CHAP 19: BÍ MẬT LỒNG BÍ MẬT
Đó là bí mật lớn nhất được anh lồng sau cái chết của Danh Khôi, cũng là lý do mà anh dù phải chứng kiến Hà Chi sống vật vờ cũng không thể hét vào mặt cô rằng, Danh Khôi còn sống.
Đêm trắng đã tàn. Bình minh nhẹ nhàng lăn xuống Frankfurt, mang thứ ánh sáng dịu dàng của ngày mới liếm láp khắp các ngóc ngách.
Một căn hộ im lìm giữa khung cảnh ban mai căng tràn nhựa sống. Tất cả cửa sổ đều đóng chặt, rèm trắng bịt kín bưng hết những ánh nắng yếu ớt đang thập thò phía ngoài. Khoảng im lặng ngột ngạt chiếm đóng căn phòng ngủ nặc khói thuốc, im lặng tới mức tưởng chừng như có thể nghe rõ mồn một thanh âm của cánh hoa rơi xuống mặt sàn lạnh cóng.
Ngồi trên mép giường, Lâm Viên tê cứng trong những trầm mặc. Anh bất động, vô hồn hệt pho tượng đồng giữa đêm đông rét mướt. Bộ vét công sở lịch lãm còn khoác nguyên trên người, chiếc cà vạt lỏng lẻo, xộc xệch. Anh phờ phạc, đôi mắt trũng sâu, đầu lọc thuốc cụt ngủn kẹp hờ giữa hai ngón tay, đám tàn tro xám ngoét phủ quanh đôi bàn chân còn mang giày da. Mùi thuốc trộn cùng mùi của những trằn trọc, bế tắc phả khắp không gian.
Đêm trước, Hà Chi ôm máy tính nguyên một buổi tối, đắm người trong những đăm chiêu. Trang tìm kiếm google bị Hà Chi lục nát, cô như kẻ thợ săn khát máu điên cuồng lùng sục hết thảy những tin tức liên quan tới chiếc máy bay xấu số của bốn năm trước. Khoảng thời gian ấy, vụ tai nạn thảm khốc trên không luôn tràn lan trên các phương tiện truyền thông. Suốt quãng thời gian dài,thế giới khoác màu tang thương, chết chóc. Máy bay là nỗi ám ảnh, người sắp bước lên đó luôn mang tâm lý nặng nề rằng họ đang đánh cược mạng sống cho một chuyến đi.
Có những đám khói không nhóm từ lửa. Có những cái chết không thể thấy xác. Không một ai sống sót trong chuyến bay kinh hoàng ấy. Phần lớn thi thể đều được tìm thấy, nhưng số ít còn lại thì bị lòng đại dương giấu nhẹm.
Đêm đó, tại góc làm việc bừa bộn của gian phòng khách, bàn tay thô ráp của Lâm Viên đặt im trên bàn phím laptop cứng đờ.Anh không thể tập trung, cứ ngồi nhìn Hà Chi như đang tỉ mỉ nghiên cứu một bức tranh trừu tượng. Qua nét mặt phức tạp của Hà Chi, anh có thể dễ dàng nắm bắt mọi cảm xúc của cô bé như đọc ngôn ngữ ngập trình, nhưng anh không hỏi han, càng không an ủi. Anh ép mình phải nhẫn tâm phớt lờ hết những khổ sở của Hà Chi, như một tuyên bố thô bạo rằng, anh tuyệt đối sẽ không đếm xỉa đến những buồn rầu, u ám của cô nữa. Anh sợ nếu cứ tỏ ra đồng cảm, Hà Chi sẽ càng lún sâu trong bóng ma quá khứ.
Khi không thể mang nét cười gắn lên môi người, buông tay cũng là một cách yêu. Mặc kệ đôi khi cũng là cách nâng đỡ.
– Nếu anh Danh Khôi còn sống thì sao? – Giữa đêm tối, giọng nói mơ hồ của Hà Chi tựa thanh âm của lá cây lay nhẹ khi vệt gió tạt qua.
