình rất khác biệt, lương đình không lớn, chỉ cỡ hai thước, phảng phất dùng một khối ngọc đen bình chỉnh điêu khắc mà thành, là một thể thống nhất, nhìn không thấy một khe hở.

Lý Cường đưa tay sờ sờ, dĩ nhiên lại lạnh lẽo như huyền băng thấu xương, hắn kinh ngạc nói: “ Đây là do tài liệu gì chế tác vậy?”

Mễ Tư Lạp không khỏi nở nụ cười: “ Cơ hồ mỗi huynh đệ đến lần đầu tiên đều hỏi đây là cái gì chế tác, huynh đệ, ngươi nhìn cho kỹ sẽ hiểu được thôi.”

Lý Cường biết hắn muốn nhìn một chút tu vi của mình, vì vậy cười nói: “ A a, Mễ đại ca sợ rằng sẽ thất vọng thôi, ta kiến thức rất ít đồ vật, được rồi, để ta nhìn thử xem.” Hắn có chút ngưng thần, hai mắt bắn ra hai đạo kim quang, trong nháy mắt liền hiểu được thực chất của lương đình.

Lý Cường cả kinh than thở: “ Không ngờ là một kiện pháp bảo! Hay thật, là cách cục của tiên trận, trời ạ, đây là bàn tay to lớn của ai đây? Người tu chân tu luyện không được pháp bảo như vậy....đây không thể xem như là pháp bảo nữa, hẳn là tiên khí!”

Mễ Tư Lạp và Trần Trí Phong nhìn nhau, Mễ Tư Lạp than thở: “ Ngươi là người thứ nhất mới vào Kết Ấn Đình thì nhận ra đây là tiên khí, huynh đệ, thật không tưởng nổi a, a a, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là do hàn ngọc điêu trác mà thành, bị đại ca của ta cười cho một trận...thật không hổ là huynh đệ của Phó đại ca a.”

Lý Cường cười nói: “ Đây là tiên khí hỗn hợp đặc tính của pháp bảo tu chân giới, nhưng rất kỳ quái, nếu hủy bỏ đặc tính này, chỗ Kết Ấn Đình này sẽ càng thêm lợi hại hơn nữa.”

Trần Trí Phong nói: “ Nhưng nếu hủy bỏ đặc tính này, chúng ta cũng không cách nào mở nó ra nữa.”

Lý Cường vỗ ót hiểu được, đây là tu chân giới chứ không phải tiên giới, nếu Kết Ấn Đình là tiên khí, vậy tuyệt đại bộ phận huynh đệ đừng mong mở ra được nữa.

Mễ Tư Lạp cười nói: “ Chúng ta đi vào đứng trong Kết Ấn Đình đi.”

Lý Cường và Trần Trí Phong đi vào, đình tử nhìn qua không lớn, ba người đứng vào lại không có cảm giác chật chội.

Mễ Tư Lạp lại kháp động linh huyền, chung quanh vang lên ông ông thanh nhẹ nhàng, Trần Trí Phong nhắc nhở: “ Lão đệ, cẩn thận, không nên vận công kháng cự, chỉ một chút là tốt rồi.”

Kết Ấn Đình có chút rung chuyển khẽ giật, vô số khí lưu màu đen tản ra, mắt nhìn Kết Ấn Đình càng ngày càng trong suốt, sau một trận ba động, cảnh vật bốn phía đột nhiên biến mất, phảng phất như đột nhiên chìm vào trong hắc ám không có một chút ánh sáng. Qua chừng không tới mười giây, một đạo ánh sáng cực kỳ chói mắt hiện lên, Lý Cường phát hiện ba người bị hãm trong một tòa rừng đá, bốn phía đều là những cột trụ che trời bằng đá, nùng vụ quay cuồng làm cho không thể thấy rõ phía xa.

Lý Cường cười nói: “ Đây là quan khẩu thứ hai? Tổng cộng phải qua mấy quan khẩu?”

Mễ Tư Lạp nói: “ Phải qua ba quan khẩu, thứ nhất là Kết Ấn Đình, thứ hai chính là Hồn Khiên Thạch đại trận, thứ ba là Phồn Phổ Tinh Đồ, cuối cùng mới có thể tới Tâm Luyện Các.”

Lý Cường cười khổ nói: “ Ngay cả người mình mà cũng phải qua ba cửa, người ngoài muốn tiến vào Tâm Luyện Các thì càng khó nữa, có phải là mỗi tàng bảo các của các môn phái đều khó vào như thế không?”

Trần Trí Phong cười nói: “ Chúng ta là Trọng Huyền Phái a, am hiểu nhất là luyện khí và trận pháp, nếu bị người ngoài phá quan xông vào, chẳng phải là rất mất mặt hay sao, cho nên phòng hộ của Trọng Huyền Phái tại Phong Duyên Tinh là tốt nhất.”

Mễ Tư Lạp nói: “ Theo sát ta, chú ý đường ta đi.”

Lý Cường không biết đây cũng là một loại phương pháp thi kiểm tra, hắn phải nhớ kỹ từng động tác của Mễ Tư Lạp, nếu không lần sau trở lại sẽ không ai dẫn đường nữa.

Tốc độ của ba người giống như tia chớp, ở thạch duẩn xoay quanh vờn quanh, cũng may Lý Cường có thói quen dùng tâm niệm ghi nhớ, cho nên hắn cũng không cảm thấy cố hết sức.

Mễ Tư Lạp vừa phi hành, vừa phất tay, Thích Hồn Long Giới trên ngón tay bắn ra quang hoa nhè nhẹ, rất nhanh cảnh vật chung quanh bắt đầu biến ảo, một thanh âm sét đánh vang lên, ba người đã tới Phồn Phổ Tinh Đồ.

Phồn Phổ Tinh Đồ có thể nói là đại biểu của trận pháp Trọng Huyền Phái được phát huy tới mức tận cùng, là đại trận có cấu trúc phức tạp nhất của Trọng Huyền Phái. Lý Cường cẩn thận quan sát một chút, trong lòng thầm giật mình, người làm ra đại trận này làm cho hắn có cảm giác cùng một dạng với Hoàn Vũ Thanh Điền đại trận tại Tinh Cung Thiên Đình Tinh.

Tinh không khôn cùng không biên giới, xuất hiện rất chân thật giữa hoang dã. Lý Cường hỏi: “ Tinh không nơi này là thật hay giả?” Hắn vẫn không thể giải thích được, tại sao có thể dùng trận pháp để huyễn xuất tinh không chân thật.

Bởi vì Lý Cường không có hệ thống học tập qua, tất cả đều tự mình lục lọi trong các ngọc đồng giản, cho nên tri thức đối với trận pháp của hắn còn không hiểu rõ bằng một đệ tử bình thường của Trọng Huyền Phái, nhưng cũng nhờ vậy mà lý giải về trận pháp của hắn cùng người khác bất đồng, hơn nữa sau khi hắn học tập trụ cột tiên pháp, đối với trận pháp của tu chân giới ngược lại có giải thích thật độc đáo.

Trần Trí Phong ngạc nhiên nói: “ Ngươi không biết sao? Tinh không xuất hiện trong trận pháp cơ hồ đều là thật, đó là na di ảo trận pháp hình thành. Ai, lão đệ thật không hiểu chuyện này?”

Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: “ Trần đại ca, hà hà, ta không phải là lần đầu tiên trở về sao, cái gì cũng không biết ma.”

Trần Trí Phong và Mễ Tư Lạp đều cũng rất kinh ngạc, tại cửa thứ nhất nơi Kết Ấn Đình, kiến thức của Lý Cường như một đại tông sư, tới cửa thứ ba hắn lại đưa ra vấn đề nhập môn của một đệ tử mới vào, bọn họ thật không hiểu nổi vị huynh đệ này rốt cuộc làm sao mà tu luyện.