Đôi mắt chăm chú của Hà Chi còn đang dán chặt lên màn hình chi chít chữ, không một tia xao động. Hệt như câu hỏi vừa nãy không thoát ra từ cánh môi đang mím chặt. Cô gái nhỏ thường hay kỳ quặc như thế! Có lúc, cô nín thinh suốt nhiều ngày liền như con thú bông hết pin. Có lúc, cô lại nổi loạn tới nỗi giành Lâm Viên nốc bia, rồi say khướt, rồi nôn thốc nôn tháo, rồi nằm bẹp dí trên giường, gào khóc.
Lát sau, Hà Chi tắt máy tính, co người nơi góc sô pha, đôi đồng tử đờ đẫn gắn lên lọ nến thơm đã cháy cạn một nửa, sáp đỏ liếm quanh vành thủy tinh. Bóng gầy guộc, thiếu chất sống của cô in trên bức tường lạnh ngắt, giống đứa trẻ ăn mày đang ngồi rúm ró trong con hẻm tồi tàn.
– Nếu anh Danh Khôi còn sống thì sao? – Môi Hà Chi khẽ mấp máy.
Đáp án của Lâm Viên vẫn là sự câm lặng bất tận. Anh bước tới thả mình xuống cạnh Hà Chi, buông tiếng thở dài thượt. Cô em gái bé nhỏ của anh không chỉ vật vờ trong những đớn đau dai dẳng, mà còn luôn bị xâu xé trong những day dứt. Hà Chi luôn muốn cho mình bạt tai khi nghĩ rằng, chính cô đã xô Danh Khôi ngã vào vạt áo đen của tử thần. Do cô không đùng đùng bỏ đi, Danh Khôi mới phải đuổi theo.
– Phải rồi! Chiều mai em với Heidi đi xem nhạc kịch, thế chắc đợi anh và Henry tan làm rồi mình cùng ăn tối ở ngoài luôn nhé! – Lâm Viên thoải mái ngả người vào lưng ghế, tay duỗi rộng – Anh thấy thèm súp Maultasche quá.
Những lời của Lâm Viên lọt hết vào tai Hà Chi, không sót nửa chữ nhưng cô gái nhỏ cứ đờ ra như nhánh củi, đôi tay khẳng khiu tự siết lấy bờ vai gầy.
– Hồi chiều, em gặp một người lạ. Anh ta từng chết hụt do trễ giờ bay, bởi lo lăng xăng đi tìm chủ cho cún con. Chuyến bay kia sau đấy nổ tung!
Sống lưng Lâm Viên cứng ngắc. Anh thẳng thừng loại bỏ ngay nghi vấn của cô gái nhỏ:
– Danh Khôi còn sống, sao không đi tìm em?
Chút hy vọng tí xíu như vệt sáng cuối đường hầm vừa lóe lên đã vội vã bị dập tắt, sắc mặt Hà Chi trắng bệch. Điều đơn giản mà Lâm Viên vừa ném ra, Hà Chi cũng lập luận được, chỉ là cô cứ cố tình chui rúc trong những hoang tưởng, trốn tránh hiện thực nghiệt ngã.
Đêm đó, Hà Chi khóc đến mệt lả, trong cơn mê sảng còn gọi tên Danh Khôi. Sáng hôm sau khi Lâm Viên rời nhà đi làm, cô gái nhỏ còn ngủ say. Anh linh tính thấy điều bất ổn từ tối qua nên đã đưa chìa khóa nhà cho Heidi. Thế mà khi Heidi đi mua đồ ăn về, Hà Chi đã mất tăm.
Mi mắt Lâm Viên chếch nhẹ sang phía đồng hồ treo tường, đã một ngày mới. Dấu chân Hà Chi đang sắp đặt lên mảnh đất sinh ra cô. Còn bí mật anh cất giấu mấy năm qua đang sắp sửa bị bới ra: Danh Khôi chưa chết. Cậu ấy không hề bước lên chiếc máy bay nằm trong tầm ngắm tử thần.
Anh nhấn gọi một dãy số mà đã biết từ lâu, nhưng chưa bao giờ liên lạc. Từng hồi chuông khô khốc vang lên như dần rút cạn sự bình tình của Lâm Viên. Dường như người bên kia đã đoán ra ai đang gọi tới.