Mễ Tư Lạp không ngại giải thích: “ Phồn Thổ Tinh Đồ là do một trăm linh tám trận pháp cấu thành, trong đó có ba mươi sáu trận pháp là chủ trận, bảy mươi hai trận pháp là phụ trận, bình thường chính xác thông qua chỉ có một trận pháp khởi tác dụng, chính là tác dụng truyền tống, nếu không cẩn thận xúc động đại trận vận chuyển, a a, dù là người tinh thông trận pháp cũng khó đối phó a.”

Trần Trí Phong bổ sung: “ Đừng nói là người ngoài phá trận, dù là hạch tâm huynh đệ muốn phá trận cũng rất khó, trận pháp này thật sự là quá phức tạp, bất quá là lần đầu tiên lão đệ đi tới Tâm Luyện Các, không biết trận pháp này cũng là bình thường thôi.”

Mễ Tư Lạp không nói nữa, hắn lại kháp động linh huyền, nhất thời cả tinh không đều cũng xoay tròn lên. Lý Cường chỉ cảm thấy trước mắt tinh quang lóng lánh, trong chớp mắt, ba người đã đi tới địa phương bí ẩn nhất Trọng Huyền Phái – Tâm Luyện Các.

Lý Cường coi như hiểu biết nhiều, nhưng vừa tiến vào Tâm Luyện Các thì thán phục không thôi. Hắn phát hiện Tâm Luyện Các vốn như không đang ở trên Phong Duyên Tinh mà tựa hồ là đang ở trong một không gian trong biển vũ trụ, rất giống cảm giác khi hắn nhìn thấy Huyễn Thần Điện.

Tâm Luyện Các lại trống rỗng cấu trúc ở trong không trung, từ ba động bên ngoài Lý Cường thể hội đây là một loại phong bế cấm chế rất lợi hại, từ bên ngoài dám chắc không cách nào nhìn thấy Tâm Luyện Các.

Như muốn ẩn dấu một viên cát thì bỏ nó vào trong sa mạc, tựa như đem một chén nước đổ vào biển rộng, vĩnh viễn dung nhập vào trong biển, các cấu trúc của Tâm Luyện Các ở trong không trung, ngoại trừ thông qua ba cửa này, ai còn có thể tìm được? Đây là một loại ẩn dấu an toàn nhất. Lý Cường không khỏi nhịn được bội phục sát đất.

Tâm Luyện Các do ba mươi sáu khối bình thai màu đen và một hành lang cổ quái kết nối liên tiếp mà thành, mỗi một bình thai đều có một tòa phòng ốc, tạo hình của phòng ốc cũng rất đặc biệt, nóc nhà phảng phất như một mảnh ngọn lửa đang thiêu đốt, lóe ra hồng quang nhàn nhạt. Bốn phía của phòng không có tường, trong phòng có xây một trụ tử màu đỏ thật lớn, kỳ lạ hơn chính là trụ tử có rất nhiều lỗ rỗng lớn nhỏ không đồng nhất. Tạo hình của cả phòng ốc giống như một cây dù xinh đẹp cắm trên mặt đất, bên bờ còn có lan can màu lam chừng nửa người vây quanh.

Ba mươi sáu bình thai màu đen cao thấp bất đồng, vờn quanh hình thành một hình tròn, bao vây ở giữa trung gian là một viên cầu màu đỏ thật lớn, giống như một viên tinh cầu đang vờn quanh một tinh cầu trung tâm, có vẻ phi thường quái dị, cũng vô cùng mỹ lệ.

Mễ Tư Lạp nói: “ Đường ra chính thức chính là trong lòng luyện tâm.” Hắn dùng ngón tay chỉ vào viên cầu màu đỏ nói.

Trần Trí Phong cười: “ Lão đệ, chỗ khác cũng có thể đi ra ngoài, a a, chỉ là từ trong lòng luyện tâm đi ra thì có ý nghĩa ngươi đã đạt được tới tư cách làm người dẫn đường, tu luyện được pháp bảo trúc cơ thật tốt. Bình thường không có tu vi Phân Thần kỳ thì không có khả năng từ trong đó đi ra, cho nên nếu ngươi muốn đi vào luyện tâm, thì phải thận trọng một chút mới tốt.”