– Hà Chi đi tìm cậu rồi, Danh Khôi. Nếu cậu đã giả chết được bốn năm, có thể giả chết thêm mấy ngày nữa không?
Bật ra một tiếng cười nửa ngạc nhiên nửa chế giễu. Người bên kia rít lên, từng chữ như thoát ra từ kẽ răng đang nghiến lại:
– Nực cười! Tôi chưa bao giờ giả chết cả!
– Xin cậu, Danh Khôi, xin cậu đừng để Hà Chi thấy cậu. Chỉ mấy ngày thôi, tôi sẽ lập tức đi đón em ấy về đây.
Im lặng chốc lát. Người bên kia cười gằn:
– Tôi không liên quan tới hai anh em các người. À mà biết đâu sắp tới lại cực kỳ liên quan. Bố cậu thương em gái cậu thế cơ mà! – Một giọng sặc mùi toan tính phát ra.
Lâm Viên tái mét, cuống cuồng gào to vào chiếc máy đã bị ngắt cuộc gọi:
– Để con bé yên!
Sau cái ném mạnh di động vào tường, Lâm Viên lao tới tủ quần áo, giật nhanh mấy bộ đồ nhét vào va li. Anh phải nhanh chóng đuổi kịp Hà Chi, túm cô ra khỏi cuộc chiến không thuốc súng đang nổ ra. Hà Chi luôn tưởng cô được Lâm Viên đưa sang Frankfurt là vì giận Danh Khôi, nhưng thực chất, đây là chuyến đi mà bố Lâm Viên và anh đã sắp xếp sẵn. Để bịt mắt cô bé trước vụ giết người man rợ do chính bố anh nhúng tay vào. Đó là bí mật lớn nhất được anh lồng sau cái chết của Danh Khôi, cũng là lý do mà anh dù phải chứng kiến Hà Chi sống vật vờ cũng không thể hét vào mặt cô rằng, Danh Khôi còn sống.
Đã bao nhiêu bạn đoán ra Danh Khôi còn sống nhỉ? ^^ Các bạn biết mà, Boo không bao giờ đủ can đảm bóp cổ nhân vật chính hết. Chỉ cho họ bết nát, đày đọa họ chút thôi :(
Đó là bí mật lớn nhất được anh lồng sau cái chết của Danh Khôi, cũng là lý do mà anh dù phải chứng kiến Hà Chi sống vật vờ cũng không thể hét vào mặt cô rằng, Danh Khôi còn sống.
Đêm trắng đã tàn. Bình minh nhẹ nhàng lăn xuống Frankfurt, mang thứ ánh sáng dịu dàng của ngày mới liếm láp khắp các ngóc ngách.
Một căn hộ im lìm giữa khung cảnh ban mai căng tràn nhựa sống. Tất cả cửa sổ đều đóng chặt, rèm trắng bịt kín bưng hết những ánh nắng yếu ớt đang thập thò phía ngoài. Khoảng im lặng ngột ngạt chiếm đóng căn phòng ngủ nặc khói thuốc, im lặng tới mức tưởng chừng như có thể nghe rõ mồn một thanh âm của cánh hoa rơi xuống mặt sàn lạnh cóng.
Ngồi trên mép giường, Lâm Viên tê cứng trong những trầm mặc. Anh bất động, vô hồn hệt pho tượng đồng giữa đêm đông rét mướt. Bộ vét công sở lịch lãm còn khoác nguyên trên người, chiếc cà vạt lỏng lẻo, xộc xệch. Anh phờ phạc, đôi mắt trũng sâu, đầu lọc thuốc cụt ngủn kẹp hờ giữa hai ngón tay, đám tàn tro xám ngoét phủ quanh đôi bàn chân còn mang giày da. Mùi thuốc trộn cùng mùi của những trằn trọc, bế tắc phả khắp không gian.
Đêm trước, Hà Chi ôm máy tính nguyên một buổi tối, đắm người trong những đăm chiêu. Trang tìm kiếm google bị Hà Chi lục nát, cô như kẻ thợ săn khát máu điên cuồng lùng sục hết thảy những tin tức liên quan tới chiếc máy bay xấu số của bốn năm trước. Khoảng thời gian ấy, vụ tai nạn thảm khốc trên không luôn tràn lan trên các phương tiện truyền thông. Suốt quãng thời gian dài,thế giới khoác màu tang thương, chết chóc. Máy bay là nỗi ám ảnh, người sắp bước lên đó luôn mang tâm lý nặng nề rằng họ đang đánh cược mạng sống cho một chuyến đi.