Lý Cường hỏi: “ Nơi này có gì hạn chế không? Có đúng là địa phương nào ta cũng có thể đi?”

Mễ Tư Lạp cười nói: “ Nơi này đồ vật gì cũng có thể xem, cũng có thể dùng, nhưng không thể mang đi, có thể mang đi chỉ là một hệ gì đó mà ai cũng biết, đương nhiên ngươi cũng có thể lưu lại pháp bảo hoặc là tài liệu đặc biệt của mình, rất nhiều hạch tâm huynh đệ trước khi phi thăng chuyên môn trở lại Tâm Luyện Các, lưu lại bảo bối đắc ý nhất của mình cho các huynh đệ khác tham khảo, đây là ưu thế lớn nhất của Trọng Huyền Phái chúng ta đó.”

Lý Cường khen: “ Trách không được tu vi luyện khí của Trọng Huyền Phái cao minh như thế, nguyên lai có quy củ như vậy, hay, ta cũng sẽ lưu lại pháp bảo do tự mình tu luyện, được rồi, phòng của một hệ của chúng ta ở nơi nào?”

Mễ Tư Lạp ngoắc tay, đi trước một bước theo hành lang đi xuống, hắn vừa đi vừa nói chuyện: “ Trọng Huyền Phái tổng cộng có chín hệ huynh đệ, mỗi một hệ đều có bốn tòa bình thai và phòng ốc, chỉ là có vài hệ bây giờ bị mất đi truyền nhân, còn có huynh đệ của vài hệ đang ở bên ngoài tìm kiếm truyền nhân thích hợp, gần đây nơi này vẫn trống không, nơi này náo nhiệt nhất chính là có lúc có cả bốn huynh đệ cùng tiềm tu.”

Lý Cường cười nói: “ Nhìn bộ dáng, lần này chỉ có một mình ta cô đơn rồi, ân, không quan hệ, ta rất nhanh là có thể xuất quan thôi.”

Trần Trí Phong nói: “ Lần này mang ngươi đi thăm một chút, nếu chính thức tiềm tu phải do người dẫn đường của ngươi đến chỉ dẫn, chính thức bế quan tại Trọng Huyền Phái là một đại sự rất long trọng, không thể tùy ý tiến hành đâu.”

Mễ Tư Lạp cũng nói: “ Đúng vậy, theo ta được biết, bế quan ngắn ngày nhất trong Trọng Huyền Phái chúng ta là một kỳ tài, hắn chỉ dùng có hơn ba mươi năm liền xuất quan, tại lúc ấy phi thường oanh động a, phải biết rằng Trọng Huyền Phái chúng ta tại sơ kỳ thì tiến cảnh rất nhanh, đến hậu kỳ thì tương đối chậm, hắn chỉ dùng thời gian ngắn như thế mà đã xuất quan, thật sự là chuyện không tưởng nổi a.”

Lý Cường tò mò hỏi: “ Bế quan thời gian dài nhất chính là bao lâu?”

Trần Trí Phong lắc đầu nói: “ Điều này không rõ ràng lắm, bình thường thời gian bế quan cũng đều trong trăm năm, ta dùng hơn bảy mươi năm mới xuất quan, rất nhanh sẽ đi tìm chính huynh đệ của mình, a a, nếu không phải gần đây huynh đệ trấn thủ của môn phái quá ít, ta đã đi rồi. Trước kia Phó đại ca ở lại Trọng Huyền Phái trợ giúp trấn thủ, huynh đệ chúng ta cũng có thể ở khắp nơi chạy loạn, bây giờ thì ta có chút khó khăn, hoàn hảo Ngô đại ca trở về, có thể trợ giúp Mễ lão đệ một chút, ai, nhưng cũng không phải là kế lâu dài.”

Lý Cường không dám đáp lời, hắn là du thần( thần phiêu du), thích nhất là chạy loạn khắp nơi, muốn bắt hắn ở lại canh giữ một chỗ còn không làm hắn buồn chết, cho nên hắn rất thành thật một câu cũng không nói, sợ mình chưa nghĩ xong mà đã nói ra cái gì hứa hẹn thì muốn thay đổi cũng có thể khó khăn.

Đang khi nói chuyện, Mễ Tư Lạp nói: “ Tới rồi, nơi này là phòng của một hệ huynh đệ các ngươi.”

Đây là bốn tòa bình thai liên tục, phi thường sạch sẽ, ba người đi vào một phòng, Mễ Tư Lạp cười nói: “ Một hệ huynh đệ của các ngươi lưu lại đồ vật rất nhiều, a a, hạch tâm huynh đệ bình thường đến tu luyện cũng đều đến đây để học tập đó.”

Căn phòng này nằm ngay giữa trung ương của dãy phòng, những lỗ lớn nhỏ trên cây trụ lớn ở giữa đều chứa đầy vật phẩm, trong đại sảnh còn đặt rất nhiều giá kệ, bên trên cũng đặt đầy pháp bảo và ngọc đồng giản, cả căn phòng bị ánh sáng của bảo vật óng ánh chiếu sáng muôn màu. Lý Cường nghĩ thầm, những thứ này mà lưu ra ngoài, nhất định sẽ làm oanh động tu chân giới.

Lý Cường hỏi: “ Đạo thuật pháp thuật đại hội tranh tài sẽ bắt đầu vào lúc nào?”

Trần Trí Phong kinh ngạc nói: “ Đại hội chỉ dành cho người tu chân cấp thấp, tu chân cao thủ ngoài Phân Thần kỳ sẽ không tham gia, lão đệ...chẳng lẽ ngươi lại muốn đi tham gia đại hội?”

Lý Cường biết hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “ Không phải ta tham gia, là một ít bằng hữu muốn tham gia, đến lúc đó ta muốn đi trợ uy cho họ cố gắng.”

Mễ Tư Lạp cười nói: “ Còn có vài năm thời gian mới bắt đầu, trước mắt chỉ là báo danh chuẩn bị, ngươi biết đó, tại Phong Duyên Tinh loại hoạt động này là kỳ vọng nhất của các tu chân môn phái và gia tộc tu chân, đến lúc đó cả Phong Duyên Tinh và những tinh cầu chung quanh cũng sẽ có đại lượng người tu chân dũng mãnh đi vào, cho nên thời gian sẽ rất dài lâu, cụ thể khi nào khai mạc sẽ được công cáo, ngươi yên tâm đi, thời gian còn sớm.”

Lý Cường gật đầu nói: “ Tốt, ta trước hết sẽ ở lại Tâm Luyện Các, các ngươi trở về đi, lúc nào đại hội bắt đầu...phiền toái đại ca đến thông tri một chút. Được rồi, nếu ta muốn đi ra ngoài, đi như thế nào?”

Mễ Tư Lạp ngạc nhiên nói: “ Huynh đệ chuẩn bị lưu lại?”

Lý Cường cười nói: “ Đúng vậy, ta thật sự phải tu bổ trụ cột, khó có được thời gian rảnh rỗi thế này, nếu còn không nắm giữ thì phải xin lỗi Phó đại ca rồi.”

Từ sau khi tu chân, Lý Cường quả thật đều có ý tưởng phải tĩnh tâm học tập, ở Câu Lam Tinh hắn từng tiềm tu một đoạn thời gian, từ đó trở đi vẫn luôn lưu ly không được an bình, cũng không tìm được cơ hội.

Mễ Tư Lạp gật đầu nói: “ Cũng tốt, có việc ta sẽ thông tri cho ngươi. Từ nơi này đi ra ngoài rất thuận tiện, mỗi một bình đài đều cũng có một truyền tống trận nho nhỏ, chỉ có thể truyền tống ra phía ngoài, đều là rơi vào ngay trung tâm của Trọng Huyền Phái, ở ngay truyền tống trận ở giữa kia. Ta và Trần đại ca về trước đây.”

Lý Cường tiễn hai người đến trên bình đài, nhìn bọn họ truyền tống đi, lúc này mới trở lại phòng.