Có những đám khói không nhóm từ lửa. Có những cái chết không thể thấy xác. Không một ai sống sót trong chuyến bay kinh hoàng ấy. Phần lớn thi thể đều được tìm thấy, nhưng số ít còn lại thì bị lòng đại dương giấu nhẹm.
Đêm đó, tại góc làm việc bừa bộn của gian phòng khách, bàn tay thô ráp của Lâm Viên đặt im trên bàn phím laptop cứng đờ.Anh không thể tập trung, cứ ngồi nhìn Hà Chi như đang tỉ mỉ nghiên cứu một bức tranh trừu tượng. Qua nét mặt phức tạp của Hà Chi, anh có thể dễ dàng nắm bắt mọi cảm xúc của cô bé như đọc ngôn ngữ ngập trình, nhưng anh không hỏi han, càng không an ủi. Anh ép mình phải nhẫn tâm phớt lờ hết những khổ sở của Hà Chi, như một tuyên bố thô bạo rằng, anh tuyệt đối sẽ không đếm xỉa đến những buồn rầu, u ám của cô nữa. Anh sợ nếu cứ tỏ ra đồng cảm, Hà Chi sẽ càng lún sâu trong bóng ma quá khứ.
Khi không thể mang nét cười gắn lên môi người, buông tay cũng là một cách yêu. Mặc kệ đôi khi cũng là cách nâng đỡ.
– Nếu anh Danh Khôi còn sống thì sao? – Giữa đêm tối, giọng nói mơ hồ của Hà Chi tựa thanh âm của lá cây lay nhẹ khi vệt gió tạt qua.
Đôi mắt chăm chú của Hà Chi còn đang dán chặt lên màn hình chi chít chữ, không một tia xao động. Hệt như câu hỏi vừa nãy không thoát ra từ cánh môi đang mím chặt. Cô gái nhỏ thường hay kỳ quặc như thế! Có lúc, cô nín thinh suốt nhiều ngày liền như con thú bông hết pin. Có lúc, cô lại nổi loạn tới nỗi giành Lâm Viên nốc bia, rồi say khướt, rồi nôn thốc nôn tháo, rồi nằm bẹp dí trên giường, gào khóc.
Lát sau, Hà Chi tắt máy tính, co người nơi góc sô pha, đôi đồng tử đờ đẫn gắn lên lọ nến thơm đã cháy cạn một nửa, sáp đỏ liếm quanh vành thủy tinh. Bóng gầy guộc, thiếu chất sống của cô in trên bức tường lạnh ngắt, giống đứa trẻ ăn mày đang ngồi rúm ró trong con hẻm tồi tàn.
– Nếu anh Danh Khôi còn sống thì sao? – Môi Hà Chi khẽ mấp máy.
Đáp án của Lâm Viên vẫn là sự câm lặng bất tận. Anh bước tới thả mình xuống cạnh Hà Chi, buông tiếng thở dài thượt. Cô em gái bé nhỏ của anh không chỉ vật vờ trong những đớn đau dai dẳng, mà còn luôn bị xâu xé trong những day dứt. Hà Chi luôn muốn cho mình bạt tai khi nghĩ rằng, chính cô đã xô Danh Khôi ngã vào vạt áo đen của tử thần. Do cô không đùng đùng bỏ đi, Danh Khôi mới phải đuổi theo.
– Phải rồi! Chiều mai em với Heidi đi xem nhạc kịch, thế chắc đợi anh và Henry tan làm rồi mình cùng ăn tối ở ngoài luôn nhé! – Lâm Viên thoải mái ngả người vào lưng ghế, tay duỗi rộng – Anh thấy thèm súp Maultasche quá.
Những lời của Lâm Viên lọt hết vào tai Hà Chi, không sót nửa chữ nhưng cô gái nhỏ cứ đờ ra như nhánh củi, đôi tay khẳng khiu tự siết lấy bờ vai gầy.
– Hồi chiều, em gặp một người lạ. Anh ta từng chết hụt do trễ giờ bay, bởi lo lăng xăng đi tìm chủ cho cún con. Chuyến bay kia sau đấy nổ tung!
Sống lưng Lâm Viên cứng ngắc. Anh thẳng thừng loại bỏ ngay nghi vấn của cô gái nhỏ:
– Danh Khôi còn sống, sao không đi tìm em?
Chút hy vọng tí xíu như vệt sáng cuối đường hầm vừa lóe lên đã vội vã bị dập tắt, sắc mặt Hà Chi trắng bệch. Điều đơn giản mà Lâm Viên vừa ném ra, Hà Chi cũng lập luận được, chỉ là cô cứ cố tình chui rúc trong những hoang tưởng, trốn tránh hiện thực nghiệt ngã.
Đêm đó, Hà Chi khóc đến mệt lả, trong cơn mê sảng còn gọi tên Danh Khôi. Sáng hôm sau khi Lâm Viên rời nhà đi làm, cô gái nhỏ còn ngủ say. Anh linh tính thấy điều bất ổn từ tối qua nên đã đưa chìa khóa nhà cho Heidi. Thế mà khi Heidi đi mua đồ ăn về, Hà Chi đã mất tăm.
Mi mắt Lâm Viên chếch nhẹ sang phía đồng hồ treo tường, đã một ngày mới. Dấu chân Hà Chi đang sắp đặt lên mảnh đất sinh ra cô. Còn bí mật anh cất giấu mấy năm qua đang sắp sửa bị bới ra: Danh Khôi chưa chết. Cậu ấy không hề bước lên chiếc máy bay nằm trong tầm ngắm tử thần.
Anh nhấn gọi một dãy số mà đã biết từ lâu, nhưng chưa bao giờ liên lạc. Từng hồi chuông khô khốc vang lên như dần rút cạn sự bình tình của Lâm Viên. Dường như người bên kia đã đoán ra ai đang gọi tới.
– Hà Chi đi tìm cậu rồi, Danh Khôi. Nếu cậu đã giả chết được bốn năm, có thể giả chết thêm mấy ngày nữa không?
Bật ra một tiếng cười nửa ngạc nhiên nửa chế giễu. Người bên kia rít lên, từng chữ như thoát ra từ kẽ răng đang nghiến lại:
– Nực cười! Tôi chưa bao giờ giả chết cả!
– Xin cậu, Danh Khôi, xin cậu đừng để Hà Chi thấy cậu. Chỉ mấy ngày thôi, tôi sẽ lập tức đi đón em ấy về đây.
Im lặng chốc lát. Người bên kia cười gằn:
– Tôi không liên quan tới hai anh em các người. À mà biết đâu sắp tới lại cực kỳ liên quan. Bố cậu thương em gái cậu thế cơ mà! – Một giọng sặc mùi toan tính phát ra.
Lâm Viên tái mét, cuống cuồng gào to vào chiếc máy đã bị ngắt cuộc gọi:
– Để con bé yên!
Sau cái ném mạnh di động vào tường, Lâm Viên lao tới tủ quần áo, giật nhanh mấy bộ đồ nhét vào va li. Anh phải nhanh chóng đuổi kịp Hà Chi, túm cô ra khỏi cuộc chiến không thuốc súng đang nổ ra. Hà Chi luôn tưởng cô được Lâm Viên đưa sang Frankfurt là vì giận Danh Khôi, nhưng thực chất, đây là chuyến đi mà bố Lâm Viên và anh đã sắp xếp sẵn. Để bịt mắt cô bé trước vụ giết người man rợ do chính bố anh nhúng tay vào. Đó là bí mật lớn nhất được anh lồng sau cái chết của Danh Khôi, cũng là lý do mà anh dù phải chứng kiến Hà Chi sống vật vờ cũng không thể hét vào mặt cô rằng, Danh Khôi còn sống.
Đã bao nhiêu bạn đoán ra Danh Khôi còn sống nhỉ? ^^ Các bạn biết mà, Boo không bao giờ đủ can đảm bóp cổ nhân vật chính hết. Chỉ cho họ bết nát, đày đọa họ chút thôi :(
/44
|