Lý Cường không có vội vã học tập, hắn trước tiên xem xét điển tịch của hệ huynh đệ lưu lại. Bốn phòng cất giữ mấy trăm ngọc đồng giản, hắn thoáng xem một chút, phát hiện ra rất nhiều công pháp của tu chân giới, trong đó gần với luyện khí nhất thì có ghi chép trong hơn hai trăm ngọc đồng giản. Lý Cường nhịn không được cười khổ, đây thật sự là nhiều lắm.

Theo hành lang từng gian từng gian xem xét, cất giữ các loại các dạng ngọc đồng giản làm cho Lý Cường hoa cả mắt, những pháp bảo ngạc nhiên cổ quái, hắn thật ra không quá để ý, dù sao mình đã có thể sử dụng tiên khí và thần khí rồi, pháp bảo của tu chân giới cho dù tu luyện có tinh xảo đến tuyệt đỉnh cũng không cách nào so sánh được.

Ba mươi sáu căn phòng hắn đại khái đi qua một lần, Lý Cường đều cũng mộng, hắn nghĩ quả thật không biết làm sao ra tay.

Cả Tâm Luyện Các có ba mươi sáu căn phòng, ngọc đồng giản cất giữ tới mấy ngàn cái, trong đó có rất nhiều là trọng phục, hoặc là lớn nhỏ, trong lòng Lý Cường thở dài, nếu có mục lục thì tốt hơn, có lẽ người tu chân căn bản là không quan tâm đến thời gian học tập bao lâu, cho nên họ mới không cần mục lục để làm gì.

Lý Cường làm việc thì luôn có điều có lý, trước đó hắn đã lấy ngọc đồng giản của một hệ mình mà học tập. Bởi vì sau khi tu chân học được tâm niệm trí nhớ pháp, đối với học tập hắn cũng không ngại ngần, hơn nữa tu vi của hắn cực cao, trụ cột tu chân pháp môn này hắn chỉ cần xem qua một lần là có thể giải thích, cho nên hắn học được phi thường nhanh, chỉ bằng thời gian không bao lâu đã học tập qua một lần những ngọc đồng giản trong bốn căn phòng của hệ mình.

Lý Cường đặc biệt ghi nhớ nội dung của bốn năm loại ngọc đồng giản, đó là ghi lại trận pháp và luyện khí, hắn chuẩn bị sau này có thời gian sẽ nghiên cứu sâu hơn, còn lại cơ bản là hắn chỉ xem một lần rồi thôi.

Sau khi đã xem xong ngọc đồng giản của một hệ mình, hắn đi tới một căn phòng bên cạnh, đó là phòng thuộc về một hệ khác, bên trong cất giữ ngọc đồng giản mặc dù không nhiều lắm, nhưng đại bộ phận đều là tinh phẩm.

Đợi khi đã xem hết toàn bộ ba mươi sáu căn phòng, rất nhiều nghi vấn về phương diện tu chân hắn cũng đều hiểu rõ, lúc này Lý Cường mới chính thức đạt tới hoàn hảo của thực lực lẫn kiến thức, nhưng thật ra cũng đã thành cấp bậc đại tông sư, mặc dù hắn không phải là người tu chân nữa.

Vào một ngày, Lý Cường khoanh chân ngồi trên bình đài, trong tay cầm hỏa nguyên tinh có được tại Kiền Nham Tinh, bây giờ hắn đã biết hỏa nguyên tinh là một loại thiên tài địa bảo phi thường hiếm thấy, hắn định tu luyện nó thành một kiện pháp bảo trúc cơ. Bây giờ duy nhất vây khốn hắn chính là bản thân hắn đã hoàn toàn không có chân nguyên lực, không biết dùng thần dịch lực tu luyện trúc cơ pháp bảo thì người bình thường có thể dùng được hay không, vạn nhất làm ra một quái vật thì phiền phức lớn.

Mấy lão post truyện copy tiêu đề thì sửa lại 1 tí chứ .. giờ mà vẫn còn để tập 17


/297

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status